Chương 13: Mất hi vọng
Trần Thập niên
28/06/2024
Triệu Doanh Doanh cúi đầu, nhìn ngực mình, hơi hơi thẹn thùng, nhưng...xác thực vô cùng rầu rĩ.
Hoắc Bằng Cảnh nghe nàng nói, ánh mắt không khỏi dừng lại ở ngực nàng.
Triệu Doanh Doanh hôm nay mặc một xiêm y trắng thắt eo, vốn là do eo nàng mảnh khảnh, tôn lên vùng ngực mượt mà no đủ, làm dàng người càng thêm thướt tha.
Nàng buổi chiều muốn làm điểm tâm, ăn mặc quá cầu kỳ liền không tiện, cho nên nàng chỉ mặc đơn bạc một kiện xiêm y.
Nàng lúc này vẫn chưa cảm thấy lạnh, đột nhiên có trận gió từ cửa sổ thổi vào, nàng không khỏi run cầm cập, đôi tay vòng lại ôm lấy thân mình. Nơi mượt mà no đủ kia hơi bị ép, càng hiện ra một cảm giác lơ đãng vũ mị.
Triệu Doanh Doanh cũng cảm giác được hai thứ mềm mại đang ở trên ngực mình, nàng từng tự mình sờ qua, xúc cảm không tồi. Nàng nhưng thật ra chán ghét dàng người chính mình, yểu điệu thìđẹp đấy nhưng làm nàng buồn rầu chính là, quá lớn.
Có đôi khi mặc xiêm y, giống như có thể làm xiêm y đứt mất, thời điểm đó liền trông rất khó coi. Hơn nữa không duyên cớ liền mang nhiều hơn người khác mấy lạng thịt trên người, rất mệt.
Nếu có thể biến nhỏ một chút liền tốt rồi.
Mày nàng hơi nhíu lại, ngữ khí mang theo chút ưu sầu, nói ra phiền não của nàng cho Hoắc Bằng Cảnh nghe.
Ánh mắt Hoắc Bằng Cảnh hơi trầm xuống, hắn dời tầm mắt, không khí trong phòng phiêu đãng, lại mang đi thanh hương trên người Triệu Doanh Doanh.
Hắn nói: "Ngươi nói việc này với ta?"
Nàng chẳng lẽ không rõ nam nữ thụ thụ bất tương thân?
Hoắc Bằng Cảnh khựng người, tựa hồ như lúc hắn đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, lúc này cùng nàng nói những thứ đó, liền có vẻ mang vài phần đạo mạo.
Triệu Doanh Doanh bị hỏi đến ngẩn ra, con ngươi xinh đẹp lộ vẻ nghi hoặc: "Không phải ngài kêu ta nói cho ngài nghe một chút sao?"
Hoắc Bằng Cảnh nhất thời không nói gì, hắn chỉ là tò mò nàng có tâm nguyện gì, không kêu nàng nói ra tâm nguyện tỉ mỉ như vậy.
Triệu Doanh Doanh không cảm thấy có gì không ổn, nàng thậm chí không xem Hoắc Bằng Cảnh như nam nhân bình thương mà đối đãi. nàng xem hắn là thần tiên.
Thần tiên há có thể cùng nam nhân bình thường so sánh?
Trong thoại bản đều nói thần tiên không có thất tình lục dục, chỉ một lòng phổ độ chúng sinh.
Ánh mắt nàng hơi chớp chớp, mang theo vài phần nghi hoặc chờ mong; "Ngài có thể giúp ta thực hiện sao?"
Hoắc Bằng Cảnh quay mặt đi, nhàn nhạt nói: "Không thể."
Triệu Doanh Doanh nghe Hoắc Bằng Cảnh trả lời, có chút thất vọng mà thở dài, thôi vậy, thần tiên đều có chức vụ riêng, đại để như sự tình này không do Nguyệt thần quản đi.
Vậy là ai quản? Nàng nếu không lại cầu xin thần tiên một lần nữa.
Nàng hói: "Nguyệt thần đại nhân, thiên đình các ngài ai quản việc này?"
