Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng
Chương 15
Chước Nhiễm
23/10/2022
Eno phát hiện tầm mắt của Việt Sạn hiện tại đã lướt đến vị trí kì lạ,
nên vô cùng thẹn thùng, cố gắng kéo chăn cuốn thật chặt bản thân, khiến
bản thân mình thành một con tằm cưng, đồng thời tức giận mà nói; "Anh
đang nhìn nơi nào vậy hả?'
Việt Sạn bị Eno rống thì xấu hổ không thôi, theo bản năng cũng nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhưng nhìn cái bộ dáng bọc chăn căng tròn chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ của tiểu hoàng tử thì vội vàng lên tiếng.
"Điện hạ cẩn thận — —"
"Phịch ——"
Eno: "Á!"
Việt Sạn theo bản năng đỡ trán, không dám nhìn cái thảm cảnh trước mặt.
Vì quá rõ ràng, chính là tiểu hoàng tử làm thế nào đã ngã xuống giường.
Mười phút sau, Việt Sạn bất đắc dĩ mà cúi người ẵm tiểu hoàng tử nước mẳt lưng tròng về phòng của hắn.
Eno hít hít mũi, hơi ngẩng mặt, cố nén đau mà hỏi: "Vì sao phòng của anh có khoang trị liệu, mà phòng tôi lại không có?"
Nếu không phải sợ nước mắt mình sẽ biến thành trân châu, Eno đã sớm khóc lớn, vì quá đau.
"Lúc trước không nghĩ tới chuyện điện hạ lại ở đây lâu đến vậy, nên không có chuẩn bị."
"Hừ, ý anh là chê tôi ở đây lâu chứ gì?" Eno cố tình cắt ý lấy nghĩa mà nói.
Vì hiện tại cậu thật sự không vừa mắt Việt Sạn, nên nói móc hắn được câu nào cậu liền nói móc câu đó.
"Phòng là do Lâm thiếu tướng chuẩn bị, từ đầu đã không nghĩ đến chuyện điện hạ sẽ cần khoang trị liệu." Việt Sạn cố gắng áp chế tính tình mà giải thích, cũng đảm bảo một câu: "Tôi nhất định chuẩn bị cho ngài một cái."
Vì đâu ai nghĩ tới cái chuyện, tiểu hoàng tử tắm thôi mà cũng khiến mình ngã như vậy.
Eno cuộn tròn trong ngực Việt Sạn, nghe hắn nói mà cố rướn cổ lên tiếng: "Ngày mai tôi sẽ dọn đi."
【 không thèm ở cách vách anh nữa! 】
Việt Sạn: "......"
Hắn vốn nên tận lực thỏa mãn yêu cầu của tiểu hoàng tử, nhưng không biết vì sao, giờ phút này lại như ma xui quỷ khiến mà nói: "Không có phòng dư, căn cứ điều kiện đơn sơ. Điện hạ, mong ngài hiểu cho."
Eno: "......" sao cậu nghe câu này quen tai thế nhở?
Hừ, không còn thì thôi vậy.
Cậu cũng không phải người hay ra yêu sách, cố tình gây rối cho người khác, nếu căn cứ điều kiện không tốt, vậy...
"Vậy anh đem chìa khóa phòng này đưa cho tôi, từ nay về sau không được tự ý tiến vào phòng tôi nữa." Eno ra điều kiện.
Eno vậy mà tin Việt Sạn bịa chuyện.
Hắn không khỏi nở nụ cười, vô cùng thành thật nói: "Phòng đều đưa cho cậu, chính cậu không sửa mật khẩu còn nói ai."
Eno: "...." Má nó, sao anh không nói sớm!
Cậu căm giận mà nghĩ——
【 đợi chút trở về nhất định sửa mật khẩu thành ngày sinh nhật của mẫu hậu, 0xxxxxx8, ừm, như vậy dễ nhớ! 】
Việt Sạn: "......"
Hắn thật sự không muốn nhớ, nhưng đôi khi, trí nhớ tốt quá cũng là một loại phiền não.
Trong phòng Việt Sạn vô cùng trống trải, chỉ đơn giản hai màu đen trắng, vừa thấy đã cảm nhận được sự lạnh lẽo không có nhân khí,
Bất quá, Eno vô cùng bất ngờ đó chính là căn phòng vậy mà có một cái bể cá vô cùng lớn, dài hơn 8 mét, cao gần 2 mét.
Bên trong bể cá cũng vô cùng xinh đẹp, đèn xanh chiếu trong nước, một đám cá ngũ sắc đang bơi lượn bên trong núi giả.
Eno xem nhìn đến phát ham, không nhịn được liền nghĩ ——
【 thật lớn! 】
Việt Sạn: "???"
Hắn thừa nhận, hắn hiểu sai.
【 muốn vào bên trong quá. 】
Việt Sạn: "......"
Hắn không khỏi thở phào một hơi, sau đó phát hiện tiểu hoàng tử đang nhìn chằm chằm bể cá, nên không nhịn được mà cảm thán: Thật đúng là đem mình thành con cá nhỏ.
"Tại sao phòng tôi không có bể cá?" Eno lại bẳ đầu trông mong mà hỏi.
