Chương 189: Xấu hổ muốn chết
Thanh Xuân Vội Vã
02/06/2023
Tại sao mối quan hệ bùng binh này cô lại gặp phải nhỉ? Bạn trai của bạn thân thì bị cô đánh hụt cho hai lần. Mà bạn trai của bạn thân cô lại là bạn thân của giám đốc công ty nơi cô làm việc, người bị cô đánh cho mấy lần, rất thê thảm. Gặp đồng thời hai người từng bị cô "đánh", tình huống xấu hổ vô cùng, vậy mà bảo cô không phải ngại, không ngại sao được cơ chứ.
Trong thời gian chờ nhân viên đưa món lên, cả bốn người nhất thời không biết nên nói gì với nhau. Phía bên này thì Minh Anh e ngại việc lần trước suýt đánh cho Sơn một trận, phía bên kia thì Sơn e ngại Minh Anh vì bản thân vô tình phạm lỗi lại bị phát hiện suýt bị đánh. Vậy nên hai người đàn ông, hai người phụ nữ mới nói chuyện phiếm với nhau, như hai khối cực khác nhau trên một bàn ăn.
Chủ đề của cánh đàn ông rất nhàm chán, không phải là công việc, cũng là các vụ án hình sự, hoặc là những việc không thuộc phạm trù phụ nữ hiểu được. Mà cô với Khánh Ngân cũng không có nhu cầu muốn hiểu. Hai người phụ nữ nói mấy chuyện linh tinh để xua tan không khí gượng gạo. Có vài lời nói trực tiếp sẽ không hay lắm. Cho nên Minh Anh cầm điện thoại mà nhắn tin cho Khánh Ngân, người đang ngồi cạnh cô.
[ Sao lại lôi tao vào bữa cơm này, có biết là tao ngại lắm không? Do lần trước tao đánh hụt bạn trai mày đó biết không hả?]
Khéo miệng Khánh Ngân khẽ giật giật, trao đổi ánh mắt với cô bạn mình rồi nhắn lại.
[ Thế cho nên bữa cơm hôm nay sẽ là rất hợp lý rồi còn gì? Mối quan hệ giữa hai người cũng được cải thiện hơn chút ít.]
Đầu Minh Anh phút chốc đầy vạch đen.
[ Bạn trai mày chứ có phải bạn trai tao đâu mà cần cải thiện mối quan hệ.]
[ Dù sao cũng coi như là bạn bè, sao có thể dửng dưng như không được.]
[ Tao chỉ biết là bây giờ tao đang thấy xấu hổ muốn chết đi được.]
Hai người phụ nữ còn đang tranh cãi qua điện thoại thì món ăn lúc này đã được đem lên. Cũng không thể dùng điện thoại trong lúc ăn nên cả hai đều cất điện thoại đi.
Sơn cũng nhận ra không khí bàn ăn không được tốt cho lắm, nên anh mở miệng, cố gắng phá tan sự gượng gạo: "Có cơ hội cùng nhau ăn một bữa cơm như này cũng coi là cái duyên. Những hiểu lầm khi trước rất mong có thể bỏ qua cho nhau, chúng ta cũng có thể tiếp tục mối quan hệ bạn bè tốt đẹp."
Khánh Ngân ở bên cạnh cũng góp lời: "Đúng vậy. Trước đây có hiểu lầm, hiện tại hãy bỏ qua cho nhau nhé."
Đối phương cũng đã nói vậy nên Minh Anh thấy bản thân cũng không thể ngồi im được nữa, cô mỉm cười, mở miệng: "Đương nhiên rồi. Toàn là những hiểu lầm không đáng có mà thôi. Chuyện cũng đã qua rồi cũng không cần nhắc lại nữa."
Nói rồi Minh Anh nở nụ cười càng tươi hơn, vô tình chạm phải ánh mắt Sơn đối diện, vậy cho nên cô vội quay đi, kết quả quay sang chỗ khác lại chạm phải ánh mắt Hoàng Anh, sự gượng gạo phút chốc bùng nổ, cô lập tức quay sang chỗ khác tránh đi ánh mắt của hai người đàn ông.
Tai cô cũng theo đó từ từ ửng đỏ.
Trời ơi... Có ai không cứu tôi với.
Hoàng Anh: "..."
Sao cứ cảm thấy quái quái?
Sơn khẽ ho một tiếng rồi cầm đũa lên, nói với mọi người: "Được rồi, mọi người ăn cơm đi, không nguội hết bây giờ."
Khánh Ngân ở bên cạnh cũng góp lời thêm: "Đúng rồi, ăn thôi nào."
