Chương 13: Thông Suốt
Trầm Nhập Thái Bình Dương
12/10/2022
Ban đêm, Uông Trần đã hoàn thành công việc tu luyện hàng ngày nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Hắn trèo lên nóc nhà ngắm sao.
Thật ra cuộc sống ban đêm trong thế giới tu tiên cũng có thể rất vui vẻ.
Ngoài thành Vân Sơn năm mươi dặm có rất nhiều quán trà, quán rượu, lầu xanh, sòng bạc, chợ đêm đến rất khuya mới đóng cửa.
Chỉ là bây giờ Uông Trần không có tiền.
Hắn nằm trên mái nhà, hai tai gối ở sau đầu, bầu trời đầy sao lộng lẫy nhưng xa lạ rơi vào tầm mắt.
Làm hắn không nhịn được mà nhớ lại quá khứ.
Hoặc là nói cuộc sống lúc trước của mình.
Uông Trần tốt nghiệp trường đại học về công nghệ nổi tiếng trong nước, sau đó được mời vào làm trong một tập đoàn lớn.
Làm hai năm.
Bởi vì hắn thật sự không thể thích ứng với thể chế cứng ngắc bên trong tập đoàn cùng với sự tranh đấu trong bộ môn.
Hắn lựa chọn từ chức.
Sau khi đi du lịch trời Nam biển Bắc, Uông Trần về nhà làm trạch nam.
Làm video truyền thông về khoa học kỹ thuật, trò chơi, đồ ăn, đồ thủ công linh tinh.
Vậy mà lại có mấy triệu người hâm mộ trên mạng.
Dựa vào tiền quảng cáo cơm no áo ấm.
Trong mắt người khác, Uông Trần là người vừa nhiệt tình, tính tình cởi mở, vừa đẹp trai, EQ cao.
Có tương lai sáng lạn.
Kết quả…
Khi cơn buồn ngủ lặng yên đánh úp lại, Uông Trần còn đang nghĩ mình còn chưa trả hết khoản vay mua nhà.
…
“Cẩu Tử!”
Ngoài sân truyền tới tiếng gào thét đánh thức Uông Trần từ trong giấc mộng đẹp.
Mẹ ngươi!
Uông Trần bất đắc dĩ đứng dậy nhảy xuống đất.
“Cẩu Tử” là tên cúng cơm của nguyên chủ.
Người cha Uông Thiệu Nguyên của hắn đến từ phàm tục.
Tìm vợ cũng là người bình thường.
Tiểu Uông Trần vừa sinh ra không lâu, mẹ đã bị bệnh nan y mất sớm.
Vì thế, Uông Thiệu Nguyên dựa theo tập tục của thế gian, đặt cho hắn một cái tên cúng cơm thấp kém.
Hy vọng hắn có thể bình an trưởng thành.
Tiểu Uông, ăn tường cũng có thể sống dược.
Lại bởi vì bạn tốt của Uông Thiệu Nguyên, vậy nên hàng xóm bao gồm cả lão Tôn đều biết cái tên này của hắn.
Tên thật thì lại không có ai gọi.
“Tới đây.”
Uông Trần vừa mở cửa ra lập tức hoảng sợ!
Một ngày không gặp, lão Tôn như già đi mười mấy tuổi, tóc trắng xoá, khuôn mặt tiều tuỵ.
Dáng vẻ như bị thải dương bổ âm vậy!
“Tôn đại gia, ngươi không sao đấy chứ?”
Uông Trần tức giận: “Nữ tu Hợp Hoan môn này thật quá đáng!”
Gần đây, tin tức được bàn tán nhiều nhất trong thành Vân Sơn không thể nghi ngờ chính là đám nữ tu của Hợp Hoan môn chạy tới Quần Phương các làm việc.
Cướp sạch việc làm ăn của Xuân Nguyệt lâu, Lan Hương viện và các phường ca hát nhãn hiệu lâu đời.
Nữ tu Hợp Hoan môn đều là người xinh đẹp dáng chuẩn, sở trường là đạo song tu.
Là máy ép nước nổi tiếng gần xa của tu tiên giới.
Có các nàng gia nhập.
Đừng nói tới những nhà như Xuân Nguyệt lâu, Lan Hương viện, mà ngay cả khách đánh bạc trong sòng bạc Như Ý cũng ít hơn rất nhiều.
Mà lão Tôn nhà giàu làm ruộng không có con cái, vừa không luyện khí vừa không luyện đan.
Cũng đã từ bỏ tu hành từ lâu.
Bình thường cực cực khổ khổ tích góp chút linh thạch, trên cơ bản đều đổ vào mấy phường ca hát của thành Vân Sơn.
Thử hỏi sao lão Tôn có thể nhịn được không tới Quần Phương các mở rộng tầm mắt cơ chứ?
Vậy nên phỏng đoán của Uông Trần rất hợp tình hợp lí, không chỗ để chê!
