Chương 61: chương 61
Triệu Hi Chi
23/06/2017
Nội thị dè dặt cẩn
trọng, vòng vào chính điện để thêm trà. Nhan Bá Tân ngước mắt, hỏi hắn,
“Điện hạ có khỏe không?” Nội thị vừa nghe liền sửng sốt, bàn tay cầm
bình trà bỗng chốc run lên. Hắn không biết đối phương hỏi Ngô vương hay
Thái nữ, đành phải trả lời, “Trước mắt, Ngô vương điện hạ đang canh giữ
bên cạnh giường của Thái nữ, vẫn chưa có động tĩnh gì lớn.”
Nội thị vừa nói xong, con quạ đen trên bàn chợt kêu “oa” một tiếng, khiến hắn phát hoảng. Nhìn con chim được quấn băng gạc, hắn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhanh tay cầm bình chạy biến.
Nhan Bá Tân quay đầu, nhìn con quạ đen bị thương nặng còn chưa khỏi hẳn. Y giống như đang tự nói với mình, “Lý Thường Phong bị thương nặng à? Xem ra, bệnh của nàng ta quả là nguy kịch rồi.” Dứt lời, y nhướng mày lên, “Nếu như ngày trước, nàng ta không gặp những chuyện đó, có lẽ tình cảnh hôm nay sẽ không thảm thương đến mức thế này.”
Lúc y đang nhớ về chuyện cũ thì trong chủ điện, Lý Thừa Phong và Lý Thuần Nhất không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện.
Trước lúc lâm chung, con người ta mới nhớ lại những chuyện mà bản thân mình từng ấn tượng, khắc sâu vào lòng. Lý Thừa Phong cố sức một hồi mới nhận ra đại nạn đá giáng xuống người mình, hơi thở trở nên thống khổ hơn bao giờ hết. Cánh tay gầy trơ xương của nàng ta nắm chặt lấy áo bào của Lý Thuần Nhất, lộ ra vết thương đã thối rữa đến mức kinh người. Giờ phút này, trong đầu nàng ta không ngừng hiện lên cơn ác mộng nhiều năm – đứa nhỏ mà năm xưa nàng ta phải trải qua cơn đau bụng cùng cực để sinh ra cũng là một quái vật đã chết.
Dù chưa đủ tháng, đứa nhỏ với khuôn mặt rướm máu ấy cũng đã thành hình, thế nhưng chỉ có một con mắt duy nhất ở trên trán, ngay cả mũi cũng không có, tay chân cuộn tròn lại, không hề phát ra tiếng động. Nữ y thấy vậy liền mất bình tĩnh, kinh hồn lạc phách, thét chói tai rồi lao ra khỏi cửa điện, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch. Vốn định bọc đứa nhỏ đã chết từ trong bụng mẹ ấy lại, nào ngờ Lý Thừa Phong đã chống tay ngồi dậy, nhìn rõ khuôn mặt con mình.
Đứa con chết từ trong trứng nước đã là một sự đả kích tột cùng, hình dáng thảm thiết của nó khi được sinh ra lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi vạn phần, tựa như một lời nguyền rủa treo trên đỉnh đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống để gây thương tổn cho người khác. Hoàng thất sinh ra quái thai là điềm xấu. Nữ hoàng tuyệt đối phong tỏa tin tức, đồng thời cũng bộc lộ sự thất vọng cùng cực đối với kẻ nát rượu như Lý Thừa Phong. Bà ta chuyển hết mọi sự quan tâm lên người của Thái tử.
*Lúc này, Lý Thừa Phong còn chưa trở thành Thái nữ.
Đúng lúc ấy, tình hình ở Sơn Đông trở nên căng thẳng, Nguyên Tín không thể ở lại kinh thành bầu bạn cùng thê tử, do đó mà càng không có người quản thúc, kiềm chế Lý Thừa Phong. Trải qua việc sinh nở, nàng ta vô cùng nản lòng, những cơn say rượu mãnh liệt hơn trước, thường hay say đến khi bất tỉnh nhân sự, thậm chí còn bắt đầu những tháng ngày hoang dâm vô độ. Trong một lần ngẫu nhiên, nàng ta gặp được một cao nhân đắc đạo từ phương Nam tới. Sau vài lần được khuyên giải, Lý Thừa Phong bỗng nhiên thay đổi nhanh chóng, tỉnh lại thêm một lần nữa.
