Chương 47: Em cũng thích anh chứ
Nhất Mai Nữu Khấu
07/10/2024
Vai của Bùi Hoán rộng hơn Nhan Tử Mịch nhiều, hôm nay nhiệt độ không khí cao, hai người đều mặc mỏng, Nhan Tử Mịch dựa vào như vậy có thể cảm
nhận được cơ bắp một vài chỗ nào đó của Bùi Hoán qua lớp áo.
Mặt trời dần dần nghiêng hướng, ánh nắng chiếu rọi một khoảng rộng lên ban công khiến đường ranh giới thu hẹp lại xuống dưới chân họ.
Nhan Tử Mịch nhìn vô định vào bức tường trắng đằng sau Bùi Hoán, còn Bùi Hoán thì đang chơi bím tóc nhỏ sau gáy cậu.
"Tóc dài ra nhiều rồi."
Một lúc sau, Bùi Hoán nói.
Nhan Tử Mịch hỏi: "So với lúc nào?"
Bùi Hoán: "So với lần trước sờ tóc em."
Nhan Tử Mịch lại hỏi: "Lần trước sờ tóc em là lúc nào?"
Bùi Hoán nói: "Là lần trước."
Nhan Tử Mịch lập tức bật cười: "Anh biết nói chuyện thật đấy."
"Ối dồi đệt mẹ!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh, Nhan Tử Mịch rời khỏi người Bùi Hoán thì thấy Tiểu Cương trở về.
"Không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết."
Tiểu Cương che mắt cười, cong lưng chui vào.
Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán liếc mắt nhìn nhau rồi bước vào trong.
Tiểu Cương vội vàng cầm lấy chứng minh thư trên bàn, hết sức chứng minh bản thân: "Không phải tôi cố ý về, là quên chứng minh thư, xin lỗi xin lỗi."
Nhan Tử Mịch bật cười: "Chúng tôi có làm gì đâu?"
Tiểu Cương làm một thủ thế mời: "Có thể làm, có thể làm, buổi chiều đàn em cũng không về, vô cùng tiện."
Nhan Tử Mịch bất lực: "Vương Tiểu Cương."
Tiểu Cương cười, đúng lúc Bùi Hoán đi vào, Tiểu Cương vào hỏi với anh,
"Bạn cùng phòng của cậu ấy, Tiểu Cương, xin chào."
Bùi Hoán nói: "Đàn anh của em ấy, Bùi Hoán, xin chào."
Tiểu Cương cười: "Tôi biết anh, nghe danh đã lâu."
Bùi Hoán cũng nói: "Tôi cũng biết cậu, nghe danh đã lâu" Anh nói lại tiếp thêm câu: "Em ấy về sau có thể sẽ thường xuyên về đây, làm phiền cậu chăm sóc."
Nhan Tử Mịch ngoái đầu nhìn Bùi Hoán: "Em không cần chiếu cố."
Tiểu Cương cười ha ha hai tiếng: "Cần cần, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cậu ấy."
Bùi Hoán vươn tay phải ra, Tiểu Cương lập tức giơ tay phải, hai người đột nhiên đạt chung cùng nhận thức nắm lấy tay nhau.
Nhan Tử Mịch: "......"
Nhan Tử Mịch: "Coi như tôi không ở đây à?"
Tiểu Cương cười, nói với Bùi Hoán: "Nghe nói anh chơi bóng rổ vô cùng giỏi, lúc nào chúng ta đấu giao hữu."
Nhan Tử Mịch đứng giữa giải thích: "Cậu ấy ở trong đội bóng rổ của học viện."
Bùi Hoán gật đầu: "Được."
Tiểu Cương còn có việc, cầm chứng mình thư rồi rời đi.
Trước khi đi lại nói xin lỗi, còn cẩn thận đóng cửa cho hai người.
Nhan Tử Mịch khoanh hai tay nhìn Bùi Hoán, hất cằm: "Em cần chiếu cố chỗ nào?"
Bùi Hoán: "Từ đầu đến chân đều cần có người chăm sóc."
Nhan Tử Mịch nhướn mày: "Ví dụ?"
Bùi Hoán nhìn: "Chẳng hạn như bây giờ, em tuột dây giày rồi."
"Dây giày của em......"
Tuột thật.
Nhan Tử Mịch nói xong thì thấy Bùi Hoán quỳ xuống cởi mở dây giày lỏng lẻo của Nhan Tử Mịch rồi thắt lại cho cậu.
Nhan Tử Mịch cười Bùi Hoán: "Anh buộc dây giày sao mà vụng về thế?"
Bùi Hoán ngẩng đầu: "Không phải thế này thì sao?"
Nhan Tử Mịch cũng quỳ xuống cởi mở dây giày mới được Bùi Hoán thắt lại.
"Như thế này."
Nhan Tử Mịch làm mẫu cho Bùi Hoán, tay trái một vòng, tay phải một vòng.
"Cột lại, kéo, được rồi."
Bùi Hoán qua quýt: "Ồ" Anh nói: "Không biết"
Nhan Tử Mịch kê cằm lên đầu gối: "Anh ngốc hay không vậy?"
Bùi Hoán thấp giọng cười.
Vì thế Nhan Tử Mịch kéo tay trái của Bùi Hoán qua, nắm lấy tay anh đặt lên dây giày.
"Bên còn lại." Nhan Tử Mịch nói.
Bùi Hoán vươn tay, nhưng anh vẫn nói thêm câu: "Nhan Tử Mịch, em đang thả thính anh à?"
