Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng
Chương 18
Chước Nhiễm
10/03/2023
Tác giả: Chước Nhiễm
Thitkhocaichua
"Tôi đã suy nghĩ kĩ càng rồi." Eno nghiêm túc hướng Việt Sạn nói.
Cậu đã nghĩ, hiện tại bản thân dùng đặc quyền đặc xá, để đổi lấy cơ hội làm quen với Chủ tịch quốc hội Đế quốc tương lai, cuộc buôn bán này quá lời rồi.
Việt Sạn không khỏi nhíu mày, không nói gì nữa, mà nghiêm đầu xem phản ứng của Tạ Thanh Nhiên.
Tạ Thanh Nhiên nghe xong, trong mắt lại không lấy chút bất ngờ, vẫn bộ dạng trầm tĩnh như lúc ban đầu, sau một lúc mới lên tiếng.
"Điều kiện là gì?"
Thanh âm của hắn không mang theo chút nào hi vọng, giống như hiện tại trong mắt hắn đã không còn chút nào ánh sáng công lí.
Eno có chút ngơ ngác, không nghĩ tới mọi chuyện lại có thể thuận lợi đến như vậy.
Việt Sạn lại khẽ nhíu mày, cảm thấy người nam nhân này có lẽ khó khống chế, tiểu hoàng tử nghĩ cái gì liền muốn cái đó, người nào cũng muốn mượn sức.
Eno rất nhanh hoàn hồn, mỉm cười lên tiếng: "Quả thật có một yêu cầu cần cậu hỗ trợ, tôi gần đây đang điều tra Tông gia..."
Tạ Thanh Nhiên vẫn luôn biết, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, cho dù có cũng chưa tới lượt mình.
Ông trời luôn bạc đãi hẵn, dù vài lần có bố thí một chút thương hại, cũng rất nhanh bắt hắn phải trả giá đại giới.
Cho nên, khi nghe những lời nói mê hoặc của tiểu hoàng tử, nội tâm hắn không hề dao động, thậm chí còn cười lạnh mà nghĩ: Những người quyền quý này còn đang định chơi trò gì?
Nhưng Tạ Thanh Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới, điều kiện của tiểu hoàng tử lại là.... để hắn hỗ trợ điều tra đối phó Tông gia?
"Tông gia khá khó đối phó nha." Giống như nhìn ra suy nghĩ của Tạ Thanh Nhiên, Eno vô cùng nghiêm túc mà nói.
Tạ Thanh Nhiên đương nhiên biết Tông gia khó đối phó, nhưng nếu thật sự hắn có thể đi ra ngoài, dù tiểu hoàng tử không nói, hắn cũng phải tìm mọi cách vặn ngã cái Tông gia mặt người dạ thú đó. Với hắn mà nói, điều kiện của tiểu hoàng tử không tính là gì cả.
"Chỉ có vậy thôi?" hắn hơi nhíu mày hỏi lại.
"Chỉ có như vậy." Eno mỉm cười, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
[Đương nhiên không chỉ có vậy, chờ khi cậu lên làm Chủ tịch quốc hội, tôi còn muốn dựa vào cậu avf Hỗ Dật Trần giúp tôi đối phó Việt Sạn nha~]
Vừa nghĩ xong, thì đầu đã bị gõ một cái.
Eno vè mặt ngơ ngác, tay che lại đầu nhìn về phía kẻ vừa hành hung mình.
Việt Sạn bên này mặt vẫn bình thản, nói: "Trên đầu điện hạ có con muỗi."
Eno: "????"
[Việt Sạn càng ngày càng dám làm càn! Mình giống đứa thiểu năng trí tuệ? Nên mới tin cái lời này của hắn?]
Tạ Thanh Nhiên sắc mặt cổ quái mà nhìn về phía họ.
Hắn biết hai người ngồi trước mặt mình, một là thiếu tướng, một là hoàng tử, thân phận cả hai đều không tầm thường. Nếu nói thật, thì đương nhiên thiếu tướng sẽ có thực quyền hơn, còn hoàng tử chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng theo sự quan sát nãy giờ của hắn, hắn cũng phát hiện ra, người có thể giúp hắn rời khỏi đây, lại chính là vị tiểu hoàng tử kia. Không những như thế, Việt thiếu tướng... hình như còn khá nghe lời tiểu hoàng tử.
Việt Sạn đương nhiên nhận ra Tạ Thanh Nhiên đang quan sát, nhưng cũng không ngăn cản. Hắn muốn cho đối phương ý thức được, chính là tiểu hoàng tử là người cho mình cơ hội để bước ra khỏi đây!
Còn có, tiểu hoàng tử được Việt Sạn hắn che chở, Tạ Thanh Nhiên tốt nhất là đừng sinh ra cái tâm tư gì không nên có.
