Chương 38: Chụp hình
Chin
08/08/2023
Cơm đã no, người đã tắm sạch sẽ quần áo tinh tươm và tớ chuẩn bị đến trường.
Còn đang hí hoái đeo dép vào chân thì tiếng xe máy của Trí kêu rừ rừ ngoài cổng thêm giọng cu cậu í ới gọi vang:
- Xíu ơi!
Biết ngay Trí đi học sớm nên mình chuẩn bị sớm hơn bình thường hai mươi phút, ấy vậy mà vẫn chậm hơn cậu mới hay chứ. Tớ xách cặp ngay ngắn chạy ra cổng rồi leo lên xe của cậu.
- Đây, đi thôi.
Trí cười hì hì rồ ga chạy, gió tốc lên trườn qua da thịt nhưng lại chẳng khiến cái nóng giữa trưa này dịu đi tí nào.
Xe cậu lượn vào sân bãi, sân trường thì vắng tanh không một bóng người. Trí đeo cặp lên cất chìa khóa xe vào túi rồi hất đầu:
- Lên lớp đi.
Tớ nhíu lông mày, bình thường tớ cũng đi sớm lắm mà không sớm như này. Sớm quá ấy, đi sớm để làm gì không biết.
- Trí lên lớp tập múa hả?
Trí với vạn câu hỏi vì sau lắc đầu nhìn tớ một cách hoang mang:
- Không, sao thế?
Chân tớ ngắn hơn chân cậu nên tớ ở đằng sau:
- Chứ lên trường sớm như vậy chi?
- Sớm lắm hả?
Cậu hỏi thừa quá, tớ nản trả lời luôn. Dù gì cũng không phải lần đầu biết Trí là học sinh chăm ngoan, mà tớ cứ thấy ngứa ngáy thế nào ấy.
Được thôi, mai ứ đi với cậu nữa là tốt nhất!
Sáng tập thể dục nhừ hết cả xương, giờ thì leo cầu thang ba lầu. Tớ lê lết cái chân ngắn này đi từng bậc một cách chậm rãi, còn Trí thì nhanh đến nỗi chớp mắt cái chẳng thấy bóng sót lại.
Tớ thở hổn hển để cặp xuống bàn, lục bình nước chuẩn bị sẵn ở nhà ra uống ừng ực.
- Mai Trí đi mình đi, đi sớm ai chơi.
Trí đeo kính cận, lôi sách vở ra ghi ghi chép chép cái gì đó.
- Vậy mai Xíu đi lúc nào tui đi lúc đó, được hông?
Nghe còn thấy có tình người, tớ thầm vui vẻ gật gật đầu tỏ ý cũng được. Nhìn cậu chăm chú mà tớ rén ngang, hôm nay có bài tập gì hả ta?
Hình như không mà, Trí làm gì vậy? Hay tớ nhớ lầm? Chết, lỡ có bài mà tớ không biết sao ta?
- Trí...
- Ơi?
- Hôm nay có bài tập về nhà hả?
Trí nâng kính mắt lên:
- Không.
Tớ thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào mớ giấy tờ hỗn độn trên bàn cậu:
- Vậy... cậu đang làm gì đấy?
Trí cười, còn không ngần ngại giơ lên cho tớ thấy dù tớ chả hiểu gì hết.
- À, tui đang nghiên cứu. Mà nói Xíu không hiểu đâu nên thui vậy.
Tự ái ghê ta dù sự thật là thế, tớ bĩu môi quay lên trên không thèm quan tâm cậu nữa. Đồ học giỏi mà đáng ghét!
Điện thoại vang lên vài dòng tin nhắn, chính là hai em khối 10 hồi sáng nhờ tớ đu idol hộ. Hai em hối thúc kinh lắm, từ khi tớ về nhà đã bắt đầu hối rồi làm tớ cứ lo lo sợ sợ.
- Trí, tớ xin chụp một tấm hình nhá?
Dù gì tớ với Trí đã thân hơn nên ít ngại đi, tớ hỏi thử cậu. Trí không ngẩng đầu lên mà trả lời:
- Được thôi.
Cậu thoái mái như vậy làm tớ thấy sai sai khó chịu thế nào í, Trí tháo kính ra nhoẻn miệng cười mời gọi tớ chụp hình cậu.
- Cậu không thắc mắc tớ chụp hình để làm gì à?
- Ừm, vậy Xíu chụp làm gì á?
Tự nhiên tới lý do cái ngập ngừng ngang, tớ quan sát thái độ của cậu rồi rụt rè nói:
- Thì... có mấy em ngưỡng mộ Trí muốn nhờ tớ... chụp tấm hình, Trí có muốn cho không?
