Chương 77: Công chúa của anh
Thanh Xuân Vội Vã
23/04/2023
Đó là một bãi cỏ xanh rộng bát ngát, bầu trời trong xanh đẹp đẽ, ánh sáng nhè nhẹ của mặt trời chiếu xuống, tỏa sáng khắp không gian.
Minh Anh chạy tung tăng trên bãi cỏ đó, mặc cho mình chiếc váy màu trắng đầy tinh khiết, vui vẻ cười đùa. Y như nàng thiên sứ đang dạo chơi tại vườn địa đàng.
Vui đùa một mình không biết qua bao lâu, Minh Anh mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm lại gần phía mình, cô ngay lập tức quay lại, liền thấy Hoàng Anh đang từng bước đi về phía bản thân.
Cô lập tức cười tươi nhìn anh, nắm lấy bộ váy đang mặc: "Em mặc bộ này trông có đẹp không?"
Hoàng Anh cười, đi đến, hai tay ôm lấy eo cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Đẹp, rất đẹp, y như một cô công chúa vậy."
Minh Anh được khen vô cùng đắc ý, cười tươi: "Đương nhiên là phải đẹp rồi. Anh có phúc lắm nhé, có được một cô người yêu xinh đẹp như em."
Đối với lời nói tự mình khen lấy mình của cô gái trong ngực, anh chẳng những không chút chê bai, còn gật đầu đồng tình, khẽ vén một vài sợi tóc bay loạn ra sau tai cô: "Đúng vậy. Thật cảm ơn ông trời khi đã cho em đến bên anh!"
Nói xong, anh từ từ cúi đầu, ý muốn hôn cô. Minh Anh cũng không chút cự tuyệt khẽ nhón chân lên, muốn đón nhận hơi ấm từ bờ môi kia. Khi khoảnh cách đang rất gần, sắp sửa chạm nhau thì...
Minh Anh giật thót mình bật dậy khỏi giấc mộng, vẻ mặt hoảng loạn vô cùng, một giây sau, cô ngay lập tức ôm đầu: "Ôi mẹ ơi đau quá!"
Có đủ nhận thức giờ cô mới cảm nhận rõ sự đau đớn lan ra từ đỉnh đầu, hôm qua rõ là uống nhiều quá mà.
Nhưng có một chỗ cảm giác nhói hơn hẳn, vậy nên cô thử sờ đến chỗ đấy, thế nào chỗ đấy là đang lồi lên một cục.
"Gì này trời, sao mình lại bị sưng đầu thế này!"
Hôm qua trước lúc say cô nhớ là mình không va vào đâu cả, thế nên đây là hậu quả của việc sau khi say?
Ơ nhưng mà cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là giấc mơ vừa nãy cô gặp phải.
Thế quái nào lại mơ được mình và tên chết tiệt kia là một đôi chứ, còn sắp sửa hôn nhau nữa.
Một cơn ác mộng, đây đúng là một cơn ác mộng, thật may mắn khi mình tỉnh lại đúng lúc.
Minh Anh gật gù tỏ vẻ phải thấy thật may mắn khi tỉnh lại kịp thời, vừa lấy tay vỗ đầu cho não bộ thanh tỉnh hơn chút. Nhưng chưa đến phút sau, cô lại ngẩn người.
Hết vấn đề về việc uống say, rồi lại cơn ác mộng, giờ đây Minh Anh lại ngẩn tò te không biết hôm qua mình đã làm cách nào để lết về đến nhà.
Vi diệu thế nhỉ, cô nhớ mang máng, cô say rượu buồn nôn quá, chạy vào nhà vệ sinh, sau đó diễn biến phía sau như nào cô không nhớ.
Lý do mà cô có chút hoảng như này vì những lần trước cô mà say là y như rằng làm loạn, quậy tung trời, mất hết hình tượng. Mà hôm qua là lần đầu tiên đi ăn cùng mọi người trong công ty, nếu mà làm ra những hành động...
