Chương 8: Dọn Ra Khỏi Nhà
Lật Tử Khôn
24/09/2021
Mối tình đầu hai ngày nay nữa sẽ chuyển vào, ý tứ đã rất rõ ràng.
Chính là bảo cho cô dọn ra ngoài.
Bùi Thanh Thiển cứ tưởng là mình đã rất mạnh mẽ, nhưng sau khi khi nghe thấy câu nói này, trái tim vẫn như bị thứ gì đó đâm vào.
Rất đau.
Cô nhếch khóe môi: "Tôi hiểu rồi."
"Ừm." Mộ Diễn Chi cảm thấy vô cùng đau đầu, xoay người, quay lưng về phía Bùi Thanh Thiển, cơn đau mới từ từ giảm đi.
Bùi Thanh Thiển nhắm mắt lại, miệng mấp máy mấy lần nhưng không nói gì, khẽ thở dài một cái rồi xoay người đi vào phòng tắm lấy nước.
Lau qua cơ thể anh xong, Bùi Thanh Thiển lại lo lắng lúc anh tỉnh lại sẽ bị đau đầu, suy nghĩ mình bây giờ cũng không có chuyện gì, vì thế dứt khoát đi vào bếp nấu một bát canh giải rượu để lên bàn.
Làm hết tất cả những chuyện này, cô quan sát căn hộ đã ở năm năm này.
Trong phòng khách chỉ có ba tông màu trắng xám đen, trông vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng Mộ Diễn Chi lại rất thích.
Mà cô ở trong căn hộ này, hình như cũng không có để lại bất cứ thứ gì...
Cũng tốt.
Như vậy sau khi cô rời đi, chắc chắn anh có thể thích ứng ngay nhỉ?
Thu hồi ánh mắt lưu luyến, cô đẩy cửa phòng ngủ ra, sắp xếp quần áo chuẩn bị rời đi.
Toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh ung dung.
Sau khi Mộ Diễn Chi nghe thấy tiếng bước chân biến mất, mới hé mắt ra nhìn về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Bùi Thanh Thiển đang thu dọn quần áo của mình, cô mang theo không nhiều quần áo, chỉ bỏ hai bộ vào trong túi, sau đó xách túi đi ra cửa.
Mộ Diễn Chi thấy thế, cũng không giả vờ ngủ nữa, lập tức đứng dậy hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Ra khách sạn ở." Bùi Thanh Thiển cười, giải thích: "Không phải cô ấy muốn lập tức vào ở sao? Dưới tình cảnh như vậy, nếu tôi còn không đi thì sẽ khiến cô ấy hiểu lầm."
"Vậy cũng có thể chờ đến sáng mai rồi hẵng đi mà!" Bỗng nhiên Mộ Diễn Chi cảm thấy rất hoảng sợ, giống như mình sắp mất đi thứ gì đó quan trọng trong cuộc sống.
"Không cần, giờ này vẫn còn sớm." Bùi Thanh Thiển dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn Mộ Diễn Chi: "Canh giải rượu tôi đã nấu xong rồi, để ở trên bàn, anh xem lúc nào khỏe thì ăn."
Mộ Diễn Chi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ăn canh giải rượu gì cả, trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh Bùi Thanh Thiển muốn rời đi...
Đời này sẽ không trở về!
Trái tim giống như bị người nào đó siết chặt: "Tầm này tìm nhà cũng khó."
Nói xong, anh bèn từ trong túi tiền lấy ra một chùm chìa khoá, đưa tới trước mặt Bùi Thanh Thiển.
Trước đây anh đã muốn đưa căn hộ này cho Bùi Thanh Thiển mà vẫn chưa có cơ hội.
Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội, nhưng là ở tình huống này...
Mộ Diễn Chi chần chừ mở miệng: "Đúng lúc tôi có một căn hộ trống, em đến đó ở trước đi."
"Tôi có một người bạn làm môi giới." Bùi Thanh Thiển khéo léo từ chối ý tốt của anh: "Chỉ cần gọi điện thoại, cô ấy sẽ đến ngay, anh không cần lo đâu."
