Chương 344: Tử Xa!
Nhĩ Căn
19/03/2013
Mệt mỏi, Tô Minh không biết thời gian trôi qua bao lâu, bởi vì bầu trời vẫn luôn bị sương xanh bao bọc. Sương khói cuồn cuộn, bên trong vẫn không ngừng vang tiếng nổ.
Tiếng chém giết bốn phía, tiếng hét thảm, tất cả hòa cùng một chỗ, dường như hóa thành âm điệu vạn cổ không thay đổi. Âm điệu ngân vang, tất cả cứ lặp đi lặp lại, rồi lại lặp đi lặp lại.
Hắn, một cá thể nhỏ bé trong trận chiến này, làm kẻ giết người, giết rồi lại giết, dần dần, cảm giác mỏi mệt ngày càng sâu, khiến người ta bất giác mê mang.
Nhưng kết quả của mê mang thường là một lần sống chết. Nếu chết là vĩnh viễn ngủ say, nếu sống thì là một lần cưỡng ép xúc động, có thể đổi lấy thời gian ngắn phấn chấn. Nhưng phấn chấn đó là hao kiệt sinh mệnh. Phấn chấn ngắn ngủi qua đi thì lại càng thêm mệt mỏi và hoảng hốt.
Có bao nhiêu người có thể trong mệt mỏi tránh đi lần đầu tiên mê mang đổi lấy chớp mắt lướt qua sống chết. Có lẽ một lần còn được, hai lần có thể, nhưng ba lần, bốn lần và vô số lần thì sao? Đây là một trận chiến tranh chẳng những bốn phía có Vu tộc là địch thủ, bản thân mình cũng là kẻ địch.
Giết chóc vĩnh viễn tiến hành, máu tươi không ngừng thấm vào mặt đất, khiến Vu tộc bên ngoài Thiên Lam thành, nói máu chảy thành sông cũng không khuếch đại. Máu trên đất và từng giọt nhỏ xuống gợn sóng như vô số ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn tất cả.
Hòa Phong đã trở lại bên cạnh Tô Minh. Đây không phải gã tự nguyện mà là hắn rống to, dẫn động Nguyệt Dực gã cảm nhận rõ ràng, khiến Hòa Phong không thể không trở về.
Gã quay về bên cạnh Tô Minh, vẫn là thân hình mãnh thú khổng lồ lúc trước chiếm lấy, thân xác chỉ còn một nửa nhưng vẫn quái dị sinh tồn.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục. Tô Minh không biết mình giết bao nhiêu Vu tộc, cũng không biết trên người có bao nhiêu vết thương, càng không rõ Thần Tướng giáp đã tan vỡ bao nhiêu lần. Thậm chí Hàm Sơn Chuông cũng chẳng biết bao nhiêu lần bị thật nhiều thần thông buộc rút quay về thể xác, khiến thân thể hắn bị thương.
Đặc biệt là ngực hắn có một vết thương đâm thủng gần như trí mạng. Vết thương này là người phụ nữ khói đen mà Đại sư huynh cho hắn bay ra cản một đợt công kích hướng Tô Minh, ở bên cạnh có thanh trường mâu xé gió đâm xuyên qua.
Chiến trường này nhân tố không thể đoán biết quá nhiều, kẻ địch quá nhiều, không phải đơn độc đấu.
Chiến tranh cứ tiếp tục, Tô Minh không biết mình đi tới đâu rồi trong chiến trường. Hắn chỉ nhìn thấy một cái đầu quen thuộc, bị Vu nhân một đao chém xuống, ngửa đầu bay lên. Tô Minh không biết tên người này, nhưng hắn đã gặp qua, đây là một đệ tử Thiên Hàn Tông.
Cái đầu rơi tới trước mặt Tô Minh, người này biểu tình mê mang còn có sự giải thoát, dường như rốt cuộc từ trong mệt mỏi có thể khép mắt.
Tô Minh nhìn cái đầu người, tay phải nâng lên, đánh một chưởng vào phía sau. Sau lưng hắn truyền đến tiếng ầm ầm và tiếng thét gào. Tiếng nổ kia là vì một Vu tộc đột nhiên tập kích sau lưng hắn ngã ra, tiếng gào là kiếm nhỏ xanh truy đuổi và xuyên thấu.
Tô Minh mở ra tay trái, một mảnh tro bụi tan biến, là một khối thạch tệ.
