Chương 137: Gặp Nhau Trước Cửa Cục Dân Chính Vào Chiều Thứ Hai
Lật Tử Khôn
25/05/2022
Bùi Thanh Thiển đã bình tĩnh lại: “Thứ hai anh xem cụ thể mấy giờ rảnh, để tôi thương lượng với cậu Cố về thời gian. Đến lúc đó thì cùng nhau đi lấy giấy chứng nhận, tránh đêm dài lắm mộng.”
Mộ Diễn Chi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ thực sự đi đến bước đường ly hôn với Bùi Thanh Thiển, cổ họng anh khô khốc, gần như nói không ra tiếng.
Nhưng không ai bằng lòng giúp anh đổi chủ đề.
Mọi người đều đang chờ câu trả lời của anh...
Môi anh mấp máy, một lúc lâu sau, anh khó khăn nói: “Gần đây anh rất bận…”
Điều này dường như đang ám chỉ rằng thứ hai anh không muốn ly hôn.
“Mộ Diễn Chi.” Bùi Thanh Thiển luôn cho rằng chỉ cần chuẩn bị tâm lý, khi đến lúc phải ly hôn thì trái tim của cô sẽ không đau đớn nữa.
Nhung khi thật sự đi đến bước đường này, cô mới nhận ra rốt cuộc là suy nghĩ đó ngây thơ đến nhường nào.
Ban nãy chẳng qua là cô chỉ gọi tên của Mộ Diễn Chi, không hề tiếp tục nói về chủ đề ly hôn, trái tim cô như bị một con dao đâm vào... đau đớn không thể chịu đựng nổi.
Cô khó khăn nhếch lên khóe môi: “Nếu như chúng ta đã quyết định chia tay, vậy thì mau lẹ một chút...”
Đau dài không bằng đau ngắn.
Cô chỉ có thể tàn nhẫn với chính mình, để khi hết đau thì những ngày tháng sau này mới tốt hơn được đôi chút.
“Vợ...” Trong đầu Mộ Diễn Chi dường như chỉ còn lại có chữ này.
“Không phải là từ khi Joanna về nước anh đã luôn muốn nối tiếp duyên cũ với cô ấy sao?” Bùi Thanh Thiển giả vờ bình thản thuyết phục anh: “Giờ đây, mong ước này cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi, anh nên vui vẻ đi chứ.”
Anh đã từng nghĩ như vậy...
Người phụ nữ mà anh thích nhiều năm trước đã trở về nước, người vợ hiền lành và rộng lượng của anh lùi bước để tác thành cho bọn họ, anh sẽ gương vỡ lại lành với mối tình đầu của mình.
Theo lý mà nói thì anh nên vui mừng...
Nhưng tại sao, bây giờ anh chỉ có sợ hãi và hoảng loạn?
Mộ Diễn Chi mím đôi môi mỏng.
“Đương nhiên…” Hai mắt của Bùi Thanh Thiển nhìn vào mặt Mộ Diễn Chi: “Bây giờ anh không muốn ly hôn với tôi tôi cũng có thể hiểu được.”
“Thật sao?” Vậy họ có thể không cần ly hôn không?
Mộ Diễn Chi siết chặt cơ thể của mình.
“Bởi vì hai chúng ta đã sống chung dưới một mái nhà suốt năm năm, ở một mức độ nào đó thì anh cũng đã thích ứng với sự tồn tại của tôi rồi.” Giọng điệu bình thản, từng lời cô nói ra đều như đang lăng trì trái tim anh...
Nhưng Bùi Thanh Thiển chỉ có thể tiếp tục như thế này: “Sau khi chúng ta chia tay, anh khôi phục lại mối quan hệ giữa mình và mối tình đầu thì anh nhất định sẽ rất biết ơn sự lựa chọn hôm nay của mình.”
“Anh sẽ không!” Mộ Diễn Chi buột miệng.
Dáng vẻ nôn nóng muốn chứng tỏ điều đó khiến trái tim của Bùi Thanh Thiển càng thêm đau.
Sẽ không à?
Cô nhìn xuống.
Nhưng cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết khi yêu một người anh sẽ có ánh mắt như thế nào...
Nhưng anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Cảm giác chua xót cuộn trào cả trái tim của cô.
Bùi Thanh Thiển nỗ lực điều chỉnh lại: “Anh sẽ như vậy, thế nên phiền anh hãy dành thời gian vào sáng thứ hai, chúng ta...”
“Buổi sáng không được!” Cố Thừa Viễn nhìn thấy anh em của mình không thoải mái, nên khi nghe Bùi Thanh Thiển nói vậy, anh ta vô thức buột miệng ngăn cô.
Tất cả mọi người nhìn sang.
Cố Thừa Viễn lúng túng nói: “Sáng thứ hai, công ty nhiều việc như vậy, thật sự không có thời gian.”
Bùi Thanh Thiển lại hỏi: “Vậy chiều?”
Cố Thừa Viễn đã ngăn chặn được một lần, nhưng không thể chặn lần thứ 2. Nghe câu hỏi của Bùi Thanh Thiển, anh ta ngập ngừng nói: “Buổi chiều được.”
Anh ta là cấp trên trực tiếp của Bùi Thanh Thiển, có được câu trả lời của anh ta, Bùi Thanh Thiển đã chắc chắn có thể rảnh rỗi nửa ngày đó.
