Chương 112: Ám sát tôi nữa đấy
Thanh Xuân Vội Vã
28/04/2023
Minh Anh cố giữ cho môi mình một nụ cười, cố che giấu đi sự ngại ngùng: "Nhiều xe quá nên tôi bị nhầm lẫn chút."
Hoàng Anh nhìn cô, tung chìa khóa xe về phía cô: "Nay cô lái xe đi."
Minh Anh theo phản xạ đỡ lấy chìa khóa, hai mắt phút chốc sáng rực.
Nay cô lái xe?
Aaa... Thế là được lái em yêu của cô rồi?
Trong phút chốc, hai mắt Minh Anh sáng rực, phấn khích vô cùng.
Hoàng Anh đi tới xe ô tô ngồi ở ghế phó lái, Minh Anh cũng nhanh chóng chạy theo đi vào vị trí lái xe, trong lòng vui sướng không thôi. Bao nhiều sự ái ngại, ngượng ngùng vừa nãy cũng bay biến hết.
"Tình hình dự án khu nghỉ dưỡng đã đến đâu rồi?"
Minh Anh trong lòng nôn nao sờ mó lấy vô lăng, vừa trả lời anh: "Dự án căn bản đã hoàn thành, chờ đến thời gian cắt băng khai trương thôi ạ."
Hoàng Anh không nói gì, cầm lấy dây an toàn định thắt lại, ai ngờ Minh Anh bất thình lình nhấn chân ga, chiếc xe lao vụt ra lối đi, làm Hoàng Anh không kịp phòng bị chúi người về phía trước. Còn chưa kịp hiểu rõ, Minh Anh liền đánh lái, chiếc xe rẽ trái xong lao vụt ra lối ra.
"Cô làm cái gì đấy?" Hoàng Anh nâng tông giọng, theo phản xạ cầm lấy tay cầm an toàn cạnh cửa xe, trừng mắt nhìn cô, chưa kịp thắt dây an đã bị cô xoay cho mòng mọng rồi.
Bãi đậu xe tạm thời đang vắng người, nên Minh Anh tăng tốc độ lái xe ra khỏi bãi đậu xe rất nhanh, cho đến lúc này cô mới dừng xe lại, áy náy nhìn anh: "Xin lỗi giám đốc, lâu rồi tôi chưa lái xe, tay chân cô có chút lóng ngóng."
Hoàng Anh nhíu mày nhìn cô, giờ mới an tâm mà thắt dây an toàn cho thật chắc chắn: "Nếu không phải đã ký hợp đồng lao động rồi, tôi thật thắc mắc là do cô đang định ám sát tôi nữa đấy."
Ám sát?
Thái dương Minh Anh khẽ giật, trong lòng thầm than vãn.
Đánh anh ba lần tôi chịu nhiều hình phạt rồi, có ngu đâu mà làm anh bị thương thêm tiếp lần nữa.
"Tôi chỉ nhỡ tay thôi mà. Tôi cũng chuyên nghiệp đấy, đương nhiên phải làm theo các điều khoản của hợp đồng rồi."
Hoàng Anh mặt không đổi sắc, quay đầu sang nhìn cô, bật cười: "Cô vi phạm hợp đồng cũng chẳng sao. Dù gì người được lợi nhất cũng là tôi thôi. Tôi cũng không ngại khi được lấy thêm tiền đền bù hợp đồng đâu."
Minh Anh: "Giám đốc, anh vui tính thật đấy."
"Nói về lịch trình của tôi hôm nay đi." Hoàng Anh ngồi bên cạnh ra lệnh, ánh mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nâng lên.
Không còn xoay quanh vấn đề hợp đồng làm ăn nữa làm Minh Anh mừng còn không kịp. Hóa ra là anh hỏi về vấn đề công việc, cô lập tức mở miệng: "Sáng nay anh có cuộc họp giao ban hành tuần cùng nhân viên, sau đó anh có cuộc hẹn tại công ty Vĩnh Long để bàn về phương án thi công dự án. Còn đến buổi chiều thì..."
Minh Anh nói đến đây thì có chút ngập ngừng. Rồi sao nữa nhỉ? Đến đây cô không nhớ rõ. Đang lái xe như này thật không tiện để mà lấy cuốn sổ nhỏ để xem xét lại.
Hoàng Anh ngồi bên cạnh ánh mắt không rời khỏi hình ảnh biểu đồ phức tạp trên màn hình điện thoại, lạnh nhạt hỏi: "Buổi chiều thì sao? Nội dung của cuộc họp giao ban sáng nay là gì? Những tài liệu cần thiết để phát cho mọi người trong cuộc họp đã được chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Một loạt câu hỏi đến làm Minh Anh lúng túng, cô ấp úng đáp: "Nội dung buổi họp sáng nay là bàn về dự án khu nghỉ dưỡng, tài liệu cần thiết thì tôi đã chuẩn bị xong, còn lịch trình buổi chiều thì..."
