Chương 789: Trăm năm
Nhĩ Căn
11/09/2013
Tinh vực tối đen không có chút ánh sáng, cũng không có thanh âm, tồn tại là lặng im như tịch diệt.
Ngẫu nhiên xuất hiện một luồng sáng là vài vật chất vô hình không rõ trong tinh không đen ma sát sinh ra, sinh mệnh của chúng nó ngắn ngủi, nhoáng lên một cái trôi qua.
Lạnh lẽo, tĩnh mịch, hắc ám, trở thành giai điệu vĩnh hằng của vùng trời sao này.
Một trăm năm trước chỗ này từng xẹt qua đám thiên thạch mờ mịt, không biết đi về đâu. Một trăm năm sau, nơi đám thiên thạch đến vẫn có một đám thiên thạch lao đi. Đám thiên thạch này là là vật một trăm năm trước, chúng nó bay dựa theo quỹ tích nào đó, ở một trăm năm sau rạch một vòng tròn lại lần đi qua nơi này. Nhưng thiên thạch so với một trăm trước thì nhỏ đi nhiều.
Không ai biết trong đám thiên thạch này có một khối thiên thạch to lớn tồn tại một tảng đá do đất phong ấn biến thành. Trong tảng đá có dung nham tím đen. Trong dung nham có một người ngồi khoanh chân.
Đó là một người thanh niên tóc xám, biểu tình như ngủ say, thân hình chớp lóe ánh sáng tối tăm không ổn định, dung nham tím đen xung quanh hắn toát ra từng đợt khí lạnh, có nhiều sợi tơ đỏ mục rữa chồng chất ở bên mép, liếc mắt một cái vô biên vô hạn.
Trăm năm qua, Tô Minh chìm đắm trong trạng thái hấp thu lực thịt Xích Hỏa Hầu, không ngừng hấp thu chỉnh sửa, thân thể càng ngày càng mạnh mẽ, dần dần càng mạnh hơn nữa. Bốn mươi năm trước thân thể của hắn đã phá tan cảnh giới địa tu, bước vào ngưỡng cửa thiên tu, Tô Minh dùng lực thân thể bước vào cảnh giới này đại biểu thân thể hắn đã có thể cứng rắn đỡ thần thông thuật pháp của người cùng cảnh giới này. Hắn đánh ra một đấm có thể lay động nguồn gốc sinh mệnh của người cảnh giới này.
Chỉ là thi triển thân thể chứ không phải tu vi trong người, nếu là thêm vào tu vi của hắn, các loại thủ đoạn thần thông, vậy là đối diện cường giả cảnh giới giới tôn chỉ cần đối phương không dùng lực vị giới thì có thể nói là Tô Minh tất thắng.
Dù sao vị giới là lực lượng mạnh nhất cảu cảnh giới giới tôn, cho dù là thần thông bình thường mà thi triển bằng lực vị giới thì giơ tay có thể nghiêng trời lệch đất. Tô Minh khắc sau cảm nhận điều này, năm đó hắn ở đất Man tộc gặp đám đạo nô, chẳng những người này thậm chí không thi triển ra lực vị giới đã cực kỳ cường đại, bây giờ nghĩ lại không phải bọn họ không muốn thi triển, mà vì đất Man tộc có phép tắc ức chế mấy tên đạo nô, mặc dù không ảnh hưởng tu vi quá lớn nhưng áp chế rất sâu với thi triển lực âm giới. Nếu đổi lại Tô Minh giờ phút này thì ở đất Man tộc, mấy người đạo nô bị lực vị giới áp chế, hắn không cần giờ sức mạnh của bất cứ ai, dựa vào chính hắn có thể đè đầu tất cả, hóa giải tai kiếp khiến năm đó hắn tuyệt vọng.
‘Chủ vị giới, không biết khi nào thân thể cùng tu vi của mình bước vào cảnh giới này. Chỉ có đến lúc ấy mới xem như là cường giả trong trời sao này!’ Tô Minh ngồi xếp bằng, chợt mở mắt ra, có tia sáng xẹt qua trong mắt.