Hoắc Bằng Cảnh nhíu mày: "Ai cũng mặc kệ, ngươi vẫn là nên chết tâm đi."
Triệu Doanh Doanh lại càng thất vọng, cúi đầu nhìn lại ngực mình.
Ai, không có cách rồi, nàng chỉ có thể mệt cả đời.
Hoắc Bằng Cảnh cũng không nghĩ tới tâm nguyện của nàng là cái này, nhất thời có chút buồn cười.
"Cô nương...."
Thanh âm của Hồng Miên truyền từ trong đình đến, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Triệu Doanh hoảng loạn chớp mắt, nhìn về phía Hoắc Bằng Cảnh, đang do dự nên dấu hắn ở nơi nào, Hồng Miên nếu tiến vào nhìn thấy một người lớn như vậy nhất định sẽ bị hù chết.
"Nguyệt thần đại nhân, ngài..." Triệu Doanh Doanh hoảng loạn, thân ảnh bên cạnh đã biến mất không thấy đâu.
Lời nói còn lại đột nhiên im bặt, hóa thành tán dương dưới đáy lòng, không hổ là Nguyệt thần đại nhân, đến vô ảnh đi vô tung.
Khi Hồng Miên tiến vào chỉ thấy Triệu Doanh Doanh chống cằm ngồi trước bàn, mặt mày hiện nét ưu tư.
"Công nương đã tỉnh rồi sao." Hồng Miên che miệng cười, ngữ khí tràn đầy trêu ghẹo. Nàng liền biết cô nương nhà nàng làm sao lại nỗ lực như vậy, làm việc đến ngủ chính là tác phong của cô nương.
Triệu Doanh Doanh không để ý đến Hồng Miên trêu ghẹo, còn đang ở trong suy nghĩ mình sẽ mệt cả đời mà phiền muộn.
Hồng Miên khép cửa sổ lại, lại lấy thêm kiện xiêm y phủ thêm cho Triệu Doanh Doanh: "Ban đêm gió lạnh, cô nương vẫn là mặc nhiều thêm một chút đi."
Triệu Doanh Doanh ôm xiêm y, tầm mắt dừng ở trước mâm, cảm giác áy náy lại lần nữa nổi lên.
Hồng Miên còn tưởng rằng nàng không thành công mà khổ sở, trấn an nói: ""Cô nương chớ thương tâm, còn hơn hai mươi ngày, cô nương có thể trước khi Tiêu công tử về mà làm thành công."
Triệu Doanh Doanh cũng lười giải thích, chỉ nói Hồng Miên chuẩn bị nước ấm, nàng muốn tắm rửa.
Hoắc Bằng Cảnh ở trên nóc nhà nghe được chủ tớ hai người nói chuyện, Tiêu nhị công tử? Là vị hôn phu kia của nàng sao?
Nghe Triều Nam nói vị hôn phu kia không tồi, một khi đã như vậy, cho dù ngày sau nàng có gặp tai họa gì cũng có thể bảo hộ nàng chu toàn. Không đến mức giống như mẫu thân hắn, cửa nát nhà tan.
Bất quá, Như Ý bánh kia vẫn là đừng làm cho vị hôn phu của nàng ăn. Khó ăn như vậy, khó đảm bảo là sẽ không bị ghét bỏ.
Hoắc Bằng Cảnh lặng yên rời đi.
Khi Triều Nam đến, gặp Hoắc Bằng Cảnh vừa trở về. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, đại nhân nhà hắn khẳng định có bí mật
"Đại nhân." Triều Nam đem thuốc đặt xuống, có cút tò mò hỏi: "Đại nhân vừa mới đi đâu về sao?"
Hoắc Bằng Cảnh liếc hắn một cái, ý tứ dĩ nhiên là: Hắn đi nơi nào còn cần nói trước sao?
Triều Nam không dám hỏi lại, chạy nhanh cúi đầu nhận sai: "Thuộc hạ không có ý khác, thuộc hạ lắm miệng, đại nhân thứ tội."
Hoắc Bằng Cảnh vẫn không nhiều lời, chỉ cầm lấy chén thuốc, trong chén thuốc đen như mực, tản ra mùi hương cay đắng gắt mũi, hắn ngày ngày đều uống thuốc nhưng thuốc này lại không hiệu quả bằng thanh hương của thiếu nữ kia.
