Chương 18: Uống sữa
Chin
08/08/2023
Tớ nổi tiếng rồi.
Lúc trước tớ vô hình với thế giới, giờ thì bao cặp mắt đều hướng qua nhìn tớ một cách chăm chú. Nhưng cách nổi tiếng này không hay tí nào.
Để trả ơn Tú, tớ đến quầy hàng mua đồ ăn sáng cho cậu. Hai bịch bánh bông lan và hai hộp sữa.
Lúc tớ quay ra, bắt gặp Trí đang chăm chú nhìn tớ tay chắp sau lưng cười mỉm.
- Mua cho tớ hả?
Cậu hỏi, vẻ mặt đầy háo hức. Tớ ngại lắm, khẽ lắc đầu cười ngượng:
- Xin lỗi Trí nha, để lần khác tớ mua cho cậu.
Mặt cậu thay đổi liền, chỉ vào đống đồ trên tay tớ:
- Vậy... cậu mua dư cho ai?
- Của tôi.
Tú không biết xuất hiện từ đâu, giựt phần đồ ăn trong tay tớ rồi ngoắc đầu quay về bàn.
- Trí ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng tớ không?
Hết cách, tớ làm gì có nhiều tiền mà mua thêm một phần cho Trí chứ. Tớ mời lơi xua đi bầu không khí ngượng ngùng, ai ngờ Trí gật đầu thiệt.
Bọn tớ chọn bàn dài có Tú Dung với Mỹ chờ sẵn, thêm tớ và Trí cùng ba người bạn của Trí nữa.
- Ủa mày không ăn sáng à Trí?
Thằng Lân bạn Trí thấy chỗ cậu trắng trơn nên hỏi, Trí cười đắc ý nói rõ to:
- Tao ăn với Tư Anh rồi!
Tớ thiếu điều muốn chui xuống đất, tớ lấy cái hộp sữa tí xíu che lấy mặt mình. Biết là chẳng ăn thua gì nhưng mà nhục quá sao giờ.
Mỹ ngồi gần Trí mặt phởn hẳn, tớ chưa bao giờ thấy cậu thục nữ như lúc này. Cậu vui vẻ giơ ngón like lên cho tớ nữa chứ.
- Đù má chúng mày ăn cùng nhau á?!
Trí cười khì khì, tớ liền chặn miệng cậu ngay:
- Không phải, là... chia ra ăn thôi.
Ơ nhưng khác đíu đâu, thôi kệ chữa tí cháy nào hay tí đấy.
Tú cắm ống hút cái phập liếc mắt đẩy bịch bánh của cậu qua cho tớ vì cậu ngồi cạnh tớ.
- Mày ăn bánh của tao này.
Trí chờ cái bánh vừa dừng hất tay đẩy nó trở lại liền:
- Là đồ trả ơn, mày mà trả lại là coi thường Tư Anh đấy.
Tớ thắc mắc liền:
- Ủa sao cậu biết là đồ tớ trả ơn?
Trí chống cằm, cười đắc ý:
- Lúc nãy hai người nói chuyện Trí nghe rồi.
Tú hầm hừ đặt cái bánh trước mặt tớ:
- Tao không thích ăn bánh này.
Xạo quần quá ba, ngày nào ăn sáng Tú chẳng ăn loại bánh này nên tớ mới hiểu ý mà mua.
Tớ mặc kệ hai cậu ấy liếc mắt đưa tình, lúi húi bóc lớp nilong bên ngoài ra bẻ bánh ăn. Sắp vào lớp rồi cãi lộn hết giờ bà nó.
Ui chà bánh ngon vãi chưởng, làm miếng sữa nào.
Tớ cắm ống hút chuẩn bị đưa vào miệng, tay tớ dừng lại bởi Trí đang giữ chặt.
Cậu vươn người, môi chạm ống hút hút miếng sữa ngọt.
Đù mé!
Cái trò mất mặt gì đây?!
Tớ hoảng quá nhét hộp sữa vào tay cậu luôn, còn mình thì ráng kéo ghế ngồi cách xa cậu ra.
