Chương 65: chương 65
Triệu Hi Chi
25/06/2017
Gần đây, bệnh cũ của
Tông Quốc công tái phát. Ông chạy một mạch tới, tay cầm quải trượng nện
mạnh xuống nền đất, đôi mắt già nua, trầm đục trợn to, để lộ tơ máu đỏ
bừng.
Lý Thuần Nhất đặt tấu chương trong tay xuống, ung dung đứng dậy, “Quốc công, mời ngồi.”
Nội thị chạy nhanh tới, đặt một tấm đệm bên cạnh chiếc bàn dài. Tông Quốc công vẫn chống gậy, đứng bất động, cố gắng khắc chế cơn ho rồi truy hỏi, “Việc tìm người tới đâu rồi hả?”
"Vẫn đang tìm." Lý Thuần Nhất đáp.
"Tìm thế nào? Lật tung cả kinh thành để tìm sao? Cho rằng Nguyên Tín còn ở lại đây, chờ bị bắt hả?” Tông Quốc công nói chuyện, chòm râu bạc trắng khẽ run lên, giọng nói càng hấp tấp hơn, rõ ràng là đang thể hiện sự bất mãn đối với Lý Thuần Nhất, khuôn mặt tràn đầy sự khó chịu của ông lộ rõ ý muốn gây khó dễ cho nàng. Mới sáng sớm mà đã dùng khí thế bức người để nói chuyện, một mặt, ông lo lắng cho an uy của Tông Đình; mặt khác, ông không tin tưởng năng lực ngồi lên ngôi vị và mưu kế của Lý Thuần Nhất – sợ nàng hoảng loạn mà từ bỏ, sợ nàng không còn kế sách nào.
Lý Thuần Nhất vừa thấy nội thị xếp đệm mềm xong, nàng liền nhìn về phía Tông Như Lai, ý bảo hắn đỡ Tông Quốc công ngồi xuống.
Tông Như Lai hiểu ý nàng, lập tức bước lên phía trước để đỡ Tông Quốc công. Nào ngờ, Tông Quốc công không hề khách khí, liếc hắn một cái, vẫn không chịu ngồi, lại nói với Lý Thuần Nhất, “Ngày hôm qua, lúc gặp chuyện không may là sau giờ Mùi. Cả đoàn người không có khả năng rời kinh trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi. Do đó, tra xét nghiêm ngặt những nơi hiểm yếu lẫn cửa ải rời khỏi kinh thành vẫn là điều tất yếu.” Nàng lấy một tờ giấy kẹp trong tấu chương ra, đưa cho nội thị, “Đây là vật mà Nguyên Tín để lại, mời Quốc công xem qua.”
Nội thị vội vàng chuyển tờ giấy đến trước mặt Tông Quốc công. Ông lập tức hé mắt nhìn qua, quả thật trong đó chẳng có bao nhiêu tin tức, xem ra không thể chỉ trích cách tìm kiếm của Lý Thuần Nhất này rồi. Thế nhưng, sắc mặt ông vẫn rất khó coi, cơn ho khan càng thêm dữ dội. Lý Thuần Nhất đợi ông ho xong một đợt, nói tiếp, "Hôm qua đã truyền tin đến Quan Lũng, như thế cũng có thể giải thích về khả năng “Nguyên Tín dùng tính mạng của Tướng công để châm ngòi Quan Lũng.”
Câu nói này của Lý Thuần Nhất đã khiến sự tình bên trong được đẩy lên thêm một tầng cao trào, có thể thấy rằng nàng rất lo lắng về ý đồ của Nguyên Tín, cũng chứng minh rằng nàng biết rõ vị thế của Tông Đình ở Quan Lũng.
Tông Quốc công nghe nàng nói xong, hơi thở của ông dần ổn định trở lại. Ông hỏi ngược nàng, “Nguyên Tín sớm không bắt người, trễ không bắt người mà lại đợi đến lúc này, Điện hạ có từng nghĩ đến nguyên do bên trong không?”
