Chương 124: Đã làm ra việc gì đó
Thanh Xuân Vội Vã
28/04/2023
Ông Dũng vừa giãy giụa, vừa ra sức ngoảnh mặt hét lên: "Anh tôi đúng là ngu, bị dính bùa mê thuốc lú của cô nên mới cưới cô về làm vợ, cũng rước thêm đứa con riêng không rõ của thằng đàn ông nào về mà cho nó danh phận là cháu đích tôn của nhà họ Nguyễn này."
Bàn tay Hoàng Anh siết chặt muốn tiến về phía ông ta nhưng anh liền bị mẹ mình kéo lại, cũng đúng thời điểm đó xuất hiện quát lớn: "Câm miệng."
Mọi người trong khán phòng phút chốc giật mình quay về phía có âm thanh, liền thấy ông Quân đang có vẻ mặt rất không vui đi tới, phía sau là có cậu em trai út đang vội đi theo.
Ông Quân đi tới, nhìn mặt ông ta đang hết sức hống hách thì lạnh lùng nói: "Năm xưa tôi cho cậu một con đường sống nhưng cậu càng càng được nước lấn tới nhỉ, ăn nói hàm hồ. Lôi ra ngay cho tôi."
Ông Dũng cười lớn, tiếp lời: "Ăn nói hàm hồ, chính đó không phải là sự thật sao, đừng tưởng là người quyền cao chức trọng mà nói nào người ta cũng tin..."
Bảo an không dám chậm trễ, nhanh như cắt lôi ông ta đi.
Ông Dũng nhìn thấy ông Dũng được lôi đi, sự tức giận vẫn không được giảm đi chút nào. Nhận thấy đang có nhiều người bàn tán chỉ trỏ ông cũng đứng ra tuyên bố thẳng: "Tiện ở đây có đông đủ mọi người tôi cũng nói lại lần cuối. Nguyễn Hoàng Anh là con trai ruột của tôi, cũng là cháu trưởng của dòng họ Nguyễn. Toàn bộ những lời đồn bịa đặt kia không phải là sự thật."
Mọi người nghe xong tiếng bàn tán có phần giảm đi, không nhìn tiếp chỗ này mà quay ra hướng khác nói chuyện.
Ông Hùng đi đến cạnh anh trai, nói ngọt để giảm đi sự tức giận của ông Quân: "Dù gì hôm nay cũng là tiệc mừng thọ của anh, đừng để mấy chuyện linh tinh ảnh hưởng."
Lời khuyên của em trai như có tác dụng chút ít, sự bực tức trong lòng ông giảm đi đôi chút. Lúc này Hoàng Anh cũng quay người rời đi, gương mặt lạnh lùng không nhìn rõ ra được cảm xúc nào. Bà Mai còn vốn định kéo anh lại nhưng không được.
Sơn cũng theo dõi mọi chuyện từ đầu đến cuối, anh đứng cùng Bảo Ngọc khẽ thở dài: "Biết ngay là có chuyện mà."
Bảo Ngọc ở một bên lo lắng: "Không biết anh Hoàng Anh có thấy sao không nữa."
"Chúng ta chơi lâu với cậu ta rồi cũng hiểu mà, cậu ta không quan tâm đâu. Nhưng đây cũng là tiệc của gia đình, ai ngờ những việc như này vẫn có thể xảy ra được."
Nhìn về phía vẻ mặt của bố mẹ của Hoàng Anh khi nãy, Sơn lắc đầu ngao ngán: "Cuộc sống thượng lưu đúng là chẳng dễ dàng gì."
...
Hoàng Anh ra ngoài vườn đứng để cho thông thoáng một chút, từng cơn gió lạnh thổi mạnh, như đã xóa tan bao nhiêu muộn phiền đang đeo bám anh.
Khi trong lòng thấy dễ chịu hơn chút anh mới đi vào.
Anh quay trở lại phòng tiệc, liền bắt gặp Minh Triết đang ở đối diện đi tới. Anh ta nhìn anh mà cười khẩy chế nhạo.
"Anh tôi sao lại ở đây một mình thế này? Do hổ thẹn quá nên ở một góc tìm cách bình tĩnh à?"
Hoàng Anh dừng chân, đứng đối diện với anh ta, khóe miệng anh khẽ nâng lên: "Giờ tôi mới biết cậu khá là quan tâm người khác đấy."
Minh Triết đúc tay vào túi quần, bộ dáng kiêu ngạo và hống hách nhìn anh mà nói: "Đương nhiên rồi, phải quan tâm chứ. Dù sao anh cũng là đứa con hoang chịu nhiều ấm ức, tôi có lòng tốt mà, phải quan tâm anh nhiều hơn rồi."
