Chương 2: Ăn huyết nhục
Triệu Hi Chi
11/03/2017
Lý Thuần Nhất đã dự đoán trước được trận mưa này, màn đêm buông xuống cùng với cơn mưa mang theo hơi thu lành lạnh phảng phất thấm vào người.
Trong đạo quán cổ kính, hành lang cũ kỹ, sàn nhà bị mưa phùn lặng yên thấm ướt từng chút một, càng về sau mưa đột nhiên càng lớn, nước đọng trong một lúc không thể thoát đi, hành lang liền trở nên ẩm ướt nhiều hơn, mỗi một bước đi đều như đạp lên sóng lạnh.
Ngoài trời mưa gió sấm chớp xoay vần, thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu, gió đêm lúc nhanh lúc chậm, đèn trong hành lang cũng sớm bị thổi tắt.
Toàn thân Lý Thuần Nhất không còn chút sức lực nào, nằm ở trên giường êm, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc. Ban ngày lúc té xuống xe, cơ thể đã phải chịu đau đớn, đến bây giờ bôi thuốc xong, cũng không cách nào làm dịu đi cơn sốt nhẹ, ý thức cũng đã hơi hỗn loạn. Hơi ẩm tràn khắp nơi, ánh sáng mỏng manh tỏa ra từ ngọn đèn, Lý Thuần Nhất đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng thậm chí cho là mình đang ở mùa mưa trong khu rừng ngô đồng cổ xưa nào đó.
Ban đêm mê huyễn, mộng cảnh mơ màng. Ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng của Lý Thuần Nhất. Cửa sương phòng trong đạo quán đã cũ, lúc bị đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt, ngược lại xen lẫn trong tiếng mưa đêm cũng không lớn quá mức đánh thức người đang chìm trong mộng mị kia.
Thân ảnh kia bước vào, ngọn đèn trong phòng liền theo chuyển động của người ấy mà nhảy nhót, thẳng đến bên cạnh người đang nằm trên giường mới ngừng bước, bấy giờ mới yên tĩnh lại. Thân thể cao to cản phần lớn ánh đèn, thân thể Lý Thuần Nhất gần như chìm trong bóng tối. Mặt nàng chôn trong mái tóc dài để xõa, chỉ để lộ ra lưng trần trơn bóng. Thấp thoáng trong không khí, là cặp xương bướm lên xuống theo từng hơi thở, trên da thịt mơ hồ tản ra một tầng mồ hôi mỏng mang theo mùi thuốc, vừa ướt lại mát.
Người tới một thân đơn bào, còn mang theo khí lạnh đêm mưa nhưng lại thong dong chỉnh tề, ngay cả sợi tóc cũng đều khô ráo. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, tuỳ tiện giơ tay lên liền có thể chạm đến lưng của Lý Thuần Nhất, nhưng hắn cũng không làm như vậy mà là kéo cái chăn mỏng đang đắp trên hông Lý Thuần Nhất lên ngang ngực nàng.
Khi cúi xuống khoác tấm chăn lên người Lý Thuần Nhất, thân thể, cánh môi của hắn gần như dán lên lỗ tai nàng.
Hơi thở xa lạ thoảng qua tai, Lý Thuần khổ sở mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp ngồi dậy, đối phương liền dán vào lỗ tai nàng hỏi nhỏ: "Nghe nói điện hạ cần nam sủng?"
Tiếng nói kết thúc, nhưng khí tức còn lưu lại, tiếp tục trêu chọc lỗ tai, chóp mũi nàng giống như chuồn chuồn lướt nước lướt qua da thịt lành lạnh của nàng. Ngay lúc Lý Thuần Nhất nghĩ cách thoát khỏi sự trêu chọc, một bàn tay ấm áp khô ráo lại luồn vào sau gáy của nàng bên dưới tấm chăn đơn bạc, ngón tay len vào lau đi mồ hôi ẩm ướt bên trong, lại ôn nhu vuốt ve da thịt nàng.