Ám chỉ xong, Việt Sạn liền lên tiếng.
"Những lời điẹn hạ đã nói, nếu ngươi đã suy xét rõ ràng và có thể tiếp thu thì đêm nay ngươi có thể rời khỏi nơi này." Hắn nhìn Tạ Thanh Nhiên, ánh mắt mang theo uy hiếp.
[nhanh vậy sao?]
Eno vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía Việt Sạn,trong lòng có chút không tin mà nghĩ---
[lệnh đặc xá ban ra, lại phải thông qua xét duyệt, ít nhất là mất hai ngày...]
Việt Sạn cho cậu ánh mắt trấn an, sau đó nhìn về phía Tạ Thanh Nhiên nói: "Bất qua sau khi ra ngoài, ngươi cũng phải bảo đảm. Giúp điện hạ làm việc, còn phải tận trung với điện hạ, không thể lợi dụng, thương tổn ngài, nếu không...]
Câu tiếp theo hắn cố tình không nói, nhưng ý tứ cũng vô cùng rõ ràng.
Eno không khỏi nhìn qua Việt Sạn, trong lòng lại lần nữa thầm nghĩ---
[Việt Sạn lúc nghiêm túc quả thật hung dữ, đúng là kẻ hắc hóa trong phòng tối mà. Cũng may hắn hung dữ với Tạ Thanh Nhiên, vậy là sau này Tạ Thanh Nhiên cũng không hợp tác với hắn nữa.]
[Như thế lại càng tốt, hai người hắc hóa cùng lao vào đánh nhau. Vừa diệt được hai vừa...]
Việt Sạn lại vô cùng bình tĩnh nâng tay.
Eno như phản xạ có điều kiện mà dùng hai tay che lại đầu chính mình.
[Dụ gì vậy nè, sao mỗi lầntrong lòng mình đang nghĩ thì cái tên này luôn muốn đánh đầu mình thế? Thằng cha này có thuật đọc tâm ư?]
Ai ngờ lần này Việt Sạn lại tự xoa tay chính mình, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Tê tay."
Eno: "... "
[ Tay hắn đúng là nhiều bệnh mà, nhất định mình sẽ tìm thời cơ cắt rớt luôn cái tay đó, chư mắc công sau này hắn lại nắm đuôi mình.]
[Mà không đúng, tại sao mình lại phản xạ có điều kiện khi tay hắn giơ lên thế này?]
Việt Sạn thật ra muốn nhìn xem, cái đuôi của tiểu hoàng tử ở chỗ nào. Nếu mà thật sự có...
Chỉ cần tưởng tượng đến tiểu hoàng tử có cái đuôi lông xù xù, Việt Sạn bỗng nhiên cảm thấy... Tay có chút ngứa, thật muốn sờ thử.
Bất quá trước mắt đây không phải thời điểm để nghĩ mấy chuyện này, hắn ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng khôi phục biểu tình nghiêm túc, nhìn về phía Tạ Thanh Nhiên hỏi: "Vậy nên, sự lựa chọn của người là?"
Tạ Thanh Nhiên vẫn như cũ trầm mặc, tầm mắt nhìn về phía Việt Sạn cùng Eno mang theo chút băn khoăn, sau đó lại dừng trên người tiểu hoàng tử.
Eno thấy vậy liền nở nụ cười thân thiện.
Tạ Thanh Nhiên nhanh chóng dời đi tầm mắt, trong lòng yên lặng mà đánh giá: Có chút thiên chân, ngốc bạch ngọt,là một tiểu hoàng tử không rành thế sự.
Bất quá ngốc bạch ngọt cái cái phước của ngốc bạch ngọt, nếu người đưa ra điều kiện kia chính là Việt Sạn, nhất định hắn sẽ cảnh giác. Nhưng nếu là vị tiểu hoàng tử này...
Sau một lúc trầm mặc suy nghĩ, cuối cùng Tạ Thanh Nhiên cũng lên tiếng, ánh mắt dừng trên hai người ngồi trước mặt, "Tôi đáp ứng!"
Eno nghe vậy, không khỏi thở phào một hơi, cao hứng nói: "Vậy tôi liền ra lệnh đặc xá..."
"Không cần." Việt Sạn bỗng nhiên ngăn lại, nói: "Có thế phóng thích trước để chữa bệnh, chờ xử lý xong Tông gia, chuyện phạm tội của hắn cũng không còn quan trọng.
Con cái hoàng thất có đặc quyền ân xá, đã là chuyện bị quốc dân lên án từ lâu. Nếu hiện tại tiểu hoàng tử sử dụng cái quyền, đặc biệt là thời điểm nhạy cảm này, nhất định sẽ bị Tông gia nắm lấy cơ hôi. Sau đó kích động dư luận công kích.
