Chương 22: Ngủ ngon và mơ đẹp đi
Nguyệt Sa Thủy Diện
26/02/2024
Mộ Minh Trạch nghe thấy Lâm Vĩnh Dạ cười một tiếng, tự nhiên thấy có hơi rợn người.
May là lúc này hắn không đeo kính, chứ không chỉ sợ sẽ bị khuôn mặt vặn vẹo của người đối diện làm cho giật mình.
Lâm Vĩnh Dạ đưa tay ép nụ cười trên môi xuống. Y nhặt kính mắt dưới đất lên, vừa thông thả nói:
"Không ngờ bác sĩ Tiêu lại hiểu tôi như vậy, thật là bất ngờ. Nhưng nếu bác sĩ đã hiểu tôi như thế..."
Lâm Vĩnh Dạ phủi mấy hạt bụi không tồn tại trên kính, sau đó từ tốn đeo lên lại cho Mộ Minh Trạch, còn làm như vô tình niết mạnh đuôi mắt hắn một cái.
Lâm Vĩnh Dạ cũng không biết tại sao y lại cảm thấy bức bối khi nhìn đôi mắt này, chỉ muốn lấy gì đó che đi.
"...hẳn là anh cũng biết chuyện anh sắp đối mặt đúng không?"
Mộ Minh Trạch bị đau, mắt phải híp lại, mắt còn lại dán vào khuôn mặt gần trong gang tấc của người đàn ông.
Thân là nam phụ nhiều đất diễn nhất trong dàn hậu cung dự bị của nam chính, ngoại hình của Lâm Vĩnh Dạ này tự nhiên rất đẹp.
Da trắng, sống mũi cao, đôi mắt sắt bén chứa khí lạnh nhàn nhạt, nếu không phải vì khuôn mặt vẫn còn nét hơi ngây ngô của thiếu niên, thì khí chất này có thể cạnh tranh với mấy vị tổng tài luôn đấy.
Nói câu này cũng sẽ có lực sát thương hơn.
Mộ Minh Trạch không nhịn được phì cười một tiếng. Tên này cũng chỉ là một tên nhóc con mà thôi, so với tuổi 'Tiêu Dư An' hay 'Mộ Minh Trạch' đều nhỏ hơn.
Lâm Vĩnh Dạ nhíu mày: "Có gì buồn cười sao?"
"Không hẳn. Chỉ là phải cảm ơn cậu một tiếng."
"Cảm ơn?"
Hệ thống vừa 'ting' một tiếng trong đầu Mộ Minh Trạch, hai tên đàn ông vẫn luôn giữ chặt hắn đột ngột ngã ra hai bên.
Lâm Vĩnh Dạ có chút thất thần, sau đó lại nhìn thảm trạng của hai tên to con, lặp tức nhận thấy có điều không ổn.
Y nhanh chóng phản ứng lại, chặn đứng một ống kim đang cắm tới cổ mình.
Mộ Minh Trạch 'chậc' một tiếng, quả nhiên thân thể này quá yếu.
Lâm Vĩnh Dạ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, ngạc nhiên, cũng có chút đắc ý.
Song cơ thể y đột ngột thoát lực, ống kim nắm trên tay rơi xuống đất.
Mộ Minh Trạch giơ tay ra đỡ lấy thân thể ngã xuống của y, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Lâm Vĩnh Dạ cảm thấy chân tay vô lực, mi mắt nặng trĩu, không biết đã trúng chiêu khi nào.
Y nhìn ánh mắt khiêu khích của thủ phạm, môi mỏng cong lên khép mở. Thông qua khẩu hình miệng, Lâm Vĩnh Dạ đoán rằng người này đang nói...:
"Muốn khống chế tôi? Ngủ ngon và mơ đẹp đi."
Lâm Vĩnh Dạ:...
Mịa nó chứ.
Sau đó không chống đỡ nổi nữa, ngất đi.
Mộ Minh Trạch đặt người nằm xuống, rút cây kim nhỏ gần như không thể thấy trên mu bàn tay Lâm Vĩnh Dạ ra.
Đây là đạo cụ hắn mua được trong cửa hàng hệ thống trong lúc nói chuyện kéo dài thời gian.
Kim truyền dịch (dạng nhỏ): kết nối kim với dung dịch chỉ định, tiến hành truyền dịch trong 5 phút (để phát động cần chạm vào đối tượng).
Đạo cụ này vốn được dùng ở nơi thiếu thiết bị y tế như mạc thế hay những tình huống cấp bách đang truyền dịch thì buộc phải di chuyển.
Cũng may đây là phòng y tế, trên bàn làm việc có thuốc gây mê dạng lỏng, Mộ Minh Trạch liền mua 3 cây kim, trước hết cắm vào hai tên đang giữ lấy mình tay hắn.
Còn với Lâm Vĩnh Dạ thì hơi khó để khiến y chạm vào hắn. Thế nên Mộ Minh Trạch cố ý khiêu khích y, khiến y chạm vào mình.
Có thể nói đây là quà đáp lễ cho cái vuốt mặt thô bạo khi nãy đi.
Hắn nhìn cánh cửa đóng chặt, tên Lâm Vĩnh Dạ này còn rất có giáo dưỡng nha, khi vào phòng biết đóng cửa nè.
Nếu hắn đoán không nhầm thì bên ngoài chắc chắn có người canh gác, tên điên này đóng cửa chắc là muốn xử hắn, cũng nhờ vậy mà bên ngoài không hề biết chuyện xảy ra nên trong.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc... Mộ Minh Trạch hắn không ra ngoài được.
Nhảy cửa sổ? Cũng không được. Đây là tầng 3, với thể chất của hắn lúc này thì nhảy từ tầng 2 xuống còn không thể nữa là...
Mộ Minh Trạch đột nhiên nhớ tới trong nguyên tác, có không ít lần Tiêu Dư An giúp nam chính thoát khỏi đám điên cuồng theo đuổi.
Có một cánh cửa thoát hiểm ẩn dẫn tới cửa sau!
Chủ toà nhà này vốn là hai vợ chồng già. Vì để tiện cho việc đi dạo vào mua thức ăn ở khu phía sau nhà mà cho làm con đường này.
Mộ Minh Trạch nhanh chóng dựa theo cốt truyện, đẩy tủ thuốc nhỏ ra một chút, lộ ra một công tắc đen ở vị trí khá thấp.
Hắn khom người ấn, lập tức một cánh cửa bật ra.
Nhưng có một vấn đề, đây là dạng công tắc, chỉ đóng khi ấn công tắc lần nữa.
Có nghĩa là lúc Lâm Vĩnh Dạ tỉnh lại, chắc chắn sẽ biết Mộ Minh Trạch trốn ra bằng cách nào, nguy cơ bị tóm lại khá cao.
Chắc đó cũng là lý do 'Tiêu Dư An' rõ ràng có thể trốn đi cùng nam chính thụ, nhưng lại chịu ở lại để giúp bạn mình trốn thoát.
