Chương 107: Thực sự quá quái dị rồi
Thanh Xuân Vội Vã
23/04/2023
Đúng như lời trợ lý Phong nói, Hoàng Anh thật sự muốn chỉnh Minh Anh. Trong thời gian đợi cô tiếp nhận và sắp xếp lại công việc trợ lý. Anh cũng không chịu để cô rảnh rỗi chút nào, tự mình đã xếp cho cô những việc cần làm của ngày hôm nay. Làm cho Minh Anh mới sáng đầu tuần đã bận tối mắt tối mũi.
Dưới góc nhìn của nhân viên trong công ty, sáng nay họ đã thấy một cảnh tượng như này:
Minh Anh lẽo đẽo đi theo giám đốc, trên tay cầm quyển sổ nhỏ tích cực ghi lại. Lúc đầu đến công ty thay vì về chỗ ngồi của mình, nhưng Minh Anh lại vào thẳng văn phòng giám đốc, cảnh tượng đó nhất thời làm nhân viên trong công ty há hốc miệng.
Đó là một thông tin chấn động, nhưng chấn động hơn nữa là, giám đốc của bọn họ bị thương, trên trán có một cái băng gạc trắng chói mắt kìa.
Tú cầm cốc nước, đứng tại bàn làm việc, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hai người vừa đi khuất khỏi tầm mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: "Này, tôi vừa thấy cảnh tượng gì vậy?"
Như Ý đứng ở đó cũng mắt chữ A, miệng chữ O, há hốc miệng nói: "Sao Minh Anh lại đi theo sếp thế kia."
Cảnh tượng này thực sự quá quái dị rồi.
Tú mở miệng phản hồi theo bản năng: "Nhìn như kiểu thư ký của sếp ấy."
Kiều Vy không quan tâm tới người đi sau, mà ánh mắt chỉ hướng về phía vị cấp trên yêu quý kia: "Mà trời ơi, sao sếp của chúng ta bị thương vậy?"
Mọi người thi nhau góp lời: "Chuẩn rồi."
"Một cái băng gạc to tướng giữa trán kia kìa."
Thu Hà trong lòng xót thương không thôi: "Ôi nhỡ có sẹo thì sao nhỉ?"
"Thôi bớt lo đi, sếp có bị thương hay sẹo hay không thì đâu đến lượt chúng ta quan tâm."
Kiều Vy khẽ vuốt cằm suy tư, dáng vẻ của cô trông như một người thám tử đang lắp ghép từng chi tiết để giải một vụ án: "Này, sếp bị thương, Minh Anh lại lẽo đẽo theo sau, liệu có phải là có ẩn tình gì hay không?"
Thu Hà gật đầu tán thành: "Có vẻ hợp lý đấy."
"Đúng vậy, sắp xếp mọi chuyện nghe rất hợp lý mà."
...
Mọi người sau đó tôi một câu, anh một câu, cuộc trò chuyện rất sôi nổi.
Như Ý nghe toàn bộ mọi chuyện ngay từ đầu, thấy lời nói càng lúc càng khó nghe, cũng vô lý vô cùng nên liền lên tiếng bênh vực đàn em: "Mấy người bớt suy diễn đi, không phải người trong cuộc mà nói như đúng rồi ấy, chắc gì đã do Minh Anh làm. Giám đốc đang thiếu trợ lý, nhỡ Minh Anh tạm thời làm trợ lý thì sao?"
Mọi người đang tám chuyện nhiệt tình, bị dội một gáo nước lạnh như vậy, cả đám nhất thời yên lặng nhìn nhau rồi nhìn về người vừa nói.
Kiều Vy và Như Ý vốn đã không ưa nhau, lúc này lại bị Như Ý lại còn mở miệng phá đám không khí, trong lòng Kiều Vy nhức nhối rồi nói với giọng điệu hết sức mỉa mai: "Được rồi, đàn em thân thiết của cô, xin lỗi vì đã lỡ suy diễn linh tinh."
Như Ý trước giờ đâu chịu thua kém ai, đối tượng lại là kẻ cô ta không độ trời chung, bản thân càng lúc càng tức giận hơn: "Cô đang với cái thái độ gì vậy hả? Sao toàn thích khích bác người khác thế?"
"Không phải là đúng ý cô hay sao?" Kiều Y cười khẩy nói.
Nhìn thái độ cợt nhả của người đối diện, Như Ý bị chọc cho tức điên: "Cô..."
Thấy tình hình có vẻ không ổn, mọi người vừa mới im lặng được đôi chút vội vàng đi vào ngăn cản: "Thôi thôi..."
"Thôi nào..."