Việt Sạn lại không hy vọng tiểu hoàng tử của mình bị công kích, mà nguyên nhân lại chính là Tạ Thanh Nhiên. Bất quá hắn cũng ý thức được một chuyện, chính là không biết từ lúc nào mọi chuyện hắn đều ưu tiên suy nghĩ trước cho vị tiểu hoàng tử.
Eno nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, nói: "Nhưng mà... cái kia không phải bệnh tình thật sự nghiêm trọng mới có thể phóng thích sao?"
Việt Sạn ngó xuống Tạ Thanh Nhiên một cái, đoạn nói: "Trùng hợp, hắn cũng mới vừa bị đánh."
Tạ Thanh Nhiên: "..."
Hắn có cảm giác vị Việt thiếu tướng này có địch ý vô cùng nặng với mình.
Eno nhìn Tạ Thanh Nhiên, lại nhìn sang Việt Sạn muốn nói lại thôi.
Vô cùng rõ ràng, thương tật của tạ Thanh Nhiên phần lớn đều là ngoài da, tuy nhìn nghiêm trọng nhưng chưa đến nỗi phải phóng thích để chữa trị.
Eno biết Việt Sạn là người có quyền cao nhất ở căn cứ này, nhưng cậu cũng biết, Việt Sạn là một người coi trọng kỉ luật, hiếm khi phá hư quy tắc.
Giống như đối với Hope và đám người Tông Minh, dù trong lòng có không thích, Việt Sạn cũng chưa từng tự mình động thủ, mà dựa vào quy định chuyển sang cho cơ quan có thẩm quyền xử lí.
Nhưng lần này...
Eno không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa, Việt Sạn tại sao phải làm thế?
Việt Sạn đương nhiên biết Tạ Thanh Nhiên không quan tâm cái chuyện thương tật trên người, nhưng khi nhìn thấy tiểu hoàng tử lộ ra sự nghi hoặ, hắn lại nhìn qua vết thương trên mặt Tạ Thanh Nhiên, không chút để ý nói: "Tình huống có chút không phù hợp. Nhưng chỉ cần đánh thêm một trận nữa là ổn rồi, không đúng ư?"
Eno: "???"
Tạ Thanh Nhiên: "..."
Giờ hắn đã vô cùng mà xác định, vị Việt thiếu tướng này có địch ý với mình.
Việt Sạn đương nhiên là nói giỡn, chuyện ngoài căn cứ hắn không quan tâm, nhưng chuyện này lại khác, Tông Minh chính là cố tình đem Tạ Thanh Nhiên tống vào ngục giam quân sự.
Từ ngục giam quân sự mà mang người ra, chuyện này đối với Việt sạn không khó. Tuy có chút trái với quy tắc làm người của hắn, nhưng...
Aizzz, coi như là một đặc quyền nhỏ trong việc tra Tông gia đi.
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, thuận tay chạm vào đám mây nhỏ trên đầu tiểu hoàng tử, nói: "Điện hạ chờ ta một lát, ta đi làm chút thủ tục."
Đám mây nhỏ giống như làm nũng mà cọ cọ tay hắn, sau đó an tĩnh bay bay trên đầu Eno, giống như một con cún nhỏ đang buồn ngủ.
Việt Sạn cảm thấy,vật nhỏ này đáng yêu không khác gì tiểu hoàng tử. Mà hoàn toàn quên mất lần đầu gặp hắn đã được đám mây nhỏ tặng cho mái đầu xoăn tít.
Eno cũng không phải người không biết tốt xấu, đương nhiên nhì ra được Việt Sạn chính là đang giúp mình, không khỏi quay đầu sang nhìn hắn mà nói một lời, "Cảm tạ."
Nói cảm ơn xong nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm khái---
[Việt Sạn không hắc hóa đúng là một con người tốt mà, aizz, đáng tiếc, đáng tiếc...]
Việt Sạn: "..."
Tông Vĩ sau khi biết được tiểu hoàng tử có mang đi một phần tư liệu, thì suốt đêm thẩm vấn Tông Minh, cũng biết được tin Tạ Thanh Nhiên đã được mang đi từ người giám ngục, gã mới ý thức được sự tình có chút nghiêm trọng, nên nhanh chóng gọi cho Tông Khánh Hủ đang ở Đế đô.
"Phụ thân, hiện tại chúng ta nên làm sao?" Tông Vĩ có chút hoảng mà nói: "Năm đó Tạ Thanh Nhiên dùng chứng cứ áp chế chúng ta, đến hiện tại vẫn chưa tìm ra nơi hắn giấu, lỡ như hắn ta giao chứng cứ cho tiểu hoàng tử hoặc Việt Sạn..."
"Bọn họ sao lại tìm đến Tạ Thanh Nhiên?" Tông Khánh Hủ liền đánh gãy lời đang nói của con trai.
