Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng
Chương 11
Chước Nhiễm
13/10/2022
Một câu trực tiếp khiến cả hai trầm mặc.
Một lát sau, Việt Ca là người đánh vỡ im lặng, y ho nhẹ một tiếng, "Đương nhiên, tình huống của tiểu hoàng tử có chút phức tạp,nghe em miêu tả, thì quả thật ngài ấy có chút khuynh hướng vọng tưởng, tỷ dụ như nghĩ cả hai người quan hệ.... quan hệ người yêu, lại còn ảo tưởng em sẽ phản quốc, làm tổn thương cậu ấy, hẳn là vì có quan hệ với những gì cậu ấy đã trải qua, đặc biệt là cậu ấy còn bệnh sử về tinh thần."
"Chỉ là... Chưa thấy mặt, cũng chưa giao lưu, nên anh không phán đoán được nhiều. Còn chuyện em nói cậu ấy nghĩ bản thân có hào quang vai chính, anh cảm thấy đó là do tuổi dậy thì đi. Con nít mà, ai chả có chút ảo tưởng chinh phục trời đất mênh mông?"
"Mà hiện tại tiểu hoàng tử cũng đã 18, mà còn chứng ảo tưởng tuổi dậy thì thì quả thật có chút nghiêm trọng, khả năng... có lẽ vì ảnh hưởng của bệnh cũ?"
Nói đến chuyện này, ngữ khí Việt Ca có chút không chắc chắn. Vì bệnh tình giống tiểu hoàng tử, đúng là không nhiều lắm.
Việt Sạn nghe anh trai nói, cũng suy nghĩ một chút, vì tiểu hoàng tử trước đó cũng xảy ra vài chuyện... chẳng phải chính hắn là người gián tiếp gây ra những chuyện đó hay sao?
Tuy rằng năm đó hắn cứu ra con tin, nhưng quả thật không thể phủ nhận chính hắn làm việc quá mức kịch liệt, mới dẫn đến chuyện tiểu hoàng tử bị đám bắt cóc tra tấn không ít.
Nói không chừng, vì chuyện này tiểu hoàng tử mới có hảo cảm với hắn, sau đó lại tự thấy bất an thấp thỏm. Loại mâu thuẫn tâm lý này của tiểu hoàng tử lại bị hắn pháy hiện, nên mới dẫn đến việc tái phát chứng ảo tưởng?
May mắn Eno bên này không giống Việt Sạn, cậu không thể nghe thấy tiếng lòng đối phương, nếu không nhất định sẽ cực kì hoang mang.
Cái gì mà ảo tưởng sức mạnh? Cái gì mà cứu cậu? Sao cậu không có chút ấn tượng nào hết vậy?
Những điều nên nói Việt Ca đã nói hết, sau đó thấy em trai lâm vào trầm tư, Nên cũng không muốn quấy rầy, nhưng lại nghĩ đến vài chuyện hiện tại ở Đế Đô nên cũng lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng rồi, tuy em đánh thắng trận, nhưng hiện tại đừng trở về Đế Đô, nếu cấp trên điều em trở về, thì cũng tìm lý do để kéo thời gian một chút."
Việt Sạn nghe vậy không khỏi ngước mắt, khuôn mặt mang tính dò hỏi.
Việt Ca buông tiếng thở dài, nói: "Ai, gần đây quân bộ mở họp. Nói hoàng đế đối với tình huống thương vong ở tiền tuyến có chút phê bình kín đáo, có kẻ còn nói là do chỉ huy sai lầm, có khả năng sẽ điều tra về chuyện này."
"Việc này em biết." Việt Sạn nhàn nhạt nói.
Việt Ca thấy em trai cũng không để chuyện này trong lòng nên cũng yên tâm không ít, gật đầu nói: "Cũng đúng, mấy cái tin này hẳn em sẽ biết nhanh hơn anh."
Nói xong chính sự, cắt đứt điện thoại, Việt Sạn theo bản năng hướng cách vách nhìn thoáng qua.