Tai Nhan Tử Mịch đỏ lên, đầu cúi càng thấp, một bộ dạng chính trực: "Em đang dạy anh cột dây giày."
Bùi Hoán a dài một tiếng: "Thế thì sao lại đỏ mặt?"
Nhan Tử Mịch lập tức đẩy tay Bùi Hoán ra: "Thích học thì học."
Nói xong thì muốn đứng dậy.
"Học" Bùi Hoán bật cười: "Có nói không học đâu."
Anh ôm eo Nhan Tử Mịch kéo lại, cầm dây giày: "Như này à?"
"Không phải" Nhan Tử Mịch kéo mở dây giày: "Dùng dây thắt từ chỗ này."
Vì vậy Bùi Hoán lại thắt lại lần nữa.
"Sau đó, bên này thì nắm lấy chỗ này, bên này thì lại nắm lấy chỗ này."
Bùi Hoán làm theo rồi kéo dây giày qua,
Nhan Tử Mịch: "......"
Nhan Tử Mịch: "Hahaha, tay anh vụng quá."
Bùi Hoán nhìn dây giày vẫn chưa được thắt chìm vào suy tư.
Nhan Tử Mịch đang muốn ra tay biểu diễn cho Bùi Hoán xem làm sao thắt dây giày một cách nhanh chóng, nhưng còn chưa chạm vào đã bị Bùi Hoán cướp lấy.
"Anh có thể."
Bùi Hoán nói xong câu này, tay trái buộc một cái, tay phải buộc một cái, một nắm, một kéo.
Nhan Tử Mịch nhướn lông mày.
Còn thật sự làm được.
Vậy thì tặng cho bạn học Bùi Hoán hai tràng vỗ tay đi.
"Học rất nhanh." Nhan Tử Mịch tán dương.
Bùi Hoán: "Lại học được thêm một chiêu của thầy Nhan."
Nhan Tử Mịch nhịn cười, xoa cằm: "Thế từ nay về sau dây giày của thầy Nhan......"
Cậu nói một nửa, kéo dài giọng.
Bùi Hoán tiếp lời rất nhanh: "Anh bao."
Nhan Tử Mịch hihi cười một tiếng.
Hihi......
Cái gì ấu trĩ vậy trời.
Không chỉ Bùi Hoán và Tiểu Cương biết Nhan Tử Mịch chuyển về, đám bạn kí túc xá Bùi Hoán cũng biết.
Bên này chăn còn chưa trải xong, Tiểu Đông liền gọi hai người ở trong nhóm game hỏi có chơi không?
Một phút sau Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán đồng loạt trả lời.
[Chơi]
Bùi Hoán nói: [Đợi chút, tao và Nhan Tử Mịch về kí túc xá]
Tiểu Đông: [Okela, đợi bọn mày]
"Đợi cái đầu mày ý."
Tin nhắn này của Tiểu Đông vừa mới gửi đi, đầu liền bị Vu Nam dùng gối đập cho cái.
Tiểu Đông ngạc nhiên: "Làm gì thế!"
Vu Nam: "Anh Hoán chúng ta mới chớm biết yêu, người ta ở bên đó đang cô nam quả nam, mày gọi người ta về chơi game làm cái gì?"
Vu Nam nói xong, Triệu Địch cũng hiểu rõ, cậu ta cũng cầm gối của mình ném qua: "Mày làm cái chuyện gì tốt đẹp thế?"
Tiểu Đông lúc này mới cảm thấy có gì không đúng, cậu ta lắc di dộng: "Thế, thế giờ sao, gọi cũng gọi về rồi."
Triệu Địch và Vu Nam liếc mắt nhìn nhau, lại không nói gì cả, mọi thứ đều nằm ở trong gối hết rồi.
Cả hai lại cùng lúc ném hai cái gối qua.
Tiểu Đông: "Á, sai rồi sai rồi."
Tiểu Đông nắm chặt một cái gối, bò lên đầu giường: "Các vị huynh đài, bọn mày nói xem anh Hoán chúng ta có thể theo đuổi được đàn em không?"
Triệu Địch ha một tiếng: "Ắt hẳn là có thể."
Vu Nam: "Thật hay giả?"
Triệu Địch cười: "Tao đoán bừa thôi."
Tiểu Đông: "Thế bọn mình cược một trận? 20 tệ, tao cược có thể theo đuổi được."
Triệu Địch: "Tao cược có thể theo đuổi được."
Vu Nam: "Tao cũng cược có thể theo đuổi được."
Ba người: "......"
Triệu Địch chậc một tiếng: "Có ý nghĩa gì không?"
Tiểu Đông cười: "Hay là cược xem lúc nào thì theo đuổi được, tao cược một tháng."
Triệu Địch ha một tiếng, bộ dạng tự tin trong tầm tay hỏi Vu Nam: "Mày thì sao?"
Vu Nam nghĩ: "Nửa tháng."
Triệu Địch giơ tay làm dấu 7: "Tao, trong một tuần!"
Hai người còn lại kinh sợ nhìn Triệu Địch, đồng thanh nói: "Nhanh thế à?"
Triệu Địch: "Cược mà, chơi chơi."
Cậu ta còn ghét bỏ một tuần quá lâu, trong lòng lẩm bẩm, nếu như thật sự vượt quá một tuần, Bùi Hoán à mày đúng là không được.
Vu Nam gật đầu: "Được, trong một tuần thì là mày, từ 7 đến 10 ngày là của tao, còn lại tính là Tiểu Đông."
