Chương 136: Có dám phủ nhận
Thanh Xuân Vội Vã
28/04/2023
Việc của quá khứ Minh Anh muốn vĩnh viễn quên đi nhưng bị bà ta khơi gợi như vậy làm cho cơn tức giận đang bị kìm nén của cô bộc phát, cô tức giận mà quát bà ta: "Bà câm miệng!".
Người phụ nữ trung niên thấy sự tức giận hiện rõ trên gương mặt cô lại càng hả hê, không chút kiêng kị mà nói tiếp: "Câm miệng, không phải là sự thật à? Mày đi đến đâu là đem đen đủi tới đó. Mày vừa sinh ra thì ông nội mày chết. Mẹ mày cũng chỉ vì đứa con như mày mà phải bỏ mạng. Còn ông bà ngoại mày nữa, ông bà cũng vì cứu mày mà chết. Tao có lòng tốt mà nhận nuôi mày mà cũng nhà tan cửa nát đây."
Cả cơ thể Minh Anh khẽ run lên khi nghe từng câu nói đó, lồng ngực thì bỗng chốc đau đớn như bị cái gì đó nặng nề đập vào.
Cơ thể cô như bị điểm nguyệt, đờ đẫn đứng đó, tay vô thức siết chặt lại. Ngón tay đâm vào lòng bàn tay tuyền tới cảm giác đau đớn.
Bà ta thấy thái độ như vậy của cô thì cười càng tươi, gương mặt vênh váo lên: "Sao, sao không nói gì đi, vừa nãy mặt mày vênh váo lắm mà."
Minh Anh hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh hơn, quá khứ từng hình ảnh cứ thi nhau ùa về, cô nhìn thẳng vào bà ta, bình tĩnh mà nói: "Dì bảo dì nhà tan cửa nát là do tôi, vậy cuộc sống của tôi ở nhà dì bị hủy hoại là do ai, do tôi chắc?"
"Không phải do mày thì do ai, lúc đó còn mấy tý tuổi đầu đã có tâm cơ đi quyến rũ người khác." người phụ nữ thản nhiên mà nói.
Minh Anh bỗng dưng bật cười. Nhìn thái độ trơ trẽn của người đối điện, Minh Anh thấy bội phục đến vạn phần. Bao năm qua rồi, mà dì ta vẫn chẳng thay đổi gì cả.
"Dì nói nghe buồn cười thật đấy."
"Vậy mày có dám phủ nhận những người đã chết vì mày không phải do mày không?" người phụ nữ vẫn không chịu thua mà nói tiếp.
Minh Anh nghiến răng, tay siết chặt hơn, cố gắng để bản thân tỉnh táo, không bộc phát cảm xúc nào. Cô phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Người phụ nữ kia như nhớ ra vấn đề gì, bà ta im lặng một lúc, sau đó dùng ánh mắt chán ghét nhìn về Minh Anh: "Hừ, giờ mới nhớ ra nay là ngày giỗ của mẹ mày. Ngày giỗ của mẹ mà cô con gái yêu quý vẫn rảnh rỗi ở đây mà đi chơi nhởn nhơ đấy."
Vừa nhắc đến mẹ, lại nhắc đến ngày giỗ của mẹ. Tia lý trí cuối cùng của Minh Anh bị đập tan, cô trừng mắt, ánh mắt tràn đầy sự giận dữ quát lớn: "Bà câm miệng cho tôi!"
Bà ta là cái thá gì mà nhắc đến giỗ của mẹ cô?
Bà ta là cái thá gì mà phán xét cô như thế?
Người phụ nữ kia cũng không chịu thua, thấy cô càng tức thì mình lại càng hăng, tiếp tục cùng cô tranh cãi tiếp: "Sao, tao cứ nói tiếp đấy mày làm gì được tao? Ngày hôm này đáng lẽ ra mày phải ở bên Mỹ mà tổ chức ngày giỗ của mẹ mày, nhưng vẫn còn nhởn nhơ ở đây làm gì? Hay là sau tám năm tưởng được nhà nội đón về nhưng không phải? Bọn họ cũng tránh mày như tránh tà mà thôi, không thừa nhận đứa con gái như mày hay nào? Không thừa nhận cũng phải, thừa nhận thì đâu có mặt ở đây nữa chứ"
Minh Anh tức giận nhìn bà ta, lạnh lùng nói: "Cái gì cũng có giới hạn của nó thôi. Đừng có chọc đến giới hạn của tôi."