"..." Mộ Diễn Chi càng thêm phiền muộn, giống như từ khi kết hôn đến bây giờ, vẫn luôn là Bùi Thanh Thiển yên lặng đối xử tốt với anh.
Anh muốn đối tốt với Bùi Thanh Thiển một chút nhưng Bùi Thanh Thiển đều từ chối.
Cầm áo khoác lên, ấp a ấp úng nói: "Vậy đêm nay em định đi khách sạn nào nghỉ ngơi, tôi đưa em đi."
"Anh uống rượu, không thể lái xe." Bùi Thanh Thiển cười nói: "Tôi ra ngoài gọi taxi là được rồi."
Mộ Diễn Chi bỗng nhiên vô cùng hối hận bản thân mình đã uống rượu...
Bùi Thanh Thiển dịu dàng quan tâm: "Say rượu chắc là trong người đang không thoải mái, anh đừng đi ra ngoài, ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Mộ Diễn Chi không thể phản bác.
Bùi Thanh Thiển thấy anh không nói gì thì cười một cái rồi từ từ đi vào thang máy.
Mộ Diễn Chi rầu rĩ đi theo sau Bùi Thanh Thiển, nhìn cô đi vào thang máy, rõ ràng muốn đi cùng với cô, nhưng lúc nhìn vào mắt Bùi Thanh Thiển, không hiểu sao lại không nhấc chân lên nổi...
Bùi Thanh Thiển vẫy tay về phía anh: "Tạm biệt."
"Ừm..." Mộ Diễn Chi hoàn toàn không muốn nói với tạm biệt cô.
Cửa thang máy đóng lại.
Bóng người Bùi Thanh Thiển cũng bị thang máy ngăn cách.
Yết hầu Mộ Diễn Chi nhấp nhô, định nói nhưng lại không ra khỏi miệng.
Thang máy từ từ đi xuống.
Mộ Diễn Chi không còn bình tĩnh được nữa liền lao nhanh xuống dưới bằng cầu thang bộ.
Chính là bảo cho cô dọn ra ngoài.
Bùi Thanh Thiển cứ tưởng là mình đã rất mạnh mẽ, nhưng sau khi khi nghe thấy câu nói này, trái tim vẫn như bị thứ gì đó đâm vào.
Rất đau.
Cô nhếch khóe môi: "Tôi hiểu rồi."
"Ừm." Mộ Diễn Chi cảm thấy vô cùng đau đầu, xoay người, quay lưng về phía Bùi Thanh Thiển, cơn đau mới từ từ giảm đi.
Bùi Thanh Thiển nhắm mắt lại, miệng mấp máy mấy lần nhưng không nói gì, khẽ thở dài một cái rồi xoay người đi vào phòng tắm lấy nước.
Lau qua cơ thể anh xong, Bùi Thanh Thiển lại lo lắng lúc anh tỉnh lại sẽ bị đau đầu, suy nghĩ mình bây giờ cũng không có chuyện gì, vì thế dứt khoát đi vào bếp nấu một bát canh giải rượu để lên bàn.
Làm hết tất cả những chuyện này, cô quan sát căn hộ đã ở năm năm này.
Trong phòng khách chỉ có ba tông màu trắng xám đen, trông vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng Mộ Diễn Chi lại rất thích.
Mà cô ở trong căn hộ này, hình như cũng không có để lại bất cứ thứ gì...
Cũng tốt.
Như vậy sau khi cô rời đi, chắc chắn anh có thể thích ứng ngay nhỉ?
Thu hồi ánh mắt lưu luyến, cô đẩy cửa phòng ngủ ra, sắp xếp quần áo chuẩn bị rời đi.
Toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh ung dung.
Sau khi Mộ Diễn Chi nghe thấy tiếng bước chân biến mất, mới hé mắt ra nhìn về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Bùi Thanh Thiển đang thu dọn quần áo của mình, cô mang theo không nhiều quần áo, chỉ bỏ hai bộ vào trong túi, sau đó xách túi đi ra cửa.