Cu cậu lắc đầu ngay, đeo kính lại:
- Không cho, không thích cho nữa.
- Ơ, sao thế?
- Là Xíu thì ô kê, còn người khác thì không cho đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, hình ảnh vốn là riêng tư cơ mà. Hơn nữa tớ chẳng biết mấy tấm hình này mấy em dùng với mục đích gì, mất công là việc xấu thì tớ hối hận chết.
Tớ ậm ờ với cậu rồi vội nhắn lại từ chối hai em kia, có hơi khó khăn nhưng chắc không sao đâu.
Dù gì tớ cũng không muốn làm dùm người ta cái trò mất mặt này, người thiệt là tớ thôi.
Đợi chờ là hạnh phúc, chẳng mấy chốc lớp đã đông người hơn. Tớ cũng chẳng phải nuốt cái không khí ngại ngùng này cùng với Trí nữa, khó chịu lắm.
Thực sự thì bình thường tớ sẽ là một học sinh vừa ngoan hiền vừa mờ nhạt của lớp, hôm nay tớ náo trận to như vậy giờ ai cũng hướng mắt về phía tớ hết. Có cái cảm giác quen thuộc năm xưa, cái hồi tớ bụp con Châu.
À còn về Châu thì vì không đủ điểm đậu nên cô nàng học ở trường Ngọc Lâm lận, may mắn không chạm mặt thêm lần nào nữa.
- Linh, Quỳnh Anh nó giận tao đấy à?
Tớ bon chen lên bàn của Gia Linh nói chuyện xàm đầu giờ, Gia Linh bày ra bộ mặt dĩ nhiên rồi nhìn tớ.
- Tự làm tự chịu đi.
Bọn mình chơi với nhau nhưng Quỳnh Anh thân và thương Quyên nhất, nên chuyện sáng nay là cú sốc của Quỳnh Anh. Giờ cậu giận tớ thì tớ biết làm sao giờ, chẵng lẽ giờ đi xin lỗi.
Nố nồ, tớ không biết nên phải xin lỗi thế nào khi người tớ đắc tội vốn không phải Quỳnh Anh cơ chứ?
Châu ngồi cạnh Gia Linh cũng lên tiếng:
- Mày làm tao bất ngờ đấy Tư Anh, không ngờ mày đánh bạn đánh bè như vậy.
Tớ nhíu mày nhưng vẫn nặn ra nụ cười đùa lại:
- Xin lỗi được chưa.
Gia Linh ôm lấy bản thân giả vờ run lên cầm cập:
- Sợ nha, mày chửi câu nào là sợ câu đó luôn. Nếu Quyên tự ái mà nghỉ học tao sẽ nghỉ chơi với mày.
Tớ đánh vào vai nó mấy cái, bĩu môi:
- Tồi, bạn bè như bẹn bà ấy!
Quyên bước vào lớp, cậu vẫn đi học. Tớ và cả lớp thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng Quyên vẫn chọn học hành, may thật đấy.
Cậu quay đầu dịu dàng nhìn tớ, cười một cách vô tư. Như nắng mai rực rỡ, tươi giống hoa khoe sắc, thật sự rất là đẹp.
- Nhích ra cho tao ngồi coi.
Con Châu con Linh nghe thấy thì hất tớ bay khỏi ghế chúng nó, tớ uất ức mà không làm gì được hết.
- Cho ngồi ké tí.
Gia Linh lắc đầu cười ngạo nghễ:
- Không có, cúc về chỗ đi. Ngồi thì trả phí đây.
Tớ mím môi cố gắng dùng mông đẩy chúng nó mà bất thành, một đấu không lại ba mà.
Đột nhiên tiếng thằng Hào vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện ồn ào đầu giờ, nó nhảy tăng tăng trên bảng rồi đập bàn giáo viên bộp bộp hét lớn:
- Tụi mày, có tin mới!
Cả lớp im lặng ngay cho tới khi Nhã cất giọng:
- Nhà mày cháy hay trường cháy?
Hào hí hửng lắm:
- Nhà mày cháy á, tin hông?
Nhã nhếch mép cười khinh rồi ngồi xuống ghế:
- Xàm cức, nhà mày cháy thì có.
Hào mặc kệ Nhã, nó tiếp tục sứ mệnh loan tin của mình:
- Lớp mình có hai bạn mới, một nam một nữ nha!
Thằng Phong không vui lắm, nói:
- Lớp đông như vậy mà thầy vẫn nhận thêm học sinh à, có chính xác không đấy?
