Chương 153: Thật không ngờ về duyên số này
Thanh Xuân Vội Vã
28/04/2023
Sáng hôm sau.
Công việc cũng đã hoàn thành xong, hôm nay cũng là thời gian nghĩ ngơi tự do. Hoàng Anh chưa có kế hoạch cho ngày hôm nay như nào cả nên sáng ra anh đi dạo loanh quanh khu nghỉ dưỡng, thế nào lại vô tình gặp phải người quen.
Trịnh Khả Như nhìn thấy anh cũng rất bất ngờ, xong cô ta vẫn thản nhiên mà đi đến chào hỏi: "Nguyễn tổng, lại gặp rồi. Cậu có việc ở thành phố này sao?"
Hoàng Anh cũng không ngờ đến sự trùng hợp này, lịch sự đến chào hỏi: "Đúng vậy. Không ngờ lại gặp Trịnh tổng nhanh như vậy! Có lẽ là duyên số nhỉ."
Cô ta bật cười: "Chúng ta đúng là có duyên thật."
"Không ngờ có dịp như này, vậy chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện không?"
Trịnh Khả Như cũng không từ chối, liền đáp: "Cậu đã nói vậy tôi cũng không từ chối."
...
Minh Anh ngủ nướng cả buổi sáng. Cho đến gần trưa cô mới tỉnh lại, ăn sáng chuẩn bị đồ các kiểu sau đó cô mới lên đường bắt đầu cuộc hành trình đi chơi hiếm có và ngắn ngủi này của mình.
Nhưng trong cuộc hành trình đó lại xảy ra biến cố. Minh Anh đang đi trong khuôn viên khu nghỉ dưỡng lại gặp phải người quen.
"Cháu gái."
Bà Giang thấy cô thì không kìm nén nổi niềm vui mừng, vội đi đến chỗ cô.
Khóe miệng Minh Anh giật giật, cả người phút chốc đứng hình.
Thật không ngờ... Về duyên số này...
Trùng hợp thế, lại gặp bác gái hôm qua.
"Bác gái." Minh Anh lễ phép chào hỏi lại.
Bà Giang nhìn thấy cô dường như rất phấn khích, vui mừng nói: "Cháu đây rồi, bác tìm cháu mãi."
Minh Anh nghe đến đây thoáng bất ngờ, hỏi ngược: "Tìm cháu ạ?"
Sao lại đi tìm cô chứ?
Tìm cô làm cái gì vậy?
Bà Giang tươi cười đáp lại: "Đúng vậy, hôm qua cũng nhờ có cháu mà bác thoát khỏi cửa hiểm một mạng. Trước đây thấy cháu ở đây nên đoán trừng cháu đang nghỉ dưỡng ở đây nên bác mới mua chút đồ tìm đến để tạ ơn cháu."
Nói xong, bà Giang liền đưa túi to túi nhỏ hướng về phía Minh Anh.
Minh Anh nhìn túi to nhỏ trước mặt, mi mắt phút chốc giật liên hồi.
Sao... Vẫn không thoát nổi thế này?
Minh Anh biết bác gái này có chấp niệm rõ trong việc phải hậu tạ cô sau khi được cô giúp đỡ. Cô cũng đã từ chối rồi, tưởng mọi chuyện đã êm đẹp theo ý cô, ai mà có ngờ đâu, chấp niệm của bác gái này lại mãnh liệt đến thế đâu?
Thấy hành động của bà Gianh, Minh Anh vô thức lùi ra sau một bước, vội xua tay:
"Cháu không cần mấy món đồ này đâu, giúp người là chuyện cháu nên làm mà. Mà bác đã xuất viện rồi sao? Sức khỏe của bác vẫn ổn chứ."
Bà Giang mỉm cười, đáp: "Vẫn ổn lắm. Cũng là nhờ có ơn cứu mạng của cháu cả. Hôm qua bác còn muốn hậu ta cho cháu chút mà cháu lại chạy đi nhanh như vậy."
Minh Anh cười gượng, cố giải thích cho bà hiểu: "Ôi cháu không cần hậu ta gì đâu. Hôm qua cháu cũng đã nói rõ rồi mà."
Lần đầu tiên cô thấy, từ chối việc người khác đền ơn lại khó khăn như vậy đấy!
Giúp người là việc nên làm, trước đây cô cũng giúp nhiều người rồi. Việc này cũng là việc nên làm, thấy người khó khăn bản thân cũng nên giúp đỡ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc giúp đỡ để được nhận hậu tạ gì cả, cũng có nhận hậu tạ của ai bao giờ đâu. Cô chỉ nghĩ có thể góp một phần công sức của bản thân để giúp mọi người thì cô cũng thấy vui rồi.