Khi chưa trở thành chủ vị giới, đối mặc kẻ địch triển khai lực vị giới, Tô Minh có độc phong và bảo hồ lô thì cũng có tự tin liều một phen. Từng tiếng bùm bùm truyền ra từ trong người Tô Minh, đó là tiếng xương và thịt ma sát nhau, bây giờ nếu có người khác ngoài Xích Hỏa Hầu ở đây thì chắc chắn sẽ bị thanh âm truyền ra từ người Tô Minh làm chấn động. Mỗi một thanh âm đều bao gồm cảm giác tan vỡ, nghe trong tai như là thân thể mình cũng vỡ vụn theo, đó là cảm xúc rất khó hình dung, cực kỳ khắc sâu.
“Chủ vị giới!” Mắt Tô Minh chớp lóe khát vọng mãnh liệt.
“ Muốn trở thành chủ vị giới thì nhất định phải có giới nguyên, giới nguyên tắc là lực lượng cố định của mỗi một thế giới.” Thanh âm khàn khàn từ không xa truyền đến, đó là từ một gã đàn ông đầu trọc.
Gã đàn ông thân thể cực kỳ vạm vỡ, cao gần hai mét, như tháp sắt ngồi xếp bằng, đỉnh đầu của gã không có tóc, chỉ có một đồ đằng mãnh thú thân thể như rắn nước nhưng có sáu đôi cánh, tựa khắc ấn vòng trên đỉnh đầu gã.
Cẩn thận nhìn thì thấy ngoài đồ đằng mãnh thú có dấu vết lửa nhàn nhạt, hung tợn như con thú trong lửa, gã đàn ông này chính là Xích Hỏa Hầu!
Thời gian trăm năm không bị phong ấn, thân hình gã lại mọc ra máu thịt, hồi phục hình dạng năm xưa, bộ đồ to lớn bao phủ thân thể, trông thì có khí chất kỳ lạ.
“Trời sao này tồn tại nhiều tu chân tinh, mỗi một tu chân tinh có thể được xưng là một thế giới. Chỉ cần nơi có thế giới là giới nguyên, cũng chính là lực vị giới. Muốn trở thành chủ vị giới, hấp thu lực vị giới hoàn thiện bản thân thì phải được giới nguyên thừa nhận. Chỉ có giới nguyên của một thế giới thừa nhận ngươi thì mới có thể hấp thu lực lượng của nó, do đó bước vào cảnh giới chủ vị giới. “
“Thế giới càng khổng lồ thì ẩn chứa giới nguyên càng mênh mông, bên trong tồn tại chủ vị giới cũng càng nhiều, dù sao một thế giới có bao nhiêu chủ vị giới không chỉ quyết định bởi tu sĩ, quan trọng hơn là giới nguyên của một thế giới, có thể dung nạp bao nhiêu người hấp thu. “
“Nếu lực giới nguyên của một thế giới đến mức bão hòa, vậy cho dù tư chất ngươi có ưu tú hơn cũng không thể trở thành giới tôn, dù sao vị trí chỉ có bao nhiêu đó, nếu ngươi muốn trở thành giới tôn, trừ cách rời khỏi đây đi tìm một thế giới khác ra còn có tìm một giới tôn đã chết, chừa ra vị trí thì mới có cơ hội. “
“Trời sao to lớn, có rất nhiều tu chân tinh, cũng đại biểu có rất nhiều thế giới. Nhưng theo ta biết, gần như mỗi một thế giới bị người phát hiện thì vị trí giới tôn bên trong đều đã bão hòa. “
Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng Xích Hỏa Hầu, không nói lời nào.
