Chương 140: Đi cùng với giai nhân
Thanh Xuân Vội Vã
28/04/2023
Thời gian thắm thoắt trôi qua, thoắt cái đã đến ngày tổ chức bữa tiệc của Nhật Thực.
Buổi tối, cũng là thời điểm bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Hoàng Anh và Minh Anh cùng đi vào nơi tổ chức bữa tiệc, Ngày hôm nay Hoàng Anh diện một bộ vest đen lịch lãm, cà vạt cũng phối màu đen, được kẹp một cái kẹp kim loại nhỏ sáng loáng. Tóc mái được vuốt gọn một bên, cùng với gương mặt đẹp trai nhưng cũng không kém phần lạnh lùng. Tổng thể trông rất đẹp trai lịch lãm.
Minh Anh thì diện một bộ váy trắng khá kín đáo, bộ váy nhìn qua trông có vẻ hơi cổ hủ nhưng khi khoác lên người cô thì đẹp đẽ đến lạ. Nay cô trang điểm khá nhẹ nhàng, đeo thêm vài đồ trang sức. Trông xinh đẹp y như một cô công chúa đến từ xứ sở thần tiên.
Nay Hoàng Anh cũng ăn mặc trông kỹ càng như thế sao cô có thể kém cạnh như vậy được? Đương nhiên là không rồi.
Nam thì đẹp trai lịch lãm, nữ thì xinh đẹp duyên dáng. Cả hai lại đi cùng nhau, cho nên sự xuất hiện của hai người rất nhanh chóng thu hút được nhiều sự chú ý.
Hai người vừa bước vào nơi tổ chức bữa tiệc, liền có phục vụ đem đến một khay chứa những ly rượu vang. Hai người tùy ý chọn lấy một ly để cầm theo.
Rất nhanh cả hai người đã gặp được một vị đối tác, Hoàng Anh cùng người đó đứng lại chào hỏi.
"Nguyễn tổng." Người đàn ông đứng trước Hoàng Anh, chào hỏi.
Hoàng Anh cũng lịch sự chào hỏi lại: "Đoàn tổng."
Cả hai cùng nhau bắt tay nhau, Đoàn Nhật Minh liếc qua bóng hồng đang đứng sau Hoàng Anh rồi bật cười, dùng ánh mắt sâu xa hỏi.
"Quen biết cậu bao nhiêu năm, mọi lần dự tiệc toàn thấy cậu đi với trợ lý nam. Không ngờ hôm nay có thế tận mắt nhìn thấy cậu đi cùng với giai nhân như vậy."
Hoàng Anh: "..."
Minh Anh: "..."
Giai nhân?
Trong phút chốc, khóe miệng cả hai khẽ giật giật.
Ý tứ trong câu nói của người đối diện cả hai người đương nhiên hiểu rõ.
Hoàng Anh nghe vậy thì mỉm cười, giữ thái độ bình tĩnh mà đáp lại: "Đây là trợ lý mới của tôi, không phải giai nhân gì đó đâu."
"À, hóa ra là vậy, xin lỗi đã hiểu lầm. Chào cô, tôi là giám đốc công ty Đoàn Hứa."
Lời dứt, người đàn ông kia cũng chìa tay, hướng phía Minh Anh.
Minh Anh đương nhiên cũng hiểu rõ phép lịch sự tối thiểu, cô cũng giữ thái độ hòa nhã mỉm cười, giơ tay bắt tay với người ta: "Rất hân hạnh được gặp ngài, tôi là trợ lý của Nguyễn tổng."
Thường bắt tay nhau sẽ ở trong thời gian rất ngắn, vậy mà Minh Anh dường như cảm thấy người trước mắt có vài phần cố ý nắm tay cô lâu hơn một chút và tay của hắn ta có dùng thêm lực.
Minh Anh vẫn giữ nguyên nụ cười, cho đến khi cô khẽ giảy nảy bàn tay mình hắn ta mới buông tay ra. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, quay sang trò chuyện với Hoàng Anh tiếp về vài vấn đề công việc và làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Minh Anh khẽ liếc hắn ta, nghiến răng.
Hàm ý trong hành động như thế tưởng cô là đứa ngu không biết cái gì à?
Đàn ông đúng là chả tên nào là tốt lành cả!
...
Ở một góc khác, người đàn ông nhìn về phía Giang Thư, mỉm cười đánh giá: "Nay em mặc bộ đồ này đẹp lắm."
Giang Thư tươi cười, khoác lấy tay anh trai: "Đương nhiên rồi, em gái anh mặc gì mà chả đẹp."