Thành giao.
Qua một lúc, Vu Nam cười: "Triệu Địch, hình như mày biết được nội tình gì đó,"
Triệu Địch phát thể: "Tao chả biết gì hết, tao giống như bọn mày, tao không chơi xấu."
Vu Nam: "Có nói mày chơi xấu đâu" Cậu ta dịch lại gần Triệu Địch: "Mày nhìn ra được cái gì rồi?"
Triệu Địch dường như chắc chắn bản thân đã thắng, đắc ý: "Bọn mày không nhìn ra được ý tứ của Tử Mịch với anh Hoán à?"
Vu Nam nhướn mày.
Tiểu Đông nói thẳng: "Không biết."
Vu Nam nói: "Tao ngược nhìn ra được ý của anh Hoán với đàn em."
Triệu Địch: "Thế hả?"
Vu Nam: "Hôm đó nó nói muốn theo đuổi đàn em tao đã bắt đầu ngỡ ngàng, sau đó cẩn thận nghĩ lại, ấy, quả thực nhé" Cậu ta buông thõng tay
"Nếu như những điều này không tính là yêu?"
Tiểu Đông nằm bò lên giường cười như được mùa, đợi Vu Nam nói xong liền ngân nga câu này.
Đợi Tiểu Đông hát xong, Triệu Địch kéo dài thanh âm: "Chỉ có thể ngầm hiểu, không thể diễn đạt bằng lời~"
Kí túc xá của Nhan Tử Mịch không xa, không tới mấy phút hai người đã quay về.
Nhưng cửa vừa mở, Vu Nam liền bắt đầu ho.
Tiếp đó Triệu Địch cũng bắt đầu ho, Tiểu Đông cũng ho theo.
Bùi Hoán tất nhiên có thể đoán ra, chẳng qua anh lại hỏi: "Ốm hết à?"
Triệu Địch nói: "Đúng vậy, cổ họng bọn tao không thoải mái."
Bùi Hoán: "Đừng lây cho bọn tao."
Vu Nam: "Đừng lây cho đàn em mới là quan trọng."
Bùi Hoán: "Biết là tốt."
Nhan Tử Mịch đứng sau cười trộm.
Khoảng thời gian tiếp đó, mọi người trải qua trong game.
Hai người này đặt biệt danh tình nhân, chơi phụ trợ và jungle king, lúc rảnh thì vui đùa trong khu rừng, thật sự không nhìn nổi, không nhìn nổi.
Buổi chiều đánh rất thuận tay, vì thế trông thấy mặt trời sắp lặn, Tiểu Đông đề nghị: "Hay là gọi đồ ăn đi, tối chơi tiếp, giường của đàn em dẫu sao cũng chuẩn bị xong rồi, buổi tối cũng không gấp về."
Đàn em liếc nhìn đàn anh.
Đàn anh nhận được tín hiệu, nói: "Không được."
Tiểu Đông: "Làm sao?"
Bùi Hoán: "Buổi tối bọn tao có việc."
Tiểu Đông truy hỏi: "Việc gì?"
Bùi Hoán ngẩng đầu nhìn Tiểu Đông ở giường trên, nói ra hai từ xong mím môi.
Tiểu Đông căn bản không hiểu: "Hả?"
Lời vừa dứt, Triệu Địch lúc này mới nhặt lại gối đầu ném qua.
"Sao lại không hiểu chuyện thế" Triệu Địch nghiến răng: "Hẹn hò, người ta hai người muốn đi hẹn hò, ai thèm chơi game với chó độc thân như mày."
Vu Nam bật cười, nhưng rất nhanh lại không cười nổi: "Sao mà còn làm tổn thương người vô tội vậy."
Tiểu Đông lúc này mới hiểu ra ồ một tiếng: "Chính xác chính xác, haha."
Nhan Tử Mịch rụt về góc khuất mọi người, hỏi Bùi Hoán: "Chúng ta sắp ra ngoài hả?"
Bùi Hoán nghe xong hỏi ngược lại: "Có rảnh không?"
Nhan Tử Mịch nhoẻn cười: "Bây giờ mới hỏi em? Lẽ nào em không phải người trong cuộc?"
Bùi Hoán cười: "Không phải không nói, vừa nãy mới nhớ ra" Bùi Hoán cho Nhan Tử Mịch xem điện thoại: "Lẽ nào buổi tối em thật sự muốn chơi game?"
Nhan Tử Mịch nhún vai: "Em còn có thể chọn làm đề cấp 4 cả tối."
Bùi Hoán đại khái không ngờ rằng Nhan Tử Mịch còn có sự lựa chọn này, sững sờ.
Tiếp đó anh bật cười: "Anh đây là bị từ chối rồi?"
"Đúng."
Nhan Tử Mịch một bên vô cùng mạnh mẽ nói, một bên lại hỏi: "Thế thì tính đưa em đi đâu?"
Bùi Hoán ngay lập tức cười: "Anh có sắp xếp."
Nói đi là đi thật, chỉ là chơi xong ván này, Bùi Hoán liền thoát game, lôi kéo Nhan Tử Mịch thoát cùng.
"Đi đây."
Bùi Hoán ném một câu rồi ôm người chạy mất.
Vừa đóng cửa, Triệu Địch thở dài: "Con trai lớn không thể giữ."
Vu Nam cười: "Anh Hoán quả là anh Hoán, theo đuổi rất mãnh liệt, sáng trưa tối, không thời gian nào không phải là đàn em."
