Chương 47
Triệu Hi Chi
23/06/2017
Ngọc Môn quan mới vừa đón bình minh ; hướng đông vẫn là bình nguyên Quan Trung khát khô cả
cổ, mặt trời nhanh chóng nhô lên hoàn toàn, còn chưa vào hạ đã cảm thấy
nóng ran; xa hơn về phía đông là Lôi Vũ sau đó kết thúc ở Sơn Đông, bạch quang thảm đạm phủ xuống, hiểm họa bên ngoài xếp thành hàng dài.
Trong nồi lớn cháo mới vừa sôi, mùi thơm của lương thực không chút chờ đợi mà tràn ra, đám người liền bắt đầu không thể kềm chế được. Một nồi lớn khác dùng để đun thuốc cũng bắt đầu sôi, cũng có người đang chờ một chén thuốc phòng dịch. Đám quan binh duy trì trật tự, mặc dù nhiều người, nhưng tất cả đều có cảm giác cực kỳ an tâm.
Lý Thuần Nhất cùng Nhan Bá Tân thuận lợi mượn lương thực dược liệu cứu tế từ phủ Duyện Châu đến, mỗi ngày ký phát, ghi chép sổ sách, từng hạt gạo một cũng như từng loại dược liệu, muốn sử dụng cái gì phải được an bài trước cũng cần có ấn ký của người chưởng phát, nghiêm khắc bảo đảm lương thực dược liệu tai ương được dùng đúng chỗ. Cùng lúc đó, việc khơi mương thông dòng thoát nước cũng không chút sơ xuất, dù sao kéo thêm một ngày, thì sẽ trễ một ngày cho vụ mùa gieo giống cùng kì hạn thu hoạch.
Công việc trợ giúp ở phủ Sơn Đông đã tiến vào quỹ đạo, mặc dù phóng tầm mắt nhìn trời đất tiêu điều thì cảm giác vẫn như cũ, nhưng cảm giác tuyệt vọng mờ mịt trong tim của ban đầu đã đi xa cùng dông tố rồi.
Trong phủ Đô Đốc, sáng sớm nô bộc lại bắt đầu dọn dẹp hành lang sàn nhà ướt nhem, Lục Sự Tham Quân Tề Châu đi từ phòng của Lý Thuần Nhất ra ngoài, chạm mặt Thứ Sử Thanh Châu Nhan Bá Tân lúc trước phục mệnh.
Mặc dù hắn chỉ nói một câu đơn giản "Nhan Thứ Sử khổ cực rồi", nhưng lại có thể không rơi dấu vết trao đổi ánh mắt với Nhan Bá Tân, ngay khi đi ngang qua vai nhau, cũng nhanh chóng đưa tờ giấy cho Nhan Bá Tân.
Lục Sự Tham Quân dần dần đi xa, Nhan Bá Tân đi tới trước thư phòng của Lý Thuần Nhất, đợi quan binh đi thông báo xong, lúc này mới cúi đầu cởi giày vào bên trong. Bên trong thư phòng có mùi cỏ Huân phòng dịch, Lý Thuần Nhất ngồi xuống chỉnh ngay ngắn thân, giản lược thu thập mấy bản điều trần trên án một phen, lúc ngẩng đầu Nhan Bá Tân đã đi tới trước mặt.
"Ngồi đi." Nàng trực tiếp mở miệng, lại hỏi: "Tình trạng gần đây của Thanh Châu như thế nào?"
Đã rất nhiều ngày nàng không ngủ, quanh thân lộ ra vẻ mệt mỏi, đầu óc lại vẫn hết sức minh mẫn. Nhan Bá Tân liếc cái hộp huyễn phương bày trong góc trên án, bên trong được sắp xếp hết sức tề chỉnh, có thể thấy được ý nghĩ của nàng không chịu ảnh hưởng chút nào.
Nhan Bá Tân cẩn thận nói tình huống Thanh Châu xong, ngay sau đó lại nói: "Nhưng nếu thuận lợi, sợ rằng tháng sau Điện hạ phải trở về kinh phục mệnh rồi?"
Lúc này trong thư phòng có một thư lại của Nguyên Tín ở đây, rất nhiều lời không tiện nói rõ, lời ấy của Nhan Bá Tân là muốn ám hiệu với Lý Thuần Nhất, thời gian cấp bách, có một số việc nếu quyết định chủ ý làm, thì phải mau sớm làm đi thôi, không thể kéo dài được nữa.
Lý Thuần Nhất “Ân” một tiếng, lại chợt đổi đề tài nói: "Nhan Thứ Sử chạy suốt đêm tới đây, đã dùng cơm chưa?"
"Vẫn chưa dùng ạ."
"Cùng nhau ăn đi." Lý Thuần Nhất vừa nói vừa đứng dậy, rồi lại nói với thư lại: "Ngươi cũng không cần đứng đó nữa rồi." Nàng nói xong đi ra ngoài, Nhan Bá Tân vẫn ở bên người nàng, giọng nói thấp gần như cơ hồ khó phân biệt: "Lục Sự Tham Quân là người của chúng ta rồi."