Đan dược cho nàng ta sức mạnh, đồng thời cũng cho cuộc sống của nàng ta có thêm một niềm hy vọng. Lý Thừa Phong lấy lại tác phong làm việc lúc đầu, so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém. Vứt bỏ tình cảm bi thương tột độ, vặt vãnh, thoát khỏi mọi cảm giác ràng buộc mình có tội, nàng ta chỉ còn lại khát vọng vô hạn về việc bành trướng quyền lực -- trả thù người được sủng ái là huynh trưởng, chỉ bằng một cái nhấc tay đã khiến hắn rơi đài từ trên địa vị cao vời vợi. Đồng thời, nàng ta càng lúc càng ham muốn được bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Đan dược đã trở thành thứ khiến nàng ta ỷ lại mỗi khi đến cơn thống khổ. Càng mặc sức, càng thích thú, chỉ khi tỉnh táo lại rồi, ngồi xuống, trong lòng mới cảm thấy mờ mịt. Chẳng có bao nhiêu chuyện có thể làm bản thân bình ổn lại, máu lạnh sau lưng được dịp tràn ra khắp thể xác trống rỗng, Lý Thường Phong luôn bị sự nản lòng, tuyệt vọng lẫn ác ý giáng xuống người mình, tinh thần không thể tỉnh táo. Trước mặt người khác, nàng ta luôn tỏ ra vui vẻ, dã tâm bừng bừng, nhưng những nỗ lực để duy trì vẻ ngoài ấy phải nhờ đến đan dược mới có được. Mỗi khi ở một mình, nằm cuộn tròn trên giường, nàng ta mới hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn.
Đã đi đến bước đường này trong cuộc đời, chuyện gì cũng đều tan thành mây khói, lúc này mới có thể lộ ra một chút bản chất con người trong phút cuối cùng.
Lý Thuần Nhất ngồi bên cạnh giường, nghe hơi thở thống khổ lẫn tiếng rên ngày càng yếu ớt mà trên mặt nàng không hề lộ vẻ xúc động. Đối với Lý Thừa Phong mà nói, những lời khuyên giải của người khác sớm đã không còn ích lợi gì nữa rồi. Nhân quả trong đời phải do bản thân mình gánh chịu, đó là quy luật mà Lý Thuần Nhất hiểu rõ, cho dù nàng có tha thứ cho tỷ tỷ hay không cũng chẳng có quan hệ.
Những gì mà nàng muốn làm vẫn còn rất nhiều. Trước kia, khi xách bao vải ra đi, nàng chỉ biết bước từng bước thật chậm. Vì thế, nàng không muốn tính toán, chấp nhất những điều không cam lòng lẫn thống khổ đã qua. Chuyện gì đều sẽ vượt qua. Bây giờ, nàng chỉ muốn bình tĩnh, tiễn Lý Thừa Phong lên đường.
Bàn tay nắm chặt áo bào của nàng mỗi lúc một buông lơi xuống đất. Bất thình lình, Lý Thừa Phong cố dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng để bắt lấy tay nàng.
Nàng ta chỉ bắt được những đầu ngón tay lạnh như băng của Lý Thuần Nhất. Sờ vào sâu trong lòng bàn tay, nàng ta chợt cảm nhận được cái gì đó. Một nửa huyết mạch tương thông, thế nhưng người tỷ tỷ kia lại không ngừng trêu đùa, sử dụng mưu kế nhằm vào muội muội. Vốn dĩ hai người có thể là tỷ muội chân thành, tương xứng với nhau, vậy mà lại tranh cãi, đối lập nhiều năm trời.
Lý Thừa Phong trợn mắt, chiếc màn thêu hoa văn rối rắm chợt trở nên vặn vẹo trong cái nhìn của nàng ta. Tiếng rên yếu ớt ngừng lại. Lúc này, nàng ta chỉ còn một hơi tàn, bàn tay dần nới lỏng ra, lại buông xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào đầu ngón tay của Lý Thuần Nhất, ngay sau đó, nàng ta đã trút hơi thở cuối cùng trong bình an.