Triệu Địch: "Dẫu sao thì Nhan Tử Mịch cũng chỉ có một, còn được hoan nghênh tới vậy."
"Chính xác, anh Hoán cũng coi là phái hành động" Vu Nam gật đầu đồng ý: "Haizz, mấy người theo đuổi anh Hoán chắc sắp nát tim rồi."
Triệu Địch cười: "Ai mà ngờ được, thẳng nam của chúng ta tự dưng cong."
Trai đẹp hệ toán và trai đẹp hệ mỹ thuật, đệt, quá đau lòng.
Vu Nam lại haizz một tiếng, ngẩng đầu nói với Tiểu Đông: "Mày học anh Hoán đi, nhìn đàn em năm ngoái mày theo đuổi xem, theo đuổi cái kiểu gì thế, không thể nhìn nổi."
Tiểu Đông tức giận trả lời: "Sao mày không học? Lẽ nào mày theo đuổi được nữ thần của mày rồi à?"
......
Tới cửa kí túc xá nam, Nhan Tử Mịch liền biết rằng Bùi Hoán muốn đưa cậu đi đâu.
"Đi ngắm sao." Bùi Hoán nói như vậy với cậu.
Thời tiết hôm nay quả thật khá đẹp, chỉ là tầm nhìn trong trường không tốt.
"Vậy nên chúng ta lên núi."
Không qua bao lâu hai người đã đợi ở trạm xe trường, dựa theo cách nói lên núi rất lạnh của Bùi Hoán, bây giờ hai người chuẩn bị về nhà trọ của Nhan Tử Mịch lấy hai cái áo khoác dự phòng,
Vậy tại sao Bùi Hoán không tự mình mang áo khoác?
"Em có mũ không?" Trong thang máy, Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch gật đầu: "Có."
Bùi Hoán: "Cũng mang theo đi."
Nhan Tử Mịch: "Lạnh tới vậy à?"
Bùi Hoán: "Có."
Nhan Tử Mịch: "Thế sao anh không mang?"
Bùi Hoán nói: "Em lạnh, anh không lạnh."
Nhan Tử Mịch trả lời: "Ồ biết rồi, có một kiểu lạnh là anh cảm thấy em lạnh."
Vào phòng, Nhan Tử Mịch chọn hai cái áo khoác cho vào túi, tiếp đó mở ngăn tủ bên cạnh.
Nhìn thấy bên trong là cái gì, Bùi Hoán hơi ngạc nhiên: "Nhiều mũ vậy."
Bản thân Nhan Tử Mịch cũng cười: "Có hơi nhiều."
Bùi Hoán: "Sao từ trước tới nay chưa thấy em đội?"
Nhan Tử Mịch: "Cảm thấy đẹp nên mua, nhưng mà hình như chưa có cơ hội đội."
Nhan Tử Mịch lại nói: "Vậy thì sau này mỗi lần ra ngoài với anh em sẽ đội" Dùng ngón trỏ từ từ chỉ từ cái đầu tiên cho tới cái cuối cùng: "Nhiều như này."
Nhan Tử Mịch nghe thấy Bùi Hoán cười rất nhẹ.
Bùi Hoán: "Được."
Nhan Tử Mịch cười mỉm, từ trong tủ chọn ra một cái mũ len hơi to.
"Hôm nay là cái này đi, màu xanh nhạt, phối hợp với quần áo của anh."
Mới nói xong, mũ liền bị Bùi Hoán đón nhận lấy: "Để anh."
Nhan Tử Mịch ngoan ngoãn đưa qua, hỏi Bùi Hoán: "Biết đội không?"
Bùi Hoán: "Cúi đầu."
Nhan Tử Mịch cúi đầu xuống, cảm nhận được cái tay vụng về của người này đội mũ lên đầu cậu, kéo chỗ này, kéo chỗ kia.
Quả nhiên không biết đội, kéo một hồi bịt luôn cả mắt Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch ngẩng đầu.
Dù cho không lộ mắt nhưng cũng có thể cho Bùi Hoán một biểu cảm em rất bất lực.
Bùi Hoán cười.
Nhưng Bùi Hoán lại chậm chạp không kéo mũ lại.
Nhan Tử Mịch muốn giơ tay tự mình làm, Bùi Hoán cũng không cho.
Nhan Tử Mịch giơ một tay, Bùi Hoán liền nắm lấy cổ tay, giơ hai tay, Bùi Hoán liền nắm chặt cổ tay hai tay cậu.
Là dùng một tay nắm lấy.
Mũ len có khe hở, Nhan Tử Mịch cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy, cậu cứ thế lại ngẩng đầu lên hỏi Bùi Hoán: "Làm gì vậy?"
Trong phòng rất yên tĩnh nên Nhan Tử Mịch nói chuyện vô cùng dịu dàng, cậu còn hơi cười, nghe vào càng thêm nhẹ nhàng.
Nhan Tử Mịch giả vờ dùng sức giãy giụa, Bùi Hoán cũng theo đó không dùng lực nắm chặt không cho cậu cử động.
Không khí dần trở nên ảo diệu, các vi hạt trong không khí dường như va chạm vào nhau tạo ra những tia lửa kì diệu.
"Nhan Tử Mịch."
Bùi Hoán gọi tên cậu.
Giây tiếp theo, Bùi Hoán dùng tay còn lại bịt mắt Nhan Tử Mịch.
Lần này, Nhan Tử Mịch triệt để không nhìn thấy gì.
Sau khi mất đi tầm nhìn, những giác quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm.
