Chương 1029: Trường Hà (bổ)
Nhĩ Căn
30/12/2013
Đệ Ngũ Chân Giới mở ra, vào tháng thứ hai trong năm.
Vào tháng này, Đệ Ngũ Hải nổ vang ngập trời, từng trận chém giết vòng qua vòng lại tám phương. Mùi máu tanh nồng đậm càng khuếch tán ra khiến nơi đây trở thành một trường hạo kiếp.
Từ khi Long Hải lão tổ bắt đầu ra tay thì vẫn chưa trở về, Hoả Khôi lão tổ cũng giống như vậy. Không ngừng có sinh linh tiến đến, không ngừng chém giết nên Tử Long chân nhân cũng không chút do dự mà ra tay.
Hôm nay là ba ngày cuối cùng của tháng thứ hai nhưng chiến đấu ở đây đã kịch liệt đến cực hạn.
Giao chiến với Tử Long chân nhân là một cự nhân hai đầu, tu vi cường hãn hầu như tương xứng với Tử Long chân nhân. Thần thông của hai người liên tục nổ vang trong tinh không, lực lượng ngang nhau.
Bên cạnh Long Hải lão tổ, ngoại trừ có một đại hán bên ngoài lúc trước thì còn nhiều hơn một bà lão. Ba người chém giết nhau đều tạo âm thanh kinh thiên động địa.
Về phần những hung thú Thần Nguyên Tinh Hải và những tộc nhân khác thì do một mình Hoả Khôi lão tổ đối phó. Trong những người này không có đại năng nhưng số lượng Kiếp Dương không ít, lại cộng thêm nhân số gần nghìn nên chỉ có biển lửa của Hoả Khôi lão tổ mới có thể vờn quanh bọn chúng, khiến bọn chúng không thể nào lao ra được.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tháng thứ hai đã hoàn toàn trôi qua. Sang tháng thứ ba, cuộc chiến nơi đây lại đạt đến đỉnh điểm lần nữa. Nguyên nhân là có một đám tộc nhân thân rắn của Đức Tạp Tộc gào thét đi tới trong tinh không. Số lượng bọn chúng có mấy ngàn, lúc tiến đến, lớp đầu cho dù không phải Chưởng Cảnh thì cũng chỉ kém Chưởng Cảnh nửa bước!
Đám tộc nhân kia lại vô cùng cường hãn, lúc tới gần thì âm thanh giết chóc vang vọng ngập trời.
Nếu chỉ là bọn hắn thì thôi, nhưng lúc Đức Tạp Tộc đến thì đồng thời xuất hiện hai đạo cầu vồng gào thét trong tinh không. Đó là hai con Huyền Quy cực lớn.
Hai con Huyền Quy này lớn tầm trăm trượng, trên lưng có một nam một nữ. Nam tử có làn da màu lục, trong mắt mang theo tia đỏ, thân thể toả ra khí tức băng hàn. Còn nữ tử thì vô cùng yêu mị, y phục không nhiều, thần sắc quyến rũ, rung động lòng người.
- Đệ Ngũ Hải thật náo nhiệt.
Cô tươi cười kiều mị rồi vỗ vỗ con Huyền Quy dưới thân. Con Huyền Quy này lập tức xông mạnh đến.
Bọn họ và lượng lớn Đức Tạp Tộc đến đây khiến cho trận chém giết này trở nên bất lợi với Tô Minh. Thần sắc Long Hải lão tổ khẽ biến, hai mắt Hoả Khôi lão tổ co rút lại, Tử Long chân nhân thì nhíu mày. Mặc dù ba người bọn họ chưa xuất toàn lực nhưng với tình hình hiện nay, cho dù có xuất toàn lực thì cũng chẳng có hi vọng gì.
Dù sao giờ mới là tháng thứ ba, còn có chín tháng nữa.
Trong chớp mắt ba người Tử Long đang chần chờ, Tô Minh vẫn giữ thần sắc như cũ thì Chu Hữu Tài ngồi bên cạnh bỗng mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn từ từ đứng lên. Trong tích tắc đứng dậy, hắn đã biểu hiện ra khí thế hoàn toàn không cân đối với thân hình cao lớn của hắn. Luồng khí thế này vòng qua vòng lại, Chu Hữu Tài nhắm nghiền hai mắt lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, hắn làm cho người ta có cảm giác như là đã thay đổi vậy. Hắn giống như thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ. Một luồng ý chí lợi hại kinh thiên động địa ầm ầm bộc phát ra.
