Chương 134: Cuộc Hôn Nhân Này Không Thể Tiếp Tục
Lật Tử Khôn
21/05/2022
Bùi Thanh Thiển ngạc nhiên nhìn bà nội.
Bà nội…sao bà lại biết?
Cố Thừa Viễn ở bên cạnh đang cố hạ thấp sự tồn tại của mình, nghe thấy những lời đó mới ý thức rằng…
Anh ta được ở lại một lúc lâu là do bà nội ngầm cho phép.
“Bà muốn làm sao…” Mộ Diễn Chi cúi đầu.
“Sao tôi biết được?”
Bà nội đau lòng nói: “Mộ Diễn Chi, anh tưởng bà sống bấy nhiêu năm qua là uổng phí hả?”
Mộ Diễn Chi đứng như trời trồng ở đấy, không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
“Anh và Thanh Thiển kết hôn năm năm, con bé đối xử với anh như nào cả nhà đều thấy.” Càng nói bà nội càng cảm thấy khổ sở: “Nếu con bé thay lòng đổi dạ thì cần gì phải chờ đến tận giờ?”
Bỗng nhiên Mộ Diễn Chi cảm thấy mở miệng nói chuyện là một chuyện khó khăn vô cùng.
Bà nội tức đến run người: “Đầu tiên là chạy tới trước mặt tôi xin ly hôn, tôi không đồng ý, sau đó rêu rao Thanh Thiển ngoại tình với Cố Thừa Viễn. Ý là gì, anh tưởng tôi già rồi nên hồ đồ không nhìn nổi đúng không?”
“Bà nội…” Bùi Thanh Thiển đè tay bà nội lại.
“Thanh Thiển ngoan, thời gian này khiến cháu chịu khổ, nhưng cháu không cần phải chùn bước, bà nội sẽ xả giận giúp cháu.” Bà nội rút tay, nhẹ nhàng vỗ tay trấn an Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển thấy bà bảo vệ mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Bà nội run rẩy giơ tay lên rồi lại buông xuống: “Mộ Diễn Chi, anh có nghĩ anh làm vậy, Thanh Thiển phải chịu bao nhiêu áp lực không?”
Cô chỉ là con gái một gia đình bình thường.
Gặp chuyện như này, không thể vận dụng mạng lưới quan hệ để ép những tiếng mắng chửi xuống như họ…
Cô chỉ có thể kiên cường chịu đựng!
Bà nội nghĩ đến Thanh Thiển đi chỗ nào cũng bị người người chỉ chỉ trỏ trỏ, tâm trạng lại khó chịu: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này đúng không? Vì anh hoàn toàn không thích Thanh Thiển!”
Bà nội nói tiếp: “Nếu anh có một chút cảm giác với Thanh Thiển, anh sẽ không thể chịu đựng được việc người khác nói Thanh Thiển dù chỉ một câu!”
Mộ Diễn Chi nghe bà nói xong, bỗng nhiên động lực giải thích mọi chuyện biến mất.
Vì anh thấy bà nói đúng…
Anh đúng là vì ích kỷ, vì vừa ngu vừa mù mới làm Thanh Thiển chịu khổ.
Bà nội muốn nói tiếp, nhưng vì thương Bùi Thanh Thiển, bà nội bật khóc: “Còn đuổi con bé ra khỏi nhà, nửa đêm nửa hôm đuổi con bé ra khỏi nhà, anh nói xem nhỡ Thanh Thiển xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Bà nội hỏi liên tục làm Mộ Diễn Chi bối rối.
“Hai hôm trước tôi và mẹ anh đã thống nhất.” Bà nội không nói nổi nữa.
Tần Như tiếp lời, bà nhìn Mộ Diễn Chi: “Mẹ và bà đồng ý để con ly hôn với Thanh Thiển, loại hành vi kia con còn làm được, nếu mọi người không đồng ý, nói không chừng con còn muốn làm khổ Thanh Thiển…”
“Hai đứa muốn ly hôn, chúng ta cũng không cản nổi.” Bà nội trừng mắt với Mộ Diễn Chi: “Như vậy thì tôi lên tầng lấy sổ hộ khẩu đưa cho anh, cầm sổ hộ khẩu rồi thì tốt nhất là sáng mai đến cục dân chính cầm giấy ly hôn về đây!”
Tần Như nói tiếp: “Còn nữa, phải làm sáng tỏ quan hệ giữa Cố Thừa Viễn và Thanh Thiển là trong sạch.”
Bà nội nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế.”
Trên mạng có rất nhiều người tưởng Thanh Thiển ngoại tình nên lao vào mắng Thanh Thiển.
Bà nội đã xem hết.
Bà càng nghĩ càng thấy không thể chần chờ, cố gắng đứng dậy: “Anh chờ đó, tôi lên lấy sổ hộ khẩu.”
“Mẹ.” Tần Như dìu bà ngồi uống ghế sô pha: “Mẹ ngồi đây, con đi lấy.”
Bà nội biết mình đi lại không còn nhanh nhẹn nên lấy chìa khóa trong túi áo đưa cho Tần Như: “Con biết chỗ nào không?”
“Có ạ.” Tần Như cầm chìa khóa, đi lên tầng.
“Mẹ!” Mộ Diễn Chi hoảng loạn gọi.
