Chương 19: Cá nằm trên thớt
Triệu Hi Chi
20/04/2017
Đêm khuya bên ngoài
công phòng tiếng quạ đen kêu cạc cạc, cửa sổ đã đóng chặt nhưng gió lạnh vẫn tàn phá bừa bãi hết lần này tới lần khác, thủ vệ lại càng không cho quạ đen tùy ý bayloạn, quạ đen liền đứng ở cửa sổ giằng co với vệ binh, chờ chủ nhân ra ngoài. Đáng tiếc lúc này đang có một con vật khổng lồ
gối đầu lên trên đùi chủ nhân của nó, cũng không có cách nào đứng dậy đi đón nó vào bên trong.
Cùng với đồng hồ nước từng giọt từng giọt nhỏ xuống đêm ngày càng khuya, trên bàn phủ kín thẻ tre của kỳ chế khoa này, Tằng Chiêm sự gắng gượng nhìn xuống, vài lần thiếu chút nữa cứ vậy mà ngủ, liền không khỏi đỡ trán nói thầm: "Viết thì rất hoa mỹ, tuy nhiên lại không nói tới điểm mấu chốt, hạng người như thế, còn chưa phải tốt." Nói xong lấy bút phân biệt thứ tự, ném thẻ tre vào trong một cái rương gần đó, lại bắt đầu nhìn quyển kế tiếp.
Lý Thuần Nhất ước chừng là bị lạnh, cổ họng có chút khó chịu, thỉnh thoảng kiềm chế ho khan một trận, lúc chấm bài thi cũng là hết sức có tinh thần. Trong đêm hôm khuya khoắc, nhà bếp đưa điểm tâm và trà nóng tới, Tằng Chiêm sự được tiếp tế đêm khuya, nhất thời có tinh thần trở lại, ôm ly trà ừng ực ừng ực uống cạn, cầm điểm tâm lên vừa ăn vừa tiếp tục nhìn xuống.
Lý Thuần Nhất uống mấy ngụm trà nóng, muốn xoa xoa chân tê dại, tay mới vừa hạ xuống, liền có một bàn tay nắm lấy. Lý Thuần Nhất nhanh chóng liếc mắt đối diện Tằng Chiêm sự, cúi đầu, nhìn xem người trên đùi nàng muốn cái gì, liền đưa tay cầm một miếng bánh lặng yên không một tiếng động chuyển đi xuống. Nàng phát xong thiện tâm, lại tiếp tục nhìn thẻ tre trước mặt, vừa muốn lấy bút phân biệt thứ tự, nhưng lại nắm trúng một cái áo khoác. Vì vậy nàng đặt bút xuống, đưa tay bưng ly trà chuyển đi xuống, ngay lúc nàng vừa muốn đưa tay lấy món điểm tâm, bỗng nhiên Tằng Chiêm sự cũng đưa tay với lấy chiếc bánh trong hộp, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào nàng hỏi: "Điện hạ nuôi một con mèo sao?"
Lý Thuần Nhất chẳng nói đúng sai, chỉ cầm lấy một miếng bánh cuối cùng trong hộp, làm như có thật cúi đầu ăn.
Tằng Chiêm sự bị mất cái bánh cảm thấy không vui, lại nói: "Tông tướng công đã ngủ rất lâu, vậy tính đến khi nào mới tỉnh lại đây?" Trong lời nói có nhiều bất mãn, lại giấu giếm một chút mập mờ suy đoán. Vóc dáng của hắn không cao, cổ trên người càng thêm không đủ dài, hết lần này tới lần khác chính là nhìn không thấy tình hình của bàn dài đối diện, nhưng nếu hắn là người có đủ gan, đã sớm ghé đầu đi nhìn lên đến tột cùng rồi.
Nhưng mà rốt cuộc vẫn có một số chuyện có thể muốn nhưng không thể làm, Tằng Chiêm sự nghĩ thông suốt điểm này liền dứt khoát vứt bỏ suy đoán, không thể làm gì tiếp tục chấm bài thi. Nhưng rốt cuộc lực ý chí chịu không nổi tuổi tác, ở tiếng trống canh vang lên thì rốt cuộc đặt bút xuống, kê khủy tay lên bàn, cả người nằm xuống, chỉ chốc lát sau, liền không phong độ chút nào ngáy lên.