Lý Thuần Nhất nhanh chóng đảo tròng mắt, lại như không có chuyện gì tiếp tục tiến lên, giọng nói cũng là thấp gần như cơ hồ không nghe được: "Còn gì nữa không?"
"Mấy trấn tướng." Hắn nói tới đây thì vừa gặp chấp sự đâm đầu đi tới, liền không có nói rõ ràng. Hai người vào nhà ăn chung, Tạ Tiêu cũng vừa vặn đang dùng cơm. Tạ Tiêu thấy Lý Thuần Nhất vừa đến, đang muốn đứng dậy, Lý Thuần Nhất lại ý bảo hắn không cần, vẫn đi tới đối diện mà ngồi.
Tạ Tiêu nghiêng đầu nô bộc phục vụ trong nội đường nói: "Bưng hai chén canh cá ." Dứt lời lại nói với hai người Lý-Nhan: "Buổi sáng bắt được ít cá, hầm cách thủy thấy tư vị hết sức mới mẻ, Điện hạ cùng Thứ Sử nếm thử xem."
Nhan Bá Tân xoay mình cau mày, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thuần Nhất: "Không phải là Điện hạ không ăn mặn sao?"
Hắn đã sớm biết Lý Thuần Nhất ăn uống có điều cấm kỵ, nhưng Tạ Tiêu nghe thế lại sửng sốt: "Điện hạ không ăn mặn sao? Vậy lần trước thịt rắn ——"
Nàng không giải thích rõ với Tạ Tiêu, chỉ nói: "Hôm nay ta không còn là người xuất gia, không có gì phải kiêng kỵ nữa rồi." Nhưng trên thực tế, một lần nữa nàng bắt đầu ăn thịt, là do đã kháng cự được nỗi sợ đối kháng với kẻ khác.
Trước kia nàng sợ bị Lý Thừa Phong nắm trong tay trêu cợt, bị vây trong đó không dám tránh thoát, nhưng bây giờ nàng phải cố gắng từ trong đó nhảy ra, vả lại còn phải dám tới giằng co. Nàng phải có đầy đủ quyết tâm cường đạo, mới có thể đối phó Nguyên Tín, Lý Thừa Phong, mới có thể cắt đi vết thương đau nhức lở loét này.
Canh cá bưng lên án, Nhan Bá Tân lưu ý vẻ mặt của nàng có biến hóa. Phương pháp nàng thưởng thức lộ ra sự kiên quyết, đó là quyết định muốn vượt qua cái khó khăn.
Thành thật mà nói kế hoạch của bọn họ rất đơn giản, nhưng lại bí quá hoá liều. Đối với những nhân vật hạng nhất quan trọng như trợ thủ của Nguyên Tín, bọn họ cũng không có mưu toan xúi giục; mà là bắt được tướng lãnh quan trọng trong việc phòng thủ, nhân vật quản lý lương thảo quân giới là nhân vật quan trọng thứ hai cần tiến hành trọng điểm thu mua. Nhan Bá Tân cùng những người này có nhiều cơ hội gặp mặt, thậm chí đã từng cộng sự với bọn họ, kể từ đó, thu mua cũng không phải việc khó như lên trời.
Cộng thêm phía đông Tề Châu là địa phận Thanh Châu của Nhan Bá Tân, phía nam là Duyệt Châu của Thôi Minh Ái, đến lúc đó hai bên vây khốn, liền tạo thành xu thế giáp công, đối với Nguyên Tín là uy hiếp cực lớn.
Chuyện này tiến hành được hết sức bí mật, chỉ chờ một cơ hội ngáng chân Nguyên Tín một cái. Cái lợi trước nhất là vây khốn Nguyên Tín, lập tức tấu lên triều đình. Bất luận nữ hoàng cùng Lý Thừa Phong có nguyện ý nghe hay không, bất luận thái nữ cùng Sơn Đông đảng có nguyện ý thừa nhận hay không, vết thương lở loét đau nhức này cũng sẽ bại lộ dưới ánh nắng chói chang ở Quan Trung.
Đến lúc đó, lớp vỏ che chở của Nguyên Tín sẽ mất hết, Nguyên gia cũng sẽ phải gánh chịu thương tổn nặng nề.
Nhan Bá Tân thầm nghĩ cái kế hoạch này, uống cạn canh cá trước mặt, chỉ nghe Lý Thuần Nhất đè thấp giọng nói, hỏi: "Hoàng phu gần đây có động tác, ngươi có biết tin tức gì không?"