"Cái này, này... Con cũng không rõ lắm." Tông Vĩ vẻ mặt nhăn nhó như khổ qua.
Quả thật gã cũng không biết, chuyện của Tạ Thanh Nhiên năm đó, Tông gia đã giấu rất sâu, rốt cuộc bị lộ ở điểm nào? Tiểu hoàng tử sao có thể chuẩn như vậy quơ tay liền chụp được Tạ Thanh Nhiên?
"Tiểu hoàng tử mang tư liệu nào đi?" Tông Khánh Hủ hỏi tiếp.
"Cái này..." Tông Vĩ vẻ mặt khó xử, nhỏ giong nói: "Thường bí thư đang kiểm tra lại, xem cái nào bị thiếu.
Quả thật gã cũng không biết, lúc đó gã đâu có ở đó, hơn nữa tư liệu cũng đâu ít, tiểu hoàng tử lấy đi cũng đâu viết lại tên, sao gã biết thiếu cái nào?
Tông Khánh Hủ nghe xong đương nhiên tức đến nghiến rang, Tông Vĩ cũng nhận ra nên nhanh chóng bổ sung, "Phụ thân, nhất định sau lưng tiểu hoàng tử có cao nhân chỉ điểm, còn có một Việt Sạn đang giúp cậu ta nữa."
"Cái này còn cần mày nói? Người có đầu óc đều có thể thấy được Việt Sạn đang giúP hắn." Tông Khánh Hủ cuối cùng không nhịn nổi mà rống ầm lên với thằng con ngu ngốc.
Rống xong, lão bình tĩnh lại một chút, sau đó mới nói: "Đem Tông Minh xử lí đi."
Tông Vĩ nghe xong không khỏi cả kinh, nhưng cũng không dám phản đối, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Ngài hoài nghi là anh họ tiết lộ chuyện Tạ Thanh Nhiên sao? Nhưng chính anh họ là người chủ động chuyển..."
"Mặc kệ có phải hay không, không thể để nó lại." Tông Khánh Hủ nói: "Không thể nói chuyện, không phải chỉ có người chết ư? Chỉ cần nó còn trong tay Việt Sạn một ngày, thì luôn là trái bom nổ chậm với ta."
Nhưng... đó cũng là anh họ. Tông Vĩ có chút sợ hãi, trên mặt không giấu nổi lúng túng, chỉ nói: "Vậy tại sao chúng ta không diệt Tạ Thanh Nhiên?"
"Mày nghĩ tao chưa từng nghĩ đến chuyện đó sao? Người dưới mí mắt Việt Sạn kẻ nào dám đung vào?" Tông Khánh Hủ tức giận rống lên lần nữa.
Rống xong thì thở dốc một hơi, sau đó cố gắng bình tĩnh: "Đem người của chúng ta sắp xếp vào trại giam, tìm kẻ nhanh nhẹn một chút, chuyện thành nhanh chóng báo cho ta."
"Đến lúc đó con nhanh chóng phát động dư luận, nói anh họ mình bị tiểu hoàng tử tra tấn bức tử, trong cuộc họp hội nghị khiến bệ hạ cho người đi điều tra, lúc đó con nhanh chóng phối hợp là được."
Nói xong lão liền cúp điện thoại, bộ dáng vẫn thản nhiên giống như người sắp chết không phải là người thân của mình, mà chỉ là một kẻ râu ria hoặc chỉ là một con kiến.
Sắc mặt Tông Vĩ bên này nhăn nhó không khác gì khổ qua, không nói gã cùng Tông Minh có mối quan hệ không tồi, không đành lòng động thủ. Mà nếu gã không ra tay thì cũng chả biết phải tìm ai.
Tông gia sắp xếp nguoi trong trại giam vốn không nhiều, chỉ hai ba người, cái chính là dựa vào Tông Minh đang làm bộ trưởng ở bộ kỹ thuật kia.
Nhưng hôm nay, hai ba người kia cũng bị Việt Sạn loại bỏ, giờ đây gã phải tìm người nào?
Mà Tông Khánh Hủ cùng Tông Vĩ đều không biết được, cuộc điện thoại của cả hai vừa cúp thì bên này Eno liền nhận được một cuộc gọi thần bí.
Eno bận việc hai ngày hai đêm, lúc này đang ngủ gà ngủ gật trên xe huyền phù để trở về căn cứ. Mơ màng nhận điện thoại, cậu liền tỉnh táo, sau đó liền xoay đầu hướng Việt Sạn nghiêm túc nói: "Tông gia muốn ám sát Tông Minh."
Việt Sạn không khỏi sửng sốt, chưa kịp hỏi tại sao tiểu hoàng tử lại có tin tức này, thì cùng lúc cũng nhận được một cuộc gọi.
Khi cúp điện thoại, khuôn mặt Việt Sạn đầy âm trầm, "Tông Minh tự sát."
