Chương 871: Tín phụng ta
Nhĩ Căn
30/09/2013
Tô Minh im lặng, lát sau hắn hít sâu, lại đáp xuống đất, khoanh chân ngồi, mắt lộ tia sáng âm trầm.
“ Ảo thuật thật cường đại, hèn chi tộc nhân Ngọc gia rõ ràng biết bí mật ảo thuật nhưng vẫn hiếm có người xông qua.” Tô Minh từ từ nhắm mắt lại.
Khi đôi mắt khép thì hắn giơ lên tay phải, tay phải ngưng tụ thuật năm tháng của Tố Minh tộc, định điểm vào trán. Một khi ngón tay rơi xuống thì lực năm tháng nghịch chuyển liền khuếch tán trên người Tô Minh ngay. Đến lúc đó hắn có thể thay đổi năm tháng, khiến tất cả nơi đây hồi phục đến trước khi xảy ra biến dị.
“ Để xem ảo thuật của tộc ngươi lợi hại hay thần thông Tố Minh tộc ta cường đại! “
Ngón tay phải của Tô Minh định đụng vào trán thì bỗng khựng lại.
Tô Minh mở mắt ra lộ tia sáng ngời.
“Không đúng.” Hắn im lặng thật lâu, thả tay xuống.
“Nếu ta dùng thuật năm tháng Tố Minh đối kháng thì biểu thị ta tin tưởng mọi thứ là ảo thuật. Ảo thuật cũng tốt, chân thật cũng thế, chỉ cần tin tưởng, nó liền tồn tại. Câu nói này có rất nhiều cách lý giải.” Tô Minh khẽ thì thào.
Lát sau hắn không dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ yên lặng khoanh chân, nhắm mắt lại, để tâm mình bình tĩnh lại.
Bên tai hắn dần truyền đến từng tiếng hét thê lương, hắn không mở mắt.
Bên tai hắn sau tiếng hét là vô số lời cầu xin, hắn vẫn không mở mắt.
Thời gian trôi qua, Tô Minh vẫn luôn nhắm mắt, dù hắn nghe thấy cái gì tinh thần không lay động, để mình trong bình tĩnh không suy tư mọi thứ.
“Tô Minh...” Một thanh âm yếu ớt truyền đến, đó là giọng của Bạch Linh.
Người Tô Minh run lên, mắt như sắp mở, nhưng một lát sau lại quay về bình tĩnh.
“Tô Minh....ngươi lớn rồi.” Khi giọng A Công vang bên tai Tô Minh thì hắn im lặng.
“Ngươi...là con của ta sao? Là em bé năm xưa ta ôm trong lòng sao?” Một giọng nữ mang theo âm điệu khiến Tô Minh vừa thấy quen vừa thấy lạ.
“Tô Minh, ta là Lôi Thần đây, ngươi ngồi đây làm gì? Không phải chúng ta định đi vào núi hái thuốc là sao?” Đó là giọng của Lôi Thần.
“ Đồ nhi, vi sư mang ngươi đi nhìn cái gì là trời, cái gì là đất!” Đó là giọng của Thiên Tà Tử.
Mãi đến khi, Tô Minh mở mắt ra.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, hắn thấy rất nhiều người, thấy rất nhiều hình ảnh, ở trước mặt hắn không ngừng trình diễn năm tháng trôi qua, mãi đến không biết qua bao nhiêu lâu.
“Chỉ cần tin tưởng, sẽ tồn tại. “
“Tô Minh ta không tin. “
Tô Minh đứng dậy, tiến tới trước. Hắn đụng phải những cố nhân, lần lượt tan biến. Hắn đi qua mặt đất, dần phai màu. Đất sau lưng hắn cuồn cuộn, tầng tầng cuốn động như lột da, lần lượt tán đi, mặt đất vẫn là giống như bàn tay.
Cố nhân cùng xuất hiện ở sau lưng kêu gọi, nhưng Tô Minh đi xa thanh âm trở thành hư vô. Tô Minh đi rất xa, bầu trời vẫn mênh mông, mặt đất vẫn là bàn tay.
