Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa (Bản Bịch)
Chương 39: Cảnh Giới Trúc Cơ Tầng Bảy, Bí Ẩn Trong Rừng Sâu (2)
Nhâm Ngã Tiếu
20/11/2024
Ngộ Tâm ngây người.
Chân hắn nhanh quá!
Hắn thậm chí còn không nhìn rõ Cố An đã ra chân như thế nào.
Diệp Lan thì cười cong cả mắt, nàng nhanh chóng bước đến trước mặt Cố An, khen chân của sư huynh ngày càng nhanh.
Cố An xoa đầu nàng, sau đó nhìn về phía Ngộ Tâm, hỏi: "Ngộ Tâm, sau này muốn học chiêu thức dùng chân không?"
Giới hạn tuổi thọ của Ngộ Tâm cao hơn những người khác, cũng được coi là thiên tài có tiềm lực, không thể để Lục Cửu Giáp đá hỏng được.
"Muốn!" Ngộ Tâm đáp, giọng nói chắc nịch, không còn yếu đuối như thường ngày.
Xa xa, Lục Cửu Giáp bắt đầu rên rỉ, thu hút sự chú ý của Cố An.
Cố An đi đến trước mặt hắn, nhìn xuống hắn, hừ một tiếng: "Đừng giả vờ nữa, sư huynh hỏi ngươi, ngươi thích giao đấu như vậy không?"
Lục Cửu Giáp nằm trên đất, hơi nghiêng người, dùng một con mắt liếc nhìn Cố An, thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, hắn lại nhắm mắt lại, đau đớn nói: "Sư huynh, ta sai rồi..."
Cố An kéo hắn dậy, vừa giúp hắn phủi tuyết trên người, vừa nhẹ giọng nói: "Kẻ mạnh thực sự không phải là người chiến thắng kẻ mạnh hơn mình, mà là người có thể kiềm chế sự kiêu ngạo, không bắt nạt kẻ yếu hơn mình."
Lục Cửu Giáp xoa ngực, nghiêm túc suy ngẫm lời Cố An nói.
Diệp Lan và Ngộ Tâm cũng nghe thấy, đặc biệt là Ngộ Tâm, tâm thần chấn động, hắn không ngờ trong Dược cốc nhỏ bé này lại ẩn chứa một cao nhân như vậy.
Tại Thiên Thu các, ỷ mạnh hiếp yếu là chuyện thường tình, hắn yếu đuối, ngay cả phụ thân, huynh đệ của hắn cũng bắt nạt hắn.
Nói đúng lắm!
Bọn họ căn bản không xứng là cường giả!
Ngộ Tâm thầm nghĩ, ánh mắt hắn nhìn Cố An trở nên khác lạ.
"Trước tiên ngươi hãy dạy Ngộ Tâm luyện chân đi." Cố An vỗ vai Lục Cửu Giáp nói, Lục Cửu Giáp vội vàng gật đầu, không dám từ chối.
Sau đó, Cố An dẫn Diệp Lan lên núi, đi chăm sóc những hạt giống mới trồng không lâu, Tiểu Xuyên cũng ở trên núi.
Còn Trình Huyền Đan, sau khi trở về liền đóng cửa phòng không ra ngoài, Cố An đã đến thăm một lần, hắn nói mình đang điều dưỡng cơ thể, từ đó về sau, Cố An không dám quấy rầy hắn nữa.
Thời gian trôi qua từng ngày, sự gia nhập của Ngộ Tâm khiến Dược cốc càng trở nên náo nhiệt, Lục Cửu Giáp vàTiểu Xuyên rất thích trêu chọc hắn, tiếng đùa giỡn của ba người thỉnh thoảng vang lên trong Dược cốc.
Cuối năm.
Màn đêm buông xuống.
Cố An đang đọc sách trong phòng, hắn không còn đọc Thanh Hiệp Du Ký nữa, mà là một cuốn sách khác, tên là Thiên Thu Các Bí Sử.
Cuốn sách này lấy từ tàng thư các của Dược cốc, không biết thật giả, dù sao hắn cũng xem như giải trí.
Ánh lửa đèn dầu khẽ lay động, từng luồng gió lạnh len lỏi qua khe cửa sổ, Cố An đã là tu vi cảnh giới Trúc Cơ tầng sáu nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Khi hắn đọc xong nội dung trang này, hắn đặt sách xuống, chuẩn bị đứng dậy đi thực hiện kế hoạch hàng ngày.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng động nhẹ từ căn phòng bên cạnh, có người bước ra khỏi phòng, động tác rất khẽ nhưng không thoát khỏi tai hắn.
Là Ngộ Tâm!
