Chương 17: Thế giới phản chiếu qua đôi mắt
Nguyệt Sa Thủy Diện
26/02/2024
"Cái gì cơ?! Có chuyện như thế xảy ra thiệt hả?" Lâm Uyển Chi ngạc nhiên hét lên, khiến mấy đồng nghiệp xung quanh cô nhìn sang.
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Để chủ nhiệm bắt được chúng ta lười biếng không làm việc thì chết chắc." Lệ Sán làm dấu im lặng, ngó nghiêng xung quanh.
Lâm Uyển Chi vội bịt miệng, cũng bắt chước quay đầu qua lại dò xét.
Phát hiện chủ nhiệm không ở đây, hai cô gái đồng loạt thở ra.
"Ừ, có thiệt đó. Tin nội bộ truyền ra ngoài, không sai đâu. Bây giờ hầu như cả căn cứ đều biết, tang thi kia đã được Tiết tướng, người đáng tin và có uy vọng cao nhất hội đồng lãnh đạo, làm chứng cho đó." Lệ Sán nhỏ giọng tiếp tục câu chuyện.
"Không thể nào. Tang thi kia mạnh như thế sao còn khế ước với loài người làm gì?" Lâm Uyển Chi tỏ ra không tin tưởng lắm.
"Nghe nói anh ta là đội trưởng của Nguyệt Ảnh đó. Vì có dị năng tinh thần hiếm có bộc phát trước khi chết, nên mới giữ được thần trí ngay cả khi là tang thi cấp thấp. Cũng vì vậy mà đứng về phe loài người đó." Lệ Sán thì thầm.
Lâm Uyển Chi xoay xoay cây bút trong tay, không ngờ cái vị đội trưởng mà cô tò mò khi trước thật sự chết rồi, còn trở thành một tang thi vương giả nữa.
"Vậy có phải anh ta mạnh hơn Lam Bính với cái tên đáng ghét Thẩm Phong kia nhiều đúng không? Suy đoán lúc trước của tớ ấy!"
Lệ Sán gật gật đầu: "Nghe câu chuyện thì có lẽ là vậy thật, một mình anh ta khống chế hết cả tá tang thi kia mà."
Cây bút trên tay Lâm Uyển Chi dừng lại, cô gõ gõ xuống bàn vài cái: "Cậu nói, tang thi ấy đang ở trong căn cứ á?"
"Đúng vậy. Lúc đầu bị phản đối ghê lắm, cũng không biết Tiết tướng với người tên Lam Bính kia làm cái gì, nói chung cuối cùng vẫn là vào được bên trong. Hình như đang ở chỗ toà B-12 của Nguyệt Ảnh đó."
"Hèn gì nghe mọi người nói tránh xa chỗ đó ra." Lâm Uyển Chi nhúng vai, sau đó đột nhiên hưng phấn lên, chồm người về phía Lệ Sán: "Cậu nói xem, nếu tớ thuyết phục được anh ta giúp tớ..."
"Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định đó sao? Lam Bính cũng từ chối rồi, có thể là ý định chung chăng? Với lại, anh ta là tang thi cao cấp đấy, cậu không sợ à?" Lệ Sán hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài, tay tựa lên bàn chống cằm, mái tóc ngắn rũ xuống ôm ngang cằm, dùng ánh mắt chán chường nhìn Lâm Uyển Chi.
"Không sợ! Quyết tâm của tớ sao chỉ vì thế mà từ bỏ được, không thử làm sao biết chứ!" Lâm Uyển Chi làm như không nhìn thấy ánh mắt phán xét kia. Cô xoay ghế, xé một tờ giấy, xoạt xoạt viết mấy chữ đơn xin nghỉ phép.
Lệ Sán thở dài, xoa tay lên một bên má, sau đó ánh mắt bắt phải một người ngoài cửa, hai mắt mở to kinh ngạc.
"Cậu nói xem, nếu tớ đến đó nói với họ muốn gặp đội trưởng của bọn họ, liệu tớ có bị đá ra ngoài không nhỉ?" Lâm Uyển Chi hí hoáy viết mấy lý do quen thuộc, chữ xấu đến không nỡ nhìn, miễn cưỡng lắm mới đọc được.
"Chắc là, cậu không cần cái giấy phép đó đâu."
"Cậu nói gì thế." Lâm Uyển Chi ngẩng mặt lên, thấy Lệ Sán ngẩn người nhìn về hướng cửa ra, cô theo bản năng nhìn theo, đồng thời nói tiếp: "Không có giấy phép thì sao tớ có thể đi gặp..."
Câu nói nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô làm ra vẻ mặt không khác gì bạn mình, thật ra là giống với tất cả mọi người ở đây, kinh ngạc không nói nên lời.
