Chương 40: Bùi Hoán uống say rồi
Nhất Mai Nữu Khấu
22/04/2024
Cửa sổ phòng học của Nhan Tử Mịch là loại trong suốt, hai người đứng bên ngoài nói chuyện uống trà sữa bị cả lớp nhìn thấy.
Các bạn học hình như không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng bọn họ dường như lại tự mình cho bọn họ một loại cảm giác.
Người lần trước nói không thích uống trà sữa lần này uống hết gần một phần ba cốc.
Vì thế Nhan Tử Mịch vẫn như cũ chỉ uống một lượng cốc nhỏ.
Một ngụm không khí cuối cùng, Nhan Tử Mịch lắc cốc rồi lại cầm lên nhìn: “Hết rồi.”
Bùi Hoán cười: “Thích thì lại mua cho cậu.”
Nhan Tử Mịch cúi đầu hừm một tiếng, không liếc nhìn Bùi Hoán: “Vậy nên hôm nay sao lại đột nhiên mua cho em” Cậu nói xong lại bổ sung thêm câu: “Hôm nay em không nói muốn uống.”
Bùi Hoán bật cười: “Nói không muốn uống mà một cốc to như này đã uống hết rồi?”
Nhan Tử Mịch chỉ Bùi Hoán: “Anh cũng uống.”
Bùi Hoán: “Tôi muốn uống.”
Nhan Tử Mịch: “......”
Nhan Từ Mịch lườm Bùi Hoán, nghe Bùi Hoán nói: “Buổi sáng không ngủ được, luôn muốn phải làm cái gì đó.”
Nguyên nhân hậu quả linh ta linh tinh gì đó, Nhan Tử Mịch cười: “Thế nên đi mua trà sữa cho em?”
Bùi Hoán cũng cười: “Không được à?”
Được được được.
Nhan Tử Mịch lại giơ tay làm tư thế lái mô tô: “Đi như này hả?”
Bùi Hoán lắc đầu: “Gọi xe đi.”
Tranh của Nhan Tử Mịch còn chưa vẽ xong, theo bản năng dẫn thẳng Bùi Hoán vào phòng học, kéo một cái ghế cho anh.
Ngồi xuống xong, Nhan Tử Mịch mới phát hiện Bùi Hoán gửi cho cậu ba tin nhắn.
fire: [Còn ở phòng học không?]
fire: [Phòng học ở đâu?]
fire: [Heo con Nhan Tử Mịch]
Ù ù cạc cạc không hiểu gì, Nhan Tử Mịch nhìn tin nhắn cuối bật cười.
Cậu ngoái đầu nhỏ giọng nói với Bùi Hoán: “Anh mới là heo.”
Nhan Tử Mịch lại hỏi: “Cuối cùng làm sao mà tìm được vậy?”
Bùi Hoán: “Dùng miệng hỏi.”
Nhan Tử Mịch woa một tiếng: “Thế anh thật giỏi.”
Bùi Hoán đột nhiên cười một cái.
Nhan Tử Mịch: “Anh cười cái gì?”
Bùi Hoán: “Cậu biết tôi hỏi thế nào không?”
Nhan Tử Mịch: “Anh hỏi thế nào?”
Bùi Hoán: “Tôi tìm bừa một bạn học, hỏi cậu ta là cậu biết phòng học của Nhan Tử Mịch ở đâu không? Cậu ta liền nói cho tôi.”
Bùi Hoán nói rồi dựa lại gần, dùng giọng điệu không để cho người bên cạnh nghe thấy nói: “Thầy Nhan người nổi tiếng.”
Ngữ điệu mười phần trêu chọc, Nhan Tử Mịch chẳng lẽ không nghe ra được?
“Nổi tiếng đầu anh ý” Nhan Tử Mịch dùng đầu cọ vẽ chọc Bùi Hoán: “Vừa vặn biết mà thôi.”
Bùi Hoán cười, cằm hất về phía giá tranh: “Vẽ đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Nhan Tử Mịch hừ một tiếng với Bùi Hoán: “Em rất nhanh.”
Bùi Hoán lắc đầu: “Không sao, thầy Nhan cứ bận.”
Nhan Tử Mịch lần này thật sự chọc qua, chọc vào cánh tay Bùi Hoán.
Chọc chết anh.
Lần này còn chưa đủ, cậu nghĩ, lấy kẹo mút trước kia Bùi Hoán đưa cho cậu từ trong túi ra, đặt vào trong tay Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch nhỏ giọng: “Ăn kẹo, ngồi ngoan đợi em vẽ xong, biết chưa hả bạn nhỏ Bùi.”
Bùi Hoán mím môi nhỏ giọng cười, giơ tay xoa mạnh đầu Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch quay đầu lại tiếp tục chìm vào trong thế giới vẽ tranh của cậu.
Nhan Tử Mịch lúc vẽ là một bộ dạng nghiêm túc, rất chú tâm tạo cảm giác người khác chớ làm phiền.
Bùi Hoán nhìn chăm chú Nhan Tử Mịch một lúc lại phát hiện bên phải có ánh mắt nhìn rất trắng trợn.