Người đàn ông nhìn Giang Thư, tận tình chỉ bảo: "Bữa tiệc này có rất nhiều người có vị thế cao, tý có gì cùng anh đi làm quen với họ. Nó sẽ rất có tác dụng với việc quản lý sau này của em."
Giang Thư gật đầu: "Em hiết mà."
Suy nghĩ trong lòng một chút, Giang Thư có vài phần dè dặt hỏi anh trai mình: "Nghe nói hôm nay con trai chủ tịch Nguyễn cũng đã đến phải không anh?"
Người đàn ông nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, liếc cô, lông mày nhíu lại: "Em vẫn còn hâm mộ cậu ta đấy à?"
Giang Thư vội vàng phủ nhận: "Không... Không có...."
"Vậy tại sao lại hỏi đến cậu ta." người đàn ông không bỏ qua mà tiếp tục truy hỏi.
"Không phải trên thương trường anh ta cũng là kẻ có tiếng tăm sao, em cũng chỉ mong muốn gặp để xem mà học hỏi kinh nghiệm."
"Tốt nhất là em nên dập tắt cái ý nghĩ đó đi. Gia đình ta thuộc về phe Phan Thị, tốt nhất đừng có liên can gì đến nhà họ Nguyễn cả. Em cũng chơi thân với Hà My, em cũng biết rồi đấy."
Giang Thư trả lời có vài phần dè dặt: "Em... Em hiểu mà."
"Em hiểu thì tốt."
...
Minh Anh và Hoàng Anh cùng nhau đi gặp thêm một số đối tác nữa, Minh Anh chợt nhận ra công việc này cũng không mệt mỏi lắm, chỉ cần đi cùng anh, chào hỏi nguời ta, cũng không phải nói năng quá nhiều. Nói chung cũng khá nhàn.
Nhưng mà có lẽ do sức khỏe đang không tốt, hay do trong đầu đang vài suy nghĩ linh tinh. Cho nên ở lâu tại nơi đây làm Minh Anh có chút đau đầu và mệt mỏi với không khí khá ồn ào này.
Đang cùng anh đi gặp vài người, Minh Anh vô tình gặp phải người không muốn gặp...
Cô nhìn về phía trước, thấy Giang Thư đang khoác tay với người đàn ông cười nói vui vẻ. Khi trước cũng gặp anh ta vài lần, cũng có một chút ấn tượng, anh ta là anh trai của Giang Thư.
Không ngờ lại gặp phải cô ta trong hoàn cảnh này.
Buổi tối, cũng là thời điểm bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Hoàng Anh và Minh Anh cùng đi vào nơi tổ chức bữa tiệc, Ngày hôm nay Hoàng Anh diện một bộ vest đen lịch lãm, cà vạt cũng phối màu đen, được kẹp một cái kẹp kim loại nhỏ sáng loáng. Tóc mái được vuốt gọn một bên, cùng với gương mặt đẹp trai nhưng cũng không kém phần lạnh lùng. Tổng thể trông rất đẹp trai lịch lãm.
Minh Anh thì diện một bộ váy trắng khá kín đáo, bộ váy nhìn qua trông có vẻ hơi cổ hủ nhưng khi khoác lên người cô thì đẹp đẽ đến lạ. Nay cô trang điểm khá nhẹ nhàng, đeo thêm vài đồ trang sức. Trông xinh đẹp y như một cô công chúa đến từ xứ sở thần tiên.
Nay Hoàng Anh cũng ăn mặc trông kỹ càng như thế sao cô có thể kém cạnh như vậy được? Đương nhiên là không rồi.
Nam thì đẹp trai lịch lãm, nữ thì xinh đẹp duyên dáng. Cả hai lại đi cùng nhau, cho nên sự xuất hiện của hai người rất nhanh chóng thu hút được nhiều sự chú ý.
Hai người vừa bước vào nơi tổ chức bữa tiệc, liền có phục vụ đem đến một khay chứa những ly rượu vang. Hai người tùy ý chọn lấy một ly để cầm theo.
Rất nhanh cả hai người đã gặp được một vị đối tác, Hoàng Anh cùng người đó đứng lại chào hỏi.
"Nguyễn tổng." Người đàn ông đứng trước Hoàng Anh, chào hỏi.
Hoàng Anh cũng lịch sự chào hỏi lại: "Đoàn tổng."
Cả hai cùng nhau bắt tay nhau, Đoàn Nhật Minh liếc qua bóng hồng đang đứng sau Hoàng Anh rồi bật cười, dùng ánh mắt sâu xa hỏi.
"Quen biết cậu bao nhiêu năm, mọi lần dự tiệc toàn thấy cậu đi với trợ lý nam. Không ngờ hôm nay có thế tận mắt nhìn thấy cậu đi cùng với giai nhân như vậy."