Ôi! Nghĩ cũng không dám nghĩ!!!
Minh Anh bắt đầu vò đầu bứt tay, rối trí vô cùng, thì lúc này Khánh Ngân bất thình lình mở cửa đi vào: "Tỉnh rồi đó à!"
"Ôi giật cả mình." Khánh Ngân xuất hiện bất ngờ làm Minh Anh giật thót, vội xoa xoa lại ngực để bản thân bình tĩnh.
Khánh Ngân cũng không thấy làm lạ với thái độ này của cô, ân cần nói: "Tao nấu canh giải rượu rồi đấy, mày tỉnh rồi thì đi đánh răng rửa mặt còn ra ăn."
"À... Ok..." Minh Anh gật đầu tỏ vẻ đã biết xong ngay lập tức hỏi: "Hôm qua tao làm nào mà về được đến nhà đấy?"
Khánh Ngân thản nhiên trả lời: "Đồng nghiệp của mày."
"Đồng nghiệp?" Minh Anh khó hiểu mơ hồ hỏi lại.
Nhắc đến mới nhớ, chuyện này lại làm Khánh Ngân nhớ về anh đẹp trai hôm qua, hai mắt liền phát sáng, đi đến muốn hóng hớt chút chuyện từ miệng con bạn thân: "Mày đúng là số sướng, toàn làm cùng đồng nghiệp nam đẹp trai ơi là đẹp trai, anh lần trước ở cô nhi viện đã đẹp trai rồi, anh hôm qua còn đẹp trai hơn."
Minh Anh nghe xong khóe miệng giật giật, cũng đến bội phục sự mê trai của bạn thân. Nhưng đây không phải vấn đề chính, hôm qua là có người đồng nghiệp nam đưa cô về?
"Đồng nghiệp nam đưa tao về á."
"Đúng đó, đẹp trai vô cùng!"
Ôi trời, say đến mức để con trai đưa về, không biết cô có làm hành động điên khùng gì không?
"Là ai nhỉ?" Minh Anh suy nghĩ xem liệu người ấy là ai. Trong công ty cũng có nhiều đàn ông, ngoại hình không phải là xuất sắc, nhưng cũng không đến mức quá tệ, nói chung là bình thường. Thế rốt cuộc là ai mà có thể để con bạn cô nhận xét là mỹ nam?
Ngẫm nghĩ một hồi Minh Anh chợt nhận ra cách xác nhận người kia. Cũng nên biết người đó là ai đến còn cám ơn người ta, không thể qua cầu rút ván được. Liền mò trong group công ty, truy lùng bức ảnh hiếm có của toàn bộ nhân viên.
Khánh Ngân nhìn lướt qua, liền chỉ ra một người ở vị trí trung tâm, Minh Anh nhìn xong tý thì trố lồi con mắt.
"Anh ta hả?"
"Ừ, cho tao mượn máy nào, ngắm trai đẹp cái!" Khánh Ngân không để y biểu cảm quái dị của con bạn, giật lấy điện thoại của cô. Minh Anh ngồi trên giường thì tâm trạng sụp đổ đến nơi.
Tên đó... Đưa cô về?
Cái quỷ gì thế!
"Mày... Mày chắc chắn đó chứ!" Minh Anh lắp bắp hỏi lại.
"Đương nhiên rồi, anh kia rất đẹp trai nên tao có ấn tượng rất tốt." Khánh Ngân thản nhiên trả lời, nhìn ngắm bức ảnh, bộ dáng rất hưởng thụ. Trai đẹp mà, ai mà chả thích ngắm!
Nhưng Minh Anh thì sắp phát điên tới nơi rồi, không thể tin nổi, vò đầu bứt tai, thấy thái độ này của Khánh Ngân thì tức giận không thôi.
"Trời ạ, mày còn tâm trạng để ngắm trai nữa cơ à."