Cố An rất quen thuộc với hơi thở của từng người trong Dược cốc, lập tức đoán ra thân phận của đối phương.
Hắn lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân của Ngộ Tâm, Ngộ Tâm đi về phía tàng thư các, sau khi vào lầu, tên tiểu tử này bắt đầu lật xem sách.
"Hắn đang tìm gì vậy?" Trong lòng Cố An tràn đầy tò mò.
Trong ấn tượng của hắn, Ngộ Tâm rất thật thà, việc hắn sắp xếp, Ngộ Tâm đều sẽ nghiêm túc làm, không giống như Lục Cửu Giáp, thỉnh thoảng sẽ lười biếng.
Ngoài sự thật thà, Ngộ Tâm còn có một trái tim hảo thắng chỉ kém Lục Cửu Giáp, thỉnh thoảng lại tìm hai vị sư huynh giao đấu, liên tục chiến bại, vẫn không ngừng chiến đấu.
Chẳng lẽ tên tiểu tử này đang tìm bí tịch?
Cố An nghĩ đến đây, có chút đau lòng cho tiểu sư đệ.
Bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ đích thân dạy dỗ tiểu sư đệ.
Ngộ Tâm lục soát gần nửa canh giờ, sau đó nhẹ nhàng trở về phòng mình.
Một lúc sau, Cố An đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng mình, hắn phải đến khu rừng cách đó mười mấy dặm để thực hiện kế hoạch hàng ngày của háwn.
...
Lại một mùa hè nữa lại đến.
Cố An đã bước qua tuổi hai mươi hai, tuổi thọ của hắn đã vượt quá bốn nghìn năm, hắn chuẩn bị tích lũy một hơi đến cả vạn năm rồi mới sử dụng.
Nửa năm trôi qua, nhờ vào kế hoạch hàng ngày, tu vi của hắn đã đột phá thành công đến cảnh giới Trúc Cơ tầng bảy nhưng tu vi bề ngoài của hắn vẫn ở cảnh giới Luyện Khí tầng ba.
Theo thời gian trôi qua, Cố An càng tò mò về linh thụ thất giai mà Trình Huyền Đan đã nói, hắn còn từng thử đi tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy lối đi dẫn đến lòng đất.
Thỉnh thoảng Ngộ Tâm cũng nhân lúc đêm khuya mò mẫm khắp nơi, có một lần, hai người còn suýt nữa đụng mặt, may mà Cố An thính lực siêu phàm, phát hiện trước.
Chân hắn nhanh quá!
Hắn thậm chí còn không nhìn rõ Cố An đã ra chân như thế nào.
Diệp Lan thì cười cong cả mắt, nàng nhanh chóng bước đến trước mặt Cố An, khen chân của sư huynh ngày càng nhanh.
Cố An xoa đầu nàng, sau đó nhìn về phía Ngộ Tâm, hỏi: "Ngộ Tâm, sau này muốn học chiêu thức dùng chân không?"
Giới hạn tuổi thọ của Ngộ Tâm cao hơn những người khác, cũng được coi là thiên tài có tiềm lực, không thể để Lục Cửu Giáp đá hỏng được.
"Muốn!" Ngộ Tâm đáp, giọng nói chắc nịch, không còn yếu đuối như thường ngày.
Xa xa, Lục Cửu Giáp bắt đầu rên rỉ, thu hút sự chú ý của Cố An.
Cố An đi đến trước mặt hắn, nhìn xuống hắn, hừ một tiếng: "Đừng giả vờ nữa, sư huynh hỏi ngươi, ngươi thích giao đấu như vậy không?"
Lục Cửu Giáp nằm trên đất, hơi nghiêng người, dùng một con mắt liếc nhìn Cố An, thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, hắn lại nhắm mắt lại, đau đớn nói: "Sư huynh, ta sai rồi..."
Cố An kéo hắn dậy, vừa giúp hắn phủi tuyết trên người, vừa nhẹ giọng nói: "Kẻ mạnh thực sự không phải là người chiến thắng kẻ mạnh hơn mình, mà là người có thể kiềm chế sự kiêu ngạo, không bắt nạt kẻ yếu hơn mình."
Lục Cửu Giáp xoa ngực, nghiêm túc suy ngẫm lời Cố An nói.
Diệp Lan và Ngộ Tâm cũng nghe thấy, đặc biệt là Ngộ Tâm, tâm thần chấn động, hắn không ngờ trong Dược cốc nhỏ bé này lại ẩn chứa một cao nhân như vậy.
Tại Thiên Thu các, ỷ mạnh hiếp yếu là chuyện thường tình, hắn yếu đuối, ngay cả phụ thân, huynh đệ của hắn cũng bắt nạt hắn.