Lý Thuần Nhất dĩ nhiên có nghĩ tới! Thứ nhất, lúc ở Sơn Đông, khống chế Nguyên Tín, nàng và Nhan Bá Tân bắt hắn uống thuốc. Đã lâu như vậy rồi, thân thể hắn hẳn cũng đã khôi phục, hành động dễ dàng hơn; Thứ hai, đúng là gần đây, khi chiến sự Tây Bắc trở nên căng thẳng, tối hôm qua, nàng nhận được tấu chương về tình hình trong quân, quân An Tây của Quan Lũng ở phía Tây còn đang mệt mỏi ứng phó với kẻ thù bên ngoài, ốc không mang nổi mình ốc, dĩ nhiên không có khả năng trợ giúp Quan Lũng như ngày xưa; Thứ ba, nàng còn chưa đăng cơ, gót chân chưa đứng vững ở kinh thành. Tùy vào thời cuộc, trong triều có thể rung chuyển bất cứ lúc nào.
Cho nên bây giờ, nếu như Quan Lũng gặp loạn sẽ khiến mớ rối bòng bong ở Tây Bắc không thể tháo gỡ, dẫn đến tổn thất khó có thể lường trước được.
Tông Quốc công thấy vẻ mặt Lý Thuần Nhất không hề hoảng sợ hay nghi hoặc, ông liền hiểu nàng đã rõ nguyên do trong đó, do đó cũng không bức ép nàng nữa, sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn trước. Thế nhưng, ông lại không để Tông Như Lai đỡ, tự mình ngồi xuống đệm, nói với hắn, “Ngươi ra ngoài đợi đi.”
Tông Như Lai thở phào một hơi. Đúng lúc định ra ngoài, hắn chợt phát hiện có mấy nội thị cũng đang lui đi, có thể thấy rằng Lý Thuần Nhất muốn thương lượng riêng với Tông Quốc công. Đoàn người vừa ra khỏi cửa điện, có người vội vàng chạy từ hành lang phía tây tới, chuyển tấu chương cho nội thị, hạ giọng bẩm báo, “Kinh Triệu phủ vừa gửi tới, nói là mới sáng sớm đã bắt được một người, xem kỹ mặt mũi rồi sẽ lập tức đưa tới.”
Nội thị im lặng cầm lấy tấu chương, lại bước vào điện, chuyển tấu chương lên trên.
Đất trời khô hanh, hoa đào ở cung thành sớm đã rơi tàn, chỉ còn vài chiếc lá xanh không chút sứt mẻ và mấy cái lá vàng ít ỏi. Hai bên đường Phượng Tường, gió thổi rào rạt trên khóm hoa trinh nữ, mấy đóa màu hồng còn sót lại múa may trong gió. Một đoàn người buôn bán chạy nhanh trên con đường núi rộng lớn, trông qua chẳng khác nào một đám người đi buôn. Bất thình lình, người dẫn đầu dừng xe lại, mấy chiếc xe phía sau cũng ào ào dừng lại.
Có một người nhảy xuống từ trong xe của người dẫn đầu, ngay sau đó liền đi đến bên cạnh chiếc xe chở hàng, bảo gã sai vặt vén tấm vải bạt che mưa ra, khiêng chiếc rương ở giữa ra ngoài. Hắn ta cúi người, cạy mở rương gỗ, vừa hất lớp rơm rạ phủ bên trên ra, một cái bao tải to đùng liền xuất hiện.
Bao tải vẫn không nhúc nhích, gã sai vặt chỉ nói thầm, “Ôi, buồn đến chết mất!” mà đã bị người nọ trợn mắt nhìn. Đám người xung quanh im thin thít, không kẻ nào dám mở mồm lắm miệng.
"Khiêng tới phía trước!” Người nọ ra lệnh một tiếng, hai gã sai vặt lập tức khiêng bao tải lên, dùng sức để vác tới chiếc xe dẫn đầu. Người nọ lại lên xe lần nữa, cởi bỏ từ ba tới năm vòng dây thừng buộc chặt miệng bao, người ở bên trong rốt cuộc cũng lộ mặt --
Quả nhiên là Tông Đình.