Anh ngoái đầu nhìn, thấy cậu con trai bên kia thì lập tức quay mặt đi.
Không khó nhận, là em trai Lâm Xương, trông vô cùng giống.
Bùi Hoán không để ý cậu ta, quay mặt đi chỗ khác.
Bùi Hoán tới, tốc độ của Nhan Tử Mịch rút lại rất nhanh, trong chốc lát là xong.
Thu dọn dụng cụ vẽ xong, Nhan Tử Mịch cùng Bùi Hoán xuống dưới tầng, đi nhà ăn cạnh học viện ăn cơm trưa.
Hai người buổi chiều có lớp, vì vậy ăn cơm xong liền tách ra.
Giống như thường ngày, sau khi tách ra Nhan Tử Mịch cúi đầu đếm ba bước rồi quay đầu nhìn Bùi Hoán.
Nhưng lần này cậu hơi ngoài ý muốn, lúc quay người lại, Bùi Hoán thế mà vẫn chưa đi, vậy mà vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Nhan Tử Mịch hơi có cảm giác bị nắm thóp, nhưng cậu đánh đòn phủ đầu trước: “Sao mà anh chưa đi?”
Hai người cách nhau không hẳn là xa, Bùi Hoán xoay người lại cũng hỏi Nhan Tử Mịch: “Cậu ngoái đầu lại làm gì?”
Nhan Tử Mịch cây ngay không sợ chết đứng thẹn quá thành giận: “Em hỏi anh trước.”
Bùi Hoán nói: “Tôi dõi theo cậu đi” Anh giọng điệu bỉnh thản, thế mà cũng lí lẽ hùng hồn: “Cậu thì sao?”
Vậy thì Nhan Tử Mịch cũng thế: “Em nhìn anh đi chưa, không được à?”
Bùi Hoán hoàn toàn bị Nhan Tử Mịch chọc cười: “Được.”
Bùi Hoán lấy điện thoại ra: “Tôi gọi điện cho cậu.”
Nhan Tử Mịch đột nhiên có cảm giác bị người cầm nắn trong lòng bàn tay, đoạn hội thoại này cậu giống như một chú mèo xù lông, mà Bùi Hoán dường nhiên cái gì cũng biết lại còn phối hợp với cậu, được được được, đúng đúng đúng.
Nhan Tử Mịch lấy điện thoại từ trong túi ra, cáu kỉnh nhấn mạnh nói với Bùi Hoán: “Tạm biệt!”
Ý cười của Bùi Hoán càng sâu: “Tạm biệt.”
Lần này hai người thật sự tách ra, Nhan Tử Mịch cũng ngại quay đầu lại, vì vậy cậu lén lút giơ điện thoại làm gương, vừa nói chuyện với Bùi Hoán vừa xem anh rốt cuộc lúc nào thì đi.
Rốt cuộc lúc nào thì anh đi vậy, sao mà vẫn chưa động đậy thế, muốn dõi theo tới bao giờ.
Nhan Tử Mịch không phải không phát hiện ra, cậu cảm thấy hôm nay Bùi Hoán cứ kì lạ.
Dường như vẫn giống trước kia nhưng có vẻ lại có chỗ nào đó khác lạ.
Chỉ là Nhan Tử Mịch không muốn nghĩ tiếp, nghĩ nữa thì cũng chỉ có thể là nghĩ quá nhiều mà thôi.
Bởi vì nhà trọ của Nhan Tử Mịch gần, cuộc nói chuyện lần này kết thúc rất nhanh.
Buổi sáng dậy sớm, Nhan Tử Mịch cần nghỉ trưa một lúc mới lấy lại tinh thần lên lớp buổi chiều, thuận tiện cũng để người bên đầu dây bên kia đi ngủ một giấc.
“Em thấy anh có vẻ rất mệt.”
Bùi Hoán nói: “Biết rồi thầy Nhan.”
Cúp điện thoại, Nhan Tử Mịch rửa mặt rồi lên giường, nhưng người bên kia nói biết rồi lại lấy điện thoại ra, ấn mở phần mềm tìm kiếm”yul“.
Buổi trưa này Nhan Tử Mịch làm giấc mộng rất đẹp.
Đẹp tới mức cậu tỉnh rồi còn ngại ngùng hồi tưởng lại trong đầu một lượt.
Miệng Bùi Hoán cũng quá dịu dàng rồi.
Nhan Tử Mịch không hiểu ra sao ngồi trên giường đỏ mặt, lại kì quái cười ra tiếng.
Lên lớp lên lớp.
Lại một buổi chiều thứ sáu, không cần biết lịch học thế nào đều rất dễ khiến người ta thấy vui vẻ.
Lớp học được một nửa, wechat Nhan Tử Mịch bị Triệu Địch kéo vào một nhóm mới lập, nhóm có năm người, kí túc xá bọn họ cộng thêm Nhan Tử Mịch, nhóm gọi là “Nha nha nha nha“.
Nhan Tử Mịch vừa vào, Triệu Địch liền nói mục tiêu.
