Chương 5: Cống Phẩm
Trần Thập niên
23/06/2024
Ra khỏi Xuân Sơn Viện một lúc, Lâm thị mới nghi ngờ nói: "Doanh nha đầu này tài sao lại đột nhiên thông minh lên rồi?"
Triệu Mậu Sơn trong lòng thẹn với Lương thị, vẫn còn tình cảm phu thê ngày xưa, hơn nữa Lương thị đã chết, trong lòng người sống thì mọi điểm của Lương thị đều tốt. Bởi vậy nên vừa rồi khi Triệu Doanh Doanh nhắc đến Lương thị, Triệu Mậu Sơn có chút xúc động, chỉ sợ mấy ngày tiếp theo, Triệu Mậu Sơn sẽ thân cận cùng Triệu Doanh Doanh.
Triệu Doanh Doanh thế nhưng sẽ nói đến mẫu thân đã mất của nàng ta sao?
Triệu Uyển Nghiên không để trong lòng: "Nàng ta có cái đầu óc này thì sẽ bị cha chán ghét nhiều năm như vậy sao? Theo nữ nhi thấy, bất quá là mèo mù vớ phải chuột chết, là trùng hợp thôi, nương, người đừng nghĩ nhiều."
Triệu Uyển Nghiên không thích Triệu Doanh Doanh, cũng không thích Triệu Như Huyên, nhưng so với Triệu Như Huyên thì nàng càng chán ghét Triệu Doanh Doanh hơn.
Bởi vì Triệu Như Huyên là con vợ lẽ, mà Triệu Uyển Nghiên là đích nữ, ở điểm này nàng liền hạ được Triệu Như Huyên. Nhưng Triệu Doanh Doanh thì khác, nàng ta cũng là đích nữ, hơn nữa Triệu Doanh Doanh còn có gương mặt làm điên đảo chúng sinh.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nơi nào có Triệu Doanh Doanh, nàng đều sẽ bị cướp đi sự nổi bật.
Nhưng rõ ràng là Triệu Doanh Doanh chỉ có gương mặt, tài học không tinh, cầm kỳ thi họa không am hiểu, mà chính mình lại tinh thông hết thảy, dù vậy thì bọn họ ai cũng sẽ vì Triệu Doanh Doanh mà hết mực khoan dung.
Giả sử như việc, khi nhỏ các nàng cùng đi học, cả hai người Triệu Doanh Doanh cùng Triệu Uyển Nghiên đều chưa làm khảo hạch mà tiên sinh đưa cho, Triệu Doanh Doanh rõ ràng không đề một chữ, lại còn vụng về mà nói dối với tiên sinh là chính mình đã viết nhưng quên mang. Nhưng tiên sinh đối với nàng ta liền cho qua chuyện, ngay cả một lời cũng không mắng. Đến lượt Triệu Uyển Nghiên rõ ràng là có viết, chỉ là thật sự quên mang, tiên sinh lại nói nàng giảo biện.
Những việc như thế còn không ít, Triệu Uyển Nghiên cảm thấy bất bình, dựa vào cái gì chứ?
Vì thế nên nàng chán ghét Triệu Doanh Doanh, lại tìm mọi cách để nàng ta ăn thiệt.
May mắn là khi ở trong nhà, gương mặt kia của Triệu Doanh Doanh không có chỗ dùng, cha cũng không vì nàng ta xinh đẹp mà thiên vị nàng ta, ngược lại dường như còn có chút chán ghét. Điều này làm cho Triệu Uyển Nghiên cảm thấy vui mừng, Triệu Doanh Doanh chỉ là một con ngốc, Triệu Uyển Nghiên dần dần học được một ít tâm cơ, ở trước mặt cha liền làm cho Triệu Doanh Doanh bị chán ghét, như vậy nàng liền có thể thắng được nàng ta.
Triệu Uyển Nghiên cô cùng thích cảm giác hơn Triệu Doanh Doanh.
Triệu Uyển Nghiên nhớ đến một việc khác không khỏi mỉm cười, thái độ đối với Triệu Doanh Doanh càng thêm khinh miệt.
" Nàng ta ngu ngốc, nương đùng để tâm đến nàng ta là được."
Lâm thị cũng cảm thấy chỉ qua một đêm, Triệu Doanh Doanh không thể nào thông minh lên được, có lẽ là do bà ta nghĩ nhiều rồi.
Bên trong Xuân Sơn Viện, Triệu Mậu Sơn ngồi bên mép giường, nhìn Triệu Doanh Doanh ngủ, ánh mắt từ ái, thở dài một tiếng.