Hoàng phu cùng Nguyên gia là quan hệ vui buồn có nhau, gần đây ước chừng là hắn đã nhận ra Sơn Đông có sự khác thường, vụng trộm tiến hành điều tra cùng quấy nhiễu một chút. Mặc dù thân thể hắn ốm nhẹ, nhưng dù sao năm đó cũng là nhân vật hô phong hoán vũ, hắn sẽ không dễ dàng cho phép Nguyên gia gặp chuyện không may, đương nhiên cũng sẽ thành trở thành chướng ngại vật cho kế hoạch này.
Lý Thuần Nhất nhắc nhở Nhan Bá Tân chớ quên cảnh giác thế lực của Hoàng phu, đầy là chuyện hết sức thận trọng. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt nàng không hề có chút nhẹ nhóm này, bởi vì nàng không chỉ muốn trù mưu chuyện này, mà còn không nhịn được lo lắng cho Tông Đình tại Quan Lũng xa xôi.
Tin tức của Quan Lũng nàng biết quá muộn cảm, thế cục phía tây như sương mù, Tông Đình một người một ngựa, đồng dạng là an nguy khó dò.
Tông Đình khống chế quân coi giữ Ngọc Môn quan, cũng vượt qua phòng tuyến của phủ An Tây Đô Hộ đến tây cảnh Sa Châu của Kiều Ung, khí thế hung hăng giết tới nơi. Vó sắt của quân Thổ Phiền vó lại nghênh chiến với quân Tây Châu, lại không liệu được quân coi giữ Ngọc Môn quan từ phía đông tây nam bắc cũng đã giết tới đây.
Quân Thổ Phiền lập tức lâm vào tình cảnh bị giáp công, lại vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Đang lúc này, quân Tây Châu của Kiều Ung cũng bắt đầu đánh biên giới Thổ Phiền, cổng thành quân Thổ Phiền cháy, lại lâm vào hoàn cảnh xấu bị vây kín, không thể làm gì khác hơn là chạy trối chết.
Một trận Sa Châu, mặc dù có Kiều Ung giúp một tay, nhưng vẫn cực đại cổ vũ tinh thần. Thừa dịp không khí này còn vượng , thậm chí Tông Đình chưa kịp nói cám ơn với Kiều Ung, liền dẫn cả đám tinh binh đến Đông Hành.
Kiều Ung cũng trung nghĩa, bởi vì lo lắng quân coi giữ Ngọc Môn quan quân trống không, vẫn giữ một bộ phận quân Tây Châu lại trấn thủ, để ngừa Thổ Phiền nhân lúc nước đục mà thả câu.
Không còn nỗi lo về sau nữa, Tông Đình đi đến Đông Hành cũng càng thuận lợi. Vó sắt boong boong đi đường suốt đêm, binh đến dưới thành Túc Châu quả thật khiến địch trở tay không kịp.
Vu Khác đợi Tông Đình hồi lâu, vạn vạn không ngờ tới hắn sẽ giải quyết Thổ Phiền trước rồi lại rẽ trở lại, mà lại còn thuận lợi kêu gọi quân coi giữ Ngọc Môn quan vốn đã đầu hàng.
Làm lão quân nhân ở Quan Lũng, Vu Khác cũng không quen thuộc Tông Đình cho lắm. Mặc dù Tông Đinh trẻ tuổi, nhưng khi đó hắn đến Quan Lũng không bao lâu liền nuôi liền thay đổi tính khí liên tục. Còn nhỏ tuổi làm việc liền sâu không lường được, vả lại so với ai khác đều xuống tay ngoan độc hơn. Nếu như hắn không có gấp gáp trở về Trường An nhậm chức, mà tiếp nhận Quan Lũng đến bây giờ, chỉ sợ cũng không có chuyện của Vu Khác.
Lúc này Vu Khác đang tĩnh tọa ở trong mật thất, nghe phó tướng phía ngoài báo cáo: "Tông Đình chỉ dẫn theo 1000 kỵ binh."
"Bắt đầu công thành rồi sao?" Vu Khác nhắm hai mắt hỏi.
"Vẫn chưa có."
Chẳng lẽ đang đợi viện binh đến sau ư? Vu Khác lại hỏi: "Phía sau còn có binh sao?"
"Không có."
Vu Khác trầm ngâm không nói, phó tướng kia lại nói: "Chỉ sợ cũng là nỏ mạnh hết đà, có cần an bài binh lính gì không ạ?"
Vu Khác không đáp, lại nhỏ giọng hỏi một tên lính quèn bên cạnh: "Hoàn Đào như thế nào?"
"Vẫn không ăn không uống, cơ hồ là chết rồi." Người tiểu binh kia đáp rất khẳng định. Vu Khác hoắc mắt đứng dậy: "Đem người dội nước cho tỉnh, kéo tới cổng thành đi." Hắn đi hai bước lại nói: “Tiểu oa nhi cũng mang theo."
Hắn nói xong rốt cuộc ra khỏi mật thất này, phó tướng canh giữ ở bên ngoài thật lâu thở phào một cái. Vu Khác nói với phó tướng: "Theo như ngươi nói, an bài Thần Tiễn Thủ."
