Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu
Chương 32: Giết Địch
Phạ Lạt Đích Hồng Tiêu
23/12/2022
Lâu Phong nhìn Giang Hạo đã Trúc Cơ viên mãn, trong lòng vẫn không thể tin được, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều, trước tiên phải đánh giết đối phương đã.
Hắn phun một ngụm tinh huyết, dùng tinh huyết dẫn dắt, quanh thân xuất hiện từng giọt máu tươi.
Từng giọt đều ẩn chứa khí tức nóng bỏng, sau đó giống như như sao băng, lao thẳng về phía Giang Hạo.
Lúc này Thanh Tuyết cũng không nhàn rỗi, tiếp tục công kích Giang Hạo.
Những giọt máu tươi rơi xuống, liên tục oanh tạc, Giang Hạo chỉ có thể vừa tránh né, vừa chống cự kiếm ảnh của Thanh Tuyết.
Máu tươi rơi xuống như mưa, kiếm ý lạnh lẽo mạnh mẽ.
Oành!
Máu tươi nổ trên mặt đất tạo thành hố to.
Ầm!
Kiếm quang quét ngang, cây cối bị tàn phá.
Trong đêm tối, đao kiếm bắn ra tia lửa, ở giữa chính là trận chiến sinh tử.
Giang Hạo bị vây công, cứ mãi như vậy chắc chắn sẽ bại mà chết.
Hắn bỏ qua đòn công kích bằng máu, di chuyển Ám Ảnh đao, Ma Âm trảm hiện ra như sấm chớp, một đao chém về phía Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết cũng xuất ra chiêu thức mạnh mẽ nhất.
Oanh!
Đao kiếm giao phong, lực lượng như vòng sáng quét ngang xung quanh.
Giây lát, hai người rơi vào trận đọ sức.
Lâu Phong phát động máu tươi công kích, phát hiện phần lớn đều bị pháp bảo của Giang Hạo ngăn lại.
Không chần chờ, hắn thừa dịp Giang Hạo không thể tự do hành động, xuất đại đao ra, phun một ngụm máu tươi gia trì thanh đao, tiếp cận Giang Hạo với tốc độ cực nhanh, chém một đao xuống.
Phía trước có Thanh Tuyết công kích mạnh mẽ, bên cạnh có Lâu Phong đánh lén.
Đối với tình huống này, Giang Hạo cũng không hề kinh hoảng, hắn nhìn về phía Lâu Phong, tầm mắt có một vệt tử khí.
Vệt tử khí này lan tràn khắp thân thể với tốc độ cực nhanh.
Đại đao tới.
Giang Hạo nghiêng đầu né qua, bất chợt giơ tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng gõ xuống đại đao.
Lúc này tử khí đã lan tràn đến đầu ngón tay hắn.
Keng!
Tiếng kêu thanh thúy vang lên, đại đao đứt gãy.
Đoạn đao bay ra, Lâu Phong thầm nghĩ không tốt, nhưng lúc này hắn đã tới trước mặt Giang Hạo, chỉ thấy một bàn tay mang theo tử khí nhanh như chớp đánh vào lồng ngực của hắn.
Ầm!
Răng rắc!
Một chưởng này xuyên qua thân thể hắn, đánh tan xương sườn, nghiền nát lục phủ ngũ tạng.
Phốc!
Lâu Phong bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, từ từ ngã xuống đất.
Lúc này, Giang Hạo lại nhìn về phía Thanh Tuyết, vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh tới cực hạn, tử khí trải rộng toàn thân, ngay cả Ám Ảnh đao cũng bị tử khí bao trùm.
Hắn di chuyển đao, lực lượng cường đại bùng nổ, oanh một tiếng, đẩy lui Thanh Tuyết.
Không chờ đối phương rơi xuống đất, Giang Hạo vung Ám Ảnh đao lên, tử khí lưu chuyển, vạch ra một đường cong hoàn mỹ.
Vẫn là Ma Âm trảm.
Nhưng lại mang theo tử khí.
Vù!
Đao ảnh gào thét quét tới, chiếu sáng những nơi đi qua, sau đó xuyên qua thân thể Thanh Tuyết.
Lúc này nàng mới rơi xuống đất.
Nàng tự hiểu rõ trạng thái của bản thân, khó tin nhìn Giang Hạo.
Trong đầu chỉ có một câu hỏi, vì sao đối phương lại mạnh như thế?
Răng rắc!
Trường kiếm trong tay nàng bị đứt đoạn, rơi trên mặt đất.