Đứng ở cửa là Lam Bính, người đàn ông mà không ai trong căn cứ là không biết đến uy danh của anh.
Bên cạnh anh, là một chàng trai, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, không tính là quá gầy, nhưng thoạt nhìn khá ốm yếu.
Làn da trắng tái nhợt, không giống màu da của người bị bệnh lâu năm, mà giống màu của gốm sứ. Trên cổ và mặt có vài vết lốm đốm xanh đen, không phá hủy đi nét đẹp hài hòa vốn có, ngược lại càng khiến anh thêm vẻ ma mị khó tả.
Tóc đen hơi dài hơi xoăn, ôn nhuận rũ xuống trước trán. Đôi mắt hạnh khép hờ, lấp ló đằng sau hàng lông mi dài là đồng tử màu xám giống như sương lạnh trên đỉnh núi cao, che giấu hoàn hảo thứ bên trong, mang lại cảm giác bí ẩn và nguy hiểm, kích thích sự tò mò và sự sợ hãi của người khác.
Không phải đẹp đến mức khiến người ta gặp rồi khó quên, chỉ là có một sức hút kì lạ khiến ai cũng muốn lại gần mà thôi.
Kinh nghiệm, trực giác và lý trí của một nhà nghiên cứu đã nghiên cứu rất lâu về tang thi, Lâm Uyển Chi có thể xác định người này không phải 'người', mà là một tang thi.
Nhưng cô chưa bao giờ thấy, một tang thi với đôi mắt không đỏ ngầu, không có vết hở chảy dịch xanh đen, không cuồng dại mất trí tấn công con người.
Anh chỉ lặng lẽ đứng im như chờ đợi ai đó, không thèm nhìn những nhân loại phía trước một cái, cao ngạo hay là không quan tâm đây.
Lâm Uyển Chi theo bản năng hít thở mỏng hơn, và cô cũng biết những người ở đây cũng vậy. Bọn họ đều là người bình thường, cơ thể sẽ tự động thu nhỏ cảm giác tồn tại trước thiên địch mạnh hơn mình.
"Hai người rốt cuộc cũng tới rồi!" Cánh cửa cuối phòng bật mở, một người đàn ông trung niên gầy guộc lao ra với vẻ mặt hốt hoảng, có chút vui sướng.
Lâm Uyển Chi, à không, tất cả nghiên cứu viên trong phòng đều đồng loạt quay người lại, vào trạng thái làm việc (hoặc có lẽ là giả làm việc) nghiêm túc.
Người vừa xuất hiện chính là vị chủ nhiệm đáng sợ trong truyền thuyết mà Lâm Uyển Chi và Lệ Sán bên nãy đề cập đến.
Căn phòng thí nghiệm khá lớn, lại có một đóng giấy tờ cùng thiết bị thử nghiệm chất đống trên đường, nhưng vị chủ nhiệm này có vẻ không bị ảnh hưởng gì cả, nhanh chóng đến chỗ hai nhân vật nổi tiếng nhất lúc này bằng tốc độ không tưởng.
Ông ta dường như không có cái thái độ ngạc nhiên hay kinh sợ của một người bình thường khi thấy tang thi.
Thay vào đó, ông ta ta nhướng người tới gần Mộ Minh Trạch, đôi mắt đằng sau cặp kính bảo hộ dày cộm ánh lên sự tò mò nghiên cứu, còn có kích động và phấn khích khi gặp một mẫu vật độc lạ nữa.
Xuất hiện rồi! 'Chế độ nghiện' của chủ nhiệm Chu!
Mọi người trong phòng (trừ hai người không biết gì ra) không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Mộ Minh Trạch hơi bất ngờ, hắn giấu tay vào túi áo theo phản xạ, hơi ngửa ra sau tránh đi ánh mắt quá cháy bỏng của người đàn ông mới xuất hiện.
"Giáo sư Chu, đây không phải thái độ tiếp đón khách đâu." Lam Bính vòng tay qua eo Mộ Minh Trạch, kéo về phía mình, lườm người giáo sư lỗ mãng.
"Khụ khụ, rất xin lỗi. Bệnh nghề nghiệp ấy mà." Giáo sư Chu ho tượng trưng hai tiếng, lùi lại một bước, giơ tay phải về phía trước mỉm cười: "Xin chào, tôi tên là Chu Hưởng, giáo sư phụ trách quản lý chính ở đây. Cứ gọi tôi là giáo sư Chu là được. Rất vui được gặp cậu, cậu Mộc Hàn."
Mộ Minh Trạch hơi vỗ nhẹ cánh tay đang siết eo mình, đợi nó thả ra rồi mới tiến lên trước một chút, bắt tay vị giáo sư kia: "Xin chào ngài, giáo sư Chu."