Hào chắc nịch, đập bàn:
- Trăm phần trăm, nguồn tin của tao có sai bao giờ à?
Không hẹn mà cả lớp cùng gật gù đồng ý rằng tin của thằng Hào chỉ xếp ở hàng báo lá cải độ tin cậy thấp cực thấp. Hào không vui, khoanh tay:
- Để rồi xem, hôm nay bạn mới tới này!
- Mấy phen đang nhắc tới tui hả?
Bóng dáng một bạn nam đứng ở cửa lớp mặc sì tai màu đen xì lì, điểm nhấn của cậu ta chắc là cặp kính râm màu đen vô cùng thừa thãi kia. Vì mải mê tập trung vào Hào mà chả ai biết cậu ta đến từ lúc nào nữa.
Cậu ta tự nhiên vẫy tay đi vào, không biết còn tưởng đi thảm đỏ sự kiện nữa ấy.
- Hé lô, tui là Hoàng Bảo Khánh hôm nay sẽ học ở lớp này.
Tới lúc này ai cũng chắc chắn cậu ta chính là học sinh mới mà Hào đã nhắc tới ban nãy, có điều nhìn ngang ngó dọc lại chẳng thấy bạn nữ còn lại trong báo của Hào đâu.
- Mấy phen không vỗ tay chào đón tui hả?
Dù không biết cái cậu Bảo Khánh này như nào nhưng ấn tượng đầu không vui rồi í, may là Phong đứng dậy giải vây.
- Thầy chủ nhiệm đâu? Cậu tự đến đây một mình à?
Khánh chắp tay đằng trước rồi cười khẩy:
- À, có phải nít cấp 1 đâu mà để thầy dẫn dắt. Tui tự lên chào lớp.
Cu cậu đảo đầu ngó quanh lớp, tự nhiên cái mặt hớn hở hơn hẳn vẫy vẫy tay gọi ai đó:
- Hé lô kém cỏi, núp gì dưới đó lận vậy?!
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn đến người mà bị Khánh gọi "kém cỏi". Bất ngờ thay, người đó là mỹ nam toàn diện trong mắt mọi người Lê Minh Trí.
Trong đầu tớ liền nảy số, chắc rằng hai người này có hiềm khích gì đó rồi. Cái mặt của Trí tối sầm lại khó chịu lắm, còn cậu Khánh vui vẻ cười cười trông ghét thật.
Còn đang hí hoái đeo dép vào chân thì tiếng xe máy của Trí kêu rừ rừ ngoài cổng thêm giọng cu cậu í ới gọi vang:
- Xíu ơi!
Biết ngay Trí đi học sớm nên mình chuẩn bị sớm hơn bình thường hai mươi phút, ấy vậy mà vẫn chậm hơn cậu mới hay chứ. Tớ xách cặp ngay ngắn chạy ra cổng rồi leo lên xe của cậu.
- Đây, đi thôi.
Trí cười hì hì rồ ga chạy, gió tốc lên trườn qua da thịt nhưng lại chẳng khiến cái nóng giữa trưa này dịu đi tí nào.
Xe cậu lượn vào sân bãi, sân trường thì vắng tanh không một bóng người. Trí đeo cặp lên cất chìa khóa xe vào túi rồi hất đầu:
- Lên lớp đi.
Tớ nhíu lông mày, bình thường tớ cũng đi sớm lắm mà không sớm như này. Sớm quá ấy, đi sớm để làm gì không biết.
- Trí lên lớp tập múa hả?
Trí với vạn câu hỏi vì sau lắc đầu nhìn tớ một cách hoang mang:
- Không, sao thế?
Chân tớ ngắn hơn chân cậu nên tớ ở đằng sau:
- Chứ lên trường sớm như vậy chi?
- Sớm lắm hả?
Cậu hỏi thừa quá, tớ nản trả lời luôn. Dù gì cũng không phải lần đầu biết Trí là học sinh chăm ngoan, mà tớ cứ thấy ngứa ngáy thế nào ấy.
Được thôi, mai ứ đi với cậu nữa là tốt nhất!
Sáng tập thể dục nhừ hết cả xương, giờ thì leo cầu thang ba lầu. Tớ lê lết cái chân ngắn này đi từng bậc một cách chậm rãi, còn Trí thì nhanh đến nỗi chớp mắt cái chẳng thấy bóng sót lại.
Tớ thở hổn hển để cặp xuống bàn, lục bình nước chuẩn bị sẵn ở nhà ra uống ừng ực.
- Mai Trí đi mình đi, đi sớm ai chơi.