Đã lâu hắn không cùng nhị nữ nhi ở chung như vậy, mấy năm nay hắn cùng nàng luôn không nói được mấy câu liền nháo đến mặt đỏ tía tai. Lúc này khi ngồi xuống lẳng lặng mà đánh giá, Triệu Mậu Sơn đột nhiên phát giác, kỳ thật thời điểm nữ nhi hắn nhắm mắt, liền có thể nhìn ra vài phần giống Lương thị. Mới vừa rồi lúc nàng rũ mi lại mang bóng dáng Lương thị.
Vừa rồi đã kể cho nữ nhi không ít chuyện của Lương thị thời trẻ, lúc này Triệu Mậu Sơn khó tránh khỏi lại nhớ đến cố nhân.
Hắn đứng dậy rời khỏi Xuân Sơn Viện, trở về thư phòng, lấy ra bức họa của Lương thị, hắn bỗng nhiên có rất nhiều lời muốn nói.
"Tuệ Quyên, nữ nhi của chúng ta đã trưởng thành, đã đến lúc phải gả chồng rồi."
...
Buổi tối, Triệu Mậu Sơn lại đến xem Triệu Doanh Doanh, thậm chí còn lưu lại viện của nàng mà dùng cơm chiều, ngồi cùng bàn với Triệu Doanh Doanh, còn tự mình đút thuốc cho nàng.
Triệu Doanh Doanh cúi đầu, nhìn muỗng sứ đưa đến bên miệng, bỗng chốc cảm giác như nàng đang ở trong mộng.
Chén thuốc đen ngòm đột nhiên gợn sóng, Triệu Mậu Sơn sửng sốt, mày cũng nhíu lại: "Làm sao vậy?"
Triệu Doanh Doanh hơi hơi ngước mắt, đôi mắt đào hoa nhiễm đầy sương mù, thanh âm lại mang theo ý cười: “Cha, thuốc này đắng quá rồi……”
Nàng chỉ là rất cao hứng, mấy năm nay quan hệ của nàng và phụ thân không quá thân cận.
Triệu Mậu Sơn bất đắc dĩ thở dài, kêu Hồng Miên đi lấy đường tới: “Uống thuốc trước, uống thuốc xong lại ăn đường.”
"Dạ." Triệu Doanh Doanh gật đầu, liền làm theo.
Nàng lại ở trong văn, lấy tay tự véo đùi mình, vô cùng đau đớn, đây tuyệt nhiên không phải là mơ.
Mấy ngày sau, Triệu Mậu Sơn vẫn tới Xuân Sơn Viện để thăm Triệu Doanh Doanh, cha con hai người hòa thuận vui vẻ, thái độ của toàn bộ hạ nhân ở Triệu phủ đối với Triệu Doanh Doanh tự nhiên cũng có thay đổi.
Triệu Doanh Doanh cảm thấy hết thảy đều nhờ Nguyệt thần hiển linh, phải đáp lễ Nguyệt thần đại nhân tốt một chút mới được.
Chỉ là làm thế nào để đáp lễ đây?
Đáp lễ thần tiên...Quả thật là một nan đề.
Ngày trước tế tổ đều là cống phẩm thượng hạng, thiết nghĩ chắc việc này cũng không khác lắm. Chỉ là nên chọn cống phẩm như thế nào đây?
Bệnh phong hàn của Triệu Doanh Doanh đã chuyển biến tốt hơn, nàng khoác xiêm y ngồi ở cửa sổ phát sầu.
Cánh tay như dương chi bạch ngọc tinh xảo của nàng vươn lên chống cằm, mày đẹp hơi nhíu lại, thịt cá thì có vẻ không có thành ý...
"Hồng Miên, ngươi nói xem thật sự có thần tiên ở trên trăng sao?" Triệu Doanh Doanh hơi nghiêng đầu, mặt mày lưu chuyển, dựa vào khung cửa sổ, cùng Hồng Miên nói chuyên.
Hồng Miên buông việc trong tay, thoáng suy nghĩ sau đó gật đầu: "Nô tỳ từng nghe nói qua, ở Nguyệt Cung có Thường Nga tiên tử."
"Thường Nga tiên tử?"
Hồng Miên gật đầu, truyền thuyết này nàng đã từng một lần nghe tiên sinh kể chuyện nói qua: "Truyền thuyết kể rằng, xưa kia kia trên bầu trời nó mười mặt trời, chiếu xuống nhân gian nắng gắt quá độ làm cho dân chúng lầm than, bá tánh đều kêu khổ không ngừng, lúc này có một dũng sĩ gọi là Hậu Nghệ dũng cảm đứng lên, dùng cung tên bắn rơi chín mặt trời. Tây Vương Mẫu liền ban thưởng cho hắn thuốc trường sinh bất lão. Hậu Nghệ có một người thê tử tên là Thường Nga, Thường Nga muốn làm thần tiên liền ăn vụng thuốc trường sinh, bay lên Nguyệt Cung, từ đó một mình cô độc ở lại Nguyệt Cung chưởng quản ánh trăng."