Hoàng Anh và Minh Anh sau đó cũng cầm đũa lên, Minh Anh quyết chú ý ăn không nên ngẩng đầu để chạm mặt hai người đàn ông kia nữa. Sơn thì vô cùng ân cần gắp thức ăn cho Khánh Ngân. Hoàng Anh liếc nhìn Minh Anh, đáy lòng suy tư.
Ăn được một lúc, không khí im lắng cũng hơi quái dị, nên Sơn lại mở miệng trước.
"Hai người chơi rất thân với nhau, không biết quen cùng nhau từ lúc nào thế?"
Khánh Ngân nghe vậy thì chống cằm, suy tư: "Bọn em quen nhau từ lúc học cấp ba, tính đến giờ chắc cũng tám năm rồi, nhanh thật đấy nhỉ, Minh Anh."
Nói rồi cô còn khẽ đẩy vai Minh Anh một cái, Minh Anh nghe thế liền đáp một tiếng: "Đúng vậy, nhanh thật."
Thoáng chốc cũng đã tám năm. Năm đó lúc mới đến cô nhi viện, cô không quen biết ai đã, tính cách lại khép mình, ít nói và lạnh lùng cứng nhắc, nên cũng chẳng ai muốn đến làm quen, duy chỉ có Khánh Ngân, dù bị cô đối xử lạnh lùng bao nhiêu nhưng vẫn kiên trì đi đến để làm quen với cô.
Qua thời gian, Minh Anh cũng bị Khánh Ngân thay đổi, hoạt bát hơn, vui vẻ hơn. Hai người cũng chơi thân với nhau từ lúc nào không hay.
Sơn nghe Khánh Ngân nói vậy bỗng nhớ ra vấn đề gì đó, quay sang nhìn Hoàng Anh: "Nói đến đây mới nhận ra, tôi với cậu cũng đã quen nhau được tám năm rồi Hoàng Anh nhỉ. Cũng chẳng thể hiểu nổi sao hồi đó tôi với cậu có thể làm bạn với nhau được?"
Hoàng Anh nghe vậy thì quay sang nhìn Sơn, cũng cùng chung một câu hỏi: "Tôi cũng hoài nghi đấy."
Minh Anh: "..."
Cô cũng hoài nghi một người vẻ người lạnh lùng cứng ngắc với một người khá cởi mở sao có thể quen biết nhau đấy?
Khánh Ngân nghe vậy thì tò mò hỏi: "Hai người cũng cùng học chung sao?"
Minh Anh suy nghĩ, khả năng này không cao.
Sơn lắc đầu, nói: "Không, anh với cậu ta vô tình gặp mặt khi ở Mỹ, khi đó cậu ta đang du học ở đó, còn anh sang bên đấy du lịch, như trước anh đã nói với em đó, cậu ta từng học ở Havard, rất tài giỏi đấy."
Minh Anh: "..."
Học ở Harvard University không giỏi thì quá là lạ rồi.
Khánh Ngân liền cảm thán: "Như vậy cũng thật có duyên rồi."
Sơn gật đầu, nói tiếp: "Ngày đó lần đầu chạm mặt, cậu ta lạnh lùng lắm, như khối băng vậy, giờ mới hòa hoãn hơn chút ít đấy. Minh Anh làm việc cùng với cậu chắc cũng gặp phải nhiều khó khăn lắm."
Vậy cho nên giờ nhiều lúc nghĩ lại anh mới hoài nghi tại sao anh với Hoàng Anh có thể quen biết nhau và chơi thân như hiện tại được.
Nghe vậy đáy lòng Minh Anh lập tức kêu gào: Đúng vậy, rất lạnh lùng, như khối băng, làm dưới trướng của anh ta đúng là rất khó khăn.
Khóe miệng Hoàng Anh giật giật, giọng nói anh có phần lạnh đi: "Cậu nói chuyện có vẻ liên quan quá đấy."
Với hình tượng là nhân viên gương mẫu, Minh Anh thấy mình nên tốt bụng bênh vực cho vị cấp trên này của mình. Vậy nên cô cười nói: "Giám đốc là người rất quan tâm đến nhân viên, dù có vài lúc nghiêm khắc nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng tôi thôi."
Hoàng Anh quay sang nhìn cô, nhưng giọng nói cũng không được bớt hơi lạnh đi chút nào: "Không cần phải tung hứng tôi như vậy đâu."
Minh Anh: "Ha ha, tôi nói thật lòng mà."
Khen anh như thế vẫn còn không thích à?
Sơn thấy thái độ của hai người như vậy thì bật cười, trêu chọc: "Nhìn xem cấp trên cấp dưới hai người người tung kẻ hứng chưa kìa."
Khánh Ngân cũng đồng quan điểm, nói: "Đúng vậy đó."
Minh Anh gượng cười, tránh ánh mắt của Hoàng Anh nói: "Đâu có đâu."