Hắn nhất thời thất thần, một lát sau mới ngửa dầu đem thuốc uống cạn.
"Lý Kỳ có hồi âm gì không?"
Hoắc Bằng Cảnh buông chén thuốc, dùng khăn xoa xoa miệng.
Ở trong phòng Triệu Doanh Doanh một lát liền khăn cũng lây dính cổ thanh hương kia.
Chỉ là quá nhẹ, để sát vào ngửi liền mất đi mùi.
Hắn hơi mang lưu luyến mà ngửi ngửi khăn của mình, trong đầu không khỏi toát ra ý niệm, giả sử hắn đem khăn này đặt trên người nàng mấy tháng, mùi hương này có phải hay không sẽ nồng hơn rất nhiều?
Hoặc là, khăn của nàng....
Hoắc Bằng Cảnh hoàn hồn, day day huyệt thái dương.
Triều Nam trả lời: "Bẩm đại nhân, Lý Kỳ chưa hồi âm."
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Hoắc Bằng Cảnh nói.
Triều Nam nghe nói, đang muốn lui ra, lại ị Hoắc Bằng Cảnh gọi lại.
"Chờ chút, lần trước ngươi nói, vị hôn phu của Triệu gia nhị cô nương là ai?"
Triều Nam hơi giật mình: "Bẩm đại nhân, vị hôn phu của Triệu gia nhị cô nương họ Tiêu tên Hằng, là con thứ của thái thú Hồ Châu thành, mọi người đều nói Tiêu Hằng tài đức vẹn toàn, phong độ nhẹ nhàng, không ít nữ tử động tâm với hắn. Tiêu Hằng lần trước thi đậu công danh, thuộc hạ nhớ rõ thứ hạng cũng không tệ lắm, hiện giờ ở Tương Châu nhậm chức tư lễ.
Chức tư lễ ở các châu bất quá là quan ngũ phẩm, cũng không được coi là quan lớn, nhưng Tiêu Hằng tuổi tác còn nhỏ, ngày sau tiền đồ liền không thể hạn lượng. Rốt cuộc Triệu Mậu Sơn ở quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng mới từ huyện lệnh thất phẩm lên đến tư nông ngũ phẩm.
Triều Nam dứt lời , lại nói: "Tiêu nhị công tử này là một thanh niên tài tuấn, bất quá cũng đại nhân so ra vẫn còn kém xa."
Hoắc Bằng Cảnh nói: "Đây là đương nhiên."
Triều Nam có chút hưng phấn nói: "Cho nên, đại nhân muốn đối với Triệu gia nhị cô nương cường thủ đoạt hào sao?"
Hoắc Bằng Cảnh lại lần nữa liếc hắn, Triều Nam lại ngậm miệng: "Thuộc hạ lắm miệng."
"Ngươi lui ra đi."
Triều Nam đáp lời, lui xuống. Trước khi đi lại nghĩ, đại nhân không nói đối với Triệu gia nhị cô nương không có hứng thú, không phủ nhận chính là thừa nhận. Rốt cuộc, Triệu gia nhị cô nương chính là nữ tử duy nhất mà đại nhân khen xinh đẹp.
Hắn đột nhiên cảm thấy đại nhân cách việc thành gia lập thất, phu thê ân ái, con cháu đầy đàn không còn xa.
Triều Nam đi rồi, trong phòng liền an tĩnh lại.
Hoắc Bằng Cảnh nhìn khăn tay, đột nhiên giơ tay tự nắm lấy ống tay áo, đưa đến chóp mũi.
Quả thực ngửi được thanh hương đó.
Trong đầu hắn lại hiện lên ý niệm lúc trước, nếu hắn có thể có đồ vật mang mùi hương trên người nàng, lần tới khi cơn đau đầu tái phát, liền có thể dễ chịu rất nhiều, không phải sao?
Hắn giúp nàng, chỉ đòi hỏi một ít hồi báo nho nhỏ như vậy cũng thập phần hợp lý, không phải sao?