Không chỉ như thế, thân thể nàng cũng xuất hiện vết rách, sinh cơ tán loạn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâu Phong sợ vỡ mật, chật vật muốn chạy trốn.
Ầm!
Đi chưa được mấy bước, một thanh đao xuyên qua cổ của hắn, ghim hắn trên tàng cây.
Là Giang Hạo phóng mạnh Ám Ảnh đao qua.
"Chúng ta chết, tất cả mọi người sẽ biết là do ngươi làm." Thanh Tuyết mở miệng nói, ánh mắt đầy oán hận.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu: "Ta biết chứ, nhưng sẽ không có ai đến điều tra, chính các ngươi đã nói cho ta biết điều đó."
Tiếng nói vừa dứt, hắn lấy ra mười tấm Vạn Kiếm phù.
Mỗi tờ đều có sức mạnh Trúc Cơ.
Cho dù là Trúc Cơ sơ kỳ, cũng đủ.
Hắn chia phù lục làm hai phần, một phần bảy tấm và một phần ba tấm.
Sau đó công kích về phía Thanh Tuyết và Lâu Phong.
Nháy mắt, vạn kiếm bộc phát.
Một lát sau, Giang Hạo nhìn về hai nơi, chỉ thấy thi cốt tàn khuyết của hai người Thiên Hoan các.
Hoàn toàn đã chết.
Phốc ~
Đại chiến chấm dứt, hắn mới phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay từ ban đầu, hắn đã cưỡng chế đột phá, thân thể vốn có thương thế.
Sau đó lại mạnh mẽ kích hoạt lực lượng Hồng Mông Tâm Kinh, thương thế càng thêm nặng.
Không muốn lãng phí Vạn Kiếm phù, nên tự mình tiến lên bổ hai đao.
Mối nguy được giải trừ, hắn lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu chữa thương.
Không bao lâu, xung quanh xuất hiện vài ma nhân bị hấp dẫn tới do tiếng đánh nhau.
Năm con.
Nhìn thấy bọn chúng, Giang Hạo thở dài một tiếng.
Nhà dột còn gặp mưa…
…
Một tháng sau.
Gần lối ra Ma Quật.
Băng Nguyệt cốc Trịnh Thập Cửu đứng chờ đợi ở chỗ này, tay hắn cầm quạt giấy xuất thần nhìn về phía xa, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Sư huynh tới thật sớm, chuyến này chắc là có không ít thu hoạch phải không?" Lôi Hỏa phong Tân Ngọc Nguyệt ngự kiếm tới.
Trong Ma Quật có không ít đồ tốt, chỉ cần chuyên tâm tìm kiếm chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Nàng đã gặp một ít, hữu kinh vô hiểm.
Chuyến nhiệm vụ tông môn này, không đề cập tới ban thưởng, nàng cũng đã kiếm đủ.
Trịnh Thập Cửu khẽ mỉm cười nói:
"Xem ra sư muội đã gặp được không ít cơ duyên, ta không có vận may như vậy, chỉ gặp được một ít đồ nhỏ."
"Sư huynh khiêm tốn, trên đường đi ta gặp không nhiều ma nhân, khi trở về cũng không gặp con nào. Như vậy có được coi như hoàn thành nhiệm vụ không?" Tân Ngọc Nguyệt nói.
"Ừm, ta cũng không gặp nhiều ma nhân, nguy hiểm đến từ một vài yêu thú." Trịnh Thập Cửu gật đầu nói.
Lúc này, Tân Ngọc Nguyệt cũng nhìn về phương xa, tò mò hỏi:
"Sư huynh cảm thấy Giang sư đệ có thể trở về không?"
"Chắc là không thể." Trịnh Thập Cửu suy nghĩ rồi nói:
"Thật ra ta có tìm qua tung tích của bọn hắn, phát hiện Lâu Phong và Thanh Tuyết cùng hành động, mà đều có chung mục đích.
Cuối cùng, chắc ba người bọn họ đã gặp nhau.
Đối mặt với sự vây công của Trúc Cơ hậu kỳ và Trúc Cơ viên mãn, cho dù Giang sư đệ có chút thủ đoạn, cũng không thể sống sót."
"Vậy cũng hết cách, dù sao chúng ta cũng không gặp, nên không biết xảy ra chuyện gì." Tân Ngọc Nguyệt nhún vai nói, chợt lại nói tiếp:
"Nếu Giang sư đệ trở về thì sẽ thế nào?"
"Không thể nào." Trịnh Thập Cửu lắc đầu.