Hắn nói xong liền đi lên cổng thành, mà lúc này một con quạ đen nhánh đang từ trên cổng thành Túc Châu bay vọt xuống, vừa vặn rơi trên đầu vai Tông Đinh, cúi đầu đưa cho hắn một ống trúc dài nhỏ từ trong mỏ nhọn.
Trên cổng thành lập tức có ánh lửa lóe lên, tiến vào tình trạng tùy thời chiến đấu mà phòng bị.
Phó tướng kia lên thành lâu, dõi mắt ra xa hướng dưới cổng thành nhìn, mím môi không nói.
Lúc này Hoàn Đào và con trai nhỏ A Ly bị giam cầm ở mật thất nhiều ngày rốt cuộc bị mấy người lính kéo lên thành lâu, Hoàn Đào đã chỉ có thể thoi thóp một hơi, A Ly là không biết làm sao , đúng ở bên cạnh mà khóc.
Mấy người lính bắt A Ly lại, nhấc lên Hoàn Đào về phía trước, cũng giơ đuốc lên, hô với bên dưới: "Lui về phía sau rồi rút lui, nếu không ném hắn xuống!"
Lúc này một phó tướng bên cạnh Tông Đình cao giọng đáp về: "Bảo lão Khác kia không chết thì ra ngoài! Có gan đừng làm con rùa đen rút đầu! Bắt người già trẻ em là tên Hán đều!"
Nhưng mặc cho hắn kêu như vậy, Vu Khác lại chậm chạp không xuất hiện.
Lúc này Hoàn Đào phí sức hé mí mắt. Tất cả hỗn loạn bên ngoài như tiếng muỗi vằn lọt vào tai, làm người đau đầu muốn nứt ra. Tầm mắt mơ hồ của hắn loáng thoáng nhận ra mặt nạ vàng lá trên mặt Tông Đình, bên tai lại vang lên tiếng khóc của con trai nhỏ, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn A Ly, lại đem tất cả hi vọng cũng gửi hết cho trên Tông Đình đang trên lưng ngựa ở xa xa, cũng không biết lấy hơi sức từ đâu tới, hắn chợt tránh thoát khỏi sự kìm cặp, chợt từ trên cổng thành nhảy xuống.
Tiếng kêu sợ hãi truyền đến sau đó, mí mắt của Vu Khác ngồi bên dưới chợt giật giật khiến hắn giật mình, nghe được bên ngoài binh lính bẩm: "Họ Hoàn nhảy xuống rồi!"
Vu Khác đâm một kích, hắn leo lên thành lâu, một tay bế A Ly lên.
A Ly bị hành động tung người nhảy xuống của phụ thân kinh sợ đến còn chưa kịp hồi hồn, đã bị Vu Khác ôm lấy, hắn nhìn thấy thật nhiều ánh lửa dưới cổng thành kia, cũng nhìn thấy Tông Đình mang theo mặt nạ vàng, cuối cùng thấy được thi thể của phụ thân, lập tức gào khóc lên.
Tiếng kêu thê lương của quạ đen vang lên, tông đình sau mặt nạ hết sức căng thẳng. Trên cổng thành Thần Tiễn Thủ đã tất cả vào vị trí, Vu Khác hạ lệnh bắn tên, nhưng nhưng mà một chút động tĩnh cũng không có. Vu Khác ôm A Ly, quay đầu nhìn về phía phó tướng kia đứng cách đó không xa, gầm hét lên: “Bảo bọn hắn bắn tên!" Nhưng phó tướng kia đem lại không nhúc nhích.
Vu Khác giật mình, biết bị phản bội, lui về phía sau một bước vội vàng kêu đội trưởng thân binh, hai đội giao chiến lập tức hỗn chiến chém giết.
Lúc này Vu Khác vẫn ôm chặt A Ly, để làm con tin lui về phía sau rồi rút lui. A ly đá hắn cắn hắn, lại căn bản không thể tách thoát đi được chút nào, tiếng khóc kia thê lương, lúc này chợt có một con quạ bay lên, hung hăng mổ xuống gáy Vu Khác một cái, hai tay Vu Khác run lên, A Ly liền ngã nhào trên đất.
Nhưng vào lúc này, chợt có một tráng hán ôm một cái thùng xông lên, cả thúng dầu đầy dội lên người Vu Khác, cũng dồn hắn gắt gao tại trên tường thành, tráng hán cất tiếng tựa như gầm hét lên: "Họ Vu ngươi trả lại cho cữu cữu của ta!" Khí lực của hắn lớn đến mức muốn bóp vỡ xương cốt Vu Khác, một hỏa tiễn từ dưới thành vững vàng chạy như bay mà đến, đâm thẳng vào sau lưng Vu Khác, lửa gặp dầu bùng lên, cả người Vu Khác liền bị đốt!