Bà Giang không nghe lời cô, kiên quyết mà nói: "Không cần gì mà không cần chứ? Cháu gái, cũng nhờ có cháu đã cứu bác một mạng, nếu không có cháu không biết giờ bác đã như nào rồi. Cháu có ơn với bác sao bác có thể làm như không có gì được."
Minh Anh cố gắng nói lời từ chối mà không thể nhớ rõ đây là lần mấy rồi: "Thật sự là không cần đâu, cháu nhận lời càm ơn của bác là được rồi."
"Bác với cháu còn được gặp lại coi như ý trời quyết định rồi, cháu đừng ngại gì cả. Cháu nhận cho bác đi, cháu nhận rồi bác mới không cảm thấy áy náy trong lòng nữa."
Trong khi người này với người kia còn tranh cãi nhận quà với không nhận quà thì ở phía đối diện, Trịnh Khả Như và Hoàng Anh đang nói chuyện lại vô tình nhìn thấy tình cảnh này, cuộc trò chuyện cũng theo đó mà bị cắt ngang. Nhìn thấy mẹ mình đang đứng thì thầm to nhỏ với cô nhân viên của A&A làm cô ta nhất thời khó hiểu mà đi tới.
"Mẹ!" Trịnh Khả đi tới liền lên tiếng gọi mẹ chồng.
Nghe có tiếng nói, cả Minh Anh và bà Giang đều bất ngờ quay ra nơi vừa phát ra âm thanh, liền thấy Trịnh Khả Như và Hoàng Anh đã tới gần đây lúc nào không hay. Minh Anh nhìn thấy hai người cũng hết sức bất ngờ, nhưng cũng không quên chào hỏi: "Giám đốc, Trịnh tổng."
Trịnh Khả Như có phần khó hiểu đi tới bên cạnh mẹ chồng dò hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"
Hoàng Anh vẫn đứng đó, ánh mắt dò xét nhìn tình hình trước mắt.
Bà Giang nghe con dâu hỏi vậy liền nhiệt tình giải thích: "À, đây là người hôm qua kịp thời đưa mẹ vào bệnh viện cấp cứu. Mẹ đang cùng cô ấy nói chuyện."
Trịnh Khả Như không ngờ có thể gặp lại người đã giúp mẹ mình hôm qua, lại càng không thể ngờ đó lại là Minh Anh, cho nên trong phút chốc cô ta không kìm nén sự vui mừng, vội cám ơn, duy trì hình tượng tốt của bản thân trong lòng mẹ chồng: "Chính là cô ấy sao. Ra là vậy, cảm ơn cô ngày hôm qua đã kịp thời đưa mẹ tôi vào viện."
Công việc cũng đã hoàn thành xong, hôm nay cũng là thời gian nghĩ ngơi tự do. Hoàng Anh chưa có kế hoạch cho ngày hôm nay như nào cả nên sáng ra anh đi dạo loanh quanh khu nghỉ dưỡng, thế nào lại vô tình gặp phải người quen.
Trịnh Khả Như nhìn thấy anh cũng rất bất ngờ, xong cô ta vẫn thản nhiên mà đi đến chào hỏi: "Nguyễn tổng, lại gặp rồi. Cậu có việc ở thành phố này sao?"
Hoàng Anh cũng không ngờ đến sự trùng hợp này, lịch sự đến chào hỏi: "Đúng vậy. Không ngờ lại gặp Trịnh tổng nhanh như vậy! Có lẽ là duyên số nhỉ."
Cô ta bật cười: "Chúng ta đúng là có duyên thật."
"Không ngờ có dịp như này, vậy chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện không?"
Trịnh Khả Như cũng không từ chối, liền đáp: "Cậu đã nói vậy tôi cũng không từ chối."
...
Minh Anh ngủ nướng cả buổi sáng. Cho đến gần trưa cô mới tỉnh lại, ăn sáng chuẩn bị đồ các kiểu sau đó cô mới lên đường bắt đầu cuộc hành trình đi chơi hiếm có và ngắn ngủi này của mình.
Nhưng trong cuộc hành trình đó lại xảy ra biến cố. Minh Anh đang đi trong khuôn viên khu nghỉ dưỡng lại gặp phải người quen.
"Cháu gái."
Bà Giang thấy cô thì không kìm nén nổi niềm vui mừng, vội đi đến chỗ cô.
Khóe miệng Minh Anh giật giật, cả người phút chốc đứng hình.
Thật không ngờ... Về duyên số này...
Trùng hợp thế, lại gặp bác gái hôm qua.
"Bác gái." Minh Anh lễ phép chào hỏi lại.
Bà Giang nhìn thấy cô dường như rất phấn khích, vui mừng nói: "Cháu đây rồi, bác tìm cháu mãi."
Minh Anh nghe đến đây thoáng bất ngờ, hỏi ngược: "Tìm cháu ạ?"
Sao lại đi tìm cô chứ?
Tìm cô làm cái gì vậy?