[Buổi tối tao định tạo bất ngờ cho Nhã Nhã, anh em giúp tao]
Vu Nam: [Nói xem]
Tiểu Đông: [Nói xem]
Bùi Hoán: [Nói xem]
Nhan Tử Mịch cũng theo: [Nói xem]
Tiếp đó Triệu Địch liền nói ngắn gọn kế hoạch của cậu ta, cậu ta nói chốc nữa trốn tiết ra sân bay đón Nhã Nhã, hoa và bánh gato trong kí túc xá còn có quà đều nhờ anh em mang tới, cái túi trên bàn cũng nhờ mang tới phòng bao nhà hàng trang trí một phen.
Nhan Tử Mịch hoài nghi: [Cầu hôn?]
Tiểu Đông: [Cầu con khỉ, nó chào mừng Nhã Nhã về nước]
Vu Nam: [Chó si tình, về nước thôi cũng hoành tráng tới vậy]
Triệu Địch: [Hề hề, dù sao thì hơn một năm không gặp rồi]
Cậu ta hỏi: [Tử Mịch tối có rảnh chứ?]
Nhan Tử Mịch: [Rảnh]
Nhan Tử Mịch chưa từng làm loại chuyện này, cứ nói như vậy khiến cậu cũng bắt đầu chờ mong.
Vì vậy tan học xong, Nhan Tử Mịch đi thẳng tới kí túc xá Bùi Hoán, xem có gì cần giúp đỡ không.
Triệu Địch đã ra sân bay, lúc tới cửa kí túc xá của Bùi Hoán mấy người họ đang thu dọn hoa và bóng bay Triệu Địch chuẩn bị.
Nhan Tử Mịch tự động đi tới bên cạnh Bùi Hoán, chọc cánh tay Bùi Hoán ý là mình tới rồi.
Trong tay Bùi Hoán cầm hoa, anh ngoái đầu hỏi Nhan Tử Mịch: “Thích cái này không?”
Nhan Tử Mịch nói: “Xem ai tặng.”
Bùi Hoán ừ một tiếng, đậy nắp hộp hoa lại.
Không có gì cần giúp đỡ, bốn người phân công, mỗi người xách một túi là có thể đi được rồi.
Trước khi đi, Tiểu Đông cười phỉ nhổ một câu: “Nó thì tốt rồi, một mình đi, mấy đứa bọn mình cứ vậy trắng trợn cầm mấy đồ này ra ngoài.”
Vu Nam đang muốn phát biểu thêm vài câu, trong kí túc xá đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Là điện thoại của Nhan Tử Mịch, cậu lấy ra nhìn, trên màn hình hiển thị hai chữ “Đàn anh“.
Nhan Tử Mịch theo bản năng nhìn Bùi Hoán, Bùi Hoán cũng nhìn thấy.
Nhan Tử Mịch cười với Bùi Hoán, nhận lấy điện thoại.
Mà ở đằng sau, Vu Nam cũng phỉ nhổ theo: “Trên đường chắc chắn rất nhiều người nhìn bọn mình.”
Tiếng Vu Nam nói hơi lớn, đúng lúc che lấp tiếng của đàn anh.
Vì vậy Nhan Tử Mịch đi ra bên ngoài ban công.
“Đàn anh, vừa nãy anh nói gì?” Nhan Tử Mịch hỏi.
Đàn anh a một tiếng, nói lại: “Hai ngày này tôi khá bận, tôi nghe Giám đốc Uông nói rồi, hóa ra ông ấy và bố cậu là bạn.”
Nhan Tử Mịch: “Ừm.”
Đàn anh cười: “Vậy chuyện này xong rồi, cũng không cần tôi làm trung gian nữa.”
Nhan Tử Mịch: “Cảm ơn anh.”
Đàn anh: “Không có gì, không làm gì cả mà.”
Hai người nói chuyện này xong liền cúp máy, Nhan Tử Mịch vừa bỏ điện thoại xuống thì thấy trên màn hình lại rung lên, là bố cậu gọi điện thoại cho cậu.
Nhan Tử Mịch lại nhận: “Bố.”
Bố ai một tiếng, hỏi thẳng: “Chốc nữa bận không?”
Nhan Tử Mịch hở một tiếng: “Sao ạ?”
Bố: “ Đúng lúc bố đi ăn cơm với Giám đốc Uông, nói sao nhỉ, con mang tranh tới, gặp mặt nói chuyện này.”
Nhan Tử Mịch nghĩ: “Không thể đổi ngày khác ạ?”
Bố kéo dài giọng: “Cố gắng là hôm nay đi, lại mang con gặp một vài người bạn của bố và Giám đốc Uông, hôm nay con không rảnh?”
Câu hôm nay bạn gái của bạn về nước của Nhan Tử Mịch thật sự không thể nói ra khỏi miệng.
Bố cậu bình thường rất bận, hơn nữa chuyện này cậu không biết bố ở giữa làm trung gian đã làm cái gì.
Hơn nữa, cậu ở phía bên Triệu Địch và Nhã Nhã quả thật không phải nhân vật rất quan trọng gì.
Bố dường như cảm nhận được sự do dự của Nhan Tử Mịch, trực tiếp giúp cậu đưa ra kết luận: “Xe của bố sẽ qua trường con rất nhanh, nói sao nhỉ, bố đi qua hay là đỗ ở cổng trường?”