Tay phải của hắn đánh một trảo về hư không phía Tô Minh. Lập tức Uổng Sinh Thương trước người Tô Minh run rẩy mãnh liệt rồi phát ra âm thanh vù vù như đang hoan hô, trực tiếp bay lên, nhanh như chớp đã xuất hiện trong lòng bàn tay phải của Chu Hữu Tài.
Sau khi nắm chặt, khí thế của Chu Hữu Tài lại tăng cao, triển khai tinh không, lung tung hư vô, ảnh hưởng đến pháp tắc. Giờ phút này, tất cả mọi người đang chém giết ở Đệ Ngũ Hải đều chấn động tinh thần.
Tất cả mọi người, bất kể là ai thì trong nháy máy này, tâm thần đều chấn động mãnh liệt. Trong tích tắc, tu vi của bọn họ như bị héo rũ, ý chí suy kiệt. Bọn họ hoảng sợ rồi mãnh liệt nhìn về hướng gây ra chấn động đáng sợ này.
Chu Hữu Tài cầm chặt trường thương. Theo khí thế toàn thân bắn ra, thân thể của hắn càng ngày càng cao lớn. Nhìn hắn không giống một thân hình bình thường mà giống một cự nhân có thể chèo chống thiên địa!
Thậm chí hư không sau lưng Chu Hữu Tài còn vặn vẹo rồi xuất hiện một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh kia là một nam tử trung niên tóc trắng mang theo khí tức tang thương, vẻ mặt tịch mịch.
Giờ khắc này hắn không phải là Chu Hữu Tài nữa mà là Chiến Tiên Trường Hà của Âm Thánh Chân Giới.
Trong thân thể của hắn có hai linh hồn, một là Chu Hữu Tài, một là Trường Hà. Hai linh hồn này lúc thì dung hợp, lúc thì phân tán. Giờ phút này, ý chí Trường Hà đang đứng sừng sững giữa trời xanh.
Tay phải cầm trường thương, sau khi từ từ nâng về phía trước thì Chu Hữu Tài cúi đầu, nhẹ giọng thì thào:
- Sống có gì vui...
Than nhẹ một tiếng, Chu Hữu Tài cầm trường thương rồi chậm rãi quét về phía tinh không đằng trước.
Quét một cái, trong nháy mắt tinh không liền dừng lại. Một luồng lực lượng mãnh liệt xé rách hư không trước mặt Chu Hữu Tài rồi chậm chạp tiến về phía xa. Càng đi về phía trước lực xé rách càng lớn, cho đến cuối cùng hoá thành một khe hở không gian thật lớn có chiều dài vạn trượng.
Khe hở Trường Hà này nhìn như chậm chạp nhưng giờ phút này, tất cả vật chất trong tinh không đều bất động chứng tỏ nó không chậm chạp, cũng không phải chậm mà là nhanh đến cực điểm!
Trong lúc quét ngang, thứ đầu tiên vết nứt không gian vạn trượng này đụng phải là cự nhân hai đầu đang chém giết Tử Long chân nhân kia. Thần sắc cự nhân này hoảng sợ nhưng không thể nào tránh né, trực tiếp bị vết nứt kia bao phủ. Sau đó hai người đang giao chiến với Long Hải lão tổ cũng bị vết nứt kia đảo qua.
Gần ngàn tu sĩ chiến đấu với Hoả Khôi lão tổ, còn có mấy ngàn tộc nhân Đức Tạp Tộc và một nam lạnh như băng, nữ quyến rũ kiều mỵ khoanh chân ngồi trên Huyền Quy, tất cả đều bị vết nứt vạn trượng này xuyên thấu thân hình.
Cho đến khi vết nứt vạn trượng này xuyên qua hư vô rồi biến mất ở phía cuối tầm mắt thì tất cả mọi người ở đây mới dường như thức tỉnh lại từ trong bất động.