Lý Thuần Nhất nhịn không được run rẩy một chút, đầu vai hơi hơi co lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Nàng không có cách nào nhìn rõ mặt của đối phương, chỉ biết giờ phút này bọn họ nằm cạnh nhau rất gần, mà khí tức kia không khác nào mùi vị hoa đào trong đêm thu.
Tình huống của nàng rất tệ, sốt nhẹ làm cho người mê loạn, thậm chí khó phân biệt đâu là mộng, đâu là hiện thực, nhưng đối phương lại không phiền chán cứ tiếp tục dây dưa.
Lý Thuần Nhất trong thời gian ngắn thanh tỉnh, mượn ánh đèn chập chờn, nàng nhìn thấy một chiếc mặt nạ mơ hồ. Chiếc mặt nạ vàng gần như che mất nửa gương mặt của hắn, nhưng lại không thể che hết sống mũi thẳng tắp và hình dáng xinh đẹp của đôi môi.
Nàng gần như thở không ra hơi, muốn nghiêng đầu nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng áp lực ở phần gáy lại kiềm chế động tác của nàng. Hắn chợt xoay mặt nàng qua, bắt nàng nhìn mình, ánh mắt đuổi theo dây dưa hai mắt nàng không thả, chóp mũi giao nhau, cánh môi gần như muốn chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, hắn dùng giọng nói trầm trầm truy vấn nàng: "Thần có đủ tư cách để trở thành nam sủng của điện hạ không?"
Cổ họng Lý Thuần Nhất giống như bị khóa lại, một chữ cũng không phát ra được, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ kia, nàng rốt cuộc cũng nhận ra. Nàng theo bản năng muốn lui về sau, nhưng một chút cũng không thể động đậy. Đối phương phảng phất như nhìn nàng không đủ, như muốn trong đêm mưa này nhìn cho hết những biến hóa của nàng trong những năm này. Hơi thở giữa hai người không ngừng nóng lên, tiếng hít thở ngày càng gấp rút, ngoài phòng mưa cũng bỗng nhiên trở nên nặng hạt. Chỗ sâu trong óc trí nhớ Lý Thuần Nhất lại một lần nữa bị khơi dậy, thời khắc thanh âm khàn khàn sắp bị nàng bức ra tiếng, chợt có tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu.
Cùng với tiếng sấm ầm vang đánh xuống là quạ đen xuất hiện đậu trên xà nhà, bóng dáng đen như mực đáp xuống, hung hăng mổ về phía lưng nam tử, đâm vào da thịt không chút lưu tình. Trong nháy mắt mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, đế ngọn đèn đang mãnh liệt cháy trong phòng chớp động một cái, nam tử đột nhiên ngồi dậy, quạ đen lại vững vàng rơi vào bên cạnh đế đèn, dáng vẻ nghiêm túc, tùy thời chuẩn bị nhào về phía đối phương.
Trong cả quá trình, Lý Thuần Nhất vẫn nằm sấp không nhúc nhích, nàng nhắm mắt lại mở ra, vốn định tránh khỏi kiềm chế của đối phương, nhưng mà tay của hắn trước sau vẫn khống chế phần gáy của nàng. Dù là bị thương ngoài ý muốn như vậy, dù là da thịt bị mổ đau, đối phương lại căn bản không có vì vậy mà dao động. Hắn vẫn thong dong ngồi ở trên giường, nắm trong tay quyền chủ động.
Hắn vẫn luôn là như thế, từ nhỏ đến lớn, gần như chưa từng thất bại.
Đầu Lý Thuần Nhất đau đến muốn nứt ra, nàng khàn giọng mở miệng: "Tông Tướng Công."
"Thần đây."
"Có thể lấy tay ra được không?"
Lời nói vừa mới dứt, bàn tay ấm áp khô ráo của hắn đã chạm vào xương chẩm dưới huyệt Phong Trì của nàng xoa nhẹ: "Điện hạ cảm thấy không thoải mái sao?"
Độ ấm thích hợp, lực đạo vừa phải, nhưng Lý Thuần Nhất cảm giác không thoải mái. Nàng bất chợt kêu: "Đau."
"Thật sao?" Ánh mắt hắn cụp xuống, lại hỏi: "Điện hạ đang phát sốt sao?"