Trong lời nói của mình, Minh Triết còn cố tình nhấn mạnh hai từ "Con hoang".
Khóe miệng Hoàng Anh nâng lên càng cao, trong lòng bội phục kẻ đối diện: "Bao nhiêu năm qua chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói, cậu không thấy chán à?"
Lặp đi lặp lại một câu nói cũ, bản thân anh cũng quá quen rồi.
Minh Triết nghe vậy cảm giác như bản thân vừa nghe được một câu chuyện cười, anh ta tiếp tục lớn tiếng mà khiêu khích: "Chán? Đấy không phải là sự thật sao. Tôi thấy anh có vẻ như đã quên đi gốc gác của bản thân mình nên tôi nhắc lại cho anh nhớ."
Hoàng Anh không quan tâm lời nói của Minh Triết hay vẻ mặt của cậu ta ra sao, liền lạnh lùng đi qua, bỏ mặc ngoài tai những lời nói đó. Đúng lúc này bà Mai cũng có chút vội vàng đi ngang qua, thấy Hoàng Anh ở đây liền vui mừng đi tới: "Hoàng Anh, con đây rồi, mẹ tìm con mãi. Đang có vài vị khách quan trọng đang chờ, con đi cùng mẹ gặp họ đi."
Minh Triết không chịu bỏ qua, tiếp tục đầy thách thức lên tiếng: "Anh có được ngày hôm nay cũng là do mẹ anh hy sinh bản thân mình thôi. Cũng cực khổ cho bác gái quá rồi."
Hoàng Anh đang chuẩn bị đi thì dừng bước chân lại, bà Mai cũng bị lời nói khó hiểu của cậu ta mà quay đầu nhíu mày hỏi ngược: "Minh Triết, cháu đang nói cái gì vậy hả?"
Minh Triết cười tươi, làm ra vẻ đương nhiên: "Cháu đang nói sự thật thôi mà bác gái."
Hoàng Anh ở một bên lạnh lùng nhìn cậu ta: "Đừng có mà bịa đặt mà nói linh tinh về mẹ tôi."
Thấy Hoàng Anh đổi giọng, Minh Triết biết kế hoạch của mình đã thành công, cậu ta tiếp tục nói: "Nói linh tinh? Nếu mà nhân cách tốt đẹp thì làm gì đến mức ông nội nhất quyết phản đối cuộc hôn nhân của bác và bác tôi. Tại làm sao mà ông tôi không chịu nhận một đứa cháu như anh làm cháu đích tôn của dòng họ, lý do là gì chứ, trước đó chắc hẳn cũng đã làm ra việc gì đó..."
Bàn tay Hoàng Anh siết chặt muốn tiến về phía ông ta nhưng anh liền bị mẹ mình kéo lại, cũng đúng thời điểm đó xuất hiện quát lớn: "Câm miệng."
Mọi người trong khán phòng phút chốc giật mình quay về phía có âm thanh, liền thấy ông Quân đang có vẻ mặt rất không vui đi tới, phía sau là có cậu em trai út đang vội đi theo.
Ông Quân đi tới, nhìn mặt ông ta đang hết sức hống hách thì lạnh lùng nói: "Năm xưa tôi cho cậu một con đường sống nhưng cậu càng càng được nước lấn tới nhỉ, ăn nói hàm hồ. Lôi ra ngay cho tôi."
Ông Dũng cười lớn, tiếp lời: "Ăn nói hàm hồ, chính đó không phải là sự thật sao, đừng tưởng là người quyền cao chức trọng mà nói nào người ta cũng tin..."
Bảo an không dám chậm trễ, nhanh như cắt lôi ông ta đi.
Ông Dũng nhìn thấy ông Dũng được lôi đi, sự tức giận vẫn không được giảm đi chút nào. Nhận thấy đang có nhiều người bàn tán chỉ trỏ ông cũng đứng ra tuyên bố thẳng: "Tiện ở đây có đông đủ mọi người tôi cũng nói lại lần cuối. Nguyễn Hoàng Anh là con trai ruột của tôi, cũng là cháu trưởng của dòng họ Nguyễn. Toàn bộ những lời đồn bịa đặt kia không phải là sự thật."
Mọi người nghe xong tiếng bàn tán có phần giảm đi, không nhìn tiếp chỗ này mà quay ra hướng khác nói chuyện.
Ông Hùng đi đến cạnh anh trai, nói ngọt để giảm đi sự tức giận của ông Quân: "Dù gì hôm nay cũng là tiệc mừng thọ của anh, đừng để mấy chuyện linh tinh ảnh hưởng."