Khánh Ngân thấy thái độ này của cô liền có chút không vui: "Tao chỉ ngắm một chút thôi, sao mày làm căng thế hả!"
Tự dưng tự lành lại quát cô như vậy chứ!
"Tên đó chính là kẻ tao đã từng nói cho mày đấy! Chính là tên chết tiệt đó!"
"Hả... Tên nào? Tên chết tiệt đó á... Mà khoan, chính là cái tên giám đốc biến thái chuyên bắt nạt người khác đó á?" Lần này đến lượt Khánh Ngân thất kinh, trợn tròn mắt.
Minh Anh bất lực trả lời: "Chứ còn ai nữa!"
Khánh Ngân không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào Minh Anh, rồi lại nhìn nhan sắc kẻ ở trong điện thoại. Một giây sau, chiếc điện thoại liền bay sang một bên.
"Mày... Mày có chắc không đấy!"
Minh Anh bất lực trả lời: "Chẳng lẽ tao đi lừa mày!"
Khánh Ngân cắn ngón tay, vẫn chưa thể nào chấp nhận sự thật này: "Ôi quỷ thần ơi, sao lại có một tên biến thái đẹp trai thế này!"
Minh Anh: "..."
Ôi con bạn tôi!
Sao trong tình cảnh này mà nó còn nghĩ tới trai nữa cơ chứ.
Sau giây phút cảm thán, lúc này Khánh Ngân nhận ra hơi nhiều những chi tiết khó hiểu: "Mà vô lý, anh ta không phải là một tên biến thái sao, được dịp hiếm có khó tìm như hôm qua, đang lẽ phải ra tay xử lý mày chứ, sao lại có thể tốt bụng đưa mày về!"
Minh Anh vỗ đùi cái "Bốp", hoàn toàn đồng ý với ý kiến này của Khánh Ngân: "Quá chuẩn. Việc anh ta đưa tao về nó còn vô lý hơn cả việc anh ta có ý gì xấu với tao. Vậy nên tao mới hoảng."
"Quái thật, sao mấy tên biến thái tư duy nó kỳ quái thế nhỉ." Khánh Ngân gãi đầu, cô càng suy nghĩ, đầu óc lại càng rối loạn.
"Quái thật, sao anh ta lại có lòng tốt đưa mình về?" Minh Anh suy nghĩ đi duy nghĩ vẫn chưa thể hiểu được nổi.
"Hay anh ta đã làm gì mày rồi mới đưa mày về!"
Minh Anh nghe vậy thì liền cảm nhận trên cơ thể mình, không có gì khác lạ, chỉ có cơn đau đầu dai dẳng kéo đến thôi.
"Không có gì cả, cả người tao vẫn thấy bình thường!"
"Thế quái nhỉ!"
Cả hai liền rơi vào trầm tư, một lúc sau, Khánh Ngân như nghĩ ra gì đó liền hét lên: "À đúng rồi, mày có kể một lần mày giúp em gái anh ta, hay lần này anh ta trả ơn!"
"Nghe cũng có lý!" Khánh Ngân nói ra làm Minh Anh cũng mới nhớ lại chuyện này, sắp xếp lại nghe có vẻ cũng hợp tình,hợp lý.
Khánh Ngân thêm khẳng định cho suy đoán của bản thân: "Đúng rồi, tao nghĩ chắc hẳn anh ta làm vậy là do trả ơn thôi."
"Chẳng lẽ anh ta tự dưng lại có lòng tốt như thế?"
"Hay là lương tâm anh ta thức tỉnh nên không muốn làm việc xấu nữa!"
Minh Anh bò đầu bứt tai, cảm giác bí bách khó chịu cô cũng: "Kỳ quái dã man, tao vẫn không thể nào chấp nhận cái sự thật rồ dại này!"
"À mà tao cảm giác anh ta nhìn rất quen, hình như gặp ở đâu đó rồi."
"Quen á, hôm qua mày mới gặp anh ta thôi thì sao lại quen được?"
