Chương 55: Sợ hãi ánh sáng
Chin
08/08/2023
Cạch... Lạch cạch... Kétttt...
- Tư Anh...
- Mày lại khóc đấy hả?
Khi ánh sáng quá đáng sợ, nó không che đi được sự buồn tủi trong lòng tớ tìm với bóng tối. Ở đó, tớ không sợ bản thân sẽ méo mó như thế nào cũng không sợ ai đó nhìn thấy tớ thảm hại.
Tớ trốn trong căn phòng cũ tối tăm, một mình ở đó.
Cho tới khi thằng Khánh mò ra tớ, mở cửa mà gọi. Khánh bước vào, ánh sáng làm gương mặt nó mờ đi vậy mà tớ vẫn thấy nó lo lắng.
- Tao có thể... được mày an ủi không?
Gương mặt tớ xấu xí, đã thế nước mắc còn dàn dụa nữa.Tớ chẳng mong gì nhiều, chỉ mong được ai an ủi khi mà tớ thấy buồn nhất. Khánh nửa quỳ, dang tay thật rộng:
- Đây, qua đây.
Tớ liền lao vào ôm lấy nó, khóc thật lớn. Nó không ghét bỏ tớ, may quá. So với những người bạn là Dung hay Gia Linh hay Khánh, có lẽ Khánh là người hiểu tớ nhất cũng là người khiến tớ tin tưởng nhất. Có lẽ do ở cạnh nhau quá nhiều, tớ biết nó sẽ không để tớ một mình đâu.
Còn nhớ lại, lúc đó tớ đứng ngơ ra trước điều kiện của Ly.
Đối với người khác, Ly là thánh nhân với sự tha thứ dễ dàng. Bởi vì lúc trước tớ và Trí đi cùng nhau bởi gần nhà còn thân, chứ từ khi làm nô cho thằng Khánh gần như bọn tớ ít nói chuyện và gặp nhau hơn hẳn. Người khác nghĩ, vốn dĩ bọn tớ có tiếp xúc nhiều đâu nên cắt đứt quan hệ cũng chỉ là thêm thắt một chút mà thôi.
Có lẽ Ly là người hay ghen, muốn quanh Trí không có cô gái nào tiếp cận cũng là dễ hiểu. Điều kiện này quá hời rồi.
Đến cả Châu cũng thở phào cười lên vui vẻ, vì cả nó cũng thấy tớ sẽ đồng ý vô điều kiện thôi.
Nhưng, nó là con dao chí mạng đâm vào tớ.
- Mày chấp nhận rồi, tao tha cho nó. Coi như hết chuyện đấy!
Cái lỗi của tớ là đồng ý trước khi nghe điều kiện, bây giờ tớ vừa thấy hối hận vừa thấy nhẹ nhõm. Là sao nhỉ? Tớ khó chịu trong lòng quá, tớ nên làm gì bây giờ?
Bọn tớ đang yêu nhau mà, bọn tớ nên bồi đắp tình cảm nhiều hơn mới đúng chứ. Khó khăn lắm, nhiều năm lắm tớ và cậu mới thành một đôi. Bây giờ chỉ cần một câu nói nhẹ như tơ, bọn tớ lại chia cắt như vậy.
Tớ đã từng tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh khi tớ với Trí hết yêu và chia tay, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó đơn giản như giỡn hệt lúc này.
Làm sao giờ? Tớ nên làm gì...
Tớ gương mắt nhìn Trí, cậu cũng dùng đôi mắt ngỡ ngàng nhìn tớ. Lúc đó, tớ có cảm giác bây giờ chỉ có hai đứa mà thôi.
Thất vọng...
Cậu thất vọng sao? Tớ làm sai rồi đúng không, tớ hồ đồ đúng không, tớ chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn cả, tớ thấy tội lỗi quá, tớ thấy thương Trí quá...