Bộ dạng không khác gì đứa nhỏ hâm mộ bạn bè có đồ chơi mới.
Việt Sạn vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Đây là tôi tự mua."
"À." Eno lại nhìn thêm lần nữa, sau đó mới lưu luyến rời đi tầm mắt, nghĩ thầm ——
【 trở về mình cũng mua một cái. 】
Không phải Eno chủa bao giờ thấy qua bể cá xinh đẹp, nhưng ở cái địa phương thế này. Cái bể cá của Việt Sạn thì đúng là vô cùng đẹp mà.
Việt Sạn lại không nghĩ nhiều, bước chân vẫn đều mà hướng thẳng đến khoang trị liệi, trước kiểm tra một lượt, thấy không ảnh hưởng đến xương cốt với giúp Eno bấm vào hình thưc trị liệu "Bị thương /1h".
Nghĩ đến cái eo của tiểu hoàng tử, Việt Sạn lại đành đi ngược lại phòng của đối phương mà giúp cậu dọn dẹp căn phòng lại một lượt.
Khi đang dọn phòng tắm, thì cậu nhặt được bảy tám viên tròn trong kích cỡ khác nhau, vừa giống giọt nữa, vừa giống... Trân châu?
Đây là cái gì?
Việt Sạn đem những viên ngọc nhỏ nhanh chóng gom gọn, chờ tiểu hoàng tử thần thanh khí sáng từ khoang trị liệu bước ra, liền đưa cho cậu mà nói: "Điện hạ, cái này nhặt được trong phòng tắm của ngài."
Eno đang xoa eo, định kiểm tra lại hiệu quả của khoang trị liệu, vừa nghe câu hắn nói thì cả người cứng đơ.
Giây tiếp theo, cậu liền vươn tay lấy lại mấy viên ngọc, lắp bắp mà nói: "Cái này, cái này là vòng tay của tôi."
Nói xong, lại cố lên giọng như phô trương thanh thế mà hỏi ngược lại: "Ai, ai cho anh đi đến phòng tôi?"
Việt Sạn cũng không nghĩ nhiều, mà giải thích: "Tôi cảm thấy thân thể điện hạ như vậy chắc hẳn không thể khom lưng, nên giúp ngài dọn dẹp một chút."
"Cái, cái kia không thể gọi người máy quét dọn hay sao?" Eno trộm nhìn hắn, cảm thấy Việt Sạn như không biết điều gì, lại hung dữ mà nói: "Sau này anh không được tự ý vào phòng của tôi, không được đụng vào đồ của tôi luôn."
"Được rồi!" Việt Sạn tốt tính mà đáp ứng, trong lòng lại nghĩ, đụng đến tiểu hoàng tử cũng không có chuyện gì tốt, lần sau có mời hắn cũng không đi,
Eno nhanh chóng dẹp mấy viên ngọc, sau đó lại xoa eo, rồi vặn vẹo một hồi, xác định không còn đau mới lên tiếng khen ngợi: "Cái khoang trị liệu của anh hay ghê, chuẩn bị luôn cho tôi cái này đi."
"Cái này thì không được rồi." Việt Sạn nghe vậy liền lắc đầu, sau đó cười nói: "Cái máy này là dựa theo tình huống thân thể tôi mà định chế."
"Thân thể của anh... bị sao vậy a?" Eno vừa nghe không hỏi tò mò mà hỏi.
Việt Sạn xoa xoa đầu của cậu, nói: "Nhóc con đừng tò mò quá."
Trong lúc xoa đầu, mu bàn tay không cẩn thận mà chạm vào đám mây đen nhỏ phía trên. Cũng giống như lần trước, đám mây đen nhỏ lại cọ cọ bàn tay hắn, không khác gì con mèo nhỏ đang nũng nịu với chủ nhân của mình. Mà Eno cũng không khác gì con mèo được vuốt lông, thoải mái mà nheo cả hai mắt.
Việt Sạn thấy biểu cảm của cậu thì như gặp ảo giác, chính là hắn thấy đám mây đen nhỏ như chính tiểu hoàng tử.
Nhưng rất nhanh Eno đã tỉnh táo, phát hiện chính mình cư nhiên hưởng thụ chuyện Việt Sạn xoa đầu mà cảm thấy có chút thẹn. Thẹn xong, cậu lại cảm thấy Việt Sạn chính là càng lúc quá đáng, không còn tôn kính cậu như trước đó.
Việt Sạn bên này cũng cảm thấy hiện tại tiểu hoàng tử có chút tươi sáng hơn lúc vừa tới căn cứ, đặc biệt là hôm nay, giống như là càng lúc... Càng bại lộ bản tính của mình.
Ngày hôm sau, Hỗ Dật Trần theo kế hoạch đi Đế Đô tinh.
Trước khi đi, y muốn gặp Eno. Nhưng lần này gặp lại có chút xấu hổ.
Vì Việt Sạn theo sát Eno từ đầu đến đuôi, nên Hỗ Dật Trần cùng Eno cũng không thể nói riêng với nhau câu nào.
Dưới cái tình huống thế này, bao nhiêu câu hỏi đến miệng Hỗ Dật Trần cũng không dám nhả ra, nghẹn nửa ngày cuối cùng chỉ có thể lần nữa đảm bảo: "Điện hạ, ngài nhất định phải chờ tôi, tôi nhất định sẽ thật lợi hai."