Sẵn sàng vì một người bạn sau khi rời đi và hoá giải được nguy hiểm, thậm chí khi đã được ngàn vạn sủng ái đứng trên vạn người, cũng chưa từng nhớ tới mình dù chỉ một lần,... mà chết đi, đáng sao?
Mộ Minh Trạch cũng không do dự lâu. Hắn chộp vội lấy hộp sơ cứu trên bàn, sau đó liền nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Hắn có đủ khả năng và kinh nghiệm để chạy trốn và ẩn núp, không đáng lo.
Còn phía nam chính kia, với bàn tay vàng 'vạn nhân mê' của cậu ta, mấy việc bảo vệ vô nghĩa của 'Tiêu Dư An' là không cần thiết.
Nhưng Mộ Minh Trạch trên đường chạy vẫn âm thầm xoá dấu vết của nam chính thụ, đồng thời thả chút tình trạng giả để đánh lạc hướng.
Cũng không phải hắn thích làm chuyện vô nghĩa, hay là muốn theo cốt truyện gì đâu, dù sao nhiệm vụ của hắn cũng không bao gồm can thiệp vào mạch truyện của nhân vật chính.
Chỉ là trong khoảng khắc Mộ Minh Trạch thầm trong lòng hỏi ra câu 'đáng sao?' kia, dường như có một giọng nói mạnh mẽ và kiên định đáp lại hắn:
"Đáng."
••••••••••••••••••••
Lâm Vĩnh Dạ choàng tỉnh, đầu óc quay cuồng, tứ chi vẫn vô lực, nhưng chỉ một lát sau đã khôi phục trở lại.
Y bật dậy, ép cơn buồn nôn nhộn nhạo trong cổ họng xuống, nhìn xung quanh, nhanh chóng nhớ lại những gì xảy ra trước khi hôn mê.
Gân xanh trên trán y nổi lên, nghiến răng nghiến lợi hét lên gọi thuộc hạ ngoài cửa.
Mấy tên này nhanh chóng tiến vào, lập tức ngây người khi thấy hai tên to cao ngã trên đất, cùng với bộ dạng nhếch nhác của thiếu chủ.
Lâm Vĩnh Dạ vừa nhìn đã đoán được đám người này hoàn toàn không biết gì. Y lạnh mặt nhìn về phía cửa sổ, rồi nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ trong đầu.
Hơn ai hết, y hiểu rõ với cơ thể yếu ớt đến nỗi chỉ gió thổi thôi cũng ngã của Tiêu Dư An, không thể nào chọn cách nhảy lầu được.
Tầm mắt lướt tới một khe đen nhỏ trên bức tường bên trái, y lập tức đứng lên đi tới, dùng tay đẩy ra một lối ra có cầu thang dẫn xuống.
Lâm Vĩnh Dạ nhanh chóng đưa ra phán đoán, ra lệnh đám thuộc hạ đuổi theo bắt người, bản thân cũng nhanh chóng xuống lầu, đích thân đi bắt cái tên tự cao ngạo mạn kia lại.
Lúc đó y sẽ cho hắn biết, sống không bằng chết là như thế nào.
Bản thân Lâm Vĩnh Dạ không hề nhận ra, người y đáng lẽ nên tìm kiếm vốn không phải và không nên là Tiêu Dư An...
•••••••••••••••••••
"Thông báo, kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng kỹ năng 'y sĩ' (trung cấp)."
Mộ Minh Trạch quệt đi một giọt mồ hôi chảy xuống bên má, đầu hơi choáng váng.
Thình lình tiếp nhận một lượng lớn kiến thức như vậy, muốn không choáng cũng khó.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ xem xét tình hình bên ngoài.
Hắn đang ở trong một căn phòng trên tầng 3 của một căn phòng trọ nhỏ.
Ừ phải, hắn đột nhập vào.
Hết cách rồi, đội ngũ của Lâm Vĩnh Dạ truy đuổi ghê quá. Mặc dù hắn đã chạy trước 15 phút, vẫn bị ép đến phải trốn trong tòa nhà.
Khổ nổi chạy một hồi vẫn không tìm thấy chỗ trốn thích hợp nào, thế là hắn đánh bậy đánh bạ trèo vào căn phòng này.
Cũng may trời không tuyệt đường người, căn phòng này trống trơn, không có người, cũng không có đồ vật nào khác.
Mộ Minh Trạch nhìn nhìn mấy người áo đen phô trương chạy loạn bên ngoài, thở dài.
Bám dai thật.
Hắn không khỏi liên tưởng đến mấy motip cũ rích trong mấy phim truyền hình ở thế giới cũ hắn từng rảnh rỗi xem, kiểu tổng tài bá đạo truy đuổi nữ chính chạy trốn...
Mộ Minh Trạch bị cái suy nghĩ này của bản thân chọc cười.
Với cái bản mặt vẫn còn chưa thoát hết nét trẻ con của tên kia, nghĩ thế nào cũng thấy giống đang làm màu hơn.
Hắn lại không phải mấy nữ chính ngu ngốc yếu đuối kia.
Ờm, cũng không đúng. Thân thể này đúng là yếu đuối thật, nếu không hắn cũng không phải trốn ở đây.
"Kí chủ, bây giờ làm gì tiếp theo? Đi tìm nam chính thụ sao?"
Mộ Minh Trạch hơi suy nghĩ.
Phương án đơn giản và hiệu quả nhất hắn có thể nghĩ đến, giống như hệ thống đề nghị, chính là đi tìm nam chính thụ.
Theo cốt truyện, nam chính thụ sẽ cứu giúp rất rất rất nhiều người, còn có thêm sự hỗ trợ của dàn hậu cung chất lượng, khỏi phải nói có bao nhiêu thuận lợi.
Nếu thuận theo chạy đi ôm đùi, 500 người kia cũng chỉ là mộ con số thôi.
Nhưng đó là trong trường hợp hắn không OOC.
Với thiết lập 'thích gì nói đó + mỏ hỗn' này của 'Tiêu Dư An', không sống chết với đám nam chính thèm khát bạn thân anh thì thôi, còn mong anh đến đó cọ tài nguyên?
Mơ đi!
Mộ Minh Trạch nhắm mắt, suy nghĩ.
Hệ thống thấy hắn tập trung, cũng không lên tiếng làm phiền.
Ở thế giới trước, thiết lập tính cách 'Mộc Hàn' ít được miêu tả, Mộ Minh Trạch đơn giản là thông qua vài phân cảnh ít ỏi của anh mà suy ra tính cách, nhưng phần nhiều vẫn là dùng tính cách thật của bản thân.
Nhưng thế giới này không giống. Tính cách chính là điểm nổi bật nhất của 'Tiêu Dư An', được miêu tả đặc biệt nhiều.
Mộ Minh Trạch vốn là sinh viên ngành văn học, phân tích nhân vật không khó đối với hắn.