"Đúng vậy, cho nên Tông Tướng Công đến không đúng lúc rồi." Giọng nói của Lý Thuần Nhất rất chậm, tiếng nói khàn khàn áp chế tâm tình bên trong của nàng.
"Đến không đúng lúc sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi lại, lại chân thật đáng tin nói: "Đêm mưa điện hạ bị bệnh nằm trên giường, chung quanh lại không có một người thân tín nào, tình trạng như thế, nếu có người mưu đồ làm loạn, điện hạ sẽ chỉ có thể bất lực giống vừa rồi." Hắn hơi cúi đầu, thân thiết lại chậm rãi nói: "Chỉ có thần có thể bảo hộ điện hạ."
Trong khi nói chuyện hắn nhấc tay nắm chặt mặt nạ trên mặt, chậm rãi dời ra. Gương mặt kia theo bảy năm biến đổi của thời gian, cho tới bây giờ lại vẫn sáng chói đến lóa mắt, khiến cho người ta đui mù. Thời gian nuôi dưỡng diện mạo của hắn ngày càng ôn nhuận vô hại, phảng phất là người khiêm tốn tiến thối hữu lễ, nhưng không có người nào biết, bên dưới bề ngoài này, cất giấu một trái tim như thế nào.
Mặt nạ vàng rơi xuống đất, tiếng vang cùng với tiếng sét bên ngoài, chọc giận quạ đen bên cạnh đế đèn. Trong chớp mắt một bóng dáng đen kịt vọt lên, nhưng còn chưa kịp mổ người, liền chợt rơi vào tay địch.
Lực lượng cùng tốc độ của hắn đều kinh người, kẹp chặt cánh chim trong tay, ra tay không có nửa điểm do dự.
Quạ đen chỉ nhận ra chủ nhân của nó, đối với việc người lạ xuất hiện luôn luôn đề phòng, liền bất ngờ cúi đầu mãnh liệt mổ tay đối phương. Vết thương rất sâu, trên da máu nhanh chóng tuôn ra, nhỏ xuống trên giường, nhưng hắn vẫn không buông tay.
Dường như càng đau đớn, ngược lại càng có sức mạnh.
Trên mu bàn tay hắn gân xanh nổi lên rõ ràng, nhưng trên mặt lại chỉ cười nhạt, giọng nói ôn hòa xen lẫn tức giận nói với quạ đen: "Đã nếm huyết nhục của ta, cần gì phải kinh sợ như vậy?" Nói xong hắn gần như muốn bẻ gãy hai cánh của nó, lại nghe một tiếng "dừng tay" truyền đến.
"Tông Tướng Công, có chừng có mực."
Hắn đáp ứng buông tay, quạ đen tránh sang một bên, nhưng trên tay hắn máu tươi lại không ngừng chảy xuống. Mang theo mùi tanh, lại có chút vị của rỉ sắt, có lẽ còn trộn lẫn một chút hương hoa đào bí ẩn, rơi vào trên giường rồi tan ra, trong đêm tối tỏa sáng rực rỡ.
Một giọt máu lướt qua chóp mũi của Lý Thuần Nhất nhỏ xuống trên mái tóc tán loạn của nàng, sau đó cánh tay kia rũ xuống, mang theo máu tươi lướt qua bụng tới khóe môi nàng, mùi máu tanh liền theo đó mà vọt tới.
Nàng bị bệnh cho nên đôi môi xinh đẹp trở nên trắng bệch, chỉ nghe đối phương kiên nhẫn hỏi: "Điện hạ có muốn nếm thử hay không?"
Lý Thuần Nhất lại nhếch môi, làm cho người khác cảm thấy hắn thật cô độc.
Nàng liếc mắt nhìn quạ đen bị thương trong góc, nói: "Lúc trước Tông Tướng Công nói cũng không sai, ban đầu khi ta trở về Trường An, xác thực chưa có người đáng để tín nhiệm. Nhưng ngươi làm nó bị thương, lúc này ta lại thiếu một phần có thể dựa vào, Tông Tướng Công nói có thể bảo hộ ta ——" nàng nhắm mắt, lại mở ra: "Ta là người rất dễ dàng tin người khác, ngươi cũng không nên nuốt lời."