"Được, được, cố lên, tôi tin cậu." Eno vẫn một câu cổ vũ cũ rích.
Hỗ Dật Trần bình tĩnh nhìn Eno một chốc, sau đó lại ảo não thở dài. Nếu hiện tại y hữu dụng, đã có thể giúp tiểu hoàng tử kiến tổ một đội quân cường đại. Điện hạ làm gì đến nỗi... Haizz!
Cuối cùng, Hỗ Dật Trần mang theo tâm trạng trầm trọng mà bước lên quân hạm đếnm Đế Đô tinh.
Nhưng chính y không biết, chính là sau khi tiễn y đi. Eno cùng Việt Sạn đồng thời đều thở phàp nhẹ nhõm.
Việt Sạn: Cuối cùng cũng tiễn đi được một người, hy vọng không gặp lại để cái chứng ảo tưởng của tiểu hoàng tử có thể giảm.
Eno: Cuối cùng cũng đưa cậu ta đi đào tạo, lần sau gặp lại nhất định tương lai sáng lạn.
Mà khoan đã, sao cậu lại có cái cảm giác như cha già cho con đi học xa thế này?
Cảm khái xong, Eno cũng phải trở về lo chính sự.
Việt Sạn cũng biết cậu đang chuẩn bị điều tra Tông gia, nên quan tâm mà hỏi vài câu.
Eno ở trước mặt hắn cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Tông gia xuất hiện dị thường chính là nửa năm trước. Mà lúc đó bộ trưởng kỹ thuật của căn cứ anh lại vừa vặn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi nghĩ đây không phải sự trùng hợp."
"Mối quan hệ của cựu bộ trưởng kỹ thuật tôi có thể điều tra lại, chút nữa tôi sẽ cho người soát lại văn phòng của anh ta." Việt Sạn lại nghĩ gì đó mà lên tiếng tiếp: "Nhưng, Tông Minh sau đó giữ chức cũng làm việc trong văn phòng kia, có thể gã đã xóa đi mọi chứng cứ, khó có thể điều tra ra được cái gì."
"Ừm." Eno gật đầu, biểu tình nghiêm túc mà nói: "Tôi cảm thấy Tông Minh có thể biết được vài thứ quan trọng, mấy ngày nay gã vẫn không chịu hé miệng sao?"
"Không." Việt Sạn lắc đầu.
"Haizz." Eno thở dài, không khác gì một lão già, "Vậy chút nữa để tôi tự mình đến hỏi gã. Còn chuyện xưởng sản xuất cơ giáp xảy ra vấn đề, tôi cũng muốn đi tra xét, nên định đến phân xưởng Tông gia ở Thương Lam tinh xem thế nào."
Việt Sạn nhìn bộ dáng nghiêm túc của tiểu hoàng tử thì thấy đáng yêu cực kì, không khỏi nhẹ giọng nói: "Tôi đi cùng cậu."
"Anh sao?" Eno vô cùng kinh ngạc, chần chừ mà lên tiếng: "Nhưng anh đâu phải thành viên trong đoàn điều tra, Tông gia nhất định không để anh vào tra xét."
"Không liên quan. Lúc đó tôi lấy danh nghĩ là hộ vệ của ngài, sau đó đứng thủ bên ngoài là được." Việt Sạn nói vô cùng đơn giản.
Thương Lam tinh không chỉ có căn cứ quân sự. Mà đi xe huyền phù về hướng đông hơn 40 phút liền đến trung tâm thành phố, đi thêm 40 phút nữa đã đến phân xưởng của Tông gia.
Eno ngồi trên xe huyền phù mà quan sát phân xưởng, nói là phân xưởng thì đúng hơn pahri là một cái căn cứ công nghiệp, bởi vì nó —— quá lớn.
Toàn bộ phân xưởng không khác gì căn cứ quân sự, tại Thương Lam tinh, ngoại trừ trung tâm thành phố cùng căn cứ quân sự, thì còn lại đều là địa bàn của Tông gia.
Mà cái này chỉ là một phân xưởng ở Thương Lam tinh của Tông gia mà thôi,
Cũng khó trách Tông Minh ở trong căn cứ không xem ai ra gì, dám tự động chỉnh sửa lại đài cơ giáp.
Lúc này, trong một khách sạn xa hoa trong trung tâm thành phố, Tông Vĩ cầm li rượu, đang nở nụ cười mà hàn huyên cùng các phú thương.
Gã chính là trưởng tử của Tông Khánh Hủ, em họ Tông Minh, là người phụ trách chi nhánh công ty Tông gia ở Thương Lam tinh.
Khi trợ lý báo cáo chuyện tiểu hoàng tử muốn đi tra xét phân xưởng, Tông Vĩ không khỏi nhếch môi nở nụ cười, nói: "Không cần quan tâm, cứ để cậu ta tra."
Người bên cạnh nghe vậy liền không giấu được tò mà, mà xoay sang hỏi: "Ngài không đi xem thế nào? Rốt cuộc..." Người kia dù gì cũng là một hoàng tử nha.