Mộ Diễn Chi thấy thế, cũng không giả vờ ngủ nữa, lập tức đứng dậy hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Ra khách sạn ở." Bùi Thanh Thiển cười, giải thích: "Không phải cô ấy muốn lập tức vào ở sao? Dưới tình cảnh như vậy, nếu tôi còn không đi thì sẽ khiến cô ấy hiểu lầm."
"Vậy cũng có thể chờ đến sáng mai rồi hẵng đi mà!" Bỗng nhiên Mộ Diễn Chi cảm thấy rất hoảng sợ, giống như mình sắp mất đi thứ gì đó quan trọng trong cuộc sống.
"Không cần, giờ này vẫn còn sớm." Bùi Thanh Thiển dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn Mộ Diễn Chi: "Canh giải rượu tôi đã nấu xong rồi, để ở trên bàn, anh xem lúc nào khỏe thì ăn."
Mộ Diễn Chi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ăn canh giải rượu gì cả, trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh Bùi Thanh Thiển muốn rời đi...
Đời này sẽ không trở về!
Trái tim giống như bị người nào đó siết chặt: "Tầm này tìm nhà cũng khó."
Nói xong, anh bèn từ trong túi tiền lấy ra một chùm chìa khoá, đưa tới trước mặt Bùi Thanh Thiển.
Trước đây anh đã muốn đưa căn hộ này cho Bùi Thanh Thiển mà vẫn chưa có cơ hội.
Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội, nhưng là ở tình huống này...
Mộ Diễn Chi chần chừ mở miệng: "Đúng lúc tôi có một căn hộ trống, em đến đó ở trước đi."
"Tôi có một người bạn làm môi giới." Bùi Thanh Thiển khéo léo từ chối ý tốt của anh: "Chỉ cần gọi điện thoại, cô ấy sẽ đến ngay, anh không cần lo đâu."
"..." Mộ Diễn Chi càng thêm phiền muộn, giống như từ khi kết hôn đến bây giờ, vẫn luôn là Bùi Thanh Thiển yên lặng đối xử tốt với anh.
Anh muốn đối tốt với Bùi Thanh Thiển một chút nhưng Bùi Thanh Thiển đều từ chối.
Cầm áo khoác lên, ấp a ấp úng nói: "Vậy đêm nay em định đi khách sạn nào nghỉ ngơi, tôi đưa em đi."
"Anh uống rượu, không thể lái xe." Bùi Thanh Thiển cười nói: "Tôi ra ngoài gọi taxi là được rồi."
Mộ Diễn Chi bỗng nhiên vô cùng hối hận bản thân mình đã uống rượu...
Bùi Thanh Thiển dịu dàng quan tâm: "Say rượu chắc là trong người đang không thoải mái, anh đừng đi ra ngoài, ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Mộ Diễn Chi không thể phản bác.
Bùi Thanh Thiển thấy anh không nói gì thì cười một cái rồi từ từ đi vào thang máy.
Mộ Diễn Chi rầu rĩ đi theo sau Bùi Thanh Thiển, nhìn cô đi vào thang máy, rõ ràng muốn đi cùng với cô, nhưng lúc nhìn vào mắt Bùi Thanh Thiển, không hiểu sao lại không nhấc chân lên nổi...
Bùi Thanh Thiển vẫy tay về phía anh: "Tạm biệt."
"Ừm..." Mộ Diễn Chi hoàn toàn không muốn nói với tạm biệt cô.
Cửa thang máy đóng lại.
Bóng người Bùi Thanh Thiển cũng bị thang máy ngăn cách.
Yết hầu Mộ Diễn Chi nhấp nhô, định nói nhưng lại không ra khỏi miệng.
Thang máy từ từ đi xuống.
Mộ Diễn Chi không còn bình tĩnh được nữa liền lao nhanh xuống dưới bằng cầu thang bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.