Hoàng Anh: "..."
Minh Anh: "..."
Giai nhân?
Trong phút chốc, khóe miệng cả hai khẽ giật giật.
Ý tứ trong câu nói của người đối diện cả hai người đương nhiên hiểu rõ.
Hoàng Anh nghe vậy thì mỉm cười, giữ thái độ bình tĩnh mà đáp lại: "Đây là trợ lý mới của tôi, không phải giai nhân gì đó đâu."
"À, hóa ra là vậy, xin lỗi đã hiểu lầm. Chào cô, tôi là giám đốc công ty Đoàn Hứa."
Lời dứt, người đàn ông kia cũng chìa tay, hướng phía Minh Anh.
Minh Anh đương nhiên cũng hiểu rõ phép lịch sự tối thiểu, cô cũng giữ thái độ hòa nhã mỉm cười, giơ tay bắt tay với người ta: "Rất hân hạnh được gặp ngài, tôi là trợ lý của Nguyễn tổng."
Thường bắt tay nhau sẽ ở trong thời gian rất ngắn, vậy mà Minh Anh dường như cảm thấy người trước mắt có vài phần cố ý nắm tay cô lâu hơn một chút và tay của hắn ta có dùng thêm lực.
Minh Anh vẫn giữ nguyên nụ cười, cho đến khi cô khẽ giảy nảy bàn tay mình hắn ta mới buông tay ra. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, quay sang trò chuyện với Hoàng Anh tiếp về vài vấn đề công việc và làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Minh Anh khẽ liếc hắn ta, nghiến răng.
Hàm ý trong hành động như thế tưởng cô là đứa ngu không biết cái gì à?
Đàn ông đúng là chả tên nào là tốt lành cả!
...
Ở một góc khác, người đàn ông nhìn về phía Giang Thư, mỉm cười đánh giá: "Nay em mặc bộ đồ này đẹp lắm."
Giang Thư tươi cười, khoác lấy tay anh trai: "Đương nhiên rồi, em gái anh mặc gì mà chả đẹp."
Người đàn ông nhìn Giang Thư, tận tình chỉ bảo: "Bữa tiệc này có rất nhiều người có vị thế cao, tý có gì cùng anh đi làm quen với họ. Nó sẽ rất có tác dụng với việc quản lý sau này của em."
Giang Thư gật đầu: "Em hiết mà."
Suy nghĩ trong lòng một chút, Giang Thư có vài phần dè dặt hỏi anh trai mình: "Nghe nói hôm nay con trai chủ tịch Nguyễn cũng đã đến phải không anh?"
Người đàn ông nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, liếc cô, lông mày nhíu lại: "Em vẫn còn hâm mộ cậu ta đấy à?"
Giang Thư vội vàng phủ nhận: "Không... Không có...."
"Vậy tại sao lại hỏi đến cậu ta." người đàn ông không bỏ qua mà tiếp tục truy hỏi.
"Không phải trên thương trường anh ta cũng là kẻ có tiếng tăm sao, em cũng chỉ mong muốn gặp để xem mà học hỏi kinh nghiệm."
"Tốt nhất là em nên dập tắt cái ý nghĩ đó đi. Gia đình ta thuộc về phe Phan Thị, tốt nhất đừng có liên can gì đến nhà họ Nguyễn cả. Em cũng chơi thân với Hà My, em cũng biết rồi đấy."
Giang Thư trả lời có vài phần dè dặt: "Em... Em hiểu mà."
"Em hiểu thì tốt."
...
Minh Anh và Hoàng Anh cùng nhau đi gặp thêm một số đối tác nữa, Minh Anh chợt nhận ra công việc này cũng không mệt mỏi lắm, chỉ cần đi cùng anh, chào hỏi nguời ta, cũng không phải nói năng quá nhiều. Nói chung cũng khá nhàn.
Nhưng mà có lẽ do sức khỏe đang không tốt, hay do trong đầu đang vài suy nghĩ linh tinh. Cho nên ở lâu tại nơi đây làm Minh Anh có chút đau đầu và mệt mỏi với không khí khá ồn ào này.
Đang cùng anh đi gặp vài người, Minh Anh vô tình gặp phải người không muốn gặp...
Cô nhìn về phía trước, thấy Giang Thư đang khoác tay với người đàn ông cười nói vui vẻ. Khi trước cũng gặp anh ta vài lần, cũng có một chút ấn tượng, anh ta là anh trai của Giang Thư.
Không ngờ lại gặp phải cô ta trong hoàn cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.