Chương 100: Lạnh lùng quá đi
Thanh Xuân Vội Vã
23/04/2023
Hai người đàn ông hướng từ bên trong ra, hai người phụ nữ lại hướng từ bên ngoài. Bốn người nhất thời chạm mặt nhau ngay giữa cổng đồn công an.
Minh Anh đang trong tâm trạng lo sợ đủ thứ chuyện, đi cùng Khánh Ngân ra đồn công an cho đứa bạn mình đỡ sợ. Không ngờ lại chạm mặt oan gia, cô nhìn thấy Hoàng Anh trong lòng lại càng loạn hơn, tim đập bình bịch.
May có Khánh Ngân phản ứng kịp, vội lên tiếng chào hỏi: "Chào hai anh!"
Minh Anh lúc này cũng vội mở miệng chào hỏi: "Chào giám đốc!"
Sơn thấy hai người thì mỉm cười, rất hồ hởi lên tiếng: "Chào hai quý cô. Hôm qua thì cũng đã lấy lời khai rồi, nhưng có một vài vấn đề nên phải lấy lại lời khai, làm mọi người phải vất vả rồi."
Minh Anh: "..." Người này dẻo miệng ghê, bảo sao bạn mình lại thích thầm.
Khánh Ngân: "Không có gì cả đâu, anh khách sáo quá rồi."
Nhìn thấy Hoàng Anh vẻ mặt lạnh tanh, không thấy mở miệng nói câu gì, đứng lù lù như một tảng băng, đem đến cho người ta sự lạnh lẽo. Ngẫm nghĩ đôi chút, Khánh Ngân liền hướng về phía Hoàng Anh mở lời: "Hôm qua anh đi vội quá, làm tôi chưa có dịp để cảm ơn anh. Hôm nay may mắn được gặp được anh như vậy, tôi muốn nói cảm ơn anh rất nhiều vì tối qua đã cùng với anh Sơn giúp đỡ tôi."
Hoàng Anh liếc nhìn cô, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Không có gì, việc nên làm thôi!"
Anh cũng chưa đến mức là thằng đàn ông tồi thấy nạn mà không cứu đến thế.
Ông thần này cuối cùng cũng chịu nói một câu, Khánh Ngân được đà nói tiếp: "Tôi cũng xin lỗi anh rất nhiều, cũng vì tôi mà anh bị thương như vậy, thật xin lỗi. Vết thương của anh có đỡ hơn chưa?"
Rõ ràng là có lòng tốt đi cứu cô, chưa kịp trả ơn cho đàng hoàng mà đã bị đứa bạn mình làm cho bị thương đến sứt đầu mẻ trán như này.
Đối với người không liên can, Hoàng Anh cũng không để tâm đến, nói: "Cũng không phải lỗi của cô, nên cô cũng không phải nói vậy đâu."
Làm sai thì sẽ thấy chột dạ, Minh Anh trong lúc khẽ liếc nhìn anh lại vô tình chạm mắt nhau. Trong thâm tâm nổ uỳnh một cái, có chút lắp bắp:
"Giám... Giám đốc, tôi với anh có thể cùng nói chuyện riêng một chút không?"
Sơn ở vị trí trung gian, liền góp câu giảng hòa: "À đúng rồi, hai người cũng nên nói chuyện chút đi."
Minh Anh: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Hoàng Anh lạnh lùng cắt ngang: "Không có chuyện gì để nói cả!"
Sơn: "..."
Khánh Ngân: "..."
Minh Anh: "...''
Lạnh lùng quá...
Thấy tình hình có vẻ hơi căng, mà cô gái đối diện cũng bị Hoàng Anh dọa cho phát hoảng, Sơn thấy cũng thương tâm: "Cậu cũng vừa lấy lại lời khai rồi, bạn Khánh Ngân cũng không phải lấy lời khai. Trong lúc chờ tôi với Khánh Ngân đi vào thì hai người cũng cứ nói chuyện đi.'
Nói xong liền hướng về phía Khánh Ngân mở miệng: "Khánh Ngân, đi thôi."
Khánh Ngân biết ý cũng vội đi theo Sơn vào bên trong: "Tôi cũng nghĩ như thế đó, vậy tôi với anh Sơn đi trước nha."
Hai người nhanh chóng đi vào bên trong, để lại ngoài này còn có Minh Anh và Hoàng Anh.
Hoàng Anh: "..."
Minh Anh nhìn mặt ai đó đang có chùa khó coi thì cười gượng: "A haha, tôi thấy đối diện có quán cà phê đó, chúng ta có thể vào ngồi nói chuyện không?"
...