Tông Vĩ không khỏi nở nụ cười vô cùng kinh miệt: "Con nít tập làm thám tử ấy mà, tra xét ra cái gì cơ chứ?'
"Nhưng nghe nói lần này Việt thiếu tướng cũng đi cùng tiểu hoàng tử..."
"Vậy thì sao?" Tông Vĩ cũng không quá lo lắng, "Việt Sạn không phải thành viên trong đoàn điều tra, hắn không có quyền tra dữ liệu Tông gia. Còn chuyện hắn giúp tiểu hoàng tử, cũng chỉ là mặt ngoài, đâu thể bắt Tông gia chúng ta phối hợp, lại nói..."
Nói đến đây, gã lại chuyển giọng: "Tông gia chúng tôi làm ăn chân chính, đâu có gì giấu giếm mà sợ người khác tra xét. Các vị cũng đừng tin những lời đồn nhảm trên mạng, cái đó chính là có kẻ ghen ăn tức ở muốn hất bát nước bẩn lên Tông gia chúng ta."
"Đúng, đúng, đúng..."Những người xung quanh cũng nhanh chóng nịnh nót một phen.
Tông Vĩ lại nói: "Đều thất thần làm gì? Uống rượu thì cứ uống rượu, khiêu vũ thì vẫn cứ khiêu vũ thôi."
Đoàn người của Eno sau khi đến phân xưởng Tông gia, thì quả thật Việt Sạn bị chặn lại bên ngoài phòng tư liệu.
Trợ lý Tông Vĩ thậm chí đánh bạo mà bước lên nói: "Thực xin lỗi Việt thiếu tướng, chúng tôi chỉ tiếp đón đoàn điều tra, đây là quy định của Đế quốc."
Gã cố tình cường điệu "Quy định của Đế quốc" chính là muốn nói lên, đất nước này chính là bị nhóm tập đoàn tài chính cùng quý tộc khống chế, pháp luật đưa ra luôn thiên vị cho bọn họ.
Khóe môi Việt Sạn vẽ thành đường cong, nhưng ánh mắt không hề mang ý cười, nhìn gã trợ lý một hồi, đến khi gã không chịu nổi cái áp lực, thì mới từ từ lên tiếng: "Không liên quan, hôm nay ta chỉ là hộ vệ của Eno điện hạ, nên... ở ngoài chờ."
Trợ lý Tông Vĩ trong lòng không khỏi chửi *ụ má. Mà nghĩ, với cái thân phận của Việt Sạn mà chạy tới đây là hộ vệ? Lừa chó hả? Hơn nữa, tiểu hoàng tử không phải cũng có hộ vệ thiếp thân kia sao?
Trợ lý không khỏi nhìn qua Luya cùng La Nguyên Kiệt, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Việt Sạn lại giả ngu, vô cùng đường hoàng giải thích: "Chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng. Vì ngừa có kẻ chó cùng rứt giậu, sau đó làm ra những chuyện cực đoan, nên ta nhất thiết phải đi theo bảo hộ điện hạ."
Bí thư: "......" Nói, nói ai là chó hả?
Vẻ mặt Eno cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy, Việt thiếu tướng cần thiết phải ở đây để bảo vệ ta."
Việt Sạn mỉm cười nhìn Eno một cái, bàn tay có chút ngứa, hiện tại hắn chỉ muốn xoa đầu tiểu hoàng tử mà thôi.
Nụ cười trên mặt trợ lí Tông Vĩ có chút cứng đờ, gã cũng không dám đuổi Việt Sạn, nên chỉ dám nghĩ: Chỉ cần Việt Sạn không vào bên trong, thì tiểu hoàng tử cùng những kẻ khác trong đoàn điều tra cũng chả thể làm được gì, bọn họ có xới tung cả căn phòng lên cũng không tìm ra thứ có ích.
Nên lùi một bước mà nói: "Mời điện ha, nhưng ngài cũng không thể mang theo bất cứ thiết bị liên lạc hoặc quay chụp gì, vì bên trong đều là bí mật thương nghiệp, mong ngài thông cảm cho."
Eno nhìn người đàn ông trước mặt, không lên tiếng.
Sau kho bước vào phòng, cậu theo những gì Việt Sạn dặn dò trước đó, để người nhanh chóng đem tự liệu dọn đến gần cửa mà ngồi xem. Vì thế ——
【ngày 3 tháng 1 năm 3026, nghiên cứu phát minh ra cơ giáp hệ Z...... Thí nghiệm xuất hiện tình huống không ổn định......】
【ngày 7 tháng 2 năm 3026, vẫn còn kiểm tra......】
【......】
【ngày 2 tháng 3 năm 3027, phân xưởng Tinh hệ Thứ Ba đưa tới linh kiện......】
Ngoài cửa, Việt Sạn khoanh tay đựa trên tường, khóe miệng gợi lên nụ cười như có như không.
Không nghĩ đến cái thuật đọc tâm, lại có thể dùng trong trường hợp thế này. Đúng là trong cái rủi có cái may mà.
Trợ lý thấy hắn như vậy, bỗng dưng cảm thấy có chút hoảng sợ, nhịn không được mà bước đến nói: "Việt thiếu tướng, điện hạ hẳn là phải xem khá lâu, nếu không... Ngài tới phòng bên cạnh ngồi nghỉ một chút?"