Không can khéo chỉ chút nữa thôi hai người này lao vào đánh nhau mất.
Bảo Ngọc lúc này đi vào, thấy hai nhân viên cấp dưới đang lời to tiếng nhỏ, vậy liền không vui lên giọng: "Có chuyện gì mà mới sáng ra đã to tiếng vậy hả."
Cả đám người phút chốc giật mình, quay lại liền thấy Bảo Ngọc đứng ngay sau, không biết đã đứng ở đó từ bao giờ nữa.
Kiều Vy thấy Bảo Ngọc liền thu lại dáng vẻ kiêu căng tự đắc, vội đổi giọng: "Không có việc gì ạ."
Cô ta dù gì cũng là cấp dưới. Với cả, cô ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tạo một mối quan hệ tốt với Bảo Ngọc, cô ta cũng chẳng hề muốn vì một giây phút bốc đồng của bản thân mình mà hủy hoại tất cả.
"Đây là công ty, không phải là cái chợ, quy tắc là phải thực hiện, muốn cãi nhau hay làm gì thì ra khỏi công ty rồi hẵng nói." Bảo Ngọc đứng đó giảng giải cho nhân viên nghe.
"Mà đã là đồng nghiệp với nhau, muốn để cho công việc được hoàn thành tốt nhất, mọi người cũng cần phải hợp tác để đạt hiệu quả tối đa."
Như Ý khẽ gật đầu đáp: "Vâng."
Kiều Vy vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt đáp: "Vâng."
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng chỉ cần nhờ mấy câu của Bảo Ngọc mà đã được xóa tan. Do đó tất cả đều đi về chỗ mình chuẩn bị làm việc.
Kiều Vy và Như Ý ngoài mặt thì có vẻ như đã nguôi giận, nhưng trong lòng thì tức tối vô cùng. Về chỗ ngồi mà hai ánh mắt nhìn nhau phát từng tia lửa điện.
...
Bảo Ngọc giảng giải cho nhân viên xong liền về chỗ ngồi. Cô vừa nãy vốn cũng có thấy vết thương trên trán của Hoàng Anh, ngồi một chỗ cũng không yên, nghĩ ngợi một chút liền đi vào phòng tổng giám đốc.
Minh Anh theo Hoàng Anh đi vào văn phòng, tay vẫn liến thoắng vội ghi nội dung vào cuốn sổ nhỏ của mình. Hoàng Anh tiến về chỗ ngồi, liếc nhìn cô: "Đã ghi lại đầy đủ chưa?"
Minh Anh dừng bút, gập lại sổ lại, gật đầu thật mạnh: "Đã ghi lại đủ rồi."
Dưới góc nhìn của nhân viên trong công ty, sáng nay họ đã thấy một cảnh tượng như này:
Minh Anh lẽo đẽo đi theo giám đốc, trên tay cầm quyển sổ nhỏ tích cực ghi lại. Lúc đầu đến công ty thay vì về chỗ ngồi của mình, nhưng Minh Anh lại vào thẳng văn phòng giám đốc, cảnh tượng đó nhất thời làm nhân viên trong công ty há hốc miệng.
Đó là một thông tin chấn động, nhưng chấn động hơn nữa là, giám đốc của bọn họ bị thương, trên trán có một cái băng gạc trắng chói mắt kìa.
Tú cầm cốc nước, đứng tại bàn làm việc, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hai người vừa đi khuất khỏi tầm mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: "Này, tôi vừa thấy cảnh tượng gì vậy?"
Như Ý đứng ở đó cũng mắt chữ A, miệng chữ O, há hốc miệng nói: "Sao Minh Anh lại đi theo sếp thế kia."
Cảnh tượng này thực sự quá quái dị rồi.
Tú mở miệng phản hồi theo bản năng: "Nhìn như kiểu thư ký của sếp ấy."
Kiều Vy không quan tâm tới người đi sau, mà ánh mắt chỉ hướng về phía vị cấp trên yêu quý kia: "Mà trời ơi, sao sếp của chúng ta bị thương vậy?"
Mọi người thi nhau góp lời: "Chuẩn rồi."
"Một cái băng gạc to tướng giữa trán kia kìa."
Thu Hà trong lòng xót thương không thôi: "Ôi nhỡ có sẹo thì sao nhỉ?"
"Thôi bớt lo đi, sếp có bị thương hay sẹo hay không thì đâu đến lượt chúng ta quan tâm."
Kiều Vy khẽ vuốt cằm suy tư, dáng vẻ của cô trông như một người thám tử đang lắp ghép từng chi tiết để giải một vụ án: "Này, sếp bị thương, Minh Anh lại lẽo đẽo theo sau, liệu có phải là có ẩn tình gì hay không?"