Hắn không nhịn được có chút hoài niệm. Bản thân hắn ở thế giới thật cũng là một tiểu thuyết gia mạng khá nổi tiếng.
Lúc hắn bắt đầu viết truyện là khi hắn năm nhất đại học, hắn nhận một lúc 3 công việc làm thêm, một phần để trả học phí, một phần để trả tiền trọ, một phần để trả nợ.
Tinh thần và thể lực của hắn lúc đó gần như bị rút cạn. Mệt mỏi và áp lực bức điên hắn, rồi như một lẽ tự nhiên, hắn bắt đầu viết truyện.
Internet đúng là một nơi thần kì, ở một nơi không có ai quan tâm bạn là ai, thật sự thoải mái.
Thế là hắn coi tiểu thuyết thành một dạng nhật kí cảm xúc, cũng không ngờ nó sẽ nổi tiếng.
Vừa có tiền, vừa giảm stress, thế là hắn viết càng nhiều càng nhiều, kết quả dưỡng ra một thói quen xấu.
Hắn bắt đầu bị cảm xúc và hành động của nhân vật hắn viết cảm nhiễm, 'hóa thân' thành nhân vật lúc nào không hay.
Giáo sư dẫn dắt vẫn luôn nửa vui đùa nửa phê bình hắn, thói quen này phải bỏ, lâu ngày không chừng phát triển thành bệnh.
Mộ Minh Trạch đâu có ngờ, thói quen này sẽ trở nên có ích như vậy.
Hắn nhắm mắt, đọc đi đọc lại cốt truyện trong đầu.
Không biết ngồi bao lâu, ánh sáng hắc lên bức tường xi măng dần chuyển sang màu cam vàng, tiếng ồn ngoài cửa sổ như có như không truyền vào ít dần, Mộ Minh Trạch cuối cùng cũng mở mắt.
Hắn ngồi ngược với ánh sáng, gối phải cong lên đỡ lấy cánh tay, chân còn lại vẫn tùy ý duỗi thẳng.
Hắn hơi cúi đầu, thở ra một hơi dài.
Từ biểu cảm, hơi thở, nét mặt, ánh mắt, đều toát lên sự mệt mỏi và phiền muộn, ẩn ẩn chút lo lắng cùng nhẹ nhõm.
Hệ thống vẫn luôn im lặng, nhận thấy sự thay đổi rõ ràng của kí chủ nhà mình, dứt khoát giả vờ không tồn tại luôn.
Nó sợ rằng một khi nó lên tiếng, trạng thái này của kí chủ sẽ bị phá hỏng.
Mộ Minh Trạch đột ngột lên tiếng trong đầu: "Tiểu khả ái, màu mắt này có thể duy trì bao lâu?"
639 không trả lời ngay. Nó lo lắng vô ích rồi, nâng cấp khiến nó nhạy cảm với cảm xúc nhân loại hơn một chút, nhưng đúng là vẫn không đủ dùng trước mặt kí chủ của nó.
Mặc dù thế, nó vẫn tận chức tận trách cung cấp thông tin: "Lúc nãy khá gấp nên hệ thống đã tự chủ trương đổi cho kí chủ 'đổi màu mắt' loại 1, duy trì tối đa được 4 tiếng, tốn 20 tích phân, không có hạn chế."
Vừa nói xong, mắt Mộ Minh Trạch rút đi màu đen thuần, trở lại thành màu xám bạc vốn có.
Đã qua 4 tiếng rồi.
Mộ Minh Trạch không thể không cảm thán, 20 tích phân đổi lấy 4 tiếng, cái mức độ bào tích phân này...
Như hiểu được sự bất mãn của kí chủ, hệ thống nhanh chóng bổ sung: "Loại 2 duy trì được 30 ngày, tiêu tốn 100 tích phân, nhưng có hạn chế nhất định, từ 12h đến 3h sáng sẽ mất tác dụng."
Mộ Minh Trạch hơi do dự, đúng là ít tiêu tốn hơn thật, nhưng có thêm cái hạn chế này, nếu bỏ qua nó mà nói mấy câu kiểu 'dù sao giờ đó cũng không hành động gì', nhìn kiểu gì cũng thấy đang lập flat*.
"Có loại 3 không?"
"Loại 3 tạm thời chưa mở khoá. Sẽ mở khi số tích phân đạt 5000."
Mộ Minh Trạch ra vẻ bất đắc dĩ, miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Vậy cứ dùng loại 2 đi. Trước khi hết hiệu lực khoảng 30p nhớ thông báo cho ta biết."
Hệ thống 'tinh' một tiếng như trả lời, giây sau đó, màu xám bạc trong đôi mắt tùy ý để màu đen thuần túy bao phủ.
Hắn cùng theo đó thu mặt 'Mộ Minh Trạch' lại, thể hiện ra chính là bộ dáng 'Tiêu Dư An'.
Lúc này trời đã gần như tối hẳn, ánh sáng hộ tống mặt trời trở về, nhường chỗ cho bóng đêm ngự trị thế gian.
Trong căn phòng nhỏ trống rỗng, bóng tối len lỏi chui vào, lấp đầy tất thảy, ngang ngược vây lấy thanh niên đang ngồi thẫn thờ một góc.
Thật lâu thật lâu sau, môi thanh niên khẽ động, thì thào một câu với hư không: "A Ngôn chắc đã chạy thoát rồi nhỉ? Không biết bây giờ cậu ấy thế nào rồi?"
Xong lại không nhịn được, thở dài một tiếng.
A Ngôn, đầy đủ là Từ Ngôn, chính là vai chính thụ thế giới này.
Mộ Minh Trạch theo cảm giác của Tiêu Dư An bây giờ, để điểm đánh giá mức độ thông hiểu nhân vật cao hơn, bật thốt ra một câu.
Khi trở thành Tiêu Dư An, Mộ Minh Trạch mới nhận ra người này có bao nhiêu để ý đến bạn thân của mình.
Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ không nhịn được nhận xét 1 câu 'chân tình', nhưng Mộ Minh Trạch không nghĩ như thế, đây không phải là tình yêu.
Cái người Tiêu Dư An này, chỉ đơn giản là thật thà, lại giàu tình nghĩa, thực lòng xem Từ Ngôn là em trai mình mà bảo vệ thôi.
Còn vì sao lại cho một nhân vật như này đi tìm đường chết á? Xin mời gõ cửa hỏi vị tác giả thiên tài tạo ra cái thế giới này ấy, đây không biết.
Tiêu Dư An hiện tại không có năng lực đi tìm Từ Ngôn, chỉ có thể lẫn tránh đợi cơ hội.
Dù có hơi nóng tính, như Tiêu Dư An cũng không phải kẻ không có đầu óc, nặng nhẹ đều hiểu được, nếu không phải chọc trúng tên điên kia thì...
Nghĩ tới tên kia là lại đau đầu, Mộ Minh Trạch quyết định quên y luôn đi, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hệ thống vẫn luôn giả chết, đột nhiên lên tiếng: "Kí chủ, có người..."