Nhan Tử Mịch nói: “Cửa nhà trọ đi, tranh ở nhà trọ.”
Bố: “Được.”
Bố làm việc từ trước tới nay đều sấm rền gió cuốn, nói rất nhanh, nhất định là thật sự sắp tới.
Còn phải trở lại nhà trọ lấy tranh, vì vậy cúp điện thoại xong bước vào trong, Nhan Tử Mịch nói câu xin lỗi với Bùi Hoán: “Em phải ra ngoài một chuyến có chút việc, buổi tối nếu như nhanh thì nhất định quay lại sớm xem náo nhiệt.”
Bùi Hoán kéo tay của cậu: “Đi đâu?”
Hai ba câu không nói hết chuyện này, Nhan Tử Mịch đeo túi lên, nghĩ quay về rồi nói liền nói ngắn gọn với Bùi Hoán: “Gặp một người.”
Bùi Hoán nhíu mày.
Đeo túi lên vai, Nhan Tử Mịch phát hiện Bùi Hoán vẫn nắm cổ tay cậu.
Nhan Tử Mịch nghi hoặc nhìn Bùi Hoán: “Sao thế?”
Bùi Hoán lúc này mới thả tay ra: “Quay về sớm.”
Nhan Tử Mịch đồng ý rồi đi.
Quả nhiên, dường như đồng thời lúc Nhan Tử Mịch tới cửa nhà trọ thì xe của bố cũng tới.
Nhan Tử Mịch lên xe, bố nhận lấy tranh, mở ra liếc nhìn.
“Ừm” Bố cười gật đầu: “Quả thật rất đẹp.”
Nhan Tử Mịch cười.
Bố cất lại tranh vào trong túi: “Mẹ con cũng biết chuyện này, vui không chịu được, nếu như không phải tối nay bà ấy có chút chuyện, nói không chừng cũng sẽ tới.”
Nhan Tử Mịch: “Con đã tưởng tượng ra vẻ mặt của mẹ rồi.”
Bố ngay lập tức nghe hiểu: “Mẹ con có lúc hơi phóng đại.”
Nhan Tử Mịch nhướn mày: “Đây là bố nói nhé.”
Bố cười: “Đừng nói cho bà ấy.”
Bố lại nói: “Lần này Uông Cửu nợ chúng ta một nhân tình” Ông vỗ bả vai Nhan Tử Mịch: “Cậu ta làm về mảng hoạt hình, về sau con cần thì nói với bố, bố tìm cậu ta.”
Nhan Tử Mịch cười: “Vâng.”
Nhan Tử Mịch không phải lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm với bố, cậu đã gặp rất nhiều bạn bè của bố, những nơi như này chỉ cần gọi chú là được.
Mấy chú không nói chuyện về cậu, cậu có thể tự mình ăn tự mình chơi.
Gặp mặt buổi tối không chỉ có Giám đốc Uông, còn có những người bạn khác của bố, sự hiện diện của Nhan Tử Mịch càng thêm ít.
Chỉ là một bữa cơm bình thường, mọi người nói chuyện gần đây, nói chuyện kinh doanh cũng nói tới Nhan Tử Mịch và tranh của cậu.
Nhan Tử Mịch lấy bức tranh đó ra, hơi giống cảnh tượng biểu diễn tiết mục trước mặt người lớn trong dịp Tết, một nhóm người lớn mặc tây trang coi Nhan Tử Mịch như trẻ con, vừa cổ vũ vừa khen ngợi.
Cảnh tượng có hơi buồn cười, lúc trở về Nhan Tử Mịch nhất định sẽ nói cho Bùi Hoán.
Ở một bên khác, Tiểu Đông chụp cảnh Triệu Địch tạo bất ngờ lại gửi vào trong nhóm, Nhan Tử Mịch không mang tai nghe, chỉ có thể tắt âm thanh mà xem.
Không quay tới Bùi Hoán, không biết Bùi Hoán đang trốn chỗ nào.
Lại qua nửa tiếng nữa, Nhan Tử Mịch nhận được tin nhắn của Bùi Hoán.
fire: [Lúc nào quay về?]
Nhan Tử Mịch cúi đầu trả lời: [Còn chưa biết]
Nhan Tử Mịch: [Em xem video rồi, mọi việc tiến hành thuận lợi chứ]
Mọi người trông đều rất vui.
Nhưng giây tiếp theo, Bùi Hoán lại gửi một tin nhắn: [Anh ta quan trọng tới vậy?]
Nhan Tử Mịch sững sờ, lại nhìn thấy Bùi Hoán thu hồi tin nhắn.
Nhan Tử Mịch chưa nghĩ thông, Bùi Hoán lại gửi một tin nhắn.
fire: [Trở lại sớm]
Nhan Tử Mịch: [Được]
Thoát ra ngoài, Nhan Tử Mịch nhìn thấy trong nhóm Nha nha nha nha có người tag cậu.
Cậu ấn vào thấy tin nhắn của Triệu Địch.
Cậu ta nói: [Tử Mịch mau về đi, anh Hoán sắp không xong rồi]
Nhan Tử Mịch nhíu mày: [Anh ấy làm sao thế?]