"Thì ra là như vậy." Triệu Doanh Doanh lẩm bẩm tự nói, nghĩ đến vị Nguyệt thần kia chính là Thường Nga tiên tử. Linh quang trong mắt nàng chợt lóe lên, đã nghĩ được cống phẩm để cảm tạ Nguyệt thần đại nhân rồi.
Náo nhiệt ở tiểu viện cách vách, Hoắc Bằng Cảnh tự nhiên nghe thấy, xem ra cô kia còn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa.
Hoắc Bằng Cảnh lấy lại tinh thần, phát giác được hai chữ "Nguyệt thần" thì không khỏi có vài phần muốn bật cười.
Hắn ở Hồ Châu không có việc gì làm, bỏ qua việc mấy ngày phải xử lý sự vụ kinh thành một lần thì hắn chỉ cần uống trà, luyện chữ, xem thư, kì thật có vài phần không thú vị.
"Triều Nam, đi, chúng ta đi nhìn xem tên cứng miệng kia một chút."
Triều Bắc chọn một nơi tốt, xung quanh toàn là tòa nhà hoang, dù nháo ra động tĩnh gì cũng sẽ không có người phát hiện ra.
Trong một trạch viện hoang vắng, tên thích khách đang bị giam giữ tại nơi đó, thân ảnh của Hoắc Bằng Cảnh cùng Triều Nam trong gió đêm lại chẳng khác chau, hai người dừng bên trong đình viện.
Triều Nam đẩy cửa cho Hoắc Bằng Cảnh, Triều Bắc cũng buông đồ vật trong tay, khom mình hành lễ: "Đại nhân"
"Hắn có mở miệng không?" Hoắc Bằng Cảnh nhìn vào phía trong phòng tối.
Căn phòng tối tăm, không lọt chút ánh sáng, xung quanh là một mảnh đen kịt, không một tiếng động.
Tiều Bắc tả lời: "Hồi bẩm đại nhân, vẫn chưa mở miệng."
Hoắc Bằng Cảnh: "Không sao, không vội, lại cho hắn thử thêm vài thứ."
Triều Bắc liền đáp một tiếng.
Hoắc Bằng Cảnh cầm lấy một ngọn nến, đi đến phía trong phòng tối, thanh âm xiềng xích va chạm vào nhau trong không gian tĩnh mịch liền truyền đến bên tai.
Trên người thích khách đầy máu, đã bị tra tấn đến không ra hình người, hắn thấy Hoắc Bằng Cảnh đến, ánh mắt lóe lên vài cái.
Hắn đã hiểu rõ thủ đoạn của Hoắc Bằng Cảnh, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, dù vậy hắn cũng tuyệt nhiên không đem phương thuốc nói cho tên đó.
Hoắc Bằng Cảnh chỉ khẽ cười một tiếng đem ngọn nến cắm lên giá.
Hắn vãn còn kiên nhẫn cùng tên kia chơi đùa, đêm nay không nói thì đêm khác sẽ nói.
...
Từ Bắc Thành về đến nhà thì đêm đã khuya, Hoắc Bằng Cảnh vồn là muốn trực tiếp trở về phòng ngủ, bên tai lại nghe thấy động tĩnh cách vách truyền đến.
Hắn hơi nhíu mi rồi sau đó lại bay lên mái ngói.
Chỉ thấy thiếu nữ trong viện bày một cái ghế dài, trên ghế đặt một cái lư hương, mấy cây hương to được cắm ngay ngắn trên lư, ánh sáng màu đỏ tươi lượn lờ.
"Nguyệt thần đai nhân, đa tạ ngài hiển linh giúp ta, đây là một chút lòng thành của ta."
Nàng cố ý dặn dò Hồng Miên chuẩn bị những cây nhang to nhất.
Hoắc Bằng Cảnh khoanh tay trước ngực, nghe thiếu nữ nhỏ giọng lải nhải, không biết vì sao lại cảm thấy có chút ấm áp.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc thành gia, nhưng không thành gia sau khi chết liền thành cô hồn dã quỷ, lại không ai hương khói. Thế nhưng Hoắc Bằng Cảnh cũng không tin có quỷ thần, người chết là xong, sẽ không có cái gì quỷ hồn lưu luyến nhân gian.