Cả ngày hôm đó tớ như mất hồn vậy, ai nói gì tớ cũng không nghe lọt tai. Tớ ngồi trong lớp mà tâm trí chết lặng, cho đến về nhà Khánh làm việc cũng không tập trung.
Choang!
- Tư Anh, em làm vỡ cốc kìa!
Tớ ngơ ra, chị giúp việc nhắc mới hoàng hồn ú ớ lụm các mảnh vỡ lại. Cái ly này là thủy tinh nên không nhiều tiền đâu, lát nữa tớ đền lại cho Khánh một trăm nghìn là được.
Lúc mang thủy tinh vỡ đi đổ, có một mảnh cứa vào tay. Tớ lại không phát hiện ra, mang bàn tay máu me đó đi lau bàn lau ghế.
- Tư Anh, cháu chảy máu kìa! Ôi thôi, dừng dừng dừng cháu đi cầm máu với xử lý vết thương đi!
Bà Lý lấy lại khăn trong tay tớ, đuổi tớ đi chữa tay. Tớ lúi húi bên cạnh hộp thuốc, thoa thoa rồi quấn băng cá nhân vào.
Sao chẳng thấy gì? Tớ chẳng cảm thấy đau gì hết.
Tâm trí tớ không ở đây, tớ không thể ngừng nghĩ về mọi chuyện.
- Tư Anh, mày làm chỗ này sai rồi.
Khánh cầm thước đập nhẹ vào tay tớ, nó chỉ tớ lỗi sai trong bài tập khi bọn tớ làm cùng nhau buổi tối rảnh.
- Ờ...
Tớ liền tẩy đi đáp án, cố gắng tát vào má mình rồi tính toán lại.
- ...
- Nhìn tao gì nhỏ kia?
- Tao tính đúng rồi, mày mới sai.
Khánh so đáp án của tớ với nó, nhíu mày:
- Hả? Sao tao sai được?!
Tớ liền chỉnh lại cho Khánh, cái thằng đầu đất này học còn ngu hơn cả tớ mới ghê chứ. Bài đơn giản mà nó còn sai.
- Thế sao nãy mày tẩy đi tính lại hả? Phải có chính kiến với đáp án của mình chứ.
Tớ chẳng thể trả lời nó, tớ thở dài thườn thượt rồi chống cằm làm bài.
Nằm trên giường, tớ không ngủ được. Vô thức sờ lên tay, chiếc vòng Trí tặng đột nhiên không ở đó nữa.
Tớ bật dậy, cố gắng lục tìm quanh giường.
- Không thấy... không thấy...
Nó là món quà cậu tặng sau nhiều năm không gặp, rõ ràng lúc nào tớ cũng đeo cơ mà. Sao lại mất rồi chứ?
Chuyện xúi quẩy đến một lúc, tim tớ thắt lại vội chạy đi tìm kiếm khắp nơi.
Hình như nay tớ vào phòng đồ cũ để dọn dẹp, có khi rớt ở đó không chừng lại tớ khuân vác mấy món đồ.
Đèn ở phòng này đã hư nên căn phòng tối om. Tớ mặc kệ nơi mà ánh sáng ít ỏi này khiến tầm nhìn tớ hạn hẹn mò mẫm khắp nơi cầu xin thượng đế cho tớ tìm ra.
Nước mắt đã rơi từ lúc nào, tớ vừa sụt sịt vừa tìm. Đã hai mươi phút, từng giây trôi qua khiến tớ buồn nhiều hơn nữa. Có khi nào tớ thực sự, sẽ mất cậu mãi không?
Tớ không muốn nó xảy ra, quá đủ cho mọi thứ rồi.
Nhưng, bóng tối cứ cản trở mãi khiến tớ không thể tìm thấy cậu. Tớ bất lực lắm, tớ không đủ can đảm ở lại nơi tối tăm này lâu hơn nữa. Tớ thấy khó thở, tuyệt vọng đến nhường nào.