Minh Anh cố gắng vắt óc cũng không thể nhớ ra lịch trình buổi chiều mà mình đã sắp xếp gọn vẽ là gì. Đầu óc lúc này bắt đầu có chút hoảng loạn.
Hoàng Anh vừa làm một loạt thao tác trên màn hình, giọng điệu phút chốc lạnh lẽo đi, mở miệng: "Làm việc dưới vị trí trợ lý công ty của tôi vậy mà đến việc đơn giản nhất là ghi nhớ lịch trình của cấp trên cô cũng không nhớ được, rốt cuộc cô có định chỉn chu mà làm việc không?"
Minh Anh cắn răng, sự việc lần này đúng là lỗi do cô thật, vậy nên cô lập tức nhận sai: "Thật xin lỗi, do mới tiếp nhận công việc nên tôi còn phát huy hết khả năng của mình vào vị trí mà mình làm việc. Tôi sẽ rút kinh nhiệm cho lần sau."
"Trong hợp đồng cũng đã nói rõ. Lợi ích của hai bên cũng đã được phân địch, không ai ép ai cả, còn tự cô muốn làm ra sao, thì tùy."
Minh Anh siết chặt lấy vô lăng, mỉm cười: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, đương nhiên là tôi hiểu rõ rồi."
Chung quy, mọi chuyện cũng từ tay cô mà ra. Anh ta cũng đã cho cô một con đường sống. Tốt nhất vẫn là nên giữ hành động đúng đắn.
...
So với ngày đầu tiên tiếp nhận thêm vị trí công việc mới, Minh Anh cũng có thể nói đã tạm quen với công việc mình cần làm.
Hôm nay diễn ra cuộc họp giao ban hàng tuần. Cuộc họp bàn về nhiều công việc, nhưng trọng tâm nhất vẫn là bàn về dự án khu nghỉ dưỡng trong điểm kia.
Đối với nhân viên phụ trách thiết kế, điển hình như Minh Anh đây cũng khá là mong chờ, bởi hôm nay sếp sẽ duyệt xem bản thảo thiết kế của ai được chọn cho khu nghỉ dưỡng sắp được khởi công này. Lần trước nộp lên Hoàng Anh đã yêu cầu làm lại, không biết lần này sẽ chọn thiết kế của ai nữa.
Hoàng Anh nhìn cô, tung chìa khóa xe về phía cô: "Nay cô lái xe đi."
Minh Anh theo phản xạ đỡ lấy chìa khóa, hai mắt phút chốc sáng rực.
Nay cô lái xe?
Aaa... Thế là được lái em yêu của cô rồi?
Trong phút chốc, hai mắt Minh Anh sáng rực, phấn khích vô cùng.
Hoàng Anh đi tới xe ô tô ngồi ở ghế phó lái, Minh Anh cũng nhanh chóng chạy theo đi vào vị trí lái xe, trong lòng vui sướng không thôi. Bao nhiều sự ái ngại, ngượng ngùng vừa nãy cũng bay biến hết.
"Tình hình dự án khu nghỉ dưỡng đã đến đâu rồi?"
Minh Anh trong lòng nôn nao sờ mó lấy vô lăng, vừa trả lời anh: "Dự án căn bản đã hoàn thành, chờ đến thời gian cắt băng khai trương thôi ạ."
Hoàng Anh không nói gì, cầm lấy dây an toàn định thắt lại, ai ngờ Minh Anh bất thình lình nhấn chân ga, chiếc xe lao vụt ra lối đi, làm Hoàng Anh không kịp phòng bị chúi người về phía trước. Còn chưa kịp hiểu rõ, Minh Anh liền đánh lái, chiếc xe rẽ trái xong lao vụt ra lối ra.
"Cô làm cái gì đấy?" Hoàng Anh nâng tông giọng, theo phản xạ cầm lấy tay cầm an toàn cạnh cửa xe, trừng mắt nhìn cô, chưa kịp thắt dây an đã bị cô xoay cho mòng mọng rồi.
Bãi đậu xe tạm thời đang vắng người, nên Minh Anh tăng tốc độ lái xe ra khỏi bãi đậu xe rất nhanh, cho đến lúc này cô mới dừng xe lại, áy náy nhìn anh: "Xin lỗi giám đốc, lâu rồi tôi chưa lái xe, tay chân cô có chút lóng ngóng."
Hoàng Anh nhíu mày nhìn cô, giờ mới an tâm mà thắt dây an toàn cho thật chắc chắn: "Nếu không phải đã ký hợp đồng lao động rồi, tôi thật thắc mắc là do cô đang định ám sát tôi nữa đấy."