Nhưng chính giờ phút này, hắn lại đột nhiên cảm thấy chính mình như cô hồn dã quỷ, lại có một người vì hắn mà hương khói.
Cảm giác này...có chút vi diệu.
Trong viện, thiếu nữ dong dài một hồi, hướng về phía ánh trăng bái lạy, lúc này mới xoay người về phòng.
Nhìn thấy đèn trong phòng nàng đã tắt, Hoắc Bằng Cảnh mới phi thân xuống trước lư hương kia.
Trên ghế ngoại trừ lư hương còn có một cái rương không lớn không nhỏ, mặt trên có dán một tờ giấy, viết: "Cống phẩm gửi Nguyệt thần đại nhân."
Hoắc Bằng Cảnh khóe môi hơi nâng lên, mở cái rương ra, sau đó cứng đờ tại chỗ.
Bên trong rương "Cống phẩm" đều là một ít đồ vật của nữ nhi, có một hộp phấn, một son môi đã thoa cùng một kiện váy áo.
Mấy thứ này đều cho hắn?
Hoắc Bằng Cảnh nhất thời có vài phân buồn cười.
Hắn thật không hiểu rõ ý tưởng ngu ngốc này.
Hoắc Bằng Cảnh đang muốn đem cái rương khép lại, dư quang thoáng nhìn thân ảnh của Triều Nam và Triều Bắc ở xa xa đang đến, nhất thời lại mang cái rương lên, bay trở về sân viện của chính mình.
Hoắc Bằng Cảnh đứng yên ở hành lang mới ý thức được hắn làm sao lại mang theo cái rương này rồi?
Bỏ đi, cứ để cho nàng nghĩ Nguyệt thận đã vui vẻ thận rồi đi.
Hoắc Bằng Cảnh đẩy cửa, đem rương đặt ở trên bàn.
Triều Nam cùng Triều Bắc từ trên cao đáp xuống, Triều Nam nhìn thoáng qua cái rương, nghi hoặc nói: "Đại nhân, đây là cái gì?"
Hoắc Bằng Cảnh nói: "Cống phẩm."
"Triều Nam: "A?"
Tại sao hắn lại nghe không hiểu vậy?
Ở trong sương phòng, Triệu Doanh Doanh đang đắc chí, nghĩ rằng Nguyệt thần đại nhân nhất định rất thích cống phẩm nàng chuẩn bị, Nguyệt thần nếu là nữ nhi, tất nhiên cũng yêu thích cái đẹp, những thứ đó đều là phấn cùng váy áo nàng thích nhất.
Sớm hôm sau, Triệu Doanh Doanh dậy thật sớm, lại dọn lư hương để không bị người khác phát hiện. Nàng liền không thấy chiếc rương bên cạnh lư hương đâu nữa, không khỏi mừng rỡ như điên, xem ra Nguyệt thần đại nhân vô cùng vừa ý cống phẩm của nàng!
Thật là tốt quá, vậy thì từ nay Nguyệt thần đại nhân cũng sẽ phù hộ nàng.
Triệu Doanh Doanh cười vui vẻ, tiếng cười trong trẻo vọng đến bên song cửa của Hoắc Bằng Cảnh, cùng tia nắng sớm chiếu lên người Hoắc Bằng Cảnh càng thêm sái lạc.
Tầm mắt của Hoắc Bằng Cảnh dừng ở trên "Cống phẩm" mà hắn thu được, lại như tiếng cười như tiếng chuông bạc của thiếu nữ, ma xui quỷ khiến liền đem chiếc rương mở ra.
Sáng nay hắn vẫn không ngủ được, chứng đau đầu phát tác làm hắn không hề dự liệu.
Hoắc Bằng Cảnh cầm lấy hộp phấn mặt, bên người hắn không có nữ tử, ngay cả tỳ nữ hầu hạ cũng không có, đối với những thứ đồ nữ nhi này là vô cùng xa lạ.
bên trong hộp phấn là cao đỏ không biết dùng để thoa lên mặt hay là cái gì.
Hoắc Bằng Cảnh bỗng nhiên nổi lên tò mò đối với hộp phấn, hắn dùng lòng bàn tay lau một ít, trong khoảnh khắc đó hắn liền ngửi được một mùi nhàn nhạt, mùi vị như có thể ăn được.
Hoắc Bằng Cảnh cúi đầu, lấy đầu lưỡi nhẹ nếm nếm, cũng không ăn được, mang chút vị.
Bên kia, Triệu Doanh Doanh cao hứng một buổi sáng, cho đến khi dùng cơm trưa, đột nhiên tự gõ đầu, lẩm bẩm tự nói: “Ai da, xong đời, hộp son môi kia hình như là ta đã dùng qua, hẳn là dùng hộp mới.”