Chưa kịp nói hết câu, liền nghe một tiếng 'choang' của thủy tinh vỡ vọng lên tiếng tầng dưới, không quá lớn nhưng vẫn loáng thoáng nghe được.
Mộ Minh Trạch lặp tức cảnh giác. Không ai khi không lại phá cửa vào một căn trọ chưa xây xong này cả.
Nên kiểm tra không?
"Phát hiện người bị thương, tự động khoá mục tiêu cần chữa trị. Tiến độ hiện tại: 0/500."
Mộ Minh Trạch sững sờ, sau đó bất bình phản ứng lại: "Cái nhiệm vụ này còn tự động khoá mục tiêu? Vậy chẳng lẽ kẻ thù của ta bị thương trước mặt, ta phải từ bỏ cơ hội chạy trốn để chữa cho hắn sao?"
"Vì số lượng khá nhiều, sợ người chơi trễ nải tiến độ, liền thiết lập chế độ này, nhưng chỉ với 50 người đầu tiên thôi. Xin kí chủ cứ yên tâm."
Mộ Minh Trạch cười hừ một tiếng, vậy ra cũng biết 500 là số nhiều à.
Nhưng biết làm sao được đây. Mộ Minh Trạch đành nhận mệnh, cẩn thận từng bước xuống lầu kiểm tra.
Khí lạnh ban đêm giống như chui qua lớp áo blouse trắng, len lõi vào từng lỗ chân lông. Cảm giác ớn lạnh này khiến Mộ Minh Trạch không nhịn được rùng mình một cái.
Mộ Minh Trạch đến trước cửa phòng bên dưới phòng hắn, rón rén mở cửa liếc nhìn vào bên trong.
Giống như phòng phía trên, phòng này cũng rỗng tuếch. Nhưng không quá tối, vì trăng cũng đúng lúc hiện ra rồi.
Ánh trăng phản chiếu rõ ràng những mãnh vỡ trên mặt đất, hắc thứ ánh sáng yếu ớt ấy lên bóng người nằm rạp trên mặt đất ở giữa căn phòng.
Mộ Minh Trạch quan sát một hồi, xác định người ấy không có chút động tĩnh nào. Hắn lo rằng mục tiêu chữa bệnh đầu tiên của mình cứ thế đi đời, vì thế hít sâu một hơi, từng chút một đẩy cửa đi vào.
Bộ dạng đích xác có chút hèn nhát. Nhưng chịu thôi, với cái thể chất gà bệnh của 'Tiêu Dư An', dùng ngôn từ đánh nhau thì được, chứ so thể chất thì chỉ có nước bị người ấn đầu xuống đánh thôi.
Mộ Minh Trạch đến gần một chút lại một chút, dựa vào ánh trăng mờ tối bên ngoài mà nhìn kĩ người kia, không nhịn được chửi thề một tiếng.
Hóa ra à ai, thì ra là người quen.
Dưới ánh trăng là khuôn mặt trắng bệch của Lâm Vĩnh Dạ. Rõ ràng lúc chiều vừa mới gặp, cái bản mặt này còn vênh váo nhìn hắn, mà bây giờ suy yếu nằm đây, đúng là...
Quá sướng!
Mộ Minh Trạch vỗ vỗ vào mặt tên này hai cái, thấy đôi mày y nhíu lại, hắn liền không có chút nể nang gì cười nhạo hai tiếng.
"Ting. Kí chủ, nên tiến hành chữa trị đi ạ." Hệ thống không nhìn được nữa, lên tiếng nhắc nhở.
"Không vội. Anh ta là nam phụ quan trọng, ta không tin ý thức thế giới chưa vắt kiệt giá trị của anh ta mà đã tùy tiện vứt bỏ."
Đúng đúng, thân là nam phụ, kết cục đương nhiên không phải vì nam chính thụ hy sinh, thì chính là bị cốt truyện lợi dụng làm bàn đạp cho cp chính, sau đó bị cp chính đá sang một bên.
Kết cục của tên này chính là thuộc loại thứ hai, tranh không lại với người ta rồi còn bị dập đến thảm, thảm không khác 'Tiêu Dư An' là bao.
Vậy mà lúc chiều còn lên mặt đắc ý với hắn, haha.
Nghĩ thế, hắn lại vỗ tiếp hai cái vào mặt Lâm Vĩnh Dạ, nhìn y ăn đau mà cười 'haha'.
Hệ thống:...
Kí chủ dịu dàng, lý trí và đáng tin kiếp trước chạy đâu mất rồi?
Hệ thống không khỏi hốt hoảng, kí chủ bị 'Tiêu Dư An' đồng hóa mất rồi!
Cảm nhận được sự xoắn xuýt của hệ thống nhà mình, Mộ Minh Trạch không thể không miễn cưỡng thu lại ma trảo của mình, bắt đầu nghiêm túc xem xét cho cái tên đáng ghét này.
Hắn lật người y lại. Tên này nhìn gầy gầy, thế mà nặng ghê, xém nữa Mộ Minh Trạch không chỉ không lật được y, còn xuýt bị y đè ngược lại.
Hắn đúng là hận chết cái thân thể yếu đuối này.
Trên bụng Lâm Vĩnh Dạ là máu, áo sơ mi đen bị thấm ướt triệt để, không giữ được mà để máu chảy lênh láng ra sàn.
Mộ Minh Trạch có hơi ngạc nhiên, nhanh tay lôi ra hộp sơ cứu mà lúc trước hắn mang theo, rút ra cây kéo cắt băng, dứt khoát một đường cắt phanh áo sơ mi.
Cơ bụng hoàn hảo bị lớp áo che lại hoàn toàn lộ ra ngoài.
Ánh mắt Mộ Minh Trạch không chút để ý, hắn đang nhìn cái lỗ máu trên mấy múi cơ bụng kia.
Hắn nhíu mày, lượng máu chảy ra đặc biệt nhiều, đúng là không thể chần chừ quá lâu được.
Với sức của hắn hiện tại, một mình đưa người tới bệnh viện là không thể, đành phải làm cấp cứu tại đây vậy.
Dù sao nhiệm vụ của hắn cũng là phải cứu chữa cho bệnh nhân khỏi hoàn toàn.
Mộ Minh Trạch đổi trong cửa hàng hệ thống một cái đèn pin nhỏ, bộ dụng cụ phẫu thuật, thuốc khử trùng... Nhưng không có thuốc gây mê hay giảm đau.
Hắn cắn giữ đèn pin nhỏ trong miệng, vỗ vỗ bản mặt đẹp trai tái nhợt của Lâm Vĩnh Dạ, ậm ờ nói: "Số tích phân của tôi có hạn, đành ủy khuất anh chịu đau vậy."
Hệ - chứng kiến tất cả + tiếp tay cho tội ác - thống:...
Nó thật sự nhớ kí chủ ở thế giới trước rồi. Trả kí chủ dịu dàng lại cho nó đi mà!