Nếu mẹ lấy sổ hộ khẩu xuống…
Cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục nữa!
Bà nội…sao bà lại biết?
Cố Thừa Viễn ở bên cạnh đang cố hạ thấp sự tồn tại của mình, nghe thấy những lời đó mới ý thức rằng…
Anh ta được ở lại một lúc lâu là do bà nội ngầm cho phép.
“Bà muốn làm sao…” Mộ Diễn Chi cúi đầu.
“Sao tôi biết được?”
Bà nội đau lòng nói: “Mộ Diễn Chi, anh tưởng bà sống bấy nhiêu năm qua là uổng phí hả?”
Mộ Diễn Chi đứng như trời trồng ở đấy, không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
“Anh và Thanh Thiển kết hôn năm năm, con bé đối xử với anh như nào cả nhà đều thấy.” Càng nói bà nội càng cảm thấy khổ sở: “Nếu con bé thay lòng đổi dạ thì cần gì phải chờ đến tận giờ?”
Bỗng nhiên Mộ Diễn Chi cảm thấy mở miệng nói chuyện là một chuyện khó khăn vô cùng.
Bà nội tức đến run người: “Đầu tiên là chạy tới trước mặt tôi xin ly hôn, tôi không đồng ý, sau đó rêu rao Thanh Thiển ngoại tình với Cố Thừa Viễn. Ý là gì, anh tưởng tôi già rồi nên hồ đồ không nhìn nổi đúng không?”
“Bà nội…” Bùi Thanh Thiển đè tay bà nội lại.
“Thanh Thiển ngoan, thời gian này khiến cháu chịu khổ, nhưng cháu không cần phải chùn bước, bà nội sẽ xả giận giúp cháu.” Bà nội rút tay, nhẹ nhàng vỗ tay trấn an Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển thấy bà bảo vệ mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Bà nội run rẩy giơ tay lên rồi lại buông xuống: “Mộ Diễn Chi, anh có nghĩ anh làm vậy, Thanh Thiển phải chịu bao nhiêu áp lực không?”
Cô chỉ là con gái một gia đình bình thường.
Gặp chuyện như này, không thể vận dụng mạng lưới quan hệ để ép những tiếng mắng chửi xuống như họ…
Cô chỉ có thể kiên cường chịu đựng!
Bà nội nghĩ đến Thanh Thiển đi chỗ nào cũng bị người người chỉ chỉ trỏ trỏ, tâm trạng lại khó chịu: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này đúng không? Vì anh hoàn toàn không thích Thanh Thiển!”
Bà nội nói tiếp: “Nếu anh có một chút cảm giác với Thanh Thiển, anh sẽ không thể chịu đựng được việc người khác nói Thanh Thiển dù chỉ một câu!”
Mộ Diễn Chi nghe bà nói xong, bỗng nhiên động lực giải thích mọi chuyện biến mất.
Vì anh thấy bà nói đúng…
Anh đúng là vì ích kỷ, vì vừa ngu vừa mù mới làm Thanh Thiển chịu khổ.
Bà nội muốn nói tiếp, nhưng vì thương Bùi Thanh Thiển, bà nội bật khóc: “Còn đuổi con bé ra khỏi nhà, nửa đêm nửa hôm đuổi con bé ra khỏi nhà, anh nói xem nhỡ Thanh Thiển xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Bà nội hỏi liên tục làm Mộ Diễn Chi bối rối.
“Hai hôm trước tôi và mẹ anh đã thống nhất.” Bà nội không nói nổi nữa.
Tần Như tiếp lời, bà nhìn Mộ Diễn Chi: “Mẹ và bà đồng ý để con ly hôn với Thanh Thiển, loại hành vi kia con còn làm được, nếu mọi người không đồng ý, nói không chừng con còn muốn làm khổ Thanh Thiển…”
“Hai đứa muốn ly hôn, chúng ta cũng không cản nổi.” Bà nội trừng mắt với Mộ Diễn Chi: “Như vậy thì tôi lên tầng lấy sổ hộ khẩu đưa cho anh, cầm sổ hộ khẩu rồi thì tốt nhất là sáng mai đến cục dân chính cầm giấy ly hôn về đây!”
Tần Như nói tiếp: “Còn nữa, phải làm sáng tỏ quan hệ giữa Cố Thừa Viễn và Thanh Thiển là trong sạch.”
Bà nội nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế.”
Trên mạng có rất nhiều người tưởng Thanh Thiển ngoại tình nên lao vào mắng Thanh Thiển.
Bà nội đã xem hết.
Bà càng nghĩ càng thấy không thể chần chờ, cố gắng đứng dậy: “Anh chờ đó, tôi lên lấy sổ hộ khẩu.”
“Mẹ.” Tần Như dìu bà ngồi uống ghế sô pha: “Mẹ ngồi đây, con đi lấy.”
Bà nội biết mình đi lại không còn nhanh nhẹn nên lấy chìa khóa trong túi áo đưa cho Tần Như: “Con biết chỗ nào không?”
“Có ạ.” Tần Như cầm chìa khóa, đi lên tầng.
“Mẹ!” Mộ Diễn Chi hoảng loạn gọi.
Nếu mẹ lấy sổ hộ khẩu xuống…
Cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.