Trí đeo kính cận, lôi sách vở ra ghi ghi chép chép cái gì đó.
- Vậy mai Xíu đi lúc nào tui đi lúc đó, được hông?
Nghe còn thấy có tình người, tớ thầm vui vẻ gật gật đầu tỏ ý cũng được. Nhìn cậu chăm chú mà tớ rén ngang, hôm nay có bài tập gì hả ta?
Hình như không mà, Trí làm gì vậy? Hay tớ nhớ lầm? Chết, lỡ có bài mà tớ không biết sao ta?
- Trí...
- Ơi?
- Hôm nay có bài tập về nhà hả?
Trí nâng kính mắt lên:
- Không.
Tớ thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào mớ giấy tờ hỗn độn trên bàn cậu:
- Vậy... cậu đang làm gì đấy?
Trí cười, còn không ngần ngại giơ lên cho tớ thấy dù tớ chả hiểu gì hết.
- À, tui đang nghiên cứu. Mà nói Xíu không hiểu đâu nên thui vậy.
Tự ái ghê ta dù sự thật là thế, tớ bĩu môi quay lên trên không thèm quan tâm cậu nữa. Đồ học giỏi mà đáng ghét!
Điện thoại vang lên vài dòng tin nhắn, chính là hai em khối 10 hồi sáng nhờ tớ đu idol hộ. Hai em hối thúc kinh lắm, từ khi tớ về nhà đã bắt đầu hối rồi làm tớ cứ lo lo sợ sợ.
- Trí, tớ xin chụp một tấm hình nhá?
Dù gì tớ với Trí đã thân hơn nên ít ngại đi, tớ hỏi thử cậu. Trí không ngẩng đầu lên mà trả lời:
- Được thôi.
Cậu thoái mái như vậy làm tớ thấy sai sai khó chịu thế nào í, Trí tháo kính ra nhoẻn miệng cười mời gọi tớ chụp hình cậu.
- Cậu không thắc mắc tớ chụp hình để làm gì à?
- Ừm, vậy Xíu chụp làm gì á?
Tự nhiên tới lý do cái ngập ngừng ngang, tớ quan sát thái độ của cậu rồi rụt rè nói:
- Thì... có mấy em ngưỡng mộ Trí muốn nhờ tớ... chụp tấm hình, Trí có muốn cho không?
Cu cậu lắc đầu ngay, đeo kính lại:
- Không cho, không thích cho nữa.
- Ơ, sao thế?
- Là Xíu thì ô kê, còn người khác thì không cho đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, hình ảnh vốn là riêng tư cơ mà. Hơn nữa tớ chẳng biết mấy tấm hình này mấy em dùng với mục đích gì, mất công là việc xấu thì tớ hối hận chết.
Tớ ậm ờ với cậu rồi vội nhắn lại từ chối hai em kia, có hơi khó khăn nhưng chắc không sao đâu.
Dù gì tớ cũng không muốn làm dùm người ta cái trò mất mặt này, người thiệt là tớ thôi.
Đợi chờ là hạnh phúc, chẳng mấy chốc lớp đã đông người hơn. Tớ cũng chẳng phải nuốt cái không khí ngại ngùng này cùng với Trí nữa, khó chịu lắm.
Thực sự thì bình thường tớ sẽ là một học sinh vừa ngoan hiền vừa mờ nhạt của lớp, hôm nay tớ náo trận to như vậy giờ ai cũng hướng mắt về phía tớ hết. Có cái cảm giác quen thuộc năm xưa, cái hồi tớ bụp con Châu.
À còn về Châu thì vì không đủ điểm đậu nên cô nàng học ở trường Ngọc Lâm lận, may mắn không chạm mặt thêm lần nào nữa.
- Linh, Quỳnh Anh nó giận tao đấy à?
Tớ bon chen lên bàn của Gia Linh nói chuyện xàm đầu giờ, Gia Linh bày ra bộ mặt dĩ nhiên rồi nhìn tớ.
- Tự làm tự chịu đi.
Bọn mình chơi với nhau nhưng Quỳnh Anh thân và thương Quyên nhất, nên chuyện sáng nay là cú sốc của Quỳnh Anh. Giờ cậu giận tớ thì tớ biết làm sao giờ, chẵng lẽ giờ đi xin lỗi.
Nố nồ, tớ không biết nên phải xin lỗi thế nào khi người tớ đắc tội vốn không phải Quỳnh Anh cơ chứ?
Châu ngồi cạnh Gia Linh cũng lên tiếng:
- Mày làm tao bất ngờ đấy Tư Anh, không ngờ mày đánh bạn đánh bè như vậy.