••••••••••••••••••••••••
Mộ Minh Trạch (nhún vai): Thật sự là vì tích phân không đủ dùng mà. Oan ức quá đi ~~~
May là lúc này hắn không đeo kính, chứ không chỉ sợ sẽ bị khuôn mặt vặn vẹo của người đối diện làm cho giật mình.
Lâm Vĩnh Dạ đưa tay ép nụ cười trên môi xuống. Y nhặt kính mắt dưới đất lên, vừa thông thả nói:
"Không ngờ bác sĩ Tiêu lại hiểu tôi như vậy, thật là bất ngờ. Nhưng nếu bác sĩ đã hiểu tôi như thế..."
Lâm Vĩnh Dạ phủi mấy hạt bụi không tồn tại trên kính, sau đó từ tốn đeo lên lại cho Mộ Minh Trạch, còn làm như vô tình niết mạnh đuôi mắt hắn một cái.
Lâm Vĩnh Dạ cũng không biết tại sao y lại cảm thấy bức bối khi nhìn đôi mắt này, chỉ muốn lấy gì đó che đi.
"...hẳn là anh cũng biết chuyện anh sắp đối mặt đúng không?"
Mộ Minh Trạch bị đau, mắt phải híp lại, mắt còn lại dán vào khuôn mặt gần trong gang tấc của người đàn ông.
Thân là nam phụ nhiều đất diễn nhất trong dàn hậu cung dự bị của nam chính, ngoại hình của Lâm Vĩnh Dạ này tự nhiên rất đẹp.
Da trắng, sống mũi cao, đôi mắt sắt bén chứa khí lạnh nhàn nhạt, nếu không phải vì khuôn mặt vẫn còn nét hơi ngây ngô của thiếu niên, thì khí chất này có thể cạnh tranh với mấy vị tổng tài luôn đấy.
Nói câu này cũng sẽ có lực sát thương hơn.
Mộ Minh Trạch không nhịn được phì cười một tiếng. Tên này cũng chỉ là một tên nhóc con mà thôi, so với tuổi 'Tiêu Dư An' hay 'Mộ Minh Trạch' đều nhỏ hơn.
Lâm Vĩnh Dạ nhíu mày: "Có gì buồn cười sao?"
"Không hẳn. Chỉ là phải cảm ơn cậu một tiếng."
"Cảm ơn?"
Hệ thống vừa 'ting' một tiếng trong đầu Mộ Minh Trạch, hai tên đàn ông vẫn luôn giữ chặt hắn đột ngột ngã ra hai bên.
Lâm Vĩnh Dạ có chút thất thần, sau đó lại nhìn thảm trạng của hai tên to con, lặp tức nhận thấy có điều không ổn.
Y nhanh chóng phản ứng lại, chặn đứng một ống kim đang cắm tới cổ mình.
Mộ Minh Trạch 'chậc' một tiếng, quả nhiên thân thể này quá yếu.
Lâm Vĩnh Dạ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, ngạc nhiên, cũng có chút đắc ý.
Song cơ thể y đột ngột thoát lực, ống kim nắm trên tay rơi xuống đất.
Mộ Minh Trạch giơ tay ra đỡ lấy thân thể ngã xuống của y, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Lâm Vĩnh Dạ cảm thấy chân tay vô lực, mi mắt nặng trĩu, không biết đã trúng chiêu khi nào.
Y nhìn ánh mắt khiêu khích của thủ phạm, môi mỏng cong lên khép mở. Thông qua khẩu hình miệng, Lâm Vĩnh Dạ đoán rằng người này đang nói...:
"Muốn khống chế tôi? Ngủ ngon và mơ đẹp đi."
Lâm Vĩnh Dạ:...
Mịa nó chứ.
Sau đó không chống đỡ nổi nữa, ngất đi.
Mộ Minh Trạch đặt người nằm xuống, rút cây kim nhỏ gần như không thể thấy trên mu bàn tay Lâm Vĩnh Dạ ra.
Đây là đạo cụ hắn mua được trong cửa hàng hệ thống trong lúc nói chuyện kéo dài thời gian.
Kim truyền dịch (dạng nhỏ): kết nối kim với dung dịch chỉ định, tiến hành truyền dịch trong 5 phút (để phát động cần chạm vào đối tượng).
Đạo cụ này vốn được dùng ở nơi thiếu thiết bị y tế như mạc thế hay những tình huống cấp bách đang truyền dịch thì buộc phải di chuyển.
Cũng may đây là phòng y tế, trên bàn làm việc có thuốc gây mê dạng lỏng, Mộ Minh Trạch liền mua 3 cây kim, trước hết cắm vào hai tên đang giữ lấy mình tay hắn.
Còn với Lâm Vĩnh Dạ thì hơi khó để khiến y chạm vào hắn. Thế nên Mộ Minh Trạch cố ý khiêu khích y, khiến y chạm vào mình.
Có thể nói đây là quà đáp lễ cho cái vuốt mặt thô bạo khi nãy đi.
Hắn nhìn cánh cửa đóng chặt, tên Lâm Vĩnh Dạ này còn rất có giáo dưỡng nha, khi vào phòng biết đóng cửa nè.
Nếu hắn đoán không nhầm thì bên ngoài chắc chắn có người canh gác, tên điên này đóng cửa chắc là muốn xử hắn, cũng nhờ vậy mà bên ngoài không hề biết chuyện xảy ra nên trong.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc... Mộ Minh Trạch hắn không ra ngoài được.
Nhảy cửa sổ? Cũng không được. Đây là tầng 3, với thể chất của hắn lúc này thì nhảy từ tầng 2 xuống còn không thể nữa là...
Mộ Minh Trạch đột nhiên nhớ tới trong nguyên tác, có không ít lần Tiêu Dư An giúp nam chính thoát khỏi đám điên cuồng theo đuổi.
Có một cánh cửa thoát hiểm ẩn dẫn tới cửa sau!
Chủ toà nhà này vốn là hai vợ chồng già. Vì để tiện cho việc đi dạo vào mua thức ăn ở khu phía sau nhà mà cho làm con đường này.
Mộ Minh Trạch nhanh chóng dựa theo cốt truyện, đẩy tủ thuốc nhỏ ra một chút, lộ ra một công tắc đen ở vị trí khá thấp.
Hắn khom người ấn, lập tức một cánh cửa bật ra.
Nhưng có một vấn đề, đây là dạng công tắc, chỉ đóng khi ấn công tắc lần nữa.
Có nghĩa là lúc Lâm Vĩnh Dạ tỉnh lại, chắc chắn sẽ biết Mộ Minh Trạch trốn ra bằng cách nào, nguy cơ bị tóm lại khá cao.
Chắc đó cũng là lý do 'Tiêu Dư An' rõ ràng có thể trốn đi cùng nam chính thụ, nhưng lại chịu ở lại để giúp bạn mình trốn thoát.