Lời khuyên của em trai như có tác dụng chút ít, sự bực tức trong lòng ông giảm đi đôi chút. Lúc này Hoàng Anh cũng quay người rời đi, gương mặt lạnh lùng không nhìn rõ ra được cảm xúc nào. Bà Mai còn vốn định kéo anh lại nhưng không được.
Sơn cũng theo dõi mọi chuyện từ đầu đến cuối, anh đứng cùng Bảo Ngọc khẽ thở dài: "Biết ngay là có chuyện mà."
Bảo Ngọc ở một bên lo lắng: "Không biết anh Hoàng Anh có thấy sao không nữa."
"Chúng ta chơi lâu với cậu ta rồi cũng hiểu mà, cậu ta không quan tâm đâu. Nhưng đây cũng là tiệc của gia đình, ai ngờ những việc như này vẫn có thể xảy ra được."
Nhìn về phía vẻ mặt của bố mẹ của Hoàng Anh khi nãy, Sơn lắc đầu ngao ngán: "Cuộc sống thượng lưu đúng là chẳng dễ dàng gì."
...
Hoàng Anh ra ngoài vườn đứng để cho thông thoáng một chút, từng cơn gió lạnh thổi mạnh, như đã xóa tan bao nhiêu muộn phiền đang đeo bám anh.
Khi trong lòng thấy dễ chịu hơn chút anh mới đi vào.
Anh quay trở lại phòng tiệc, liền bắt gặp Minh Triết đang ở đối diện đi tới. Anh ta nhìn anh mà cười khẩy chế nhạo.
"Anh tôi sao lại ở đây một mình thế này? Do hổ thẹn quá nên ở một góc tìm cách bình tĩnh à?"
Hoàng Anh dừng chân, đứng đối diện với anh ta, khóe miệng anh khẽ nâng lên: "Giờ tôi mới biết cậu khá là quan tâm người khác đấy."
Minh Triết đúc tay vào túi quần, bộ dáng kiêu ngạo và hống hách nhìn anh mà nói: "Đương nhiên rồi, phải quan tâm chứ. Dù sao anh cũng là đứa con hoang chịu nhiều ấm ức, tôi có lòng tốt mà, phải quan tâm anh nhiều hơn rồi."
Trong lời nói của mình, Minh Triết còn cố tình nhấn mạnh hai từ "Con hoang".
Khóe miệng Hoàng Anh nâng lên càng cao, trong lòng bội phục kẻ đối diện: "Bao nhiêu năm qua chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói, cậu không thấy chán à?"
Lặp đi lặp lại một câu nói cũ, bản thân anh cũng quá quen rồi.
Minh Triết nghe vậy cảm giác như bản thân vừa nghe được một câu chuyện cười, anh ta tiếp tục lớn tiếng mà khiêu khích: "Chán? Đấy không phải là sự thật sao. Tôi thấy anh có vẻ như đã quên đi gốc gác của bản thân mình nên tôi nhắc lại cho anh nhớ."
Hoàng Anh không quan tâm lời nói của Minh Triết hay vẻ mặt của cậu ta ra sao, liền lạnh lùng đi qua, bỏ mặc ngoài tai những lời nói đó. Đúng lúc này bà Mai cũng có chút vội vàng đi ngang qua, thấy Hoàng Anh ở đây liền vui mừng đi tới: "Hoàng Anh, con đây rồi, mẹ tìm con mãi. Đang có vài vị khách quan trọng đang chờ, con đi cùng mẹ gặp họ đi."
Minh Triết không chịu bỏ qua, tiếp tục đầy thách thức lên tiếng: "Anh có được ngày hôm nay cũng là do mẹ anh hy sinh bản thân mình thôi. Cũng cực khổ cho bác gái quá rồi."
Hoàng Anh đang chuẩn bị đi thì dừng bước chân lại, bà Mai cũng bị lời nói khó hiểu của cậu ta mà quay đầu nhíu mày hỏi ngược: "Minh Triết, cháu đang nói cái gì vậy hả?"
Minh Triết cười tươi, làm ra vẻ đương nhiên: "Cháu đang nói sự thật thôi mà bác gái."
Hoàng Anh ở một bên lạnh lùng nhìn cậu ta: "Đừng có mà bịa đặt mà nói linh tinh về mẹ tôi."
Thấy Hoàng Anh đổi giọng, Minh Triết biết kế hoạch của mình đã thành công, cậu ta tiếp tục nói: "Nói linh tinh? Nếu mà nhân cách tốt đẹp thì làm gì đến mức ông nội nhất quyết phản đối cuộc hôn nhân của bác và bác tôi. Tại làm sao mà ông tôi không chịu nhận một đứa cháu như anh làm cháu đích tôn của dòng họ, lý do là gì chứ, trước đó chắc hẳn cũng đã làm ra việc gì đó..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.