- ----Còn tiếp-----
Thitkhocaichua
"Tôi đã suy nghĩ kĩ càng rồi." Eno nghiêm túc hướng Việt Sạn nói.
Cậu đã nghĩ, hiện tại bản thân dùng đặc quyền đặc xá, để đổi lấy cơ hội làm quen với Chủ tịch quốc hội Đế quốc tương lai, cuộc buôn bán này quá lời rồi.
Việt Sạn không khỏi nhíu mày, không nói gì nữa, mà nghiêm đầu xem phản ứng của Tạ Thanh Nhiên.
Tạ Thanh Nhiên nghe xong, trong mắt lại không lấy chút bất ngờ, vẫn bộ dạng trầm tĩnh như lúc ban đầu, sau một lúc mới lên tiếng.
"Điều kiện là gì?"
Thanh âm của hắn không mang theo chút nào hi vọng, giống như hiện tại trong mắt hắn đã không còn chút nào ánh sáng công lí.
Eno có chút ngơ ngác, không nghĩ tới mọi chuyện lại có thể thuận lợi đến như vậy.
Việt Sạn lại khẽ nhíu mày, cảm thấy người nam nhân này có lẽ khó khống chế, tiểu hoàng tử nghĩ cái gì liền muốn cái đó, người nào cũng muốn mượn sức.
Eno rất nhanh hoàn hồn, mỉm cười lên tiếng: "Quả thật có một yêu cầu cần cậu hỗ trợ, tôi gần đây đang điều tra Tông gia..."
Tạ Thanh Nhiên vẫn luôn biết, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, cho dù có cũng chưa tới lượt mình.
Ông trời luôn bạc đãi hẵn, dù vài lần có bố thí một chút thương hại, cũng rất nhanh bắt hắn phải trả giá đại giới.
Cho nên, khi nghe những lời nói mê hoặc của tiểu hoàng tử, nội tâm hắn không hề dao động, thậm chí còn cười lạnh mà nghĩ: Những người quyền quý này còn đang định chơi trò gì?
Nhưng Tạ Thanh Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới, điều kiện của tiểu hoàng tử lại là.... để hắn hỗ trợ điều tra đối phó Tông gia?
"Tông gia khá khó đối phó nha." Giống như nhìn ra suy nghĩ của Tạ Thanh Nhiên, Eno vô cùng nghiêm túc mà nói.
Tạ Thanh Nhiên đương nhiên biết Tông gia khó đối phó, nhưng nếu thật sự hắn có thể đi ra ngoài, dù tiểu hoàng tử không nói, hắn cũng phải tìm mọi cách vặn ngã cái Tông gia mặt người dạ thú đó. Với hắn mà nói, điều kiện của tiểu hoàng tử không tính là gì cả.
"Chỉ có vậy thôi?" hắn hơi nhíu mày hỏi lại.
"Chỉ có như vậy." Eno mỉm cười, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
[Đương nhiên không chỉ có vậy, chờ khi cậu lên làm Chủ tịch quốc hội, tôi còn muốn dựa vào cậu avf Hỗ Dật Trần giúp tôi đối phó Việt Sạn nha~]
Vừa nghĩ xong, thì đầu đã bị gõ một cái.
Eno vè mặt ngơ ngác, tay che lại đầu nhìn về phía kẻ vừa hành hung mình.
Việt Sạn bên này mặt vẫn bình thản, nói: "Trên đầu điện hạ có con muỗi."
Eno: "????"
[Việt Sạn càng ngày càng dám làm càn! Mình giống đứa thiểu năng trí tuệ? Nên mới tin cái lời này của hắn?]
Tạ Thanh Nhiên sắc mặt cổ quái mà nhìn về phía họ.
Hắn biết hai người ngồi trước mặt mình, một là thiếu tướng, một là hoàng tử, thân phận cả hai đều không tầm thường. Nếu nói thật, thì đương nhiên thiếu tướng sẽ có thực quyền hơn, còn hoàng tử chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng theo sự quan sát nãy giờ của hắn, hắn cũng phát hiện ra, người có thể giúp hắn rời khỏi đây, lại chính là vị tiểu hoàng tử kia. Không những như thế, Việt thiếu tướng... hình như còn khá nghe lời tiểu hoàng tử.
Việt Sạn đương nhiên nhận ra Tạ Thanh Nhiên đang quan sát, nhưng cũng không ngăn cản. Hắn muốn cho đối phương ý thức được, chính là tiểu hoàng tử là người cho mình cơ hội để bước ra khỏi đây!
Còn có, tiểu hoàng tử được Việt Sạn hắn che chở, Tạ Thanh Nhiên tốt nhất là đừng sinh ra cái tâm tư gì không nên có.
Ám chỉ xong, Việt Sạn liền lên tiếng.