Trong nháy mắt khôi phục lại, không có tiếng kêu thảm thiết, không có giãy dụa, cự nhân hai đầu trước mặt Tử Long chân nhân đã trực tiếp bị chia năm xẻ bảy, ngay cả nguyên thần cũng đều không thể chạy ra, hoá thành hư vô.
Hai người trước mặt Long Hải cũng có kết cục giống vậy. Gần ngàn sinh linh giao chiến với Hoả Khôi cũng không ngoại lệ. Mấy ngàn tộc nhân Đức Tạp Tộc, cho dù là tu vi gì thì chỉ trong chớp mắt cũng đều tan thành mây khói.
Còn có đôi nam nữ ngồi trên lưng Huyền Quy vừa đến nữa, trong nháy mắt tinh không khôi phục thì cũng trở thành hư vô.
Giống như câu nói của Chu Hữu Tài lúc trước, sống có gì vui...
Không bằng chết!
Bốn phía tĩnh mịch.
Tử Long chân nhân run rẩy. Hắn không thể nào đoán trước được cảnh tượng này. Chuyện xảy ra quá đột ngột, lực lượng huỷ diệt cường đại kia khiến Tử Long chân nhân căn bản không có chút năng lực phản kháng nào. Nếu đối phương muốn giết hắn thì cho dù hắn có nhiều hơn thì cũng khó có thể chống cự, đều trở thành tro bụi như cảnh tượng trước mặt.
- Đại năng Sinh Cảnh, hắn quả nhiên là Chiến tiên Trường Hà!
Tử Long chân nhân mặt lúc xám lúc xanh, lúc nhìn về Chu Hữu Tài thì trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Long Hải lão tổ đứng yên tại chỗ. Cho dù hắn là đại năng Chưởng Cảnh nhưng đối với hắn, Sinh Cảnh chính là một cảnh giới không thể nào hình dung, hắn nằm mơ cũng không dám tưởng tượng. Hắn vô cùng khát vọng với cảnh giới Duyên Cảnh. Còn Sinh Cảnh... hắn không hề nghĩ mình sẽ có một ngày bước vào cảnh giới này.
Đối với hắn, Sinh Cảnh cường đại như cảm giác khi tu sĩ Luyện Khí nhìn thấy tu sĩ cấp Nguyên Anh.
Hoả Khôi lão tổ run rẩy. Trong nháy mắt vừa rồi, cho dù hắn không cảm nhận được khí tức tử vong nhưng hắn đã cảm nhận được khí tức sinh cơ khủng bố trên mấy ngàn người này biến mất.
- Đại năng Sinh Cảnh, đây là thuật nghịch chuyển sinh tử. Đây... đây là Chu Hữu Tài sao?
- Đây không phải tồn tại Sinh Cảnh bình thường mà là dấu hiệu sắp bước vào Diệt Cảnh. Chỉ có như thế thì mới có thể nghịch chuyển sinh tử như vậy!
Tử Long chân nhân mãnh liệt ngẩng đầu, thần sắc cuồng nhiệt nhìn về phía Chu Hữu Tài.
Tô Minh đã mở mắt ra từ lâu rồi nhìn Chu Hữu Tài phía trước. Hắn thấy hư ảnh nam tử này cô đơn lạnh lẽo, thấy được sự thống khổ, bi thương, cô độc trong thần sắc kia.
Hắn nghĩ tới hình ảnh lúc mình đạt được Uổng Sinh Thương đã từng thấy.
Với tư cách là Chiến tiên Âm Thánh Chân Giới, với tư cách là đệ tử của Hiên Tôn, với tư cách là Kiếp chủ tương lai của Âm Thánh chân giới, Trường Hà chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử mình yêu mến bị biến thành một viên đan dược. Lúc sư tôn yêu cầu hắn nuốt viên đan dược này vào để bước vào cảnh giới Diệt Cảnh, lần đầu tiên hắn đã lựa chọn phản kháng và giãy dụa.
Lựa chọn nói “không” điên cuồng với sư tôn!
Hắn cam nguyện bỏ qua tất cả, chỉ cầu vãn hồi tất cả. Nếu dùng phương thức này để bước vào cảnh giới Diệt Cảnh thì hắn thà rằng không muốn!
- Sống có gì vui...