"Quen lắm, nhưng tao không nhớ đã gặp ở đâu, cảm giác rất có ấn tượng."
Minh Anh chạy tung tăng trên bãi cỏ đó, mặc cho mình chiếc váy màu trắng đầy tinh khiết, vui vẻ cười đùa. Y như nàng thiên sứ đang dạo chơi tại vườn địa đàng.
Vui đùa một mình không biết qua bao lâu, Minh Anh mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm lại gần phía mình, cô ngay lập tức quay lại, liền thấy Hoàng Anh đang từng bước đi về phía bản thân.
Cô lập tức cười tươi nhìn anh, nắm lấy bộ váy đang mặc: "Em mặc bộ này trông có đẹp không?"
Hoàng Anh cười, đi đến, hai tay ôm lấy eo cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Đẹp, rất đẹp, y như một cô công chúa vậy."
Minh Anh được khen vô cùng đắc ý, cười tươi: "Đương nhiên là phải đẹp rồi. Anh có phúc lắm nhé, có được một cô người yêu xinh đẹp như em."
Đối với lời nói tự mình khen lấy mình của cô gái trong ngực, anh chẳng những không chút chê bai, còn gật đầu đồng tình, khẽ vén một vài sợi tóc bay loạn ra sau tai cô: "Đúng vậy. Thật cảm ơn ông trời khi đã cho em đến bên anh!"
Nói xong, anh từ từ cúi đầu, ý muốn hôn cô. Minh Anh cũng không chút cự tuyệt khẽ nhón chân lên, muốn đón nhận hơi ấm từ bờ môi kia. Khi khoảnh cách đang rất gần, sắp sửa chạm nhau thì...
Minh Anh giật thót mình bật dậy khỏi giấc mộng, vẻ mặt hoảng loạn vô cùng, một giây sau, cô ngay lập tức ôm đầu: "Ôi mẹ ơi đau quá!"
Có đủ nhận thức giờ cô mới cảm nhận rõ sự đau đớn lan ra từ đỉnh đầu, hôm qua rõ là uống nhiều quá mà.
Nhưng có một chỗ cảm giác nhói hơn hẳn, vậy nên cô thử sờ đến chỗ đấy, thế nào chỗ đấy là đang lồi lên một cục.
"Gì này trời, sao mình lại bị sưng đầu thế này!"
Hôm qua trước lúc say cô nhớ là mình không va vào đâu cả, thế nên đây là hậu quả của việc sau khi say?
Ơ nhưng mà cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là giấc mơ vừa nãy cô gặp phải.
Thế quái nào lại mơ được mình và tên chết tiệt kia là một đôi chứ, còn sắp sửa hôn nhau nữa.
Một cơn ác mộng, đây đúng là một cơn ác mộng, thật may mắn khi mình tỉnh lại đúng lúc.
Minh Anh gật gù tỏ vẻ phải thấy thật may mắn khi tỉnh lại kịp thời, vừa lấy tay vỗ đầu cho não bộ thanh tỉnh hơn chút. Nhưng chưa đến phút sau, cô lại ngẩn người.
Hết vấn đề về việc uống say, rồi lại cơn ác mộng, giờ đây Minh Anh lại ngẩn tò te không biết hôm qua mình đã làm cách nào để lết về đến nhà.
Vi diệu thế nhỉ, cô nhớ mang máng, cô say rượu buồn nôn quá, chạy vào nhà vệ sinh, sau đó diễn biến phía sau như nào cô không nhớ.
Lý do mà cô có chút hoảng như này vì những lần trước cô mà say là y như rằng làm loạn, quậy tung trời, mất hết hình tượng. Mà hôm qua là lần đầu tiên đi ăn cùng mọi người trong công ty, nếu mà làm ra những hành động...
Ôi! Nghĩ cũng không dám nghĩ!!!
