Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa (Bản Bịch)
Chương 3: Đoạt Lấy Tuổi Thọ (3)
Nhâm Ngã Tiếu
27/08/2024
[Tên: Cố An]
[Tuổi thọ: 15/151]
[Linh căn: Ngũ hành, phổ thông linh căn (Có thể đầu tư tuổi thọ để tiến hóa tu luyện)]
[Tu vi: Bất nhập lưu (Có thể đầu tư tuổi thọ để tiến hóa tu luyện)]
[Công pháp: Khống Hỏa quyết (Chưa luyện thành) (Có thể đầu tư tuổi thọ để tiến hóa tu luyện)]
Cố An một hơi đoạt được tám mươi tám năm tuổi thọ!
Trước đấy, tuổi thọ của hắn là sáu mươi ba năm, trong đó mười hai năm là do hắn mười tuổi phá vỡ bồn hoa mà có, nói cách khác, lúc đầu hắn chỉ có thể sống năm mươi mốt năm.
Thảo dược nhất giai chỉ có thể cung nhất giai đến hai năm tuổi thọ nhưng đối với người phàm mà nói, một năm dài biết bao!
Cố An nhìn bảng thuộc tính của mình, càng nhìn càng phấn khích, mới bao lâu, hắn đã kiếm được tám mươi tám năm tuổi thọ, công việc này thật tuyệt!
Hắn muốn trở thành “hộ dân không chịu di dời” của dược cốc!
Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn gì đó, hắn đều không thèm.
Nghe nói để trở thành đệ tử chính thức, cần phải ra ngoài làm nhiệm vụ, trừ yêu diệt ma ở nhân gian, vô cùng nguy hiểm.
Từ nhỏ đến lớn, thậm chí Cố An còn chưa giết một con gà nào, kiếp trước càng là một người bình thường ở trái đất, bảo hắn đi giết chóc, hắn không làm được.
Ở lại dược cốc thì tốt biết bao, hầu như sẽ không gặp nguy hiểm, còn có thể điên cuồng kiếm tuổi thọ!
Ai nói tu tiên nhất định phải liều mạng?
Cố An đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp, không thể tự thoát ra được.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm Cố An đã tỉnh dậy, rửa mặt đơn giản xong hắn liền đi tìm Trương Xuân Thu để nhận nhiệm vụ.
Trương Xuân Thu không ngủ, hắn đang hấp thụ linh khí để tu luyện, đối với sự chăm chỉ của Cố An, hắn mỉm cười hài lòng, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa phòng, chỉ vào một mảnh đất, nói: "Linh Tâm thảo trong khu vườn đó đều có thể hái, hái xong thì để Linh Tâm thảo ở cửa, không cần gõ cửa."
Nói xong, hắn vung tay áo, từng tờ giấy hộ linh rơi vào tay Cố An.
Trương Xuân Thu nhìn Cố An không kìm được vẻ kích động, do dự một lát, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, nói: "Sư đệ, cố gắng lên, chỉ cần ngươi chăm chỉ, chịu khổ, nhất định có thể vượt qua được."
Xuân qua thu đến, dược cốc của Thái Huyền môn dưới sự luân chuyển của bốn mùa trải qua một năm không người hỏi han.
Cửa một tòa lầu các mở ra, Cố An mười sáu tuổi cùng Mạnh Lãng, Lý Nhai đi ra từ trong phòng, họ quay người hành lễ với người trong phòng, sau đó Mạnh Lãng đóng cửa phòng lại.
Cả ba đều thở phào nhẹ nhõm, rồi đi xuống cầu thang.
Đợi đến sân nhà mình, Mạnh Lãng mới nhịn không được mà phàn nàn: "Chỉ chút đồ này mà cũng có thể nói một canh giờ, hắn trực tiếp đưa Bách Thảo Lục Truyện cho chúng ta không phải được rồi sao?"
Lý Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, thế rồi hắn đi đến góc sân, cầm thanh kiếm cắm trong đất lên, bắt đầu luyện kiếm.
Mặc dù tư chất linh căn của hắn tầm thường nhưng dù sao cũng xuất thân từ hoàng thất, trong tay nắm giữ một bộ kiếm pháp tinh diệu, hắn dự định dựa vào bộ kiếm pháp này để lật mình.
Thái Thương hoàng triều, tôn sùng tu tiên chi đạo, văn võ cả triều đều tu tiên, đồng thời triều đình chia giai cấp cho bách tính mười ba châu thiên hạ, từ thấp đến cao lần lượt là nô, dân, quan, tiên.