Tô Minh khẽ nói.
Chu Hữu Tài cúi đầu xuống. Khí thế trên người lập tức biến mất, sau khi khôi phục bộ dạng vốn có thì buông lỏng trường thương trong tay. Trường thương này truyền ra âm thanh vù vù bi ai rồi bay về phía Tô Minh.
Chu Hữu Tài khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền. Trên mặt hắn ngoài vẻ chết lặng thì còn có mệt mỏi.
Trên người hắn tràn ngập khí tức ngoại nhân khó có thể cảm nhận được, chỉ có Tô Minh thấy được chuyện xưa của hắn thì mới có thể cảm nhận được bi thương, thương tổn kia đã khắc vào linh hồn.
Ba người Tử Long chân nhân yên lặng trở về rồi khoanh chân ngồi ở bốn phía. Lúc nhìn về phía Chu Hữu Tài, thần sắc bọn họ đều mang theo tia kính sợ mãnh liệt.
Lúc lâu sau, Tô Minh lại nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua, tháng thứ ba, tháng thứ tư, cho đến tháng thứ năm mà Đệ Ngũ Hải vẫn không có bất cứ tồn tại Thần Nguyên Tinh Hải nào tiến đến. Dường như nơi đây đã trở thành một khu cấm địa.
Vì khí tức máu tanh và khí tức của vết nứt không gian kia không ngừng tản mát ra trong Đệ Ngũ Hải đã khiến cho tất cả mọi người sau khi tiến vào đều cảm nhận được rồi lựa chọn rời đi.
Nhưng đến tháng sáu, Tứ Đại Dị Tộc trong Đệ Ngũ Hải, Ô Ẩu Tộc thần bí nhất cùng nhau tiến đến, còn có lão tổ bộ tộc, một lão giả toàn thân lân phiến mục nát, tóc hoa râm bước ra từ trong hư không.
Bọn hắn đứng trong Đệ Ngũ Hải, cách đám người Tô Minh ước chừng mấy ngàn trượng, lúc từ xa xa nhìn lại thấy trong thần sắc lộ ra hàn quang.
- Tháng sáu rồi, người thủ hộ trong Đệ Ngũ Hải cũng nên xuất hiện thôi.
Vào tháng này, Đệ Ngũ Hải nổ vang ngập trời, từng trận chém giết vòng qua vòng lại tám phương. Mùi máu tanh nồng đậm càng khuếch tán ra khiến nơi đây trở thành một trường hạo kiếp.
Từ khi Long Hải lão tổ bắt đầu ra tay thì vẫn chưa trở về, Hoả Khôi lão tổ cũng giống như vậy. Không ngừng có sinh linh tiến đến, không ngừng chém giết nên Tử Long chân nhân cũng không chút do dự mà ra tay.
Hôm nay là ba ngày cuối cùng của tháng thứ hai nhưng chiến đấu ở đây đã kịch liệt đến cực hạn.
Giao chiến với Tử Long chân nhân là một cự nhân hai đầu, tu vi cường hãn hầu như tương xứng với Tử Long chân nhân. Thần thông của hai người liên tục nổ vang trong tinh không, lực lượng ngang nhau.
Bên cạnh Long Hải lão tổ, ngoại trừ có một đại hán bên ngoài lúc trước thì còn nhiều hơn một bà lão. Ba người chém giết nhau đều tạo âm thanh kinh thiên động địa.
Về phần những hung thú Thần Nguyên Tinh Hải và những tộc nhân khác thì do một mình Hoả Khôi lão tổ đối phó. Trong những người này không có đại năng nhưng số lượng Kiếp Dương không ít, lại cộng thêm nhân số gần nghìn nên chỉ có biển lửa của Hoả Khôi lão tổ mới có thể vờn quanh bọn chúng, khiến bọn chúng không thể nào lao ra được.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tháng thứ hai đã hoàn toàn trôi qua. Sang tháng thứ ba, cuộc chiến nơi đây lại đạt đến đỉnh điểm lần nữa. Nguyên nhân là có một đám tộc nhân thân rắn của Đức Tạp Tộc gào thét đi tới trong tinh không. Số lượng bọn chúng có mấy ngàn, lúc tiến đến, lớp đầu cho dù không phải Chưởng Cảnh thì cũng chỉ kém Chưởng Cảnh nửa bước!