Triệu Địch: [Uống nhiều rồi á]
Triệu Địch: [Cậu mau về đi]
Các bạn học hình như không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng bọn họ dường như lại tự mình cho bọn họ một loại cảm giác.
Người lần trước nói không thích uống trà sữa lần này uống hết gần một phần ba cốc.
Vì thế Nhan Tử Mịch vẫn như cũ chỉ uống một lượng cốc nhỏ.
Một ngụm không khí cuối cùng, Nhan Tử Mịch lắc cốc rồi lại cầm lên nhìn: “Hết rồi.”
Bùi Hoán cười: “Thích thì lại mua cho cậu.”
Nhan Tử Mịch cúi đầu hừm một tiếng, không liếc nhìn Bùi Hoán: “Vậy nên hôm nay sao lại đột nhiên mua cho em” Cậu nói xong lại bổ sung thêm câu: “Hôm nay em không nói muốn uống.”
Bùi Hoán bật cười: “Nói không muốn uống mà một cốc to như này đã uống hết rồi?”
Nhan Tử Mịch chỉ Bùi Hoán: “Anh cũng uống.”
Bùi Hoán: “Tôi muốn uống.”
Nhan Tử Mịch: “......”
Nhan Từ Mịch lườm Bùi Hoán, nghe Bùi Hoán nói: “Buổi sáng không ngủ được, luôn muốn phải làm cái gì đó.”
Nguyên nhân hậu quả linh ta linh tinh gì đó, Nhan Tử Mịch cười: “Thế nên đi mua trà sữa cho em?”
Bùi Hoán cũng cười: “Không được à?”
Được được được.
Nhan Tử Mịch lại giơ tay làm tư thế lái mô tô: “Đi như này hả?”
Bùi Hoán lắc đầu: “Gọi xe đi.”
Tranh của Nhan Tử Mịch còn chưa vẽ xong, theo bản năng dẫn thẳng Bùi Hoán vào phòng học, kéo một cái ghế cho anh.
Ngồi xuống xong, Nhan Tử Mịch mới phát hiện Bùi Hoán gửi cho cậu ba tin nhắn.
fire: [Còn ở phòng học không?]
fire: [Phòng học ở đâu?]
fire: [Heo con Nhan Tử Mịch]
Ù ù cạc cạc không hiểu gì, Nhan Tử Mịch nhìn tin nhắn cuối bật cười.
Cậu ngoái đầu nhỏ giọng nói với Bùi Hoán: “Anh mới là heo.”
Nhan Tử Mịch lại hỏi: “Cuối cùng làm sao mà tìm được vậy?”
Bùi Hoán: “Dùng miệng hỏi.”
Nhan Tử Mịch woa một tiếng: “Thế anh thật giỏi.”
Bùi Hoán đột nhiên cười một cái.
Nhan Tử Mịch: “Anh cười cái gì?”
Bùi Hoán: “Cậu biết tôi hỏi thế nào không?”
Nhan Tử Mịch: “Anh hỏi thế nào?”
Bùi Hoán: “Tôi tìm bừa một bạn học, hỏi cậu ta là cậu biết phòng học của Nhan Tử Mịch ở đâu không? Cậu ta liền nói cho tôi.”
Bùi Hoán nói rồi dựa lại gần, dùng giọng điệu không để cho người bên cạnh nghe thấy nói: “Thầy Nhan người nổi tiếng.”
Ngữ điệu mười phần trêu chọc, Nhan Tử Mịch chẳng lẽ không nghe ra được?
“Nổi tiếng đầu anh ý” Nhan Tử Mịch dùng đầu cọ vẽ chọc Bùi Hoán: “Vừa vặn biết mà thôi.”
Bùi Hoán cười, cằm hất về phía giá tranh: “Vẽ đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Nhan Tử Mịch hừ một tiếng với Bùi Hoán: “Em rất nhanh.”
Bùi Hoán lắc đầu: “Không sao, thầy Nhan cứ bận.”
Nhan Tử Mịch lần này thật sự chọc qua, chọc vào cánh tay Bùi Hoán.
Chọc chết anh.
Lần này còn chưa đủ, cậu nghĩ, lấy kẹo mút trước kia Bùi Hoán đưa cho cậu từ trong túi ra, đặt vào trong tay Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch nhỏ giọng: “Ăn kẹo, ngồi ngoan đợi em vẽ xong, biết chưa hả bạn nhỏ Bùi.”
Bùi Hoán mím môi nhỏ giọng cười, giơ tay xoa mạnh đầu Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch quay đầu lại tiếp tục chìm vào trong thế giới vẽ tranh của cậu.
Nhan Tử Mịch lúc vẽ là một bộ dạng nghiêm túc, rất chú tâm tạo cảm giác người khác chớ làm phiền.
Bùi Hoán nhìn chăm chú Nhan Tử Mịch một lúc lại phát hiện bên phải có ánh mắt nhìn rất trắng trợn.
Anh ngoái đầu nhìn, thấy cậu con trai bên kia thì lập tức quay mặt đi.
Không khó nhận, là em trai Lâm Xương, trông vô cùng giống.