Trong đó thương cũng nằm trong dân, chỉ đạt đến tiên tịch mới được coi là quý tộc thực sự, quan tịch bình thường chỉ có thể nhậm chức ở trấn. Thành chủ quận thành, châu mục một châu đều là tiên tịch, càng không cần nói đến hoàng thành Trường Lạc, muốn vào Trường Lạc, nhất định phải là tiên tịch.
Nhiều tiên tịch thế gia sẽ trục xuất những đệ tử có tư chất linh căn kém cỏi ra ngoài để đảm bảo huyết mạch ưu tú, hoàng thất cũng không ngoại lệ.
Tiên tịch của Lý Nhai dù có sa sút cũng không phải là người mà Cố An có thể trêu chọc.
Bởi vì hắn là nô tịch.
Trong một năm này, Cố An chuyên giúp Lý Nhai, Mạnh Lãng hái dược, phần lớn thời gian hái dược đều vào mùa hè hoặc sáng sớm, vì vậy sự trả giá của hắn khiến hai người có thiện cảm với hắn.
Những lúc khác, chẳng hạn như trồng trọt, tưới nước, bón phân, Cố An không giúp họ, họ cũng không tiện mở lời tiếp tục, hơn nữa khi trồng trọt, Trương Xuân Thu đều đứng trên lầu các quan sát.
Cố An vừa nghe Mạnh Lãng lải nhải vừa chăm chú nhìn Lý Nhai luyện kiếm.
Nam nhân đều có một giấc mơ kiếm khách.
Ba người ở chung một năm, sớm tối bên nhau, đã xây dựng được tình cảm không tệ, Lý Nhai không ngăn cản họ xem mình luyện kiếm, dù sao hắn cũng không thể trốn đi luyện kiếm, hơn nữa kiếm pháp của Lý gia còn có khẩu quyết vận khí độc môn, chỉ luyện chiêu kiếm thì vô dụng.
Mạnh Lãng nói một lúc lâu, cuối cùng cũng kết thúc một cách chưa thỏa mãn, hắn vỗ vai Cố An, cười nói: "Tiểu tử ngươi bình thường không luyện công, sao lại hứng thú với kiếm pháp như vậy?"
[Tuổi thọ: 15/151]
[Linh căn: Ngũ hành, phổ thông linh căn (Có thể đầu tư tuổi thọ để tiến hóa tu luyện)]
[Tu vi: Bất nhập lưu (Có thể đầu tư tuổi thọ để tiến hóa tu luyện)]
[Công pháp: Khống Hỏa quyết (Chưa luyện thành) (Có thể đầu tư tuổi thọ để tiến hóa tu luyện)]
Cố An một hơi đoạt được tám mươi tám năm tuổi thọ!
Trước đấy, tuổi thọ của hắn là sáu mươi ba năm, trong đó mười hai năm là do hắn mười tuổi phá vỡ bồn hoa mà có, nói cách khác, lúc đầu hắn chỉ có thể sống năm mươi mốt năm.
Thảo dược nhất giai chỉ có thể cung nhất giai đến hai năm tuổi thọ nhưng đối với người phàm mà nói, một năm dài biết bao!
Cố An nhìn bảng thuộc tính của mình, càng nhìn càng phấn khích, mới bao lâu, hắn đã kiếm được tám mươi tám năm tuổi thọ, công việc này thật tuyệt!
Hắn muốn trở thành “hộ dân không chịu di dời” của dược cốc!
Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn gì đó, hắn đều không thèm.
Nghe nói để trở thành đệ tử chính thức, cần phải ra ngoài làm nhiệm vụ, trừ yêu diệt ma ở nhân gian, vô cùng nguy hiểm.
Từ nhỏ đến lớn, thậm chí Cố An còn chưa giết một con gà nào, kiếp trước càng là một người bình thường ở trái đất, bảo hắn đi giết chóc, hắn không làm được.
Ở lại dược cốc thì tốt biết bao, hầu như sẽ không gặp nguy hiểm, còn có thể điên cuồng kiếm tuổi thọ!
Ai nói tu tiên nhất định phải liều mạng?
Cố An đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp, không thể tự thoát ra được.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm Cố An đã tỉnh dậy, rửa mặt đơn giản xong hắn liền đi tìm Trương Xuân Thu để nhận nhiệm vụ.