Đám tộc nhân kia lại vô cùng cường hãn, lúc tới gần thì âm thanh giết chóc vang vọng ngập trời.
Nếu chỉ là bọn hắn thì thôi, nhưng lúc Đức Tạp Tộc đến thì đồng thời xuất hiện hai đạo cầu vồng gào thét trong tinh không. Đó là hai con Huyền Quy cực lớn.
Hai con Huyền Quy này lớn tầm trăm trượng, trên lưng có một nam một nữ. Nam tử có làn da màu lục, trong mắt mang theo tia đỏ, thân thể toả ra khí tức băng hàn. Còn nữ tử thì vô cùng yêu mị, y phục không nhiều, thần sắc quyến rũ, rung động lòng người.
- Đệ Ngũ Hải thật náo nhiệt.
Cô tươi cười kiều mị rồi vỗ vỗ con Huyền Quy dưới thân. Con Huyền Quy này lập tức xông mạnh đến.
Bọn họ và lượng lớn Đức Tạp Tộc đến đây khiến cho trận chém giết này trở nên bất lợi với Tô Minh. Thần sắc Long Hải lão tổ khẽ biến, hai mắt Hoả Khôi lão tổ co rút lại, Tử Long chân nhân thì nhíu mày. Mặc dù ba người bọn họ chưa xuất toàn lực nhưng với tình hình hiện nay, cho dù có xuất toàn lực thì cũng chẳng có hi vọng gì.
Dù sao giờ mới là tháng thứ ba, còn có chín tháng nữa.
Trong chớp mắt ba người Tử Long đang chần chờ, Tô Minh vẫn giữ thần sắc như cũ thì Chu Hữu Tài ngồi bên cạnh bỗng mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn từ từ đứng lên. Trong tích tắc đứng dậy, hắn đã biểu hiện ra khí thế hoàn toàn không cân đối với thân hình cao lớn của hắn. Luồng khí thế này vòng qua vòng lại, Chu Hữu Tài nhắm nghiền hai mắt lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, hắn làm cho người ta có cảm giác như là đã thay đổi vậy. Hắn giống như thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ. Một luồng ý chí lợi hại kinh thiên động địa ầm ầm bộc phát ra.
Tay phải của hắn đánh một trảo về hư không phía Tô Minh. Lập tức Uổng Sinh Thương trước người Tô Minh run rẩy mãnh liệt rồi phát ra âm thanh vù vù như đang hoan hô, trực tiếp bay lên, nhanh như chớp đã xuất hiện trong lòng bàn tay phải của Chu Hữu Tài.
Sau khi nắm chặt, khí thế của Chu Hữu Tài lại tăng cao, triển khai tinh không, lung tung hư vô, ảnh hưởng đến pháp tắc. Giờ phút này, tất cả mọi người đang chém giết ở Đệ Ngũ Hải đều chấn động tinh thần.
Tất cả mọi người, bất kể là ai thì trong nháy máy này, tâm thần đều chấn động mãnh liệt. Trong tích tắc, tu vi của bọn họ như bị héo rũ, ý chí suy kiệt. Bọn họ hoảng sợ rồi mãnh liệt nhìn về hướng gây ra chấn động đáng sợ này.
Chu Hữu Tài cầm chặt trường thương. Theo khí thế toàn thân bắn ra, thân thể của hắn càng ngày càng cao lớn. Nhìn hắn không giống một thân hình bình thường mà giống một cự nhân có thể chèo chống thiên địa!
Thậm chí hư không sau lưng Chu Hữu Tài còn vặn vẹo rồi xuất hiện một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh kia là một nam tử trung niên tóc trắng mang theo khí tức tang thương, vẻ mặt tịch mịch.
Giờ khắc này hắn không phải là Chu Hữu Tài nữa mà là Chiến Tiên Trường Hà của Âm Thánh Chân Giới.
Trong thân thể của hắn có hai linh hồn, một là Chu Hữu Tài, một là Trường Hà. Hai linh hồn này lúc thì dung hợp, lúc thì phân tán. Giờ phút này, ý chí Trường Hà đang đứng sừng sững giữa trời xanh.