"Những lời điẹn hạ đã nói, nếu ngươi đã suy xét rõ ràng và có thể tiếp thu thì đêm nay ngươi có thể rời khỏi nơi này." Hắn nhìn Tạ Thanh Nhiên, ánh mắt mang theo uy hiếp.
[nhanh vậy sao?]
Eno vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía Việt Sạn,trong lòng có chút không tin mà nghĩ---
[lệnh đặc xá ban ra, lại phải thông qua xét duyệt, ít nhất là mất hai ngày...]
Việt Sạn cho cậu ánh mắt trấn an, sau đó nhìn về phía Tạ Thanh Nhiên nói: "Bất qua sau khi ra ngoài, ngươi cũng phải bảo đảm. Giúp điện hạ làm việc, còn phải tận trung với điện hạ, không thể lợi dụng, thương tổn ngài, nếu không...]
Câu tiếp theo hắn cố tình không nói, nhưng ý tứ cũng vô cùng rõ ràng.
Eno không khỏi nhìn qua Việt Sạn, trong lòng lại lần nữa thầm nghĩ---
[Việt Sạn lúc nghiêm túc quả thật hung dữ, đúng là kẻ hắc hóa trong phòng tối mà. Cũng may hắn hung dữ với Tạ Thanh Nhiên, vậy là sau này Tạ Thanh Nhiên cũng không hợp tác với hắn nữa.]
[Như thế lại càng tốt, hai người hắc hóa cùng lao vào đánh nhau. Vừa diệt được hai vừa...]
Việt Sạn lại vô cùng bình tĩnh nâng tay.
Eno như phản xạ có điều kiện mà dùng hai tay che lại đầu chính mình.
[Dụ gì vậy nè, sao mỗi lầntrong lòng mình đang nghĩ thì cái tên này luôn muốn đánh đầu mình thế? Thằng cha này có thuật đọc tâm ư?]
Ai ngờ lần này Việt Sạn lại tự xoa tay chính mình, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Tê tay."
Eno: "... "
[ Tay hắn đúng là nhiều bệnh mà, nhất định mình sẽ tìm thời cơ cắt rớt luôn cái tay đó, chư mắc công sau này hắn lại nắm đuôi mình.]
[Mà không đúng, tại sao mình lại phản xạ có điều kiện khi tay hắn giơ lên thế này?]
Việt Sạn thật ra muốn nhìn xem, cái đuôi của tiểu hoàng tử ở chỗ nào. Nếu mà thật sự có...
Chỉ cần tưởng tượng đến tiểu hoàng tử có cái đuôi lông xù xù, Việt Sạn bỗng nhiên cảm thấy... Tay có chút ngứa, thật muốn sờ thử.
Bất quá trước mắt đây không phải thời điểm để nghĩ mấy chuyện này, hắn ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng khôi phục biểu tình nghiêm túc, nhìn về phía Tạ Thanh Nhiên hỏi: "Vậy nên, sự lựa chọn của người là?"
Tạ Thanh Nhiên vẫn như cũ trầm mặc, tầm mắt nhìn về phía Việt Sạn cùng Eno mang theo chút băn khoăn, sau đó lại dừng trên người tiểu hoàng tử.
Eno thấy vậy liền nở nụ cười thân thiện.
Tạ Thanh Nhiên nhanh chóng dời đi tầm mắt, trong lòng yên lặng mà đánh giá: Có chút thiên chân, ngốc bạch ngọt,là một tiểu hoàng tử không rành thế sự.
Bất quá ngốc bạch ngọt cái cái phước của ngốc bạch ngọt, nếu người đưa ra điều kiện kia chính là Việt Sạn, nhất định hắn sẽ cảnh giác. Nhưng nếu là vị tiểu hoàng tử này...
Sau một lúc trầm mặc suy nghĩ, cuối cùng Tạ Thanh Nhiên cũng lên tiếng, ánh mắt dừng trên hai người ngồi trước mặt, "Tôi đáp ứng!"
Eno nghe vậy, không khỏi thở phào một hơi, cao hứng nói: "Vậy tôi liền ra lệnh đặc xá..."
"Không cần." Việt Sạn bỗng nhiên ngăn lại, nói: "Có thế phóng thích trước để chữa bệnh, chờ xử lý xong Tông gia, chuyện phạm tội của hắn cũng không còn quan trọng.
Con cái hoàng thất có đặc quyền ân xá, đã là chuyện bị quốc dân lên án từ lâu. Nếu hiện tại tiểu hoàng tử sử dụng cái quyền, đặc biệt là thời điểm nhạy cảm này, nhất định sẽ bị Tông gia nắm lấy cơ hôi. Sau đó kích động dư luận công kích.
