Chương 115: Nói Không Nên Lời
Lật Tử Khôn
03/05/2022
"Đúng là không thể...” Bà nội nhỏ giọng trả lời: “Nhưng con không cảm thấy là nếu Thanh Thiển ở ngay đây, chúng ta sẽ nói ra lời xin lỗi dễ dàng hơn sao?”
Mấu chốt là Bùi Thanh Thiển không có mặt ở đây.
Bà ấy thà dâng cái mạng già cho người khác chứ không muốn nói lời xin lỗi.
Mẹ Mộ vô cùng đồng cảm, bà vuốt ve di động nhiều lần, rối rắm rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn gọi điện cho Bùi Thanh Thiển.
Trong phòng ngủ còn sáng đèn.
Bùi Thanh Thiển ôm máy tính, đang tìm việc bán thời gian trên diễn đàn thì nghe tiếng chuông di động reo vang, cô tiện tay cầm máy lên: “Alô?”
"Thanh Thiển ơi...” Mẹ Mộ khá ngượng ngùng.
“Sao vậy ạ?” Bùi Thanh Thiển đặt máy tính sang bên cạnh, nghiêm túc nghe mẹ Mộ nói.
Mẹ Mộ thật kỳ lạ: “Hôm nay mẹ nói oan cho một cô gái...”
“Mẹ nhận lỗi với đối phương chưa?” Bùi Thanh Thiển nhẹ nhàng hỏi.
Mẹ Mộ nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, không hiểu sao trong nháy mắt, lòng bà vững vàng hơn hẳn: “Vẫn chưa kịp, cô ấy chạy mất rồi.”
“Mẹ có quen cô ấy không?” Bùi Thanh Thiển nghĩ cách giải quyết giúp bà: “Nếu quen thì đợi khi nào có thời gian, gặp mặt xin lỗi.”
“Cô ấy chính là Joanna.” Mẹ Mộ nhỏ giọng than thở.
Bùi Thanh Thiển buồn cười hỏi: “Vậy thì sao ạ?”
Cô hiểu được là mẹ Mộ còn có chuyện muốn nói...
“Lúc mẹ xin lỗi, con có thể đi chung không?” Mẹ Mộ nhờ cậy: “Không thì mẹ sợ mình nói không nên lời.”
“Được ạ.” Bùi Thanh Thiển trả lời từ tốn: “Đợi khi nào mẹ quyết định xin lỗi thì liên lạc với con, con sẽ có mặt đúng giờ.”
"Được.” Xác định Bùi Thanh Thiển sẽ đến, mẹ Mộ thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại di động xuống và hỏi bà nội: “Chúng ta đợi một thời gian nữa mới nhận lỗi với cô ấy, hay là...”
“Ngay bây giờ đi.” Bà nội cảm thấy nếu mình không giải quyết chuyện này kịp thời, buổi tối chắc chắn không ngủ được.
“Con sẽ nhờ người điều tra ngay để xem cô ấy đang ở đâu.” Mẹ Mộ cũng nghĩ như vậy.
Đêm khuya.
Ngoài đường lớn, ánh đèn nhạt nhòa kéo dài hình bóng của người.
Mộ Diễn Chi tựa lưng vào xe, ngắm qua nghía lại chiếc bật lửa trên tay.
Tách.
Ánh lửa sáng lên.
Sau đó đột ngột bị gió thổi tắt.
Như thể không biết mệt, anh lặp lại hành động này liên tục nhiều lần, một điếu thuốc được đưa đến trước mặt anh.
Anh không màng đến người đưa thuốc lá: “Không hút, cai rồi.”
“Nhưng em nhớ thời đại học, anh nghiện thuốc lá rất nặng.” Joanna đứng cạnh Mộ Diễn Chi.
Mộ Diễn Chi tự động giãn cách với cô ta: “Sau khi kết hôn, cô ấy nói không thích...”
“Thế nên cô ta bắt buộc anh cai thuốc à?” Joanna hỏi với vẻ khó tin.
Cô ta cũng không thích đàn ông hút thuốc, cho nên lúc còn giao du với Mộ Diễn Chi, cô ta tận tình khuyên nhủ anh rất lâu.
Anh vẫn chứng nào tật nấy, một ngày làm vài điếu...
"Không có." Mộ Diễn Chi cũng không thể nói rõ là vì sao, chẳng qua lúc trước anh hút thuốc rồi về nhà, cô ngửi được mùi trên người anh thì nhíu mày, anh cảm thấy chắc chắn cô rất ghét đàn ông nghiện hút thuốc...
Từ đó về sau, anh không còn hút thuốc nữa.
Rõ ràng lúc trước, anh suy nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn không thể cai được thuốc lá.
Mộ Diễn Chi bình tĩnh nói: “Lúc đó tôi nghĩ là từ khi mình kết hôn đến nay, cô ấy luôn là người trả giá, quả thực không công bằng. Cho nên tôi nghĩ mình nên từ bỏ một vài tật xấu, để cô ấy ở nhà được thoải mái hơn chút...”
Lúc ấy trong đầu anh chỉ nghĩ mình nên thay đổi vì cô.
Trên thực tế, bây giờ nhớ lại, dường như anh chỉ làm chuyện có lợi cho mình.