Mà nàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Mặc dù hắn công khai đòi lấy, nhưng nàng cũng sẽ không hoài nghi.
Hoắc Bằng Cảnh bỗng dưng hiện lên hình ảnh nàng ôm ngực, nói với hắn phiền não của nàng.
Mày nàng hơi nhăn nhăn, trong mắt mang theo sầu não, nếu chỉ xem mặt nàng, ai cũng đều sẽ nghĩ đến ôn nhu Giang Nam.
Nhưng cánh môi nàng màu sắc đỏ như cũ, lúc đóng lúc mở, lại giống gió lạnh phất ngang qua.
Hoắc Bằng Cảnh không khỏi nhớ đến dư vị khi chạm vào môi nàng, mềm mại lại mang theo độ ấm.
Hắn không khỏi chạm chạm miệng mình.
Hoắc Bằng Cảnh cánh môi thiên mòng, người ta liền nói hắn bạc tình.
Môi của hắn cũng không mềm như vậy.
Nếu cắn lên đôi môi mềm mại đó, có giống như cắn lên một quả anh đào mọng nước hay không? Cũng sẽ ngọt sao?
Hoắc Bằng Cảnh nghĩ tới mộng kia, trong chớp mắt huyết khí dâng trào.
Hắn rũ mắt.
Khi ngước mắt lên, ánh mắt hắn dừng ở lòng bàn tay đỏ hồng của chính mình.
Hắn nhất thời ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy mảnh hồng kia là do bàn tay hắn bị gió lạnh cắt qua làm chảy máu.
Dục vọng bị hắn áp xuống trong khoảnh khắc lại bùng lên, tựa như một mồi thả vào trong phòng củi, hừng hực thiêu đốt.
Hoắc Bằng Cảnh từ sau bảy tuổi luôn luôn cảm thấy mình máu lạnh, nhưng trong chớp mắt này, hắn bỗng nhiên cảm giác máu nóng trào dâng.
Giống như hắn là con người, là tồn tại chân thật, sức sống bừng bừng mà tồn tại.
Hắn không khỏi tự chủ mà ngay ở ngón tay, nếm nếm hương vị hơi chua xót, lại dường như có chút ngọt. Hắn mút mút ngón tay mình, giống như mút đôi môi mềm như mây.
Hoắc Bằng Cảnh lần đầu lựa chọn chìm đắm trong dục vọng, hắn giống như đang ở tại gian phòng nọc ấm thơm nồng kia, bị hương khí ấm áp vây quanh.
Triệu Doanh Doanh đã nhiều ngày qua quá mức an tĩnh làm Lâm thị có chút khó hiểu.
Bà ta cùng Triệu Uyển Nghiên ở trong phòng nói chuyện: "Theo ta thấy, Doanh nha đầu thực sự không thích hợp."
Triệu Uyển Nghiên thổi trúc tiêu kia, làn điệu uyển chuyển đang kể ra tình yêu nữ tử đối với tình lang, nàng ta dự định lần sau sẽ thổi cho Tiêu Hằng nghe. Lại sau mười mấy ngày, Tiêu Hằng liền về đến.
"Nương, người đừng nghĩ quá nhiều." Triệu Uyển Nghiên nói.
Lâm thị nói: "nhưng nàng gần đây rất bất thường. Buổi sáng hôm nay chọn trâm, trước kia nàng đều là muốn chọn đầu tiên, nhưng hôm nay thái độ khác thường, cho Huyên nha đầu chọn trước."
Nàng đích xác có chút khác thường, Triệu Uyển Nghiên buổi sáng còn cố ý nói một cây trâm đặc biệt đẹp, nàng ta muốn, nếu là khi trước, Triệu Doanh Doanh sẽ cũng nàng đoạt. Nhưng sáng hôm nay Triệu Doanh Doanh cũng chỉ cười khiêm tốn.
Triệu Mậu Sơn đối với việc các tỷ muội trong nhà hòa thuận rất là vui mừng, khen Triệu Doanh Doanh trưởng thành chín chắn.