Nghĩ đến tình huống của tiểu hoàng tử, rồi những gì Việt Ca đã nhắc nhở, tầm mắt của hắn nhanh chóng bịt kín một tầng u ám.
Mà cách vách, Eno đã biến thành nhân ngư, ngâm cả người trong bồn tắm, cái đuôi cá xinh đẹp lâu lâu lại vẩy nước, vô cùng thích thú.
Vừa ngâm nước, Eno lại nghiêm túc mà nghĩ kế hoạch cho cuộc sống tương lai của chính mình.
"Nếu mình đã là vai chính, lại cầm cốt truyện trong tay thì sao mình phải chịu sự khống chế của tác giả cơ chứ? Tại sao mình phải sợ?"
Cậu hoàn toàn có thể lợi dụng bản thân biết trước cốt truyện, để thay đổi vận mệnh. Giống như trận chiến ban sáng, không phải cũng bị cậu thay đổi rồi sao?
Tuy rằng bản thân là vai chính trong truyện máu chó 18+, nhưng thế thì sao? Vai chính là vai chính, là người nắm hào quang, ngoại trừ thằng cha vai chính còn lại là Việt Sạn, thì có ai dám cưỡng ép cậu?
Còn Việt Sạn, vai chính thfi sao. Hắn ta chỉ là thằng cha đầu óc vàng khè, còn chưa biết gì cả, cậu nhất định có thể thay đổi cái cục diện bị đối phương cầm tù play.
Nghĩ vậy,Eno càng thêm quyết tâm. Ánh mắt cũng tràn ngập kiên định.
Chỉ là cái cốt truyện quần này, ý chính thì ít mà ư a thì nhiều, quả thật càng coi càng nổi máu bò điên mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Eno quyết tâm mượn sức Hỗ Dật Trần, rồi cả người tương lai sẽ trở thành Chủ tịch quốc hội, Thủ tướng này kia, nạp hết dưới trướng, sau đó tùy thời sử dụng.
Để đến khi bản thân thành một hoàng tử có thể nắm quyền hành, thậm chí là... thành Hoàng đế, xem lúc đó Việt Sạn dám đụng vào cậu nữa hay không?
Trong tiểu thuyết Việt Sạn có thế thành công, không phải vì trong tay cậu không có quyền lực gì ư, nên không ai có thể giúp đỡ cậu.
......
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ. Ngày hôm sau. Eno mang tinh thần uể oải mà bước ra khỏi cửa.
Việt Sạn cùng lúc cũng mở cửa bước ra, trên hành lang bắt gặp được bộ dáng tiều tụy của tiểu hoàng tử, khuon mặt nhỏ nhắn còn có cả quần thâm mắtm nên không khỏi nhíu mày, đáy mắt không khỏi hiện lên một mạt sầu lo.
Tiểu hoàng tử không ngủ ngon ư? Có phải vì ảnh hưởng của chứng bệnh? Nếu nghiêm khắc mà suy nghĩ, chính là vì cách giải cúu năm đó của hắn đã làm hại tiểu hoàng tử.
Nhưng Việt Sạn trước nay cũng không biết cách quan tâm người khác, nghĩ nhĩ chỉ biết chậm rãi mà bước qua, cố gắng nhẹ giọng hỏi: "Điện hại tối qua ngủ không ngon sao? Có phải đệm giường không thoải mái? Có cần đổi cái mới hay không? Hay là, ngài bị bệnh mất ngủ? Có cần hương trợ ngủ?"
Eno: "!!!"
Eno vốn đang mơ hồ, nghe vậy nháy mắt thanh tỉnh, theo bản năng lui về phía sau ba bước, phảng phất như thấy yêu quái xuất hiện.
【 gì gì gì...... Đây là Việt thiếu tướng? Hắn nói chuyện sao tự nhiên nhẹ nhàng thế? Còn quan tâm mình?】
【mấy ngày trước chỉ vì mình muốn ăn cá, mà hắn còn quẳng cho hộp cái trích, còn nói cái gì mà điều kiện tiền tuyến không tốt, mong cậu thông cảm cơ mà? Đây là vị Việt thiếu tướng ngày đó hay sao? Bị xuyên hả?】
Việt Sạn: "......" nhóc con này thật sự thù rất dai nha.