Việt Sạn lắc đầu, ý vị thâm trường mà đáp: "Không, ta thích đứng!"
Việt Sạn bị Eno rống thì xấu hổ không thôi, theo bản năng cũng nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhưng nhìn cái bộ dáng bọc chăn căng tròn chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ của tiểu hoàng tử thì vội vàng lên tiếng.
"Điện hạ cẩn thận — —"
"Phịch ——"
Eno: "Á!"
Việt Sạn theo bản năng đỡ trán, không dám nhìn cái thảm cảnh trước mặt.
Vì quá rõ ràng, chính là tiểu hoàng tử làm thế nào đã ngã xuống giường.
Mười phút sau, Việt Sạn bất đắc dĩ mà cúi người ẵm tiểu hoàng tử nước mẳt lưng tròng về phòng của hắn.
Eno hít hít mũi, hơi ngẩng mặt, cố nén đau mà hỏi: "Vì sao phòng của anh có khoang trị liệu, mà phòng tôi lại không có?"
Nếu không phải sợ nước mắt mình sẽ biến thành trân châu, Eno đã sớm khóc lớn, vì quá đau.
"Lúc trước không nghĩ tới chuyện điện hạ lại ở đây lâu đến vậy, nên không có chuẩn bị."
"Hừ, ý anh là chê tôi ở đây lâu chứ gì?" Eno cố tình cắt ý lấy nghĩa mà nói.
Vì hiện tại cậu thật sự không vừa mắt Việt Sạn, nên nói móc hắn được câu nào cậu liền nói móc câu đó.
"Phòng là do Lâm thiếu tướng chuẩn bị, từ đầu đã không nghĩ đến chuyện điện hạ sẽ cần khoang trị liệu." Việt Sạn cố gắng áp chế tính tình mà giải thích, cũng đảm bảo một câu: "Tôi nhất định chuẩn bị cho ngài một cái."
Vì đâu ai nghĩ tới cái chuyện, tiểu hoàng tử tắm thôi mà cũng khiến mình ngã như vậy.
Eno cuộn tròn trong ngực Việt Sạn, nghe hắn nói mà cố rướn cổ lên tiếng: "Ngày mai tôi sẽ dọn đi."
【 không thèm ở cách vách anh nữa! 】
Việt Sạn: "......"
Hắn vốn nên tận lực thỏa mãn yêu cầu của tiểu hoàng tử, nhưng không biết vì sao, giờ phút này lại như ma xui quỷ khiến mà nói: "Không có phòng dư, căn cứ điều kiện đơn sơ. Điện hạ, mong ngài hiểu cho."
Eno: "......" sao cậu nghe câu này quen tai thế nhở?
Hừ, không còn thì thôi vậy.
Cậu cũng không phải người hay ra yêu sách, cố tình gây rối cho người khác, nếu căn cứ điều kiện không tốt, vậy...
"Vậy anh đem chìa khóa phòng này đưa cho tôi, từ nay về sau không được tự ý tiến vào phòng tôi nữa." Eno ra điều kiện.
Eno vậy mà tin Việt Sạn bịa chuyện.
Hắn không khỏi nở nụ cười, vô cùng thành thật nói: "Phòng đều đưa cho cậu, chính cậu không sửa mật khẩu còn nói ai."
Eno: "...." Má nó, sao anh không nói sớm!
Cậu căm giận mà nghĩ——
【 đợi chút trở về nhất định sửa mật khẩu thành ngày sinh nhật của mẫu hậu, 0xxxxxx8, ừm, như vậy dễ nhớ! 】
Việt Sạn: "......"
Hắn thật sự không muốn nhớ, nhưng đôi khi, trí nhớ tốt quá cũng là một loại phiền não.
Trong phòng Việt Sạn vô cùng trống trải, chỉ đơn giản hai màu đen trắng, vừa thấy đã cảm nhận được sự lạnh lẽo không có nhân khí,
Bất quá, Eno vô cùng bất ngờ đó chính là căn phòng vậy mà có một cái bể cá vô cùng lớn, dài hơn 8 mét, cao gần 2 mét.
Bên trong bể cá cũng vô cùng xinh đẹp, đèn xanh chiếu trong nước, một đám cá ngũ sắc đang bơi lượn bên trong núi giả.
Eno xem nhìn đến phát ham, không nhịn được liền nghĩ ——
【 thật lớn! 】
Việt Sạn: "???"
Hắn thừa nhận, hắn hiểu sai.
【 muốn vào bên trong quá. 】
Việt Sạn: "......"
Hắn không khỏi thở phào một hơi, sau đó phát hiện tiểu hoàng tử đang nhìn chằm chằm bể cá, nên không nhịn được mà cảm thán: Thật đúng là đem mình thành con cá nhỏ.
"Tại sao phòng tôi không có bể cá?" Eno lại bẳ đầu trông mong mà hỏi.
Bộ dạng không khác gì đứa nhỏ hâm mộ bạn bè có đồ chơi mới.
Việt Sạn vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Đây là tôi tự mua."
