Chương 95: Không đáng mặt đàn ông
Thanh Xuân Vội Vã
23/04/2023
Vừa xử lý xong nốt tên kia, Sơn cũng trở lại cùng với tên đàn em nhát gan kia, đạp hắn về phía anh em đang đổ gục của mình, đương nhiên là tình cảnh của hắn ta cũng không ổn áp hơn tý nào so với hai người còn lại.
Bốn kẻ lưu manh đã đổ gục, còn hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau thì chẳng hề bị thương chút nào, quần áo vẫn gọn gàng chỉnh tề, như thể chưa có vụ ẩu đả nào cả.
Sơn nhìn về phía bốn tên côn đồ đang nằm lăn lộn kêu oai oái, tay vỗ vỗ phủi bụi, giọng điệu khinh bỉ: "Còn tưởng thế nào."
Nói xong anh liền tìm kiếm xung quanh, lại nhìn thấy cô gái vẫn trong trạng thái hoảng sợ ôm chặt lấy đầu gối, không nhìn rõ gương mặt, anh liền khẽ đẩy Hoàng Anh một cái để ra hiệu, còn mình thì giải quyết vấn đề của mấy tên du côn này đã. May mắn lại thấy có một đoạn dây thừng khá dài, anh liền cầm lấy để trói bọn họ lại.
Hoàng Anh nhìn về phía cô gái, có lòng tốt hỏi han "Cô vẫn ổn chứ?"
Khánh Ngân run rẩy ôm chặt lấy đầu gối, dù nguy hiểm đã qua đi nhưng cô vẫn chưa hết hoảng sợ, ngẩng đầu: "Cảm ơn hai anh đã giúp đỡ, tôi... Tôi vẫn ổn."
Hoàng Anh còn đang phân vân rằng mình có nên cởi áo khoác ngoài để khoác lên người cô không, vì chiếc áo sơ mi bên ngoài của cô giờ cũng đã rách tơi tả rồi, để người phụ nữ đang trong tình cảnh xấu hổ kia mà không giúp đỡ thì không đáng mặt đàn ông gì cả. Nhưng cho đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của cô, anh có chút giật mình.
"Là cô à?"
Khánh Ngân cũng bất ngờ không kém, đây chẳng phải là cấp trên của Minh Anh đây sao? Không ngờ người cứu giúp cô lại là anh, ban nãy do hoảng sợ quá cô cứ ngồi co ro một chỗ, biết là hai người đến cứu mình, nhưng lại không ngờ một trong số đó là là anh.
Khánh Ngân còn đang định mở miệng đáp lời thì Sơn lúc này vừa trói lại bọn côn đồ lại, nghe Hoàng Anh nói vậy liền thấy hiếu kỳ hỏi: "Cậu quen cô gái này à?"
Vừa nói vừa quay sang chỗ đối diện, lần này thì đến lượt Sơn bất ngờ trợn mắt, vội chạy đến: "Khánh Ngân, là cô sao? Cô... Cô có ổn không?"
Khánh Ngân bị bất ngờ lần hai, vừa nãy quá hoảng sợ mà không để ý người tới cứu là anh nữa. Nhìn thấy người trong lòng như vậy, cảm giác sợ hãi vừa nãy, không hiểu sao vơi bớt vài phần.
Khánh Ngân cảm kích mà cảm ơn hai người: "Không sao, tôi vẫn ổn, may là có hai anh đến kịp."
Nếu hai người họ không tới, cô không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ có thể xảy ra trong tối nay nữa, và cô sẽ phải làm sao để đối mặt nữa.
"Không sao là tốt rồi... À..." Sơn giờ mới nhận ra áo Khánh Ngân bị rách, làm cô đang chật vật để ôm lấy thân mình, anh theo phản xạ vội quay sang chỗ khác, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai cô: "Cô khoác tạm vào đi!"
Khánh Ngân ngẩng đầu lên nhìn anh, trái tim phút chốc ấm áp đến lạ thường. Nhìn thái độ quan tâm mình của anh, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
"..." Hoàng Anh đứng đó, trong đầu là một loạt dấu hỏi đi ngang qua.
...
Minh Anh chạy đến con ngõ tối đen kia. Sự tối tăm ở phía trước làm cả người cô run lên, chân không hiểu sao lại lùi đi vài bước.
Bóng đêm...
Bóng đêm...
Nhưng bên trong là người bạn thân nhất của cô, và cô ấy đang gặp nguy hiểu, chẳng lẽ cô vẫn đứng đây thấy chết mà không cứu?
Minh Anh hít sâu một hơi để bản thân trở nên bình tĩnh, vội lấy điện thoại ra bật đèn lên mặc dù hai tay đang run lên, nhắm chặt mắt một lần rồi vội chạy vào bên trong.