Lý Thuần Nhất nhịn xuống ho khan, cúi đầu, dùng thần ngữ nói với Tông Đình đã thức dậy: "Nếu tướng công đã tỉnh thì cũng không cần phải giả bộ ngủ nữa, đứng lên làm việc đi."
Nhưng Tông Đình lại làm như không thấy lần nữa nhắm mắt lại. Đã rất lâu rồi hắn chưa được ngủ ngon, hôm nay chỗ này không tính là dễ chịu, thậm chí lạnh cứng làm cho cả người đau nhức, nhưng hắn vẫn ngủ rất ngon. Dù là lúc trước ở Ngô Vương phủ, cũng chưa từng ngủ được an ổn như vậy.
Hắn tham lam muốn đợi thêm một chút nữa, lưu lại giấc ngủ ngon đã lâu không có vào trong trí nhớ, Lý Thuần Nhất lại vô tình vô nghĩa lấy đầu của hắn ra, cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Chân Bổn vương rất tê." Lúc này Tông Đình mới ngồi dậy, mở mắt liếc nàng, vươn cánh tay ra dùng thần ngữ nói : "Điện hạ gối lên cánh tay thần ngủ thì thần chưa bao giờ oán trách cánh tay sẽ tê dại."
Đúng là đổi trắng thay đen, cưỡng từ đoạt lý, nàng uống một hớp trà nói: "Cũng không phải là một sự việc, tướng công là đưa cánh tay tới cửa, mà chân của Bổn vương là tướng công mạnh mẽ chiếm dụng." Nói xong giao thẻ tre trong rương cho hắn: "Tướng công nên làm việc."
Mỗi bản thẻ tre lưu lại để quyết định vì cần có ba vị quan giám khảo cùng chung ý kiến, Tông Đình tự tiện ngủ gần hai canh giờ, nên đương nhiên tiến độ sẽ phải chậm hơn nhiều so với hai vị quan giám khảo. Nhưng hắn vẫn không nóng nảy, chỉ mở ra một chút để xem sau đó lại lần nữa ném trở về trong rương, đương nhiên cũng không có đánh giá thứ bậc, trong lúc hắn sắp lục lọi cái rương kế bên, Lý Thuần Nhất ở sau lưng hắn hỏi: "Tướng công đang tìm cái gì?"
Hắn nghe tiếng nâng người lên, trong tay đã cầm một quyển thẻ tre, sau đó làm bộ làm tịch đứng lên, đi thẳng đến chậu than bên góc phía tây, nhìn tư thế rõ ràng là muốn quăng thẻ tre vào trong chậu than. Lý Thuần Nhất không để ý chân tê dại, bỗng nhiên đứng dậy đuổi theo, hắn dừng lại, cầm thẻ tre trong tay giơ lên qua đỉnh đầu, đưa mắt liếc nàng: "Điện hạ gấp gáp như vậy làm cái gì?"
Lý Thuần Nhất thấp hơn hắn một mảng lớn, tự biết đi cà nhắc cũng là không đủ để với tới thẻ tre hắn giơ lên qua đỉnh đầu, liền không làm chuyện phí công mà xem ra còn rất ngu này nữa, nhưng tư thế lại ra oai, hết sức đường hoàng nói: "Tướng công tùy ý đối xử thẻ tre của sĩ tử như vậy, là muốn bị Ngự sử buộc tội sao?"
Hắn vẫn trên cao nhìn xuống, lại nói: "Điện hạ thật là bởi vì thần tùy ý đối xử thẻ tre của sĩ tử mà gấp gáp sao?" Hắn nói xong cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Chẳng lẽ không phải bởi vì lo lắng thẻ tre của lão sư bị thiêu hủy? Tại sao che chở hắn như thế? Lại vì sao phải học chữ viết của hắn? Hắn viết giỏi hơn ta nhìn sao?"
Hắn hùng hổ doạ người, giống như tiểu thiếp đang đố kị rất không phân rõ phải trái.
"Tướng công nhất định là cố tình gây sự, lão sư có đại ân với Bổn vương, tướng công cần gì chĩa mũi nhọn vào khắp nơi chứ"
Nàng vừa dứt lời, Tông Đình lại nói tiếp: "Không sai, thần còn muốn truất rơi hắn, để cho hắn không có cơ hội vào triều Đường." Hắn hiện ra mười phần nhỏ mọn, liếc mắt nhìn Tằng Chiêm sự đang ngủ ngáy khò khò nói : "Đông cung cũng không hy vọng Hạ Lan Khâm vào triều trở thành một thanh lợi kiếm của điện hạ, do đó Tằng Chiêm sự nhất định sẽ chọn truất rơi Hạ Lan Khâm, mà ta, từ tư tâm tự nhiên cũng sẽ không cho hắn thi đỗ, hai so một, Điện hạ muốn bảo vệ chỉ sợ cũng không bảo vệ được."