Không khí bữa cơm cũng nhờ đó mà sôi nổi hơn, đỡ gượng gạo hơn trước rất nhiều. Mọi người vừa nói chuyện về việc trước đó quen nhau ra sao, hay về vấn đề công việc, rồi ăn cơm tiếp.
Trong thời gian chờ nhân viên đưa món lên, cả bốn người nhất thời không biết nên nói gì với nhau. Phía bên này thì Minh Anh e ngại việc lần trước suýt đánh cho Sơn một trận, phía bên kia thì Sơn e ngại Minh Anh vì bản thân vô tình phạm lỗi lại bị phát hiện suýt bị đánh. Vậy nên hai người đàn ông, hai người phụ nữ mới nói chuyện phiếm với nhau, như hai khối cực khác nhau trên một bàn ăn.
Chủ đề của cánh đàn ông rất nhàm chán, không phải là công việc, cũng là các vụ án hình sự, hoặc là những việc không thuộc phạm trù phụ nữ hiểu được. Mà cô với Khánh Ngân cũng không có nhu cầu muốn hiểu. Hai người phụ nữ nói mấy chuyện linh tinh để xua tan không khí gượng gạo. Có vài lời nói trực tiếp sẽ không hay lắm. Cho nên Minh Anh cầm điện thoại mà nhắn tin cho Khánh Ngân, người đang ngồi cạnh cô.
[ Sao lại lôi tao vào bữa cơm này, có biết là tao ngại lắm không? Do lần trước tao đánh hụt bạn trai mày đó biết không hả?]
Khéo miệng Khánh Ngân khẽ giật giật, trao đổi ánh mắt với cô bạn mình rồi nhắn lại.
[ Thế cho nên bữa cơm hôm nay sẽ là rất hợp lý rồi còn gì? Mối quan hệ giữa hai người cũng được cải thiện hơn chút ít.]
Đầu Minh Anh phút chốc đầy vạch đen.
[ Bạn trai mày chứ có phải bạn trai tao đâu mà cần cải thiện mối quan hệ.]
[ Dù sao cũng coi như là bạn bè, sao có thể dửng dưng như không được.]
[ Tao chỉ biết là bây giờ tao đang thấy xấu hổ muốn chết đi được.]
Hai người phụ nữ còn đang tranh cãi qua điện thoại thì món ăn lúc này đã được đem lên. Cũng không thể dùng điện thoại trong lúc ăn nên cả hai đều cất điện thoại đi.
Sơn cũng nhận ra không khí bàn ăn không được tốt cho lắm, nên anh mở miệng, cố gắng phá tan sự gượng gạo: "Có cơ hội cùng nhau ăn một bữa cơm như này cũng coi là cái duyên. Những hiểu lầm khi trước rất mong có thể bỏ qua cho nhau, chúng ta cũng có thể tiếp tục mối quan hệ bạn bè tốt đẹp."
Khánh Ngân ở bên cạnh cũng góp lời: "Đúng vậy. Trước đây có hiểu lầm, hiện tại hãy bỏ qua cho nhau nhé."
Đối phương cũng đã nói vậy nên Minh Anh thấy bản thân cũng không thể ngồi im được nữa, cô mỉm cười, mở miệng: "Đương nhiên rồi. Toàn là những hiểu lầm không đáng có mà thôi. Chuyện cũng đã qua rồi cũng không cần nhắc lại nữa."
Nói rồi Minh Anh nở nụ cười càng tươi hơn, vô tình chạm phải ánh mắt Sơn đối diện, vậy cho nên cô vội quay đi, kết quả quay sang chỗ khác lại chạm phải ánh mắt Hoàng Anh, sự gượng gạo phút chốc bùng nổ, cô lập tức quay sang chỗ khác tránh đi ánh mắt của hai người đàn ông.
Tai cô cũng theo đó từ từ ửng đỏ.
Trời ơi... Có ai không cứu tôi với.
Hoàng Anh: "..."
Sao cứ cảm thấy quái quái?
Sơn khẽ ho một tiếng rồi cầm đũa lên, nói với mọi người: "Được rồi, mọi người ăn cơm đi, không nguội hết bây giờ."
Khánh Ngân ở bên cạnh cũng góp lời thêm: "Đúng rồi, ăn thôi nào."
Hoàng Anh và Minh Anh sau đó cũng cầm đũa lên, Minh Anh quyết chú ý ăn không nên ngẩng đầu để chạm mặt hai người đàn ông kia nữa. Sơn thì vô cùng ân cần gắp thức ăn cho Khánh Ngân. Hoàng Anh liếc nhìn Minh Anh, đáy lòng suy tư.
Ăn được một lúc, không khí im lắng cũng hơi quái dị, nên Sơn lại mở miệng trước.