Sẵn sàng vì một người bạn sau khi rời đi và hoá giải được nguy hiểm, thậm chí khi đã được ngàn vạn sủng ái đứng trên vạn người, cũng chưa từng nhớ tới mình dù chỉ một lần,... mà chết đi, đáng sao?
Mộ Minh Trạch cũng không do dự lâu. Hắn chộp vội lấy hộp sơ cứu trên bàn, sau đó liền nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Hắn có đủ khả năng và kinh nghiệm để chạy trốn và ẩn núp, không đáng lo.
Còn phía nam chính kia, với bàn tay vàng 'vạn nhân mê' của cậu ta, mấy việc bảo vệ vô nghĩa của 'Tiêu Dư An' là không cần thiết.
Nhưng Mộ Minh Trạch trên đường chạy vẫn âm thầm xoá dấu vết của nam chính thụ, đồng thời thả chút tình trạng giả để đánh lạc hướng.
Cũng không phải hắn thích làm chuyện vô nghĩa, hay là muốn theo cốt truyện gì đâu, dù sao nhiệm vụ của hắn cũng không bao gồm can thiệp vào mạch truyện của nhân vật chính.
Chỉ là trong khoảng khắc Mộ Minh Trạch thầm trong lòng hỏi ra câu 'đáng sao?' kia, dường như có một giọng nói mạnh mẽ và kiên định đáp lại hắn:
"Đáng."
••••••••••••••••••••
Lâm Vĩnh Dạ choàng tỉnh, đầu óc quay cuồng, tứ chi vẫn vô lực, nhưng chỉ một lát sau đã khôi phục trở lại.
Y bật dậy, ép cơn buồn nôn nhộn nhạo trong cổ họng xuống, nhìn xung quanh, nhanh chóng nhớ lại những gì xảy ra trước khi hôn mê.
Gân xanh trên trán y nổi lên, nghiến răng nghiến lợi hét lên gọi thuộc hạ ngoài cửa.
Mấy tên này nhanh chóng tiến vào, lập tức ngây người khi thấy hai tên to cao ngã trên đất, cùng với bộ dạng nhếch nhác của thiếu chủ.
Lâm Vĩnh Dạ vừa nhìn đã đoán được đám người này hoàn toàn không biết gì. Y lạnh mặt nhìn về phía cửa sổ, rồi nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ trong đầu.
Hơn ai hết, y hiểu rõ với cơ thể yếu ớt đến nỗi chỉ gió thổi thôi cũng ngã của Tiêu Dư An, không thể nào chọn cách nhảy lầu được.
Tầm mắt lướt tới một khe đen nhỏ trên bức tường bên trái, y lập tức đứng lên đi tới, dùng tay đẩy ra một lối ra có cầu thang dẫn xuống.
Lâm Vĩnh Dạ nhanh chóng đưa ra phán đoán, ra lệnh đám thuộc hạ đuổi theo bắt người, bản thân cũng nhanh chóng xuống lầu, đích thân đi bắt cái tên tự cao ngạo mạn kia lại.
Lúc đó y sẽ cho hắn biết, sống không bằng chết là như thế nào.
Bản thân Lâm Vĩnh Dạ không hề nhận ra, người y đáng lẽ nên tìm kiếm vốn không phải và không nên là Tiêu Dư An...
•••••••••••••••••••
"Thông báo, kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng kỹ năng 'y sĩ' (trung cấp)."
Mộ Minh Trạch quệt đi một giọt mồ hôi chảy xuống bên má, đầu hơi choáng váng.
Thình lình tiếp nhận một lượng lớn kiến thức như vậy, muốn không choáng cũng khó.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ xem xét tình hình bên ngoài.
Hắn đang ở trong một căn phòng trên tầng 3 của một căn phòng trọ nhỏ.
Ừ phải, hắn đột nhập vào.
Hết cách rồi, đội ngũ của Lâm Vĩnh Dạ truy đuổi ghê quá. Mặc dù hắn đã chạy trước 15 phút, vẫn bị ép đến phải trốn trong tòa nhà.
Khổ nổi chạy một hồi vẫn không tìm thấy chỗ trốn thích hợp nào, thế là hắn đánh bậy đánh bạ trèo vào căn phòng này.
Cũng may trời không tuyệt đường người, căn phòng này trống trơn, không có người, cũng không có đồ vật nào khác.
Mộ Minh Trạch nhìn nhìn mấy người áo đen phô trương chạy loạn bên ngoài, thở dài.
Bám dai thật.
Hắn không khỏi liên tưởng đến mấy motip cũ rích trong mấy phim truyền hình ở thế giới cũ hắn từng rảnh rỗi xem, kiểu tổng tài bá đạo truy đuổi nữ chính chạy trốn...
Mộ Minh Trạch bị cái suy nghĩ này của bản thân chọc cười.
Với cái bản mặt vẫn còn chưa thoát hết nét trẻ con của tên kia, nghĩ thế nào cũng thấy giống đang làm màu hơn.
Hắn lại không phải mấy nữ chính ngu ngốc yếu đuối kia.
Ờm, cũng không đúng. Thân thể này đúng là yếu đuối thật, nếu không hắn cũng không phải trốn ở đây.
"Kí chủ, bây giờ làm gì tiếp theo? Đi tìm nam chính thụ sao?"
Mộ Minh Trạch hơi suy nghĩ.
Phương án đơn giản và hiệu quả nhất hắn có thể nghĩ đến, giống như hệ thống đề nghị, chính là đi tìm nam chính thụ.
Theo cốt truyện, nam chính thụ sẽ cứu giúp rất rất rất nhiều người, còn có thêm sự hỗ trợ của dàn hậu cung chất lượng, khỏi phải nói có bao nhiêu thuận lợi.
Nếu thuận theo chạy đi ôm đùi, 500 người kia cũng chỉ là mộ con số thôi.
Nhưng đó là trong trường hợp hắn không OOC.
Với thiết lập 'thích gì nói đó + mỏ hỗn' này của 'Tiêu Dư An', không sống chết với đám nam chính thèm khát bạn thân anh thì thôi, còn mong anh đến đó cọ tài nguyên?
Mơ đi!
Mộ Minh Trạch nhắm mắt, suy nghĩ.
Hệ thống thấy hắn tập trung, cũng không lên tiếng làm phiền.
Ở thế giới trước, thiết lập tính cách 'Mộc Hàn' ít được miêu tả, Mộ Minh Trạch đơn giản là thông qua vài phân cảnh ít ỏi của anh mà suy ra tính cách, nhưng phần nhiều vẫn là dùng tính cách thật của bản thân.
Nhưng thế giới này không giống. Tính cách chính là điểm nổi bật nhất của 'Tiêu Dư An', được miêu tả đặc biệt nhiều.
Mộ Minh Trạch vốn là sinh viên ngành văn học, phân tích nhân vật không khó đối với hắn.
Hắn không nhịn được có chút hoài niệm. Bản thân hắn ở thế giới thật cũng là một tiểu thuyết gia mạng khá nổi tiếng.