Hắn nói xong cũng ném thẻ tre vào chậu than, mà Lý Thuần Nhất gần như là ở một cái chớp mắt, không quan tâm mình sẽ bị phỏng cứu cuốn thẻ tre đó từ trong chậu than ra ngoài. Nàng cầm cuốn thẻ tre hơi có chút cháy sém đó lên, dường như đang cầm trân bảo hiếm có gì đó, nhưng nàng cẩn thận mở nó ra, phân biệt rõ chữ viết, lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tông Đình, vốn là lo âu trên mặt thay vào đó là lửa giận: "Vì sao tướng công phải đùa giỡn như vậy?"
"Thần không có nói giỡn." Trong mắt Tông Đình thoáng qua một vẻ ảm đạm: “Thần chưa bao giờ nói qua đây là thẻ tre của Hạ Lan Khâm, điện hạ gấp gáp cứu như vậy, lại phát hiện không phải là thẻ tre của lão sư, vô cùng thất vọng đến mức thẹn quá thành giận sao?" Hắn tự tay đoạt lấy thẻ tre trong tay nàng, đại khái xem một lần: "Điện hạ, nếu nho sinh Giang Nam đều ngây thơ như vậy, không lấy cũng được."
Thẻ tre văn vẻ hoa mỹ, quan điểm cũng có, nhưng bây giờ đối với tình hình cục diện chính trị và vận hành của quốc gia lại không biết rõ, giữa những hàng chữ đều là lý luận suông có giới hạn của người đọc sách. Thẻ tre như vậy không chỉ một cuốn hai cuốn, người đi thi gần như có hơn phân nửa đều là loại này, mà đế quốc cũng không thiếu loại người này.
Tay Lý Thuần Nhất bị lửa than đốt trúng có chút đỏ lên, Tông Đình cúi đầu liếc một cái, nắm tay của nàng không nói lời gì bước ra cửa.
Từ phố Thuận Nghĩa Môn đi tới phía bắc, dọc theo phố Thừa Thiên Môn đi ngang qua vệ binh gác cổng bên trái và vệ binh của nha môn bên phải, Tông Đình mang nàng đi tới Trung Thư Tỉnh. Bóng đêm yên tĩnh đẹp đẽ, bên trong Hoàng thành các nha môn giống như một cái hộp an tĩnh nằm đó, lúc này đã đến giờ Thìn, chỉ có le que công phòng vẫn sáng đèn, còn lại đa số đều là một mảnh đen kịt, đã sớm ngủ say, ngay cả Trung Thư Tỉnh cũng không ngoại lệ.
Đèn dưới hành lang có vài cái đã tắt, mò mẫm dọc theo bậc thang đến công phòng, Tông Đình đốt đèn lên, tìm ra thuốc trị thương từ trong hộp, lại nắm lấy tay Lý Thuần Nhất cẩn thận bôi lên.
Lý Thuần Nhất không kháng cự, chỉ mặc cho hắn xức thuốc, lại ngước mắt nói: "Lúc Tướng công ở biệt viện từng hứa hẹn với Bổn vương, bề trên tuyệt đối không ngáng chân kẻ dưới, hành động hôm nay chẳng lẽ là lấy đá đập vào chân mình?"
"Hả? Thần nói qua sao?" Hắn mở mắt nói dối, lại giảo hoạt nói: "Cho dù thật đúng là nói qua, Hạ Lan Khâm cũng có thể bị gạt ra ngoài." Hắn bôi thuốc cho nàng xong, hai tay chống ở bên người nàng: "Vì sao Điện hạ chấp nhất để cho lão sư vào triều như thế? Có thần chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Đến trái tim của thần cũng lấy ra cho điện hạ rồi."
"Trái tim của tướng công chẳng qua là mồi, nhưng nếu ta thật đúng là cắn chết, sẽ phải vào lung đựng cá rồi. Tướng công thích ăn cá mú, nhưng ta không muốn trở thành thịt trên dĩa."