Người khác mồm chữ O miệng chữ A liền.
- Cậu... cậu, Trí thích uống sữa thì lấy đi!
Tớ lắp ba lắp bắp, cố gắng nói gì đó để không gây ra quá nhiều hiểu lầm.
Còn cái tên Trí chuyên gây chuyện kia khiến tớ điên quá trời.
Cậu ta như chẳng biết cái trò mình vừa làm khiến dư luận có phản ứng nào sao í, còn cười phát ghét.
- Ừm, tui thích uống sữa mà, cảm ơn nhá!
May là cậu còn tí lương tâm, cậu mà trêu thêm vài câu nữa chắc mình chết ngắc.
Câu chuyện Trí giành sữa của tớ loan khắp mọi chốn, công nhận mấy cái mồm kia nhạy thật. Nếu có Châu ở đây chắc nó hậm hực ghi thù tớ mất.
Con Mỹ đau lòng muốn chết, nhéo nhéo tớ miết:
- Thích nhá, đệt mẹ ghen tị vãi!
Tớ xoa xoa chỗ đau cười ngượng:
- Trí hay trêu mà, mày đừng hiểu lầm.
Mỹ khoanh tay, trông cậu vẫn giận lắm:
- Ừ thì tao biết là Trí trêu thôi, tại tao với mày làm gì có cửa với nó. Nhưng mà tao cũng muốn được trêu như vậy.
Phải rồi, xiêu lòng trước mấy trò trêu đùa của cậu là ngu. Tớ với cậu có xứng đôi đâu.
Tớ chỉ cảm thấy ngưỡng mộ Trí thôi, còn việc thích tớ chẳng dám nghĩ nhiều.
Bọn tớ vào lớp, chẳng biết vì gì mà thằng Tú không thèm quan tâm tớ nữa. Tớ gọi cậu không trả lời luôn, chẵng lẽ cậu ăn xong bị đau bụng?
- Tú, mày thấy không khỏe thì xuống phòng y tế đi.
Tớ lo lắng hỏi, Tú thì hay rồi vẫn im lìm như chưa nghe thấy gì hết.
Một lúc sau cậu tự đánh vào má bản thân mấy cái làm tớ hoảng luôn, còn tính hỏi cậu có ổn không thì cậu nói:
- Tao nói thằng Trí không tốt lành đâu, mày đừng dây vào nó.
- Tao vẫn không hiểu tại sao mày có ác cảm với Trí.
Trước mặt mọi người hay tớ Trí đều là người tốt, có thể cậu giống một thằng hay đi gạ gái nhưng mà tớ vẫn chưa thấy điểm xấu nào hết. Tớ thắc mắc lắm, chẳng lẽ Tú biết Trí từ trước?
Tú nhìn tớ bằng ánh mắt thất vọng, cậu cúi mặt nhìn vở mình không trả lời tớ.
- Tú, mày nhiều lần nói tao cách xa Trí ra nhưng tao hỏi thì mày không cho tao biết lý do. Mày nói tao mới biết chứ cứ im như vậy làm gì?
Tớ nắm lấy tay áo Tú, kéo mạnh để cậu tập trung vào lời của mình. Tú xoay tay nắm chặt lấy tay của tớ, cậu siết mạnh khiến tớ thấy hơi đau.
- Nó... đối với mày chỉ là c...
- Tao biết mày không ưa gì tao...
Trí đi vào, hai tay đút trong túi quần ánh mắt sắc bén. Tú đơ người luôn, không nói thêm câu nào nữa. Trí chống tay xuống bàn tớ để cúi người xuống, còn lại thì kéo tay tớ ra khỏi cái siết đau của Tú.
- ...nhưng đặt điều nói sai về tao thì tao không bỏ qua đâu.
- Tao không đặt điều, người nên thấy xấu hổ là mày.
Trí nhếch mép:
- Tại sao tao phải xấu hổ chứ?
Tú đứng bật dậy, tỏa ra mùi thuốc súng. Tớ cảm thấy tình hình không có ổn, bèn đẩy Trí ra với kéo Tú ngồi xuống:
- Mấy cậu đừng làm trò nữa, thầy cô sắp vào rồi kìa.