- Trí... hức hức... Trí ơi... hức...
Thật may, tớ còn có bạn. Người kéo tớ ra ánh sáng. Bởi tình yêu khiến con người ta mụ mị đau khổ, còn bạn bè sẽ cố gắng giúp ta tìm niềm vui. Đưa lên bàn cân so sánh, tớ chẳng biết bên nào nặng nào nhẹ nữa.
- Nín ngay coi, ướt hết áo tao.
Tớ dụi đầu vào vai nó, chôn mặt trong lồng ngực nghẹn ngào.
- Có gì đâu mà phải khóc, mày thích thằng Trí đến mức đó hả?
- Ừ, tao thích Trí nhiều lắm, thích muốn điên.
- Nhưng nó có thích mày không?
- Có...
Tớ đưa đôi mắt sũng nước lên:
- Bọn tao là người yêu mà.
Khánh có vẻ không ngạc nhiên lắm, nó vươn tay xoa xoa đầu tớ:
- Mày ngu thật đấy, yêu nhau mà không công khai để con Ly nó ngồi lên đầu.
Tớ thở dài não nề:
- Nếu như Trí là thằng con trai bình thường, tao sẽ công khai cho tất cả mọi người biết. Bởi tao tự hào vì điều đó. Nhưng Trí không phải như vậy, cậu quá tốt, tốt hơn so với tao. Bọn tao ở cạnh nhau chẳng hợp nhau tí nào, tao sợ người ta chê cười.
- Mày cứ như thế, mày luôn sợ về mấy điều chẳng ra đâu vào đâu. Đó là điều mày muốn, mày nhìn ánh mắt của người khác làm gì?
Tớ siết áo nó, nghẹn ngào:
- Tao cũng biết, tao biết không nên vì người khác nhìn nhận ra sao mà lùi bước. Nhưng tao làm không được, tao rất sợ. Họ bàn luận, chê cười dè bỉu, họ đánh giá tao và cả gia đình tao, có thể họ sẽ không muốn tiếp xúc với tao nữa. Tao sợ phải một mình, tao sợ bị ghét bỏ...
Chỉ còn tiếng nấc của tớ vang lên, Khánh im lặng không nói gì. Nó cúi đầu, tay ôm lấy tớ thật chặt.
- Tao không biết trong đầu mày đang có suy nghĩ như nào, tao chỉ muốn nói với mày rằng mày còn có tao nên đừng có sợ một mình, hiểu không?
Một mình...
Tớ vốn còn có bạn cơ mà, người sẽ bảo vệ và tin tưởng tớ. Sao tớ có thể quên chứ?
Tớ an tâm dựa đầu, khẽ nói:
- Ừ, hiểu rồi.
Khánh và tớ, có vẻ thân thiết hơn so với bạn khác giới bình thường. Nhưng tớ chắc chắn rằng bọn tớ đều rất rõ, thứ gọi là tình cảm vốn chẳng bén lửa được. Tớ không hiểu vì sao, người ta nói không có bạn thân khác giới đó chỉ là chưa gặp bao giờ mà thôi.
Không có cảm giác gì cả, không thể yêu được. Mà, Khánh không phải gu tớ nên tớ không thích nó là phải.
- Ê, về ngủ được chưa tao buồn ngủ?
Khánh nói, tớ ngập ngừng rồi hỏi trong lo lắng:
- Khánh ơi, lỡ như tao bị tai nạn nhỏ mà không làm việc hết sức mình được mày có trừ lương tao không?
- Hả? Mày bị sao?
- Thì... tao hỏi trước á!
Khánh ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời:
- Chắc không, tao sẽ giao cho mày việc khác.
Tớ thở ra, cười:
- Thiệt không? Thề đi.
Khánh nhíu mày tỏ ý không hiểu, nó bực bội hỏi:
- Ê rốt cuộc mày bị cái gì mà hỏi lắm vậy hả?!
- Chân... hình như tao trật chân rồi.