Việt Sạn không khỏi che tay ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ mà nói: "Lúc trước không biết gì về điện hạ nên có chút hiểu lầm, là tôi không đúng, mong điện hạ thông cảm."
Eno nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc, cảm thấy hắn giống như biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm hiện tại chính là Việt Sạn vậy mà xin lỗi cậu. Nhưng mà không có chuyện gì tự nhiên xin lỗi là sao, có điềm báo gì à, cậu làm sao ở đâu ư? Xin lỗi rồi đánh cậu hả?
Eno lại lần nữa kinh sợ, cảm thấy chuyện này không bình thường chút nào.
Vẻ mặt càng thêm cảnh giác mà nhìn Việt Sạn ——
【 ân cần tất có biến, Việt Sạn tự nhiên không có chuyện gì lại đến xum xoe với mình? Chẳng lẽ... vì mình không đi thả thính hắn, nên hắn không nhịn được, cuối cùng ra tay?】
【 a, cái đuôi sói của hắn cuối cùng cũng lộ, hắn ta quả thật luôn mơ ước thân thể của mình.】
【 nhưng mình sẽ không mắc mưu, mình đã không phải là Eno trước kia, hiện tại tốt xấu là...... nhân vật chính mang hào quang chói lọi. 】
Việt Sạn: "......"
Gân xanh trên trán hắn giật tưng tưng, tuy rằng... nhưng là... Nhịn, đúng vậy. Người trước mặt có bệnh vọng tưởng người bị hại, hắn có thể nhịn được người bệnh.
"Điện hạ không đi ăn sáng ư?" hắn cố kết thúc sự quan tâm của minh, mà nhanh chóng chuyển đề tài, "Không bằng đi cùng nhau, hẳn là ngài cũng chưa biết đường đến nhà ăn."
Eno vẫn vô cùng cảnh giác mà nhìn chằm chằm Việt Sạn, hoài nghi hắn còn âm mưu nào khác, sau đó mới cẩn thận mà nói; "Vậy được."
Việt Sạn vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng biết không nên kích thích người có chứng bệnh vọng tưởng người bị hại.
Khi tới nhà ăn của căn cứ, hắn trực tiếp đưa Eno lên phòng ở lầu 3. Vì nhớ đến tiểu hoàng tử vẫn mang thù với chuyện chính mình đưa cậu hộp cá trích, nên Việt Sạn phân phó đầu bếp làm thêm vài món ăn, mà đại đa số đều là cá.
Eno còn đang rất cảnh giác với Việt Sạn, nhưng khi thấy đồ ăn được bưng lên thì hai mắt nhìn chằm chằm đĩa cá.
Ở căn cứ mấy ngày rồi, cậu vẫn ăn cá hộp, trời mới biết cậu đã thèm thuồng cá tươi bao lâu. Buổi tối khi ngâm mình, cậu còn thấy chính cái đuôi mình ngon miệng, muốn cắn một ngụm.
Đương nhiên, là một vị tiểu hoàng tử có lễ nghi tốt đẹp, cậu sẽ không chảy nước miếng dù muốn ăn cá lắm rồi. Ánh mắt nhìn về phía Việt Sạn đang ngồi đối diện, khẽ nuốt nước bọt, rụt rè mà suy nghĩ: Có thể ăn không? Có thể ăn không?
Dug bề ngoài bình tĩnh như không chuyện gì, nhưng Việt Sạn vẫn thấy sự mong chờ vô cùng rõ ràng trong mắt Eno, không nhịn được cười mà nói; "Điện hạ, mời dùng."
Eno đương nhiên bày ra bộ dạng rụt rè, mầ thỏ thẻ nói một câu, "Việt thiếu tướng, mời dùng." Sau đó mới ưu nhã cầm nĩa và dao lên dùng bữa.