Chạy được một lúc, Minh Anh bắt đầu nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, cô nhìn thấy Khánh Ngân đang ngồi đó, đối diện cô ấy là một người đàn ông, ánh sáng mờ ảo làm cô không nhìn rõ biểu cảm của hai người. Trong đầu cô giờ chỉ có một suy nghĩ tên kia chắc chắn là kẻ xấu xa định làm hại bạn cô.
Trong khi Sơn đang gọi đồng đội đến xử lý vụ việc, thì Hoàng Anh đứng đó nhất thời không biết làm gì.
Khánh Ngân giờ đã bình tĩnh hơn chút. Nhìn về Hoàng Anh phía đối diện, chần chừ một lúc liền hỏi anh: "Anh có thể cho tôi mượn điện thoại không? điện thoại của tôi vừa bị rơi mất."
Hoàng Anh đồng ý với yêu cầu này của cô, lấy từ túi áo ra điện thoại, mở khóa ra rồi tiến đến muốn đưa cho Khánh Ngân.
"Tên khốn kia, tránh xa bạn tao ra!" Minh Anh chạy từ ngoài vào gào lên. Cả ba người đều hết sức bất ngờ khi nghe thấy tiếng hét, Hoàng Anh còn đang định quay ra chỗ có tiếng hét. Ai ngờ chưa kịp quay sang. Một lực rất mạnh va thẳng mặt anh, bị quá bất ngờ làm anh không kịp phòng bị, ngã nhào ra đất, điện thoại chưa kịp đưa cũng bị văng sang một bên, đầu anh thì đập mạnh xuống đống vỏ chai vỡ vụn ban nãy. Sự đau đớn lập tức lan tỏa làm anh nhíu chặt lông mày.
Sau khi dùng một cước đá bay Hoàng Anh làm anh ngã luôn sang một bên, Minh Anh vội chạy đến chỗ Khánh Ngân, thấy áo trong cô rách tơi tả thì hoảng loạn: "Tên khốn kia đã làm gì mày, mày vẫn ổn chứ!"
Sau giây phút thất thần, Khánh Ngân mặt mếu như muốn khóc tới nơi, nhìn Hoàng Anh đang nằm ở đằng xa, rồi lại nhìn Sơn đang đứng đơ ở một chỗ, tức giận kéo Minh Anh đang có ý định vùng lên đánh tiếp: "Mày bị điên à, mày vừa đánh phải người đã cứu tao đấy, đám khốn nạn bị xử xong rồi đang ở một góc kia kìa."
Bốn kẻ lưu manh đã đổ gục, còn hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau thì chẳng hề bị thương chút nào, quần áo vẫn gọn gàng chỉnh tề, như thể chưa có vụ ẩu đả nào cả.
Sơn nhìn về phía bốn tên côn đồ đang nằm lăn lộn kêu oai oái, tay vỗ vỗ phủi bụi, giọng điệu khinh bỉ: "Còn tưởng thế nào."
Nói xong anh liền tìm kiếm xung quanh, lại nhìn thấy cô gái vẫn trong trạng thái hoảng sợ ôm chặt lấy đầu gối, không nhìn rõ gương mặt, anh liền khẽ đẩy Hoàng Anh một cái để ra hiệu, còn mình thì giải quyết vấn đề của mấy tên du côn này đã. May mắn lại thấy có một đoạn dây thừng khá dài, anh liền cầm lấy để trói bọn họ lại.
Hoàng Anh nhìn về phía cô gái, có lòng tốt hỏi han "Cô vẫn ổn chứ?"
Khánh Ngân run rẩy ôm chặt lấy đầu gối, dù nguy hiểm đã qua đi nhưng cô vẫn chưa hết hoảng sợ, ngẩng đầu: "Cảm ơn hai anh đã giúp đỡ, tôi... Tôi vẫn ổn."
Hoàng Anh còn đang phân vân rằng mình có nên cởi áo khoác ngoài để khoác lên người cô không, vì chiếc áo sơ mi bên ngoài của cô giờ cũng đã rách tơi tả rồi, để người phụ nữ đang trong tình cảnh xấu hổ kia mà không giúp đỡ thì không đáng mặt đàn ông gì cả. Nhưng cho đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của cô, anh có chút giật mình.
"Là cô à?"
Khánh Ngân cũng bất ngờ không kém, đây chẳng phải là cấp trên của Minh Anh đây sao? Không ngờ người cứu giúp cô lại là anh, ban nãy do hoảng sợ quá cô cứ ngồi co ro một chỗ, biết là hai người đến cứu mình, nhưng lại không ngờ một trong số đó là là anh.