Tông Đình thu cung nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi nói với phó tướng bên cạnh: "Kêu tên ngu ngốc kia buông tay, bảo hắn bảo vệ A Ly cho tốt." Sau đó kẹp bụng ngựa một cái, nhanh chóng hướng về phía thi thể cữu cữu.
Trong nồi lớn cháo mới vừa sôi, mùi thơm của lương thực không chút chờ đợi mà tràn ra, đám người liền bắt đầu không thể kềm chế được. Một nồi lớn khác dùng để đun thuốc cũng bắt đầu sôi, cũng có người đang chờ một chén thuốc phòng dịch. Đám quan binh duy trì trật tự, mặc dù nhiều người, nhưng tất cả đều có cảm giác cực kỳ an tâm.
Lý Thuần Nhất cùng Nhan Bá Tân thuận lợi mượn lương thực dược liệu cứu tế từ phủ Duyện Châu đến, mỗi ngày ký phát, ghi chép sổ sách, từng hạt gạo một cũng như từng loại dược liệu, muốn sử dụng cái gì phải được an bài trước cũng cần có ấn ký của người chưởng phát, nghiêm khắc bảo đảm lương thực dược liệu tai ương được dùng đúng chỗ. Cùng lúc đó, việc khơi mương thông dòng thoát nước cũng không chút sơ xuất, dù sao kéo thêm một ngày, thì sẽ trễ một ngày cho vụ mùa gieo giống cùng kì hạn thu hoạch.
Công việc trợ giúp ở phủ Sơn Đông đã tiến vào quỹ đạo, mặc dù phóng tầm mắt nhìn trời đất tiêu điều thì cảm giác vẫn như cũ, nhưng cảm giác tuyệt vọng mờ mịt trong tim của ban đầu đã đi xa cùng dông tố rồi.
Trong phủ Đô Đốc, sáng sớm nô bộc lại bắt đầu dọn dẹp hành lang sàn nhà ướt nhem, Lục Sự Tham Quân Tề Châu đi từ phòng của Lý Thuần Nhất ra ngoài, chạm mặt Thứ Sử Thanh Châu Nhan Bá Tân lúc trước phục mệnh.
Mặc dù hắn chỉ nói một câu đơn giản "Nhan Thứ Sử khổ cực rồi", nhưng lại có thể không rơi dấu vết trao đổi ánh mắt với Nhan Bá Tân, ngay khi đi ngang qua vai nhau, cũng nhanh chóng đưa tờ giấy cho Nhan Bá Tân.
Lục Sự Tham Quân dần dần đi xa, Nhan Bá Tân đi tới trước thư phòng của Lý Thuần Nhất, đợi quan binh đi thông báo xong, lúc này mới cúi đầu cởi giày vào bên trong. Bên trong thư phòng có mùi cỏ Huân phòng dịch, Lý Thuần Nhất ngồi xuống chỉnh ngay ngắn thân, giản lược thu thập mấy bản điều trần trên án một phen, lúc ngẩng đầu Nhan Bá Tân đã đi tới trước mặt.
"Ngồi đi." Nàng trực tiếp mở miệng, lại hỏi: "Tình trạng gần đây của Thanh Châu như thế nào?"
Đã rất nhiều ngày nàng không ngủ, quanh thân lộ ra vẻ mệt mỏi, đầu óc lại vẫn hết sức minh mẫn. Nhan Bá Tân liếc cái hộp huyễn phương bày trong góc trên án, bên trong được sắp xếp hết sức tề chỉnh, có thể thấy được ý nghĩ của nàng không chịu ảnh hưởng chút nào.
Nhan Bá Tân cẩn thận nói tình huống Thanh Châu xong, ngay sau đó lại nói: "Nhưng nếu thuận lợi, sợ rằng tháng sau Điện hạ phải trở về kinh phục mệnh rồi?"
Lúc này trong thư phòng có một thư lại của Nguyên Tín ở đây, rất nhiều lời không tiện nói rõ, lời ấy của Nhan Bá Tân là muốn ám hiệu với Lý Thuần Nhất, thời gian cấp bách, có một số việc nếu quyết định chủ ý làm, thì phải mau sớm làm đi thôi, không thể kéo dài được nữa.
Lý Thuần Nhất “Ân” một tiếng, lại chợt đổi đề tài nói: "Nhan Thứ Sử chạy suốt đêm tới đây, đã dùng cơm chưa?"
"Vẫn chưa dùng ạ."
"Cùng nhau ăn đi." Lý Thuần Nhất vừa nói vừa đứng dậy, rồi lại nói với thư lại: "Ngươi cũng không cần đứng đó nữa rồi." Nàng nói xong đi ra ngoài, Nhan Bá Tân vẫn ở bên người nàng, giọng nói thấp gần như cơ hồ khó phân biệt: "Lục Sự Tham Quân là người của chúng ta rồi."