Eno lúc đầu còn e lệ, ăn khá từ tốn, động tác dùng bữa vô cùng hợp lễ nghi. Nhưng hương vị cá tươi khiến lý trí cậu nhanh chóng bị áp đảo, chả quan tâm Việt Sạn còn ngối trước mạt, mà chỉ biết cắm cúi ăn.
Việt Sạn lại không dùng bữa, ánh mắt chăm chú nhìn người đối diện.
Trong mắt hắn, tiểu hoàng tử ăn có chút nhanh nhưng lại không hề thô tục, cũng không có chút hành động nào chướng tai gai mắt, ngược lại... Còn thập phần đáng yêu, tự như chú sóc nhỏ đang phồng má ôm quả hạch.
Tiểu hoàng tử có vẻ rất thích ăn cá, chỉ cần ăn được cá, tâm tình cậu liền vui vẻ, đám mây đen nhỏ trên đỉnh đầy cũng sáng lên vài phần, lắc qua lắc lại vô cùng dễ thương.
Việt Sạn nhìn trong chốc lát, lại cảm thấy ngón tay có chút ngứa, vì thế... liền đưa lên muốn chạm vào đám mây, mà không sợ bị điên giật.
Nhưng hắn vừa nâng tay, Eno đã nhanh chóng phát hiện, cảnh giác mà ngước lên, nhíu mi hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Việt Sạn: "......"
Việt Sạn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không hạ tay mà thuận thế ở trên đỉnh đầu tiểu hoàng tử xoa xoa một chút, sau đó bình tĩnh mà nói: "Trên đỉnh đầu hoàng tử có chùm tóc ngốc, vểnh lên."
Eno đực mặt ra, hai giây sau đã hoàn hồn mà theo bản năng phản bác: "Nói bậy, tôi mới không có chùm tóc ngốc."
Cậu mỗi ngày đều bỏ ra thời gian rất lâu để sửa soạn bản thân. Ở đâu ra tóc vểnh có chứ?
Việt Sạn nhìn biểu tình ngốc nghếch của Eno đang tự vuốt tóc của mình mà mỉm cười.
Eno nhìn thấy nụ cười của hắn thì ngẩng người, sau đó mới hoàn hồn ——
【 không xong, sao mình có thể ăn cá đến quên đi chuyện có người ngồi cạnh? Hình tượng của mình......】
Ý cười trong mắt Việt Sạn càng sâu, hình tượng của tiểu hoàng tử...... Tóm lại, không phải là cái loại sang trọng quý phái này.
Kỳ thậtm hắn khi nãy đã cố tình chạm vào đám mây nhỏ. Chính là không ngờ tới đám mây vậy mà không giật hắn, lại còn cọ cọ vài cái trên tay hắn như làm nũng.
Tuy rằng mới sáng ăn cá có chút lạ, nhưng tâm tình Eno lại vô cùng tốt.
Chỉ là Việt Sạn lại làm cậu cót chút mất mặt. Tức giận quá đi mà!
Nhưng Việt Sạn tựa hồ cũng không ý thức được, cơm nước xong xuôi, thần sắc vẫn nhàn nhã bình tĩnh đối với Eno: "Đợi hcust nữa có buổi phỏng vấn của căn cứ, chủ yếu là vì chiến thắng, trong đó sẽ có phóng viên muốn hỏi vài thứ, điện hạ cũng tham dự đi."
"Tôi?" Eno vô cùng kinh ngạc, hỏi lại: "Tôi cũng đâu phải người trong căn cứ, cũng đâu phải quân..."
"Trên mạng thời gian gần đây có vài đồn đãi không tốt về điện hạ, tôi nghĩ cần làm sáng tỏ. Mặt khác, trận chiến này chúng ta có thể thắng, ít nhiều cũng nhờ vào điện hại."
Eno: "......"
Cho nên, Việt Sạn cố tình muốn giúp cậu làm sáng tỏa những đồn đãi đó hay sao?