Cậu dường như nghe thấy tiếng gió, cũng nghe thấy Bùi Hoán bước về phía cậu nửa bước.
Tiếp đó, Bùi Hoán hỏi: "Em cũng thích anh chứ?"
Mặt trời dần dần nghiêng hướng, ánh nắng chiếu rọi một khoảng rộng lên ban công khiến đường ranh giới thu hẹp lại xuống dưới chân họ.
Nhan Tử Mịch nhìn vô định vào bức tường trắng đằng sau Bùi Hoán, còn Bùi Hoán thì đang chơi bím tóc nhỏ sau gáy cậu.
"Tóc dài ra nhiều rồi."
Một lúc sau, Bùi Hoán nói.
Nhan Tử Mịch hỏi: "So với lúc nào?"
Bùi Hoán: "So với lần trước sờ tóc em."
Nhan Tử Mịch lại hỏi: "Lần trước sờ tóc em là lúc nào?"
Bùi Hoán nói: "Là lần trước."
Nhan Tử Mịch lập tức bật cười: "Anh biết nói chuyện thật đấy."
"Ối dồi đệt mẹ!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh, Nhan Tử Mịch rời khỏi người Bùi Hoán thì thấy Tiểu Cương trở về.
"Không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết."
Tiểu Cương che mắt cười, cong lưng chui vào.
Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán liếc mắt nhìn nhau rồi bước vào trong.
Tiểu Cương vội vàng cầm lấy chứng minh thư trên bàn, hết sức chứng minh bản thân: "Không phải tôi cố ý về, là quên chứng minh thư, xin lỗi xin lỗi."
Nhan Tử Mịch bật cười: "Chúng tôi có làm gì đâu?"
Tiểu Cương làm một thủ thế mời: "Có thể làm, có thể làm, buổi chiều đàn em cũng không về, vô cùng tiện."
Nhan Tử Mịch bất lực: "Vương Tiểu Cương."
Tiểu Cương cười, đúng lúc Bùi Hoán đi vào, Tiểu Cương vào hỏi với anh,
"Bạn cùng phòng của cậu ấy, Tiểu Cương, xin chào."
Bùi Hoán nói: "Đàn anh của em ấy, Bùi Hoán, xin chào."
Tiểu Cương cười: "Tôi biết anh, nghe danh đã lâu."
Bùi Hoán cũng nói: "Tôi cũng biết cậu, nghe danh đã lâu" Anh nói lại tiếp thêm câu: "Em ấy về sau có thể sẽ thường xuyên về đây, làm phiền cậu chăm sóc."
Nhan Tử Mịch ngoái đầu nhìn Bùi Hoán: "Em không cần chiếu cố."
Tiểu Cương cười ha ha hai tiếng: "Cần cần, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cậu ấy."
Bùi Hoán vươn tay phải ra, Tiểu Cương lập tức giơ tay phải, hai người đột nhiên đạt chung cùng nhận thức nắm lấy tay nhau.
Nhan Tử Mịch: "......"
Nhan Tử Mịch: "Coi như tôi không ở đây à?"
Tiểu Cương cười, nói với Bùi Hoán: "Nghe nói anh chơi bóng rổ vô cùng giỏi, lúc nào chúng ta đấu giao hữu."
Nhan Tử Mịch đứng giữa giải thích: "Cậu ấy ở trong đội bóng rổ của học viện."
Bùi Hoán gật đầu: "Được."
Tiểu Cương còn có việc, cầm chứng mình thư rồi rời đi.
Trước khi đi lại nói xin lỗi, còn cẩn thận đóng cửa cho hai người.
Nhan Tử Mịch khoanh hai tay nhìn Bùi Hoán, hất cằm: "Em cần chiếu cố chỗ nào?"
Bùi Hoán: "Từ đầu đến chân đều cần có người chăm sóc."
Nhan Tử Mịch nhướn mày: "Ví dụ?"
Bùi Hoán nhìn: "Chẳng hạn như bây giờ, em tuột dây giày rồi."
"Dây giày của em......"
Tuột thật.
Nhan Tử Mịch nói xong thì thấy Bùi Hoán quỳ xuống cởi mở dây giày lỏng lẻo của Nhan Tử Mịch rồi thắt lại cho cậu.
Nhan Tử Mịch cười Bùi Hoán: "Anh buộc dây giày sao mà vụng về thế?"
Bùi Hoán ngẩng đầu: "Không phải thế này thì sao?"
Nhan Tử Mịch cũng quỳ xuống cởi mở dây giày mới được Bùi Hoán thắt lại.
"Như thế này."
Nhan Tử Mịch làm mẫu cho Bùi Hoán, tay trái một vòng, tay phải một vòng.
"Cột lại, kéo, được rồi."
Bùi Hoán qua quýt: "Ồ" Anh nói: "Không biết"
Nhan Tử Mịch kê cằm lên đầu gối: "Anh ngốc hay không vậy?"
Bùi Hoán thấp giọng cười.
Vì thế Nhan Tử Mịch kéo tay trái của Bùi Hoán qua, nắm lấy tay anh đặt lên dây giày.
"Bên còn lại." Nhan Tử Mịch nói.
Bùi Hoán vươn tay, nhưng anh vẫn nói thêm câu: "Nhan Tử Mịch, em đang thả thính anh à?"
Tai Nhan Tử Mịch đỏ lên, đầu cúi càng thấp, một bộ dạng chính trực: "Em đang dạy anh cột dây giày."