Triệu Mậu Sơn trong lòng thẹn với Lương thị, vẫn còn tình cảm phu thê ngày xưa, hơn nữa Lương thị đã chết, trong lòng người sống thì mọi điểm của Lương thị đều tốt. Bởi vậy nên vừa rồi khi Triệu Doanh Doanh nhắc đến Lương thị, Triệu Mậu Sơn có chút xúc động, chỉ sợ mấy ngày tiếp theo, Triệu Mậu Sơn sẽ thân cận cùng Triệu Doanh Doanh.
Triệu Doanh Doanh thế nhưng sẽ nói đến mẫu thân đã mất của nàng ta sao?
Triệu Uyển Nghiên không để trong lòng: "Nàng ta có cái đầu óc này thì sẽ bị cha chán ghét nhiều năm như vậy sao? Theo nữ nhi thấy, bất quá là mèo mù vớ phải chuột chết, là trùng hợp thôi, nương, người đừng nghĩ nhiều."
Triệu Uyển Nghiên không thích Triệu Doanh Doanh, cũng không thích Triệu Như Huyên, nhưng so với Triệu Như Huyên thì nàng càng chán ghét Triệu Doanh Doanh hơn.
Bởi vì Triệu Như Huyên là con vợ lẽ, mà Triệu Uyển Nghiên là đích nữ, ở điểm này nàng liền hạ được Triệu Như Huyên. Nhưng Triệu Doanh Doanh thì khác, nàng ta cũng là đích nữ, hơn nữa Triệu Doanh Doanh còn có gương mặt làm điên đảo chúng sinh.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nơi nào có Triệu Doanh Doanh, nàng đều sẽ bị cướp đi sự nổi bật.
Nhưng rõ ràng là Triệu Doanh Doanh chỉ có gương mặt, tài học không tinh, cầm kỳ thi họa không am hiểu, mà chính mình lại tinh thông hết thảy, dù vậy thì bọn họ ai cũng sẽ vì Triệu Doanh Doanh mà hết mực khoan dung.
Giả sử như việc, khi nhỏ các nàng cùng đi học, cả hai người Triệu Doanh Doanh cùng Triệu Uyển Nghiên đều chưa làm khảo hạch mà tiên sinh đưa cho, Triệu Doanh Doanh rõ ràng không đề một chữ, lại còn vụng về mà nói dối với tiên sinh là chính mình đã viết nhưng quên mang. Nhưng tiên sinh đối với nàng ta liền cho qua chuyện, ngay cả một lời cũng không mắng. Đến lượt Triệu Uyển Nghiên rõ ràng là có viết, chỉ là thật sự quên mang, tiên sinh lại nói nàng giảo biện.
Những việc như thế còn không ít, Triệu Uyển Nghiên cảm thấy bất bình, dựa vào cái gì chứ?
Vì thế nên nàng chán ghét Triệu Doanh Doanh, lại tìm mọi cách để nàng ta ăn thiệt.
May mắn là khi ở trong nhà, gương mặt kia của Triệu Doanh Doanh không có chỗ dùng, cha cũng không vì nàng ta xinh đẹp mà thiên vị nàng ta, ngược lại dường như còn có chút chán ghét. Điều này làm cho Triệu Uyển Nghiên cảm thấy vui mừng, Triệu Doanh Doanh chỉ là một con ngốc, Triệu Uyển Nghiên dần dần học được một ít tâm cơ, ở trước mặt cha liền làm cho Triệu Doanh Doanh bị chán ghét, như vậy nàng liền có thể thắng được nàng ta.
Triệu Uyển Nghiên cô cùng thích cảm giác hơn Triệu Doanh Doanh.
Triệu Uyển Nghiên nhớ đến một việc khác không khỏi mỉm cười, thái độ đối với Triệu Doanh Doanh càng thêm khinh miệt.
" Nàng ta ngu ngốc, nương đùng để tâm đến nàng ta là được."
Lâm thị cũng cảm thấy chỉ qua một đêm, Triệu Doanh Doanh không thể nào thông minh lên được, có lẽ là do bà ta nghĩ nhiều rồi.
Bên trong Xuân Sơn Viện, Triệu Mậu Sơn ngồi bên mép giường, nhìn Triệu Doanh Doanh ngủ, ánh mắt từ ái, thở dài một tiếng.