"Nếu như thật sự trở về thì sao?" Tân Ngọc Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
Nghe vậy, Trịnh Thập Cửu trầm giọng nói:
"Vậy thì chuyện lớn không ổn.".
Hắn phun một ngụm tinh huyết, dùng tinh huyết dẫn dắt, quanh thân xuất hiện từng giọt máu tươi.
Từng giọt đều ẩn chứa khí tức nóng bỏng, sau đó giống như như sao băng, lao thẳng về phía Giang Hạo.
Lúc này Thanh Tuyết cũng không nhàn rỗi, tiếp tục công kích Giang Hạo.
Những giọt máu tươi rơi xuống, liên tục oanh tạc, Giang Hạo chỉ có thể vừa tránh né, vừa chống cự kiếm ảnh của Thanh Tuyết.
Máu tươi rơi xuống như mưa, kiếm ý lạnh lẽo mạnh mẽ.
Oành!
Máu tươi nổ trên mặt đất tạo thành hố to.
Ầm!
Kiếm quang quét ngang, cây cối bị tàn phá.
Trong đêm tối, đao kiếm bắn ra tia lửa, ở giữa chính là trận chiến sinh tử.
Giang Hạo bị vây công, cứ mãi như vậy chắc chắn sẽ bại mà chết.
Hắn bỏ qua đòn công kích bằng máu, di chuyển Ám Ảnh đao, Ma Âm trảm hiện ra như sấm chớp, một đao chém về phía Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết cũng xuất ra chiêu thức mạnh mẽ nhất.
Oanh!
Đao kiếm giao phong, lực lượng như vòng sáng quét ngang xung quanh.
Giây lát, hai người rơi vào trận đọ sức.
Lâu Phong phát động máu tươi công kích, phát hiện phần lớn đều bị pháp bảo của Giang Hạo ngăn lại.
Không chần chờ, hắn thừa dịp Giang Hạo không thể tự do hành động, xuất đại đao ra, phun một ngụm máu tươi gia trì thanh đao, tiếp cận Giang Hạo với tốc độ cực nhanh, chém một đao xuống.
Phía trước có Thanh Tuyết công kích mạnh mẽ, bên cạnh có Lâu Phong đánh lén.
Đối với tình huống này, Giang Hạo cũng không hề kinh hoảng, hắn nhìn về phía Lâu Phong, tầm mắt có một vệt tử khí.
Vệt tử khí này lan tràn khắp thân thể với tốc độ cực nhanh.
Đại đao tới.
Giang Hạo nghiêng đầu né qua, bất chợt giơ tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng gõ xuống đại đao.
Lúc này tử khí đã lan tràn đến đầu ngón tay hắn.
Keng!
Tiếng kêu thanh thúy vang lên, đại đao đứt gãy.
Đoạn đao bay ra, Lâu Phong thầm nghĩ không tốt, nhưng lúc này hắn đã tới trước mặt Giang Hạo, chỉ thấy một bàn tay mang theo tử khí nhanh như chớp đánh vào lồng ngực của hắn.
Ầm!
Răng rắc!
Một chưởng này xuyên qua thân thể hắn, đánh tan xương sườn, nghiền nát lục phủ ngũ tạng.
Phốc!
Lâu Phong bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, từ từ ngã xuống đất.
Lúc này, Giang Hạo lại nhìn về phía Thanh Tuyết, vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh tới cực hạn, tử khí trải rộng toàn thân, ngay cả Ám Ảnh đao cũng bị tử khí bao trùm.
Hắn di chuyển đao, lực lượng cường đại bùng nổ, oanh một tiếng, đẩy lui Thanh Tuyết.
Không chờ đối phương rơi xuống đất, Giang Hạo vung Ám Ảnh đao lên, tử khí lưu chuyển, vạch ra một đường cong hoàn mỹ.
Vẫn là Ma Âm trảm.
Nhưng lại mang theo tử khí.
Vù!
Đao ảnh gào thét quét tới, chiếu sáng những nơi đi qua, sau đó xuyên qua thân thể Thanh Tuyết.
Lúc này nàng mới rơi xuống đất.
Nàng tự hiểu rõ trạng thái của bản thân, khó tin nhìn Giang Hạo.
Trong đầu chỉ có một câu hỏi, vì sao đối phương lại mạnh như thế?
Răng rắc!
Trường kiếm trong tay nàng bị đứt đoạn, rơi trên mặt đất.
Không chỉ như thế, thân thể nàng cũng xuất hiện vết rách, sinh cơ tán loạn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâu Phong sợ vỡ mật, chật vật muốn chạy trốn.