Bùi Hoán a dài một tiếng: "Thế thì sao lại đỏ mặt?"
Nhan Tử Mịch lập tức đẩy tay Bùi Hoán ra: "Thích học thì học."
Nói xong thì muốn đứng dậy.
"Học" Bùi Hoán bật cười: "Có nói không học đâu."
Anh ôm eo Nhan Tử Mịch kéo lại, cầm dây giày: "Như này à?"
"Không phải" Nhan Tử Mịch kéo mở dây giày: "Dùng dây thắt từ chỗ này."
Vì vậy Bùi Hoán lại thắt lại lần nữa.
"Sau đó, bên này thì nắm lấy chỗ này, bên này thì lại nắm lấy chỗ này."
Bùi Hoán làm theo rồi kéo dây giày qua,
Nhan Tử Mịch: "......"
Nhan Tử Mịch: "Hahaha, tay anh vụng quá."
Bùi Hoán nhìn dây giày vẫn chưa được thắt chìm vào suy tư.
Nhan Tử Mịch đang muốn ra tay biểu diễn cho Bùi Hoán xem làm sao thắt dây giày một cách nhanh chóng, nhưng còn chưa chạm vào đã bị Bùi Hoán cướp lấy.
"Anh có thể."
Bùi Hoán nói xong câu này, tay trái buộc một cái, tay phải buộc một cái, một nắm, một kéo.
Nhan Tử Mịch nhướn lông mày.
Còn thật sự làm được.
Vậy thì tặng cho bạn học Bùi Hoán hai tràng vỗ tay đi.
"Học rất nhanh." Nhan Tử Mịch tán dương.
Bùi Hoán: "Lại học được thêm một chiêu của thầy Nhan."
Nhan Tử Mịch nhịn cười, xoa cằm: "Thế từ nay về sau dây giày của thầy Nhan......"
Cậu nói một nửa, kéo dài giọng.
Bùi Hoán tiếp lời rất nhanh: "Anh bao."
Nhan Tử Mịch hihi cười một tiếng.
Hihi......
Cái gì ấu trĩ vậy trời.
Không chỉ Bùi Hoán và Tiểu Cương biết Nhan Tử Mịch chuyển về, đám bạn kí túc xá Bùi Hoán cũng biết.
Bên này chăn còn chưa trải xong, Tiểu Đông liền gọi hai người ở trong nhóm game hỏi có chơi không?
Một phút sau Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán đồng loạt trả lời.
[Chơi]
Bùi Hoán nói: [Đợi chút, tao và Nhan Tử Mịch về kí túc xá]
Tiểu Đông: [Okela, đợi bọn mày]
"Đợi cái đầu mày ý."
Tin nhắn này của Tiểu Đông vừa mới gửi đi, đầu liền bị Vu Nam dùng gối đập cho cái.
Tiểu Đông ngạc nhiên: "Làm gì thế!"
Vu Nam: "Anh Hoán chúng ta mới chớm biết yêu, người ta ở bên đó đang cô nam quả nam, mày gọi người ta về chơi game làm cái gì?"
Vu Nam nói xong, Triệu Địch cũng hiểu rõ, cậu ta cũng cầm gối của mình ném qua: "Mày làm cái chuyện gì tốt đẹp thế?"
Tiểu Đông lúc này mới cảm thấy có gì không đúng, cậu ta lắc di dộng: "Thế, thế giờ sao, gọi cũng gọi về rồi."
Triệu Địch và Vu Nam liếc mắt nhìn nhau, lại không nói gì cả, mọi thứ đều nằm ở trong gối hết rồi.
Cả hai lại cùng lúc ném hai cái gối qua.
Tiểu Đông: "Á, sai rồi sai rồi."
Tiểu Đông nắm chặt một cái gối, bò lên đầu giường: "Các vị huynh đài, bọn mày nói xem anh Hoán chúng ta có thể theo đuổi được đàn em không?"
Triệu Địch ha một tiếng: "Ắt hẳn là có thể."
Vu Nam: "Thật hay giả?"
Triệu Địch cười: "Tao đoán bừa thôi."
Tiểu Đông: "Thế bọn mình cược một trận? 20 tệ, tao cược có thể theo đuổi được."
Triệu Địch: "Tao cược có thể theo đuổi được."
Vu Nam: "Tao cũng cược có thể theo đuổi được."
Ba người: "......"
Triệu Địch chậc một tiếng: "Có ý nghĩa gì không?"
Tiểu Đông cười: "Hay là cược xem lúc nào thì theo đuổi được, tao cược một tháng."
Triệu Địch ha một tiếng, bộ dạng tự tin trong tầm tay hỏi Vu Nam: "Mày thì sao?"
Vu Nam nghĩ: "Nửa tháng."
Triệu Địch giơ tay làm dấu 7: "Tao, trong một tuần!"
Hai người còn lại kinh sợ nhìn Triệu Địch, đồng thanh nói: "Nhanh thế à?"
Triệu Địch: "Cược mà, chơi chơi."
Cậu ta còn ghét bỏ một tuần quá lâu, trong lòng lẩm bẩm, nếu như thật sự vượt quá một tuần, Bùi Hoán à mày đúng là không được.
Vu Nam gật đầu: "Được, trong một tuần thì là mày, từ 7 đến 10 ngày là của tao, còn lại tính là Tiểu Đông."
Thành giao.
Qua một lúc, Vu Nam cười: "Triệu Địch, hình như mày biết được nội tình gì đó,"
Triệu Địch phát thể: "Tao chả biết gì hết, tao giống như bọn mày, tao không chơi xấu."