Hắn đã nuốt vào nhiều dược vật, như vậy có thể khiến bản thân giữ chiến lực. Thạch tệ cũng đã tiêu phí rất nhiều, phải làm vậy mới có thể khiến thần thức của hắn liên tục khuếch tán, khiến hắn có càng lớn cơ hội sống sót, càng có thể khiến kiếm nhỏ xanh giữ sắc bén.
Trên chiến trường này, tất cả thần thông đều phải gọn gàng, giết chóc mau lẹ và tiện tay. Tốc độ của Tô Minh lúc nhanh lúc chậm, ra tay liền là sát khí. Nếu giết được đối phương, hắn dần học được sẽ không hiếu chiến mà lập tức lùi ra sau, đi hướng khác.
“Tô Minh!”
Trong cuộc giết chóc ngơ ngẩn, Tô Minh giết một Vu nhân, mặt tái nhợt, trên đùi lộ ra miệng vết thương có thể thấy xương, bên tai truyền đến giọng nói sửng sốt.
Xoay người, Tô Minh vẫn hơi hoảng hốt, nhưng dù là vậy, thần thức hắn tỏa ra lại có bản năng bảo vệ. Hắn thấy một gã đàn ông chém xuống đầu một Vu nhân, nhìn mình. Người này, Tô Minh đã gặp rồi, là đệ tử Thiên Hàn Tông.
Gã đàn ông đôi mắt cũng là đỏ máu, vô cùng mệt mỏi, gật đầu với Tô Minh xong nhanh chóng rời đi.
‘Loại cảm giác này giống như đang nằm mơ…’ Tô Minh quay đầu đi tiếp, tiếp tục giết chóc, mệt mỏi. Bên tai hắn tiếng chém giết trở thành vĩnh hằng, không ngừng quanh quẩn.
Hắn nhìn thấy Vu tộc mãnh thú khác nhau, còn thấy trong Vu tộc, một số người đội mặt nạ. Những người đó giống như Tô Minh, xuyên qua chiến trường, đi tới đâu là không ngừng tuôn rơi mưa máu.
Vu tộc nào có mang mặt nạ thì đều tỏa ra sát khí cường đại, Man tộc bình thường không phải đối thủ của chúng. Tô Minh hoảng hốt thấy Man tộc đối kháng với những người mặt nạ cũng là người đội mặt nạ.
Chẳng qua trong Man tộc người đội mặt nạ màu là đen, khác với màu trắng của Vu tộc.
Tô Minh hoảng hốt tiếp tục giết chóc, vết thương gần như trí mạng ở ngực hắn là do người đội mặt nạ Vu tộc ném trường mâu tạo thành. Người này trên mặt nạ có khe hở chữ thập, vung trường mâu xong cách rất xa lạnh lùng liếc Tô Minh, xoay người rời đi.
Những điều này Tô Minh thấy hết, nhưng bây giờ trạng thái hắn mệt mỏi và hoảng hốt, bên tai tiếng giết chóc mơ hồ vang vọng. Tô Minh tiến lên, đi tới trước mặt một thanh niên Vu tộc. Đây là một Vu nhân thoạt trông còn khá non nớt, trên mặt tràn đầy vết máu, đang rống lớn vọt lên. Mãi đến khi Tô Minh lướt qua gã, cắt đi cái đầu, thân thể bắn máu tươi, lại xông lên vài bước mới ngã xuống.
Tô Minh cứng ngắc đi qua, đi tới bên cạnh một người đàn ông Vu tộc khác. Lúc đi qua, đầu người đàn ông bị cắt lấy, giây phút cái đầu tách rời khỏi thân thể đã lựa chọn tự bạo. Tiếng nổ ầm ầm dấy lên sức chấn, khiến khóe miệng Tô Minh tràn ra máu tươi nhưng không tạm dừng mà tiếp tục đi.
Cất bước đi, Thần Tướng giáp của Tô Minh sau nhiều lần bị hủy diệt và tổ hợp lại, dường như cũng cảm nhận được hắn mỏi mệt, hồi phục chậm rì. Hàm Sơn Chuông của hắn cũng trên chiến trướng đầy rẫy người bị từng thần thông không phải hướng về Tô Minh mà vô tình đánh lên, khiến người hắn vang tiếng chuông ngân. Chẳng biết Hòa Phong đâu rồi, bị bầy người chen lấn đi, lại thêm thân hình mãnh thú, khó tránh khỏi bị Man tộc hiểu lầm, bây giờ đã không biết đi đâu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Tô Minh sẽ sống sót qua trận chiến này, nhưng khả năng lớn hơn là trong trạng thái hoảng hốt đi hướng cái chết.