Tóc Tô Minh bay lên, mang theo tâm tĩnh, thản nhiên, hắn đi tới, bầu trời dần đen nhưng trong bóng đêm trước mặt hắn có lối vào sáng ngời. Mãi đến khi hắn tới gần, hắn đi ra, không còn màu đen, hắn trông thấy bầu trời sáng sủa, thấy quảng trường Ngọc gia, thấy trên quảng trường Ngọc Trần Hải, năm ông lão, còn có vài trăm bóng người, và một người đàn ông trung niên đứng ở đằng trước nhất.
Người Ngọc gia trên quảng trường đều trông thấy Tô Minh, khoảnh khắc nhìn hắn tiếng ồn áo dấy lên. Ngọc gia dù là tộc nhân hay khách khanh đã rất lâu không có ai thành công xông qua cửa thứ nhất!
Nhưng hôm nay, họ chính mắt thấy một lần thành công, càng thấy khoảnh khắc Tô Minh đi ra thì con dơi trong bàn tay Đạo Quỳ sơn lệ quỷ tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng chiếu tám hướng, một mảnh mông lung.
“Chúc mừng đạo hữu vượt qua cửa thứ nhất Tam Môn Đạo Thiên!” Trong đám người, tam trưởng lão, người đàn ông trung niên trên mặt lộ nụ cười, chắp tay hướng Tô Minh.
Ngọc Trần Hải đứng một bên kích động nhìn Tô Minh, trong mắt sự kỳ vọng cùng kích động khó mà hình dung. Gã biết vào giây phút Tô Minh đi ra khỏi cửa thứ nhất thì địa vị của gã trong gia tộc tăng lên một mảng lớn.
Tùy theo ánh sáng dơi khuếch tán, càng nhiều bóng người Ngọc gia từ bốn phương tám hướng lao nhanh đến, điều này đối với toàn Ngọc gia là chuyện cực kỳ quan trọng.
Tô Minh đi ra Đạo Quỳ sơn, nhìn mọi người bên dưới, biểu tình bình tĩnh, chắp tay hướng người đàn ông trung niên.
Tô Minh không nói chuyện, bởi vì khoảnh khắc hắn đi ra thì con dơi trong lòng bàn tay lệ quỷ tỏa ánh sáng vô tận, ở trên bầu trời Đạo Quỳ sơn vang tiếng nổ. Tiếng nổ vang vọng toàn Ngọc gia, kinh thiên quanh quẩn. Bầu trời một mảnh vặn vẹo, hai ngọn núi to từ trong màn trời vặn vẹo huyễn hóa ra.
Nói cái này là hai ngọn núi không bằng bảo là hai pho tượng to lớn, màu đen thui, biểu tình dữ tợn, giơ lên tay phải nắm hờ một vòng mặt trời. Pho tượng kia tỏa ánh sáng bốn phía, biểu tình thản niên, trông như là một cô gái, trên tay phải của cô có mặt trăng, tỏa ánh sáng dịu dàng chiếu rọi mặt đất.
“Nhật nguyệt đồng huy!!! “
“ Rốt cuộc nhìn đến nhật nguyệt đồng huy, đây là cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên, chỉ có xông qua cửa thứ nhất mới xuất hiện. “
“Từ xưa đến nay, cửa này tổng cộng chỉ xuất hiện mấy lần, đây là lần đầu tiên trong đời ta may mắn nhìn thấy. “
“Nhật nguyệt đồng huy cường đại hơn cả Đạo Quỳ sơn, không biết vị tu sĩ khách khanh này có thể xông qua cửa được không? “
Tiếng ù ù xôn xao dâng lên trên quảng trường. Tùy theo núi này xuất hiện, tộc nhân Ngọc gia từ bốn phía lao nhanh tới, dù là lúc trước tộc nhân không có hứng thú cũng đến khá nhiều.
Còn có một cầu vồng mang theo bá khí khó tả từ phía xa chớp mắt đến, hóa thành ông lão tóc đỏ rực đứng bên cạnh tam trưởng lão.