Lý Thuần Nhất nhanh chóng đảo tròng mắt, lại như không có chuyện gì tiếp tục tiến lên, giọng nói cũng là thấp gần như cơ hồ không nghe được: "Còn gì nữa không?"
"Mấy trấn tướng." Hắn nói tới đây thì vừa gặp chấp sự đâm đầu đi tới, liền không có nói rõ ràng. Hai người vào nhà ăn chung, Tạ Tiêu cũng vừa vặn đang dùng cơm. Tạ Tiêu thấy Lý Thuần Nhất vừa đến, đang muốn đứng dậy, Lý Thuần Nhất lại ý bảo hắn không cần, vẫn đi tới đối diện mà ngồi.
Tạ Tiêu nghiêng đầu nô bộc phục vụ trong nội đường nói: "Bưng hai chén canh cá ." Dứt lời lại nói với hai người Lý-Nhan: "Buổi sáng bắt được ít cá, hầm cách thủy thấy tư vị hết sức mới mẻ, Điện hạ cùng Thứ Sử nếm thử xem."
Nhan Bá Tân xoay mình cau mày, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thuần Nhất: "Không phải là Điện hạ không ăn mặn sao?"
Hắn đã sớm biết Lý Thuần Nhất ăn uống có điều cấm kỵ, nhưng Tạ Tiêu nghe thế lại sửng sốt: "Điện hạ không ăn mặn sao? Vậy lần trước thịt rắn ——"
Nàng không giải thích rõ với Tạ Tiêu, chỉ nói: "Hôm nay ta không còn là người xuất gia, không có gì phải kiêng kỵ nữa rồi." Nhưng trên thực tế, một lần nữa nàng bắt đầu ăn thịt, là do đã kháng cự được nỗi sợ đối kháng với kẻ khác.
Trước kia nàng sợ bị Lý Thừa Phong nắm trong tay trêu cợt, bị vây trong đó không dám tránh thoát, nhưng bây giờ nàng phải cố gắng từ trong đó nhảy ra, vả lại còn phải dám tới giằng co. Nàng phải có đầy đủ quyết tâm cường đạo, mới có thể đối phó Nguyên Tín, Lý Thừa Phong, mới có thể cắt đi vết thương đau nhức lở loét này.
Canh cá bưng lên án, Nhan Bá Tân lưu ý vẻ mặt của nàng có biến hóa. Phương pháp nàng thưởng thức lộ ra sự kiên quyết, đó là quyết định muốn vượt qua cái khó khăn.
Thành thật mà nói kế hoạch của bọn họ rất đơn giản, nhưng lại bí quá hoá liều. Đối với những nhân vật hạng nhất quan trọng như trợ thủ của Nguyên Tín, bọn họ cũng không có mưu toan xúi giục; mà là bắt được tướng lãnh quan trọng trong việc phòng thủ, nhân vật quản lý lương thảo quân giới là nhân vật quan trọng thứ hai cần tiến hành trọng điểm thu mua. Nhan Bá Tân cùng những người này có nhiều cơ hội gặp mặt, thậm chí đã từng cộng sự với bọn họ, kể từ đó, thu mua cũng không phải việc khó như lên trời.
Cộng thêm phía đông Tề Châu là địa phận Thanh Châu của Nhan Bá Tân, phía nam là Duyệt Châu của Thôi Minh Ái, đến lúc đó hai bên vây khốn, liền tạo thành xu thế giáp công, đối với Nguyên Tín là uy hiếp cực lớn.
Chuyện này tiến hành được hết sức bí mật, chỉ chờ một cơ hội ngáng chân Nguyên Tín một cái. Cái lợi trước nhất là vây khốn Nguyên Tín, lập tức tấu lên triều đình. Bất luận nữ hoàng cùng Lý Thừa Phong có nguyện ý nghe hay không, bất luận thái nữ cùng Sơn Đông đảng có nguyện ý thừa nhận hay không, vết thương lở loét đau nhức này cũng sẽ bại lộ dưới ánh nắng chói chang ở Quan Trung.
Đến lúc đó, lớp vỏ che chở của Nguyên Tín sẽ mất hết, Nguyên gia cũng sẽ phải gánh chịu thương tổn nặng nề.
Nhan Bá Tân thầm nghĩ cái kế hoạch này, uống cạn canh cá trước mặt, chỉ nghe Lý Thuần Nhất đè thấp giọng nói, hỏi: "Hoàng phu gần đây có động tác, ngươi có biết tin tức gì không?"
Hoàng phu cùng Nguyên gia là quan hệ vui buồn có nhau, gần đây ước chừng là hắn đã nhận ra Sơn Đông có sự khác thường, vụng trộm tiến hành điều tra cùng quấy nhiễu một chút. Mặc dù thân thể hắn ốm nhẹ, nhưng dù sao năm đó cũng là nhân vật hô phong hoán vũ, hắn sẽ không dễ dàng cho phép Nguyên gia gặp chuyện không may, đương nhiên cũng sẽ thành trở thành chướng ngại vật cho kế hoạch này.