Cô không phải là kẻ mà bà ta thích khích bác gì thì khích bác, thích chửi rủa thì chửi rủa đâu.
Người đàn bà không có ý định từ bỏ, càng nói lại càng hăng: "Giới hạn của mày, vậy mày tính làm gì khi tao chọc đến giới hạn của mày? Lại tính gọi điện cho bố mày, cho anh mày đến giúp đỡ như tám năm trước à? Lại tính đuổi cùng giết tận bọn tao như tám năm trước à? Tao thách mày đấy! Dù gì bà đây cũng nhờ ơn mày mà phải sống chui sống lủi suốt tám năm rồi. Bà đây nhẫn nhịn bao năm cũng khó chịu lắm rồi. Đừng tưởng có cái danh thuộc nhà họ Hoàng rồi thích làm gì thì làm."
Tại sao cái danh nhà họ Hoàng cứ mãi đeo bám cô vậy chứ? Đã tám năm rồi, tám năm rồi sao vẫn chưa yên ổn vậy chứ?
Minh Anh: "Chẳng đến cái danh nhà họ Hoàng tôi cũng có thể đưa pháp luật xử lý bà đấy!"
Như trình độ của bà ta, đưa pháo luật để xử lý cũng chả khó, nên Minh Anh cũng không sợ hãi gì. Cô vẫn chịu nhẫn nhịn không làm gì ba ta như vậy, dù dẫu sao bà ta cũng là em gái của mẹ cô, cũng là người mà mẹ cô rất quan tâm, yêu quý.
Người phụ nữ trung niên kia không có vẻ gì là sợ hãi trước lời cô nói, vẻ mặt vẫn hết sức hung hãn: "Hừ, bị nhà nội ruồng bỏ thì nói thẳng ra đi còn bày đặt có thể tự mình giải quyết, nực cười."
"Bà..."
Minh Anh tức giận muốn phản bác, nhưng lời vừa đến đầu môi đã bị cắt ngang.
"Chung quy cũng là một đứa sao chổi thôi, làm như mình là đại tiểu thư nhà Hoàng thật sự không bằng."
Người phụ nữ trung niên thấy sự tức giận hiện rõ trên gương mặt cô lại càng hả hê, không chút kiêng kị mà nói tiếp: "Câm miệng, không phải là sự thật à? Mày đi đến đâu là đem đen đủi tới đó. Mày vừa sinh ra thì ông nội mày chết. Mẹ mày cũng chỉ vì đứa con như mày mà phải bỏ mạng. Còn ông bà ngoại mày nữa, ông bà cũng vì cứu mày mà chết. Tao có lòng tốt mà nhận nuôi mày mà cũng nhà tan cửa nát đây."
Cả cơ thể Minh Anh khẽ run lên khi nghe từng câu nói đó, lồng ngực thì bỗng chốc đau đớn như bị cái gì đó nặng nề đập vào.
Cơ thể cô như bị điểm nguyệt, đờ đẫn đứng đó, tay vô thức siết chặt lại. Ngón tay đâm vào lòng bàn tay tuyền tới cảm giác đau đớn.
Bà ta thấy thái độ như vậy của cô thì cười càng tươi, gương mặt vênh váo lên: "Sao, sao không nói gì đi, vừa nãy mặt mày vênh váo lắm mà."
Minh Anh hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh hơn, quá khứ từng hình ảnh cứ thi nhau ùa về, cô nhìn thẳng vào bà ta, bình tĩnh mà nói: "Dì bảo dì nhà tan cửa nát là do tôi, vậy cuộc sống của tôi ở nhà dì bị hủy hoại là do ai, do tôi chắc?"
"Không phải do mày thì do ai, lúc đó còn mấy tý tuổi đầu đã có tâm cơ đi quyến rũ người khác." người phụ nữ thản nhiên mà nói.
Minh Anh bỗng dưng bật cười. Nhìn thái độ trơ trẽn của người đối điện, Minh Anh thấy bội phục đến vạn phần. Bao năm qua rồi, mà dì ta vẫn chẳng thay đổi gì cả.