Minh Anh bắt đầu vò đầu bứt tay, rối trí vô cùng, thì lúc này Khánh Ngân bất thình lình mở cửa đi vào: "Tỉnh rồi đó à!"
"Ôi giật cả mình." Khánh Ngân xuất hiện bất ngờ làm Minh Anh giật thót, vội xoa xoa lại ngực để bản thân bình tĩnh.
Khánh Ngân cũng không thấy làm lạ với thái độ này của cô, ân cần nói: "Tao nấu canh giải rượu rồi đấy, mày tỉnh rồi thì đi đánh răng rửa mặt còn ra ăn."
"À... Ok..." Minh Anh gật đầu tỏ vẻ đã biết xong ngay lập tức hỏi: "Hôm qua tao làm nào mà về được đến nhà đấy?"
Khánh Ngân thản nhiên trả lời: "Đồng nghiệp của mày."
"Đồng nghiệp?" Minh Anh khó hiểu mơ hồ hỏi lại.
Nhắc đến mới nhớ, chuyện này lại làm Khánh Ngân nhớ về anh đẹp trai hôm qua, hai mắt liền phát sáng, đi đến muốn hóng hớt chút chuyện từ miệng con bạn thân: "Mày đúng là số sướng, toàn làm cùng đồng nghiệp nam đẹp trai ơi là đẹp trai, anh lần trước ở cô nhi viện đã đẹp trai rồi, anh hôm qua còn đẹp trai hơn."
Minh Anh nghe xong khóe miệng giật giật, cũng đến bội phục sự mê trai của bạn thân. Nhưng đây không phải vấn đề chính, hôm qua là có người đồng nghiệp nam đưa cô về?
"Đồng nghiệp nam đưa tao về á."
"Đúng đó, đẹp trai vô cùng!"
Ôi trời, say đến mức để con trai đưa về, không biết cô có làm hành động điên khùng gì không?
"Là ai nhỉ?" Minh Anh suy nghĩ xem liệu người ấy là ai. Trong công ty cũng có nhiều đàn ông, ngoại hình không phải là xuất sắc, nhưng cũng không đến mức quá tệ, nói chung là bình thường. Thế rốt cuộc là ai mà có thể để con bạn cô nhận xét là mỹ nam?
Ngẫm nghĩ một hồi Minh Anh chợt nhận ra cách xác nhận người kia. Cũng nên biết người đó là ai đến còn cám ơn người ta, không thể qua cầu rút ván được. Liền mò trong group công ty, truy lùng bức ảnh hiếm có của toàn bộ nhân viên.
Khánh Ngân nhìn lướt qua, liền chỉ ra một người ở vị trí trung tâm, Minh Anh nhìn xong tý thì trố lồi con mắt.
"Anh ta hả?"
"Ừ, cho tao mượn máy nào, ngắm trai đẹp cái!" Khánh Ngân không để y biểu cảm quái dị của con bạn, giật lấy điện thoại của cô. Minh Anh ngồi trên giường thì tâm trạng sụp đổ đến nơi.
Tên đó... Đưa cô về?
Cái quỷ gì thế!
"Mày... Mày chắc chắn đó chứ!" Minh Anh lắp bắp hỏi lại.
"Đương nhiên rồi, anh kia rất đẹp trai nên tao có ấn tượng rất tốt." Khánh Ngân thản nhiên trả lời, nhìn ngắm bức ảnh, bộ dáng rất hưởng thụ. Trai đẹp mà, ai mà chả thích ngắm!
Nhưng Minh Anh thì sắp phát điên tới nơi rồi, không thể tin nổi, vò đầu bứt tai, thấy thái độ này của Khánh Ngân thì tức giận không thôi.
"Trời ạ, mày còn tâm trạng để ngắm trai nữa cơ à."
Khánh Ngân thấy thái độ này của cô liền có chút không vui: "Tao chỉ ngắm một chút thôi, sao mày làm căng thế hả!"