Ầm!
Đi chưa được mấy bước, một thanh đao xuyên qua cổ của hắn, ghim hắn trên tàng cây.
Là Giang Hạo phóng mạnh Ám Ảnh đao qua.
"Chúng ta chết, tất cả mọi người sẽ biết là do ngươi làm." Thanh Tuyết mở miệng nói, ánh mắt đầy oán hận.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu: "Ta biết chứ, nhưng sẽ không có ai đến điều tra, chính các ngươi đã nói cho ta biết điều đó."
Tiếng nói vừa dứt, hắn lấy ra mười tấm Vạn Kiếm phù.
Mỗi tờ đều có sức mạnh Trúc Cơ.
Cho dù là Trúc Cơ sơ kỳ, cũng đủ.
Hắn chia phù lục làm hai phần, một phần bảy tấm và một phần ba tấm.
Sau đó công kích về phía Thanh Tuyết và Lâu Phong.
Nháy mắt, vạn kiếm bộc phát.
Một lát sau, Giang Hạo nhìn về hai nơi, chỉ thấy thi cốt tàn khuyết của hai người Thiên Hoan các.
Hoàn toàn đã chết.
Phốc ~
Đại chiến chấm dứt, hắn mới phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay từ ban đầu, hắn đã cưỡng chế đột phá, thân thể vốn có thương thế.
Sau đó lại mạnh mẽ kích hoạt lực lượng Hồng Mông Tâm Kinh, thương thế càng thêm nặng.
Không muốn lãng phí Vạn Kiếm phù, nên tự mình tiến lên bổ hai đao.
Mối nguy được giải trừ, hắn lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu chữa thương.
Không bao lâu, xung quanh xuất hiện vài ma nhân bị hấp dẫn tới do tiếng đánh nhau.
Năm con.
Nhìn thấy bọn chúng, Giang Hạo thở dài một tiếng.
Nhà dột còn gặp mưa…
…
Một tháng sau.
Gần lối ra Ma Quật.
Băng Nguyệt cốc Trịnh Thập Cửu đứng chờ đợi ở chỗ này, tay hắn cầm quạt giấy xuất thần nhìn về phía xa, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Sư huynh tới thật sớm, chuyến này chắc là có không ít thu hoạch phải không?" Lôi Hỏa phong Tân Ngọc Nguyệt ngự kiếm tới.
Trong Ma Quật có không ít đồ tốt, chỉ cần chuyên tâm tìm kiếm chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Nàng đã gặp một ít, hữu kinh vô hiểm.
Chuyến nhiệm vụ tông môn này, không đề cập tới ban thưởng, nàng cũng đã kiếm đủ.
Trịnh Thập Cửu khẽ mỉm cười nói:
"Xem ra sư muội đã gặp được không ít cơ duyên, ta không có vận may như vậy, chỉ gặp được một ít đồ nhỏ."
"Sư huynh khiêm tốn, trên đường đi ta gặp không nhiều ma nhân, khi trở về cũng không gặp con nào. Như vậy có được coi như hoàn thành nhiệm vụ không?" Tân Ngọc Nguyệt nói.
"Ừm, ta cũng không gặp nhiều ma nhân, nguy hiểm đến từ một vài yêu thú." Trịnh Thập Cửu gật đầu nói.
Lúc này, Tân Ngọc Nguyệt cũng nhìn về phương xa, tò mò hỏi:
"Sư huynh cảm thấy Giang sư đệ có thể trở về không?"
"Chắc là không thể." Trịnh Thập Cửu suy nghĩ rồi nói:
"Thật ra ta có tìm qua tung tích của bọn hắn, phát hiện Lâu Phong và Thanh Tuyết cùng hành động, mà đều có chung mục đích.
Cuối cùng, chắc ba người bọn họ đã gặp nhau.
Đối mặt với sự vây công của Trúc Cơ hậu kỳ và Trúc Cơ viên mãn, cho dù Giang sư đệ có chút thủ đoạn, cũng không thể sống sót."
"Vậy cũng hết cách, dù sao chúng ta cũng không gặp, nên không biết xảy ra chuyện gì." Tân Ngọc Nguyệt nhún vai nói, chợt lại nói tiếp:
"Nếu Giang sư đệ trở về thì sẽ thế nào?"
"Không thể nào." Trịnh Thập Cửu lắc đầu.
"Nếu như thật sự trở về thì sao?" Tân Ngọc Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
Nghe vậy, Trịnh Thập Cửu trầm giọng nói:
"Vậy thì chuyện lớn không ổn.".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.