"Dì nói nghe buồn cười thật đấy."
"Vậy mày có dám phủ nhận những người đã chết vì mày không phải do mày không?" người phụ nữ vẫn không chịu thua mà nói tiếp.
Minh Anh nghiến răng, tay siết chặt hơn, cố gắng để bản thân tỉnh táo, không bộc phát cảm xúc nào. Cô phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Người phụ nữ kia như nhớ ra vấn đề gì, bà ta im lặng một lúc, sau đó dùng ánh mắt chán ghét nhìn về Minh Anh: "Hừ, giờ mới nhớ ra nay là ngày giỗ của mẹ mày. Ngày giỗ của mẹ mà cô con gái yêu quý vẫn rảnh rỗi ở đây mà đi chơi nhởn nhơ đấy."
Vừa nhắc đến mẹ, lại nhắc đến ngày giỗ của mẹ. Tia lý trí cuối cùng của Minh Anh bị đập tan, cô trừng mắt, ánh mắt tràn đầy sự giận dữ quát lớn: "Bà câm miệng cho tôi!"
Bà ta là cái thá gì mà nhắc đến giỗ của mẹ cô?
Bà ta là cái thá gì mà phán xét cô như thế?
Người phụ nữ kia cũng không chịu thua, thấy cô càng tức thì mình lại càng hăng, tiếp tục cùng cô tranh cãi tiếp: "Sao, tao cứ nói tiếp đấy mày làm gì được tao? Ngày hôm này đáng lẽ ra mày phải ở bên Mỹ mà tổ chức ngày giỗ của mẹ mày, nhưng vẫn còn nhởn nhơ ở đây làm gì? Hay là sau tám năm tưởng được nhà nội đón về nhưng không phải? Bọn họ cũng tránh mày như tránh tà mà thôi, không thừa nhận đứa con gái như mày hay nào? Không thừa nhận cũng phải, thừa nhận thì đâu có mặt ở đây nữa chứ"
Minh Anh tức giận nhìn bà ta, lạnh lùng nói: "Cái gì cũng có giới hạn của nó thôi. Đừng có chọc đến giới hạn của tôi."
Cô không phải là kẻ mà bà ta thích khích bác gì thì khích bác, thích chửi rủa thì chửi rủa đâu.
Người đàn bà không có ý định từ bỏ, càng nói lại càng hăng: "Giới hạn của mày, vậy mày tính làm gì khi tao chọc đến giới hạn của mày? Lại tính gọi điện cho bố mày, cho anh mày đến giúp đỡ như tám năm trước à? Lại tính đuổi cùng giết tận bọn tao như tám năm trước à? Tao thách mày đấy! Dù gì bà đây cũng nhờ ơn mày mà phải sống chui sống lủi suốt tám năm rồi. Bà đây nhẫn nhịn bao năm cũng khó chịu lắm rồi. Đừng tưởng có cái danh thuộc nhà họ Hoàng rồi thích làm gì thì làm."
Tại sao cái danh nhà họ Hoàng cứ mãi đeo bám cô vậy chứ? Đã tám năm rồi, tám năm rồi sao vẫn chưa yên ổn vậy chứ?
Minh Anh: "Chẳng đến cái danh nhà họ Hoàng tôi cũng có thể đưa pháp luật xử lý bà đấy!"
Như trình độ của bà ta, đưa pháo luật để xử lý cũng chả khó, nên Minh Anh cũng không sợ hãi gì. Cô vẫn chịu nhẫn nhịn không làm gì ba ta như vậy, dù dẫu sao bà ta cũng là em gái của mẹ cô, cũng là người mà mẹ cô rất quan tâm, yêu quý.
Người phụ nữ trung niên kia không có vẻ gì là sợ hãi trước lời cô nói, vẻ mặt vẫn hết sức hung hãn: "Hừ, bị nhà nội ruồng bỏ thì nói thẳng ra đi còn bày đặt có thể tự mình giải quyết, nực cười."
"Bà..."
Minh Anh tức giận muốn phản bác, nhưng lời vừa đến đầu môi đã bị cắt ngang.
"Chung quy cũng là một đứa sao chổi thôi, làm như mình là đại tiểu thư nhà Hoàng thật sự không bằng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.