“Trên Xích Hỏa Tinh đã chết mấy chủ vị giới, nhưng trừ chân vệ ra, mấy người còn lại căn bản không xem như giới tôn thật sự, đây không phải vì tư chất của họ không được mà bởi vì tìm được thế giới thừa nhận thì bản thân nó tàn phá, giới nguyên gần như khô kiệt, cho nên thành tựu của họ khi trở thành giới tôn thì đã ngừng lại. Thậm chí không thể tiếp tục cảm ngộ phép tắc, quy tắc thì sao xứng là giới tôn? Chính chân vệ mới là giới tôn, dù sao thế giới y trở thành giới tôn không phải tinh vực chiến trường này mà là bên ngoài. Nhưng theo y chết đi, thế giới mà y trở thành giới tôn cũng trống một vị trí. Nhưng giờ phút này e rằng sớm bị người cướp đi. “
“Nói vậy là trong Thần Nguyên Phế Địa muốn trở thành chủ vị giới gần như không thể nào?” Tô Minh im lặng nửa ngày sau từ từ hỏi.
“Có cơ hội hay không, chuyện này ta không thể đáp lại, phải xem ngươi lựa chọn ra sao.” Mắt Xích Hỏa Hầu chợt lóe, trầm giọng nói.
“Đầu tiên ngươi phải biết cảnh giới gì đằng sau thiên tu, muốn xưng là giới tôn, một cái chủ, một cái tôn có thể sinh ra nhiều đáp án. Chủ vị giới thật sự là trong vị giới của chính y như là chủ nhân, là chí tôn, thậm chí vị giới của y có thể phát huy tu vi vượt qua tất cả, có thể vượt cấp đấu với người không phải giới tôn này. Cho nên mới gọi là chủ, xưng tôn. “
“ Rời khỏi vị giới của y thì tương đương với cá rời khỏi nước, mặc dù vẫn sinh tồn, vẫn cường đại nhưng một khi tiêu hao nhiêu, muốn hồi phục lực vị giới sẽ rất gian nan. Cho nên tu vi đến cảnh giới giới tôn rồi thì thường rất ít rời đi vị giới mình ở, dù có đi thì thường nhanh chóng trở về. Nếu không thể trở về sẽ tùy thân mang theo giới thạch thế giới của mình để duy trì nhu cầu cần thiết, ví dụ chân vệ, túi trữ vật của y ở...a? Khụ khụ, mặc dù ta không mở ra nhưng có thể khẳng định bên trong có giới thạch. “ Xích Hỏa Hầu mới nói đến đây thì sắc mặt quái lạ, gã nhớ làn trước khi nhắm mắt hồi phục thì túi trữ vật ở không xa vậy mà hôm nay không còn nữa.
“Còn có một cách khiến chủ vị giới ở bất nơi đâu cũng đều giữ đỉnh cao, cách đó rất đơn giản, nhiều người sử dụng rồi, càng là căn bản tu hành của chủ vị giới. Không ngừng đạt được liên tiếp thế giới chấp nhận, đoạt vị trí của những người khác, khi có được năm ngàn giới là sẽ trở thành trung kỳ vị giới, có vạn giới thì là hậu kỳ vị giới. Ngưng tụ lực vạn giới, hóa vạn giới hợp nhất, hoàn toàn tu sửa thiếu sót bản thân liền có thể trở thành vị giới đại viên mãn. Viên mãn rồi thì nếu có thể bước ra một bước, sinh ra một tia kiếp tức, tức là kiếp nguyệt cảnh, lại ra một bước, bước vào đỉnh, chính là kiếp dương cảnh. “
“Thế giới có nhiều hơn cũng không nhiều bằng số tu sĩ, vị trí có hạn, cho nên mới có chiến tranh, có chuyện bốn chân giới xâm nhập chân giới thứ năm?” Tô Minh bỗng hỏi.
“Đây là đáp án mà ta là kiếp nguyệt cảnh có thể hiểu ra. Nhưng vị trí khác nhau sẽ có được đáp án khác biệt. Nhưng dù thế nào thì muốn trở thành giới tôn là phải giết, cướp, giật. “ Xích Hỏa Hầu lạnh nhạt nói nhưng bên trong nả chứa ý nghĩa tàn khốc chẳng chút che giấu.