Đã lâu hắn không cùng nhị nữ nhi ở chung như vậy, mấy năm nay hắn cùng nàng luôn không nói được mấy câu liền nháo đến mặt đỏ tía tai. Lúc này khi ngồi xuống lẳng lặng mà đánh giá, Triệu Mậu Sơn đột nhiên phát giác, kỳ thật thời điểm nữ nhi hắn nhắm mắt, liền có thể nhìn ra vài phần giống Lương thị. Mới vừa rồi lúc nàng rũ mi lại mang bóng dáng Lương thị.
Vừa rồi đã kể cho nữ nhi không ít chuyện của Lương thị thời trẻ, lúc này Triệu Mậu Sơn khó tránh khỏi lại nhớ đến cố nhân.
Hắn đứng dậy rời khỏi Xuân Sơn Viện, trở về thư phòng, lấy ra bức họa của Lương thị, hắn bỗng nhiên có rất nhiều lời muốn nói.
"Tuệ Quyên, nữ nhi của chúng ta đã trưởng thành, đã đến lúc phải gả chồng rồi."
...
Buổi tối, Triệu Mậu Sơn lại đến xem Triệu Doanh Doanh, thậm chí còn lưu lại viện của nàng mà dùng cơm chiều, ngồi cùng bàn với Triệu Doanh Doanh, còn tự mình đút thuốc cho nàng.
Triệu Doanh Doanh cúi đầu, nhìn muỗng sứ đưa đến bên miệng, bỗng chốc cảm giác như nàng đang ở trong mộng.
Chén thuốc đen ngòm đột nhiên gợn sóng, Triệu Mậu Sơn sửng sốt, mày cũng nhíu lại: "Làm sao vậy?"
Triệu Doanh Doanh hơi hơi ngước mắt, đôi mắt đào hoa nhiễm đầy sương mù, thanh âm lại mang theo ý cười: “Cha, thuốc này đắng quá rồi……”
Nàng chỉ là rất cao hứng, mấy năm nay quan hệ của nàng và phụ thân không quá thân cận.
Triệu Mậu Sơn bất đắc dĩ thở dài, kêu Hồng Miên đi lấy đường tới: “Uống thuốc trước, uống thuốc xong lại ăn đường.”
"Dạ." Triệu Doanh Doanh gật đầu, liền làm theo.
Nàng lại ở trong văn, lấy tay tự véo đùi mình, vô cùng đau đớn, đây tuyệt nhiên không phải là mơ.
Mấy ngày sau, Triệu Mậu Sơn vẫn tới Xuân Sơn Viện để thăm Triệu Doanh Doanh, cha con hai người hòa thuận vui vẻ, thái độ của toàn bộ hạ nhân ở Triệu phủ đối với Triệu Doanh Doanh tự nhiên cũng có thay đổi.
Triệu Doanh Doanh cảm thấy hết thảy đều nhờ Nguyệt thần hiển linh, phải đáp lễ Nguyệt thần đại nhân tốt một chút mới được.
Chỉ là làm thế nào để đáp lễ đây?
Đáp lễ thần tiên...Quả thật là một nan đề.
Ngày trước tế tổ đều là cống phẩm thượng hạng, thiết nghĩ chắc việc này cũng không khác lắm. Chỉ là nên chọn cống phẩm như thế nào đây?
Bệnh phong hàn của Triệu Doanh Doanh đã chuyển biến tốt hơn, nàng khoác xiêm y ngồi ở cửa sổ phát sầu.
Cánh tay như dương chi bạch ngọc tinh xảo của nàng vươn lên chống cằm, mày đẹp hơi nhíu lại, thịt cá thì có vẻ không có thành ý...
"Hồng Miên, ngươi nói xem thật sự có thần tiên ở trên trăng sao?" Triệu Doanh Doanh hơi nghiêng đầu, mặt mày lưu chuyển, dựa vào khung cửa sổ, cùng Hồng Miên nói chuyên.
Hồng Miên buông việc trong tay, thoáng suy nghĩ sau đó gật đầu: "Nô tỳ từng nghe nói qua, ở Nguyệt Cung có Thường Nga tiên tử."
"Thường Nga tiên tử?"
Hồng Miên gật đầu, truyền thuyết này nàng đã từng một lần nghe tiên sinh kể chuyện nói qua: "Truyền thuyết kể rằng, xưa kia kia trên bầu trời nó mười mặt trời, chiếu xuống nhân gian nắng gắt quá độ làm cho dân chúng lầm than, bá tánh đều kêu khổ không ngừng, lúc này có một dũng sĩ gọi là Hậu Nghệ dũng cảm đứng lên, dùng cung tên bắn rơi chín mặt trời. Tây Vương Mẫu liền ban thưởng cho hắn thuốc trường sinh bất lão. Hậu Nghệ có một người thê tử tên là Thường Nga, Thường Nga muốn làm thần tiên liền ăn vụng thuốc trường sinh, bay lên Nguyệt Cung, từ đó một mình cô độc ở lại Nguyệt Cung chưởng quản ánh trăng."