Bà Giang tươi cười đáp lại: "Đúng vậy, hôm qua cũng nhờ có cháu mà bác thoát khỏi cửa hiểm một mạng. Trước đây thấy cháu ở đây nên đoán trừng cháu đang nghỉ dưỡng ở đây nên bác mới mua chút đồ tìm đến để tạ ơn cháu."
Nói xong, bà Giang liền đưa túi to túi nhỏ hướng về phía Minh Anh.
Minh Anh nhìn túi to nhỏ trước mặt, mi mắt phút chốc giật liên hồi.
Sao... Vẫn không thoát nổi thế này?
Minh Anh biết bác gái này có chấp niệm rõ trong việc phải hậu tạ cô sau khi được cô giúp đỡ. Cô cũng đã từ chối rồi, tưởng mọi chuyện đã êm đẹp theo ý cô, ai mà có ngờ đâu, chấp niệm của bác gái này lại mãnh liệt đến thế đâu?
Thấy hành động của bà Gianh, Minh Anh vô thức lùi ra sau một bước, vội xua tay:
"Cháu không cần mấy món đồ này đâu, giúp người là chuyện cháu nên làm mà. Mà bác đã xuất viện rồi sao? Sức khỏe của bác vẫn ổn chứ."
Bà Giang mỉm cười, đáp: "Vẫn ổn lắm. Cũng là nhờ có ơn cứu mạng của cháu cả. Hôm qua bác còn muốn hậu ta cho cháu chút mà cháu lại chạy đi nhanh như vậy."
Minh Anh cười gượng, cố giải thích cho bà hiểu: "Ôi cháu không cần hậu ta gì đâu. Hôm qua cháu cũng đã nói rõ rồi mà."
Lần đầu tiên cô thấy, từ chối việc người khác đền ơn lại khó khăn như vậy đấy!
Giúp người là việc nên làm, trước đây cô cũng giúp nhiều người rồi. Việc này cũng là việc nên làm, thấy người khó khăn bản thân cũng nên giúp đỡ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc giúp đỡ để được nhận hậu tạ gì cả, cũng có nhận hậu tạ của ai bao giờ đâu. Cô chỉ nghĩ có thể góp một phần công sức của bản thân để giúp mọi người thì cô cũng thấy vui rồi.
Bà Giang không nghe lời cô, kiên quyết mà nói: "Không cần gì mà không cần chứ? Cháu gái, cũng nhờ có cháu đã cứu bác một mạng, nếu không có cháu không biết giờ bác đã như nào rồi. Cháu có ơn với bác sao bác có thể làm như không có gì được."
Minh Anh cố gắng nói lời từ chối mà không thể nhớ rõ đây là lần mấy rồi: "Thật sự là không cần đâu, cháu nhận lời càm ơn của bác là được rồi."
"Bác với cháu còn được gặp lại coi như ý trời quyết định rồi, cháu đừng ngại gì cả. Cháu nhận cho bác đi, cháu nhận rồi bác mới không cảm thấy áy náy trong lòng nữa."
Trong khi người này với người kia còn tranh cãi nhận quà với không nhận quà thì ở phía đối diện, Trịnh Khả Như và Hoàng Anh đang nói chuyện lại vô tình nhìn thấy tình cảnh này, cuộc trò chuyện cũng theo đó mà bị cắt ngang. Nhìn thấy mẹ mình đang đứng thì thầm to nhỏ với cô nhân viên của A&A làm cô ta nhất thời khó hiểu mà đi tới.
"Mẹ!" Trịnh Khả đi tới liền lên tiếng gọi mẹ chồng.
Nghe có tiếng nói, cả Minh Anh và bà Giang đều bất ngờ quay ra nơi vừa phát ra âm thanh, liền thấy Trịnh Khả Như và Hoàng Anh đã tới gần đây lúc nào không hay. Minh Anh nhìn thấy hai người cũng hết sức bất ngờ, nhưng cũng không quên chào hỏi: "Giám đốc, Trịnh tổng."
Trịnh Khả Như có phần khó hiểu đi tới bên cạnh mẹ chồng dò hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"
Hoàng Anh vẫn đứng đó, ánh mắt dò xét nhìn tình hình trước mắt.
Bà Giang nghe con dâu hỏi vậy liền nhiệt tình giải thích: "À, đây là người hôm qua kịp thời đưa mẹ vào bệnh viện cấp cứu. Mẹ đang cùng cô ấy nói chuyện."
Trịnh Khả Như không ngờ có thể gặp lại người đã giúp mẹ mình hôm qua, lại càng không thể ngờ đó lại là Minh Anh, cho nên trong phút chốc cô ta không kìm nén sự vui mừng, vội cám ơn, duy trì hình tượng tốt của bản thân trong lòng mẹ chồng: "Chính là cô ấy sao. Ra là vậy, cảm ơn cô ngày hôm qua đã kịp thời đưa mẹ tôi vào viện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.