Lý Thuần Nhất nhắc nhở Nhan Bá Tân chớ quên cảnh giác thế lực của Hoàng phu, đầy là chuyện hết sức thận trọng. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt nàng không hề có chút nhẹ nhóm này, bởi vì nàng không chỉ muốn trù mưu chuyện này, mà còn không nhịn được lo lắng cho Tông Đình tại Quan Lũng xa xôi.
Tin tức của Quan Lũng nàng biết quá muộn cảm, thế cục phía tây như sương mù, Tông Đình một người một ngựa, đồng dạng là an nguy khó dò.
Tông Đình khống chế quân coi giữ Ngọc Môn quan, cũng vượt qua phòng tuyến của phủ An Tây Đô Hộ đến tây cảnh Sa Châu của Kiều Ung, khí thế hung hăng giết tới nơi. Vó sắt của quân Thổ Phiền vó lại nghênh chiến với quân Tây Châu, lại không liệu được quân coi giữ Ngọc Môn quan từ phía đông tây nam bắc cũng đã giết tới đây.
Quân Thổ Phiền lập tức lâm vào tình cảnh bị giáp công, lại vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Đang lúc này, quân Tây Châu của Kiều Ung cũng bắt đầu đánh biên giới Thổ Phiền, cổng thành quân Thổ Phiền cháy, lại lâm vào hoàn cảnh xấu bị vây kín, không thể làm gì khác hơn là chạy trối chết.
Một trận Sa Châu, mặc dù có Kiều Ung giúp một tay, nhưng vẫn cực đại cổ vũ tinh thần. Thừa dịp không khí này còn vượng , thậm chí Tông Đình chưa kịp nói cám ơn với Kiều Ung, liền dẫn cả đám tinh binh đến Đông Hành.
Kiều Ung cũng trung nghĩa, bởi vì lo lắng quân coi giữ Ngọc Môn quan quân trống không, vẫn giữ một bộ phận quân Tây Châu lại trấn thủ, để ngừa Thổ Phiền nhân lúc nước đục mà thả câu.
Không còn nỗi lo về sau nữa, Tông Đình đi đến Đông Hành cũng càng thuận lợi. Vó sắt boong boong đi đường suốt đêm, binh đến dưới thành Túc Châu quả thật khiến địch trở tay không kịp.
Vu Khác đợi Tông Đình hồi lâu, vạn vạn không ngờ tới hắn sẽ giải quyết Thổ Phiền trước rồi lại rẽ trở lại, mà lại còn thuận lợi kêu gọi quân coi giữ Ngọc Môn quan vốn đã đầu hàng.
Làm lão quân nhân ở Quan Lũng, Vu Khác cũng không quen thuộc Tông Đình cho lắm. Mặc dù Tông Đinh trẻ tuổi, nhưng khi đó hắn đến Quan Lũng không bao lâu liền nuôi liền thay đổi tính khí liên tục. Còn nhỏ tuổi làm việc liền sâu không lường được, vả lại so với ai khác đều xuống tay ngoan độc hơn. Nếu như hắn không có gấp gáp trở về Trường An nhậm chức, mà tiếp nhận Quan Lũng đến bây giờ, chỉ sợ cũng không có chuyện của Vu Khác.
Lúc này Vu Khác đang tĩnh tọa ở trong mật thất, nghe phó tướng phía ngoài báo cáo: "Tông Đình chỉ dẫn theo 1000 kỵ binh."
"Bắt đầu công thành rồi sao?" Vu Khác nhắm hai mắt hỏi.
"Vẫn chưa có."
Chẳng lẽ đang đợi viện binh đến sau ư? Vu Khác lại hỏi: "Phía sau còn có binh sao?"
"Không có."
Vu Khác trầm ngâm không nói, phó tướng kia lại nói: "Chỉ sợ cũng là nỏ mạnh hết đà, có cần an bài binh lính gì không ạ?"
Vu Khác không đáp, lại nhỏ giọng hỏi một tên lính quèn bên cạnh: "Hoàn Đào như thế nào?"
"Vẫn không ăn không uống, cơ hồ là chết rồi." Người tiểu binh kia đáp rất khẳng định. Vu Khác hoắc mắt đứng dậy: "Đem người dội nước cho tỉnh, kéo tới cổng thành đi." Hắn đi hai bước lại nói: “Tiểu oa nhi cũng mang theo."
Hắn nói xong rốt cuộc ra khỏi mật thất này, phó tướng canh giữ ở bên ngoài thật lâu thở phào một cái. Vu Khác nói với phó tướng: "Theo như ngươi nói, an bài Thần Tiễn Thủ."
Hắn nói xong liền đi lên cổng thành, mà lúc này một con quạ đen nhánh đang từ trên cổng thành Túc Châu bay vọt xuống, vừa vặn rơi trên đầu vai Tông Đinh, cúi đầu đưa cho hắn một ống trúc dài nhỏ từ trong mỏ nhọn.