Không ổn rồi, vậy mà mình là cảm thấy cảm động???
Một lát sau, Việt Ca là người đánh vỡ im lặng, y ho nhẹ một tiếng, "Đương nhiên, tình huống của tiểu hoàng tử có chút phức tạp,nghe em miêu tả, thì quả thật ngài ấy có chút khuynh hướng vọng tưởng, tỷ dụ như nghĩ cả hai người quan hệ.... quan hệ người yêu, lại còn ảo tưởng em sẽ phản quốc, làm tổn thương cậu ấy, hẳn là vì có quan hệ với những gì cậu ấy đã trải qua, đặc biệt là cậu ấy còn bệnh sử về tinh thần."
"Chỉ là... Chưa thấy mặt, cũng chưa giao lưu, nên anh không phán đoán được nhiều. Còn chuyện em nói cậu ấy nghĩ bản thân có hào quang vai chính, anh cảm thấy đó là do tuổi dậy thì đi. Con nít mà, ai chả có chút ảo tưởng chinh phục trời đất mênh mông?"
"Mà hiện tại tiểu hoàng tử cũng đã 18, mà còn chứng ảo tưởng tuổi dậy thì thì quả thật có chút nghiêm trọng, khả năng... có lẽ vì ảnh hưởng của bệnh cũ?"
Nói đến chuyện này, ngữ khí Việt Ca có chút không chắc chắn. Vì bệnh tình giống tiểu hoàng tử, đúng là không nhiều lắm.
Việt Sạn nghe anh trai nói, cũng suy nghĩ một chút, vì tiểu hoàng tử trước đó cũng xảy ra vài chuyện... chẳng phải chính hắn là người gián tiếp gây ra những chuyện đó hay sao?
Tuy rằng năm đó hắn cứu ra con tin, nhưng quả thật không thể phủ nhận chính hắn làm việc quá mức kịch liệt, mới dẫn đến chuyện tiểu hoàng tử bị đám bắt cóc tra tấn không ít.
Nói không chừng, vì chuyện này tiểu hoàng tử mới có hảo cảm với hắn, sau đó lại tự thấy bất an thấp thỏm. Loại mâu thuẫn tâm lý này của tiểu hoàng tử lại bị hắn pháy hiện, nên mới dẫn đến việc tái phát chứng ảo tưởng?
May mắn Eno bên này không giống Việt Sạn, cậu không thể nghe thấy tiếng lòng đối phương, nếu không nhất định sẽ cực kì hoang mang.
Cái gì mà ảo tưởng sức mạnh? Cái gì mà cứu cậu? Sao cậu không có chút ấn tượng nào hết vậy?
Những điều nên nói Việt Ca đã nói hết, sau đó thấy em trai lâm vào trầm tư, Nên cũng không muốn quấy rầy, nhưng lại nghĩ đến vài chuyện hiện tại ở Đế Đô nên cũng lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng rồi, tuy em đánh thắng trận, nhưng hiện tại đừng trở về Đế Đô, nếu cấp trên điều em trở về, thì cũng tìm lý do để kéo thời gian một chút."
Việt Sạn nghe vậy không khỏi ngước mắt, khuôn mặt mang tính dò hỏi.
Việt Ca buông tiếng thở dài, nói: "Ai, gần đây quân bộ mở họp. Nói hoàng đế đối với tình huống thương vong ở tiền tuyến có chút phê bình kín đáo, có kẻ còn nói là do chỉ huy sai lầm, có khả năng sẽ điều tra về chuyện này."
"Việc này em biết." Việt Sạn nhàn nhạt nói.
Việt Ca thấy em trai cũng không để chuyện này trong lòng nên cũng yên tâm không ít, gật đầu nói: "Cũng đúng, mấy cái tin này hẳn em sẽ biết nhanh hơn anh."
Nói xong chính sự, cắt đứt điện thoại, Việt Sạn theo bản năng hướng cách vách nhìn thoáng qua.