Cho dù chết đi, không có dây dưa, nhưng đầu ngón tay của đôi bên chạm vào nhau lại khiến lòng của Lý Thuần Nhất xúc động. Nàng hơi sợ, run lên một chút, sau đó thu tay về rồi đứng dậy. Lúc này, nàng mới nhớ đến tiểu tự của Lý Thừa Phong – Thanh Tước.
Chu Tước phương Nam, Phượng Hoàng
Nội thị vừa nói xong, con quạ đen trên bàn chợt kêu “oa” một tiếng, khiến hắn phát hoảng. Nhìn con chim được quấn băng gạc, hắn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhanh tay cầm bình chạy biến.
Nhan Bá Tân quay đầu, nhìn con quạ đen bị thương nặng còn chưa khỏi hẳn. Y giống như đang tự nói với mình, “Lý Thường Phong bị thương nặng à? Xem ra, bệnh của nàng ta quả là nguy kịch rồi.” Dứt lời, y nhướng mày lên, “Nếu như ngày trước, nàng ta không gặp những chuyện đó, có lẽ tình cảnh hôm nay sẽ không thảm thương đến mức thế này.”
Lúc y đang nhớ về chuyện cũ thì trong chủ điện, Lý Thừa Phong và Lý Thuần Nhất không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện.
Trước lúc lâm chung, con người ta mới nhớ lại những chuyện mà bản thân mình từng ấn tượng, khắc sâu vào lòng. Lý Thừa Phong cố sức một hồi mới nhận ra đại nạn đá giáng xuống người mình, hơi thở trở nên thống khổ hơn bao giờ hết. Cánh tay gầy trơ xương của nàng ta nắm chặt lấy áo bào của Lý Thuần Nhất, lộ ra vết thương đã thối rữa đến mức kinh người. Giờ phút này, trong đầu nàng ta không ngừng hiện lên cơn ác mộng nhiều năm – đứa nhỏ mà năm xưa nàng ta phải trải qua cơn đau bụng cùng cực để sinh ra cũng là một quái vật đã chết.
Dù chưa đủ tháng, đứa nhỏ với khuôn mặt rướm máu ấy cũng đã thành hình, thế nhưng chỉ có một con mắt duy nhất ở trên trán, ngay cả mũi cũng không có, tay chân cuộn tròn lại, không hề phát ra tiếng động. Nữ y thấy vậy liền mất bình tĩnh, kinh hồn lạc phách, thét chói tai rồi lao ra khỏi cửa điện, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch. Vốn định bọc đứa nhỏ đã chết từ trong bụng mẹ ấy lại, nào ngờ Lý Thừa Phong đã chống tay ngồi dậy, nhìn rõ khuôn mặt con mình.
Đứa con chết từ trong trứng nước đã là một sự đả kích tột cùng, hình dáng thảm thiết của nó khi được sinh ra lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi vạn phần, tựa như một lời nguyền rủa treo trên đỉnh đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống để gây thương tổn cho người khác. Hoàng thất sinh ra quái thai là điềm xấu. Nữ hoàng tuyệt đối phong tỏa tin tức, đồng thời cũng bộc lộ sự thất vọng cùng cực đối với kẻ nát rượu như Lý Thừa Phong. Bà ta chuyển hết mọi sự quan tâm lên người của Thái tử.
*Lúc này, Lý Thừa Phong còn chưa trở thành Thái nữ.
Đúng lúc ấy, tình hình ở Sơn Đông trở nên căng thẳng, Nguyên Tín không thể ở lại kinh thành bầu bạn cùng thê tử, do đó mà càng không có người quản thúc, kiềm chế Lý Thừa Phong. Trải qua việc sinh nở, nàng ta vô cùng nản lòng, những cơn say rượu mãnh liệt hơn trước, thường hay say đến khi bất tỉnh nhân sự, thậm chí còn bắt đầu những tháng ngày hoang dâm vô độ. Trong một lần ngẫu nhiên, nàng ta gặp được một cao nhân đắc đạo từ phương Nam tới. Sau vài lần được khuyên giải, Lý Thừa Phong bỗng nhiên thay đổi nhanh chóng, tỉnh lại thêm một lần nữa.