Nàng rất thẳng thắn phân tích rõ tình hình và mối quan hệ rối rắm giữa hai người bọn họ, dứt khoát đưa vấn đề đều dọn lên bàn: "Huống chi ta cũng không hiểu tướng công đang sợ cái gì, chẳng lẽ lão sư vào triều sẽ đoạt quyền thế của tướng công sao? Quân Quan Lũng chỉ có tướng công có thể huy động được, Tông gia cũng chỉ có tướng công nói chuyện có tác dụng, còn về những quan hệ rắc rối phức tạp trong triều đình, chẳng lẽ tướng công lo lắng lão sư vào triều, thì không cách nào nắm trong tay nữa hay sao?"
Tông Đình thu tay về, cầm lấy khăn lau tay, không chút hoang mang trả lời: "Điện hạ nói rất có đạo lý, thần đúng là không sợ, nhưng bây giờ Hạ Lan Khâm ảnh hưởng tới tâm tình của thần. Nếu sau này mỗi ngày đều gặp nhau trên triều đình, thì sẽ làm cho lòng người càng thêm sinh ra chán ghét."
Ghen ghét ngất trời, không có thuốc nào cứu được.
Lý Thuần Nhất không chút động lòng, cầm lấy một quả cam trên bàn, cách một cái khăn lột vỏ. Nước trái cây ngọt lành giải cơn khát nơi cổ, bình ổn lại một chút xao động nơi trái tim, nàng nghe Tông Đình nói : "Nhóm nho sinh Giang Tả này, có thể làm thư đồng hầu hạ cho quan lại, nhưng đối mặt với tranh đấu nơi triều đình, kế sách trị quốc lại ngây thơ lại tự cho là đúng, điện hạ còn chưa đến mức đuôi mù mà tin dùng chứ hả."
Trong đáy lòng hắn cất chứa thành kiến, cũng cố ý khích bác, nhưng không cách nào ảnh hưởng tới Lý Thuần Nhất. Nàng tôn sùng lời nói của Hạ Lan Khâm là lựa chọn tính cách mà tiếp nhận, nhưng sao có thể đối với nho sinh Giang Tả nói gì nghe nấy?
Năm đó nữ hoàng vì đoạt chính quyền, đã từng nương nhờ lực lượng quân sự của Sơn Đông và Quan Lũng; nhưng sau khi chính quyền vững chắc, thay vào đó nữ hoàng lại bị hai cổ lực lượng quân sự này gây khó khăn. Quyền thần dựa vào chiến công hiển hách lũng đoạn quyền hành, thậm chí mưu toan làm cho nữ hoàng mất thực quyền, đấu tranh này cho đến hôm nay cũng chưa hoàn toàn kết thúc, bộc phát trở thành tâm bệnh của nữ hoàng.
Vết xe đổ đặt ngay trước mắt, người nào cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ.
Gió lạnh ùa vào, thổi cánh cửa nhỏ bên trong công phòng lắc lư, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, Lý Thuần Nhất thoáng nhìn qua, dường như có thể thấy một chút chuyện xưa. Nàng chợt hỏi: "Nghe nói tướng công sắp thăng chức lên làm Trung Thư Lệnh, trong lúc này muốn dọn ra khỏi công phòng hay sao?"
Vấn đề của nàng bất ngờ không kịp chuẩn bị, Tông Đình hơi giật mình, nơi cổ họng không tự chủ thít chặt một chút, nhưng vẫn ung dung trả lời, nói: "Chẳng lẽ điện hạ không biết sao? Vào công phòng này căn bản chính là chuẩn bị cho Trung Thư Lệnh, vì sao thần lại phải dọn đi?"
Lý Thuần Nhất đã nhận ra ánh sáng mất tự nhiên chợt lóe lên trong mắt hắn, chỉ nói: "Tướng công có nghĩ tới hay không, rời đi nơi đây, cũng sẽ không còn thấy ác mộng nữa?"
Con ngươi hắn chợt co rút lại, Lý Thuần Nhất bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn, tựa như muốn cởi bỏ dây thừng đã vây khốn, trói buộc hắn.
Nàng biết, phụ thân hắn chết trong phòng của công phòng này, khi đó phụ thân hắn là thần tử trụ cột quan trọng của đế quốc, đảm nhiệm chính là chức Trung Thư Lệnh hắn sắp vinh thăng lên.
Bất ngờ đảm nhiệm lên, lại bị chết quá mức ám muội.