Trí xoay người ngồi xuống ghế, nói:
- Tư Anh, cậu đừng tin lời Tú, tớ không làm điều gì xấu xa cả.
Tớ ngừng lại một lúc, khẽ cười:
- Tớ có suy nghĩ của riêng mình nên Trí yên tâm.
Có thể những gì tớ thấy là thật, cũng có thể là giả. Tớ sẽ cố gắng phân biệt mọi thứ, tớ không để Tú hay là Trí chi phối được.
Mấy người đó coi tớ là con nít hay gì ấy.
- Xíu...
Giọng nói nhỏ xíu vang lên, tớ liếc nhìn ra sau thấy Trí nằm gục xuống bàn.
- Xin lỗi Xíu, tui hung dữ quá.
Có bất ngờ đấy, nhưng chưa tính là hung dữ đâu.
- Mấy hôm Trí nghỉ học, là ngoài Sài Gòn có việc gấp nên không báo trước cho Xíu một tiếng, Trí thấy có lỗi lắm.
Làm tớ tưởng vì tớ mắng cậu là tránh xa tớ ra nên cậu mới hờn dỗi mà bỏ đi thật chứ, cậu nói ra làm lòng tớ cũng nhẹ nhõm hẳn.
- Trí cũng không biết là vì Trí mà Xíu chịu nhiều tổn thương như dị, lỗi của Trí hết.
Ừm ừm, chính là lỗi của cậu đấy.
Tại cậu mà tớ bị hành hạ như con cờ hó đây này, còn bị hạ hạnh kiểm nữa chứ.
Tớ cúi người viết viết, ném ra đằng sau cho Trí đọc. Một lúc sau tớ thấy tờ giấy được thuồn vào tay tớ, tớ mở ra đọc.
Câu của tớ là:
"Vì cậu mà tương lai của tớ bấp bênh đấy, chẳng biết bản thân sẽ ra sao nữa đây này..."
Còn của cậu:
" Vậy để Trí lo cho Xíu hết đời nhá?"
Lúc trước tớ vô hình với thế giới, giờ thì bao cặp mắt đều hướng qua nhìn tớ một cách chăm chú. Nhưng cách nổi tiếng này không hay tí nào.
Để trả ơn Tú, tớ đến quầy hàng mua đồ ăn sáng cho cậu. Hai bịch bánh bông lan và hai hộp sữa.
Lúc tớ quay ra, bắt gặp Trí đang chăm chú nhìn tớ tay chắp sau lưng cười mỉm.
- Mua cho tớ hả?
Cậu hỏi, vẻ mặt đầy háo hức. Tớ ngại lắm, khẽ lắc đầu cười ngượng:
- Xin lỗi Trí nha, để lần khác tớ mua cho cậu.
Mặt cậu thay đổi liền, chỉ vào đống đồ trên tay tớ:
- Vậy... cậu mua dư cho ai?
- Của tôi.
Tú không biết xuất hiện từ đâu, giựt phần đồ ăn trong tay tớ rồi ngoắc đầu quay về bàn.
- Trí ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng tớ không?
Hết cách, tớ làm gì có nhiều tiền mà mua thêm một phần cho Trí chứ. Tớ mời lơi xua đi bầu không khí ngượng ngùng, ai ngờ Trí gật đầu thiệt.
Bọn tớ chọn bàn dài có Tú Dung với Mỹ chờ sẵn, thêm tớ và Trí cùng ba người bạn của Trí nữa.
- Ủa mày không ăn sáng à Trí?
Thằng Lân bạn Trí thấy chỗ cậu trắng trơn nên hỏi, Trí cười đắc ý nói rõ to:
- Tao ăn với Tư Anh rồi!
Tớ thiếu điều muốn chui xuống đất, tớ lấy cái hộp sữa tí xíu che lấy mặt mình. Biết là chẳng ăn thua gì nhưng mà nhục quá sao giờ.
