Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người
Chương 17: Bé thỏ con làm chuyện xấu
Nãi Thanh
24/03/2024
Gõ chữ: Dứa
“Mẹ nó! Hôm nay anh ra ngoài tìm người khác? Ông còn chưa đủ thỏa mãn anh hả?!”
“Bớt nói nhảm, với sức bền này của anh thì thoả mãn được ai? Làm thì làm còn không thì biến.”
“Đm! Ông giết em!”
“Hừ, đồ lẳng lơ! Chứ không phải anh không sống thiếu tôi được à!”
“Đừng nói nhảm nữa! Mở miệng ra!”
Tiếng nước và tiếng nuốt vang vọng trong khu rừng tĩnh lặng.
Khương Nguyễn lấy tay che miệng, hổn hển hỏi Tạ Phong: “Bọn họ, bọn họ làm chuyện đó sao?”
Tạ Phong bịt tai của đứa nhỏ lại, đúng là hôm nay ra đường không xem lịch, không ngờ lại gặp ngay đôi uyên ương đánh dã chiến.
Xui muốn chết!
Sắc mặt Khương Nguyễn nóng bừng như phải bỏng, không ngờ mình lại đụng ngay việc tốt của người khác, đang lúc định kéo Tạ Phong đi thì một cái tên vang bên tai khiến cậu dừng lại.
“Thế nào? So với Tạ Phong, ông đây tốt hơn nhiều đúng không?”
“Khụ khụ! Sao anh so được chứ, còn muốn hơn thua với Tạ Phong, dù tôi chưa thử nhưng với kinh nghiệm của tôi thì nhìn là biết hàng hoá người ta khủng cỡ nào, anh có muốn cũng không bằng được, trừ khi anh đi giải phẫu. Nhắc mới nhớ, trong điện thoại của tôi vẫn còn một đống ảnh của anh ấy“.
“Ảnh? Để làm gì?”
“Còn để làm gì? Để th* dâ* chứ sao.”
“Ha! Em thèm nhỏ dãi Tạ Phong thế nào nhưng cũng chỉ có thể vào rừng cây lăn lộn với ông.”
——
Bàn tay lớn của Tạ Phong cố gắng chặn lời nói bẩn thỉu của hai người đó ngoài tai cậu, nhưng những chữ trọng tâm Khương Nguyễn vẫn nghe được, vậy nên cậu tức giận.
Cậu trừng mắt nhìn hai bóng người mờ ảo, biết một trong hai người đang thèm khát bạn trai mình, cậu ứa gan hận không thể dùng anh mắt đâm xuyên qua tên đó luôn đi.
Anh là của cậu!
Không cho ai đụng hết!
“Cục cưng, em có muốn thử cảm giác chơi đùa với Tạ Phong như thế nào không?”
Đôi uyên ương đang đánh trận tiếp tục lên tiếng.
“Ừm—thử thế nào?”
“Cứ coi anh là Tạ Phong là được không phải sao? Nào, gọi một tiếng anh Phong.”
“A! Anh Phong——”
“Được, anh Phong cho em ngay đây.”
——
Lúc này mặt Khương Nguyễn vẫn nóng bừng, nhưng lần này cậu tức giận, tức đến mức lồng ngực nhỏ không ngừng phập phồng.
Cậu tức đến mức muốn lao ra ngoài yêu cầu người đó xóa ảnh của bạn trai mình, không đời nào cậu cho người khác cầm hình bạn trai mình làm mấy chuyện đó được.
“Anh ơi, em bực mình lắm.”
Bé thỏ tức giận lao vào vòng tay bạn trai để được an ủi, không để ý đến sự lạnh lùng trong ánh mắt bạn trai.
Tạ Phong u ám nhìn về phía hai người, nhưng lại nhẹ nhàng dùng hai tay bịt tai người trong lòng, không để mấy câu tục tĩu khó nghe đó làm bẩn tai đứa nhỏ.
“Có muốn họ bị trừng phạt không?”
“Dạ muốn!”
“Đợi ở đây, anh cho họ diễn màn chạy khỏa thân, cậu chờ một chút nhớ phải nhắm chặt mắt lại, kẻo làm bẩn mắt.”