Mà người cởi bao tải lại là Nguyên Tín đã cải trang, thay đổi khuôn mặt. (dịch dung)
Tông Đình không nhúc nhích. Sau một đêm cuộn tròn cả người, thân thể hắn đã cứng
Lý Thuần Nhất đặt tấu chương trong tay xuống, ung dung đứng dậy, “Quốc công, mời ngồi.”
Nội thị chạy nhanh tới, đặt một tấm đệm bên cạnh chiếc bàn dài. Tông Quốc công vẫn chống gậy, đứng bất động, cố gắng khắc chế cơn ho rồi truy hỏi, “Việc tìm người tới đâu rồi hả?”
"Vẫn đang tìm." Lý Thuần Nhất đáp.
"Tìm thế nào? Lật tung cả kinh thành để tìm sao? Cho rằng Nguyên Tín còn ở lại đây, chờ bị bắt hả?” Tông Quốc công nói chuyện, chòm râu bạc trắng khẽ run lên, giọng nói càng hấp tấp hơn, rõ ràng là đang thể hiện sự bất mãn đối với Lý Thuần Nhất, khuôn mặt tràn đầy sự khó chịu của ông lộ rõ ý muốn gây khó dễ cho nàng. Mới sáng sớm mà đã dùng khí thế bức người để nói chuyện, một mặt, ông lo lắng cho an uy của Tông Đình; mặt khác, ông không tin tưởng năng lực ngồi lên ngôi vị và mưu kế của Lý Thuần Nhất – sợ nàng hoảng loạn mà từ bỏ, sợ nàng không còn kế sách nào.
Lý Thuần Nhất vừa thấy nội thị xếp đệm mềm xong, nàng liền nhìn về phía Tông Như Lai, ý bảo hắn đỡ Tông Quốc công ngồi xuống.
Tông Như Lai hiểu ý nàng, lập tức bước lên phía trước để đỡ Tông Quốc công. Nào ngờ, Tông Quốc công không hề khách khí, liếc hắn một cái, vẫn không chịu ngồi, lại nói với Lý Thuần Nhất, “Ngày hôm qua, lúc gặp chuyện không may là sau giờ Mùi. Cả đoàn người không có khả năng rời kinh trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi. Do đó, tra xét nghiêm ngặt những nơi hiểm yếu lẫn cửa ải rời khỏi kinh thành vẫn là điều tất yếu.” Nàng lấy một tờ giấy kẹp trong tấu chương ra, đưa cho nội thị, “Đây là vật mà Nguyên Tín để lại, mời Quốc công xem qua.”
Nội thị vội vàng chuyển tờ giấy đến trước mặt Tông Quốc công. Ông lập tức hé mắt nhìn qua, quả thật trong đó chẳng có bao nhiêu tin tức, xem ra không thể chỉ trích cách tìm kiếm của Lý Thuần Nhất này rồi. Thế nhưng, sắc mặt ông vẫn rất khó coi, cơn ho khan càng thêm dữ dội. Lý Thuần Nhất đợi ông ho xong một đợt, nói tiếp, "Hôm qua đã truyền tin đến Quan Lũng, như thế cũng có thể giải thích về khả năng “Nguyên Tín dùng tính mạng của Tướng công để châm ngòi Quan Lũng.”
Câu nói này của Lý Thuần Nhất đã khiến sự tình bên trong được đẩy lên thêm một tầng cao trào, có thể thấy rằng nàng rất lo lắng về ý đồ của Nguyên Tín, cũng chứng minh rằng nàng biết rõ vị thế của Tông Đình ở Quan Lũng.
Tông Quốc công nghe nàng nói xong, hơi thở của ông dần ổn định trở lại. Ông hỏi ngược nàng, “Nguyên Tín sớm không bắt người, trễ không bắt người mà lại đợi đến lúc này, Điện hạ có từng nghĩ đến nguyên do bên trong không?”