Vu Nam: "Có nói mày chơi xấu đâu" Cậu ta dịch lại gần Triệu Địch: "Mày nhìn ra được cái gì rồi?"
Triệu Địch dường như chắc chắn bản thân đã thắng, đắc ý: "Bọn mày không nhìn ra được ý tứ của Tử Mịch với anh Hoán à?"
Vu Nam nhướn mày.
Tiểu Đông nói thẳng: "Không biết."
Vu Nam nói: "Tao ngược nhìn ra được ý của anh Hoán với đàn em."
Triệu Địch: "Thế hả?"
Vu Nam: "Hôm đó nó nói muốn theo đuổi đàn em tao đã bắt đầu ngỡ ngàng, sau đó cẩn thận nghĩ lại, ấy, quả thực nhé" Cậu ta buông thõng tay
"Nếu như những điều này không tính là yêu?"
Tiểu Đông nằm bò lên giường cười như được mùa, đợi Vu Nam nói xong liền ngân nga câu này.
Đợi Tiểu Đông hát xong, Triệu Địch kéo dài thanh âm: "Chỉ có thể ngầm hiểu, không thể diễn đạt bằng lời~"
Kí túc xá của Nhan Tử Mịch không xa, không tới mấy phút hai người đã quay về.
Nhưng cửa vừa mở, Vu Nam liền bắt đầu ho.
Tiếp đó Triệu Địch cũng bắt đầu ho, Tiểu Đông cũng ho theo.
Bùi Hoán tất nhiên có thể đoán ra, chẳng qua anh lại hỏi: "Ốm hết à?"
Triệu Địch nói: "Đúng vậy, cổ họng bọn tao không thoải mái."
Bùi Hoán: "Đừng lây cho bọn tao."
Vu Nam: "Đừng lây cho đàn em mới là quan trọng."
Bùi Hoán: "Biết là tốt."
Nhan Tử Mịch đứng sau cười trộm.
Khoảng thời gian tiếp đó, mọi người trải qua trong game.
Hai người này đặt biệt danh tình nhân, chơi phụ trợ và jungle king, lúc rảnh thì vui đùa trong khu rừng, thật sự không nhìn nổi, không nhìn nổi.
Buổi chiều đánh rất thuận tay, vì thế trông thấy mặt trời sắp lặn, Tiểu Đông đề nghị: "Hay là gọi đồ ăn đi, tối chơi tiếp, giường của đàn em dẫu sao cũng chuẩn bị xong rồi, buổi tối cũng không gấp về."
Đàn em liếc nhìn đàn anh.
Đàn anh nhận được tín hiệu, nói: "Không được."
Tiểu Đông: "Làm sao?"
Bùi Hoán: "Buổi tối bọn tao có việc."
Tiểu Đông truy hỏi: "Việc gì?"
Bùi Hoán ngẩng đầu nhìn Tiểu Đông ở giường trên, nói ra hai từ xong mím môi.
Tiểu Đông căn bản không hiểu: "Hả?"
Lời vừa dứt, Triệu Địch lúc này mới nhặt lại gối đầu ném qua.
"Sao lại không hiểu chuyện thế" Triệu Địch nghiến răng: "Hẹn hò, người ta hai người muốn đi hẹn hò, ai thèm chơi game với chó độc thân như mày."
Vu Nam bật cười, nhưng rất nhanh lại không cười nổi: "Sao mà còn làm tổn thương người vô tội vậy."
Tiểu Đông lúc này mới hiểu ra ồ một tiếng: "Chính xác chính xác, haha."
Nhan Tử Mịch rụt về góc khuất mọi người, hỏi Bùi Hoán: "Chúng ta sắp ra ngoài hả?"
Bùi Hoán nghe xong hỏi ngược lại: "Có rảnh không?"
Nhan Tử Mịch nhoẻn cười: "Bây giờ mới hỏi em? Lẽ nào em không phải người trong cuộc?"
Bùi Hoán cười: "Không phải không nói, vừa nãy mới nhớ ra" Bùi Hoán cho Nhan Tử Mịch xem điện thoại: "Lẽ nào buổi tối em thật sự muốn chơi game?"
Nhan Tử Mịch nhún vai: "Em còn có thể chọn làm đề cấp 4 cả tối."
Bùi Hoán đại khái không ngờ rằng Nhan Tử Mịch còn có sự lựa chọn này, sững sờ.
Tiếp đó anh bật cười: "Anh đây là bị từ chối rồi?"
"Đúng."
Nhan Tử Mịch một bên vô cùng mạnh mẽ nói, một bên lại hỏi: "Thế thì tính đưa em đi đâu?"
Bùi Hoán ngay lập tức cười: "Anh có sắp xếp."
Nói đi là đi thật, chỉ là chơi xong ván này, Bùi Hoán liền thoát game, lôi kéo Nhan Tử Mịch thoát cùng.
"Đi đây."
Bùi Hoán ném một câu rồi ôm người chạy mất.
Vừa đóng cửa, Triệu Địch thở dài: "Con trai lớn không thể giữ."
Vu Nam cười: "Anh Hoán quả là anh Hoán, theo đuổi rất mãnh liệt, sáng trưa tối, không thời gian nào không phải là đàn em."
Triệu Địch: "Dẫu sao thì Nhan Tử Mịch cũng chỉ có một, còn được hoan nghênh tới vậy."
"Chính xác, anh Hoán cũng coi là phái hành động" Vu Nam gật đầu đồng ý: "Haizz, mấy người theo đuổi anh Hoán chắc sắp nát tim rồi."