Mỹ ngồi gần Trí mặt phởn hẳn, tớ chưa bao giờ thấy cậu thục nữ như lúc này. Cậu vui vẻ giơ ngón like lên cho tớ nữa chứ.
- Đù má chúng mày ăn cùng nhau á?!
Trí cười khì khì, tớ liền chặn miệng cậu ngay:
- Không phải, là... chia ra ăn thôi.
Ơ nhưng khác đíu đâu, thôi kệ chữa tí cháy nào hay tí đấy.
Tú cắm ống hút cái phập liếc mắt đẩy bịch bánh của cậu qua cho tớ vì cậu ngồi cạnh tớ.
- Mày ăn bánh của tao này.
Trí chờ cái bánh vừa dừng hất tay đẩy nó trở lại liền:
- Là đồ trả ơn, mày mà trả lại là coi thường Tư Anh đấy.
Tớ thắc mắc liền:
- Ủa sao cậu biết là đồ tớ trả ơn?
Trí chống cằm, cười đắc ý:
- Lúc nãy hai người nói chuyện Trí nghe rồi.
Tú hầm hừ đặt cái bánh trước mặt tớ:
- Tao không thích ăn bánh này.
Xạo quần quá ba, ngày nào ăn sáng Tú chẳng ăn loại bánh này nên tớ mới hiểu ý mà mua.
Tớ mặc kệ hai cậu ấy liếc mắt đưa tình, lúi húi bóc lớp nilong bên ngoài ra bẻ bánh ăn. Sắp vào lớp rồi cãi lộn hết giờ bà nó.
Ui chà bánh ngon vãi chưởng, làm miếng sữa nào.
Tớ cắm ống hút chuẩn bị đưa vào miệng, tay tớ dừng lại bởi Trí đang giữ chặt.
Cậu vươn người, môi chạm ống hút hút miếng sữa ngọt.
Đù mé!
Cái trò mất mặt gì đây?!
Tớ hoảng quá nhét hộp sữa vào tay cậu luôn, còn mình thì ráng kéo ghế ngồi cách xa cậu ra.
Người khác mồm chữ O miệng chữ A liền.
- Cậu... cậu, Trí thích uống sữa thì lấy đi!
Tớ lắp ba lắp bắp, cố gắng nói gì đó để không gây ra quá nhiều hiểu lầm.
Còn cái tên Trí chuyên gây chuyện kia khiến tớ điên quá trời.
Cậu ta như chẳng biết cái trò mình vừa làm khiến dư luận có phản ứng nào sao í, còn cười phát ghét.
- Ừm, tui thích uống sữa mà, cảm ơn nhá!
May là cậu còn tí lương tâm, cậu mà trêu thêm vài câu nữa chắc mình chết ngắc.
Câu chuyện Trí giành sữa của tớ loan khắp mọi chốn, công nhận mấy cái mồm kia nhạy thật. Nếu có Châu ở đây chắc nó hậm hực ghi thù tớ mất.
Con Mỹ đau lòng muốn chết, nhéo nhéo tớ miết:
- Thích nhá, đệt mẹ ghen tị vãi!
Tớ xoa xoa chỗ đau cười ngượng:
- Trí hay trêu mà, mày đừng hiểu lầm.
Mỹ khoanh tay, trông cậu vẫn giận lắm:
- Ừ thì tao biết là Trí trêu thôi, tại tao với mày làm gì có cửa với nó. Nhưng mà tao cũng muốn được trêu như vậy.
Phải rồi, xiêu lòng trước mấy trò trêu đùa của cậu là ngu. Tớ với cậu có xứng đôi đâu.
Tớ chỉ cảm thấy ngưỡng mộ Trí thôi, còn việc thích tớ chẳng dám nghĩ nhiều.
Bọn tớ vào lớp, chẳng biết vì gì mà thằng Tú không thèm quan tâm tớ nữa. Tớ gọi cậu không trả lời luôn, chẵng lẽ cậu ăn xong bị đau bụng?
- Tú, mày thấy không khỏe thì xuống phòng y tế đi.
Tớ lo lắng hỏi, Tú thì hay rồi vẫn im lìm như chưa nghe thấy gì hết.