Khoảnh khắc ông lão đến, tộc nhân xung quanh tinh thần rung lên, dường như lão giáng xuống có thể khiến mặt đất run rẩy.
“Kính chào nhị trưởng lão! “
Toàn tộc nhân, trừ tam trưởng lão ra đều cung kính cúi đầu hướng ông lão tóc đỏ.
Ngọc Trần Hải biểu tình càng kích động, bái theo.
Còn năm ông lão lúc trước làm khó dễ Tô Minh thì giờ mặt xám xịt, ai nấy kính sợ.
“ Là khách khanh ai chiêu lãm đến?” Ông lão tóc xám lờ đi tộc nhân xung quanh bái lạy, nhìn Đạo Quỳ sơn ở bên ngoài Đạo Quỳ sơn, mắt sáng ngời, từ từ hỏi.
“ Là tiểu tử này hệ huyết mạch Ngọc Mai chiêu lãm đến.” Tam trưởng lão ở một bên mỉm cười, nhìn ở một bên Ngọc Trần Hải kích động.
Ông lão tóc đỏ quay đầu liếc Ngọc Trần Hải, hơi nhếch môi, gật đầu rồi chắp tay nói với Tô Minh đang ngẩng đầu nhìn pho tượng Nhật Nguyệt đồng huy.
“ Vị khách khanh đạo hữu này, có thể vượt qua cửa thứ nhất, từ nay ngươi là khách khanh của Ngọc gia ta, tất cả yêu cầu cứ nêu ra, Ngọc gia ta luôn chú trọng khách khanh. Nếu ngươi có thể xông qua cửa thứ hai thì ngươi chính là khách khanh trưởng lão của Ngọc gia ta, vô cùng tôn quý, cùng ăn cùng ngồi với ba người lão phu! “
Khi lời ông lão thốt ra thì hai pho tượng Nhật Nguyệt đồng huy tỏa ánh sáng rực rỡ, có tiếng nổ ầm ầm lấn át tất cả âm thanh, truyền khắp tám hướng. Tô Minh nhấc chân lên, đi hướng nhật nguyệt đồng huy.
Hắn có thể không xông cửa thứ hai, nhưng Tô Minh có dã tâm của mình.
“ Ảo thuật thật cường đại, hèn chi tộc nhân Ngọc gia rõ ràng biết bí mật ảo thuật nhưng vẫn hiếm có người xông qua.” Tô Minh từ từ nhắm mắt lại.
Khi đôi mắt khép thì hắn giơ lên tay phải, tay phải ngưng tụ thuật năm tháng của Tố Minh tộc, định điểm vào trán. Một khi ngón tay rơi xuống thì lực năm tháng nghịch chuyển liền khuếch tán trên người Tô Minh ngay. Đến lúc đó hắn có thể thay đổi năm tháng, khiến tất cả nơi đây hồi phục đến trước khi xảy ra biến dị.
“ Để xem ảo thuật của tộc ngươi lợi hại hay thần thông Tố Minh tộc ta cường đại! “
Ngón tay phải của Tô Minh định đụng vào trán thì bỗng khựng lại.
Tô Minh mở mắt ra lộ tia sáng ngời.
“Không đúng.” Hắn im lặng thật lâu, thả tay xuống.
“Nếu ta dùng thuật năm tháng Tố Minh đối kháng thì biểu thị ta tin tưởng mọi thứ là ảo thuật. Ảo thuật cũng tốt, chân thật cũng thế, chỉ cần tin tưởng, nó liền tồn tại. Câu nói này có rất nhiều cách lý giải.” Tô Minh khẽ thì thào.
Lát sau hắn không dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ yên lặng khoanh chân, nhắm mắt lại, để tâm mình bình tĩnh lại.
Bên tai hắn dần truyền đến từng tiếng hét thê lương, hắn không mở mắt.
Bên tai hắn sau tiếng hét là vô số lời cầu xin, hắn vẫn không mở mắt.
Thời gian trôi qua, Tô Minh vẫn luôn nhắm mắt, dù hắn nghe thấy cái gì tinh thần không lay động, để mình trong bình tĩnh không suy tư mọi thứ.