“Ừm ừm!”
Tạ Phong lợi dụng ánh trăng nhặt một cành cây to bằng cổ tay trên mặt đất, thử độ rắn chắc của nó thế nào, xem ra có đánh gãy chân cũng không có vấn đề gì.
“Cậu chờ tôi ở đây, không được lộn xộn, nếu đi lung tung thì có quái vật kéo cậu đi đó, tôi không cứu được đâu.” Tạ Phong doạ đứa nhỏ.
Khương Nguyễn nhìn xung quanh tối tăm, trong lòng vẫn có chút sợ hãi vì không có bạn trai ở bên.
Nhưng cậu rất muốn bạn trai dạy dỗ hai người không biết điều đằng kia. Vì vậy cậu ngoan ngoãn gật đầu, hứa sẽ đứng ở chỗ này không nhúc nhích.
Tạ Phong bật đèn pin điện thoại di động lên chiếu về phía đôi uyên ương dã chiến, trầm giọng nói.
“Trời đất làm chứng, hai đứa súc sinh vô liêm sỉ dám tằng tịu với nhau ở đây, hai đứa bây đừng có chạy, đi gặp hiệu trưởng với tôi ngay! Đúng là xã hội càng ngày suy đồi đạo đức!”
Tạ Phong vừa đè giọng lại bắt chước giọng văn của thầy chủ nhiệm khoa, hai người lập tức cho rằng mình bị lãnh đạo nhà trường phát hiện, nam sinh đang đè trên lưng người còn lại bị doạ mềm nhũn ngay tại chỗ.
Thấy ánh sáng sắp chiếu tới đây, quần áo dưới đất cũng không kịp nhặt, hai người đã vội vàng tách ra chạy về phía trước.
Đời nào Tạ Phong để họ chạy mất nên nhanh tay tắt đèn pin vung gậy, tiếng gậy bộp bộp cũng là lúc tiếng la thất thanh vang lên.
Hắn nào biết thương xót là gì, chỉ biết đánh vào người thấy đau mới là thật, hắn lại càng xem thường việc ôm thù rồi lén lút trả đũa, còn hắn có thù thì báo ngay tại chỗ.
“Á! Đừng, đừng đánh nữa, bọn em sai rồi!”
“Em không dám nữa, thầy đừng đánh nữa... Á! Bố ơi! Ba là ba ruột của con mà! Ba tha cho con đi!”
Hai người bị cây gậy đuổi đánh lung tung dí chạy ra xa, một trong hai người có thể lực yếu hơn vừa chịu đau vừa căng mắt ra nhìn, sau đó ngắm ngay chỗ Tạ Phong để hổng chạy ào đi.
Ánh mắt Tạ Phong sắc bén, dùng gậy đâm thẳng vào thân dưới nam sinh, tiếng kêu thảm thiết của quả trứng vỡ vụn vang vọng khắp rừng cây.
Tạ Phong mặc kệ nam sinh đang cuộn tròn trên đất hai tay che trứng, nếu không phải ngại bẩn thì hắn đã đá thêm cái nữa.
Sau đó hắn quay lại tìm bé thỏ nhút nhát, nếu bị doạ sợ khóc lên thì hắn lại phải dỗ nữa.
Khương Nguyễn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh hướng đó, lập tức chú ý tới có người chạy đến, phát hiện ra là chàng trai đã làm chuyện xấu với ảnh của bạn trai mình, cậu trợn mắt.
Cậu lặng lẽ nấp sau một gốc cây rồi duỗi chân ra khi cậu chàng hoảng sợ chạy tới.
“Á!”
Chàng trai trượt chân ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn quanh thì thấy một con quái vật đội mũ trùm đầu màu đen, ánh đèn nhợt nhạt nhấp nháy, không nhìn rõ nét mặt, đang nhìn chằm chằm vào mình một cách kỳ dị.
“Đền-mạng-cho-tôi-----”
“Á á á!!!”
Tiếng hét chói tai của nam sinh vang lên.