Đan dược cho nàng ta sức mạnh, đồng thời cũng cho cuộc sống của nàng ta có thêm một niềm hy vọng. Lý Thừa Phong lấy lại tác phong làm việc lúc đầu, so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém. Vứt bỏ tình cảm bi thương tột độ, vặt vãnh, thoát khỏi mọi cảm giác ràng buộc mình có tội, nàng ta chỉ còn lại khát vọng vô hạn về việc bành trướng quyền lực -- trả thù người được sủng ái là huynh trưởng, chỉ bằng một cái nhấc tay đã khiến hắn rơi đài từ trên địa vị cao vời vợi. Đồng thời, nàng ta càng lúc càng ham muốn được bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Đan dược đã trở thành thứ khiến nàng ta ỷ lại mỗi khi đến cơn thống khổ. Càng mặc sức, càng thích thú, chỉ khi tỉnh táo lại rồi, ngồi xuống, trong lòng mới cảm thấy mờ mịt. Chẳng có bao nhiêu chuyện có thể làm bản thân bình ổn lại, máu lạnh sau lưng được dịp tràn ra khắp thể xác trống rỗng, Lý Thường Phong luôn bị sự nản lòng, tuyệt vọng lẫn ác ý giáng xuống người mình, tinh thần không thể tỉnh táo. Trước mặt người khác, nàng ta luôn tỏ ra vui vẻ, dã tâm bừng bừng, nhưng những nỗ lực để duy trì vẻ ngoài ấy phải nhờ đến đan dược mới có được. Mỗi khi ở một mình, nằm cuộn tròn trên giường, nàng ta mới hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn.
Đã đi đến bước đường này trong cuộc đời, chuyện gì cũng đều tan thành mây khói, lúc này mới có thể lộ ra một chút bản chất con người trong phút cuối cùng.
Lý Thuần Nhất ngồi bên cạnh giường, nghe hơi thở thống khổ lẫn tiếng rên ngày càng yếu ớt mà trên mặt nàng không hề lộ vẻ xúc động. Đối với Lý Thừa Phong mà nói, những lời khuyên giải của người khác sớm đã không còn ích lợi gì nữa rồi. Nhân quả trong đời phải do bản thân mình gánh chịu, đó là quy luật mà Lý Thuần Nhất hiểu rõ, cho dù nàng có tha thứ cho tỷ tỷ hay không cũng chẳng có quan hệ.
Những gì mà nàng muốn làm vẫn còn rất nhiều. Trước kia, khi xách bao vải ra đi, nàng chỉ biết bước từng bước thật chậm. Vì thế, nàng không muốn tính toán, chấp nhất những điều không cam lòng lẫn thống khổ đã qua. Chuyện gì đều sẽ vượt qua. Bây giờ, nàng chỉ muốn bình tĩnh, tiễn Lý Thừa Phong lên đường.
Bàn tay nắm chặt áo bào của nàng mỗi lúc một buông lơi xuống đất. Bất thình lình, Lý Thừa Phong cố dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng để bắt lấy tay nàng.
Nàng ta chỉ bắt được những đầu ngón tay lạnh như băng của Lý Thuần Nhất. Sờ vào sâu trong lòng bàn tay, nàng ta chợt cảm nhận được cái gì đó. Một nửa huyết mạch tương thông, thế nhưng người tỷ tỷ kia lại không ngừng trêu đùa, sử dụng mưu kế nhằm vào muội muội. Vốn dĩ hai người có thể là tỷ muội chân thành, tương xứng với nhau, vậy mà lại tranh cãi, đối lập nhiều năm trời.
Lý Thừa Phong trợn mắt, chiếc màn thêu hoa văn rối rắm chợt trở nên vặn vẹo trong cái nhìn của nàng ta. Tiếng rên yếu ớt ngừng lại. Lúc này, nàng ta chỉ còn một hơi tàn, bàn tay dần nới lỏng ra, lại buông xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào đầu ngón tay của Lý Thuần Nhất, ngay sau đó, nàng ta đã trút hơi thở cuối cùng trong bình an.
Cho dù chết đi, không có dây dưa, nhưng đầu ngón tay của đôi bên chạm vào nhau lại khiến lòng của Lý Thuần Nhất xúc động. Nàng hơi sợ, run lên một chút, sau đó thu tay về rồi đứng dậy. Lúc này, nàng mới nhớ đến tiểu tự của Lý Thừa Phong – Thanh Tước.
Chu Tước phương Nam, Phượng Hoàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.