Hắn nói xong liền buông tay, lui về khoảng cách an toàn, khoé miệng chưa từng nhếch lên một chút, hoàn toàn là vẻ lạnh lùng, xã cách và đề phòng.
"Giọng hay thật. Không phải tang thi thì dây thanh quản bị phân hủy nên tiếng nói rất khó nghe sao?"
Một giọng nữ bất ngờ vang lên, thu hút tất cả ánh nhìn.
Lệ Sán kinh hãi quay đầu lại nhìn, người vừa nói ban nãy chính là Lâm Uyển Chi.
"Kí chủ, người vừa nói là nữ chính trong kịch bản gốc, Lâm Uyển Chi." Hệ thống làm tròn nhiệm vụ mà thông báo thân phận đối phương.
"Ta biết rồi, cảm ơn."
Mộ Minh Trạch không khỏi nhìn vị nữ chính này nhiều hơn một chút. Đây chính là người không có dị năng nhưng lại tài giỏi đến mức tạo ra vaccine tang thi sao?
Quả nhiên là nữ chính có khác, cô khá đẹp. Cô không cao lắm, tầm 1m65. Tóc dài hơn vai một chút, thẳng và đen bóng. Khuôn mặt nhỏ, ngũ quan nghiên về thanh tú nhiều hơn.
Đôi mắt đen mở to, thể hiện sự trong sáng vừa đủ, không quá ngây thơ, ngược lại có thêm vài phần thu hút.
Giọng nói mềm mại, hoạt bát và sáng sủa. Cảm xúc thể hiện qua âm điệu lên xuống rất rõ ràng, là một người thành thật không có toan tính hay giả tạo.
Như một vầng dương nhỏ.
Trái ngược hoàn toàn với hắn.
Giáo sư Chu bị bất ngờ, một lúc sau mới phản ứng lại kịp. Thấy Mộ Minh Trạch nhìn Lâm Uyển Chi không nói gì, tưởng rằng hắn nổi giận liền lên tiếng giảng hoà: "Cậu Mộc Hàn, đây là một trong những nghiên cứu viên tài năng ở đây, Lâm Uyển Chi. Cô ấy chỉ là đam mê nghiên cứu mà nhất thời lỡ lời, cậu đừng tức giận..."
Lệ Sán thấy bạn mình vẫn còn ngây đơ đứng đó, liền huých tay cô một cái.
Lâm Uyển Chi như bừng tỉnh khỏi mộng, vội vàng cúi đầu xuống, định nói xin lỗi.
"Không sao đâu, tôi không có tức giận." Mộ Minh Trạch đúng lúc này lên tiếng, Lâm Uyển Chi giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp một nụ cười.
"Cô Lâm, đúng không nhỉ?" Mộ Minh Trạch lần đầu tiên mỉm cười khi bước vào đây, ôn hoà nhìn về phía Lâm Uyển Chi hỏi.
Lâm Uyển Chi vô thức gật đầu, mở to hai mắt nhìn chăm chú chàng thanh niên tang thi trước mặt.
"Câu hỏi của cô tôi cũng không trả lời được đâu. Có lẽ vì có dị năng tinh thần biến dị, nên khi biến thành tang thi cấp 1 tôi vẫn có khả năng nhận thức và tự chủ, nên nhanh chóng hấp thụ tinh hạch của tang thi khác để thăng lên cấp 2, dừng sự phân hủy chăng?"
Môi Mộ Minh Trạch vẫn giữ nguyên độ cong hoàn hảo, bàn tay đeo găng đen vuốt nhẹ cằm, mắt hơi híp lại ra vẻ suy nghĩ.
"Hoặc có thể là, tang thi khi lên tới bậc vương giả cấp 4 rồi, năng lực hồi phục mạnh hơn các cấp dưới nhiều. Nên việc giọng nói hay cách nói chuyện lưu loát hơn tang thi cấp 3 là chuyện bình thường đi."
Sau khi tiếng nói vừa dứt, cả căn phòng liền khôi phục sự im lặng ban đầu, các nghiên cứu viên hoặc là ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộ Minh Trạch, hoặc là như vừa nghiệm ra thứ gì đó, quay người viết loạt soạt trên giấy.
Lâm Uyển Chi hơi mấp máy miệng, vừa định nói gì đó, chủ nhiệm Chu đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì tự dưng vươn tay định nắm lấy tay Mộ Minh Trạch, giọng nói kích động không che giấu: "Còn gì nữa không? Cậu nói rõ hơn nữa đi!"
Tay ông còn chưa chạm tới Mộ Minh Trạch, liền bị Lam Bính hất ra.
"Nói thôi, đừng đụng chạm tay chân." Cậu lạnh lùng nói.
Giáo sư Chu gãi gãi mũi, hướng Mộ Minh Trạch và Lam Bính giơ tay làm động tác mời: "Tôi thất lễ rồi. Mời đi hướng này, vào phòng thí nghiệm của tôi, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."