Khương Nguyễn kéo mũ trùm của cậu xuống, nhìn người kia loạng choạng chạy đi, đoán chắc thế nào ngày mai cũng sẽ có tiêu đề người khỏa thân chạy trong trường được đăng lên confession và diễn đàn của trường.
Cậu vẫn đang cười khúc khích, đột nhiên có một bàn tay xuất hiện từ bên cạnh, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
“Bạn nhỏ đang làm chuyện gì xấu đó, còn hả hê quá nhỉ.”
Khương Nguyễn lao vào vòng tay bạn trai, ngẩng đầu lên với vẻ mặt mong được khen. Ngay cả trong đêm tối, Tạ Phong vẫn nhìn thấy rõ khóe miệng vểnh lên của cậu.
“Tên kia bị em doạ chạy đi rồi, em giỏi chưa?”
Lời khen ngợi Khương Nguyễn muốn nghe đã bị đàn muỗi cướp lấy bằng một tiếng “Bộp!“. Cậu vỗ nhẹ vào cánh tay mình, âm thanh giòn tan khiến Tạ Phong cau mày.
Dưới ánh trăng trắng sáng, vết sưng đỏ trên tay cậu hiện lên, Khương Nguyễn nhìn khuôn mặt trầm xuống của bạn trai, lặng lẽ thu mình vào trong mai rùa.
Không biết máu của cậu có phải ngon không, nhưng từ nhỏ muỗi đã rất thích cậu, một nhóm người ngồi cùng nhau, không có ai bị gì nhưng chỉ có cậu bị chích.
Nhưng để được ở bên bạn trai, sự khó chịu này chẳng là gì cả, cậu có thể chịu đựng được, một con muỗi bay qua cậu cũng nhịn được giả vờ như không có chuyện gì.
Không ngờ bộp tay một phát theo phản xạ lại bị phát hiện.
Khương Nguyễn nhìn bàn tay to lớn của Tạ Phong “hung hăng” xoa cánh tay của mình vài lần, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay cọ sát vào vết sưng đỏ, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lập tức giảm bớt.
“Bộp!”
Một tiếng trầm đục vang lên bên tai, đôi mắt Khương Nguyễn đột nhiên mở to, ngơ ngác nhìn Tạ Phong như đang sợ hãi.
“Mẹ nó! Hôm nay anh ra ngoài tìm người khác? Ông còn chưa đủ thỏa mãn anh hả?!”
“Bớt nói nhảm, với sức bền này của anh thì thoả mãn được ai? Làm thì làm còn không thì biến.”
“Đm! Ông giết em!”
“Hừ, đồ lẳng lơ! Chứ không phải anh không sống thiếu tôi được à!”
“Đừng nói nhảm nữa! Mở miệng ra!”
Tiếng nước và tiếng nuốt vang vọng trong khu rừng tĩnh lặng.
Khương Nguyễn lấy tay che miệng, hổn hển hỏi Tạ Phong: “Bọn họ, bọn họ làm chuyện đó sao?”
Tạ Phong bịt tai của đứa nhỏ lại, đúng là hôm nay ra đường không xem lịch, không ngờ lại gặp ngay đôi uyên ương đánh dã chiến.
Xui muốn chết!
Sắc mặt Khương Nguyễn nóng bừng như phải bỏng, không ngờ mình lại đụng ngay việc tốt của người khác, đang lúc định kéo Tạ Phong đi thì một cái tên vang bên tai khiến cậu dừng lại.
“Thế nào? So với Tạ Phong, ông đây tốt hơn nhiều đúng không?”
“Khụ khụ! Sao anh so được chứ, còn muốn hơn thua với Tạ Phong, dù tôi chưa thử nhưng với kinh nghiệm của tôi thì nhìn là biết hàng hoá người ta khủng cỡ nào, anh có muốn cũng không bằng được, trừ khi anh đi giải phẫu. Nhắc mới nhớ, trong điện thoại của tôi vẫn còn một đống ảnh của anh ấy“.
“Ảnh? Để làm gì?”
“Còn để làm gì? Để th* dâ* chứ sao.”
“Ha! Em thèm nhỏ dãi Tạ Phong thế nào nhưng cũng chỉ có thể vào rừng cây lăn lộn với ông.”