Tớ nhíu mày nhưng vẫn nặn ra nụ cười đùa lại:
- Xin lỗi được chưa.
Gia Linh ôm lấy bản thân giả vờ run lên cầm cập:
- Sợ nha, mày chửi câu nào là sợ câu đó luôn. Nếu Quyên tự ái mà nghỉ học tao sẽ nghỉ chơi với mày.
Tớ đánh vào vai nó mấy cái, bĩu môi:
- Tồi, bạn bè như bẹn bà ấy!
Quyên bước vào lớp, cậu vẫn đi học. Tớ và cả lớp thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng Quyên vẫn chọn học hành, may thật đấy.
Cậu quay đầu dịu dàng nhìn tớ, cười một cách vô tư. Như nắng mai rực rỡ, tươi giống hoa khoe sắc, thật sự rất là đẹp.
- Nhích ra cho tao ngồi coi.
Con Châu con Linh nghe thấy thì hất tớ bay khỏi ghế chúng nó, tớ uất ức mà không làm gì được hết.
- Cho ngồi ké tí.
Gia Linh lắc đầu cười ngạo nghễ:
- Không có, cúc về chỗ đi. Ngồi thì trả phí đây.
Tớ mím môi cố gắng dùng mông đẩy chúng nó mà bất thành, một đấu không lại ba mà.
Đột nhiên tiếng thằng Hào vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện ồn ào đầu giờ, nó nhảy tăng tăng trên bảng rồi đập bàn giáo viên bộp bộp hét lớn:
- Tụi mày, có tin mới!
Cả lớp im lặng ngay cho tới khi Nhã cất giọng:
- Nhà mày cháy hay trường cháy?
Hào hí hửng lắm:
- Nhà mày cháy á, tin hông?
Nhã nhếch mép cười khinh rồi ngồi xuống ghế:
- Xàm cức, nhà mày cháy thì có.
Hào mặc kệ Nhã, nó tiếp tục sứ mệnh loan tin của mình:
- Lớp mình có hai bạn mới, một nam một nữ nha!
Thằng Phong không vui lắm, nói:
- Lớp đông như vậy mà thầy vẫn nhận thêm học sinh à, có chính xác không đấy?
Hào chắc nịch, đập bàn:
- Trăm phần trăm, nguồn tin của tao có sai bao giờ à?
Không hẹn mà cả lớp cùng gật gù đồng ý rằng tin của thằng Hào chỉ xếp ở hàng báo lá cải độ tin cậy thấp cực thấp. Hào không vui, khoanh tay:
- Để rồi xem, hôm nay bạn mới tới này!
- Mấy phen đang nhắc tới tui hả?
Bóng dáng một bạn nam đứng ở cửa lớp mặc sì tai màu đen xì lì, điểm nhấn của cậu ta chắc là cặp kính râm màu đen vô cùng thừa thãi kia. Vì mải mê tập trung vào Hào mà chả ai biết cậu ta đến từ lúc nào nữa.
Cậu ta tự nhiên vẫy tay đi vào, không biết còn tưởng đi thảm đỏ sự kiện nữa ấy.
- Hé lô, tui là Hoàng Bảo Khánh hôm nay sẽ học ở lớp này.
Tới lúc này ai cũng chắc chắn cậu ta chính là học sinh mới mà Hào đã nhắc tới ban nãy, có điều nhìn ngang ngó dọc lại chẳng thấy bạn nữ còn lại trong báo của Hào đâu.
- Mấy phen không vỗ tay chào đón tui hả?
Dù không biết cái cậu Bảo Khánh này như nào nhưng ấn tượng đầu không vui rồi í, may là Phong đứng dậy giải vây.
- Thầy chủ nhiệm đâu? Cậu tự đến đây một mình à?
Khánh chắp tay đằng trước rồi cười khẩy:
- À, có phải nít cấp 1 đâu mà để thầy dẫn dắt. Tui tự lên chào lớp.
Cu cậu đảo đầu ngó quanh lớp, tự nhiên cái mặt hớn hở hơn hẳn vẫy vẫy tay gọi ai đó:
- Hé lô kém cỏi, núp gì dưới đó lận vậy?!
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn đến người mà bị Khánh gọi "kém cỏi". Bất ngờ thay, người đó là mỹ nam toàn diện trong mắt mọi người Lê Minh Trí.
Trong đầu tớ liền nảy số, chắc rằng hai người này có hiềm khích gì đó rồi. Cái mặt của Trí tối sầm lại khó chịu lắm, còn cậu Khánh vui vẻ cười cười trông ghét thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.