“Cái gì là tu hành? Tu hành chính là giết, cướp, giật. Ngươi có thể giết người, có thể cướp của, có thể giật thứ không thuộc về ngươi, vậy thì khi ngươi đi ở trên đỉnh, nếu cứ tiếp tục như vậy người tất nhiên chính là đỉnh. Bốn chân giới có bốn kiếp chủ, Đạo Thần của Đạo Thần chân giới, Thánh Hoàng của Âm Thánh chân giới đều là kiếp chủ. Lý do họ cường đại là vì dưới tay có nguyên tài nguyên chân giới cung ứng, để họ tu hành như thiên địa tạo hóa. Sau bốn kiếp chủ còn có bốn chân tổ, bọn họ là lão già còn khủng bố hơn cả kiếp chủ. Trời sao quá lớn, cường giả quá nhiều, cho nên dù đến cảnh giới bốn chân tổ rồi vẫn không đạt tới đỉnh. Khống chế sinh diệt thì sao chứ? Tổ tiên Tố Minh tộc của ngươi, Hoàng của chân giới thứ năm chúng ta cũng là chết dưới hiên kiếp điên cuồng thôi. Tộc nhân hủy diệt hầu như không còn, mặc dù không biết ngươi làm sao sinh tồn nhưng chắc là liệt tổ liệt tông của Tố Minh tộc ngươi hao phí rất nhiều cái giá lớn đổi lấy một lũ sự sống kéo dài chủng tộc. “
Tô Minh hít thở dồn dập, lời của Xích Hỏa Hầu khiến nã hắn ù vang, nghĩ đến điều Nhị sư huynh từng nói. Vạn cổ năm tháng trước ở Đạo Thần chân giới có một đôi vợ chồng bị nguyên Đạo Thần chân giới vây công.
“Tố... Minh...” Tô Minh thì thào.
“Nếu sau này ngươi có cơ hội quay về chân giới thứ năm thì có thể đi thăm quê hương một chuyến, chỗ đó dễ tìm lắm. Trong trời sao có một ngân hà do ngôi sao tổ thành, trong ngân hà có một viên tu chân tinh màu xanh nhạt. Nếu nó còn ở, nếu nó không bị hủy diệt theo tộc của ngươi thì chắc là có thể tìm ra. “
Ngẫu nhiên xuất hiện một luồng sáng là vài vật chất vô hình không rõ trong tinh không đen ma sát sinh ra, sinh mệnh của chúng nó ngắn ngủi, nhoáng lên một cái trôi qua.
Lạnh lẽo, tĩnh mịch, hắc ám, trở thành giai điệu vĩnh hằng của vùng trời sao này.
Một trăm năm trước chỗ này từng xẹt qua đám thiên thạch mờ mịt, không biết đi về đâu. Một trăm năm sau, nơi đám thiên thạch đến vẫn có một đám thiên thạch lao đi. Đám thiên thạch này là là vật một trăm năm trước, chúng nó bay dựa theo quỹ tích nào đó, ở một trăm năm sau rạch một vòng tròn lại lần đi qua nơi này. Nhưng thiên thạch so với một trăm trước thì nhỏ đi nhiều.
Không ai biết trong đám thiên thạch này có một khối thiên thạch to lớn tồn tại một tảng đá do đất phong ấn biến thành. Trong tảng đá có dung nham tím đen. Trong dung nham có một người ngồi khoanh chân.
Đó là một người thanh niên tóc xám, biểu tình như ngủ say, thân hình chớp lóe ánh sáng tối tăm không ổn định, dung nham tím đen xung quanh hắn toát ra từng đợt khí lạnh, có nhiều sợi tơ đỏ mục rữa chồng chất ở bên mép, liếc mắt một cái vô biên vô hạn.
Trăm năm qua, Tô Minh chìm đắm trong trạng thái hấp thu lực thịt Xích Hỏa Hầu, không ngừng hấp thu chỉnh sửa, thân thể càng ngày càng mạnh mẽ, dần dần càng mạnh hơn nữa. Bốn mươi năm trước thân thể của hắn đã phá tan cảnh giới địa tu, bước vào ngưỡng cửa thiên tu, Tô Minh dùng lực thân thể bước vào cảnh giới này đại biểu thân thể hắn đã có thể cứng rắn đỡ thần thông thuật pháp của người cùng cảnh giới này. Hắn đánh ra một đấm có thể lay động nguồn gốc sinh mệnh của người cảnh giới này.