Tai nạn ngoài ý muốn thực sự, tại nãy tớ leo lên cái bục té xuống nên bị.
Lúc nãy tớ khóc là do đau á, thêm buồn nữa nên khóc lớn vậy thôi. Ai ngờ Khánh vào bất ngờ quá, tớ sợ nó biết tớ trật chân khó khăn đi lại mà trừ bớt lương thì ăn hành nên tớ mới thuận nước than thở.
Khánh mò mò xuống chân tớ xem, nó đụng cái là đau nên tớ từ chối để Khánh khám qua. Khánh thở dài, nói:
- Giờ mày bấu vào tao, tao bế mày về phòng. Chỗ này tối quá, tao không thấy gì hết.
Tớ ngoan ngoãn ôm lấy nó từ phía trước, nó đỡ tớ rồi bế về phòng. Giống như ba bế con gái ấy, cứ kì kì.
Nó năn nắn khớp chân, tớ đau chảy nước mắt run rẩy hỏi:
- Mày làm được không đấy?
Khánh nghiên cứu kĩ, chắc nịch:
- Tất nhiên rồi, ba tao từng chỉ cho tao.
- Mày thực hành cho ai chưa?
Khánh cầm cổ chân tớ, chuẩn bị tư thế:
- Chưa, mày sẽ là người đầu tiên.
Rắc!!!
...
- Ủa Tư Anh, chân mày làm sao thế?
Gia Linh lại gần hỏi, nhìn cái chân bó bột của tớ thì cười chảy nước mắt. Tớ siết chặt tay, lườm thằng Khánh.
Khánh đang nói chuyện vui vẻ tự nhiên nó rén ngang, dừng lại im lặng nhìn tớ luôn.
- Tại thằng Khánh, tại nó hết!
Khánh huýt sáo, giả bộ không có gì xảy ra.
Tớ chỉ bị trật khớp nhẹ thôi, nó bẻ cái gãy xương luôn. Chữa lợn hơi què thành què hẳn, báo quá báo rồi.
- Tư Anh...
- Mày lại khóc đấy hả?
Khi ánh sáng quá đáng sợ, nó không che đi được sự buồn tủi trong lòng tớ tìm với bóng tối. Ở đó, tớ không sợ bản thân sẽ méo mó như thế nào cũng không sợ ai đó nhìn thấy tớ thảm hại.
Tớ trốn trong căn phòng cũ tối tăm, một mình ở đó.
Cho tới khi thằng Khánh mò ra tớ, mở cửa mà gọi. Khánh bước vào, ánh sáng làm gương mặt nó mờ đi vậy mà tớ vẫn thấy nó lo lắng.
- Tao có thể... được mày an ủi không?
Gương mặt tớ xấu xí, đã thế nước mắc còn dàn dụa nữa.Tớ chẳng mong gì nhiều, chỉ mong được ai an ủi khi mà tớ thấy buồn nhất. Khánh nửa quỳ, dang tay thật rộng:
- Đây, qua đây.
Tớ liền lao vào ôm lấy nó, khóc thật lớn. Nó không ghét bỏ tớ, may quá. So với những người bạn là Dung hay Gia Linh hay Khánh, có lẽ Khánh là người hiểu tớ nhất cũng là người khiến tớ tin tưởng nhất. Có lẽ do ở cạnh nhau quá nhiều, tớ biết nó sẽ không để tớ một mình đâu.
Còn nhớ lại, lúc đó tớ đứng ngơ ra trước điều kiện của Ly.
Đối với người khác, Ly là thánh nhân với sự tha thứ dễ dàng. Bởi vì lúc trước tớ và Trí đi cùng nhau bởi gần nhà còn thân, chứ từ khi làm nô cho thằng Khánh gần như bọn tớ ít nói chuyện và gặp nhau hơn hẳn. Người khác nghĩ, vốn dĩ bọn tớ có tiếp xúc nhiều đâu nên cắt đứt quan hệ cũng chỉ là thêm thắt một chút mà thôi.