"Tuyệt không." Hắn cúi người sửa sang lại mái tóc đã thấm ướt mồ hôi của nàng, nàng cũng lặng yên tiếp nhận, dường như những yêu cầu và hứa hẹn vừa rồi, đều là lời thề son sắt, đều là mười phần chân thành, về phần phải chăng có hư tình giả ý hay không, chỉ có trong lòng mỗi người biết rõ.
Sau đó Lý Thuần Nhất nhắm mắt lại, ngủ thật lâu cũng không có xoay người, từ đầu đến cuối nàng đều đưa lưng về phía hắn. Dầu thắp chậm rãi đốt hết, mưa đêm cũng lặng lẽ ngừng, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở. Dưới chăn mỏng cơ thể bởi vì phát sốt mà không ngừng đổ mồ hôi, hô hấp nặng nề, bờ vai hơi hơi nhấp nhô.
Trời tối người yên, hắn đưa tay vào bên trong dò xét cái trán của nàng, dưới xúc cảm bóng loáng là nhiệt độ cơ thể sắp bình phục. Trận phong hàn này có lẽ sẽ nhanh kết thúc thôi, dường như hắn càng nguyện ý thấy bộ dáng sinh cơ bừng bừng của nàng, mà không phải là bộ dáng thống khổ không có chút sức lực phản kích nào.
Hắn thu tay lại, phát hiện đèn trong hành lang bên ngoài phòng không biết được người nào thắp sáng, lại có vài luồng ánh sáng chiếu vào. Dưới ánh sáng lờ mờ hắn thức dậy, nhưng lại xoay người, kéo tấm chăn đắp lên người nàng, lúc này mới ngồi dậy dự định rời đi.
Đúng lúc này, hắn lại trông thấy quạ đen, quạ đen cũng trông thấy hắn. Hắn đặt ngón tay lên môi, làm động tác im lặng với quạ đen, lại quay đầu nhìn người nằm trên giường một chút, lúc này mới giống như một nam sủng đạt tiêu chuẩn, hầu hạ người yêu chìm vào giấc ngủ sau đó lặng yên không một tiếng động rời đi.
Tiếng bước chân hắn nhẹ nhàng chậm chạp, đi tới cửa mở cửa phòng, có một chút gió lùa vào. Ngay tại lúc hắn đóng cửa phòng, trong bóng tối Lý Thuần Nhất mở mắt ra, đầu lưỡi chậm rãi liếm một chút máu đã khô cạn trên môi.
Cơn sốt của nàng đã giảm, đêm mưa cũng muốn kết thúc, không lâu sau, khi Thừa Thiên Môn mở ra tiếng trống sẽ bắt đầu vang lên, tiếng trống đường phố cũng theo đó mà cất lên, cổng phường theo thứ tự mở ra, nắng sớm phủ kín cả tòa đô thành, tất cả mọi người sẽ được đánh thức.
Trên đầu lưỡi mùi tanh dần dần biến mất, nhưng vị đắng chát của rỉ sắt vẫn lưu lại mãnh liệt.
Mùi vị kia, thực sự nàng đã nếm qua, mùi vị giống nhau như đúc, đến từ cùng một người, tên hắn gọi là Tông Đình.
Bảy năm trước hắn bất quá chỉ là một thư sinh áo trắng yếu đuối của Quốc Tử Giám, nhưng bây giờ hắn là người thừa kế cao quý của môn phiệt thế tộc*, cũng là vị quan có vai trò quan trọng một mình chống đỡ một phương triều đình, nắm giữ những chính lệnh quan trọng của đế quốc tại Trung thư tỉnh*, phẩm cấp chỉ thấp hơn Trung thư lệnh, là Trung thư thị lang ——
* Trung thư tỉnh giúp việc triều chính, đứng đầu là Trung thư lệnh
* Môn phiệt thế tộc: môn phiệt; quý tộc; nhà thế phiệt (trong xã hội phong kiến chỉ những gia đình có quyền có thế)
Tuy là phó quan Trung thư tỉnh, cũng đã là vị trí Tể tướng, người đương thời tôn xưng là "Tướng Công" .