"Không được, ta phải cho người nhìn chằm chằm Xuân Sơn viện." Lâm thị nói: "Nếu nàng ta thực sự có gì đó khác thường, liền có thể phát hiện."
Hoắc Bằng Cảnh nghe nàng nói, ánh mắt không khỏi dừng lại ở ngực nàng.
Triệu Doanh Doanh hôm nay mặc một xiêm y trắng thắt eo, vốn là do eo nàng mảnh khảnh, tôn lên vùng ngực mượt mà no đủ, làm dàng người càng thêm thướt tha.
Nàng buổi chiều muốn làm điểm tâm, ăn mặc quá cầu kỳ liền không tiện, cho nên nàng chỉ mặc đơn bạc một kiện xiêm y.
Nàng lúc này vẫn chưa cảm thấy lạnh, đột nhiên có trận gió từ cửa sổ thổi vào, nàng không khỏi run cầm cập, đôi tay vòng lại ôm lấy thân mình. Nơi mượt mà no đủ kia hơi bị ép, càng hiện ra một cảm giác lơ đãng vũ mị.
Triệu Doanh Doanh cũng cảm giác được hai thứ mềm mại đang ở trên ngực mình, nàng từng tự mình sờ qua, xúc cảm không tồi. Nàng nhưng thật ra chán ghét dàng người chính mình, yểu điệu thìđẹp đấy nhưng làm nàng buồn rầu chính là, quá lớn.
Có đôi khi mặc xiêm y, giống như có thể làm xiêm y đứt mất, thời điểm đó liền trông rất khó coi. Hơn nữa không duyên cớ liền mang nhiều hơn người khác mấy lạng thịt trên người, rất mệt.
Nếu có thể biến nhỏ một chút liền tốt rồi.
Mày nàng hơi nhíu lại, ngữ khí mang theo chút ưu sầu, nói ra phiền não của nàng cho Hoắc Bằng Cảnh nghe.
Ánh mắt Hoắc Bằng Cảnh hơi trầm xuống, hắn dời tầm mắt, không khí trong phòng phiêu đãng, lại mang đi thanh hương trên người Triệu Doanh Doanh.
Hắn nói: "Ngươi nói việc này với ta?"
Nàng chẳng lẽ không rõ nam nữ thụ thụ bất tương thân?
Hoắc Bằng Cảnh khựng người, tựa hồ như lúc hắn đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, lúc này cùng nàng nói những thứ đó, liền có vẻ mang vài phần đạo mạo.
Triệu Doanh Doanh bị hỏi đến ngẩn ra, con ngươi xinh đẹp lộ vẻ nghi hoặc: "Không phải ngài kêu ta nói cho ngài nghe một chút sao?"
Hoắc Bằng Cảnh nhất thời không nói gì, hắn chỉ là tò mò nàng có tâm nguyện gì, không kêu nàng nói ra tâm nguyện tỉ mỉ như vậy.
Triệu Doanh Doanh không cảm thấy có gì không ổn, nàng thậm chí không xem Hoắc Bằng Cảnh như nam nhân bình thương mà đối đãi. nàng xem hắn là thần tiên.
Thần tiên há có thể cùng nam nhân bình thường so sánh?
Trong thoại bản đều nói thần tiên không có thất tình lục dục, chỉ một lòng phổ độ chúng sinh.
Ánh mắt nàng hơi chớp chớp, mang theo vài phần nghi hoặc chờ mong; "Ngài có thể giúp ta thực hiện sao?"
Hoắc Bằng Cảnh quay mặt đi, nhàn nhạt nói: "Không thể."
Triệu Doanh Doanh nghe Hoắc Bằng Cảnh trả lời, có chút thất vọng mà thở dài, thôi vậy, thần tiên đều có chức vụ riêng, đại để như sự tình này không do Nguyệt thần quản đi.
Vậy là ai quản? Nàng nếu không lại cầu xin thần tiên một lần nữa.
Nàng hói: "Nguyệt thần đại nhân, thiên đình các ngài ai quản việc này?"
Hoắc Bằng Cảnh nhíu mày: "Ai cũng mặc kệ, ngươi vẫn là nên chết tâm đi."