Cô nhìn Mộ Diễn Chi: “Chúng ta hãy gặp nhau trước cửa cục dân chính vào chiều thứ hai.”
Mộ Diễn Chi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ thực sự đi đến bước đường ly hôn với Bùi Thanh Thiển, cổ họng anh khô khốc, gần như nói không ra tiếng.
Nhưng không ai bằng lòng giúp anh đổi chủ đề.
Mọi người đều đang chờ câu trả lời của anh...
Môi anh mấp máy, một lúc lâu sau, anh khó khăn nói: “Gần đây anh rất bận…”
Điều này dường như đang ám chỉ rằng thứ hai anh không muốn ly hôn.
“Mộ Diễn Chi.” Bùi Thanh Thiển luôn cho rằng chỉ cần chuẩn bị tâm lý, khi đến lúc phải ly hôn thì trái tim của cô sẽ không đau đớn nữa.
Nhung khi thật sự đi đến bước đường này, cô mới nhận ra rốt cuộc là suy nghĩ đó ngây thơ đến nhường nào.
Ban nãy chẳng qua là cô chỉ gọi tên của Mộ Diễn Chi, không hề tiếp tục nói về chủ đề ly hôn, trái tim cô như bị một con dao đâm vào... đau đớn không thể chịu đựng nổi.
Cô khó khăn nhếch lên khóe môi: “Nếu như chúng ta đã quyết định chia tay, vậy thì mau lẹ một chút...”
Đau dài không bằng đau ngắn.
Cô chỉ có thể tàn nhẫn với chính mình, để khi hết đau thì những ngày tháng sau này mới tốt hơn được đôi chút.
“Vợ...” Trong đầu Mộ Diễn Chi dường như chỉ còn lại có chữ này.
“Không phải là từ khi Joanna về nước anh đã luôn muốn nối tiếp duyên cũ với cô ấy sao?” Bùi Thanh Thiển giả vờ bình thản thuyết phục anh: “Giờ đây, mong ước này cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi, anh nên vui vẻ đi chứ.”
Anh đã từng nghĩ như vậy...
Người phụ nữ mà anh thích nhiều năm trước đã trở về nước, người vợ hiền lành và rộng lượng của anh lùi bước để tác thành cho bọn họ, anh sẽ gương vỡ lại lành với mối tình đầu của mình.
Theo lý mà nói thì anh nên vui mừng...
Nhưng tại sao, bây giờ anh chỉ có sợ hãi và hoảng loạn?
Mộ Diễn Chi mím đôi môi mỏng.
“Đương nhiên…” Hai mắt của Bùi Thanh Thiển nhìn vào mặt Mộ Diễn Chi: “Bây giờ anh không muốn ly hôn với tôi tôi cũng có thể hiểu được.”
“Thật sao?” Vậy họ có thể không cần ly hôn không?
Mộ Diễn Chi siết chặt cơ thể của mình.
“Bởi vì hai chúng ta đã sống chung dưới một mái nhà suốt năm năm, ở một mức độ nào đó thì anh cũng đã thích ứng với sự tồn tại của tôi rồi.” Giọng điệu bình thản, từng lời cô nói ra đều như đang lăng trì trái tim anh...
Nhưng Bùi Thanh Thiển chỉ có thể tiếp tục như thế này: “Sau khi chúng ta chia tay, anh khôi phục lại mối quan hệ giữa mình và mối tình đầu thì anh nhất định sẽ rất biết ơn sự lựa chọn hôm nay của mình.”
“Anh sẽ không!” Mộ Diễn Chi buột miệng.
Dáng vẻ nôn nóng muốn chứng tỏ điều đó khiến trái tim của Bùi Thanh Thiển càng thêm đau.
Sẽ không à?
Cô nhìn xuống.
Nhưng cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết khi yêu một người anh sẽ có ánh mắt như thế nào...
Nhưng anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Cảm giác chua xót cuộn trào cả trái tim của cô.
Bùi Thanh Thiển nỗ lực điều chỉnh lại: “Anh sẽ như vậy, thế nên phiền anh hãy dành thời gian vào sáng thứ hai, chúng ta...”
“Buổi sáng không được!” Cố Thừa Viễn nhìn thấy anh em của mình không thoải mái, nên khi nghe Bùi Thanh Thiển nói vậy, anh ta vô thức buột miệng ngăn cô.
Tất cả mọi người nhìn sang.
Cố Thừa Viễn lúng túng nói: “Sáng thứ hai, công ty nhiều việc như vậy, thật sự không có thời gian.”
Bùi Thanh Thiển lại hỏi: “Vậy chiều?”
Cố Thừa Viễn đã ngăn chặn được một lần, nhưng không thể chặn lần thứ 2. Nghe câu hỏi của Bùi Thanh Thiển, anh ta ngập ngừng nói: “Buổi chiều được.”
Anh ta là cấp trên trực tiếp của Bùi Thanh Thiển, có được câu trả lời của anh ta, Bùi Thanh Thiển đã chắc chắn có thể rảnh rỗi nửa ngày đó.
Cô nhìn Mộ Diễn Chi: “Chúng ta hãy gặp nhau trước cửa cục dân chính vào chiều thứ hai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.