"Thì ra là như vậy." Triệu Doanh Doanh lẩm bẩm tự nói, nghĩ đến vị Nguyệt thần kia chính là Thường Nga tiên tử. Linh quang trong mắt nàng chợt lóe lên, đã nghĩ được cống phẩm để cảm tạ Nguyệt thần đại nhân rồi.
Náo nhiệt ở tiểu viện cách vách, Hoắc Bằng Cảnh tự nhiên nghe thấy, xem ra cô kia còn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa.
Hoắc Bằng Cảnh lấy lại tinh thần, phát giác được hai chữ "Nguyệt thần" thì không khỏi có vài phần muốn bật cười.
Hắn ở Hồ Châu không có việc gì làm, bỏ qua việc mấy ngày phải xử lý sự vụ kinh thành một lần thì hắn chỉ cần uống trà, luyện chữ, xem thư, kì thật có vài phần không thú vị.
"Triều Nam, đi, chúng ta đi nhìn xem tên cứng miệng kia một chút."
Triều Bắc chọn một nơi tốt, xung quanh toàn là tòa nhà hoang, dù nháo ra động tĩnh gì cũng sẽ không có người phát hiện ra.
Trong một trạch viện hoang vắng, tên thích khách đang bị giam giữ tại nơi đó, thân ảnh của Hoắc Bằng Cảnh cùng Triều Nam trong gió đêm lại chẳng khác chau, hai người dừng bên trong đình viện.
Triều Nam đẩy cửa cho Hoắc Bằng Cảnh, Triều Bắc cũng buông đồ vật trong tay, khom mình hành lễ: "Đại nhân"
"Hắn có mở miệng không?" Hoắc Bằng Cảnh nhìn vào phía trong phòng tối.
Căn phòng tối tăm, không lọt chút ánh sáng, xung quanh là một mảnh đen kịt, không một tiếng động.
Tiều Bắc tả lời: "Hồi bẩm đại nhân, vẫn chưa mở miệng."
Hoắc Bằng Cảnh: "Không sao, không vội, lại cho hắn thử thêm vài thứ."
Triều Bắc liền đáp một tiếng.
Hoắc Bằng Cảnh cầm lấy một ngọn nến, đi đến phía trong phòng tối, thanh âm xiềng xích va chạm vào nhau trong không gian tĩnh mịch liền truyền đến bên tai.
Trên người thích khách đầy máu, đã bị tra tấn đến không ra hình người, hắn thấy Hoắc Bằng Cảnh đến, ánh mắt lóe lên vài cái.
Hắn đã hiểu rõ thủ đoạn của Hoắc Bằng Cảnh, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, dù vậy hắn cũng tuyệt nhiên không đem phương thuốc nói cho tên đó.
Hoắc Bằng Cảnh chỉ khẽ cười một tiếng đem ngọn nến cắm lên giá.
Hắn vãn còn kiên nhẫn cùng tên kia chơi đùa, đêm nay không nói thì đêm khác sẽ nói.
...
Từ Bắc Thành về đến nhà thì đêm đã khuya, Hoắc Bằng Cảnh vồn là muốn trực tiếp trở về phòng ngủ, bên tai lại nghe thấy động tĩnh cách vách truyền đến.
Hắn hơi nhíu mi rồi sau đó lại bay lên mái ngói.
Chỉ thấy thiếu nữ trong viện bày một cái ghế dài, trên ghế đặt một cái lư hương, mấy cây hương to được cắm ngay ngắn trên lư, ánh sáng màu đỏ tươi lượn lờ.
"Nguyệt thần đai nhân, đa tạ ngài hiển linh giúp ta, đây là một chút lòng thành của ta."
Nàng cố ý dặn dò Hồng Miên chuẩn bị những cây nhang to nhất.
Hoắc Bằng Cảnh khoanh tay trước ngực, nghe thiếu nữ nhỏ giọng lải nhải, không biết vì sao lại cảm thấy có chút ấm áp.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc thành gia, nhưng không thành gia sau khi chết liền thành cô hồn dã quỷ, lại không ai hương khói. Thế nhưng Hoắc Bằng Cảnh cũng không tin có quỷ thần, người chết là xong, sẽ không có cái gì quỷ hồn lưu luyến nhân gian.
Nhưng chính giờ phút này, hắn lại đột nhiên cảm thấy chính mình như cô hồn dã quỷ, lại có một người vì hắn mà hương khói.