“Tô Minh...” Một thanh âm yếu ớt truyền đến, đó là giọng của Bạch Linh.
Người Tô Minh run lên, mắt như sắp mở, nhưng một lát sau lại quay về bình tĩnh.
“Tô Minh....ngươi lớn rồi.” Khi giọng A Công vang bên tai Tô Minh thì hắn im lặng.
“Ngươi...là con của ta sao? Là em bé năm xưa ta ôm trong lòng sao?” Một giọng nữ mang theo âm điệu khiến Tô Minh vừa thấy quen vừa thấy lạ.
“Tô Minh, ta là Lôi Thần đây, ngươi ngồi đây làm gì? Không phải chúng ta định đi vào núi hái thuốc là sao?” Đó là giọng của Lôi Thần.
“ Đồ nhi, vi sư mang ngươi đi nhìn cái gì là trời, cái gì là đất!” Đó là giọng của Thiên Tà Tử.
Mãi đến khi, Tô Minh mở mắt ra.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, hắn thấy rất nhiều người, thấy rất nhiều hình ảnh, ở trước mặt hắn không ngừng trình diễn năm tháng trôi qua, mãi đến không biết qua bao nhiêu lâu.
“Chỉ cần tin tưởng, sẽ tồn tại. “
“Tô Minh ta không tin. “
Tô Minh đứng dậy, tiến tới trước. Hắn đụng phải những cố nhân, lần lượt tan biến. Hắn đi qua mặt đất, dần phai màu. Đất sau lưng hắn cuồn cuộn, tầng tầng cuốn động như lột da, lần lượt tán đi, mặt đất vẫn là giống như bàn tay.
Cố nhân cùng xuất hiện ở sau lưng kêu gọi, nhưng Tô Minh đi xa thanh âm trở thành hư vô. Tô Minh đi rất xa, bầu trời vẫn mênh mông, mặt đất vẫn là bàn tay.
Tóc Tô Minh bay lên, mang theo tâm tĩnh, thản nhiên, hắn đi tới, bầu trời dần đen nhưng trong bóng đêm trước mặt hắn có lối vào sáng ngời. Mãi đến khi hắn tới gần, hắn đi ra, không còn màu đen, hắn trông thấy bầu trời sáng sủa, thấy quảng trường Ngọc gia, thấy trên quảng trường Ngọc Trần Hải, năm ông lão, còn có vài trăm bóng người, và một người đàn ông trung niên đứng ở đằng trước nhất.
Người Ngọc gia trên quảng trường đều trông thấy Tô Minh, khoảnh khắc nhìn hắn tiếng ồn áo dấy lên. Ngọc gia dù là tộc nhân hay khách khanh đã rất lâu không có ai thành công xông qua cửa thứ nhất!
Nhưng hôm nay, họ chính mắt thấy một lần thành công, càng thấy khoảnh khắc Tô Minh đi ra thì con dơi trong bàn tay Đạo Quỳ sơn lệ quỷ tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng chiếu tám hướng, một mảnh mông lung.
“Chúc mừng đạo hữu vượt qua cửa thứ nhất Tam Môn Đạo Thiên!” Trong đám người, tam trưởng lão, người đàn ông trung niên trên mặt lộ nụ cười, chắp tay hướng Tô Minh.
Ngọc Trần Hải đứng một bên kích động nhìn Tô Minh, trong mắt sự kỳ vọng cùng kích động khó mà hình dung. Gã biết vào giây phút Tô Minh đi ra khỏi cửa thứ nhất thì địa vị của gã trong gia tộc tăng lên một mảng lớn.
Tùy theo ánh sáng dơi khuếch tán, càng nhiều bóng người Ngọc gia từ bốn phương tám hướng lao nhanh đến, điều này đối với toàn Ngọc gia là chuyện cực kỳ quan trọng.
Tô Minh đi ra Đạo Quỳ sơn, nhìn mọi người bên dưới, biểu tình bình tĩnh, chắp tay hướng người đàn ông trung niên.