Tự dưng tự lành lại quát cô như vậy chứ!
"Tên đó chính là kẻ tao đã từng nói cho mày đấy! Chính là tên chết tiệt đó!"
"Hả... Tên nào? Tên chết tiệt đó á... Mà khoan, chính là cái tên giám đốc biến thái chuyên bắt nạt người khác đó á?" Lần này đến lượt Khánh Ngân thất kinh, trợn tròn mắt.
Minh Anh bất lực trả lời: "Chứ còn ai nữa!"
Khánh Ngân không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào Minh Anh, rồi lại nhìn nhan sắc kẻ ở trong điện thoại. Một giây sau, chiếc điện thoại liền bay sang một bên.
"Mày... Mày có chắc không đấy!"
Minh Anh bất lực trả lời: "Chẳng lẽ tao đi lừa mày!"
Khánh Ngân cắn ngón tay, vẫn chưa thể nào chấp nhận sự thật này: "Ôi quỷ thần ơi, sao lại có một tên biến thái đẹp trai thế này!"
Minh Anh: "..."
Ôi con bạn tôi!
Sao trong tình cảnh này mà nó còn nghĩ tới trai nữa cơ chứ.
Sau giây phút cảm thán, lúc này Khánh Ngân nhận ra hơi nhiều những chi tiết khó hiểu: "Mà vô lý, anh ta không phải là một tên biến thái sao, được dịp hiếm có khó tìm như hôm qua, đang lẽ phải ra tay xử lý mày chứ, sao lại có thể tốt bụng đưa mày về!"
Minh Anh vỗ đùi cái "Bốp", hoàn toàn đồng ý với ý kiến này của Khánh Ngân: "Quá chuẩn. Việc anh ta đưa tao về nó còn vô lý hơn cả việc anh ta có ý gì xấu với tao. Vậy nên tao mới hoảng."
"Quái thật, sao mấy tên biến thái tư duy nó kỳ quái thế nhỉ." Khánh Ngân gãi đầu, cô càng suy nghĩ, đầu óc lại càng rối loạn.
"Quái thật, sao anh ta lại có lòng tốt đưa mình về?" Minh Anh suy nghĩ đi duy nghĩ vẫn chưa thể hiểu được nổi.
"Hay anh ta đã làm gì mày rồi mới đưa mày về!"
Minh Anh nghe vậy thì liền cảm nhận trên cơ thể mình, không có gì khác lạ, chỉ có cơn đau đầu dai dẳng kéo đến thôi.
"Không có gì cả, cả người tao vẫn thấy bình thường!"
"Thế quái nhỉ!"
Cả hai liền rơi vào trầm tư, một lúc sau, Khánh Ngân như nghĩ ra gì đó liền hét lên: "À đúng rồi, mày có kể một lần mày giúp em gái anh ta, hay lần này anh ta trả ơn!"
"Nghe cũng có lý!" Khánh Ngân nói ra làm Minh Anh cũng mới nhớ lại chuyện này, sắp xếp lại nghe có vẻ cũng hợp tình,hợp lý.
Khánh Ngân thêm khẳng định cho suy đoán của bản thân: "Đúng rồi, tao nghĩ chắc hẳn anh ta làm vậy là do trả ơn thôi."
"Chẳng lẽ anh ta tự dưng lại có lòng tốt như thế?"
"Hay là lương tâm anh ta thức tỉnh nên không muốn làm việc xấu nữa!"
Minh Anh bò đầu bứt tai, cảm giác bí bách khó chịu cô cũng: "Kỳ quái dã man, tao vẫn không thể nào chấp nhận cái sự thật rồ dại này!"
"À mà tao cảm giác anh ta nhìn rất quen, hình như gặp ở đâu đó rồi."
"Quen á, hôm qua mày mới gặp anh ta thôi thì sao lại quen được?"
"Quen lắm, nhưng tao không nhớ đã gặp ở đâu, cảm giác rất có ấn tượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.