Cảm giác này...có chút vi diệu.
Trong viện, thiếu nữ dong dài một hồi, hướng về phía ánh trăng bái lạy, lúc này mới xoay người về phòng.
Nhìn thấy đèn trong phòng nàng đã tắt, Hoắc Bằng Cảnh mới phi thân xuống trước lư hương kia.
Trên ghế ngoại trừ lư hương còn có một cái rương không lớn không nhỏ, mặt trên có dán một tờ giấy, viết: "Cống phẩm gửi Nguyệt thần đại nhân."
Hoắc Bằng Cảnh khóe môi hơi nâng lên, mở cái rương ra, sau đó cứng đờ tại chỗ.
Bên trong rương "Cống phẩm" đều là một ít đồ vật của nữ nhi, có một hộp phấn, một son môi đã thoa cùng một kiện váy áo.
Mấy thứ này đều cho hắn?
Hoắc Bằng Cảnh nhất thời có vài phân buồn cười.
Hắn thật không hiểu rõ ý tưởng ngu ngốc này.
Hoắc Bằng Cảnh đang muốn đem cái rương khép lại, dư quang thoáng nhìn thân ảnh của Triều Nam và Triều Bắc ở xa xa đang đến, nhất thời lại mang cái rương lên, bay trở về sân viện của chính mình.
Hoắc Bằng Cảnh đứng yên ở hành lang mới ý thức được hắn làm sao lại mang theo cái rương này rồi?
Bỏ đi, cứ để cho nàng nghĩ Nguyệt thận đã vui vẻ thận rồi đi.
Hoắc Bằng Cảnh đẩy cửa, đem rương đặt ở trên bàn.
Triều Nam cùng Triều Bắc từ trên cao đáp xuống, Triều Nam nhìn thoáng qua cái rương, nghi hoặc nói: "Đại nhân, đây là cái gì?"
Hoắc Bằng Cảnh nói: "Cống phẩm."
"Triều Nam: "A?"
Tại sao hắn lại nghe không hiểu vậy?
Ở trong sương phòng, Triệu Doanh Doanh đang đắc chí, nghĩ rằng Nguyệt thần đại nhân nhất định rất thích cống phẩm nàng chuẩn bị, Nguyệt thần nếu là nữ nhi, tất nhiên cũng yêu thích cái đẹp, những thứ đó đều là phấn cùng váy áo nàng thích nhất.
Sớm hôm sau, Triệu Doanh Doanh dậy thật sớm, lại dọn lư hương để không bị người khác phát hiện. Nàng liền không thấy chiếc rương bên cạnh lư hương đâu nữa, không khỏi mừng rỡ như điên, xem ra Nguyệt thần đại nhân vô cùng vừa ý cống phẩm của nàng!
Thật là tốt quá, vậy thì từ nay Nguyệt thần đại nhân cũng sẽ phù hộ nàng.
Triệu Doanh Doanh cười vui vẻ, tiếng cười trong trẻo vọng đến bên song cửa của Hoắc Bằng Cảnh, cùng tia nắng sớm chiếu lên người Hoắc Bằng Cảnh càng thêm sái lạc.
Tầm mắt của Hoắc Bằng Cảnh dừng ở trên "Cống phẩm" mà hắn thu được, lại như tiếng cười như tiếng chuông bạc của thiếu nữ, ma xui quỷ khiến liền đem chiếc rương mở ra.
Sáng nay hắn vẫn không ngủ được, chứng đau đầu phát tác làm hắn không hề dự liệu.
Hoắc Bằng Cảnh cầm lấy hộp phấn mặt, bên người hắn không có nữ tử, ngay cả tỳ nữ hầu hạ cũng không có, đối với những thứ đồ nữ nhi này là vô cùng xa lạ.
bên trong hộp phấn là cao đỏ không biết dùng để thoa lên mặt hay là cái gì.
Hoắc Bằng Cảnh bỗng nhiên nổi lên tò mò đối với hộp phấn, hắn dùng lòng bàn tay lau một ít, trong khoảnh khắc đó hắn liền ngửi được một mùi nhàn nhạt, mùi vị như có thể ăn được.
Hoắc Bằng Cảnh cúi đầu, lấy đầu lưỡi nhẹ nếm nếm, cũng không ăn được, mang chút vị.
Bên kia, Triệu Doanh Doanh cao hứng một buổi sáng, cho đến khi dùng cơm trưa, đột nhiên tự gõ đầu, lẩm bẩm tự nói: “Ai da, xong đời, hộp son môi kia hình như là ta đã dùng qua, hẳn là dùng hộp mới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.