——
Bàn tay lớn của Tạ Phong cố gắng chặn lời nói bẩn thỉu của hai người đó ngoài tai cậu, nhưng những chữ trọng tâm Khương Nguyễn vẫn nghe được, vậy nên cậu tức giận.
Cậu trừng mắt nhìn hai bóng người mờ ảo, biết một trong hai người đang thèm khát bạn trai mình, cậu ứa gan hận không thể dùng anh mắt đâm xuyên qua tên đó luôn đi.
Anh là của cậu!
Không cho ai đụng hết!
“Cục cưng, em có muốn thử cảm giác chơi đùa với Tạ Phong như thế nào không?”
Đôi uyên ương đang đánh trận tiếp tục lên tiếng.
“Ừm—thử thế nào?”
“Cứ coi anh là Tạ Phong là được không phải sao? Nào, gọi một tiếng anh Phong.”
“A! Anh Phong——”
“Được, anh Phong cho em ngay đây.”
——
Lúc này mặt Khương Nguyễn vẫn nóng bừng, nhưng lần này cậu tức giận, tức đến mức lồng ngực nhỏ không ngừng phập phồng.
Cậu tức đến mức muốn lao ra ngoài yêu cầu người đó xóa ảnh của bạn trai mình, không đời nào cậu cho người khác cầm hình bạn trai mình làm mấy chuyện đó được.
“Anh ơi, em bực mình lắm.”
Bé thỏ tức giận lao vào vòng tay bạn trai để được an ủi, không để ý đến sự lạnh lùng trong ánh mắt bạn trai.
Tạ Phong u ám nhìn về phía hai người, nhưng lại nhẹ nhàng dùng hai tay bịt tai người trong lòng, không để mấy câu tục tĩu khó nghe đó làm bẩn tai đứa nhỏ.
“Có muốn họ bị trừng phạt không?”
“Dạ muốn!”
“Đợi ở đây, anh cho họ diễn màn chạy khỏa thân, cậu chờ một chút nhớ phải nhắm chặt mắt lại, kẻo làm bẩn mắt.”
“Ừm ừm!”
Tạ Phong lợi dụng ánh trăng nhặt một cành cây to bằng cổ tay trên mặt đất, thử độ rắn chắc của nó thế nào, xem ra có đánh gãy chân cũng không có vấn đề gì.
“Cậu chờ tôi ở đây, không được lộn xộn, nếu đi lung tung thì có quái vật kéo cậu đi đó, tôi không cứu được đâu.” Tạ Phong doạ đứa nhỏ.
Khương Nguyễn nhìn xung quanh tối tăm, trong lòng vẫn có chút sợ hãi vì không có bạn trai ở bên.
Nhưng cậu rất muốn bạn trai dạy dỗ hai người không biết điều đằng kia. Vì vậy cậu ngoan ngoãn gật đầu, hứa sẽ đứng ở chỗ này không nhúc nhích.
Tạ Phong bật đèn pin điện thoại di động lên chiếu về phía đôi uyên ương dã chiến, trầm giọng nói.
“Trời đất làm chứng, hai đứa súc sinh vô liêm sỉ dám tằng tịu với nhau ở đây, hai đứa bây đừng có chạy, đi gặp hiệu trưởng với tôi ngay! Đúng là xã hội càng ngày suy đồi đạo đức!”
Tạ Phong vừa đè giọng lại bắt chước giọng văn của thầy chủ nhiệm khoa, hai người lập tức cho rằng mình bị lãnh đạo nhà trường phát hiện, nam sinh đang đè trên lưng người còn lại bị doạ mềm nhũn ngay tại chỗ.
Thấy ánh sáng sắp chiếu tới đây, quần áo dưới đất cũng không kịp nhặt, hai người đã vội vàng tách ra chạy về phía trước.
Đời nào Tạ Phong để họ chạy mất nên nhanh tay tắt đèn pin vung gậy, tiếng gậy bộp bộp cũng là lúc tiếng la thất thanh vang lên.
Hắn nào biết thương xót là gì, chỉ biết đánh vào người thấy đau mới là thật, hắn lại càng xem thường việc ôm thù rồi lén lút trả đũa, còn hắn có thù thì báo ngay tại chỗ.