Lý Thuần Nhất dĩ nhiên có nghĩ tới! Thứ nhất, lúc ở Sơn Đông, khống chế Nguyên Tín, nàng và Nhan Bá Tân bắt hắn uống thuốc. Đã lâu như vậy rồi, thân thể hắn hẳn cũng đã khôi phục, hành động dễ dàng hơn; Thứ hai, đúng là gần đây, khi chiến sự Tây Bắc trở nên căng thẳng, tối hôm qua, nàng nhận được tấu chương về tình hình trong quân, quân An Tây của Quan Lũng ở phía Tây còn đang mệt mỏi ứng phó với kẻ thù bên ngoài, ốc không mang nổi mình ốc, dĩ nhiên không có khả năng trợ giúp Quan Lũng như ngày xưa; Thứ ba, nàng còn chưa đăng cơ, gót chân chưa đứng vững ở kinh thành. Tùy vào thời cuộc, trong triều có thể rung chuyển bất cứ lúc nào.
Cho nên bây giờ, nếu như Quan Lũng gặp loạn sẽ khiến mớ rối bòng bong ở Tây Bắc không thể tháo gỡ, dẫn đến tổn thất khó có thể lường trước được.
Tông Quốc công thấy vẻ mặt Lý Thuần Nhất không hề hoảng sợ hay nghi hoặc, ông liền hiểu nàng đã rõ nguyên do trong đó, do đó cũng không bức ép nàng nữa, sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn trước. Thế nhưng, ông lại không để Tông Như Lai đỡ, tự mình ngồi xuống đệm, nói với hắn, “Ngươi ra ngoài đợi đi.”
Tông Như Lai thở phào một hơi. Đúng lúc định ra ngoài, hắn chợt phát hiện có mấy nội thị cũng đang lui đi, có thể thấy rằng Lý Thuần Nhất muốn thương lượng riêng với Tông Quốc công. Đoàn người vừa ra khỏi cửa điện, có người vội vàng chạy từ hành lang phía tây tới, chuyển tấu chương cho nội thị, hạ giọng bẩm báo, “Kinh Triệu phủ vừa gửi tới, nói là mới sáng sớm đã bắt được một người, xem kỹ mặt mũi rồi sẽ lập tức đưa tới.”
Nội thị im lặng cầm lấy tấu chương, lại bước vào điện, chuyển tấu chương lên trên.
Đất trời khô hanh, hoa đào ở cung thành sớm đã rơi tàn, chỉ còn vài chiếc lá xanh không chút sứt mẻ và mấy cái lá vàng ít ỏi. Hai bên đường Phượng Tường, gió thổi rào rạt trên khóm hoa trinh nữ, mấy đóa màu hồng còn sót lại múa may trong gió. Một đoàn người buôn bán chạy nhanh trên con đường núi rộng lớn, trông qua chẳng khác nào một đám người đi buôn. Bất thình lình, người dẫn đầu dừng xe lại, mấy chiếc xe phía sau cũng ào ào dừng lại.
Có một người nhảy xuống từ trong xe của người dẫn đầu, ngay sau đó liền đi đến bên cạnh chiếc xe chở hàng, bảo gã sai vặt vén tấm vải bạt che mưa ra, khiêng chiếc rương ở giữa ra ngoài. Hắn ta cúi người, cạy mở rương gỗ, vừa hất lớp rơm rạ phủ bên trên ra, một cái bao tải to đùng liền xuất hiện.
Bao tải vẫn không nhúc nhích, gã sai vặt chỉ nói thầm, “Ôi, buồn đến chết mất!” mà đã bị người nọ trợn mắt nhìn. Đám người xung quanh im thin thít, không kẻ nào dám mở mồm lắm miệng.
"Khiêng tới phía trước!” Người nọ ra lệnh một tiếng, hai gã sai vặt lập tức khiêng bao tải lên, dùng sức để vác tới chiếc xe dẫn đầu. Người nọ lại lên xe lần nữa, cởi bỏ từ ba tới năm vòng dây thừng buộc chặt miệng bao, người ở bên trong rốt cuộc cũng lộ mặt --
Quả nhiên là Tông Đình.
Mà người cởi bao tải lại là Nguyên Tín đã cải trang, thay đổi khuôn mặt. (dịch dung)
Tông Đình không nhúc nhích. Sau một đêm cuộn tròn cả người, thân thể hắn đã cứng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.