Triệu Doanh Doanh lại càng thất vọng, cúi đầu nhìn lại ngực mình.
Ai, không có cách rồi, nàng chỉ có thể mệt cả đời.
Hoắc Bằng Cảnh cũng không nghĩ tới tâm nguyện của nàng là cái này, nhất thời có chút buồn cười.
"Cô nương...."
Thanh âm của Hồng Miên truyền từ trong đình đến, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Triệu Doanh hoảng loạn chớp mắt, nhìn về phía Hoắc Bằng Cảnh, đang do dự nên dấu hắn ở nơi nào, Hồng Miên nếu tiến vào nhìn thấy một người lớn như vậy nhất định sẽ bị hù chết.
"Nguyệt thần đại nhân, ngài..." Triệu Doanh Doanh hoảng loạn, thân ảnh bên cạnh đã biến mất không thấy đâu.
Lời nói còn lại đột nhiên im bặt, hóa thành tán dương dưới đáy lòng, không hổ là Nguyệt thần đại nhân, đến vô ảnh đi vô tung.
Khi Hồng Miên tiến vào chỉ thấy Triệu Doanh Doanh chống cằm ngồi trước bàn, mặt mày hiện nét ưu tư.
"Công nương đã tỉnh rồi sao." Hồng Miên che miệng cười, ngữ khí tràn đầy trêu ghẹo. Nàng liền biết cô nương nhà nàng làm sao lại nỗ lực như vậy, làm việc đến ngủ chính là tác phong của cô nương.
Triệu Doanh Doanh không để ý đến Hồng Miên trêu ghẹo, còn đang ở trong suy nghĩ mình sẽ mệt cả đời mà phiền muộn.
Hồng Miên khép cửa sổ lại, lại lấy thêm kiện xiêm y phủ thêm cho Triệu Doanh Doanh: "Ban đêm gió lạnh, cô nương vẫn là mặc nhiều thêm một chút đi."
Triệu Doanh Doanh ôm xiêm y, tầm mắt dừng ở trước mâm, cảm giác áy náy lại lần nữa nổi lên.
Hồng Miên còn tưởng rằng nàng không thành công mà khổ sở, trấn an nói: ""Cô nương chớ thương tâm, còn hơn hai mươi ngày, cô nương có thể trước khi Tiêu công tử về mà làm thành công."
Triệu Doanh Doanh cũng lười giải thích, chỉ nói Hồng Miên chuẩn bị nước ấm, nàng muốn tắm rửa.
Hoắc Bằng Cảnh ở trên nóc nhà nghe được chủ tớ hai người nói chuyện, Tiêu nhị công tử? Là vị hôn phu kia của nàng sao?
Nghe Triều Nam nói vị hôn phu kia không tồi, một khi đã như vậy, cho dù ngày sau nàng có gặp tai họa gì cũng có thể bảo hộ nàng chu toàn. Không đến mức giống như mẫu thân hắn, cửa nát nhà tan.
Bất quá, Như Ý bánh kia vẫn là đừng làm cho vị hôn phu của nàng ăn. Khó ăn như vậy, khó đảm bảo là sẽ không bị ghét bỏ.
Hoắc Bằng Cảnh lặng yên rời đi.
Khi Triều Nam đến, gặp Hoắc Bằng Cảnh vừa trở về. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, đại nhân nhà hắn khẳng định có bí mật
"Đại nhân." Triều Nam đem thuốc đặt xuống, có cút tò mò hỏi: "Đại nhân vừa mới đi đâu về sao?"
Hoắc Bằng Cảnh liếc hắn một cái, ý tứ dĩ nhiên là: Hắn đi nơi nào còn cần nói trước sao?
Triều Nam không dám hỏi lại, chạy nhanh cúi đầu nhận sai: "Thuộc hạ không có ý khác, thuộc hạ lắm miệng, đại nhân thứ tội."
Hoắc Bằng Cảnh vẫn không nhiều lời, chỉ cầm lấy chén thuốc, trong chén thuốc đen như mực, tản ra mùi hương cay đắng gắt mũi, hắn ngày ngày đều uống thuốc nhưng thuốc này lại không hiệu quả bằng thanh hương của thiếu nữ kia.