Mãi khi trước mắt Tô Minh trông thấy phía xa, mười mấy Man tộc bị Vu tộc bao vây, trong đó có một khuôn mặt hắn rất quen thuộc.
Khuôn mặt nhuộm đẫm máu, biểu tình quyết tuyệt, đang điên cuồng chém giết.
Người này xuất hiện khiến Tô Minh hoảng hốt khựng lại. Hắn chính mắt thấy một Vu tộc chiến đấu trước mặt người này, trong trạng thái trọng thương, lấy cái chết làm cái giá phun ra búng máu đen hướng tới người Tô Minh quen.
Hiển nhiên máu đó ẩn chứa lực lượng hủy diệt, nếu bị phun trúng chắc chắn sẽ xuyên qua mặt và xương sọ!
Con ngươi Tô Minh co rút, khoảnh khắc, hắn như tỉnh khỏi giấc mộng, từ trong hoảng hốt hồi phục lại.
Tiếng chém giết bên tai từ mơ hồ lập tức biến rõ ràng. Thế giới trong mắt hắn, từ trước kia ngơ ngẩn chớp mắt hoàn chỉnh.
“Tử Xa…” Tô Minh thì thào.
Hắn chẳng chút do dự, giây phút tỉnh táo thì sải một bước dài. Bước ra bước này, tiếng chém giết không còn vang bên tai Tô Minh, bị tiếng rít sắc nhọn thay thế. Thân thể hắn lấy tốc độ khó hình dung bỗng nhiên lao ra.
Tốc độ nhanh đến mức chưa đợi máu Vu nhân phun ra bắn vào mặt Tử Xa, thân thể Tô Minh đã vọt lên mấy trăm mét, xuất hiện trước mặt gã. Gió bị hắn tốc lên chớp mắt cuốn lấy máu đen, tan biến. Còn về Vu tộc bị trọng thương, thậm chí không kịp coi xem đã xảy ra chuyện gì, đã cảm thấy như có bức tường ập xuống, thân thể đảo vòng, thân hình trong gió lốc tan nát.
“Sư thúc!!!”
Bên tai Tô Minh truyền đến giọng Tử Xa, chân lảo đảo. Chiến tranh tiếp tục kéo dài, nhiều lần thi triển tốc độ cực độ khiến tinh thần Tô Minh mệt mỏi, thân hình đã đến cực hạn. Nhưng hắn vẫn bước ra một bước, phát huy tốc độ nhanh nhất, ra tay như tia chớp.
Có Tô Minh giúp đỡ, mười mấy Man tộc bị Vu tộc bao vây phấn khởi phản kháng, vừa đánh vừa lùi. Chốc lát sau, khi những Vu nhân tử thương không ít thì mới thoát khỏi bao vây.
Mãi đến giờ phút này, vài miệng vết thương trên người Tô Minh liên tục chảy ra máu, hắn lảo đảo bị Tử Xa đỡ lấy. Còn lại Man tộc ai cũng người đầy vết thương, mệt mỏi mà nhanh chóng vây Tử Xa và Tô Minh vào trong, cảnh giác nhìn bốn phía, lùi ra sau.
Giọng Tử Xa như từ rất xa xôi vang bên tai Tô Minh. Hắn nhìn Tử Xa vẻ mặt tràn đầy sốt ruột, mắt nhắm nghiền, lát sau mở ra, gật đầu.
“Tử Xa, hắn là sư thúc của ngươi?”
“Tốc độ của hắn nhanh thật. Đặc biệt là dùng tốc độ dấy lên gió có thể so với thần thông!”
“Tử Xa, sư thúc của ngươi tên là gì?”
Đám Man tộc bảo hộ Tử Xa và Tô Minh vào trong đang lùi ra sau lần lượt mở miệng.
“Ta tên Tô Minh.” Tô Minh hít sâu, không cần Tử Xa dìu nữa. Hắn lấy một ít dược vật ra, nuốt vào, cùng mười mấy người này rút lui.
“Trên chiến trường ai cũng không biết có thể tiếp tục sống không, còn phân biệt bối phận làm gì. Tô huynh, tình trạng của ngươi không đúng lắm, ngươi thuộc về người đơn độc chiến đấu săn Vu?”
Trong lúc lùi ra sau, mười mấy Man tộc rất có trật tự. Bên ngoài bảy, tám người chẳng chút lơi lỏng, khi rút lui chém giết với đám Vu tộc, sau đó nhanh chóng cùng đồng bạn sau lưng đổi vị trí, tạm nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.