Tay phải cầm trường thương, sau khi từ từ nâng về phía trước thì Chu Hữu Tài cúi đầu, nhẹ giọng thì thào:
- Sống có gì vui...
Than nhẹ một tiếng, Chu Hữu Tài cầm trường thương rồi chậm rãi quét về phía tinh không đằng trước.
Quét một cái, trong nháy mắt tinh không liền dừng lại. Một luồng lực lượng mãnh liệt xé rách hư không trước mặt Chu Hữu Tài rồi chậm chạp tiến về phía xa. Càng đi về phía trước lực xé rách càng lớn, cho đến cuối cùng hoá thành một khe hở không gian thật lớn có chiều dài vạn trượng.
Khe hở Trường Hà này nhìn như chậm chạp nhưng giờ phút này, tất cả vật chất trong tinh không đều bất động chứng tỏ nó không chậm chạp, cũng không phải chậm mà là nhanh đến cực điểm!
Trong lúc quét ngang, thứ đầu tiên vết nứt không gian vạn trượng này đụng phải là cự nhân hai đầu đang chém giết Tử Long chân nhân kia. Thần sắc cự nhân này hoảng sợ nhưng không thể nào tránh né, trực tiếp bị vết nứt kia bao phủ. Sau đó hai người đang giao chiến với Long Hải lão tổ cũng bị vết nứt kia đảo qua.
Gần ngàn tu sĩ chiến đấu với Hoả Khôi lão tổ, còn có mấy ngàn tộc nhân Đức Tạp Tộc và một nam lạnh như băng, nữ quyến rũ kiều mỵ khoanh chân ngồi trên Huyền Quy, tất cả đều bị vết nứt vạn trượng này xuyên thấu thân hình.
Cho đến khi vết nứt vạn trượng này xuyên qua hư vô rồi biến mất ở phía cuối tầm mắt thì tất cả mọi người ở đây mới dường như thức tỉnh lại từ trong bất động.
Trong nháy mắt khôi phục lại, không có tiếng kêu thảm thiết, không có giãy dụa, cự nhân hai đầu trước mặt Tử Long chân nhân đã trực tiếp bị chia năm xẻ bảy, ngay cả nguyên thần cũng đều không thể chạy ra, hoá thành hư vô.
Hai người trước mặt Long Hải cũng có kết cục giống vậy. Gần ngàn sinh linh giao chiến với Hoả Khôi cũng không ngoại lệ. Mấy ngàn tộc nhân Đức Tạp Tộc, cho dù là tu vi gì thì chỉ trong chớp mắt cũng đều tan thành mây khói.
Còn có đôi nam nữ ngồi trên lưng Huyền Quy vừa đến nữa, trong nháy mắt tinh không khôi phục thì cũng trở thành hư vô.
Giống như câu nói của Chu Hữu Tài lúc trước, sống có gì vui...
Không bằng chết!
Bốn phía tĩnh mịch.
Tử Long chân nhân run rẩy. Hắn không thể nào đoán trước được cảnh tượng này. Chuyện xảy ra quá đột ngột, lực lượng huỷ diệt cường đại kia khiến Tử Long chân nhân căn bản không có chút năng lực phản kháng nào. Nếu đối phương muốn giết hắn thì cho dù hắn có nhiều hơn thì cũng khó có thể chống cự, đều trở thành tro bụi như cảnh tượng trước mặt.
- Đại năng Sinh Cảnh, hắn quả nhiên là Chiến tiên Trường Hà!
Tử Long chân nhân mặt lúc xám lúc xanh, lúc nhìn về Chu Hữu Tài thì trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Long Hải lão tổ đứng yên tại chỗ. Cho dù hắn là đại năng Chưởng Cảnh nhưng đối với hắn, Sinh Cảnh chính là một cảnh giới không thể nào hình dung, hắn nằm mơ cũng không dám tưởng tượng. Hắn vô cùng khát vọng với cảnh giới Duyên Cảnh. Còn Sinh Cảnh... hắn không hề nghĩ mình sẽ có một ngày bước vào cảnh giới này.
Đối với hắn, Sinh Cảnh cường đại như cảm giác khi tu sĩ Luyện Khí nhìn thấy tu sĩ cấp Nguyên Anh.