Chỉ là thi triển thân thể chứ không phải tu vi trong người, nếu là thêm vào tu vi của hắn, các loại thủ đoạn thần thông, vậy là đối diện cường giả cảnh giới giới tôn chỉ cần đối phương không dùng lực vị giới thì có thể nói là Tô Minh tất thắng.
Dù sao vị giới là lực lượng mạnh nhất cảu cảnh giới giới tôn, cho dù là thần thông bình thường mà thi triển bằng lực vị giới thì giơ tay có thể nghiêng trời lệch đất. Tô Minh khắc sau cảm nhận điều này, năm đó hắn ở đất Man tộc gặp đám đạo nô, chẳng những người này thậm chí không thi triển ra lực vị giới đã cực kỳ cường đại, bây giờ nghĩ lại không phải bọn họ không muốn thi triển, mà vì đất Man tộc có phép tắc ức chế mấy tên đạo nô, mặc dù không ảnh hưởng tu vi quá lớn nhưng áp chế rất sâu với thi triển lực âm giới. Nếu đổi lại Tô Minh giờ phút này thì ở đất Man tộc, mấy người đạo nô bị lực vị giới áp chế, hắn không cần giờ sức mạnh của bất cứ ai, dựa vào chính hắn có thể đè đầu tất cả, hóa giải tai kiếp khiến năm đó hắn tuyệt vọng.
‘Chủ vị giới, không biết khi nào thân thể cùng tu vi của mình bước vào cảnh giới này. Chỉ có đến lúc ấy mới xem như là cường giả trong trời sao này!’ Tô Minh ngồi xếp bằng, chợt mở mắt ra, có tia sáng xẹt qua trong mắt.
Khi chưa trở thành chủ vị giới, đối mặc kẻ địch triển khai lực vị giới, Tô Minh có độc phong và bảo hồ lô thì cũng có tự tin liều một phen. Từng tiếng bùm bùm truyền ra từ trong người Tô Minh, đó là tiếng xương và thịt ma sát nhau, bây giờ nếu có người khác ngoài Xích Hỏa Hầu ở đây thì chắc chắn sẽ bị thanh âm truyền ra từ người Tô Minh làm chấn động. Mỗi một thanh âm đều bao gồm cảm giác tan vỡ, nghe trong tai như là thân thể mình cũng vỡ vụn theo, đó là cảm xúc rất khó hình dung, cực kỳ khắc sâu.
“Chủ vị giới!” Mắt Tô Minh chớp lóe khát vọng mãnh liệt.
“ Muốn trở thành chủ vị giới thì nhất định phải có giới nguyên, giới nguyên tắc là lực lượng cố định của mỗi một thế giới.” Thanh âm khàn khàn từ không xa truyền đến, đó là từ một gã đàn ông đầu trọc.
Gã đàn ông thân thể cực kỳ vạm vỡ, cao gần hai mét, như tháp sắt ngồi xếp bằng, đỉnh đầu của gã không có tóc, chỉ có một đồ đằng mãnh thú thân thể như rắn nước nhưng có sáu đôi cánh, tựa khắc ấn vòng trên đỉnh đầu gã.
Cẩn thận nhìn thì thấy ngoài đồ đằng mãnh thú có dấu vết lửa nhàn nhạt, hung tợn như con thú trong lửa, gã đàn ông này chính là Xích Hỏa Hầu!
Thời gian trăm năm không bị phong ấn, thân hình gã lại mọc ra máu thịt, hồi phục hình dạng năm xưa, bộ đồ to lớn bao phủ thân thể, trông thì có khí chất kỳ lạ.