Trên cổng thành lập tức có ánh lửa lóe lên, tiến vào tình trạng tùy thời chiến đấu mà phòng bị.
Phó tướng kia lên thành lâu, dõi mắt ra xa hướng dưới cổng thành nhìn, mím môi không nói.
Lúc này Hoàn Đào và con trai nhỏ A Ly bị giam cầm ở mật thất nhiều ngày rốt cuộc bị mấy người lính kéo lên thành lâu, Hoàn Đào đã chỉ có thể thoi thóp một hơi, A Ly là không biết làm sao , đúng ở bên cạnh mà khóc.
Mấy người lính bắt A Ly lại, nhấc lên Hoàn Đào về phía trước, cũng giơ đuốc lên, hô với bên dưới: "Lui về phía sau rồi rút lui, nếu không ném hắn xuống!"
Lúc này một phó tướng bên cạnh Tông Đình cao giọng đáp về: "Bảo lão Khác kia không chết thì ra ngoài! Có gan đừng làm con rùa đen rút đầu! Bắt người già trẻ em là tên Hán đều!"
Nhưng mặc cho hắn kêu như vậy, Vu Khác lại chậm chạp không xuất hiện.
Lúc này Hoàn Đào phí sức hé mí mắt. Tất cả hỗn loạn bên ngoài như tiếng muỗi vằn lọt vào tai, làm người đau đầu muốn nứt ra. Tầm mắt mơ hồ của hắn loáng thoáng nhận ra mặt nạ vàng lá trên mặt Tông Đình, bên tai lại vang lên tiếng khóc của con trai nhỏ, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn A Ly, lại đem tất cả hi vọng cũng gửi hết cho trên Tông Đình đang trên lưng ngựa ở xa xa, cũng không biết lấy hơi sức từ đâu tới, hắn chợt tránh thoát khỏi sự kìm cặp, chợt từ trên cổng thành nhảy xuống.
Tiếng kêu sợ hãi truyền đến sau đó, mí mắt của Vu Khác ngồi bên dưới chợt giật giật khiến hắn giật mình, nghe được bên ngoài binh lính bẩm: "Họ Hoàn nhảy xuống rồi!"
Vu Khác đâm một kích, hắn leo lên thành lâu, một tay bế A Ly lên.
A Ly bị hành động tung người nhảy xuống của phụ thân kinh sợ đến còn chưa kịp hồi hồn, đã bị Vu Khác ôm lấy, hắn nhìn thấy thật nhiều ánh lửa dưới cổng thành kia, cũng nhìn thấy Tông Đình mang theo mặt nạ vàng, cuối cùng thấy được thi thể của phụ thân, lập tức gào khóc lên.
Tiếng kêu thê lương của quạ đen vang lên, tông đình sau mặt nạ hết sức căng thẳng. Trên cổng thành Thần Tiễn Thủ đã tất cả vào vị trí, Vu Khác hạ lệnh bắn tên, nhưng nhưng mà một chút động tĩnh cũng không có. Vu Khác ôm A Ly, quay đầu nhìn về phía phó tướng kia đứng cách đó không xa, gầm hét lên: “Bảo bọn hắn bắn tên!" Nhưng phó tướng kia đem lại không nhúc nhích.
Vu Khác giật mình, biết bị phản bội, lui về phía sau một bước vội vàng kêu đội trưởng thân binh, hai đội giao chiến lập tức hỗn chiến chém giết.
Lúc này Vu Khác vẫn ôm chặt A Ly, để làm con tin lui về phía sau rồi rút lui. A ly đá hắn cắn hắn, lại căn bản không thể tách thoát đi được chút nào, tiếng khóc kia thê lương, lúc này chợt có một con quạ bay lên, hung hăng mổ xuống gáy Vu Khác một cái, hai tay Vu Khác run lên, A Ly liền ngã nhào trên đất.
Nhưng vào lúc này, chợt có một tráng hán ôm một cái thùng xông lên, cả thúng dầu đầy dội lên người Vu Khác, cũng dồn hắn gắt gao tại trên tường thành, tráng hán cất tiếng tựa như gầm hét lên: "Họ Vu ngươi trả lại cho cữu cữu của ta!" Khí lực của hắn lớn đến mức muốn bóp vỡ xương cốt Vu Khác, một hỏa tiễn từ dưới thành vững vàng chạy như bay mà đến, đâm thẳng vào sau lưng Vu Khác, lửa gặp dầu bùng lên, cả người Vu Khác liền bị đốt!
Tông Đình thu cung nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi nói với phó tướng bên cạnh: "Kêu tên ngu ngốc kia buông tay, bảo hắn bảo vệ A Ly cho tốt." Sau đó kẹp bụng ngựa một cái, nhanh chóng hướng về phía thi thể cữu cữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.