Có lẽ Ly là người hay ghen, muốn quanh Trí không có cô gái nào tiếp cận cũng là dễ hiểu. Điều kiện này quá hời rồi.
Đến cả Châu cũng thở phào cười lên vui vẻ, vì cả nó cũng thấy tớ sẽ đồng ý vô điều kiện thôi.
Nhưng, nó là con dao chí mạng đâm vào tớ.
- Mày chấp nhận rồi, tao tha cho nó. Coi như hết chuyện đấy!
Cái lỗi của tớ là đồng ý trước khi nghe điều kiện, bây giờ tớ vừa thấy hối hận vừa thấy nhẹ nhõm. Là sao nhỉ? Tớ khó chịu trong lòng quá, tớ nên làm gì bây giờ?
Bọn tớ đang yêu nhau mà, bọn tớ nên bồi đắp tình cảm nhiều hơn mới đúng chứ. Khó khăn lắm, nhiều năm lắm tớ và cậu mới thành một đôi. Bây giờ chỉ cần một câu nói nhẹ như tơ, bọn tớ lại chia cắt như vậy.
Tớ đã từng tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh khi tớ với Trí hết yêu và chia tay, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó đơn giản như giỡn hệt lúc này.
Làm sao giờ? Tớ nên làm gì...
Tớ gương mắt nhìn Trí, cậu cũng dùng đôi mắt ngỡ ngàng nhìn tớ. Lúc đó, tớ có cảm giác bây giờ chỉ có hai đứa mà thôi.
Thất vọng...
Cậu thất vọng sao? Tớ làm sai rồi đúng không, tớ hồ đồ đúng không, tớ chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn cả, tớ thấy tội lỗi quá, tớ thấy thương Trí quá...
Cả ngày hôm đó tớ như mất hồn vậy, ai nói gì tớ cũng không nghe lọt tai. Tớ ngồi trong lớp mà tâm trí chết lặng, cho đến về nhà Khánh làm việc cũng không tập trung.
Choang!
- Tư Anh, em làm vỡ cốc kìa!
Tớ ngơ ra, chị giúp việc nhắc mới hoàng hồn ú ớ lụm các mảnh vỡ lại. Cái ly này là thủy tinh nên không nhiều tiền đâu, lát nữa tớ đền lại cho Khánh một trăm nghìn là được.
Lúc mang thủy tinh vỡ đi đổ, có một mảnh cứa vào tay. Tớ lại không phát hiện ra, mang bàn tay máu me đó đi lau bàn lau ghế.
- Tư Anh, cháu chảy máu kìa! Ôi thôi, dừng dừng dừng cháu đi cầm máu với xử lý vết thương đi!
Bà Lý lấy lại khăn trong tay tớ, đuổi tớ đi chữa tay. Tớ lúi húi bên cạnh hộp thuốc, thoa thoa rồi quấn băng cá nhân vào.
Sao chẳng thấy gì? Tớ chẳng cảm thấy đau gì hết.
Tâm trí tớ không ở đây, tớ không thể ngừng nghĩ về mọi chuyện.
- Tư Anh, mày làm chỗ này sai rồi.
Khánh cầm thước đập nhẹ vào tay tớ, nó chỉ tớ lỗi sai trong bài tập khi bọn tớ làm cùng nhau buổi tối rảnh.
- Ờ...
Tớ liền tẩy đi đáp án, cố gắng tát vào má mình rồi tính toán lại.
- ...
- Nhìn tao gì nhỏ kia?
- Tao tính đúng rồi, mày mới sai.
Khánh so đáp án của tớ với nó, nhíu mày:
- Hả? Sao tao sai được?!
Tớ liền chỉnh lại cho Khánh, cái thằng đầu đất này học còn ngu hơn cả tớ mới ghê chứ. Bài đơn giản mà nó còn sai.