Lúc hắn bắt đầu viết truyện là khi hắn năm nhất đại học, hắn nhận một lúc 3 công việc làm thêm, một phần để trả học phí, một phần để trả tiền trọ, một phần để trả nợ.
Tinh thần và thể lực của hắn lúc đó gần như bị rút cạn. Mệt mỏi và áp lực bức điên hắn, rồi như một lẽ tự nhiên, hắn bắt đầu viết truyện.
Internet đúng là một nơi thần kì, ở một nơi không có ai quan tâm bạn là ai, thật sự thoải mái.
Thế là hắn coi tiểu thuyết thành một dạng nhật kí cảm xúc, cũng không ngờ nó sẽ nổi tiếng.
Vừa có tiền, vừa giảm stress, thế là hắn viết càng nhiều càng nhiều, kết quả dưỡng ra một thói quen xấu.
Hắn bắt đầu bị cảm xúc và hành động của nhân vật hắn viết cảm nhiễm, 'hóa thân' thành nhân vật lúc nào không hay.
Giáo sư dẫn dắt vẫn luôn nửa vui đùa nửa phê bình hắn, thói quen này phải bỏ, lâu ngày không chừng phát triển thành bệnh.
Mộ Minh Trạch đâu có ngờ, thói quen này sẽ trở nên có ích như vậy.
Hắn nhắm mắt, đọc đi đọc lại cốt truyện trong đầu.
Không biết ngồi bao lâu, ánh sáng hắc lên bức tường xi măng dần chuyển sang màu cam vàng, tiếng ồn ngoài cửa sổ như có như không truyền vào ít dần, Mộ Minh Trạch cuối cùng cũng mở mắt.
Hắn ngồi ngược với ánh sáng, gối phải cong lên đỡ lấy cánh tay, chân còn lại vẫn tùy ý duỗi thẳng.
Hắn hơi cúi đầu, thở ra một hơi dài.
Từ biểu cảm, hơi thở, nét mặt, ánh mắt, đều toát lên sự mệt mỏi và phiền muộn, ẩn ẩn chút lo lắng cùng nhẹ nhõm.
Hệ thống vẫn luôn im lặng, nhận thấy sự thay đổi rõ ràng của kí chủ nhà mình, dứt khoát giả vờ không tồn tại luôn.
Nó sợ rằng một khi nó lên tiếng, trạng thái này của kí chủ sẽ bị phá hỏng.
Mộ Minh Trạch đột ngột lên tiếng trong đầu: "Tiểu khả ái, màu mắt này có thể duy trì bao lâu?"
639 không trả lời ngay. Nó lo lắng vô ích rồi, nâng cấp khiến nó nhạy cảm với cảm xúc nhân loại hơn một chút, nhưng đúng là vẫn không đủ dùng trước mặt kí chủ của nó.
Mặc dù thế, nó vẫn tận chức tận trách cung cấp thông tin: "Lúc nãy khá gấp nên hệ thống đã tự chủ trương đổi cho kí chủ 'đổi màu mắt' loại 1, duy trì tối đa được 4 tiếng, tốn 20 tích phân, không có hạn chế."
Vừa nói xong, mắt Mộ Minh Trạch rút đi màu đen thuần, trở lại thành màu xám bạc vốn có.
Đã qua 4 tiếng rồi.
Mộ Minh Trạch không thể không cảm thán, 20 tích phân đổi lấy 4 tiếng, cái mức độ bào tích phân này...
Như hiểu được sự bất mãn của kí chủ, hệ thống nhanh chóng bổ sung: "Loại 2 duy trì được 30 ngày, tiêu tốn 100 tích phân, nhưng có hạn chế nhất định, từ 12h đến 3h sáng sẽ mất tác dụng."
Mộ Minh Trạch hơi do dự, đúng là ít tiêu tốn hơn thật, nhưng có thêm cái hạn chế này, nếu bỏ qua nó mà nói mấy câu kiểu 'dù sao giờ đó cũng không hành động gì', nhìn kiểu gì cũng thấy đang lập flat*.
"Có loại 3 không?"
"Loại 3 tạm thời chưa mở khoá. Sẽ mở khi số tích phân đạt 5000."
Mộ Minh Trạch ra vẻ bất đắc dĩ, miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Vậy cứ dùng loại 2 đi. Trước khi hết hiệu lực khoảng 30p nhớ thông báo cho ta biết."
Hệ thống 'tinh' một tiếng như trả lời, giây sau đó, màu xám bạc trong đôi mắt tùy ý để màu đen thuần túy bao phủ.
Hắn cùng theo đó thu mặt 'Mộ Minh Trạch' lại, thể hiện ra chính là bộ dáng 'Tiêu Dư An'.
Lúc này trời đã gần như tối hẳn, ánh sáng hộ tống mặt trời trở về, nhường chỗ cho bóng đêm ngự trị thế gian.
Trong căn phòng nhỏ trống rỗng, bóng tối len lỏi chui vào, lấp đầy tất thảy, ngang ngược vây lấy thanh niên đang ngồi thẫn thờ một góc.
Thật lâu thật lâu sau, môi thanh niên khẽ động, thì thào một câu với hư không: "A Ngôn chắc đã chạy thoát rồi nhỉ? Không biết bây giờ cậu ấy thế nào rồi?"
Xong lại không nhịn được, thở dài một tiếng.
A Ngôn, đầy đủ là Từ Ngôn, chính là vai chính thụ thế giới này.
Mộ Minh Trạch theo cảm giác của Tiêu Dư An bây giờ, để điểm đánh giá mức độ thông hiểu nhân vật cao hơn, bật thốt ra một câu.
Khi trở thành Tiêu Dư An, Mộ Minh Trạch mới nhận ra người này có bao nhiêu để ý đến bạn thân của mình.
Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ không nhịn được nhận xét 1 câu 'chân tình', nhưng Mộ Minh Trạch không nghĩ như thế, đây không phải là tình yêu.
Cái người Tiêu Dư An này, chỉ đơn giản là thật thà, lại giàu tình nghĩa, thực lòng xem Từ Ngôn là em trai mình mà bảo vệ thôi.
Còn vì sao lại cho một nhân vật như này đi tìm đường chết á? Xin mời gõ cửa hỏi vị tác giả thiên tài tạo ra cái thế giới này ấy, đây không biết.
Tiêu Dư An hiện tại không có năng lực đi tìm Từ Ngôn, chỉ có thể lẫn tránh đợi cơ hội.
Dù có hơi nóng tính, như Tiêu Dư An cũng không phải kẻ không có đầu óc, nặng nhẹ đều hiểu được, nếu không phải chọc trúng tên điên kia thì...
Nghĩ tới tên kia là lại đau đầu, Mộ Minh Trạch quyết định quên y luôn đi, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hệ thống vẫn luôn giả chết, đột nhiên lên tiếng: "Kí chủ, có người..."
Chưa kịp nói hết câu, liền nghe một tiếng 'choang' của thủy tinh vỡ vọng lên tiếng tầng dưới, không quá lớn nhưng vẫn loáng thoáng nghe được.