Khánh Ngân còn đang định mở miệng đáp lời thì Sơn lúc này vừa trói lại bọn côn đồ lại, nghe Hoàng Anh nói vậy liền thấy hiếu kỳ hỏi: "Cậu quen cô gái này à?"
Vừa nói vừa quay sang chỗ đối diện, lần này thì đến lượt Sơn bất ngờ trợn mắt, vội chạy đến: "Khánh Ngân, là cô sao? Cô... Cô có ổn không?"
Khánh Ngân bị bất ngờ lần hai, vừa nãy quá hoảng sợ mà không để ý người tới cứu là anh nữa. Nhìn thấy người trong lòng như vậy, cảm giác sợ hãi vừa nãy, không hiểu sao vơi bớt vài phần.
Khánh Ngân cảm kích mà cảm ơn hai người: "Không sao, tôi vẫn ổn, may là có hai anh đến kịp."
Nếu hai người họ không tới, cô không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ có thể xảy ra trong tối nay nữa, và cô sẽ phải làm sao để đối mặt nữa.
"Không sao là tốt rồi... À..." Sơn giờ mới nhận ra áo Khánh Ngân bị rách, làm cô đang chật vật để ôm lấy thân mình, anh theo phản xạ vội quay sang chỗ khác, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai cô: "Cô khoác tạm vào đi!"
Khánh Ngân ngẩng đầu lên nhìn anh, trái tim phút chốc ấm áp đến lạ thường. Nhìn thái độ quan tâm mình của anh, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
"..." Hoàng Anh đứng đó, trong đầu là một loạt dấu hỏi đi ngang qua.
...
Minh Anh chạy đến con ngõ tối đen kia. Sự tối tăm ở phía trước làm cả người cô run lên, chân không hiểu sao lại lùi đi vài bước.
Bóng đêm...
Bóng đêm...
Nhưng bên trong là người bạn thân nhất của cô, và cô ấy đang gặp nguy hiểu, chẳng lẽ cô vẫn đứng đây thấy chết mà không cứu?
Minh Anh hít sâu một hơi để bản thân trở nên bình tĩnh, vội lấy điện thoại ra bật đèn lên mặc dù hai tay đang run lên, nhắm chặt mắt một lần rồi vội chạy vào bên trong.
Chạy được một lúc, Minh Anh bắt đầu nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, cô nhìn thấy Khánh Ngân đang ngồi đó, đối diện cô ấy là một người đàn ông, ánh sáng mờ ảo làm cô không nhìn rõ biểu cảm của hai người. Trong đầu cô giờ chỉ có một suy nghĩ tên kia chắc chắn là kẻ xấu xa định làm hại bạn cô.
Trong khi Sơn đang gọi đồng đội đến xử lý vụ việc, thì Hoàng Anh đứng đó nhất thời không biết làm gì.
Khánh Ngân giờ đã bình tĩnh hơn chút. Nhìn về Hoàng Anh phía đối diện, chần chừ một lúc liền hỏi anh: "Anh có thể cho tôi mượn điện thoại không? điện thoại của tôi vừa bị rơi mất."
Hoàng Anh đồng ý với yêu cầu này của cô, lấy từ túi áo ra điện thoại, mở khóa ra rồi tiến đến muốn đưa cho Khánh Ngân.
"Tên khốn kia, tránh xa bạn tao ra!" Minh Anh chạy từ ngoài vào gào lên. Cả ba người đều hết sức bất ngờ khi nghe thấy tiếng hét, Hoàng Anh còn đang định quay ra chỗ có tiếng hét. Ai ngờ chưa kịp quay sang. Một lực rất mạnh va thẳng mặt anh, bị quá bất ngờ làm anh không kịp phòng bị, ngã nhào ra đất, điện thoại chưa kịp đưa cũng bị văng sang một bên, đầu anh thì đập mạnh xuống đống vỏ chai vỡ vụn ban nãy. Sự đau đớn lập tức lan tỏa làm anh nhíu chặt lông mày.
Sau khi dùng một cước đá bay Hoàng Anh làm anh ngã luôn sang một bên, Minh Anh vội chạy đến chỗ Khánh Ngân, thấy áo trong cô rách tơi tả thì hoảng loạn: "Tên khốn kia đã làm gì mày, mày vẫn ổn chứ!"
Sau giây phút thất thần, Khánh Ngân mặt mếu như muốn khóc tới nơi, nhìn Hoàng Anh đang nằm ở đằng xa, rồi lại nhìn Sơn đang đứng đơ ở một chỗ, tức giận kéo Minh Anh đang có ý định vùng lên đánh tiếp: "Mày bị điên à, mày vừa đánh phải người đã cứu tao đấy, đám khốn nạn bị xử xong rồi đang ở một góc kia kìa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.