Trong đạo quán cổ kính, hành lang cũ kỹ, sàn nhà bị mưa phùn lặng yên thấm ướt từng chút một, càng về sau mưa đột nhiên càng lớn, nước đọng trong một lúc không thể thoát đi, hành lang liền trở nên ẩm ướt nhiều hơn, mỗi một bước đi đều như đạp lên sóng lạnh.
Ngoài trời mưa gió sấm chớp xoay vần, thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu, gió đêm lúc nhanh lúc chậm, đèn trong hành lang cũng sớm bị thổi tắt.
Toàn thân Lý Thuần Nhất không còn chút sức lực nào, nằm ở trên giường êm, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc. Ban ngày lúc té xuống xe, cơ thể đã phải chịu đau đớn, đến bây giờ bôi thuốc xong, cũng không cách nào làm dịu đi cơn sốt nhẹ, ý thức cũng đã hơi hỗn loạn. Hơi ẩm tràn khắp nơi, ánh sáng mỏng manh tỏa ra từ ngọn đèn, Lý Thuần Nhất đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng thậm chí cho là mình đang ở mùa mưa trong khu rừng ngô đồng cổ xưa nào đó.
Ban đêm mê huyễn, mộng cảnh mơ màng. Ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng của Lý Thuần Nhất. Cửa sương phòng trong đạo quán đã cũ, lúc bị đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt, ngược lại xen lẫn trong tiếng mưa đêm cũng không lớn quá mức đánh thức người đang chìm trong mộng mị kia.
Thân ảnh kia bước vào, ngọn đèn trong phòng liền theo chuyển động của người ấy mà nhảy nhót, thẳng đến bên cạnh người đang nằm trên giường mới ngừng bước, bấy giờ mới yên tĩnh lại. Thân thể cao to cản phần lớn ánh đèn, thân thể Lý Thuần Nhất gần như chìm trong bóng tối. Mặt nàng chôn trong mái tóc dài để xõa, chỉ để lộ ra lưng trần trơn bóng. Thấp thoáng trong không khí, là cặp xương bướm lên xuống theo từng hơi thở, trên da thịt mơ hồ tản ra một tầng mồ hôi mỏng mang theo mùi thuốc, vừa ướt lại mát.
Người tới một thân đơn bào, còn mang theo khí lạnh đêm mưa nhưng lại thong dong chỉnh tề, ngay cả sợi tóc cũng đều khô ráo. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, tuỳ tiện giơ tay lên liền có thể chạm đến lưng của Lý Thuần Nhất, nhưng hắn cũng không làm như vậy mà là kéo cái chăn mỏng đang đắp trên hông Lý Thuần Nhất lên ngang ngực nàng.
Khi cúi xuống khoác tấm chăn lên người Lý Thuần Nhất, thân thể, cánh môi của hắn gần như dán lên lỗ tai nàng.
Hơi thở xa lạ thoảng qua tai, Lý Thuần khổ sở mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp ngồi dậy, đối phương liền dán vào lỗ tai nàng hỏi nhỏ: "Nghe nói điện hạ cần nam sủng?"
Tiếng nói kết thúc, nhưng khí tức còn lưu lại, tiếp tục trêu chọc lỗ tai, chóp mũi nàng giống như chuồn chuồn lướt nước lướt qua da thịt lành lạnh của nàng. Ngay lúc Lý Thuần Nhất nghĩ cách thoát khỏi sự trêu chọc, một bàn tay ấm áp khô ráo lại luồn vào sau gáy của nàng bên dưới tấm chăn đơn bạc, ngón tay len vào lau đi mồ hôi ẩm ướt bên trong, lại ôn nhu vuốt ve da thịt nàng.
Lý Thuần Nhất nhịn không được run rẩy một chút, đầu vai hơi hơi co lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Nàng không có cách nào nhìn rõ mặt của đối phương, chỉ biết giờ phút này bọn họ nằm cạnh nhau rất gần, mà khí tức kia không khác nào mùi vị hoa đào trong đêm thu.