Trời chuyển sáng, Tằng Chiêm sự chấm bài thi ngủ ở trong công phòng của Thượng Thư Tỉnh, tỉnh dậy ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, nhưng không thấy hai người còn lại; mà tổ phụ của Tông Đình là Tông Quốc Công, lúc này cũng đã thức dậy, sắp tuân theo lời mời của nữ hoàng đi đến cung thành.
Quạ đen đậu trên đầu cành đầy sương, cất tiếng hót ra vẻ là một con xuân điểu.
Cùng với đồng hồ nước từng giọt từng giọt nhỏ xuống đêm ngày càng khuya, trên bàn phủ kín thẻ tre của kỳ chế khoa này, Tằng Chiêm sự gắng gượng nhìn xuống, vài lần thiếu chút nữa cứ vậy mà ngủ, liền không khỏi đỡ trán nói thầm: "Viết thì rất hoa mỹ, tuy nhiên lại không nói tới điểm mấu chốt, hạng người như thế, còn chưa phải tốt." Nói xong lấy bút phân biệt thứ tự, ném thẻ tre vào trong một cái rương gần đó, lại bắt đầu nhìn quyển kế tiếp.
Lý Thuần Nhất ước chừng là bị lạnh, cổ họng có chút khó chịu, thỉnh thoảng kiềm chế ho khan một trận, lúc chấm bài thi cũng là hết sức có tinh thần. Trong đêm hôm khuya khoắc, nhà bếp đưa điểm tâm và trà nóng tới, Tằng Chiêm sự được tiếp tế đêm khuya, nhất thời có tinh thần trở lại, ôm ly trà ừng ực ừng ực uống cạn, cầm điểm tâm lên vừa ăn vừa tiếp tục nhìn xuống.
Lý Thuần Nhất uống mấy ngụm trà nóng, muốn xoa xoa chân tê dại, tay mới vừa hạ xuống, liền có một bàn tay nắm lấy. Lý Thuần Nhất nhanh chóng liếc mắt đối diện Tằng Chiêm sự, cúi đầu, nhìn xem người trên đùi nàng muốn cái gì, liền đưa tay cầm một miếng bánh lặng yên không một tiếng động chuyển đi xuống. Nàng phát xong thiện tâm, lại tiếp tục nhìn thẻ tre trước mặt, vừa muốn lấy bút phân biệt thứ tự, nhưng lại nắm trúng một cái áo khoác. Vì vậy nàng đặt bút xuống, đưa tay bưng ly trà chuyển đi xuống, ngay lúc nàng vừa muốn đưa tay lấy món điểm tâm, bỗng nhiên Tằng Chiêm sự cũng đưa tay với lấy chiếc bánh trong hộp, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào nàng hỏi: "Điện hạ nuôi một con mèo sao?"
Lý Thuần Nhất chẳng nói đúng sai, chỉ cầm lấy một miếng bánh cuối cùng trong hộp, làm như có thật cúi đầu ăn.
Tằng Chiêm sự bị mất cái bánh cảm thấy không vui, lại nói: "Tông tướng công đã ngủ rất lâu, vậy tính đến khi nào mới tỉnh lại đây?" Trong lời nói có nhiều bất mãn, lại giấu giếm một chút mập mờ suy đoán. Vóc dáng của hắn không cao, cổ trên người càng thêm không đủ dài, hết lần này tới lần khác chính là nhìn không thấy tình hình của bàn dài đối diện, nhưng nếu hắn là người có đủ gan, đã sớm ghé đầu đi nhìn lên đến tột cùng rồi.
Nhưng mà rốt cuộc vẫn có một số chuyện có thể muốn nhưng không thể làm, Tằng Chiêm sự nghĩ thông suốt điểm này liền dứt khoát vứt bỏ suy đoán, không thể làm gì tiếp tục chấm bài thi. Nhưng rốt cuộc lực ý chí chịu không nổi tuổi tác, ở tiếng trống canh vang lên thì rốt cuộc đặt bút xuống, kê khủy tay lên bàn, cả người nằm xuống, chỉ chốc lát sau, liền không phong độ chút nào ngáy lên.
Lý Thuần Nhất nhịn xuống ho khan, cúi đầu, dùng thần ngữ nói với Tông Đình đã thức dậy: "Nếu tướng công đã tỉnh thì cũng không cần phải giả bộ ngủ nữa, đứng lên làm việc đi."