Tô Minh không nói chuyện, bởi vì khoảnh khắc hắn đi ra thì con dơi trong lòng bàn tay lệ quỷ tỏa ánh sáng vô tận, ở trên bầu trời Đạo Quỳ sơn vang tiếng nổ. Tiếng nổ vang vọng toàn Ngọc gia, kinh thiên quanh quẩn. Bầu trời một mảnh vặn vẹo, hai ngọn núi to từ trong màn trời vặn vẹo huyễn hóa ra.
Nói cái này là hai ngọn núi không bằng bảo là hai pho tượng to lớn, màu đen thui, biểu tình dữ tợn, giơ lên tay phải nắm hờ một vòng mặt trời. Pho tượng kia tỏa ánh sáng bốn phía, biểu tình thản niên, trông như là một cô gái, trên tay phải của cô có mặt trăng, tỏa ánh sáng dịu dàng chiếu rọi mặt đất.
“Nhật nguyệt đồng huy!!! “
“ Rốt cuộc nhìn đến nhật nguyệt đồng huy, đây là cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên, chỉ có xông qua cửa thứ nhất mới xuất hiện. “
“Từ xưa đến nay, cửa này tổng cộng chỉ xuất hiện mấy lần, đây là lần đầu tiên trong đời ta may mắn nhìn thấy. “
“Nhật nguyệt đồng huy cường đại hơn cả Đạo Quỳ sơn, không biết vị tu sĩ khách khanh này có thể xông qua cửa được không? “
Tiếng ù ù xôn xao dâng lên trên quảng trường. Tùy theo núi này xuất hiện, tộc nhân Ngọc gia từ bốn phía lao nhanh tới, dù là lúc trước tộc nhân không có hứng thú cũng đến khá nhiều.
Còn có một cầu vồng mang theo bá khí khó tả từ phía xa chớp mắt đến, hóa thành ông lão tóc đỏ rực đứng bên cạnh tam trưởng lão.
Khoảnh khắc ông lão đến, tộc nhân xung quanh tinh thần rung lên, dường như lão giáng xuống có thể khiến mặt đất run rẩy.
“Kính chào nhị trưởng lão! “
Toàn tộc nhân, trừ tam trưởng lão ra đều cung kính cúi đầu hướng ông lão tóc đỏ.
Ngọc Trần Hải biểu tình càng kích động, bái theo.
Còn năm ông lão lúc trước làm khó dễ Tô Minh thì giờ mặt xám xịt, ai nấy kính sợ.
“ Là khách khanh ai chiêu lãm đến?” Ông lão tóc xám lờ đi tộc nhân xung quanh bái lạy, nhìn Đạo Quỳ sơn ở bên ngoài Đạo Quỳ sơn, mắt sáng ngời, từ từ hỏi.
“ Là tiểu tử này hệ huyết mạch Ngọc Mai chiêu lãm đến.” Tam trưởng lão ở một bên mỉm cười, nhìn ở một bên Ngọc Trần Hải kích động.
Ông lão tóc đỏ quay đầu liếc Ngọc Trần Hải, hơi nhếch môi, gật đầu rồi chắp tay nói với Tô Minh đang ngẩng đầu nhìn pho tượng Nhật Nguyệt đồng huy.
“ Vị khách khanh đạo hữu này, có thể vượt qua cửa thứ nhất, từ nay ngươi là khách khanh của Ngọc gia ta, tất cả yêu cầu cứ nêu ra, Ngọc gia ta luôn chú trọng khách khanh. Nếu ngươi có thể xông qua cửa thứ hai thì ngươi chính là khách khanh trưởng lão của Ngọc gia ta, vô cùng tôn quý, cùng ăn cùng ngồi với ba người lão phu! “
Khi lời ông lão thốt ra thì hai pho tượng Nhật Nguyệt đồng huy tỏa ánh sáng rực rỡ, có tiếng nổ ầm ầm lấn át tất cả âm thanh, truyền khắp tám hướng. Tô Minh nhấc chân lên, đi hướng nhật nguyệt đồng huy.
Hắn có thể không xông cửa thứ hai, nhưng Tô Minh có dã tâm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.