Trong quán cà phê gần công an quận, Minh Anh ngồi đối diện Hoàng Anh, nhìn miếng bắng gạc trắng lấp ló dưới mái tóc đen, trong lòng cô lại càng chột dạ hơn. Đáy lòng vừa thấy tội lỗi và thấy lo lắng.
Trời đất ạ, đánh anh ta cũng không phải một lần. Mà tính nghiêm trọng lại càng lúc càng tăng cao nữa chứ.
Thấy đối phương không chịu nói gì, Hoàng Anh cũng mất kiên nhẫn mở miệng, hỏi: "Rốt cuộc cô muốn nói gì, nói nhanh đi."
Minh Anh sắp xếp lại từ ngữ đã chuẩn bị sẵn trong đầu, thấy ổn thỏa rồi mới nói ra; "Thật ra tôi muốn xin lỗi về việc làm anh bị thương tối qua, thêm việc làm vỡ chiếc vòng có nhiều giá trị của anh nữa. Nay tôi muốn hỏi, tôi với anh có thể giải quyết mọi chuyện bằng biện pháp hòa bình không?"
Hoàng Anh nhìn chằm chằm cô, cảm thấy khó hiểu: "Không phải hôm qua tôi đã nói rõ rồi sao?"
Minh Anh Muốn khóc tới nơi, ai mà chả nghe rõ tối quá anh nói gì, nhưng mà cứ để yên anh làm theo lời anh nói thì tôi phải làm sao đây?
Những trường hợp như này phải đi hòa giải chứ.
Đứng trên phương diện người đi hại người, phương án tối ưu lúc này là tìm cách hòa hoãn, làm dịu sự tức giận của ai kia: "Tôi biết, nhưng mà thay vì thiết lập đơn kiện, chúng ta có thể tự giải quyết trên phương pháp hòa bình mà đúng không? Mọi chi phí liên quan đến vết thương của anh, tôi sẽ đền bù. Và cả chuyện chiếc vòng của anh, chúng ta cũng có thể làm bản ghi nợ và trả dần tiền đó cho anh. Số tiền đó thực sự quá lớn, để có số tiền đó luôn trong thời gian này tôi thật không chuẩn bị kịp."
"Phải nói làm sao đây cô cũng thông minh đó nhỉ. Tôi giờ thông cảm cho cô rồi, rồi ai thông cảm cho tôi. Nếu đây là những lời cô muốn nói, muốn xin hòa giải, thì xin lỗi, tôi vẫn đi theo quyết định của mình. Công việc ở công ty cũng không cần cô nữa. Cô chính thức bị sa thải."
Minh Anh đang trong tâm trạng lo sợ đủ thứ chuyện, đi cùng Khánh Ngân ra đồn công an cho đứa bạn mình đỡ sợ. Không ngờ lại chạm mặt oan gia, cô nhìn thấy Hoàng Anh trong lòng lại càng loạn hơn, tim đập bình bịch.
May có Khánh Ngân phản ứng kịp, vội lên tiếng chào hỏi: "Chào hai anh!"
Minh Anh lúc này cũng vội mở miệng chào hỏi: "Chào giám đốc!"
Sơn thấy hai người thì mỉm cười, rất hồ hởi lên tiếng: "Chào hai quý cô. Hôm qua thì cũng đã lấy lời khai rồi, nhưng có một vài vấn đề nên phải lấy lại lời khai, làm mọi người phải vất vả rồi."
Minh Anh: "..." Người này dẻo miệng ghê, bảo sao bạn mình lại thích thầm.
Khánh Ngân: "Không có gì cả đâu, anh khách sáo quá rồi."
Nhìn thấy Hoàng Anh vẻ mặt lạnh tanh, không thấy mở miệng nói câu gì, đứng lù lù như một tảng băng, đem đến cho người ta sự lạnh lẽo. Ngẫm nghĩ đôi chút, Khánh Ngân liền hướng về phía Hoàng Anh mở lời: "Hôm qua anh đi vội quá, làm tôi chưa có dịp để cảm ơn anh. Hôm nay may mắn được gặp được anh như vậy, tôi muốn nói cảm ơn anh rất nhiều vì tối qua đã cùng với anh Sơn giúp đỡ tôi."
Hoàng Anh liếc nhìn cô, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Không có gì, việc nên làm thôi!"
Anh cũng chưa đến mức là thằng đàn ông tồi thấy nạn mà không cứu đến thế.
Ông thần này cuối cùng cũng chịu nói một câu, Khánh Ngân được đà nói tiếp: "Tôi cũng xin lỗi anh rất nhiều, cũng vì tôi mà anh bị thương như vậy, thật xin lỗi. Vết thương của anh có đỡ hơn chưa?"