Bùi Hoán không để ý cậu ta, quay mặt đi chỗ khác.
Bùi Hoán tới, tốc độ của Nhan Tử Mịch rút lại rất nhanh, trong chốc lát là xong.
Thu dọn dụng cụ vẽ xong, Nhan Tử Mịch cùng Bùi Hoán xuống dưới tầng, đi nhà ăn cạnh học viện ăn cơm trưa.
Hai người buổi chiều có lớp, vì vậy ăn cơm xong liền tách ra.
Giống như thường ngày, sau khi tách ra Nhan Tử Mịch cúi đầu đếm ba bước rồi quay đầu nhìn Bùi Hoán.
Nhưng lần này cậu hơi ngoài ý muốn, lúc quay người lại, Bùi Hoán thế mà vẫn chưa đi, vậy mà vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Nhan Tử Mịch hơi có cảm giác bị nắm thóp, nhưng cậu đánh đòn phủ đầu trước: “Sao mà anh chưa đi?”
Hai người cách nhau không hẳn là xa, Bùi Hoán xoay người lại cũng hỏi Nhan Tử Mịch: “Cậu ngoái đầu lại làm gì?”
Nhan Tử Mịch cây ngay không sợ chết đứng thẹn quá thành giận: “Em hỏi anh trước.”
Bùi Hoán nói: “Tôi dõi theo cậu đi” Anh giọng điệu bỉnh thản, thế mà cũng lí lẽ hùng hồn: “Cậu thì sao?”
Vậy thì Nhan Tử Mịch cũng thế: “Em nhìn anh đi chưa, không được à?”
Bùi Hoán hoàn toàn bị Nhan Tử Mịch chọc cười: “Được.”
Bùi Hoán lấy điện thoại ra: “Tôi gọi điện cho cậu.”
Nhan Tử Mịch đột nhiên có cảm giác bị người cầm nắn trong lòng bàn tay, đoạn hội thoại này cậu giống như một chú mèo xù lông, mà Bùi Hoán dường nhiên cái gì cũng biết lại còn phối hợp với cậu, được được được, đúng đúng đúng.
Nhan Tử Mịch lấy điện thoại từ trong túi ra, cáu kỉnh nhấn mạnh nói với Bùi Hoán: “Tạm biệt!”
Ý cười của Bùi Hoán càng sâu: “Tạm biệt.”
Lần này hai người thật sự tách ra, Nhan Tử Mịch cũng ngại quay đầu lại, vì vậy cậu lén lút giơ điện thoại làm gương, vừa nói chuyện với Bùi Hoán vừa xem anh rốt cuộc lúc nào thì đi.
Rốt cuộc lúc nào thì anh đi vậy, sao mà vẫn chưa động đậy thế, muốn dõi theo tới bao giờ.
Nhan Tử Mịch không phải không phát hiện ra, cậu cảm thấy hôm nay Bùi Hoán cứ kì lạ.
Dường như vẫn giống trước kia nhưng có vẻ lại có chỗ nào đó khác lạ.
Chỉ là Nhan Tử Mịch không muốn nghĩ tiếp, nghĩ nữa thì cũng chỉ có thể là nghĩ quá nhiều mà thôi.
Bởi vì nhà trọ của Nhan Tử Mịch gần, cuộc nói chuyện lần này kết thúc rất nhanh.
Buổi sáng dậy sớm, Nhan Tử Mịch cần nghỉ trưa một lúc mới lấy lại tinh thần lên lớp buổi chiều, thuận tiện cũng để người bên đầu dây bên kia đi ngủ một giấc.
“Em thấy anh có vẻ rất mệt.”
Bùi Hoán nói: “Biết rồi thầy Nhan.”
Cúp điện thoại, Nhan Tử Mịch rửa mặt rồi lên giường, nhưng người bên kia nói biết rồi lại lấy điện thoại ra, ấn mở phần mềm tìm kiếm”yul“.
Buổi trưa này Nhan Tử Mịch làm giấc mộng rất đẹp.
Đẹp tới mức cậu tỉnh rồi còn ngại ngùng hồi tưởng lại trong đầu một lượt.
Miệng Bùi Hoán cũng quá dịu dàng rồi.
Nhan Tử Mịch không hiểu ra sao ngồi trên giường đỏ mặt, lại kì quái cười ra tiếng.
Lên lớp lên lớp.
Lại một buổi chiều thứ sáu, không cần biết lịch học thế nào đều rất dễ khiến người ta thấy vui vẻ.
Lớp học được một nửa, wechat Nhan Tử Mịch bị Triệu Địch kéo vào một nhóm mới lập, nhóm có năm người, kí túc xá bọn họ cộng thêm Nhan Tử Mịch, nhóm gọi là “Nha nha nha nha“.
Nhan Tử Mịch vừa vào, Triệu Địch liền nói mục tiêu.