"À." Eno lại nhìn thêm lần nữa, sau đó mới lưu luyến rời đi tầm mắt, nghĩ thầm ——
【 trở về mình cũng mua một cái. 】
Không phải Eno chủa bao giờ thấy qua bể cá xinh đẹp, nhưng ở cái địa phương thế này. Cái bể cá của Việt Sạn thì đúng là vô cùng đẹp mà.
Việt Sạn lại không nghĩ nhiều, bước chân vẫn đều mà hướng thẳng đến khoang trị liệi, trước kiểm tra một lượt, thấy không ảnh hưởng đến xương cốt với giúp Eno bấm vào hình thưc trị liệu "Bị thương /1h".
Nghĩ đến cái eo của tiểu hoàng tử, Việt Sạn lại đành đi ngược lại phòng của đối phương mà giúp cậu dọn dẹp căn phòng lại một lượt.
Khi đang dọn phòng tắm, thì cậu nhặt được bảy tám viên tròn trong kích cỡ khác nhau, vừa giống giọt nữa, vừa giống... Trân châu?
Đây là cái gì?
Việt Sạn đem những viên ngọc nhỏ nhanh chóng gom gọn, chờ tiểu hoàng tử thần thanh khí sáng từ khoang trị liệu bước ra, liền đưa cho cậu mà nói: "Điện hạ, cái này nhặt được trong phòng tắm của ngài."
Eno đang xoa eo, định kiểm tra lại hiệu quả của khoang trị liệu, vừa nghe câu hắn nói thì cả người cứng đơ.
Giây tiếp theo, cậu liền vươn tay lấy lại mấy viên ngọc, lắp bắp mà nói: "Cái này, cái này là vòng tay của tôi."
Nói xong, lại cố lên giọng như phô trương thanh thế mà hỏi ngược lại: "Ai, ai cho anh đi đến phòng tôi?"
Việt Sạn cũng không nghĩ nhiều, mà giải thích: "Tôi cảm thấy thân thể điện hạ như vậy chắc hẳn không thể khom lưng, nên giúp ngài dọn dẹp một chút."
"Cái, cái kia không thể gọi người máy quét dọn hay sao?" Eno trộm nhìn hắn, cảm thấy Việt Sạn như không biết điều gì, lại hung dữ mà nói: "Sau này anh không được tự ý vào phòng của tôi, không được đụng vào đồ của tôi luôn."
"Được rồi!" Việt Sạn tốt tính mà đáp ứng, trong lòng lại nghĩ, đụng đến tiểu hoàng tử cũng không có chuyện gì tốt, lần sau có mời hắn cũng không đi,
Eno nhanh chóng dẹp mấy viên ngọc, sau đó lại xoa eo, rồi vặn vẹo một hồi, xác định không còn đau mới lên tiếng khen ngợi: "Cái khoang trị liệu của anh hay ghê, chuẩn bị luôn cho tôi cái này đi."
"Cái này thì không được rồi." Việt Sạn nghe vậy liền lắc đầu, sau đó cười nói: "Cái máy này là dựa theo tình huống thân thể tôi mà định chế."
"Thân thể của anh... bị sao vậy a?" Eno vừa nghe không hỏi tò mò mà hỏi.
Việt Sạn xoa xoa đầu của cậu, nói: "Nhóc con đừng tò mò quá."
Trong lúc xoa đầu, mu bàn tay không cẩn thận mà chạm vào đám mây đen nhỏ phía trên. Cũng giống như lần trước, đám mây đen nhỏ lại cọ cọ bàn tay hắn, không khác gì con mèo nhỏ đang nũng nịu với chủ nhân của mình. Mà Eno cũng không khác gì con mèo được vuốt lông, thoải mái mà nheo cả hai mắt.
Việt Sạn thấy biểu cảm của cậu thì như gặp ảo giác, chính là hắn thấy đám mây đen nhỏ như chính tiểu hoàng tử.
Nhưng rất nhanh Eno đã tỉnh táo, phát hiện chính mình cư nhiên hưởng thụ chuyện Việt Sạn xoa đầu mà cảm thấy có chút thẹn. Thẹn xong, cậu lại cảm thấy Việt Sạn chính là càng lúc quá đáng, không còn tôn kính cậu như trước đó.
Việt Sạn bên này cũng cảm thấy hiện tại tiểu hoàng tử có chút tươi sáng hơn lúc vừa tới căn cứ, đặc biệt là hôm nay, giống như là càng lúc... Càng bại lộ bản tính của mình.
Ngày hôm sau, Hỗ Dật Trần theo kế hoạch đi Đế Đô tinh.
Trước khi đi, y muốn gặp Eno. Nhưng lần này gặp lại có chút xấu hổ.
Vì Việt Sạn theo sát Eno từ đầu đến đuôi, nên Hỗ Dật Trần cùng Eno cũng không thể nói riêng với nhau câu nào.
Dưới cái tình huống thế này, bao nhiêu câu hỏi đến miệng Hỗ Dật Trần cũng không dám nhả ra, nghẹn nửa ngày cuối cùng chỉ có thể lần nữa đảm bảo: "Điện hạ, ngài nhất định phải chờ tôi, tôi nhất định sẽ thật lợi hai."
"Được, được, cố lên, tôi tin cậu." Eno vẫn một câu cổ vũ cũ rích.