Triệu Địch cười: "Ai mà ngờ được, thẳng nam của chúng ta tự dưng cong."
Trai đẹp hệ toán và trai đẹp hệ mỹ thuật, đệt, quá đau lòng.
Vu Nam lại haizz một tiếng, ngẩng đầu nói với Tiểu Đông: "Mày học anh Hoán đi, nhìn đàn em năm ngoái mày theo đuổi xem, theo đuổi cái kiểu gì thế, không thể nhìn nổi."
Tiểu Đông tức giận trả lời: "Sao mày không học? Lẽ nào mày theo đuổi được nữ thần của mày rồi à?"
......
Tới cửa kí túc xá nam, Nhan Tử Mịch liền biết rằng Bùi Hoán muốn đưa cậu đi đâu.
"Đi ngắm sao." Bùi Hoán nói như vậy với cậu.
Thời tiết hôm nay quả thật khá đẹp, chỉ là tầm nhìn trong trường không tốt.
"Vậy nên chúng ta lên núi."
Không qua bao lâu hai người đã đợi ở trạm xe trường, dựa theo cách nói lên núi rất lạnh của Bùi Hoán, bây giờ hai người chuẩn bị về nhà trọ của Nhan Tử Mịch lấy hai cái áo khoác dự phòng,
Vậy tại sao Bùi Hoán không tự mình mang áo khoác?
"Em có mũ không?" Trong thang máy, Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch gật đầu: "Có."
Bùi Hoán: "Cũng mang theo đi."
Nhan Tử Mịch: "Lạnh tới vậy à?"
Bùi Hoán: "Có."
Nhan Tử Mịch: "Thế sao anh không mang?"
Bùi Hoán nói: "Em lạnh, anh không lạnh."
Nhan Tử Mịch trả lời: "Ồ biết rồi, có một kiểu lạnh là anh cảm thấy em lạnh."
Vào phòng, Nhan Tử Mịch chọn hai cái áo khoác cho vào túi, tiếp đó mở ngăn tủ bên cạnh.
Nhìn thấy bên trong là cái gì, Bùi Hoán hơi ngạc nhiên: "Nhiều mũ vậy."
Bản thân Nhan Tử Mịch cũng cười: "Có hơi nhiều."
Bùi Hoán: "Sao từ trước tới nay chưa thấy em đội?"
Nhan Tử Mịch: "Cảm thấy đẹp nên mua, nhưng mà hình như chưa có cơ hội đội."
Nhan Tử Mịch lại nói: "Vậy thì sau này mỗi lần ra ngoài với anh em sẽ đội" Dùng ngón trỏ từ từ chỉ từ cái đầu tiên cho tới cái cuối cùng: "Nhiều như này."
Nhan Tử Mịch nghe thấy Bùi Hoán cười rất nhẹ.
Bùi Hoán: "Được."
Nhan Tử Mịch cười mỉm, từ trong tủ chọn ra một cái mũ len hơi to.
"Hôm nay là cái này đi, màu xanh nhạt, phối hợp với quần áo của anh."
Mới nói xong, mũ liền bị Bùi Hoán đón nhận lấy: "Để anh."
Nhan Tử Mịch ngoan ngoãn đưa qua, hỏi Bùi Hoán: "Biết đội không?"
Bùi Hoán: "Cúi đầu."
Nhan Tử Mịch cúi đầu xuống, cảm nhận được cái tay vụng về của người này đội mũ lên đầu cậu, kéo chỗ này, kéo chỗ kia.
Quả nhiên không biết đội, kéo một hồi bịt luôn cả mắt Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch ngẩng đầu.
Dù cho không lộ mắt nhưng cũng có thể cho Bùi Hoán một biểu cảm em rất bất lực.
Bùi Hoán cười.
Nhưng Bùi Hoán lại chậm chạp không kéo mũ lại.
Nhan Tử Mịch muốn giơ tay tự mình làm, Bùi Hoán cũng không cho.
Nhan Tử Mịch giơ một tay, Bùi Hoán liền nắm lấy cổ tay, giơ hai tay, Bùi Hoán liền nắm chặt cổ tay hai tay cậu.
Là dùng một tay nắm lấy.
Mũ len có khe hở, Nhan Tử Mịch cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy, cậu cứ thế lại ngẩng đầu lên hỏi Bùi Hoán: "Làm gì vậy?"
Trong phòng rất yên tĩnh nên Nhan Tử Mịch nói chuyện vô cùng dịu dàng, cậu còn hơi cười, nghe vào càng thêm nhẹ nhàng.
Nhan Tử Mịch giả vờ dùng sức giãy giụa, Bùi Hoán cũng theo đó không dùng lực nắm chặt không cho cậu cử động.
Không khí dần trở nên ảo diệu, các vi hạt trong không khí dường như va chạm vào nhau tạo ra những tia lửa kì diệu.
"Nhan Tử Mịch."
Bùi Hoán gọi tên cậu.
Giây tiếp theo, Bùi Hoán dùng tay còn lại bịt mắt Nhan Tử Mịch.
Lần này, Nhan Tử Mịch triệt để không nhìn thấy gì.
Sau khi mất đi tầm nhìn, những giác quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm.
Cậu dường như nghe thấy tiếng gió, cũng nghe thấy Bùi Hoán bước về phía cậu nửa bước.
Tiếp đó, Bùi Hoán hỏi: "Em cũng thích anh chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.