Mộ Minh Trạch gật nhẹ đầu, đi theo giáo sư đi tới cánh cửa cuối phòng, nơi giáo sư lúc đầu xuất hiện, Lam Bính trầm mặt theo sau.
Đi ngang qua Lâm Uyển Chi vẫn còn đang đứng, Mộ Minh Trạch nhẹ cười gật đầu chào cô một cái, sau đó lướt nhanh qua, tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Khuôn mặt đẹp trai vẫn luôn lạnh lùng băng giá, đột nhiên cười lên ấm áp như vậy, dù là ai cũng sẽ phản ứng như thế thôi.
Sau khi ba người Mộ Minh Trạch đã vào phòng, Lâm Uyển Chi liền ngã ngồi xuống ghế, những người khác lập tức bao vây lấy cô.
"Lâm Uyển Chi à, tôi không ngờ gan cô lớn như thế luôn!"
"Lâm Uyển Chi cô còn đứng ở đây này, cô chưa chết!"
"Tang thi đó thật sự đáp lại cô kìa!"
"Đó là tang thi vương giả đó! Lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy. Không nhờ lại giống con người như thế!"
Lâm Uyển Chi ngồi thừ người ra một chút, nghe tiếng ồn ào của đồng nghiệp, từng tiếng tang thi tràn vào tai cô, cô mới ý thức được, thanh niên khi nãy, là một tang thi.
"Giải tán đi, giải tán! Quay về làm việc của mình đi!" Lệ Sán thấy cô không phản ứng, tưởng cô vẫn còn sốc, thế là liền lên tiếng đuổi mấy người ồn ào này đi.
Đám đông nhanh chóng tan rã, nhưng tiếng xì xầm nhỏ vẫn không ngừng.
"Này này, cậu không sao đó chứ?" Lệ Sán thở ra một hơi, lấy tay quơ qua lại trước mặt Lâm Uyển Chi.
Không thấy cô phản ứng gì, Lệ Sán giật giật khoé miệng, chồm tới dùng sức bẹo má Lâm Uyển Chi.
Lâm Uyển Chi bị đau, nắm lấy tay Lệ Sán lắc lắc, mắt có nước chảy ra: "Đau, đau, đau! Tớ tỉnh rồi, cậu buông ra đi!"
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh." Lệ Sán buông tay ra, Lâm Uyển Chi xoa chỗ bị nhéo vài lần, làm bộ tủi thân biểu môi.
"Uyển Chi à, cậu làm gì mà lúc nãy đơ ra thế, có phải bị doạ ngốc rồi không?" Lệ Sán thấy cô biểu môi, cười khẽ hỏi.
"Một phần thôi..."
"Đã sợ còn dám lên tiếng hỏi, tớ phục cậu luôn rồi." Lệ Sán thấy cô vẫn xoa mặt, ngẫm lại hình như mình nhéo hơi mạnh, liền nhích gần tới xoa cùng, miệng lầm bầm trách móc.
"Lời nó tự nhiên thốt ra chớ bộ! Với lại tớ chỉ sợ lúc đầu thôi, lúc sau tự nhiên anh ấy cười lên, làm tớ..." Lâm Uyển Chi tự nhiên đỏ bừng mặt, nói lắp lửng.
"Bệnh nhan khống của cậu nặng quá rồi đấy." Lệ Sán thả tay ra, thở dài quay lại bàn làm việc của mình.
"Nhưng anh ta đẹp trai thật mà. Lúc không cười khí tức y hệt như tên Lam Bính đứng sau, đáng sợ mà cũng thu hút lắm. Còn lúc anh ta cười lên rồi nhìn tớ, tớ thề, tim tớ đập nhanh hơn gấp hai lần đó!" Mắt Lâm Uyển Chi sáng cả lên, miệng không ngừng cảm thán.
"Nếu cậu dùng một phần cảm xúc lúc này thôi để viết báo cáo, chắc chủ nhiệm sẽ mừng phát khóc luôn đó." Lệ Sán phẩy phẩy giấy báo cáo mới viết một nửa của Lâm Uyển Chi.
"Sán Sán à, cậu không biết thưởng thức cái đẹp gì cả!" Lâm Uyển Chi giật lại tờ giấy, nói to với vẻ bất mãn.
"Được được, anh ta đẹp, còn tốt tính, được chưa? Tớ cũng không có nói là không đẹp." Lệ Sán thở dài đỡ trán, sau đó quay sang nghiêm túc nhìn Lâm Uyển Chi: "Nhưng anh ta là tang thi đấy, còn tang thi cấp cao nữa, cậu có ý thức được không đấy."