Việt Sạn lại không hy vọng tiểu hoàng tử của mình bị công kích, mà nguyên nhân lại chính là Tạ Thanh Nhiên. Bất quá hắn cũng ý thức được một chuyện, chính là không biết từ lúc nào mọi chuyện hắn đều ưu tiên suy nghĩ trước cho vị tiểu hoàng tử.
Eno nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, nói: "Nhưng mà... cái kia không phải bệnh tình thật sự nghiêm trọng mới có thể phóng thích sao?"
Việt Sạn ngó xuống Tạ Thanh Nhiên một cái, đoạn nói: "Trùng hợp, hắn cũng mới vừa bị đánh."
Tạ Thanh Nhiên: "..."
Hắn có cảm giác vị Việt thiếu tướng này có địch ý vô cùng nặng với mình.
Eno nhìn Tạ Thanh Nhiên, lại nhìn sang Việt Sạn muốn nói lại thôi.
Vô cùng rõ ràng, thương tật của tạ Thanh Nhiên phần lớn đều là ngoài da, tuy nhìn nghiêm trọng nhưng chưa đến nỗi phải phóng thích để chữa trị.
Eno biết Việt Sạn là người có quyền cao nhất ở căn cứ này, nhưng cậu cũng biết, Việt Sạn là một người coi trọng kỉ luật, hiếm khi phá hư quy tắc.
Giống như đối với Hope và đám người Tông Minh, dù trong lòng có không thích, Việt Sạn cũng chưa từng tự mình động thủ, mà dựa vào quy định chuyển sang cho cơ quan có thẩm quyền xử lí.
Nhưng lần này...
Eno không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa, Việt Sạn tại sao phải làm thế?
Việt Sạn đương nhiên biết Tạ Thanh Nhiên không quan tâm cái chuyện thương tật trên người, nhưng khi nhìn thấy tiểu hoàng tử lộ ra sự nghi hoặ, hắn lại nhìn qua vết thương trên mặt Tạ Thanh Nhiên, không chút để ý nói: "Tình huống có chút không phù hợp. Nhưng chỉ cần đánh thêm một trận nữa là ổn rồi, không đúng ư?"
Eno: "???"
Tạ Thanh Nhiên: "..."
Giờ hắn đã vô cùng mà xác định, vị Việt thiếu tướng này có địch ý với mình.
Việt Sạn đương nhiên là nói giỡn, chuyện ngoài căn cứ hắn không quan tâm, nhưng chuyện này lại khác, Tông Minh chính là cố tình đem Tạ Thanh Nhiên tống vào ngục giam quân sự.
Từ ngục giam quân sự mà mang người ra, chuyện này đối với Việt sạn không khó. Tuy có chút trái với quy tắc làm người của hắn, nhưng...
Aizzz, coi như là một đặc quyền nhỏ trong việc tra Tông gia đi.
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, thuận tay chạm vào đám mây nhỏ trên đầu tiểu hoàng tử, nói: "Điện hạ chờ ta một lát, ta đi làm chút thủ tục."
Đám mây nhỏ giống như làm nũng mà cọ cọ tay hắn, sau đó an tĩnh bay bay trên đầu Eno, giống như một con cún nhỏ đang buồn ngủ.
Việt Sạn cảm thấy,vật nhỏ này đáng yêu không khác gì tiểu hoàng tử. Mà hoàn toàn quên mất lần đầu gặp hắn đã được đám mây nhỏ tặng cho mái đầu xoăn tít.
Eno cũng không phải người không biết tốt xấu, đương nhiên nhì ra được Việt Sạn chính là đang giúp mình, không khỏi quay đầu sang nhìn hắn mà nói một lời, "Cảm tạ."
Nói cảm ơn xong nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm khái---
[Việt Sạn không hắc hóa đúng là một con người tốt mà, aizz, đáng tiếc, đáng tiếc...]
Việt Sạn: "..."
Tông Vĩ sau khi biết được tiểu hoàng tử có mang đi một phần tư liệu, thì suốt đêm thẩm vấn Tông Minh, cũng biết được tin Tạ Thanh Nhiên đã được mang đi từ người giám ngục, gã mới ý thức được sự tình có chút nghiêm trọng, nên nhanh chóng gọi cho Tông Khánh Hủ đang ở Đế đô.
"Phụ thân, hiện tại chúng ta nên làm sao?" Tông Vĩ có chút hoảng mà nói: "Năm đó Tạ Thanh Nhiên dùng chứng cứ áp chế chúng ta, đến hiện tại vẫn chưa tìm ra nơi hắn giấu, lỡ như hắn ta giao chứng cứ cho tiểu hoàng tử hoặc Việt Sạn..."
"Bọn họ sao lại tìm đến Tạ Thanh Nhiên?" Tông Khánh Hủ liền đánh gãy lời đang nói của con trai.
"Cái này, này... Con cũng không rõ lắm." Tông Vĩ vẻ mặt nhăn nhó như khổ qua.