[Buổi tối tao định tạo bất ngờ cho Nhã Nhã, anh em giúp tao]
Vu Nam: [Nói xem]
Tiểu Đông: [Nói xem]
Bùi Hoán: [Nói xem]
Nhan Tử Mịch cũng theo: [Nói xem]
Tiếp đó Triệu Địch liền nói ngắn gọn kế hoạch của cậu ta, cậu ta nói chốc nữa trốn tiết ra sân bay đón Nhã Nhã, hoa và bánh gato trong kí túc xá còn có quà đều nhờ anh em mang tới, cái túi trên bàn cũng nhờ mang tới phòng bao nhà hàng trang trí một phen.
Nhan Tử Mịch hoài nghi: [Cầu hôn?]
Tiểu Đông: [Cầu con khỉ, nó chào mừng Nhã Nhã về nước]
Vu Nam: [Chó si tình, về nước thôi cũng hoành tráng tới vậy]
Triệu Địch: [Hề hề, dù sao thì hơn một năm không gặp rồi]
Cậu ta hỏi: [Tử Mịch tối có rảnh chứ?]
Nhan Tử Mịch: [Rảnh]
Nhan Tử Mịch chưa từng làm loại chuyện này, cứ nói như vậy khiến cậu cũng bắt đầu chờ mong.
Vì vậy tan học xong, Nhan Tử Mịch đi thẳng tới kí túc xá Bùi Hoán, xem có gì cần giúp đỡ không.
Triệu Địch đã ra sân bay, lúc tới cửa kí túc xá của Bùi Hoán mấy người họ đang thu dọn hoa và bóng bay Triệu Địch chuẩn bị.
Nhan Tử Mịch tự động đi tới bên cạnh Bùi Hoán, chọc cánh tay Bùi Hoán ý là mình tới rồi.
Trong tay Bùi Hoán cầm hoa, anh ngoái đầu hỏi Nhan Tử Mịch: “Thích cái này không?”
Nhan Tử Mịch nói: “Xem ai tặng.”
Bùi Hoán ừ một tiếng, đậy nắp hộp hoa lại.
Không có gì cần giúp đỡ, bốn người phân công, mỗi người xách một túi là có thể đi được rồi.
Trước khi đi, Tiểu Đông cười phỉ nhổ một câu: “Nó thì tốt rồi, một mình đi, mấy đứa bọn mình cứ vậy trắng trợn cầm mấy đồ này ra ngoài.”
Vu Nam đang muốn phát biểu thêm vài câu, trong kí túc xá đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Là điện thoại của Nhan Tử Mịch, cậu lấy ra nhìn, trên màn hình hiển thị hai chữ “Đàn anh“.
Nhan Tử Mịch theo bản năng nhìn Bùi Hoán, Bùi Hoán cũng nhìn thấy.
Nhan Tử Mịch cười với Bùi Hoán, nhận lấy điện thoại.
Mà ở đằng sau, Vu Nam cũng phỉ nhổ theo: “Trên đường chắc chắn rất nhiều người nhìn bọn mình.”
Tiếng Vu Nam nói hơi lớn, đúng lúc che lấp tiếng của đàn anh.
Vì vậy Nhan Tử Mịch đi ra bên ngoài ban công.
“Đàn anh, vừa nãy anh nói gì?” Nhan Tử Mịch hỏi.
Đàn anh a một tiếng, nói lại: “Hai ngày này tôi khá bận, tôi nghe Giám đốc Uông nói rồi, hóa ra ông ấy và bố cậu là bạn.”
Nhan Tử Mịch: “Ừm.”
Đàn anh cười: “Vậy chuyện này xong rồi, cũng không cần tôi làm trung gian nữa.”
Nhan Tử Mịch: “Cảm ơn anh.”
Đàn anh: “Không có gì, không làm gì cả mà.”
Hai người nói chuyện này xong liền cúp máy, Nhan Tử Mịch vừa bỏ điện thoại xuống thì thấy trên màn hình lại rung lên, là bố cậu gọi điện thoại cho cậu.
Nhan Tử Mịch lại nhận: “Bố.”
Bố ai một tiếng, hỏi thẳng: “Chốc nữa bận không?”
Nhan Tử Mịch hở một tiếng: “Sao ạ?”
Bố: “ Đúng lúc bố đi ăn cơm với Giám đốc Uông, nói sao nhỉ, con mang tranh tới, gặp mặt nói chuyện này.”
Nhan Tử Mịch nghĩ: “Không thể đổi ngày khác ạ?”
Bố kéo dài giọng: “Cố gắng là hôm nay đi, lại mang con gặp một vài người bạn của bố và Giám đốc Uông, hôm nay con không rảnh?”
Câu hôm nay bạn gái của bạn về nước của Nhan Tử Mịch thật sự không thể nói ra khỏi miệng.
Bố cậu bình thường rất bận, hơn nữa chuyện này cậu không biết bố ở giữa làm trung gian đã làm cái gì.
Hơn nữa, cậu ở phía bên Triệu Địch và Nhã Nhã quả thật không phải nhân vật rất quan trọng gì.
Bố dường như cảm nhận được sự do dự của Nhan Tử Mịch, trực tiếp giúp cậu đưa ra kết luận: “Xe của bố sẽ qua trường con rất nhanh, nói sao nhỉ, bố đi qua hay là đỗ ở cổng trường?”
Nhan Tử Mịch nói: “Cửa nhà trọ đi, tranh ở nhà trọ.”