Lâm Uyển Chi nghe vậy thì nhìn sang căn phòng ở góc trái cuối cùng, hơi suy nghĩ, sau đó đột nhiên cười lên vui vẻ: "Cậu vừa cho tớ một ý tưởng tuyệt vời đó, Sán Sán. Anh ta mà trở lại thành người thì sẽ như thế nào nhỉ?"
"Này, không lẽ, Uyển Chi, cậu định..." Lệ Sán như hiểu ra gì đó, mắt nhìn Lâm Uyển Chi đầy ngạc nhiên.
"Đúng như cậu nghĩ đó. Chúng ta đang cố gắng chế tạo vaccine phòng bệnh, tại sao lại không thử chế tạo luôn thuốc trị bệnh nhỉ?" Lâm Uyển Chi vẫn không rời mắt khỏi cánh cửa màu trắng kia, như có thể nhìn xuyên qua thấy được tình huống bên trong vậy.
Cô cười lên, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, rất đáng yêu: "Hơn nữa, lấy lý do đó để đàm phán dường như cũng không tồi."
- -----------------
Trong phòng nghiên cứu của giáo sư Chu, Mộ Minh Trạch vẫn còn chưa biết mình đã mở ra thêm một con đường mới cho thế giới này.
Hắn ngồi trên ghế, trả lời từng câu hỏi mà vị giáo sư trước mặt này đặt ra.
Lam Bính vẫn luôn đứng sau lưng như một vệ sĩ, không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh đe doạ giáo sư Chu mỗi khi ông trở nên quá kích động.
Mộ Minh Trạch trả lời thành thật và dứt khoát, chỉ giấu đi phần mình có bàn tay vàng nhận được từ hệ thống thôi. Hiển nhiên hắn đã chuẩn bị hết trước khi tới đây rồi.
Sau khi hỏi xong, hắn cho giáo sư Chu một ít máu của mình, cho ông xem răng và móng vuốt, cùng với đồng tử của mình.
"Răng và móng vuốt cơ bản đều khá giống tang thi thông thường, còn khá đều và sạch sẽ nữa chứ." Giáo sư Chu cúi đầu ghi chép lại.
Mộ Minh Trạch chỉ cười mà không nói gì, đâu thể nói hắn dù trở thành tang thi rồi vẫn đánh răng và rửa móng vuốt thường xuyên được.
"Nhưng mà, mắt của cậu thì khác hẳn, thường thì tang thi đồng tử sẽ luôn là màu đỏ đậm như máu, hoặc là màu đen. Có phải mắt cậu vẫn luôn là màu này không? Ý tôi là trước khi trở thành thế này đấy." Giáo sư Chu nhìn thẳng vào mắt Mộ Minh Trạch, là thái độ nghiêm túc nghiên cứu.
Hắn còn chưa kịp trả lời, Lam Bính đứng đằng sau vẫn luôn im lặng bỗng nhiên trả lời thay hắn: "Đúng vậy, vẫn luôn như thế."
Giáo sư Chu hơi nhíu mày suy tư, bút gõ theo nhịp lên mặt giấy: "Tôi chưa từng thấy tang thi cấp vương giả trước đây, nên không rõ lắm. Cậu Mộc Hàn có biết lý do tại sao không?"
"Tôi cũng không rõ lắm. Có thể vì tôi có dị năng tinh thần hệ, nên ý thức vẫn còn nguyên chăng? Hoặc có thể là do, tôi chưa từng ăn con người, hay hấp thụ tinh hạch của loài người, nên biến dị không diễn ra quá rõ ràng?" Mộ Minh Trạch vuốt nhẹ cằm, cố ý nhắm mắt lại, miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Thực ra, Mộ Minh Trạch hắn không mấy quan tâm đến đôi mắt này có màu gì, và sự thật là hắn cũng chẳng thích màu mắt của mình chút nào, càng ghét việc mọi người xăm soi tò mò về mắt hắn.
Từng có rất nhiều người khi tiếp xúc với hắn, một là trầm trồ khen ngợi, hai là giễu cợt xa lánh. Là loại nào hắn cũng đều ghét.
Những người khen ngợi hắn, chỉ là muốn lợi dụng hắn một thứ gì đó, hoặc kết thân với hắn để đem hắn ra làm thứ để khoe mẽ tám chuyện với những người khác.
Như kiểu 'tao mới kết bạn được với một đứa có đôi mắt kì lạ lắm, màu xám đấy' đại loại vậy.
Còn người chê cười hắn, thì thường sẽ nói hắn bị bệnh, hoặc do hắn bị nguyền rủa, hoặc đó là bằng chứng rằng hắn không phải con người.
Hắn có buồn không hả, đương nhiên rồi. Ban đầu hắn còn cố gắng biện minh, hoặc tìm cách che giấu nó, nhưng chẳng vó gì hiệu quả cả, hắn vẫn bị tẩy chay, bị nói xấu.