Nghĩ đến tình huống của tiểu hoàng tử, rồi những gì Việt Ca đã nhắc nhở, tầm mắt của hắn nhanh chóng bịt kín một tầng u ám.
Mà cách vách, Eno đã biến thành nhân ngư, ngâm cả người trong bồn tắm, cái đuôi cá xinh đẹp lâu lâu lại vẩy nước, vô cùng thích thú.
Vừa ngâm nước, Eno lại nghiêm túc mà nghĩ kế hoạch cho cuộc sống tương lai của chính mình.
"Nếu mình đã là vai chính, lại cầm cốt truyện trong tay thì sao mình phải chịu sự khống chế của tác giả cơ chứ? Tại sao mình phải sợ?"
Cậu hoàn toàn có thể lợi dụng bản thân biết trước cốt truyện, để thay đổi vận mệnh. Giống như trận chiến ban sáng, không phải cũng bị cậu thay đổi rồi sao?
Tuy rằng bản thân là vai chính trong truyện máu chó 18+, nhưng thế thì sao? Vai chính là vai chính, là người nắm hào quang, ngoại trừ thằng cha vai chính còn lại là Việt Sạn, thì có ai dám cưỡng ép cậu?
Còn Việt Sạn, vai chính thfi sao. Hắn ta chỉ là thằng cha đầu óc vàng khè, còn chưa biết gì cả, cậu nhất định có thể thay đổi cái cục diện bị đối phương cầm tù play.
Nghĩ vậy,Eno càng thêm quyết tâm. Ánh mắt cũng tràn ngập kiên định.
Chỉ là cái cốt truyện quần này, ý chính thì ít mà ư a thì nhiều, quả thật càng coi càng nổi máu bò điên mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Eno quyết tâm mượn sức Hỗ Dật Trần, rồi cả người tương lai sẽ trở thành Chủ tịch quốc hội, Thủ tướng này kia, nạp hết dưới trướng, sau đó tùy thời sử dụng.
Để đến khi bản thân thành một hoàng tử có thể nắm quyền hành, thậm chí là... thành Hoàng đế, xem lúc đó Việt Sạn dám đụng vào cậu nữa hay không?
Trong tiểu thuyết Việt Sạn có thế thành công, không phải vì trong tay cậu không có quyền lực gì ư, nên không ai có thể giúp đỡ cậu.
......
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ. Ngày hôm sau. Eno mang tinh thần uể oải mà bước ra khỏi cửa.
Việt Sạn cùng lúc cũng mở cửa bước ra, trên hành lang bắt gặp được bộ dáng tiều tụy của tiểu hoàng tử, khuon mặt nhỏ nhắn còn có cả quần thâm mắtm nên không khỏi nhíu mày, đáy mắt không khỏi hiện lên một mạt sầu lo.
Tiểu hoàng tử không ngủ ngon ư? Có phải vì ảnh hưởng của chứng bệnh? Nếu nghiêm khắc mà suy nghĩ, chính là vì cách giải cúu năm đó của hắn đã làm hại tiểu hoàng tử.
Nhưng Việt Sạn trước nay cũng không biết cách quan tâm người khác, nghĩ nhĩ chỉ biết chậm rãi mà bước qua, cố gắng nhẹ giọng hỏi: "Điện hại tối qua ngủ không ngon sao? Có phải đệm giường không thoải mái? Có cần đổi cái mới hay không? Hay là, ngài bị bệnh mất ngủ? Có cần hương trợ ngủ?"
Eno: "!!!"
Eno vốn đang mơ hồ, nghe vậy nháy mắt thanh tỉnh, theo bản năng lui về phía sau ba bước, phảng phất như thấy yêu quái xuất hiện.
【 gì gì gì...... Đây là Việt thiếu tướng? Hắn nói chuyện sao tự nhiên nhẹ nhàng thế? Còn quan tâm mình?】
【mấy ngày trước chỉ vì mình muốn ăn cá, mà hắn còn quẳng cho hộp cái trích, còn nói cái gì mà điều kiện tiền tuyến không tốt, mong cậu thông cảm cơ mà? Đây là vị Việt thiếu tướng ngày đó hay sao? Bị xuyên hả?】
Việt Sạn: "......" nhóc con này thật sự thù rất dai nha.