Tình huống của nàng rất tệ, sốt nhẹ làm cho người mê loạn, thậm chí khó phân biệt đâu là mộng, đâu là hiện thực, nhưng đối phương lại không phiền chán cứ tiếp tục dây dưa.
Lý Thuần Nhất trong thời gian ngắn thanh tỉnh, mượn ánh đèn chập chờn, nàng nhìn thấy một chiếc mặt nạ mơ hồ. Chiếc mặt nạ vàng gần như che mất nửa gương mặt của hắn, nhưng lại không thể che hết sống mũi thẳng tắp và hình dáng xinh đẹp của đôi môi.
Nàng gần như thở không ra hơi, muốn nghiêng đầu nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng áp lực ở phần gáy lại kiềm chế động tác của nàng. Hắn chợt xoay mặt nàng qua, bắt nàng nhìn mình, ánh mắt đuổi theo dây dưa hai mắt nàng không thả, chóp mũi giao nhau, cánh môi gần như muốn chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, hắn dùng giọng nói trầm trầm truy vấn nàng: "Thần có đủ tư cách để trở thành nam sủng của điện hạ không?"
Cổ họng Lý Thuần Nhất giống như bị khóa lại, một chữ cũng không phát ra được, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ kia, nàng rốt cuộc cũng nhận ra. Nàng theo bản năng muốn lui về sau, nhưng một chút cũng không thể động đậy. Đối phương phảng phất như nhìn nàng không đủ, như muốn trong đêm mưa này nhìn cho hết những biến hóa của nàng trong những năm này. Hơi thở giữa hai người không ngừng nóng lên, tiếng hít thở ngày càng gấp rút, ngoài phòng mưa cũng bỗng nhiên trở nên nặng hạt. Chỗ sâu trong óc trí nhớ Lý Thuần Nhất lại một lần nữa bị khơi dậy, thời khắc thanh âm khàn khàn sắp bị nàng bức ra tiếng, chợt có tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu.
Cùng với tiếng sấm ầm vang đánh xuống là quạ đen xuất hiện đậu trên xà nhà, bóng dáng đen như mực đáp xuống, hung hăng mổ về phía lưng nam tử, đâm vào da thịt không chút lưu tình. Trong nháy mắt mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, đế ngọn đèn đang mãnh liệt cháy trong phòng chớp động một cái, nam tử đột nhiên ngồi dậy, quạ đen lại vững vàng rơi vào bên cạnh đế đèn, dáng vẻ nghiêm túc, tùy thời chuẩn bị nhào về phía đối phương.
Trong cả quá trình, Lý Thuần Nhất vẫn nằm sấp không nhúc nhích, nàng nhắm mắt lại mở ra, vốn định tránh khỏi kiềm chế của đối phương, nhưng mà tay của hắn trước sau vẫn khống chế phần gáy của nàng. Dù là bị thương ngoài ý muốn như vậy, dù là da thịt bị mổ đau, đối phương lại căn bản không có vì vậy mà dao động. Hắn vẫn thong dong ngồi ở trên giường, nắm trong tay quyền chủ động.
Hắn vẫn luôn là như thế, từ nhỏ đến lớn, gần như chưa từng thất bại.
Đầu Lý Thuần Nhất đau đến muốn nứt ra, nàng khàn giọng mở miệng: "Tông Tướng Công."
"Thần đây."
"Có thể lấy tay ra được không?"
Lời nói vừa mới dứt, bàn tay ấm áp khô ráo của hắn đã chạm vào xương chẩm dưới huyệt Phong Trì của nàng xoa nhẹ: "Điện hạ cảm thấy không thoải mái sao?"
Độ ấm thích hợp, lực đạo vừa phải, nhưng Lý Thuần Nhất cảm giác không thoải mái. Nàng bất chợt kêu: "Đau."
"Thật sao?" Ánh mắt hắn cụp xuống, lại hỏi: "Điện hạ đang phát sốt sao?"
"Đúng vậy, cho nên Tông Tướng Công đến không đúng lúc rồi." Giọng nói của Lý Thuần Nhất rất chậm, tiếng nói khàn khàn áp chế tâm tình bên trong của nàng.