Nhưng Tông Đình lại làm như không thấy lần nữa nhắm mắt lại. Đã rất lâu rồi hắn chưa được ngủ ngon, hôm nay chỗ này không tính là dễ chịu, thậm chí lạnh cứng làm cho cả người đau nhức, nhưng hắn vẫn ngủ rất ngon. Dù là lúc trước ở Ngô Vương phủ, cũng chưa từng ngủ được an ổn như vậy.
Hắn tham lam muốn đợi thêm một chút nữa, lưu lại giấc ngủ ngon đã lâu không có vào trong trí nhớ, Lý Thuần Nhất lại vô tình vô nghĩa lấy đầu của hắn ra, cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Chân Bổn vương rất tê." Lúc này Tông Đình mới ngồi dậy, mở mắt liếc nàng, vươn cánh tay ra dùng thần ngữ nói : "Điện hạ gối lên cánh tay thần ngủ thì thần chưa bao giờ oán trách cánh tay sẽ tê dại."
Đúng là đổi trắng thay đen, cưỡng từ đoạt lý, nàng uống một hớp trà nói: "Cũng không phải là một sự việc, tướng công là đưa cánh tay tới cửa, mà chân của Bổn vương là tướng công mạnh mẽ chiếm dụng." Nói xong giao thẻ tre trong rương cho hắn: "Tướng công nên làm việc."
Mỗi bản thẻ tre lưu lại để quyết định vì cần có ba vị quan giám khảo cùng chung ý kiến, Tông Đình tự tiện ngủ gần hai canh giờ, nên đương nhiên tiến độ sẽ phải chậm hơn nhiều so với hai vị quan giám khảo. Nhưng hắn vẫn không nóng nảy, chỉ mở ra một chút để xem sau đó lại lần nữa ném trở về trong rương, đương nhiên cũng không có đánh giá thứ bậc, trong lúc hắn sắp lục lọi cái rương kế bên, Lý Thuần Nhất ở sau lưng hắn hỏi: "Tướng công đang tìm cái gì?"
Hắn nghe tiếng nâng người lên, trong tay đã cầm một quyển thẻ tre, sau đó làm bộ làm tịch đứng lên, đi thẳng đến chậu than bên góc phía tây, nhìn tư thế rõ ràng là muốn quăng thẻ tre vào trong chậu than. Lý Thuần Nhất không để ý chân tê dại, bỗng nhiên đứng dậy đuổi theo, hắn dừng lại, cầm thẻ tre trong tay giơ lên qua đỉnh đầu, đưa mắt liếc nàng: "Điện hạ gấp gáp như vậy làm cái gì?"
Lý Thuần Nhất thấp hơn hắn một mảng lớn, tự biết đi cà nhắc cũng là không đủ để với tới thẻ tre hắn giơ lên qua đỉnh đầu, liền không làm chuyện phí công mà xem ra còn rất ngu này nữa, nhưng tư thế lại ra oai, hết sức đường hoàng nói: "Tướng công tùy ý đối xử thẻ tre của sĩ tử như vậy, là muốn bị Ngự sử buộc tội sao?"
Hắn vẫn trên cao nhìn xuống, lại nói: "Điện hạ thật là bởi vì thần tùy ý đối xử thẻ tre của sĩ tử mà gấp gáp sao?" Hắn nói xong cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Chẳng lẽ không phải bởi vì lo lắng thẻ tre của lão sư bị thiêu hủy? Tại sao che chở hắn như thế? Lại vì sao phải học chữ viết của hắn? Hắn viết giỏi hơn ta nhìn sao?"
Hắn hùng hổ doạ người, giống như tiểu thiếp đang đố kị rất không phân rõ phải trái.
"Tướng công nhất định là cố tình gây sự, lão sư có đại ân với Bổn vương, tướng công cần gì chĩa mũi nhọn vào khắp nơi chứ"
Nàng vừa dứt lời, Tông Đình lại nói tiếp: "Không sai, thần còn muốn truất rơi hắn, để cho hắn không có cơ hội vào triều Đường." Hắn hiện ra mười phần nhỏ mọn, liếc mắt nhìn Tằng Chiêm sự đang ngủ ngáy khò khò nói : "Đông cung cũng không hy vọng Hạ Lan Khâm vào triều trở thành một thanh lợi kiếm của điện hạ, do đó Tằng Chiêm sự nhất định sẽ chọn truất rơi Hạ Lan Khâm, mà ta, từ tư tâm tự nhiên cũng sẽ không cho hắn thi đỗ, hai so một, Điện hạ muốn bảo vệ chỉ sợ cũng không bảo vệ được."