Sau đó hắn nhận ra, sẽ không có gì thay đổi cả, con người chỉ nói những gì họ thích, và nghe những gì hợp với họ mà thôi.
Cái vòng luẩn quẩn này khiến hắn mệt mỏi, và rồi hắn học cách làm quen với những lời nói đó, thậm chí còn cười đáp lại như thể nó là một trò đùa hài hước.
Nhưng, đã có một người, hoàn toàn khác với những người đó, cũng khác với người thân của hắn.
Người đó xuất hiện vào mùa hè năm hắn 8 tuổi, là một mùa hè nóng nực và nhàm chán.
Kí ức đã phai nhạt khá nhiều, hắn không còn nhớ rõ khuôn mặt của người kia nữa, chỉ nhớ cậu ta lớn hơn hắn 3 tuổi.
Cậu ta khác với những người khác, vì câu nói khi mới vừa gặp mặt.
"Cậu gì ơi, cậu làm sao có được đôi mắt như này thế? Thế giới phản chiếu qua đôi mắt cậu thật đẹp, tôi có thể thấy được đó. Dù tôi không quá thích bản thân mình, nhưng tôi thích tôi qua mắt của cậu."
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Mộ Minh Trạch, kéo hắn ra khỏi những hồi ức.
Là Lam Bính.
Cậu có vẻ thấy hắn thất thần, liền dùng cách nhẹ nhàng này đánh thức hắn dậy.
Giáo sư Chu vẫn còn đang phấn khởi ghi chép gì đó, miệng lầm bầm những câu chữ không rõ ràng.
Mộ Minh Trạch cười cười, vỗ nhẹ tay Lam Bính hai cái.
Thật là, sao tự dưng lại nhớ cái người đó nhỉ?
Buồn cười thật.
"Tiến sĩ, nếu không còn việc gì nữa thì chúng tôi về đây. Dù sao cũng chỉ là mấy yêu cầu vớ vẩn của đám già ăn hại kia thôi." Lam Bính nói tự nhiên không hề khách khí, hiển nhiên không phải lần đầu như vậy.
"Ấy từ từ đã. Còn một câu nữa, câu hỏi cuối cùng!" Giáo sư Chu nghe vậy nhanh chóng quay đầu lại, bộ dạng rất giống một học sinh ham học hỏi.
Mộ Minh Trạch khá ngạc nhiên với thái độ mới lạ này của Lam Bính, hắn nâng khoé miệng thành một nụ cười tiêu chuẩn, ra hiệu cho tiến sĩ nói.
"Được rồi, câu hỏi cuối cùng." Thái độ giáo sư Chu bỗng nghiêm túc hẳn lên: "Cậu Mộc Hàn, nhìn thấy tôi bây giờ, hoặc Lam Bính, hoặc bất cứ con người nào khác, cậu có còn cảm giác thèm ăn không?"
Lam Bính nghe vậy liền trừng mắt nhìn tiến sĩ, như muốn lao ra đánh ông một trận vậy, may mà có Mộ Minh Trạch cản lại.
"Hừm, để mà nói thật thì..." Ngón cái và ngón trỏ tay hắn cạ vào nhau, tay phải thì vuốt nhẹ đôi môi mỏng vẫn giữ nguyên độ cong: "Có chứ, cảm giác như có thể bổ nhào vào gặm cắn bất cứ lúc nào."
Lam Bính cực kì kinh ngạc, nhìn Mộ Minh Trạch không chớp mắt.
Giáo sư Chu thì vẻ mặt hơi trầm xuống, hai khuỷu tay chống lên đùi, cằm đặt lên trên các ngón tay đan vào nhau: "Cậu chắc chắn chứ? Hãy chắc rằng cậu đã suy xét nói bằng cả hai thứ lý trí và trái tim mình."
Mộ Minh Trạch nghe vậy thì bật cười thành tiếng: "Giáo sư này, ông đang yêu cầu một con tang thi suy xét bằng lý trí và trái tim đó sao?"
Một con tang thi, dù biến dị từ loài người, nhưng khác loài người ở chỗ, trái tim chúng đã ngừng đập, và chúng cũng đã đánh mất lý trí.
Giáo sư Chu hơi thừ người ra, sau đó cười xoà một tiếng, rồi vẫy tay ra hiệu họ có thể trở về rồi.
Hai người không nhanh không chậm ra khỏi phòng nghiên cứu, lại không nhanh không chậm đi ngang qua tất cả nghiên cứu viên, ra khỏi toà nhà.
Trên đường trở về, cũng không khác gì lúc đi cả, mọi người khi nhìn thấy hắn, đều sợ hãi tránh xa ra.
Mộ Minh Trạch không quá để tâm, hắn đã dự đoán trước hết rồi.