Một lúc sau cậu tự đánh vào má bản thân mấy cái làm tớ hoảng luôn, còn tính hỏi cậu có ổn không thì cậu nói:
- Tao nói thằng Trí không tốt lành đâu, mày đừng dây vào nó.
- Tao vẫn không hiểu tại sao mày có ác cảm với Trí.
Trước mặt mọi người hay tớ Trí đều là người tốt, có thể cậu giống một thằng hay đi gạ gái nhưng mà tớ vẫn chưa thấy điểm xấu nào hết. Tớ thắc mắc lắm, chẳng lẽ Tú biết Trí từ trước?
Tú nhìn tớ bằng ánh mắt thất vọng, cậu cúi mặt nhìn vở mình không trả lời tớ.
- Tú, mày nhiều lần nói tao cách xa Trí ra nhưng tao hỏi thì mày không cho tao biết lý do. Mày nói tao mới biết chứ cứ im như vậy làm gì?
Tớ nắm lấy tay áo Tú, kéo mạnh để cậu tập trung vào lời của mình. Tú xoay tay nắm chặt lấy tay của tớ, cậu siết mạnh khiến tớ thấy hơi đau.
- Nó... đối với mày chỉ là c...
- Tao biết mày không ưa gì tao...
Trí đi vào, hai tay đút trong túi quần ánh mắt sắc bén. Tú đơ người luôn, không nói thêm câu nào nữa. Trí chống tay xuống bàn tớ để cúi người xuống, còn lại thì kéo tay tớ ra khỏi cái siết đau của Tú.
- ...nhưng đặt điều nói sai về tao thì tao không bỏ qua đâu.
- Tao không đặt điều, người nên thấy xấu hổ là mày.
Trí nhếch mép:
- Tại sao tao phải xấu hổ chứ?
Tú đứng bật dậy, tỏa ra mùi thuốc súng. Tớ cảm thấy tình hình không có ổn, bèn đẩy Trí ra với kéo Tú ngồi xuống:
- Mấy cậu đừng làm trò nữa, thầy cô sắp vào rồi kìa.
Trí xoay người ngồi xuống ghế, nói:
- Tư Anh, cậu đừng tin lời Tú, tớ không làm điều gì xấu xa cả.
Tớ ngừng lại một lúc, khẽ cười:
- Tớ có suy nghĩ của riêng mình nên Trí yên tâm.
Có thể những gì tớ thấy là thật, cũng có thể là giả. Tớ sẽ cố gắng phân biệt mọi thứ, tớ không để Tú hay là Trí chi phối được.
Mấy người đó coi tớ là con nít hay gì ấy.
- Xíu...
Giọng nói nhỏ xíu vang lên, tớ liếc nhìn ra sau thấy Trí nằm gục xuống bàn.
- Xin lỗi Xíu, tui hung dữ quá.
Có bất ngờ đấy, nhưng chưa tính là hung dữ đâu.
- Mấy hôm Trí nghỉ học, là ngoài Sài Gòn có việc gấp nên không báo trước cho Xíu một tiếng, Trí thấy có lỗi lắm.
Làm tớ tưởng vì tớ mắng cậu là tránh xa tớ ra nên cậu mới hờn dỗi mà bỏ đi thật chứ, cậu nói ra làm lòng tớ cũng nhẹ nhõm hẳn.
- Trí cũng không biết là vì Trí mà Xíu chịu nhiều tổn thương như dị, lỗi của Trí hết.
Ừm ừm, chính là lỗi của cậu đấy.
Tại cậu mà tớ bị hành hạ như con cờ hó đây này, còn bị hạ hạnh kiểm nữa chứ.
Tớ cúi người viết viết, ném ra đằng sau cho Trí đọc. Một lúc sau tớ thấy tờ giấy được thuồn vào tay tớ, tớ mở ra đọc.
Câu của tớ là:
"Vì cậu mà tương lai của tớ bấp bênh đấy, chẳng biết bản thân sẽ ra sao nữa đây này..."
Còn của cậu:
" Vậy để Trí lo cho Xíu hết đời nhá?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.