“Á! Đừng, đừng đánh nữa, bọn em sai rồi!”
“Em không dám nữa, thầy đừng đánh nữa... Á! Bố ơi! Ba là ba ruột của con mà! Ba tha cho con đi!”
Hai người bị cây gậy đuổi đánh lung tung dí chạy ra xa, một trong hai người có thể lực yếu hơn vừa chịu đau vừa căng mắt ra nhìn, sau đó ngắm ngay chỗ Tạ Phong để hổng chạy ào đi.
Ánh mắt Tạ Phong sắc bén, dùng gậy đâm thẳng vào thân dưới nam sinh, tiếng kêu thảm thiết của quả trứng vỡ vụn vang vọng khắp rừng cây.
Tạ Phong mặc kệ nam sinh đang cuộn tròn trên đất hai tay che trứng, nếu không phải ngại bẩn thì hắn đã đá thêm cái nữa.
Sau đó hắn quay lại tìm bé thỏ nhút nhát, nếu bị doạ sợ khóc lên thì hắn lại phải dỗ nữa.
Khương Nguyễn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh hướng đó, lập tức chú ý tới có người chạy đến, phát hiện ra là chàng trai đã làm chuyện xấu với ảnh của bạn trai mình, cậu trợn mắt.
Cậu lặng lẽ nấp sau một gốc cây rồi duỗi chân ra khi cậu chàng hoảng sợ chạy tới.
“Á!”
Chàng trai trượt chân ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn quanh thì thấy một con quái vật đội mũ trùm đầu màu đen, ánh đèn nhợt nhạt nhấp nháy, không nhìn rõ nét mặt, đang nhìn chằm chằm vào mình một cách kỳ dị.
“Đền-mạng-cho-tôi-----”
“Á á á!!!”
Tiếng hét chói tai của nam sinh vang lên.
Khương Nguyễn kéo mũ trùm của cậu xuống, nhìn người kia loạng choạng chạy đi, đoán chắc thế nào ngày mai cũng sẽ có tiêu đề người khỏa thân chạy trong trường được đăng lên confession và diễn đàn của trường.
Cậu vẫn đang cười khúc khích, đột nhiên có một bàn tay xuất hiện từ bên cạnh, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
“Bạn nhỏ đang làm chuyện gì xấu đó, còn hả hê quá nhỉ.”
Khương Nguyễn lao vào vòng tay bạn trai, ngẩng đầu lên với vẻ mặt mong được khen. Ngay cả trong đêm tối, Tạ Phong vẫn nhìn thấy rõ khóe miệng vểnh lên của cậu.
“Tên kia bị em doạ chạy đi rồi, em giỏi chưa?”
Lời khen ngợi Khương Nguyễn muốn nghe đã bị đàn muỗi cướp lấy bằng một tiếng “Bộp!“. Cậu vỗ nhẹ vào cánh tay mình, âm thanh giòn tan khiến Tạ Phong cau mày.
Dưới ánh trăng trắng sáng, vết sưng đỏ trên tay cậu hiện lên, Khương Nguyễn nhìn khuôn mặt trầm xuống của bạn trai, lặng lẽ thu mình vào trong mai rùa.
Không biết máu của cậu có phải ngon không, nhưng từ nhỏ muỗi đã rất thích cậu, một nhóm người ngồi cùng nhau, không có ai bị gì nhưng chỉ có cậu bị chích.
Nhưng để được ở bên bạn trai, sự khó chịu này chẳng là gì cả, cậu có thể chịu đựng được, một con muỗi bay qua cậu cũng nhịn được giả vờ như không có chuyện gì.
Không ngờ bộp tay một phát theo phản xạ lại bị phát hiện.
Khương Nguyễn nhìn bàn tay to lớn của Tạ Phong “hung hăng” xoa cánh tay của mình vài lần, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay cọ sát vào vết sưng đỏ, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lập tức giảm bớt.
“Bộp!”
Một tiếng trầm đục vang lên bên tai, đôi mắt Khương Nguyễn đột nhiên mở to, ngơ ngác nhìn Tạ Phong như đang sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.