Chuyện buồn cười là, hình như bọn họ, đặc biệt là những Clavis, còn có vẻ đề phòng và sợ hãi Lam Bính hơn cả hắn.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lam Bính nhiều hơn hắn, những lời thì thầm bàn tán vô tình lọt vào tai hắn cũng đều là về Lam Bính.
Mộ Minh Trạch bật cười, hai con quái vật đi với nhau, thật là một thảm họa di động mà.
"Anh cười gì thế?" Lam Bính nghe tiếng cười khẽ của hắn, tiến lên đi song song với hắn, hỏi.
"Cuối cùng cũng muốn nói chuyện rồi sao? Nãy giờ sao lại không vui thế?" Mộ Minh Trạch đút hai tay vào túi, nhẹ giọng hỏi.
Đáy mắt Lam Bính hơi loé lên một tia sáng lờ mờ, rồi biến mất rất nhanh, biến thành khoảng tối bí ẩn như thường lệ.
Cậu đưa tay lên vuốt nhẹ đầu mũi, hơi chột dạ vì bị nhìn thấu: "Anh vẫn luôn tinh tế như vậy."
Mộ Minh Trạch quay đầu sang nhìn Lam Bính, mắt hơi híp lại, nhếch nhẹ mép môi: "Không muốn nói sao? Em có thể phủ nhận mà."
"Không phải là không muốn nói, chỉ là hơi xấu hổ một chút." Lam Bính vẫn giữ động tác vuốt mũi, né tránh không nhìn vào mắt Mộ Minh Trạch: "Hơn nữa, em không muốn nói dối anh."
Phải rồi, em chưa từng nói dối anh, chỉ từng lừa anh thôi.
Mộ Minh Trạch nhìn vành tai đang hơi đỏ lên của Lam Bính, tự nhiên thấy cứ như bây giờ, cũng thật tốt.
Tại sao hắn phải cố gắng để trở về thế giới cũ nhỉ? Hắn còn gì luyến tiếc, còn có thứ gì níu giữ hắn à...
Tiền lương tháng chưa nhận được?
Căn phòng chưa hết hạn thuê?
Bạn bè? Trường học?
Chẳng biết nữa. Có lẽ....
"Anh à, sao thế? Em sẽ nói mà, đợi về nhà đi được không?" Lam Bính thấy hắn bước đi nhanh hơn, lại không nói gì, thế là tăng tốc đuổi theo.
Mộ Minh Trạch giờ mới nhận ra mình đi hơi nhanh, thế là dần chậm lại, cười tự giễu.
Chân hắn vô thức chạy trốn kìa. Thật chẳng ra làm sao.
"Thế thì nhanh về thôi nào, mấy người kia nhìn anh không thoải mái lắm."
Bước chân Lam Bính hơi khựng lại đôi chút, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay trong túi áo của Mộ Minh Trạch, kéo hắn chạy đi.
Mộ Minh Trạch ngơ ngác chưa kịp phản ứng, chỉ biết chạy theo bước chân của cậu.
Tiếng Lam Bính truyền trong gió, đến tai hắn: "Được, nhanh trở về nhà thôi nào!"
- -------------------
"Thế, cậu tại sao lại ở đây, Tiết Minh thiếu gia?" Lam Bính gằn giọng, trừng mắt nhìn cái người đang thấp thỏm ngồi trên cái sofa trước mặt.
Cách đây 5 phút trước, cậu còn vui vẻ nắm tay Mộ Minh Trạch tới trước toà B-12.
Còn chưa kịp làm gì, đã thấy một bóng người thập thò trước cửa, muốn gõ cửa, sau đó lại rụt về.
Hai người Lam Bính đều rất kinh ngạc, đó là người mà họ không ngờ tới sẽ gặp lại sau chuyến đi đó, Tiết Minh.
"Không có chuyện gì thì về đi, thời gian của tôi quý báu lắm." Lam Bính xua xua tay, không thèm che giấu ý muốn đuổi khách.
"Có! Tôi có việc cần nhờ anh!" Tiết Minh nghe vậy đột nhiên ngôi thẳng lưng, hai tay đặt lên đùi căng cứng cả người, giống như một học sinh bị giáo viên gọi ra nói chuyện riêng vậy.
Lam Bính định nói dù có chuyện gì cũng sẽ không giúp, lại đột nhiên nghe tiếng Mộ Minh Trạch vang lên trong đầu.
"Cậu ta không phải người xấu mà, đừng gây gắt như vậy. Nghe thử trước đã."
Lam Bính quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Mộ Minh Trạch bưng 3 cốc trà mỉm cười đi vào.
Cậu vò đầu một cái thật mạnh, cậu vẫn không thể phản kháng được nụ cười đó.
Tiết Minh thấy Mộ Minh Trạch đi vào, càng trở nên căng thẳng hơn nữa.