Hắn nhất thời thất thần, một lát sau mới ngửa dầu đem thuốc uống cạn.
"Lý Kỳ có hồi âm gì không?"
Hoắc Bằng Cảnh buông chén thuốc, dùng khăn xoa xoa miệng.
Ở trong phòng Triệu Doanh Doanh một lát liền khăn cũng lây dính cổ thanh hương kia.
Chỉ là quá nhẹ, để sát vào ngửi liền mất đi mùi.
Hắn hơi mang lưu luyến mà ngửi ngửi khăn của mình, trong đầu không khỏi toát ra ý niệm, giả sử hắn đem khăn này đặt trên người nàng mấy tháng, mùi hương này có phải hay không sẽ nồng hơn rất nhiều?
Hoặc là, khăn của nàng....
Hoắc Bằng Cảnh hoàn hồn, day day huyệt thái dương.
Triều Nam trả lời: "Bẩm đại nhân, Lý Kỳ chưa hồi âm."
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Hoắc Bằng Cảnh nói.
Triều Nam nghe nói, đang muốn lui ra, lại ị Hoắc Bằng Cảnh gọi lại.
"Chờ chút, lần trước ngươi nói, vị hôn phu của Triệu gia nhị cô nương là ai?"
Triều Nam hơi giật mình: "Bẩm đại nhân, vị hôn phu của Triệu gia nhị cô nương họ Tiêu tên Hằng, là con thứ của thái thú Hồ Châu thành, mọi người đều nói Tiêu Hằng tài đức vẹn toàn, phong độ nhẹ nhàng, không ít nữ tử động tâm với hắn. Tiêu Hằng lần trước thi đậu công danh, thuộc hạ nhớ rõ thứ hạng cũng không tệ lắm, hiện giờ ở Tương Châu nhậm chức tư lễ.
Chức tư lễ ở các châu bất quá là quan ngũ phẩm, cũng không được coi là quan lớn, nhưng Tiêu Hằng tuổi tác còn nhỏ, ngày sau tiền đồ liền không thể hạn lượng. Rốt cuộc Triệu Mậu Sơn ở quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng mới từ huyện lệnh thất phẩm lên đến tư nông ngũ phẩm.
Triều Nam dứt lời , lại nói: "Tiêu nhị công tử này là một thanh niên tài tuấn, bất quá cũng đại nhân so ra vẫn còn kém xa."
Hoắc Bằng Cảnh nói: "Đây là đương nhiên."
Triều Nam có chút hưng phấn nói: "Cho nên, đại nhân muốn đối với Triệu gia nhị cô nương cường thủ đoạt hào sao?"
Hoắc Bằng Cảnh lại lần nữa liếc hắn, Triều Nam lại ngậm miệng: "Thuộc hạ lắm miệng."
"Ngươi lui ra đi."
Triều Nam đáp lời, lui xuống. Trước khi đi lại nghĩ, đại nhân không nói đối với Triệu gia nhị cô nương không có hứng thú, không phủ nhận chính là thừa nhận. Rốt cuộc, Triệu gia nhị cô nương chính là nữ tử duy nhất mà đại nhân khen xinh đẹp.
Hắn đột nhiên cảm thấy đại nhân cách việc thành gia lập thất, phu thê ân ái, con cháu đầy đàn không còn xa.
Triều Nam đi rồi, trong phòng liền an tĩnh lại.
Hoắc Bằng Cảnh nhìn khăn tay, đột nhiên giơ tay tự nắm lấy ống tay áo, đưa đến chóp mũi.
Quả thực ngửi được thanh hương đó.
Trong đầu hắn lại hiện lên ý niệm lúc trước, nếu hắn có thể có đồ vật mang mùi hương trên người nàng, lần tới khi cơn đau đầu tái phát, liền có thể dễ chịu rất nhiều, không phải sao?
Hắn giúp nàng, chỉ đòi hỏi một ít hồi báo nho nhỏ như vậy cũng thập phần hợp lý, không phải sao?
Mà nàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Mặc dù hắn công khai đòi lấy, nhưng nàng cũng sẽ không hoài nghi.