“Trời sao này tồn tại nhiều tu chân tinh, mỗi một tu chân tinh có thể được xưng là một thế giới. Chỉ cần nơi có thế giới là giới nguyên, cũng chính là lực vị giới. Muốn trở thành chủ vị giới, hấp thu lực vị giới hoàn thiện bản thân thì phải được giới nguyên thừa nhận. Chỉ có giới nguyên của một thế giới thừa nhận ngươi thì mới có thể hấp thu lực lượng của nó, do đó bước vào cảnh giới chủ vị giới. “
“Thế giới càng khổng lồ thì ẩn chứa giới nguyên càng mênh mông, bên trong tồn tại chủ vị giới cũng càng nhiều, dù sao một thế giới có bao nhiêu chủ vị giới không chỉ quyết định bởi tu sĩ, quan trọng hơn là giới nguyên của một thế giới, có thể dung nạp bao nhiêu người hấp thu. “
“Nếu lực giới nguyên của một thế giới đến mức bão hòa, vậy cho dù tư chất ngươi có ưu tú hơn cũng không thể trở thành giới tôn, dù sao vị trí chỉ có bao nhiêu đó, nếu ngươi muốn trở thành giới tôn, trừ cách rời khỏi đây đi tìm một thế giới khác ra còn có tìm một giới tôn đã chết, chừa ra vị trí thì mới có cơ hội. “
“Trời sao to lớn, có rất nhiều tu chân tinh, cũng đại biểu có rất nhiều thế giới. Nhưng theo ta biết, gần như mỗi một thế giới bị người phát hiện thì vị trí giới tôn bên trong đều đã bão hòa. “
Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng Xích Hỏa Hầu, không nói lời nào.
“Trên Xích Hỏa Tinh đã chết mấy chủ vị giới, nhưng trừ chân vệ ra, mấy người còn lại căn bản không xem như giới tôn thật sự, đây không phải vì tư chất của họ không được mà bởi vì tìm được thế giới thừa nhận thì bản thân nó tàn phá, giới nguyên gần như khô kiệt, cho nên thành tựu của họ khi trở thành giới tôn thì đã ngừng lại. Thậm chí không thể tiếp tục cảm ngộ phép tắc, quy tắc thì sao xứng là giới tôn? Chính chân vệ mới là giới tôn, dù sao thế giới y trở thành giới tôn không phải tinh vực chiến trường này mà là bên ngoài. Nhưng theo y chết đi, thế giới mà y trở thành giới tôn cũng trống một vị trí. Nhưng giờ phút này e rằng sớm bị người cướp đi. “
“Nói vậy là trong Thần Nguyên Phế Địa muốn trở thành chủ vị giới gần như không thể nào?” Tô Minh im lặng nửa ngày sau từ từ hỏi.
“Có cơ hội hay không, chuyện này ta không thể đáp lại, phải xem ngươi lựa chọn ra sao.” Mắt Xích Hỏa Hầu chợt lóe, trầm giọng nói.
“Đầu tiên ngươi phải biết cảnh giới gì đằng sau thiên tu, muốn xưng là giới tôn, một cái chủ, một cái tôn có thể sinh ra nhiều đáp án. Chủ vị giới thật sự là trong vị giới của chính y như là chủ nhân, là chí tôn, thậm chí vị giới của y có thể phát huy tu vi vượt qua tất cả, có thể vượt cấp đấu với người không phải giới tôn này. Cho nên mới gọi là chủ, xưng tôn. “
“ Rời khỏi vị giới của y thì tương đương với cá rời khỏi nước, mặc dù vẫn sinh tồn, vẫn cường đại nhưng một khi tiêu hao nhiêu, muốn hồi phục lực vị giới sẽ rất gian nan. Cho nên tu vi đến cảnh giới giới tôn rồi thì thường rất ít rời đi vị giới mình ở, dù có đi thì thường nhanh chóng trở về. Nếu không thể trở về sẽ tùy thân mang theo giới thạch thế giới của mình để duy trì nhu cầu cần thiết, ví dụ chân vệ, túi trữ vật của y ở...a? Khụ khụ, mặc dù ta không mở ra nhưng có thể khẳng định bên trong có giới thạch. “ Xích Hỏa Hầu mới nói đến đây thì sắc mặt quái lạ, gã nhớ làn trước khi nhắm mắt hồi phục thì túi trữ vật ở không xa vậy mà hôm nay không còn nữa.