"Hai người chơi rất thân với nhau, không biết quen cùng nhau từ lúc nào thế?"
Khánh Ngân nghe vậy thì chống cằm, suy tư: "Bọn em quen nhau từ lúc học cấp ba, tính đến giờ chắc cũng tám năm rồi, nhanh thật đấy nhỉ, Minh Anh."
Nói rồi cô còn khẽ đẩy vai Minh Anh một cái, Minh Anh nghe thế liền đáp một tiếng: "Đúng vậy, nhanh thật."
Thoáng chốc cũng đã tám năm. Năm đó lúc mới đến cô nhi viện, cô không quen biết ai đã, tính cách lại khép mình, ít nói và lạnh lùng cứng nhắc, nên cũng chẳng ai muốn đến làm quen, duy chỉ có Khánh Ngân, dù bị cô đối xử lạnh lùng bao nhiêu nhưng vẫn kiên trì đi đến để làm quen với cô.
Qua thời gian, Minh Anh cũng bị Khánh Ngân thay đổi, hoạt bát hơn, vui vẻ hơn. Hai người cũng chơi thân với nhau từ lúc nào không hay.
Sơn nghe Khánh Ngân nói vậy bỗng nhớ ra vấn đề gì đó, quay sang nhìn Hoàng Anh: "Nói đến đây mới nhận ra, tôi với cậu cũng đã quen nhau được tám năm rồi Hoàng Anh nhỉ. Cũng chẳng thể hiểu nổi sao hồi đó tôi với cậu có thể làm bạn với nhau được?"
Hoàng Anh nghe vậy thì quay sang nhìn Sơn, cũng cùng chung một câu hỏi: "Tôi cũng hoài nghi đấy."
Minh Anh: "..."
Cô cũng hoài nghi một người vẻ người lạnh lùng cứng ngắc với một người khá cởi mở sao có thể quen biết nhau đấy?
Khánh Ngân nghe vậy thì tò mò hỏi: "Hai người cũng cùng học chung sao?"
Minh Anh suy nghĩ, khả năng này không cao.
Sơn lắc đầu, nói: "Không, anh với cậu ta vô tình gặp mặt khi ở Mỹ, khi đó cậu ta đang du học ở đó, còn anh sang bên đấy du lịch, như trước anh đã nói với em đó, cậu ta từng học ở Havard, rất tài giỏi đấy."
Minh Anh: "..."
Học ở Harvard University không giỏi thì quá là lạ rồi.
Khánh Ngân liền cảm thán: "Như vậy cũng thật có duyên rồi."
Sơn gật đầu, nói tiếp: "Ngày đó lần đầu chạm mặt, cậu ta lạnh lùng lắm, như khối băng vậy, giờ mới hòa hoãn hơn chút ít đấy. Minh Anh làm việc cùng với cậu chắc cũng gặp phải nhiều khó khăn lắm."
Vậy cho nên giờ nhiều lúc nghĩ lại anh mới hoài nghi tại sao anh với Hoàng Anh có thể quen biết nhau và chơi thân như hiện tại được.
Nghe vậy đáy lòng Minh Anh lập tức kêu gào: Đúng vậy, rất lạnh lùng, như khối băng, làm dưới trướng của anh ta đúng là rất khó khăn.
Khóe miệng Hoàng Anh giật giật, giọng nói anh có phần lạnh đi: "Cậu nói chuyện có vẻ liên quan quá đấy."
Với hình tượng là nhân viên gương mẫu, Minh Anh thấy mình nên tốt bụng bênh vực cho vị cấp trên này của mình. Vậy nên cô cười nói: "Giám đốc là người rất quan tâm đến nhân viên, dù có vài lúc nghiêm khắc nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng tôi thôi."
Hoàng Anh quay sang nhìn cô, nhưng giọng nói cũng không được bớt hơi lạnh đi chút nào: "Không cần phải tung hứng tôi như vậy đâu."
Minh Anh: "Ha ha, tôi nói thật lòng mà."
Khen anh như thế vẫn còn không thích à?
Sơn thấy thái độ của hai người như vậy thì bật cười, trêu chọc: "Nhìn xem cấp trên cấp dưới hai người người tung kẻ hứng chưa kìa."
Khánh Ngân cũng đồng quan điểm, nói: "Đúng vậy đó."
Minh Anh gượng cười, tránh ánh mắt của Hoàng Anh nói: "Đâu có đâu."
Không khí bữa cơm cũng nhờ đó mà sôi nổi hơn, đỡ gượng gạo hơn trước rất nhiều. Mọi người vừa nói chuyện về việc trước đó quen nhau ra sao, hay về vấn đề công việc, rồi ăn cơm tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.