Quả thật gã cũng không biết, chuyện của Tạ Thanh Nhiên năm đó, Tông gia đã giấu rất sâu, rốt cuộc bị lộ ở điểm nào? Tiểu hoàng tử sao có thể chuẩn như vậy quơ tay liền chụp được Tạ Thanh Nhiên?
"Tiểu hoàng tử mang tư liệu nào đi?" Tông Khánh Hủ hỏi tiếp.
"Cái này..." Tông Vĩ vẻ mặt khó xử, nhỏ giong nói: "Thường bí thư đang kiểm tra lại, xem cái nào bị thiếu.
Quả thật gã cũng không biết, lúc đó gã đâu có ở đó, hơn nữa tư liệu cũng đâu ít, tiểu hoàng tử lấy đi cũng đâu viết lại tên, sao gã biết thiếu cái nào?
Tông Khánh Hủ nghe xong đương nhiên tức đến nghiến rang, Tông Vĩ cũng nhận ra nên nhanh chóng bổ sung, "Phụ thân, nhất định sau lưng tiểu hoàng tử có cao nhân chỉ điểm, còn có một Việt Sạn đang giúp cậu ta nữa."
"Cái này còn cần mày nói? Người có đầu óc đều có thể thấy được Việt Sạn đang giúP hắn." Tông Khánh Hủ cuối cùng không nhịn nổi mà rống ầm lên với thằng con ngu ngốc.
Rống xong, lão bình tĩnh lại một chút, sau đó mới nói: "Đem Tông Minh xử lí đi."
Tông Vĩ nghe xong không khỏi cả kinh, nhưng cũng không dám phản đối, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Ngài hoài nghi là anh họ tiết lộ chuyện Tạ Thanh Nhiên sao? Nhưng chính anh họ là người chủ động chuyển..."
"Mặc kệ có phải hay không, không thể để nó lại." Tông Khánh Hủ nói: "Không thể nói chuyện, không phải chỉ có người chết ư? Chỉ cần nó còn trong tay Việt Sạn một ngày, thì luôn là trái bom nổ chậm với ta."
Nhưng... đó cũng là anh họ. Tông Vĩ có chút sợ hãi, trên mặt không giấu nổi lúng túng, chỉ nói: "Vậy tại sao chúng ta không diệt Tạ Thanh Nhiên?"
"Mày nghĩ tao chưa từng nghĩ đến chuyện đó sao? Người dưới mí mắt Việt Sạn kẻ nào dám đung vào?" Tông Khánh Hủ tức giận rống lên lần nữa.
Rống xong thì thở dốc một hơi, sau đó cố gắng bình tĩnh: "Đem người của chúng ta sắp xếp vào trại giam, tìm kẻ nhanh nhẹn một chút, chuyện thành nhanh chóng báo cho ta."
"Đến lúc đó con nhanh chóng phát động dư luận, nói anh họ mình bị tiểu hoàng tử tra tấn bức tử, trong cuộc họp hội nghị khiến bệ hạ cho người đi điều tra, lúc đó con nhanh chóng phối hợp là được."
Nói xong lão liền cúp điện thoại, bộ dáng vẫn thản nhiên giống như người sắp chết không phải là người thân của mình, mà chỉ là một kẻ râu ria hoặc chỉ là một con kiến.
Sắc mặt Tông Vĩ bên này nhăn nhó không khác gì khổ qua, không nói gã cùng Tông Minh có mối quan hệ không tồi, không đành lòng động thủ. Mà nếu gã không ra tay thì cũng chả biết phải tìm ai.
Tông gia sắp xếp nguoi trong trại giam vốn không nhiều, chỉ hai ba người, cái chính là dựa vào Tông Minh đang làm bộ trưởng ở bộ kỹ thuật kia.
Nhưng hôm nay, hai ba người kia cũng bị Việt Sạn loại bỏ, giờ đây gã phải tìm người nào?
Mà Tông Khánh Hủ cùng Tông Vĩ đều không biết được, cuộc điện thoại của cả hai vừa cúp thì bên này Eno liền nhận được một cuộc gọi thần bí.
Eno bận việc hai ngày hai đêm, lúc này đang ngủ gà ngủ gật trên xe huyền phù để trở về căn cứ. Mơ màng nhận điện thoại, cậu liền tỉnh táo, sau đó liền xoay đầu hướng Việt Sạn nghiêm túc nói: "Tông gia muốn ám sát Tông Minh."
Việt Sạn không khỏi sửng sốt, chưa kịp hỏi tại sao tiểu hoàng tử lại có tin tức này, thì cùng lúc cũng nhận được một cuộc gọi.
Khi cúp điện thoại, khuôn mặt Việt Sạn đầy âm trầm, "Tông Minh tự sát."
- ----Còn tiếp-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.