Nói đúng lắm!
Bọn họ căn bản không xứng là cường giả!
Ngộ Tâm thầm nghĩ, ánh mắt hắn nhìn Cố An trở nên khác lạ.
"Trước tiên ngươi hãy dạy Ngộ Tâm luyện chân đi." Cố An vỗ vai Lục Cửu Giáp nói, Lục Cửu Giáp vội vàng gật đầu, không dám từ chối.
Sau đó, Cố An dẫn Diệp Lan lên núi, đi chăm sóc những hạt giống mới trồng không lâu, Tiểu Xuyên cũng ở trên núi.
Còn Trình Huyền Đan, sau khi trở về liền đóng cửa phòng không ra ngoài, Cố An đã đến thăm một lần, hắn nói mình đang điều dưỡng cơ thể, từ đó về sau, Cố An không dám quấy rầy hắn nữa.
Thời gian trôi qua từng ngày, sự gia nhập của Ngộ Tâm khiến Dược cốc càng trở nên náo nhiệt, Lục Cửu Giáp vàTiểu Xuyên rất thích trêu chọc hắn, tiếng đùa giỡn của ba người thỉnh thoảng vang lên trong Dược cốc.
Cuối năm.
Màn đêm buông xuống.
Cố An đang đọc sách trong phòng, hắn không còn đọc Thanh Hiệp Du Ký nữa, mà là một cuốn sách khác, tên là Thiên Thu Các Bí Sử.
Cuốn sách này lấy từ tàng thư các của Dược cốc, không biết thật giả, dù sao hắn cũng xem như giải trí.
Ánh lửa đèn dầu khẽ lay động, từng luồng gió lạnh len lỏi qua khe cửa sổ, Cố An đã là tu vi cảnh giới Trúc Cơ tầng sáu nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Khi hắn đọc xong nội dung trang này, hắn đặt sách xuống, chuẩn bị đứng dậy đi thực hiện kế hoạch hàng ngày.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng động nhẹ từ căn phòng bên cạnh, có người bước ra khỏi phòng, động tác rất khẽ nhưng không thoát khỏi tai hắn.
Là Ngộ Tâm!
Cố An rất quen thuộc với hơi thở của từng người trong Dược cốc, lập tức đoán ra thân phận của đối phương.
Hắn lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân của Ngộ Tâm, Ngộ Tâm đi về phía tàng thư các, sau khi vào lầu, tên tiểu tử này bắt đầu lật xem sách.
"Hắn đang tìm gì vậy?" Trong lòng Cố An tràn đầy tò mò.
Trong ấn tượng của hắn, Ngộ Tâm rất thật thà, việc hắn sắp xếp, Ngộ Tâm đều sẽ nghiêm túc làm, không giống như Lục Cửu Giáp, thỉnh thoảng sẽ lười biếng.
Ngoài sự thật thà, Ngộ Tâm còn có một trái tim hảo thắng chỉ kém Lục Cửu Giáp, thỉnh thoảng lại tìm hai vị sư huynh giao đấu, liên tục chiến bại, vẫn không ngừng chiến đấu.
Chẳng lẽ tên tiểu tử này đang tìm bí tịch?
Cố An nghĩ đến đây, có chút đau lòng cho tiểu sư đệ.
Bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ đích thân dạy dỗ tiểu sư đệ.
Ngộ Tâm lục soát gần nửa canh giờ, sau đó nhẹ nhàng trở về phòng mình.
Một lúc sau, Cố An đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng mình, hắn phải đến khu rừng cách đó mười mấy dặm để thực hiện kế hoạch hàng ngày của háwn.
...
Lại một mùa hè nữa lại đến.
Cố An đã bước qua tuổi hai mươi hai, tuổi thọ của hắn đã vượt quá bốn nghìn năm, hắn chuẩn bị tích lũy một hơi đến cả vạn năm rồi mới sử dụng.
Nửa năm trôi qua, nhờ vào kế hoạch hàng ngày, tu vi của hắn đã đột phá thành công đến cảnh giới Trúc Cơ tầng bảy nhưng tu vi bề ngoài của hắn vẫn ở cảnh giới Luyện Khí tầng ba.
Theo thời gian trôi qua, Cố An càng tò mò về linh thụ thất giai mà Trình Huyền Đan đã nói, hắn còn từng thử đi tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy lối đi dẫn đến lòng đất.
Thỉnh thoảng Ngộ Tâm cũng nhân lúc đêm khuya mò mẫm khắp nơi, có một lần, hai người còn suýt nữa đụng mặt, may mà Cố An thính lực siêu phàm, phát hiện trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.