Trương Xuân Thu không ngủ, hắn đang hấp thụ linh khí để tu luyện, đối với sự chăm chỉ của Cố An, hắn mỉm cười hài lòng, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa phòng, chỉ vào một mảnh đất, nói: "Linh Tâm thảo trong khu vườn đó đều có thể hái, hái xong thì để Linh Tâm thảo ở cửa, không cần gõ cửa."
Nói xong, hắn vung tay áo, từng tờ giấy hộ linh rơi vào tay Cố An.
Trương Xuân Thu nhìn Cố An không kìm được vẻ kích động, do dự một lát, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, nói: "Sư đệ, cố gắng lên, chỉ cần ngươi chăm chỉ, chịu khổ, nhất định có thể vượt qua được."
Xuân qua thu đến, dược cốc của Thái Huyền môn dưới sự luân chuyển của bốn mùa trải qua một năm không người hỏi han.
Cửa một tòa lầu các mở ra, Cố An mười sáu tuổi cùng Mạnh Lãng, Lý Nhai đi ra từ trong phòng, họ quay người hành lễ với người trong phòng, sau đó Mạnh Lãng đóng cửa phòng lại.
Cả ba đều thở phào nhẹ nhõm, rồi đi xuống cầu thang.
Đợi đến sân nhà mình, Mạnh Lãng mới nhịn không được mà phàn nàn: "Chỉ chút đồ này mà cũng có thể nói một canh giờ, hắn trực tiếp đưa Bách Thảo Lục Truyện cho chúng ta không phải được rồi sao?"
Lý Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, thế rồi hắn đi đến góc sân, cầm thanh kiếm cắm trong đất lên, bắt đầu luyện kiếm.
Mặc dù tư chất linh căn của hắn tầm thường nhưng dù sao cũng xuất thân từ hoàng thất, trong tay nắm giữ một bộ kiếm pháp tinh diệu, hắn dự định dựa vào bộ kiếm pháp này để lật mình.
Thái Thương hoàng triều, tôn sùng tu tiên chi đạo, văn võ cả triều đều tu tiên, đồng thời triều đình chia giai cấp cho bách tính mười ba châu thiên hạ, từ thấp đến cao lần lượt là nô, dân, quan, tiên.
Trong đó thương cũng nằm trong dân, chỉ đạt đến tiên tịch mới được coi là quý tộc thực sự, quan tịch bình thường chỉ có thể nhậm chức ở trấn. Thành chủ quận thành, châu mục một châu đều là tiên tịch, càng không cần nói đến hoàng thành Trường Lạc, muốn vào Trường Lạc, nhất định phải là tiên tịch.
Nhiều tiên tịch thế gia sẽ trục xuất những đệ tử có tư chất linh căn kém cỏi ra ngoài để đảm bảo huyết mạch ưu tú, hoàng thất cũng không ngoại lệ.
Tiên tịch của Lý Nhai dù có sa sút cũng không phải là người mà Cố An có thể trêu chọc.
Bởi vì hắn là nô tịch.
Trong một năm này, Cố An chuyên giúp Lý Nhai, Mạnh Lãng hái dược, phần lớn thời gian hái dược đều vào mùa hè hoặc sáng sớm, vì vậy sự trả giá của hắn khiến hai người có thiện cảm với hắn.
Những lúc khác, chẳng hạn như trồng trọt, tưới nước, bón phân, Cố An không giúp họ, họ cũng không tiện mở lời tiếp tục, hơn nữa khi trồng trọt, Trương Xuân Thu đều đứng trên lầu các quan sát.
Cố An vừa nghe Mạnh Lãng lải nhải vừa chăm chú nhìn Lý Nhai luyện kiếm.
Nam nhân đều có một giấc mơ kiếm khách.
Ba người ở chung một năm, sớm tối bên nhau, đã xây dựng được tình cảm không tệ, Lý Nhai không ngăn cản họ xem mình luyện kiếm, dù sao hắn cũng không thể trốn đi luyện kiếm, hơn nữa kiếm pháp của Lý gia còn có khẩu quyết vận khí độc môn, chỉ luyện chiêu kiếm thì vô dụng.
Mạnh Lãng nói một lúc lâu, cuối cùng cũng kết thúc một cách chưa thỏa mãn, hắn vỗ vai Cố An, cười nói: "Tiểu tử ngươi bình thường không luyện công, sao lại hứng thú với kiếm pháp như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.