“Cái gì mà nữ tu Hợp Hoan môn?”
Hắn trèo lên nóc nhà ngắm sao.
Thật ra cuộc sống ban đêm trong thế giới tu tiên cũng có thể rất vui vẻ.
Ngoài thành Vân Sơn năm mươi dặm có rất nhiều quán trà, quán rượu, lầu xanh, sòng bạc, chợ đêm đến rất khuya mới đóng cửa.
Chỉ là bây giờ Uông Trần không có tiền.
Hắn nằm trên mái nhà, hai tai gối ở sau đầu, bầu trời đầy sao lộng lẫy nhưng xa lạ rơi vào tầm mắt.
Làm hắn không nhịn được mà nhớ lại quá khứ.
Hoặc là nói cuộc sống lúc trước của mình.
Uông Trần tốt nghiệp trường đại học về công nghệ nổi tiếng trong nước, sau đó được mời vào làm trong một tập đoàn lớn.
Làm hai năm.
Bởi vì hắn thật sự không thể thích ứng với thể chế cứng ngắc bên trong tập đoàn cùng với sự tranh đấu trong bộ môn.
Hắn lựa chọn từ chức.
Sau khi đi du lịch trời Nam biển Bắc, Uông Trần về nhà làm trạch nam.
Làm video truyền thông về khoa học kỹ thuật, trò chơi, đồ ăn, đồ thủ công linh tinh.
Vậy mà lại có mấy triệu người hâm mộ trên mạng.
Dựa vào tiền quảng cáo cơm no áo ấm.
Trong mắt người khác, Uông Trần là người vừa nhiệt tình, tính tình cởi mở, vừa đẹp trai, EQ cao.
Có tương lai sáng lạn.
Kết quả…
Khi cơn buồn ngủ lặng yên đánh úp lại, Uông Trần còn đang nghĩ mình còn chưa trả hết khoản vay mua nhà.
…
“Cẩu Tử!”
Ngoài sân truyền tới tiếng gào thét đánh thức Uông Trần từ trong giấc mộng đẹp.
Mẹ ngươi!
Uông Trần bất đắc dĩ đứng dậy nhảy xuống đất.
“Cẩu Tử” là tên cúng cơm của nguyên chủ.
Người cha Uông Thiệu Nguyên của hắn đến từ phàm tục.
Tìm vợ cũng là người bình thường.
Tiểu Uông Trần vừa sinh ra không lâu, mẹ đã bị bệnh nan y mất sớm.
Vì thế, Uông Thiệu Nguyên dựa theo tập tục của thế gian, đặt cho hắn một cái tên cúng cơm thấp kém.
Hy vọng hắn có thể bình an trưởng thành.
Tiểu Uông, ăn tường cũng có thể sống dược.
Lại bởi vì bạn tốt của Uông Thiệu Nguyên, vậy nên hàng xóm bao gồm cả lão Tôn đều biết cái tên này của hắn.
Tên thật thì lại không có ai gọi.
“Tới đây.”
Uông Trần vừa mở cửa ra lập tức hoảng sợ!
Một ngày không gặp, lão Tôn như già đi mười mấy tuổi, tóc trắng xoá, khuôn mặt tiều tuỵ.
Dáng vẻ như bị thải dương bổ âm vậy!
“Tôn đại gia, ngươi không sao đấy chứ?”
Uông Trần tức giận: “Nữ tu Hợp Hoan môn này thật quá đáng!”
Gần đây, tin tức được bàn tán nhiều nhất trong thành Vân Sơn không thể nghi ngờ chính là đám nữ tu của Hợp Hoan môn chạy tới Quần Phương các làm việc.
Cướp sạch việc làm ăn của Xuân Nguyệt lâu, Lan Hương viện và các phường ca hát nhãn hiệu lâu đời.
Nữ tu Hợp Hoan môn đều là người xinh đẹp dáng chuẩn, sở trường là đạo song tu.
Là máy ép nước nổi tiếng gần xa của tu tiên giới.
Có các nàng gia nhập.
Đừng nói tới những nhà như Xuân Nguyệt lâu, Lan Hương viện, mà ngay cả khách đánh bạc trong sòng bạc Như Ý cũng ít hơn rất nhiều.
Mà lão Tôn nhà giàu làm ruộng không có con cái, vừa không luyện khí vừa không luyện đan.
Cũng đã từ bỏ tu hành từ lâu.
Bình thường cực cực khổ khổ tích góp chút linh thạch, trên cơ bản đều đổ vào mấy phường ca hát của thành Vân Sơn.
Thử hỏi sao lão Tôn có thể nhịn được không tới Quần Phương các mở rộng tầm mắt cơ chứ?
Vậy nên phỏng đoán của Uông Trần rất hợp tình hợp lí, không chỗ để chê!
“Cái gì mà nữ tu Hợp Hoan môn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.