- Thế sao nãy mày tẩy đi tính lại hả? Phải có chính kiến với đáp án của mình chứ.
Tớ chẳng thể trả lời nó, tớ thở dài thườn thượt rồi chống cằm làm bài.
Nằm trên giường, tớ không ngủ được. Vô thức sờ lên tay, chiếc vòng Trí tặng đột nhiên không ở đó nữa.
Tớ bật dậy, cố gắng lục tìm quanh giường.
- Không thấy... không thấy...
Nó là món quà cậu tặng sau nhiều năm không gặp, rõ ràng lúc nào tớ cũng đeo cơ mà. Sao lại mất rồi chứ?
Chuyện xúi quẩy đến một lúc, tim tớ thắt lại vội chạy đi tìm kiếm khắp nơi.
Hình như nay tớ vào phòng đồ cũ để dọn dẹp, có khi rớt ở đó không chừng lại tớ khuân vác mấy món đồ.
Đèn ở phòng này đã hư nên căn phòng tối om. Tớ mặc kệ nơi mà ánh sáng ít ỏi này khiến tầm nhìn tớ hạn hẹn mò mẫm khắp nơi cầu xin thượng đế cho tớ tìm ra.
Nước mắt đã rơi từ lúc nào, tớ vừa sụt sịt vừa tìm. Đã hai mươi phút, từng giây trôi qua khiến tớ buồn nhiều hơn nữa. Có khi nào tớ thực sự, sẽ mất cậu mãi không?
Tớ không muốn nó xảy ra, quá đủ cho mọi thứ rồi.
Nhưng, bóng tối cứ cản trở mãi khiến tớ không thể tìm thấy cậu. Tớ bất lực lắm, tớ không đủ can đảm ở lại nơi tối tăm này lâu hơn nữa. Tớ thấy khó thở, tuyệt vọng đến nhường nào.
- Trí... hức hức... Trí ơi... hức...
Thật may, tớ còn có bạn. Người kéo tớ ra ánh sáng. Bởi tình yêu khiến con người ta mụ mị đau khổ, còn bạn bè sẽ cố gắng giúp ta tìm niềm vui. Đưa lên bàn cân so sánh, tớ chẳng biết bên nào nặng nào nhẹ nữa.
- Nín ngay coi, ướt hết áo tao.
Tớ dụi đầu vào vai nó, chôn mặt trong lồng ngực nghẹn ngào.
- Có gì đâu mà phải khóc, mày thích thằng Trí đến mức đó hả?
- Ừ, tao thích Trí nhiều lắm, thích muốn điên.
- Nhưng nó có thích mày không?
- Có...
Tớ đưa đôi mắt sũng nước lên:
- Bọn tao là người yêu mà.
Khánh có vẻ không ngạc nhiên lắm, nó vươn tay xoa xoa đầu tớ:
- Mày ngu thật đấy, yêu nhau mà không công khai để con Ly nó ngồi lên đầu.
Tớ thở dài não nề:
- Nếu như Trí là thằng con trai bình thường, tao sẽ công khai cho tất cả mọi người biết. Bởi tao tự hào vì điều đó. Nhưng Trí không phải như vậy, cậu quá tốt, tốt hơn so với tao. Bọn tao ở cạnh nhau chẳng hợp nhau tí nào, tao sợ người ta chê cười.
- Mày cứ như thế, mày luôn sợ về mấy điều chẳng ra đâu vào đâu. Đó là điều mày muốn, mày nhìn ánh mắt của người khác làm gì?
Tớ siết áo nó, nghẹn ngào:
- Tao cũng biết, tao biết không nên vì người khác nhìn nhận ra sao mà lùi bước. Nhưng tao làm không được, tao rất sợ. Họ bàn luận, chê cười dè bỉu, họ đánh giá tao và cả gia đình tao, có thể họ sẽ không muốn tiếp xúc với tao nữa. Tao sợ phải một mình, tao sợ bị ghét bỏ...
