Chương 186: Sỉ nhục người khác là thú vui
Thanh Xuân Vội Vã
23/05/2023
Hà My không chịu thua nói tiếp: "Có người chống lưng càng ngày càng hống hách đấy!"
Minh Anh khoanh tay trước ngực, đảo mắt, liếc xéo kẻ trước mắt: "Này Hà My, cô bớt cái thói kiếm cớ gây chuyện này đi. Chẳng lẽ cô nghe đồn ở đâu cái chuyện tôi với cái vị nhà họ Nguyễn kia nên đâm lòng ghen ghét, tính bỏ Gia Bảo rồi lôi kéo người họ Nguyễn về bên mình à."
Minh Anh nhận thấy xái giả thiết mình đưa ra nó cũng hợp lý lắm đó chứ. Vì ganh ghét cô cô ta có thể làm bất cứ việc gì.
Nhìn thái độ kiêu ngạo của Minh Anh làm Hà My càng tức tiết, cô ta cười nhạo chê bai: "Tôi không có vô liêm sỉ như cô, thân phận thấp hèn cố gắng tìm kiếm đại gia."
Máu Minh Anh sôi lên não, đang định phản bác thì một giọng nói phát ra từ sau lưng: "Hóa ra xỉ nhục người khác là thú vui của cô à?"
Giọng nói vang lên làm cả hai người phụ nữ đều giật mình, Hà My nhìn thấy anh thì không khỏi bất ngờ, hỏi: "Nguyễn tổng?"
Minh Anh cũng hết sức bất ngờ khi thấy anh đi đến, còn nói câu vừa rồi nữa.
Hoàng Anh đi tới gần cạnh hai người phụ nữ, đứng cạnh Minh Anh, như đang ở cùng chuyến tuyến với cô, bình thản nói: "Thân phận đại tiểu thư của Kiều Gia cũng không phải dạng vừa, nhưng lên tiếng nói những lời không hay với nhân viên của tôi như vậy không phải việc cô nên làm đâu."
Hà My như nhận ra nguyên do mà người đàn ông này đến đây mà nói vậy, mỉm cười nói: "Nguyễn tổng, tôi khuyên anh thật, nên cẩn thận với người phụ nữ này, cô ta không đơn giản như anh nghĩ đâu."
Hoàng Anh khẽ bật cười, ánh mắt sắc bén nhìn người đối diện: "Hình như vấn đề này không liên quan tới cô cả. Nhân viên của tôi tôi quản lý hình như chưa đến lượt cô lên tiếng."
Hà My nghe xong mà khóe miệng giật liên hồi, xong cô ta bật cười, nhìn Hoàng Anh và đáp lại một cách trào phúng: “Tôi quên mất điều quan trọng rồi. Anh bênh cô ta như vậy cũng đúng thôi mà!”
Hàm ý trong câu nói là gì, cả Minh Anh và Hoàng Anh đều hiểu. Minh Anh càng nghe càng cảm thấy bất lực, bất lực thật sự.
Hoàng Anh vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, bình tĩnh nói: “Cô Hà My, cô nên ăn nói cẩn thận một chút. Vô duyên vô cớ cáo buộc mối quan hệ của người khác, đó là điều nên làm sao?”
Minh Anh nghe vậy thì ngước mắt nhìn anh, có phần không tin.
Vừa nãy anh nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và cô ta rồi?
“À, hóa ra anh đang giải thích về mối quan hệ của hai người à?”
Ý cười của người đàn ông càng dâng cao, Hoàng Anh nói tiếp: “Giải thích sao? Cấp trên cấp dưới thì có gì để giải thích chứ? Tôi nhận ra ngoài vấn đề công việc, cô hình như quá quan tâm đến đời sống riêng tư của người ta như vậy đấy.”
Minh Anh nhìn anh, trong lòng suy ngẫm.
Ý anh đang âm thầm giải thích rồi?
Hà My nghe xong lời anh nói sắc mặt có chút biến đổi nhỏ, Minh Anh nhanh nhạy phát hiện ra. Nhưng sự thay đổi đó cũng chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, Hà My nhanh chóng khôi phục vẻ mặt cao ngạo, ra vẻ hiển nhiên nói: "Nguyễn tổng, không biết mối quan hệ của hai người là gì nhưng tôi chỉ có lòng tốt mà nhắc nhở anh thôi. Cẩn thận hối hận không kịp."