Hỗ Dật Trần bình tĩnh nhìn Eno một chốc, sau đó lại ảo não thở dài. Nếu hiện tại y hữu dụng, đã có thể giúp tiểu hoàng tử kiến tổ một đội quân cường đại. Điện hạ làm gì đến nỗi... Haizz!
Cuối cùng, Hỗ Dật Trần mang theo tâm trạng trầm trọng mà bước lên quân hạm đếnm Đế Đô tinh.
Nhưng chính y không biết, chính là sau khi tiễn y đi. Eno cùng Việt Sạn đồng thời đều thở phàp nhẹ nhõm.
Việt Sạn: Cuối cùng cũng tiễn đi được một người, hy vọng không gặp lại để cái chứng ảo tưởng của tiểu hoàng tử có thể giảm.
Eno: Cuối cùng cũng đưa cậu ta đi đào tạo, lần sau gặp lại nhất định tương lai sáng lạn.
Mà khoan đã, sao cậu lại có cái cảm giác như cha già cho con đi học xa thế này?
Cảm khái xong, Eno cũng phải trở về lo chính sự.
Việt Sạn cũng biết cậu đang chuẩn bị điều tra Tông gia, nên quan tâm mà hỏi vài câu.
Eno ở trước mặt hắn cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Tông gia xuất hiện dị thường chính là nửa năm trước. Mà lúc đó bộ trưởng kỹ thuật của căn cứ anh lại vừa vặn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi nghĩ đây không phải sự trùng hợp."
"Mối quan hệ của cựu bộ trưởng kỹ thuật tôi có thể điều tra lại, chút nữa tôi sẽ cho người soát lại văn phòng của anh ta." Việt Sạn lại nghĩ gì đó mà lên tiếng tiếp: "Nhưng, Tông Minh sau đó giữ chức cũng làm việc trong văn phòng kia, có thể gã đã xóa đi mọi chứng cứ, khó có thể điều tra ra được cái gì."
"Ừm." Eno gật đầu, biểu tình nghiêm túc mà nói: "Tôi cảm thấy Tông Minh có thể biết được vài thứ quan trọng, mấy ngày nay gã vẫn không chịu hé miệng sao?"
"Không." Việt Sạn lắc đầu.
"Haizz." Eno thở dài, không khác gì một lão già, "Vậy chút nữa để tôi tự mình đến hỏi gã. Còn chuyện xưởng sản xuất cơ giáp xảy ra vấn đề, tôi cũng muốn đi tra xét, nên định đến phân xưởng Tông gia ở Thương Lam tinh xem thế nào."
Việt Sạn nhìn bộ dáng nghiêm túc của tiểu hoàng tử thì thấy đáng yêu cực kì, không khỏi nhẹ giọng nói: "Tôi đi cùng cậu."
"Anh sao?" Eno vô cùng kinh ngạc, chần chừ mà lên tiếng: "Nhưng anh đâu phải thành viên trong đoàn điều tra, Tông gia nhất định không để anh vào tra xét."
"Không liên quan. Lúc đó tôi lấy danh nghĩ là hộ vệ của ngài, sau đó đứng thủ bên ngoài là được." Việt Sạn nói vô cùng đơn giản.
Thương Lam tinh không chỉ có căn cứ quân sự. Mà đi xe huyền phù về hướng đông hơn 40 phút liền đến trung tâm thành phố, đi thêm 40 phút nữa đã đến phân xưởng của Tông gia.
Eno ngồi trên xe huyền phù mà quan sát phân xưởng, nói là phân xưởng thì đúng hơn pahri là một cái căn cứ công nghiệp, bởi vì nó —— quá lớn.
Toàn bộ phân xưởng không khác gì căn cứ quân sự, tại Thương Lam tinh, ngoại trừ trung tâm thành phố cùng căn cứ quân sự, thì còn lại đều là địa bàn của Tông gia.
Mà cái này chỉ là một phân xưởng ở Thương Lam tinh của Tông gia mà thôi,
Cũng khó trách Tông Minh ở trong căn cứ không xem ai ra gì, dám tự động chỉnh sửa lại đài cơ giáp.
Lúc này, trong một khách sạn xa hoa trong trung tâm thành phố, Tông Vĩ cầm li rượu, đang nở nụ cười mà hàn huyên cùng các phú thương.
Gã chính là trưởng tử của Tông Khánh Hủ, em họ Tông Minh, là người phụ trách chi nhánh công ty Tông gia ở Thương Lam tinh.
Khi trợ lý báo cáo chuyện tiểu hoàng tử muốn đi tra xét phân xưởng, Tông Vĩ không khỏi nhếch môi nở nụ cười, nói: "Không cần quan tâm, cứ để cậu ta tra."
Người bên cạnh nghe vậy liền không giấu được tò mà, mà xoay sang hỏi: "Ngài không đi xem thế nào? Rốt cuộc..." Người kia dù gì cũng là một hoàng tử nha.
Tông Vĩ không khỏi nở nụ cười vô cùng kinh miệt: "Con nít tập làm thám tử ấy mà, tra xét ra cái gì cơ chứ?'
"Nhưng nghe nói lần này Việt thiếu tướng cũng đi cùng tiểu hoàng tử..."