Ám sát?
Thái dương Minh Anh khẽ giật, trong lòng thầm than vãn.
Đánh anh ba lần tôi chịu nhiều hình phạt rồi, có ngu đâu mà làm anh bị thương thêm tiếp lần nữa.
"Tôi chỉ nhỡ tay thôi mà. Tôi cũng chuyên nghiệp đấy, đương nhiên phải làm theo các điều khoản của hợp đồng rồi."
Hoàng Anh mặt không đổi sắc, quay đầu sang nhìn cô, bật cười: "Cô vi phạm hợp đồng cũng chẳng sao. Dù gì người được lợi nhất cũng là tôi thôi. Tôi cũng không ngại khi được lấy thêm tiền đền bù hợp đồng đâu."
Minh Anh: "Giám đốc, anh vui tính thật đấy."
"Nói về lịch trình của tôi hôm nay đi." Hoàng Anh ngồi bên cạnh ra lệnh, ánh mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nâng lên.
Không còn xoay quanh vấn đề hợp đồng làm ăn nữa làm Minh Anh mừng còn không kịp. Hóa ra là anh hỏi về vấn đề công việc, cô lập tức mở miệng: "Sáng nay anh có cuộc họp giao ban hành tuần cùng nhân viên, sau đó anh có cuộc hẹn tại công ty Vĩnh Long để bàn về phương án thi công dự án. Còn đến buổi chiều thì..."
Minh Anh nói đến đây thì có chút ngập ngừng. Rồi sao nữa nhỉ? Đến đây cô không nhớ rõ. Đang lái xe như này thật không tiện để mà lấy cuốn sổ nhỏ để xem xét lại.
Hoàng Anh ngồi bên cạnh ánh mắt không rời khỏi hình ảnh biểu đồ phức tạp trên màn hình điện thoại, lạnh nhạt hỏi: "Buổi chiều thì sao? Nội dung của cuộc họp giao ban sáng nay là gì? Những tài liệu cần thiết để phát cho mọi người trong cuộc họp đã được chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Một loạt câu hỏi đến làm Minh Anh lúng túng, cô ấp úng đáp: "Nội dung buổi họp sáng nay là bàn về dự án khu nghỉ dưỡng, tài liệu cần thiết thì tôi đã chuẩn bị xong, còn lịch trình buổi chiều thì..."
Minh Anh cố gắng vắt óc cũng không thể nhớ ra lịch trình buổi chiều mà mình đã sắp xếp gọn vẽ là gì. Đầu óc lúc này bắt đầu có chút hoảng loạn.
Hoàng Anh vừa làm một loạt thao tác trên màn hình, giọng điệu phút chốc lạnh lẽo đi, mở miệng: "Làm việc dưới vị trí trợ lý công ty của tôi vậy mà đến việc đơn giản nhất là ghi nhớ lịch trình của cấp trên cô cũng không nhớ được, rốt cuộc cô có định chỉn chu mà làm việc không?"
Minh Anh cắn răng, sự việc lần này đúng là lỗi do cô thật, vậy nên cô lập tức nhận sai: "Thật xin lỗi, do mới tiếp nhận công việc nên tôi còn phát huy hết khả năng của mình vào vị trí mà mình làm việc. Tôi sẽ rút kinh nhiệm cho lần sau."
"Trong hợp đồng cũng đã nói rõ. Lợi ích của hai bên cũng đã được phân địch, không ai ép ai cả, còn tự cô muốn làm ra sao, thì tùy."
Minh Anh siết chặt lấy vô lăng, mỉm cười: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, đương nhiên là tôi hiểu rõ rồi."
Chung quy, mọi chuyện cũng từ tay cô mà ra. Anh ta cũng đã cho cô một con đường sống. Tốt nhất vẫn là nên giữ hành động đúng đắn.
...
So với ngày đầu tiên tiếp nhận thêm vị trí công việc mới, Minh Anh cũng có thể nói đã tạm quen với công việc mình cần làm.
Hôm nay diễn ra cuộc họp giao ban hàng tuần. Cuộc họp bàn về nhiều công việc, nhưng trọng tâm nhất vẫn là bàn về dự án khu nghỉ dưỡng trong điểm kia.
Đối với nhân viên phụ trách thiết kế, điển hình như Minh Anh đây cũng khá là mong chờ, bởi hôm nay sếp sẽ duyệt xem bản thảo thiết kế của ai được chọn cho khu nghỉ dưỡng sắp được khởi công này. Lần trước nộp lên Hoàng Anh đã yêu cầu làm lại, không biết lần này sẽ chọn thiết kế của ai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.