"Thay vì ở đây, lo việc bao đồng tôi thấy cô nên suy nghĩ kỹ càng lại việc mà bản thân đang làm đi, như là đứng đằng sau âm thầm ngáng chân ai đó, cản trở ai đó chẳng hạn. Như trước đó tôi đã nói với cô và Phan tổng rồi. Tôi nghĩ rằng Phan tổng sẽ quan tâm những việc đó hơn những việc này đấy."
"Anh..." Hà My phút chốc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Minh Anh: "..." Miệng lưỡi của người đàn ông cũng thật độc.
Hà My biết mình bị đuối lý, tức giận liếc xéo cả Hoàng Anh và Minh Anh, "Hừ" một tiếng rồi rời đi luôn.
Minh Anh thấy vậy liền ở đằng sau hơi lớn tiếng hỏi: "Không chào hỏi nhau cái rồi đi à?"
Hà My nghiến răng, siết chặt nắm tay, đi nhanh hơn.
Hoàng Anh nghe vậy thì liếc cô một cái, lại vô tình chạm phải ánh mắt cô, anh lập tức quay đi, hướng phía cửa đi đến. Minh Anh nhanh chóng đi theo anh.
Minh Anh đi cạnh anh, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Cảm ơn anh vừa nãy đã nói giúp tôi.”
Vừa nãy cũng là ý nói giúp cô, còn chọc tức cả Hà My, Minh Anh nhận thấy mình nên cảm ơn anh một chút.
Hoàng Anh vẫn nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn tôi. Dù gì cũng không tôn trọng nhân viên tôi cùng nói năng linh tinh, tôi không nói gì không phải bất bình thường sao.”
Minh Anh thấy lời nói của anh rất hợp lý, cũng không tìm ra được điểm phi lý nào cả, cô gật đầu cảm thán: “Cô ta dù sao cũng chỉ thích bịa đặt về người khác thôi, cứ thích gây sự.”
Cô Hoàng Anh khẽ trầm ngâm, một lúc lâu sau nhả ra ba từ: “Rất phiền phức!”
Nguyên do mà anh cảm thấy Kiều Hà My phiền phức là do một phần trước đó cô ta thường xuyên tới A&A, cố gắng thuyết phục anh bán lại công ty cho Phan Thị, nhì nhằng đến khó chịu. Nguyên do thứ hai là do cô ta quá lắm chuyện, suy diễn linh tinh cả chuyện đời tư riêng của anh như vậy.
Minh Anh khoanh tay trước ngực, đảo mắt, liếc xéo kẻ trước mắt: "Này Hà My, cô bớt cái thói kiếm cớ gây chuyện này đi. Chẳng lẽ cô nghe đồn ở đâu cái chuyện tôi với cái vị nhà họ Nguyễn kia nên đâm lòng ghen ghét, tính bỏ Gia Bảo rồi lôi kéo người họ Nguyễn về bên mình à."
Minh Anh nhận thấy xái giả thiết mình đưa ra nó cũng hợp lý lắm đó chứ. Vì ganh ghét cô cô ta có thể làm bất cứ việc gì.
Nhìn thái độ kiêu ngạo của Minh Anh làm Hà My càng tức tiết, cô ta cười nhạo chê bai: "Tôi không có vô liêm sỉ như cô, thân phận thấp hèn cố gắng tìm kiếm đại gia."
Máu Minh Anh sôi lên não, đang định phản bác thì một giọng nói phát ra từ sau lưng: "Hóa ra xỉ nhục người khác là thú vui của cô à?"
Giọng nói vang lên làm cả hai người phụ nữ đều giật mình, Hà My nhìn thấy anh thì không khỏi bất ngờ, hỏi: "Nguyễn tổng?"
Minh Anh cũng hết sức bất ngờ khi thấy anh đi đến, còn nói câu vừa rồi nữa.
Hoàng Anh đi tới gần cạnh hai người phụ nữ, đứng cạnh Minh Anh, như đang ở cùng chuyến tuyến với cô, bình thản nói: "Thân phận đại tiểu thư của Kiều Gia cũng không phải dạng vừa, nhưng lên tiếng nói những lời không hay với nhân viên của tôi như vậy không phải việc cô nên làm đâu."
Hà My như nhận ra nguyên do mà người đàn ông này đến đây mà nói vậy, mỉm cười nói: "Nguyễn tổng, tôi khuyên anh thật, nên cẩn thận với người phụ nữ này, cô ta không đơn giản như anh nghĩ đâu."