Thu Hà gật đầu tán thành: "Có vẻ hợp lý đấy."
"Đúng vậy, sắp xếp mọi chuyện nghe rất hợp lý mà."
...
Mọi người sau đó tôi một câu, anh một câu, cuộc trò chuyện rất sôi nổi.
Như Ý nghe toàn bộ mọi chuyện ngay từ đầu, thấy lời nói càng lúc càng khó nghe, cũng vô lý vô cùng nên liền lên tiếng bênh vực đàn em: "Mấy người bớt suy diễn đi, không phải người trong cuộc mà nói như đúng rồi ấy, chắc gì đã do Minh Anh làm. Giám đốc đang thiếu trợ lý, nhỡ Minh Anh tạm thời làm trợ lý thì sao?"
Mọi người đang tám chuyện nhiệt tình, bị dội một gáo nước lạnh như vậy, cả đám nhất thời yên lặng nhìn nhau rồi nhìn về người vừa nói.
Kiều Vy và Như Ý vốn đã không ưa nhau, lúc này lại bị Như Ý lại còn mở miệng phá đám không khí, trong lòng Kiều Vy nhức nhối rồi nói với giọng điệu hết sức mỉa mai: "Được rồi, đàn em thân thiết của cô, xin lỗi vì đã lỡ suy diễn linh tinh."
Như Ý trước giờ đâu chịu thua kém ai, đối tượng lại là kẻ cô ta không độ trời chung, bản thân càng lúc càng tức giận hơn: "Cô đang với cái thái độ gì vậy hả? Sao toàn thích khích bác người khác thế?"
"Không phải là đúng ý cô hay sao?" Kiều Y cười khẩy nói.
Nhìn thái độ cợt nhả của người đối diện, Như Ý bị chọc cho tức điên: "Cô..."
Thấy tình hình có vẻ không ổn, mọi người vừa mới im lặng được đôi chút vội vàng đi vào ngăn cản: "Thôi thôi..."
"Thôi nào..."
Không can khéo chỉ chút nữa thôi hai người này lao vào đánh nhau mất.
Bảo Ngọc lúc này đi vào, thấy hai nhân viên cấp dưới đang lời to tiếng nhỏ, vậy liền không vui lên giọng: "Có chuyện gì mà mới sáng ra đã to tiếng vậy hả."
Cả đám người phút chốc giật mình, quay lại liền thấy Bảo Ngọc đứng ngay sau, không biết đã đứng ở đó từ bao giờ nữa.
Kiều Vy thấy Bảo Ngọc liền thu lại dáng vẻ kiêu căng tự đắc, vội đổi giọng: "Không có việc gì ạ."
Cô ta dù gì cũng là cấp dưới. Với cả, cô ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tạo một mối quan hệ tốt với Bảo Ngọc, cô ta cũng chẳng hề muốn vì một giây phút bốc đồng của bản thân mình mà hủy hoại tất cả.
"Đây là công ty, không phải là cái chợ, quy tắc là phải thực hiện, muốn cãi nhau hay làm gì thì ra khỏi công ty rồi hẵng nói." Bảo Ngọc đứng đó giảng giải cho nhân viên nghe.
"Mà đã là đồng nghiệp với nhau, muốn để cho công việc được hoàn thành tốt nhất, mọi người cũng cần phải hợp tác để đạt hiệu quả tối đa."
Như Ý khẽ gật đầu đáp: "Vâng."
Kiều Vy vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt đáp: "Vâng."
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng chỉ cần nhờ mấy câu của Bảo Ngọc mà đã được xóa tan. Do đó tất cả đều đi về chỗ mình chuẩn bị làm việc.
Kiều Vy và Như Ý ngoài mặt thì có vẻ như đã nguôi giận, nhưng trong lòng thì tức tối vô cùng. Về chỗ ngồi mà hai ánh mắt nhìn nhau phát từng tia lửa điện.
...
Bảo Ngọc giảng giải cho nhân viên xong liền về chỗ ngồi. Cô vừa nãy vốn cũng có thấy vết thương trên trán của Hoàng Anh, ngồi một chỗ cũng không yên, nghĩ ngợi một chút liền đi vào phòng tổng giám đốc.
Minh Anh theo Hoàng Anh đi vào văn phòng, tay vẫn liến thoắng vội ghi nội dung vào cuốn sổ nhỏ của mình. Hoàng Anh tiến về chỗ ngồi, liếc nhìn cô: "Đã ghi lại đầy đủ chưa?"
Minh Anh dừng bút, gập lại sổ lại, gật đầu thật mạnh: "Đã ghi lại đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.