Chỉ còn tiếng nấc của tớ vang lên, Khánh im lặng không nói gì. Nó cúi đầu, tay ôm lấy tớ thật chặt.
- Tao không biết trong đầu mày đang có suy nghĩ như nào, tao chỉ muốn nói với mày rằng mày còn có tao nên đừng có sợ một mình, hiểu không?
Một mình...
Tớ vốn còn có bạn cơ mà, người sẽ bảo vệ và tin tưởng tớ. Sao tớ có thể quên chứ?
Tớ an tâm dựa đầu, khẽ nói:
- Ừ, hiểu rồi.
Khánh và tớ, có vẻ thân thiết hơn so với bạn khác giới bình thường. Nhưng tớ chắc chắn rằng bọn tớ đều rất rõ, thứ gọi là tình cảm vốn chẳng bén lửa được. Tớ không hiểu vì sao, người ta nói không có bạn thân khác giới đó chỉ là chưa gặp bao giờ mà thôi.
Không có cảm giác gì cả, không thể yêu được. Mà, Khánh không phải gu tớ nên tớ không thích nó là phải.
- Ê, về ngủ được chưa tao buồn ngủ?
Khánh nói, tớ ngập ngừng rồi hỏi trong lo lắng:
- Khánh ơi, lỡ như tao bị tai nạn nhỏ mà không làm việc hết sức mình được mày có trừ lương tao không?
- Hả? Mày bị sao?
- Thì... tao hỏi trước á!
Khánh ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời:
- Chắc không, tao sẽ giao cho mày việc khác.
Tớ thở ra, cười:
- Thiệt không? Thề đi.
Khánh nhíu mày tỏ ý không hiểu, nó bực bội hỏi:
- Ê rốt cuộc mày bị cái gì mà hỏi lắm vậy hả?!
- Chân... hình như tao trật chân rồi.
Tai nạn ngoài ý muốn thực sự, tại nãy tớ leo lên cái bục té xuống nên bị.
Lúc nãy tớ khóc là do đau á, thêm buồn nữa nên khóc lớn vậy thôi. Ai ngờ Khánh vào bất ngờ quá, tớ sợ nó biết tớ trật chân khó khăn đi lại mà trừ bớt lương thì ăn hành nên tớ mới thuận nước than thở.
Khánh mò mò xuống chân tớ xem, nó đụng cái là đau nên tớ từ chối để Khánh khám qua. Khánh thở dài, nói:
- Giờ mày bấu vào tao, tao bế mày về phòng. Chỗ này tối quá, tao không thấy gì hết.
Tớ ngoan ngoãn ôm lấy nó từ phía trước, nó đỡ tớ rồi bế về phòng. Giống như ba bế con gái ấy, cứ kì kì.
Nó năn nắn khớp chân, tớ đau chảy nước mắt run rẩy hỏi:
- Mày làm được không đấy?
Khánh nghiên cứu kĩ, chắc nịch:
- Tất nhiên rồi, ba tao từng chỉ cho tao.
- Mày thực hành cho ai chưa?
Khánh cầm cổ chân tớ, chuẩn bị tư thế:
- Chưa, mày sẽ là người đầu tiên.
Rắc!!!
...
- Ủa Tư Anh, chân mày làm sao thế?
Gia Linh lại gần hỏi, nhìn cái chân bó bột của tớ thì cười chảy nước mắt. Tớ siết chặt tay, lườm thằng Khánh.
Khánh đang nói chuyện vui vẻ tự nhiên nó rén ngang, dừng lại im lặng nhìn tớ luôn.
- Tại thằng Khánh, tại nó hết!
Khánh huýt sáo, giả bộ không có gì xảy ra.
Tớ chỉ bị trật khớp nhẹ thôi, nó bẻ cái gãy xương luôn. Chữa lợn hơi què thành què hẳn, báo quá báo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.