Rõ ràng là có lòng tốt đi cứu cô, chưa kịp trả ơn cho đàng hoàng mà đã bị đứa bạn mình làm cho bị thương đến sứt đầu mẻ trán như này.
Đối với người không liên can, Hoàng Anh cũng không để tâm đến, nói: "Cũng không phải lỗi của cô, nên cô cũng không phải nói vậy đâu."
Làm sai thì sẽ thấy chột dạ, Minh Anh trong lúc khẽ liếc nhìn anh lại vô tình chạm mắt nhau. Trong thâm tâm nổ uỳnh một cái, có chút lắp bắp:
"Giám... Giám đốc, tôi với anh có thể cùng nói chuyện riêng một chút không?"
Sơn ở vị trí trung gian, liền góp câu giảng hòa: "À đúng rồi, hai người cũng nên nói chuyện chút đi."
Minh Anh: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Hoàng Anh lạnh lùng cắt ngang: "Không có chuyện gì để nói cả!"
Sơn: "..."
Khánh Ngân: "..."
Minh Anh: "...''
Lạnh lùng quá...
Thấy tình hình có vẻ hơi căng, mà cô gái đối diện cũng bị Hoàng Anh dọa cho phát hoảng, Sơn thấy cũng thương tâm: "Cậu cũng vừa lấy lại lời khai rồi, bạn Khánh Ngân cũng không phải lấy lời khai. Trong lúc chờ tôi với Khánh Ngân đi vào thì hai người cũng cứ nói chuyện đi.'
Nói xong liền hướng về phía Khánh Ngân mở miệng: "Khánh Ngân, đi thôi."
Khánh Ngân biết ý cũng vội đi theo Sơn vào bên trong: "Tôi cũng nghĩ như thế đó, vậy tôi với anh Sơn đi trước nha."
Hai người nhanh chóng đi vào bên trong, để lại ngoài này còn có Minh Anh và Hoàng Anh.
Hoàng Anh: "..."
Minh Anh nhìn mặt ai đó đang có chùa khó coi thì cười gượng: "A haha, tôi thấy đối diện có quán cà phê đó, chúng ta có thể vào ngồi nói chuyện không?"
...
Trong quán cà phê gần công an quận, Minh Anh ngồi đối diện Hoàng Anh, nhìn miếng bắng gạc trắng lấp ló dưới mái tóc đen, trong lòng cô lại càng chột dạ hơn. Đáy lòng vừa thấy tội lỗi và thấy lo lắng.
Trời đất ạ, đánh anh ta cũng không phải một lần. Mà tính nghiêm trọng lại càng lúc càng tăng cao nữa chứ.
Thấy đối phương không chịu nói gì, Hoàng Anh cũng mất kiên nhẫn mở miệng, hỏi: "Rốt cuộc cô muốn nói gì, nói nhanh đi."
Minh Anh sắp xếp lại từ ngữ đã chuẩn bị sẵn trong đầu, thấy ổn thỏa rồi mới nói ra; "Thật ra tôi muốn xin lỗi về việc làm anh bị thương tối qua, thêm việc làm vỡ chiếc vòng có nhiều giá trị của anh nữa. Nay tôi muốn hỏi, tôi với anh có thể giải quyết mọi chuyện bằng biện pháp hòa bình không?"
Hoàng Anh nhìn chằm chằm cô, cảm thấy khó hiểu: "Không phải hôm qua tôi đã nói rõ rồi sao?"
Minh Anh Muốn khóc tới nơi, ai mà chả nghe rõ tối quá anh nói gì, nhưng mà cứ để yên anh làm theo lời anh nói thì tôi phải làm sao đây?
Những trường hợp như này phải đi hòa giải chứ.
Đứng trên phương diện người đi hại người, phương án tối ưu lúc này là tìm cách hòa hoãn, làm dịu sự tức giận của ai kia: "Tôi biết, nhưng mà thay vì thiết lập đơn kiện, chúng ta có thể tự giải quyết trên phương pháp hòa bình mà đúng không? Mọi chi phí liên quan đến vết thương của anh, tôi sẽ đền bù. Và cả chuyện chiếc vòng của anh, chúng ta cũng có thể làm bản ghi nợ và trả dần tiền đó cho anh. Số tiền đó thực sự quá lớn, để có số tiền đó luôn trong thời gian này tôi thật không chuẩn bị kịp."
"Phải nói làm sao đây cô cũng thông minh đó nhỉ. Tôi giờ thông cảm cho cô rồi, rồi ai thông cảm cho tôi. Nếu đây là những lời cô muốn nói, muốn xin hòa giải, thì xin lỗi, tôi vẫn đi theo quyết định của mình. Công việc ở công ty cũng không cần cô nữa. Cô chính thức bị sa thải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.