Hắn nói xong cũng ném thẻ tre vào chậu than, mà Lý Thuần Nhất gần như là ở một cái chớp mắt, không quan tâm mình sẽ bị phỏng cứu cuốn thẻ tre đó từ trong chậu than ra ngoài. Nàng cầm cuốn thẻ tre hơi có chút cháy sém đó lên, dường như đang cầm trân bảo hiếm có gì đó, nhưng nàng cẩn thận mở nó ra, phân biệt rõ chữ viết, lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tông Đình, vốn là lo âu trên mặt thay vào đó là lửa giận: "Vì sao tướng công phải đùa giỡn như vậy?"
"Thần không có nói giỡn." Trong mắt Tông Đình thoáng qua một vẻ ảm đạm: “Thần chưa bao giờ nói qua đây là thẻ tre của Hạ Lan Khâm, điện hạ gấp gáp cứu như vậy, lại phát hiện không phải là thẻ tre của lão sư, vô cùng thất vọng đến mức thẹn quá thành giận sao?" Hắn tự tay đoạt lấy thẻ tre trong tay nàng, đại khái xem một lần: "Điện hạ, nếu nho sinh Giang Nam đều ngây thơ như vậy, không lấy cũng được."
Thẻ tre văn vẻ hoa mỹ, quan điểm cũng có, nhưng bây giờ đối với tình hình cục diện chính trị và vận hành của quốc gia lại không biết rõ, giữa những hàng chữ đều là lý luận suông có giới hạn của người đọc sách. Thẻ tre như vậy không chỉ một cuốn hai cuốn, người đi thi gần như có hơn phân nửa đều là loại này, mà đế quốc cũng không thiếu loại người này.
Tay Lý Thuần Nhất bị lửa than đốt trúng có chút đỏ lên, Tông Đình cúi đầu liếc một cái, nắm tay của nàng không nói lời gì bước ra cửa.
Từ phố Thuận Nghĩa Môn đi tới phía bắc, dọc theo phố Thừa Thiên Môn đi ngang qua vệ binh gác cổng bên trái và vệ binh của nha môn bên phải, Tông Đình mang nàng đi tới Trung Thư Tỉnh. Bóng đêm yên tĩnh đẹp đẽ, bên trong Hoàng thành các nha môn giống như một cái hộp an tĩnh nằm đó, lúc này đã đến giờ Thìn, chỉ có le que công phòng vẫn sáng đèn, còn lại đa số đều là một mảnh đen kịt, đã sớm ngủ say, ngay cả Trung Thư Tỉnh cũng không ngoại lệ.
Đèn dưới hành lang có vài cái đã tắt, mò mẫm dọc theo bậc thang đến công phòng, Tông Đình đốt đèn lên, tìm ra thuốc trị thương từ trong hộp, lại nắm lấy tay Lý Thuần Nhất cẩn thận bôi lên.
Lý Thuần Nhất không kháng cự, chỉ mặc cho hắn xức thuốc, lại ngước mắt nói: "Lúc Tướng công ở biệt viện từng hứa hẹn với Bổn vương, bề trên tuyệt đối không ngáng chân kẻ dưới, hành động hôm nay chẳng lẽ là lấy đá đập vào chân mình?"
"Hả? Thần nói qua sao?" Hắn mở mắt nói dối, lại giảo hoạt nói: "Cho dù thật đúng là nói qua, Hạ Lan Khâm cũng có thể bị gạt ra ngoài." Hắn bôi thuốc cho nàng xong, hai tay chống ở bên người nàng: "Vì sao Điện hạ chấp nhất để cho lão sư vào triều như thế? Có thần chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Đến trái tim của thần cũng lấy ra cho điện hạ rồi."
"Trái tim của tướng công chẳng qua là mồi, nhưng nếu ta thật đúng là cắn chết, sẽ phải vào lung đựng cá rồi. Tướng công thích ăn cá mú, nhưng ta không muốn trở thành thịt trên dĩa."
Nàng rất thẳng thắn phân tích rõ tình hình và mối quan hệ rối rắm giữa hai người bọn họ, dứt khoát đưa vấn đề đều dọn lên bàn: "Huống chi ta cũng không hiểu tướng công đang sợ cái gì, chẳng lẽ lão sư vào triều sẽ đoạt quyền thế của tướng công sao? Quân Quan Lũng chỉ có tướng công có thể huy động được, Tông gia cũng chỉ có tướng công nói chuyện có tác dụng, còn về những quan hệ rắc rối phức tạp trong triều đình, chẳng lẽ tướng công lo lắng lão sư vào triều, thì không cách nào nắm trong tay nữa hay sao?"