Việt Sạn không khỏi che tay ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ mà nói: "Lúc trước không biết gì về điện hạ nên có chút hiểu lầm, là tôi không đúng, mong điện hạ thông cảm."
Eno nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc, cảm thấy hắn giống như biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm hiện tại chính là Việt Sạn vậy mà xin lỗi cậu. Nhưng mà không có chuyện gì tự nhiên xin lỗi là sao, có điềm báo gì à, cậu làm sao ở đâu ư? Xin lỗi rồi đánh cậu hả?
Eno lại lần nữa kinh sợ, cảm thấy chuyện này không bình thường chút nào.
Vẻ mặt càng thêm cảnh giác mà nhìn Việt Sạn ——
【 ân cần tất có biến, Việt Sạn tự nhiên không có chuyện gì lại đến xum xoe với mình? Chẳng lẽ... vì mình không đi thả thính hắn, nên hắn không nhịn được, cuối cùng ra tay?】
【 a, cái đuôi sói của hắn cuối cùng cũng lộ, hắn ta quả thật luôn mơ ước thân thể của mình.】
【 nhưng mình sẽ không mắc mưu, mình đã không phải là Eno trước kia, hiện tại tốt xấu là...... nhân vật chính mang hào quang chói lọi. 】
Việt Sạn: "......"
Gân xanh trên trán hắn giật tưng tưng, tuy rằng... nhưng là... Nhịn, đúng vậy. Người trước mặt có bệnh vọng tưởng người bị hại, hắn có thể nhịn được người bệnh.
"Điện hạ không đi ăn sáng ư?" hắn cố kết thúc sự quan tâm của minh, mà nhanh chóng chuyển đề tài, "Không bằng đi cùng nhau, hẳn là ngài cũng chưa biết đường đến nhà ăn."
Eno vẫn vô cùng cảnh giác mà nhìn chằm chằm Việt Sạn, hoài nghi hắn còn âm mưu nào khác, sau đó mới cẩn thận mà nói; "Vậy được."
Việt Sạn vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng biết không nên kích thích người có chứng bệnh vọng tưởng người bị hại.
Khi tới nhà ăn của căn cứ, hắn trực tiếp đưa Eno lên phòng ở lầu 3. Vì nhớ đến tiểu hoàng tử vẫn mang thù với chuyện chính mình đưa cậu hộp cá trích, nên Việt Sạn phân phó đầu bếp làm thêm vài món ăn, mà đại đa số đều là cá.
Eno còn đang rất cảnh giác với Việt Sạn, nhưng khi thấy đồ ăn được bưng lên thì hai mắt nhìn chằm chằm đĩa cá.
Ở căn cứ mấy ngày rồi, cậu vẫn ăn cá hộp, trời mới biết cậu đã thèm thuồng cá tươi bao lâu. Buổi tối khi ngâm mình, cậu còn thấy chính cái đuôi mình ngon miệng, muốn cắn một ngụm.
Đương nhiên, là một vị tiểu hoàng tử có lễ nghi tốt đẹp, cậu sẽ không chảy nước miếng dù muốn ăn cá lắm rồi. Ánh mắt nhìn về phía Việt Sạn đang ngồi đối diện, khẽ nuốt nước bọt, rụt rè mà suy nghĩ: Có thể ăn không? Có thể ăn không?
Dug bề ngoài bình tĩnh như không chuyện gì, nhưng Việt Sạn vẫn thấy sự mong chờ vô cùng rõ ràng trong mắt Eno, không nhịn được cười mà nói; "Điện hạ, mời dùng."
Eno đương nhiên bày ra bộ dạng rụt rè, mầ thỏ thẻ nói một câu, "Việt thiếu tướng, mời dùng." Sau đó mới ưu nhã cầm nĩa và dao lên dùng bữa.