Mộ Minh Trạch lặp tức cảnh giác. Không ai khi không lại phá cửa vào một căn trọ chưa xây xong này cả.
Nên kiểm tra không?
"Phát hiện người bị thương, tự động khoá mục tiêu cần chữa trị. Tiến độ hiện tại: 0/500."
Mộ Minh Trạch sững sờ, sau đó bất bình phản ứng lại: "Cái nhiệm vụ này còn tự động khoá mục tiêu? Vậy chẳng lẽ kẻ thù của ta bị thương trước mặt, ta phải từ bỏ cơ hội chạy trốn để chữa cho hắn sao?"
"Vì số lượng khá nhiều, sợ người chơi trễ nải tiến độ, liền thiết lập chế độ này, nhưng chỉ với 50 người đầu tiên thôi. Xin kí chủ cứ yên tâm."
Mộ Minh Trạch cười hừ một tiếng, vậy ra cũng biết 500 là số nhiều à.
Nhưng biết làm sao được đây. Mộ Minh Trạch đành nhận mệnh, cẩn thận từng bước xuống lầu kiểm tra.
Khí lạnh ban đêm giống như chui qua lớp áo blouse trắng, len lõi vào từng lỗ chân lông. Cảm giác ớn lạnh này khiến Mộ Minh Trạch không nhịn được rùng mình một cái.
Mộ Minh Trạch đến trước cửa phòng bên dưới phòng hắn, rón rén mở cửa liếc nhìn vào bên trong.
Giống như phòng phía trên, phòng này cũng rỗng tuếch. Nhưng không quá tối, vì trăng cũng đúng lúc hiện ra rồi.
Ánh trăng phản chiếu rõ ràng những mãnh vỡ trên mặt đất, hắc thứ ánh sáng yếu ớt ấy lên bóng người nằm rạp trên mặt đất ở giữa căn phòng.
Mộ Minh Trạch quan sát một hồi, xác định người ấy không có chút động tĩnh nào. Hắn lo rằng mục tiêu chữa bệnh đầu tiên của mình cứ thế đi đời, vì thế hít sâu một hơi, từng chút một đẩy cửa đi vào.
Bộ dạng đích xác có chút hèn nhát. Nhưng chịu thôi, với cái thể chất gà bệnh của 'Tiêu Dư An', dùng ngôn từ đánh nhau thì được, chứ so thể chất thì chỉ có nước bị người ấn đầu xuống đánh thôi.
Mộ Minh Trạch đến gần một chút lại một chút, dựa vào ánh trăng mờ tối bên ngoài mà nhìn kĩ người kia, không nhịn được chửi thề một tiếng.
Hóa ra à ai, thì ra là người quen.
Dưới ánh trăng là khuôn mặt trắng bệch của Lâm Vĩnh Dạ. Rõ ràng lúc chiều vừa mới gặp, cái bản mặt này còn vênh váo nhìn hắn, mà bây giờ suy yếu nằm đây, đúng là...
Quá sướng!
Mộ Minh Trạch vỗ vỗ vào mặt tên này hai cái, thấy đôi mày y nhíu lại, hắn liền không có chút nể nang gì cười nhạo hai tiếng.
"Ting. Kí chủ, nên tiến hành chữa trị đi ạ." Hệ thống không nhìn được nữa, lên tiếng nhắc nhở.
"Không vội. Anh ta là nam phụ quan trọng, ta không tin ý thức thế giới chưa vắt kiệt giá trị của anh ta mà đã tùy tiện vứt bỏ."
Đúng đúng, thân là nam phụ, kết cục đương nhiên không phải vì nam chính thụ hy sinh, thì chính là bị cốt truyện lợi dụng làm bàn đạp cho cp chính, sau đó bị cp chính đá sang một bên.
Kết cục của tên này chính là thuộc loại thứ hai, tranh không lại với người ta rồi còn bị dập đến thảm, thảm không khác 'Tiêu Dư An' là bao.
Vậy mà lúc chiều còn lên mặt đắc ý với hắn, haha.
Nghĩ thế, hắn lại vỗ tiếp hai cái vào mặt Lâm Vĩnh Dạ, nhìn y ăn đau mà cười 'haha'.
Hệ thống:...
Kí chủ dịu dàng, lý trí và đáng tin kiếp trước chạy đâu mất rồi?
Hệ thống không khỏi hốt hoảng, kí chủ bị 'Tiêu Dư An' đồng hóa mất rồi!
Cảm nhận được sự xoắn xuýt của hệ thống nhà mình, Mộ Minh Trạch không thể không miễn cưỡng thu lại ma trảo của mình, bắt đầu nghiêm túc xem xét cho cái tên đáng ghét này.
Hắn lật người y lại. Tên này nhìn gầy gầy, thế mà nặng ghê, xém nữa Mộ Minh Trạch không chỉ không lật được y, còn xuýt bị y đè ngược lại.
Hắn đúng là hận chết cái thân thể yếu đuối này.
Trên bụng Lâm Vĩnh Dạ là máu, áo sơ mi đen bị thấm ướt triệt để, không giữ được mà để máu chảy lênh láng ra sàn.
Mộ Minh Trạch có hơi ngạc nhiên, nhanh tay lôi ra hộp sơ cứu mà lúc trước hắn mang theo, rút ra cây kéo cắt băng, dứt khoát một đường cắt phanh áo sơ mi.
Cơ bụng hoàn hảo bị lớp áo che lại hoàn toàn lộ ra ngoài.
Ánh mắt Mộ Minh Trạch không chút để ý, hắn đang nhìn cái lỗ máu trên mấy múi cơ bụng kia.
Hắn nhíu mày, lượng máu chảy ra đặc biệt nhiều, đúng là không thể chần chừ quá lâu được.
Với sức của hắn hiện tại, một mình đưa người tới bệnh viện là không thể, đành phải làm cấp cứu tại đây vậy.
Dù sao nhiệm vụ của hắn cũng là phải cứu chữa cho bệnh nhân khỏi hoàn toàn.
Mộ Minh Trạch đổi trong cửa hàng hệ thống một cái đèn pin nhỏ, bộ dụng cụ phẫu thuật, thuốc khử trùng... Nhưng không có thuốc gây mê hay giảm đau.
Hắn cắn giữ đèn pin nhỏ trong miệng, vỗ vỗ bản mặt đẹp trai tái nhợt của Lâm Vĩnh Dạ, ậm ờ nói: "Số tích phân của tôi có hạn, đành ủy khuất anh chịu đau vậy."
Hệ - chứng kiến tất cả + tiếp tay cho tội ác - thống:...
Nó thật sự nhớ kí chủ ở thế giới trước rồi. Trả kí chủ dịu dàng lại cho nó đi mà!
••••••••••••••••••••••••
Mộ Minh Trạch (nhún vai): Thật sự là vì tích phân không đủ dùng mà. Oan ức quá đi ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.