Tông Đình thu tay về, cầm lấy khăn lau tay, không chút hoang mang trả lời: "Điện hạ nói rất có đạo lý, thần đúng là không sợ, nhưng bây giờ Hạ Lan Khâm ảnh hưởng tới tâm tình của thần. Nếu sau này mỗi ngày đều gặp nhau trên triều đình, thì sẽ làm cho lòng người càng thêm sinh ra chán ghét."
Ghen ghét ngất trời, không có thuốc nào cứu được.
Lý Thuần Nhất không chút động lòng, cầm lấy một quả cam trên bàn, cách một cái khăn lột vỏ. Nước trái cây ngọt lành giải cơn khát nơi cổ, bình ổn lại một chút xao động nơi trái tim, nàng nghe Tông Đình nói : "Nhóm nho sinh Giang Tả này, có thể làm thư đồng hầu hạ cho quan lại, nhưng đối mặt với tranh đấu nơi triều đình, kế sách trị quốc lại ngây thơ lại tự cho là đúng, điện hạ còn chưa đến mức đuôi mù mà tin dùng chứ hả."
Trong đáy lòng hắn cất chứa thành kiến, cũng cố ý khích bác, nhưng không cách nào ảnh hưởng tới Lý Thuần Nhất. Nàng tôn sùng lời nói của Hạ Lan Khâm là lựa chọn tính cách mà tiếp nhận, nhưng sao có thể đối với nho sinh Giang Tả nói gì nghe nấy?
Năm đó nữ hoàng vì đoạt chính quyền, đã từng nương nhờ lực lượng quân sự của Sơn Đông và Quan Lũng; nhưng sau khi chính quyền vững chắc, thay vào đó nữ hoàng lại bị hai cổ lực lượng quân sự này gây khó khăn. Quyền thần dựa vào chiến công hiển hách lũng đoạn quyền hành, thậm chí mưu toan làm cho nữ hoàng mất thực quyền, đấu tranh này cho đến hôm nay cũng chưa hoàn toàn kết thúc, bộc phát trở thành tâm bệnh của nữ hoàng.
Vết xe đổ đặt ngay trước mắt, người nào cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ.
Gió lạnh ùa vào, thổi cánh cửa nhỏ bên trong công phòng lắc lư, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, Lý Thuần Nhất thoáng nhìn qua, dường như có thể thấy một chút chuyện xưa. Nàng chợt hỏi: "Nghe nói tướng công sắp thăng chức lên làm Trung Thư Lệnh, trong lúc này muốn dọn ra khỏi công phòng hay sao?"
Vấn đề của nàng bất ngờ không kịp chuẩn bị, Tông Đình hơi giật mình, nơi cổ họng không tự chủ thít chặt một chút, nhưng vẫn ung dung trả lời, nói: "Chẳng lẽ điện hạ không biết sao? Vào công phòng này căn bản chính là chuẩn bị cho Trung Thư Lệnh, vì sao thần lại phải dọn đi?"
Lý Thuần Nhất đã nhận ra ánh sáng mất tự nhiên chợt lóe lên trong mắt hắn, chỉ nói: "Tướng công có nghĩ tới hay không, rời đi nơi đây, cũng sẽ không còn thấy ác mộng nữa?"
Con ngươi hắn chợt co rút lại, Lý Thuần Nhất bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn, tựa như muốn cởi bỏ dây thừng đã vây khốn, trói buộc hắn.
Nàng biết, phụ thân hắn chết trong phòng của công phòng này, khi đó phụ thân hắn là thần tử trụ cột quan trọng của đế quốc, đảm nhiệm chính là chức Trung Thư Lệnh hắn sắp vinh thăng lên.
Bất ngờ đảm nhiệm lên, lại bị chết quá mức ám muội.
Trời chuyển sáng, Tằng Chiêm sự chấm bài thi ngủ ở trong công phòng của Thượng Thư Tỉnh, tỉnh dậy ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, nhưng không thấy hai người còn lại; mà tổ phụ của Tông Đình là Tông Quốc Công, lúc này cũng đã thức dậy, sắp tuân theo lời mời của nữ hoàng đi đến cung thành.
Quạ đen đậu trên đầu cành đầy sương, cất tiếng hót ra vẻ là một con xuân điểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.