"Đến không đúng lúc sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi lại, lại chân thật đáng tin nói: "Đêm mưa điện hạ bị bệnh nằm trên giường, chung quanh lại không có một người thân tín nào, tình trạng như thế, nếu có người mưu đồ làm loạn, điện hạ sẽ chỉ có thể bất lực giống vừa rồi." Hắn hơi cúi đầu, thân thiết lại chậm rãi nói: "Chỉ có thần có thể bảo hộ điện hạ."
Trong khi nói chuyện hắn nhấc tay nắm chặt mặt nạ trên mặt, chậm rãi dời ra. Gương mặt kia theo bảy năm biến đổi của thời gian, cho tới bây giờ lại vẫn sáng chói đến lóa mắt, khiến cho người ta đui mù. Thời gian nuôi dưỡng diện mạo của hắn ngày càng ôn nhuận vô hại, phảng phất là người khiêm tốn tiến thối hữu lễ, nhưng không có người nào biết, bên dưới bề ngoài này, cất giấu một trái tim như thế nào.
Mặt nạ vàng rơi xuống đất, tiếng vang cùng với tiếng sét bên ngoài, chọc giận quạ đen bên cạnh đế đèn. Trong chớp mắt một bóng dáng đen kịt vọt lên, nhưng còn chưa kịp mổ người, liền chợt rơi vào tay địch.
Lực lượng cùng tốc độ của hắn đều kinh người, kẹp chặt cánh chim trong tay, ra tay không có nửa điểm do dự.
Quạ đen chỉ nhận ra chủ nhân của nó, đối với việc người lạ xuất hiện luôn luôn đề phòng, liền bất ngờ cúi đầu mãnh liệt mổ tay đối phương. Vết thương rất sâu, trên da máu nhanh chóng tuôn ra, nhỏ xuống trên giường, nhưng hắn vẫn không buông tay.
Dường như càng đau đớn, ngược lại càng có sức mạnh.
Trên mu bàn tay hắn gân xanh nổi lên rõ ràng, nhưng trên mặt lại chỉ cười nhạt, giọng nói ôn hòa xen lẫn tức giận nói với quạ đen: "Đã nếm huyết nhục của ta, cần gì phải kinh sợ như vậy?" Nói xong hắn gần như muốn bẻ gãy hai cánh của nó, lại nghe một tiếng "dừng tay" truyền đến.
"Tông Tướng Công, có chừng có mực."
Hắn đáp ứng buông tay, quạ đen tránh sang một bên, nhưng trên tay hắn máu tươi lại không ngừng chảy xuống. Mang theo mùi tanh, lại có chút vị của rỉ sắt, có lẽ còn trộn lẫn một chút hương hoa đào bí ẩn, rơi vào trên giường rồi tan ra, trong đêm tối tỏa sáng rực rỡ.
Một giọt máu lướt qua chóp mũi của Lý Thuần Nhất nhỏ xuống trên mái tóc tán loạn của nàng, sau đó cánh tay kia rũ xuống, mang theo máu tươi lướt qua bụng tới khóe môi nàng, mùi máu tanh liền theo đó mà vọt tới.
Nàng bị bệnh cho nên đôi môi xinh đẹp trở nên trắng bệch, chỉ nghe đối phương kiên nhẫn hỏi: "Điện hạ có muốn nếm thử hay không?"
Lý Thuần Nhất lại nhếch môi, làm cho người khác cảm thấy hắn thật cô độc.
Nàng liếc mắt nhìn quạ đen bị thương trong góc, nói: "Lúc trước Tông Tướng Công nói cũng không sai, ban đầu khi ta trở về Trường An, xác thực chưa có người đáng để tín nhiệm. Nhưng ngươi làm nó bị thương, lúc này ta lại thiếu một phần có thể dựa vào, Tông Tướng Công nói có thể bảo hộ ta ——" nàng nhắm mắt, lại mở ra: "Ta là người rất dễ dàng tin người khác, ngươi cũng không nên nuốt lời."