Hoả Khôi lão tổ run rẩy. Trong nháy mắt vừa rồi, cho dù hắn không cảm nhận được khí tức tử vong nhưng hắn đã cảm nhận được khí tức sinh cơ khủng bố trên mấy ngàn người này biến mất.
- Đại năng Sinh Cảnh, đây là thuật nghịch chuyển sinh tử. Đây... đây là Chu Hữu Tài sao?
- Đây không phải tồn tại Sinh Cảnh bình thường mà là dấu hiệu sắp bước vào Diệt Cảnh. Chỉ có như thế thì mới có thể nghịch chuyển sinh tử như vậy!
Tử Long chân nhân mãnh liệt ngẩng đầu, thần sắc cuồng nhiệt nhìn về phía Chu Hữu Tài.
Tô Minh đã mở mắt ra từ lâu rồi nhìn Chu Hữu Tài phía trước. Hắn thấy hư ảnh nam tử này cô đơn lạnh lẽo, thấy được sự thống khổ, bi thương, cô độc trong thần sắc kia.
Hắn nghĩ tới hình ảnh lúc mình đạt được Uổng Sinh Thương đã từng thấy.
Với tư cách là Chiến tiên Âm Thánh Chân Giới, với tư cách là đệ tử của Hiên Tôn, với tư cách là Kiếp chủ tương lai của Âm Thánh chân giới, Trường Hà chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử mình yêu mến bị biến thành một viên đan dược. Lúc sư tôn yêu cầu hắn nuốt viên đan dược này vào để bước vào cảnh giới Diệt Cảnh, lần đầu tiên hắn đã lựa chọn phản kháng và giãy dụa.
Lựa chọn nói “không” điên cuồng với sư tôn!
Hắn cam nguyện bỏ qua tất cả, chỉ cầu vãn hồi tất cả. Nếu dùng phương thức này để bước vào cảnh giới Diệt Cảnh thì hắn thà rằng không muốn!
- Sống có gì vui...
Tô Minh khẽ nói.
Chu Hữu Tài cúi đầu xuống. Khí thế trên người lập tức biến mất, sau khi khôi phục bộ dạng vốn có thì buông lỏng trường thương trong tay. Trường thương này truyền ra âm thanh vù vù bi ai rồi bay về phía Tô Minh.
Chu Hữu Tài khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền. Trên mặt hắn ngoài vẻ chết lặng thì còn có mệt mỏi.
Trên người hắn tràn ngập khí tức ngoại nhân khó có thể cảm nhận được, chỉ có Tô Minh thấy được chuyện xưa của hắn thì mới có thể cảm nhận được bi thương, thương tổn kia đã khắc vào linh hồn.
Ba người Tử Long chân nhân yên lặng trở về rồi khoanh chân ngồi ở bốn phía. Lúc nhìn về phía Chu Hữu Tài, thần sắc bọn họ đều mang theo tia kính sợ mãnh liệt.
Lúc lâu sau, Tô Minh lại nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua, tháng thứ ba, tháng thứ tư, cho đến tháng thứ năm mà Đệ Ngũ Hải vẫn không có bất cứ tồn tại Thần Nguyên Tinh Hải nào tiến đến. Dường như nơi đây đã trở thành một khu cấm địa.
Vì khí tức máu tanh và khí tức của vết nứt không gian kia không ngừng tản mát ra trong Đệ Ngũ Hải đã khiến cho tất cả mọi người sau khi tiến vào đều cảm nhận được rồi lựa chọn rời đi.
Nhưng đến tháng sáu, Tứ Đại Dị Tộc trong Đệ Ngũ Hải, Ô Ẩu Tộc thần bí nhất cùng nhau tiến đến, còn có lão tổ bộ tộc, một lão giả toàn thân lân phiến mục nát, tóc hoa râm bước ra từ trong hư không.
Bọn hắn đứng trong Đệ Ngũ Hải, cách đám người Tô Minh ước chừng mấy ngàn trượng, lúc từ xa xa nhìn lại thấy trong thần sắc lộ ra hàn quang.
- Tháng sáu rồi, người thủ hộ trong Đệ Ngũ Hải cũng nên xuất hiện thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.