Eno lúc đầu còn e lệ, ăn khá từ tốn, động tác dùng bữa vô cùng hợp lễ nghi. Nhưng hương vị cá tươi khiến lý trí cậu nhanh chóng bị áp đảo, chả quan tâm Việt Sạn còn ngối trước mạt, mà chỉ biết cắm cúi ăn.
Việt Sạn lại không dùng bữa, ánh mắt chăm chú nhìn người đối diện.
Trong mắt hắn, tiểu hoàng tử ăn có chút nhanh nhưng lại không hề thô tục, cũng không có chút hành động nào chướng tai gai mắt, ngược lại... Còn thập phần đáng yêu, tự như chú sóc nhỏ đang phồng má ôm quả hạch.
Tiểu hoàng tử có vẻ rất thích ăn cá, chỉ cần ăn được cá, tâm tình cậu liền vui vẻ, đám mây đen nhỏ trên đỉnh đầy cũng sáng lên vài phần, lắc qua lắc lại vô cùng dễ thương.
Việt Sạn nhìn trong chốc lát, lại cảm thấy ngón tay có chút ngứa, vì thế... liền đưa lên muốn chạm vào đám mây, mà không sợ bị điên giật.
Nhưng hắn vừa nâng tay, Eno đã nhanh chóng phát hiện, cảnh giác mà ngước lên, nhíu mi hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Việt Sạn: "......"
Việt Sạn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không hạ tay mà thuận thế ở trên đỉnh đầu tiểu hoàng tử xoa xoa một chút, sau đó bình tĩnh mà nói: "Trên đỉnh đầu hoàng tử có chùm tóc ngốc, vểnh lên."
Eno đực mặt ra, hai giây sau đã hoàn hồn mà theo bản năng phản bác: "Nói bậy, tôi mới không có chùm tóc ngốc."
Cậu mỗi ngày đều bỏ ra thời gian rất lâu để sửa soạn bản thân. Ở đâu ra tóc vểnh có chứ?
Việt Sạn nhìn biểu tình ngốc nghếch của Eno đang tự vuốt tóc của mình mà mỉm cười.
Eno nhìn thấy nụ cười của hắn thì ngẩng người, sau đó mới hoàn hồn ——
【 không xong, sao mình có thể ăn cá đến quên đi chuyện có người ngồi cạnh? Hình tượng của mình......】
Ý cười trong mắt Việt Sạn càng sâu, hình tượng của tiểu hoàng tử...... Tóm lại, không phải là cái loại sang trọng quý phái này.
Kỳ thậtm hắn khi nãy đã cố tình chạm vào đám mây nhỏ. Chính là không ngờ tới đám mây vậy mà không giật hắn, lại còn cọ cọ vài cái trên tay hắn như làm nũng.
Tuy rằng mới sáng ăn cá có chút lạ, nhưng tâm tình Eno lại vô cùng tốt.
Chỉ là Việt Sạn lại làm cậu cót chút mất mặt. Tức giận quá đi mà!
Nhưng Việt Sạn tựa hồ cũng không ý thức được, cơm nước xong xuôi, thần sắc vẫn nhàn nhã bình tĩnh đối với Eno: "Đợi hcust nữa có buổi phỏng vấn của căn cứ, chủ yếu là vì chiến thắng, trong đó sẽ có phóng viên muốn hỏi vài thứ, điện hạ cũng tham dự đi."
"Tôi?" Eno vô cùng kinh ngạc, hỏi lại: "Tôi cũng đâu phải người trong căn cứ, cũng đâu phải quân..."
"Trên mạng thời gian gần đây có vài đồn đãi không tốt về điện hạ, tôi nghĩ cần làm sáng tỏ. Mặt khác, trận chiến này chúng ta có thể thắng, ít nhiều cũng nhờ vào điện hại."
Eno: "......"
Cho nên, Việt Sạn cố tình muốn giúp cậu làm sáng tỏa những đồn đãi đó hay sao?
Không ổn rồi, vậy mà mình là cảm thấy cảm động???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.