"Vậy thì sao?" Tông Vĩ cũng không quá lo lắng, "Việt Sạn không phải thành viên trong đoàn điều tra, hắn không có quyền tra dữ liệu Tông gia. Còn chuyện hắn giúp tiểu hoàng tử, cũng chỉ là mặt ngoài, đâu thể bắt Tông gia chúng ta phối hợp, lại nói..."
Nói đến đây, gã lại chuyển giọng: "Tông gia chúng tôi làm ăn chân chính, đâu có gì giấu giếm mà sợ người khác tra xét. Các vị cũng đừng tin những lời đồn nhảm trên mạng, cái đó chính là có kẻ ghen ăn tức ở muốn hất bát nước bẩn lên Tông gia chúng ta."
"Đúng, đúng, đúng..."Những người xung quanh cũng nhanh chóng nịnh nót một phen.
Tông Vĩ lại nói: "Đều thất thần làm gì? Uống rượu thì cứ uống rượu, khiêu vũ thì vẫn cứ khiêu vũ thôi."
Đoàn người của Eno sau khi đến phân xưởng Tông gia, thì quả thật Việt Sạn bị chặn lại bên ngoài phòng tư liệu.
Trợ lý Tông Vĩ thậm chí đánh bạo mà bước lên nói: "Thực xin lỗi Việt thiếu tướng, chúng tôi chỉ tiếp đón đoàn điều tra, đây là quy định của Đế quốc."
Gã cố tình cường điệu "Quy định của Đế quốc" chính là muốn nói lên, đất nước này chính là bị nhóm tập đoàn tài chính cùng quý tộc khống chế, pháp luật đưa ra luôn thiên vị cho bọn họ.
Khóe môi Việt Sạn vẽ thành đường cong, nhưng ánh mắt không hề mang ý cười, nhìn gã trợ lý một hồi, đến khi gã không chịu nổi cái áp lực, thì mới từ từ lên tiếng: "Không liên quan, hôm nay ta chỉ là hộ vệ của Eno điện hạ, nên... ở ngoài chờ."
Trợ lý Tông Vĩ trong lòng không khỏi chửi *ụ má. Mà nghĩ, với cái thân phận của Việt Sạn mà chạy tới đây là hộ vệ? Lừa chó hả? Hơn nữa, tiểu hoàng tử không phải cũng có hộ vệ thiếp thân kia sao?
Trợ lý không khỏi nhìn qua Luya cùng La Nguyên Kiệt, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Việt Sạn lại giả ngu, vô cùng đường hoàng giải thích: "Chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng. Vì ngừa có kẻ chó cùng rứt giậu, sau đó làm ra những chuyện cực đoan, nên ta nhất thiết phải đi theo bảo hộ điện hạ."
Bí thư: "......" Nói, nói ai là chó hả?
Vẻ mặt Eno cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy, Việt thiếu tướng cần thiết phải ở đây để bảo vệ ta."
Việt Sạn mỉm cười nhìn Eno một cái, bàn tay có chút ngứa, hiện tại hắn chỉ muốn xoa đầu tiểu hoàng tử mà thôi.
Nụ cười trên mặt trợ lí Tông Vĩ có chút cứng đờ, gã cũng không dám đuổi Việt Sạn, nên chỉ dám nghĩ: Chỉ cần Việt Sạn không vào bên trong, thì tiểu hoàng tử cùng những kẻ khác trong đoàn điều tra cũng chả thể làm được gì, bọn họ có xới tung cả căn phòng lên cũng không tìm ra thứ có ích.
Nên lùi một bước mà nói: "Mời điện ha, nhưng ngài cũng không thể mang theo bất cứ thiết bị liên lạc hoặc quay chụp gì, vì bên trong đều là bí mật thương nghiệp, mong ngài thông cảm cho."
Eno nhìn người đàn ông trước mặt, không lên tiếng.
Sau kho bước vào phòng, cậu theo những gì Việt Sạn dặn dò trước đó, để người nhanh chóng đem tự liệu dọn đến gần cửa mà ngồi xem. Vì thế ——
【ngày 3 tháng 1 năm 3026, nghiên cứu phát minh ra cơ giáp hệ Z...... Thí nghiệm xuất hiện tình huống không ổn định......】
【ngày 7 tháng 2 năm 3026, vẫn còn kiểm tra......】
【......】
【ngày 2 tháng 3 năm 3027, phân xưởng Tinh hệ Thứ Ba đưa tới linh kiện......】
Ngoài cửa, Việt Sạn khoanh tay đựa trên tường, khóe miệng gợi lên nụ cười như có như không.
Không nghĩ đến cái thuật đọc tâm, lại có thể dùng trong trường hợp thế này. Đúng là trong cái rủi có cái may mà.
Trợ lý thấy hắn như vậy, bỗng dưng cảm thấy có chút hoảng sợ, nhịn không được mà bước đến nói: "Việt thiếu tướng, điện hạ hẳn là phải xem khá lâu, nếu không... Ngài tới phòng bên cạnh ngồi nghỉ một chút?"
Việt Sạn lắc đầu, ý vị thâm trường mà đáp: "Không, ta thích đứng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.