Hoắc Bằng Cảnh bỗng dưng hiện lên hình ảnh nàng ôm ngực, nói với hắn phiền não của nàng.
Mày nàng hơi nhăn nhăn, trong mắt mang theo sầu não, nếu chỉ xem mặt nàng, ai cũng đều sẽ nghĩ đến ôn nhu Giang Nam.
Nhưng cánh môi nàng màu sắc đỏ như cũ, lúc đóng lúc mở, lại giống gió lạnh phất ngang qua.
Hoắc Bằng Cảnh không khỏi nhớ đến dư vị khi chạm vào môi nàng, mềm mại lại mang theo độ ấm.
Hắn không khỏi chạm chạm miệng mình.
Hoắc Bằng Cảnh cánh môi thiên mòng, người ta liền nói hắn bạc tình.
Môi của hắn cũng không mềm như vậy.
Nếu cắn lên đôi môi mềm mại đó, có giống như cắn lên một quả anh đào mọng nước hay không? Cũng sẽ ngọt sao?
Hoắc Bằng Cảnh nghĩ tới mộng kia, trong chớp mắt huyết khí dâng trào.
Hắn rũ mắt.
Khi ngước mắt lên, ánh mắt hắn dừng ở lòng bàn tay đỏ hồng của chính mình.
Hắn nhất thời ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy mảnh hồng kia là do bàn tay hắn bị gió lạnh cắt qua làm chảy máu.
Dục vọng bị hắn áp xuống trong khoảnh khắc lại bùng lên, tựa như một mồi thả vào trong phòng củi, hừng hực thiêu đốt.
Hoắc Bằng Cảnh từ sau bảy tuổi luôn luôn cảm thấy mình máu lạnh, nhưng trong chớp mắt này, hắn bỗng nhiên cảm giác máu nóng trào dâng.
Giống như hắn là con người, là tồn tại chân thật, sức sống bừng bừng mà tồn tại.
Hắn không khỏi tự chủ mà ngay ở ngón tay, nếm nếm hương vị hơi chua xót, lại dường như có chút ngọt. Hắn mút mút ngón tay mình, giống như mút đôi môi mềm như mây.
Hoắc Bằng Cảnh lần đầu lựa chọn chìm đắm trong dục vọng, hắn giống như đang ở tại gian phòng nọc ấm thơm nồng kia, bị hương khí ấm áp vây quanh.
Triệu Doanh Doanh đã nhiều ngày qua quá mức an tĩnh làm Lâm thị có chút khó hiểu.
Bà ta cùng Triệu Uyển Nghiên ở trong phòng nói chuyện: "Theo ta thấy, Doanh nha đầu thực sự không thích hợp."
Triệu Uyển Nghiên thổi trúc tiêu kia, làn điệu uyển chuyển đang kể ra tình yêu nữ tử đối với tình lang, nàng ta dự định lần sau sẽ thổi cho Tiêu Hằng nghe. Lại sau mười mấy ngày, Tiêu Hằng liền về đến.
"Nương, người đừng nghĩ quá nhiều." Triệu Uyển Nghiên nói.
Lâm thị nói: "nhưng nàng gần đây rất bất thường. Buổi sáng hôm nay chọn trâm, trước kia nàng đều là muốn chọn đầu tiên, nhưng hôm nay thái độ khác thường, cho Huyên nha đầu chọn trước."
Nàng đích xác có chút khác thường, Triệu Uyển Nghiên buổi sáng còn cố ý nói một cây trâm đặc biệt đẹp, nàng ta muốn, nếu là khi trước, Triệu Doanh Doanh sẽ cũng nàng đoạt. Nhưng sáng hôm nay Triệu Doanh Doanh cũng chỉ cười khiêm tốn.
Triệu Mậu Sơn đối với việc các tỷ muội trong nhà hòa thuận rất là vui mừng, khen Triệu Doanh Doanh trưởng thành chín chắn.
"Không được, ta phải cho người nhìn chằm chằm Xuân Sơn viện." Lâm thị nói: "Nếu nàng ta thực sự có gì đó khác thường, liền có thể phát hiện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.