“Còn có một cách khiến chủ vị giới ở bất nơi đâu cũng đều giữ đỉnh cao, cách đó rất đơn giản, nhiều người sử dụng rồi, càng là căn bản tu hành của chủ vị giới. Không ngừng đạt được liên tiếp thế giới chấp nhận, đoạt vị trí của những người khác, khi có được năm ngàn giới là sẽ trở thành trung kỳ vị giới, có vạn giới thì là hậu kỳ vị giới. Ngưng tụ lực vạn giới, hóa vạn giới hợp nhất, hoàn toàn tu sửa thiếu sót bản thân liền có thể trở thành vị giới đại viên mãn. Viên mãn rồi thì nếu có thể bước ra một bước, sinh ra một tia kiếp tức, tức là kiếp nguyệt cảnh, lại ra một bước, bước vào đỉnh, chính là kiếp dương cảnh. “
“Thế giới có nhiều hơn cũng không nhiều bằng số tu sĩ, vị trí có hạn, cho nên mới có chiến tranh, có chuyện bốn chân giới xâm nhập chân giới thứ năm?” Tô Minh bỗng hỏi.
“Đây là đáp án mà ta là kiếp nguyệt cảnh có thể hiểu ra. Nhưng vị trí khác nhau sẽ có được đáp án khác biệt. Nhưng dù thế nào thì muốn trở thành giới tôn là phải giết, cướp, giật. “ Xích Hỏa Hầu lạnh nhạt nói nhưng bên trong nả chứa ý nghĩa tàn khốc chẳng chút che giấu.
“Cái gì là tu hành? Tu hành chính là giết, cướp, giật. Ngươi có thể giết người, có thể cướp của, có thể giật thứ không thuộc về ngươi, vậy thì khi ngươi đi ở trên đỉnh, nếu cứ tiếp tục như vậy người tất nhiên chính là đỉnh. Bốn chân giới có bốn kiếp chủ, Đạo Thần của Đạo Thần chân giới, Thánh Hoàng của Âm Thánh chân giới đều là kiếp chủ. Lý do họ cường đại là vì dưới tay có nguyên tài nguyên chân giới cung ứng, để họ tu hành như thiên địa tạo hóa. Sau bốn kiếp chủ còn có bốn chân tổ, bọn họ là lão già còn khủng bố hơn cả kiếp chủ. Trời sao quá lớn, cường giả quá nhiều, cho nên dù đến cảnh giới bốn chân tổ rồi vẫn không đạt tới đỉnh. Khống chế sinh diệt thì sao chứ? Tổ tiên Tố Minh tộc của ngươi, Hoàng của chân giới thứ năm chúng ta cũng là chết dưới hiên kiếp điên cuồng thôi. Tộc nhân hủy diệt hầu như không còn, mặc dù không biết ngươi làm sao sinh tồn nhưng chắc là liệt tổ liệt tông của Tố Minh tộc ngươi hao phí rất nhiều cái giá lớn đổi lấy một lũ sự sống kéo dài chủng tộc. “
Tô Minh hít thở dồn dập, lời của Xích Hỏa Hầu khiến nã hắn ù vang, nghĩ đến điều Nhị sư huynh từng nói. Vạn cổ năm tháng trước ở Đạo Thần chân giới có một đôi vợ chồng bị nguyên Đạo Thần chân giới vây công.
“Tố... Minh...” Tô Minh thì thào.
“Nếu sau này ngươi có cơ hội quay về chân giới thứ năm thì có thể đi thăm quê hương một chuyến, chỗ đó dễ tìm lắm. Trong trời sao có một ngân hà do ngôi sao tổ thành, trong ngân hà có một viên tu chân tinh màu xanh nhạt. Nếu nó còn ở, nếu nó không bị hủy diệt theo tộc của ngươi thì chắc là có thể tìm ra. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.