Bố: “Được.”
Bố làm việc từ trước tới nay đều sấm rền gió cuốn, nói rất nhanh, nhất định là thật sự sắp tới.
Còn phải trở lại nhà trọ lấy tranh, vì vậy cúp điện thoại xong bước vào trong, Nhan Tử Mịch nói câu xin lỗi với Bùi Hoán: “Em phải ra ngoài một chuyến có chút việc, buổi tối nếu như nhanh thì nhất định quay lại sớm xem náo nhiệt.”
Bùi Hoán kéo tay của cậu: “Đi đâu?”
Hai ba câu không nói hết chuyện này, Nhan Tử Mịch đeo túi lên, nghĩ quay về rồi nói liền nói ngắn gọn với Bùi Hoán: “Gặp một người.”
Bùi Hoán nhíu mày.
Đeo túi lên vai, Nhan Tử Mịch phát hiện Bùi Hoán vẫn nắm cổ tay cậu.
Nhan Tử Mịch nghi hoặc nhìn Bùi Hoán: “Sao thế?”
Bùi Hoán lúc này mới thả tay ra: “Quay về sớm.”
Nhan Tử Mịch đồng ý rồi đi.
Quả nhiên, dường như đồng thời lúc Nhan Tử Mịch tới cửa nhà trọ thì xe của bố cũng tới.
Nhan Tử Mịch lên xe, bố nhận lấy tranh, mở ra liếc nhìn.
“Ừm” Bố cười gật đầu: “Quả thật rất đẹp.”
Nhan Tử Mịch cười.
Bố cất lại tranh vào trong túi: “Mẹ con cũng biết chuyện này, vui không chịu được, nếu như không phải tối nay bà ấy có chút chuyện, nói không chừng cũng sẽ tới.”
Nhan Tử Mịch: “Con đã tưởng tượng ra vẻ mặt của mẹ rồi.”
Bố ngay lập tức nghe hiểu: “Mẹ con có lúc hơi phóng đại.”
Nhan Tử Mịch nhướn mày: “Đây là bố nói nhé.”
Bố cười: “Đừng nói cho bà ấy.”
Bố lại nói: “Lần này Uông Cửu nợ chúng ta một nhân tình” Ông vỗ bả vai Nhan Tử Mịch: “Cậu ta làm về mảng hoạt hình, về sau con cần thì nói với bố, bố tìm cậu ta.”
Nhan Tử Mịch cười: “Vâng.”
Nhan Tử Mịch không phải lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm với bố, cậu đã gặp rất nhiều bạn bè của bố, những nơi như này chỉ cần gọi chú là được.
Mấy chú không nói chuyện về cậu, cậu có thể tự mình ăn tự mình chơi.
Gặp mặt buổi tối không chỉ có Giám đốc Uông, còn có những người bạn khác của bố, sự hiện diện của Nhan Tử Mịch càng thêm ít.
Chỉ là một bữa cơm bình thường, mọi người nói chuyện gần đây, nói chuyện kinh doanh cũng nói tới Nhan Tử Mịch và tranh của cậu.
Nhan Tử Mịch lấy bức tranh đó ra, hơi giống cảnh tượng biểu diễn tiết mục trước mặt người lớn trong dịp Tết, một nhóm người lớn mặc tây trang coi Nhan Tử Mịch như trẻ con, vừa cổ vũ vừa khen ngợi.
Cảnh tượng có hơi buồn cười, lúc trở về Nhan Tử Mịch nhất định sẽ nói cho Bùi Hoán.
Ở một bên khác, Tiểu Đông chụp cảnh Triệu Địch tạo bất ngờ lại gửi vào trong nhóm, Nhan Tử Mịch không mang tai nghe, chỉ có thể tắt âm thanh mà xem.
Không quay tới Bùi Hoán, không biết Bùi Hoán đang trốn chỗ nào.
Lại qua nửa tiếng nữa, Nhan Tử Mịch nhận được tin nhắn của Bùi Hoán.
fire: [Lúc nào quay về?]
Nhan Tử Mịch cúi đầu trả lời: [Còn chưa biết]
Nhan Tử Mịch: [Em xem video rồi, mọi việc tiến hành thuận lợi chứ]
Mọi người trông đều rất vui.
Nhưng giây tiếp theo, Bùi Hoán lại gửi một tin nhắn: [Anh ta quan trọng tới vậy?]
Nhan Tử Mịch sững sờ, lại nhìn thấy Bùi Hoán thu hồi tin nhắn.
Nhan Tử Mịch chưa nghĩ thông, Bùi Hoán lại gửi một tin nhắn.
fire: [Trở lại sớm]
Nhan Tử Mịch: [Được]
Thoát ra ngoài, Nhan Tử Mịch nhìn thấy trong nhóm Nha nha nha nha có người tag cậu.
Cậu ấn vào thấy tin nhắn của Triệu Địch.
Cậu ta nói: [Tử Mịch mau về đi, anh Hoán sắp không xong rồi]
Nhan Tử Mịch nhíu mày: [Anh ấy làm sao thế?]
Triệu Địch: [Uống nhiều rồi á]
Triệu Địch: [Cậu mau về đi]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.