Khi nghĩ đến điều này, tâm trạng của Mộ Diễn Chi đột nhiên sa sút.
Hình như anh chưa làm được điều gì cho Bùi Thanh Thiển...
Mấu chốt là Bùi Thanh Thiển không có mặt ở đây.
Bà ấy thà dâng cái mạng già cho người khác chứ không muốn nói lời xin lỗi.
Mẹ Mộ vô cùng đồng cảm, bà vuốt ve di động nhiều lần, rối rắm rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn gọi điện cho Bùi Thanh Thiển.
Trong phòng ngủ còn sáng đèn.
Bùi Thanh Thiển ôm máy tính, đang tìm việc bán thời gian trên diễn đàn thì nghe tiếng chuông di động reo vang, cô tiện tay cầm máy lên: “Alô?”
"Thanh Thiển ơi...” Mẹ Mộ khá ngượng ngùng.
“Sao vậy ạ?” Bùi Thanh Thiển đặt máy tính sang bên cạnh, nghiêm túc nghe mẹ Mộ nói.
Mẹ Mộ thật kỳ lạ: “Hôm nay mẹ nói oan cho một cô gái...”
“Mẹ nhận lỗi với đối phương chưa?” Bùi Thanh Thiển nhẹ nhàng hỏi.
Mẹ Mộ nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, không hiểu sao trong nháy mắt, lòng bà vững vàng hơn hẳn: “Vẫn chưa kịp, cô ấy chạy mất rồi.”
“Mẹ có quen cô ấy không?” Bùi Thanh Thiển nghĩ cách giải quyết giúp bà: “Nếu quen thì đợi khi nào có thời gian, gặp mặt xin lỗi.”
“Cô ấy chính là Joanna.” Mẹ Mộ nhỏ giọng than thở.
Bùi Thanh Thiển buồn cười hỏi: “Vậy thì sao ạ?”
Cô hiểu được là mẹ Mộ còn có chuyện muốn nói...
“Lúc mẹ xin lỗi, con có thể đi chung không?” Mẹ Mộ nhờ cậy: “Không thì mẹ sợ mình nói không nên lời.”
“Được ạ.” Bùi Thanh Thiển trả lời từ tốn: “Đợi khi nào mẹ quyết định xin lỗi thì liên lạc với con, con sẽ có mặt đúng giờ.”
"Được.” Xác định Bùi Thanh Thiển sẽ đến, mẹ Mộ thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại di động xuống và hỏi bà nội: “Chúng ta đợi một thời gian nữa mới nhận lỗi với cô ấy, hay là...”
“Ngay bây giờ đi.” Bà nội cảm thấy nếu mình không giải quyết chuyện này kịp thời, buổi tối chắc chắn không ngủ được.
“Con sẽ nhờ người điều tra ngay để xem cô ấy đang ở đâu.” Mẹ Mộ cũng nghĩ như vậy.
Đêm khuya.
Ngoài đường lớn, ánh đèn nhạt nhòa kéo dài hình bóng của người.
Mộ Diễn Chi tựa lưng vào xe, ngắm qua nghía lại chiếc bật lửa trên tay.
Tách.
Ánh lửa sáng lên.
Sau đó đột ngột bị gió thổi tắt.
Như thể không biết mệt, anh lặp lại hành động này liên tục nhiều lần, một điếu thuốc được đưa đến trước mặt anh.
Anh không màng đến người đưa thuốc lá: “Không hút, cai rồi.”
“Nhưng em nhớ thời đại học, anh nghiện thuốc lá rất nặng.” Joanna đứng cạnh Mộ Diễn Chi.
Mộ Diễn Chi tự động giãn cách với cô ta: “Sau khi kết hôn, cô ấy nói không thích...”
“Thế nên cô ta bắt buộc anh cai thuốc à?” Joanna hỏi với vẻ khó tin.
Cô ta cũng không thích đàn ông hút thuốc, cho nên lúc còn giao du với Mộ Diễn Chi, cô ta tận tình khuyên nhủ anh rất lâu.
Anh vẫn chứng nào tật nấy, một ngày làm vài điếu...
"Không có." Mộ Diễn Chi cũng không thể nói rõ là vì sao, chẳng qua lúc trước anh hút thuốc rồi về nhà, cô ngửi được mùi trên người anh thì nhíu mày, anh cảm thấy chắc chắn cô rất ghét đàn ông nghiện hút thuốc...
Từ đó về sau, anh không còn hút thuốc nữa.
Rõ ràng lúc trước, anh suy nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn không thể cai được thuốc lá.
Mộ Diễn Chi bình tĩnh nói: “Lúc đó tôi nghĩ là từ khi mình kết hôn đến nay, cô ấy luôn là người trả giá, quả thực không công bằng. Cho nên tôi nghĩ mình nên từ bỏ một vài tật xấu, để cô ấy ở nhà được thoải mái hơn chút...”
Lúc ấy trong đầu anh chỉ nghĩ mình nên thay đổi vì cô.
Trên thực tế, bây giờ nhớ lại, dường như anh chỉ làm chuyện có lợi cho mình.
Khi nghĩ đến điều này, tâm trạng của Mộ Diễn Chi đột nhiên sa sút.
Hình như anh chưa làm được điều gì cho Bùi Thanh Thiển...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.