"Tuyệt không." Hắn cúi người sửa sang lại mái tóc đã thấm ướt mồ hôi của nàng, nàng cũng lặng yên tiếp nhận, dường như những yêu cầu và hứa hẹn vừa rồi, đều là lời thề son sắt, đều là mười phần chân thành, về phần phải chăng có hư tình giả ý hay không, chỉ có trong lòng mỗi người biết rõ.
Sau đó Lý Thuần Nhất nhắm mắt lại, ngủ thật lâu cũng không có xoay người, từ đầu đến cuối nàng đều đưa lưng về phía hắn. Dầu thắp chậm rãi đốt hết, mưa đêm cũng lặng lẽ ngừng, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở. Dưới chăn mỏng cơ thể bởi vì phát sốt mà không ngừng đổ mồ hôi, hô hấp nặng nề, bờ vai hơi hơi nhấp nhô.
Trời tối người yên, hắn đưa tay vào bên trong dò xét cái trán của nàng, dưới xúc cảm bóng loáng là nhiệt độ cơ thể sắp bình phục. Trận phong hàn này có lẽ sẽ nhanh kết thúc thôi, dường như hắn càng nguyện ý thấy bộ dáng sinh cơ bừng bừng của nàng, mà không phải là bộ dáng thống khổ không có chút sức lực phản kích nào.
Hắn thu tay lại, phát hiện đèn trong hành lang bên ngoài phòng không biết được người nào thắp sáng, lại có vài luồng ánh sáng chiếu vào. Dưới ánh sáng lờ mờ hắn thức dậy, nhưng lại xoay người, kéo tấm chăn đắp lên người nàng, lúc này mới ngồi dậy dự định rời đi.
Đúng lúc này, hắn lại trông thấy quạ đen, quạ đen cũng trông thấy hắn. Hắn đặt ngón tay lên môi, làm động tác im lặng với quạ đen, lại quay đầu nhìn người nằm trên giường một chút, lúc này mới giống như một nam sủng đạt tiêu chuẩn, hầu hạ người yêu chìm vào giấc ngủ sau đó lặng yên không một tiếng động rời đi.
Tiếng bước chân hắn nhẹ nhàng chậm chạp, đi tới cửa mở cửa phòng, có một chút gió lùa vào. Ngay tại lúc hắn đóng cửa phòng, trong bóng tối Lý Thuần Nhất mở mắt ra, đầu lưỡi chậm rãi liếm một chút máu đã khô cạn trên môi.
Cơn sốt của nàng đã giảm, đêm mưa cũng muốn kết thúc, không lâu sau, khi Thừa Thiên Môn mở ra tiếng trống sẽ bắt đầu vang lên, tiếng trống đường phố cũng theo đó mà cất lên, cổng phường theo thứ tự mở ra, nắng sớm phủ kín cả tòa đô thành, tất cả mọi người sẽ được đánh thức.
Trên đầu lưỡi mùi tanh dần dần biến mất, nhưng vị đắng chát của rỉ sắt vẫn lưu lại mãnh liệt.
Mùi vị kia, thực sự nàng đã nếm qua, mùi vị giống nhau như đúc, đến từ cùng một người, tên hắn gọi là Tông Đình.
Bảy năm trước hắn bất quá chỉ là một thư sinh áo trắng yếu đuối của Quốc Tử Giám, nhưng bây giờ hắn là người thừa kế cao quý của môn phiệt thế tộc*, cũng là vị quan có vai trò quan trọng một mình chống đỡ một phương triều đình, nắm giữ những chính lệnh quan trọng của đế quốc tại Trung thư tỉnh*, phẩm cấp chỉ thấp hơn Trung thư lệnh, là Trung thư thị lang ——
* Trung thư tỉnh giúp việc triều chính, đứng đầu là Trung thư lệnh
* Môn phiệt thế tộc: môn phiệt; quý tộc; nhà thế phiệt (trong xã hội phong kiến chỉ những gia đình có quyền có thế)
Tuy là phó quan Trung thư tỉnh, cũng đã là vị trí Tể tướng, người đương thời tôn xưng là "Tướng Công" .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.