Hoàng Anh khẽ bật cười, ánh mắt sắc bén nhìn người đối diện: "Hình như vấn đề này không liên quan tới cô cả. Nhân viên của tôi tôi quản lý hình như chưa đến lượt cô lên tiếng."
Hà My nghe xong mà khóe miệng giật liên hồi, xong cô ta bật cười, nhìn Hoàng Anh và đáp lại một cách trào phúng: “Tôi quên mất điều quan trọng rồi. Anh bênh cô ta như vậy cũng đúng thôi mà!”
Hàm ý trong câu nói là gì, cả Minh Anh và Hoàng Anh đều hiểu. Minh Anh càng nghe càng cảm thấy bất lực, bất lực thật sự.
Hoàng Anh vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, bình tĩnh nói: “Cô Hà My, cô nên ăn nói cẩn thận một chút. Vô duyên vô cớ cáo buộc mối quan hệ của người khác, đó là điều nên làm sao?”
Minh Anh nghe vậy thì ngước mắt nhìn anh, có phần không tin.
Vừa nãy anh nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và cô ta rồi?
“À, hóa ra anh đang giải thích về mối quan hệ của hai người à?”
Ý cười của người đàn ông càng dâng cao, Hoàng Anh nói tiếp: “Giải thích sao? Cấp trên cấp dưới thì có gì để giải thích chứ? Tôi nhận ra ngoài vấn đề công việc, cô hình như quá quan tâm đến đời sống riêng tư của người ta như vậy đấy.”
Minh Anh nhìn anh, trong lòng suy ngẫm.
Ý anh đang âm thầm giải thích rồi?
Hà My nghe xong lời anh nói sắc mặt có chút biến đổi nhỏ, Minh Anh nhanh nhạy phát hiện ra. Nhưng sự thay đổi đó cũng chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, Hà My nhanh chóng khôi phục vẻ mặt cao ngạo, ra vẻ hiển nhiên nói: "Nguyễn tổng, không biết mối quan hệ của hai người là gì nhưng tôi chỉ có lòng tốt mà nhắc nhở anh thôi. Cẩn thận hối hận không kịp."
"Thay vì ở đây, lo việc bao đồng tôi thấy cô nên suy nghĩ kỹ càng lại việc mà bản thân đang làm đi, như là đứng đằng sau âm thầm ngáng chân ai đó, cản trở ai đó chẳng hạn. Như trước đó tôi đã nói với cô và Phan tổng rồi. Tôi nghĩ rằng Phan tổng sẽ quan tâm những việc đó hơn những việc này đấy."
"Anh..." Hà My phút chốc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Minh Anh: "..." Miệng lưỡi của người đàn ông cũng thật độc.
Hà My biết mình bị đuối lý, tức giận liếc xéo cả Hoàng Anh và Minh Anh, "Hừ" một tiếng rồi rời đi luôn.
Minh Anh thấy vậy liền ở đằng sau hơi lớn tiếng hỏi: "Không chào hỏi nhau cái rồi đi à?"
Hà My nghiến răng, siết chặt nắm tay, đi nhanh hơn.
Hoàng Anh nghe vậy thì liếc cô một cái, lại vô tình chạm phải ánh mắt cô, anh lập tức quay đi, hướng phía cửa đi đến. Minh Anh nhanh chóng đi theo anh.
Minh Anh đi cạnh anh, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Cảm ơn anh vừa nãy đã nói giúp tôi.”
Vừa nãy cũng là ý nói giúp cô, còn chọc tức cả Hà My, Minh Anh nhận thấy mình nên cảm ơn anh một chút.
Hoàng Anh vẫn nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn tôi. Dù gì cũng không tôn trọng nhân viên tôi cùng nói năng linh tinh, tôi không nói gì không phải bất bình thường sao.”
Minh Anh thấy lời nói của anh rất hợp lý, cũng không tìm ra được điểm phi lý nào cả, cô gật đầu cảm thán: “Cô ta dù sao cũng chỉ thích bịa đặt về người khác thôi, cứ thích gây sự.”
Cô Hoàng Anh khẽ trầm ngâm, một lúc lâu sau nhả ra ba từ: “Rất phiền phức!”
Nguyên do mà anh cảm thấy Kiều Hà My phiền phức là do một phần trước đó cô ta thường xuyên tới A&A, cố gắng thuyết phục anh bán lại công ty cho Phan Thị, nhì nhằng đến khó chịu. Nguyên do thứ hai là do cô ta quá lắm chuyện, suy diễn linh tinh cả chuyện đời tư riêng của anh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.