Mộ Minh Trạch đặt 3 cốc trà lên bàn, sau đó ngồi xuống khoảng trống bên cạnh Lam Bính, giơ tay làm động tác mời: "Cứ uống tự nhiên."
Tiết Minh nhìn nhìn cốc trà, phải nói là sau khi bệnh dịch bùng nổ, cậu chưa từng thấy ly trà nào nữa. Cậu chỉ uống rượu và nước nóng thôi.
Cậu không kiềm được, cầm lên nhấp một ngụm.
Là hồng trà, khá loãng nhưng hương vị vẫn không thay đổi, rất quen thuộc. Cậu lại uống thêm một ngụm, lại một ngụm nữa.
"Thế, cậu có việc gì cần nhờ chúng tôi à? Nói trước là sẽ không miễn phí đâu."
Tiết Minh giật mình, nhìn Mộ Minh Trạch đang mỉm cười, sau đó nhìn sang Lam Bính còn không thèm nhìn mình mà quay mặt đi, nhận ra mình đã thất thố rồi.
Cậu buông ly trà xuống, hít một hơi để lấy dũng khí, sau đó mắt mở to, nghiêm túc nói: "Tôi muốn nhờ các anh, dạy tôi cách chiến đấu với tang thi!"
Bầu không khí sau đó tự dưng im ắng hẳn, Tiết Minh cúi đầu nuốt nước bọt, tay căng thẳng bấu chặt quần.
"Wow, không ngờ đó. Sao cậu không nhờ ông mình dạy cho nhỉ?" Lam Bính là người lên tiếng phá vỡ im lặng trước.
"Không thể. Thứ tôi muốn học, là cách chiến đấu thực tế, cách vận dụng dị năng vào chiến đấu, và quan trọng nhất, là rèn luyện tâm lý của tôi khi đối mặt với tang thi..." Giọng Tiết Minh ngày càng nhỏ dần, hơi run rẩy.
Cậu biết nhờ vả những người cậu từng khinh bỉ trước đó, thật không phải quyết định khôn ngoan gì, nhưng mà...
"Tôi nhận ra, khi thực tế đối mặt với tang thi, cho dù nắm giữ dị năng đi nữa, cơ thể tôi vẫn sợ hãi, đông cứng lại, tồi vô thức chạy trốn. Khi nhìn các anh chiến đấu như thế nào ngày hôm đó, tôi nhận ra bản thân mình thật vô dụng, tôi không muốn mình trở nên vô dụng như thế."
Tiết Minh lại hít sâu một hơi, lần này cậu không cúi đầu nữa, mà ngẩng mặt lên nhìn thẳng về phía Lam Bính và Mộ Minh Trạch.
"Tôi muốn trở nên mạnh hơn! Vì vậy, hai người làm ơn, hãy dạy tôi cách chiến đấu!"
Mộ Minh Trạch nhìn thấy sự quyết tâm của Tiết Minh, hắn quay sang, thấy Lam Bính, biết cậu cũng giống như hắn.
Lam Bính lần nữa nhìn về phía Tiết Minh: "Thế, cậu sẽ trả tôi cái gì khi dạy cậu."
Mắt Tiết Minh sáng lên, Lam Bính nói như vậy, là đồng ý dạy cho cậu rồi!
"Bất cứ thứ gì anh yêu cầu, miễn là trong khả năng của tôi!" Tiết Minh phấn khởi reo lên.
"Được. Tôi chỉ có 3 yêu cầu thôi." Lam Bính ngã người ra sau, gác mắt cá chân phải lên đầu gối chân trái, chống cằm nhìn cậu.
"Thứ nhất, hãy thật sự suy xét những gì tôi đã nói ngày hôm đó, trước cổng thành."
Tiết Minh hơi khựng lại, sau đó nhớ ra.
Cậu lập tức hướng Mộ Minh Trạch, cúi đầu thật sâu: "Xin lỗi anh. Và cảm ơn anh rất nhiều."
Chưa đợi Mộ Minh Trạch phản ứng, cậu lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Lam Bính: "Từ sau ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và nhận ra mình đã suy nghĩ hạn hẹp đến thế nào. Không phải do anh đặt ra điều kiện trên, là tôi thật lòng suy xét và cảm nhận. Xin lỗi anh, Lam Bính, về những gì tôi nói ngày hôm đó."
Mộ Minh Trạch ngây người luôn, hắn đã bỏ lỡ chuyện gì à?
Hắn còn chưa kịp hỏi, Lam Bính đã nói tiếp: "Thứ hai, tôi luyện tập cùng cậu 2 tháng. Trong lúc đó, những lời tôi nói là mệnh lệnh, không được cãi lại, tuyệt đối tuân thủ."
Lam Bính nhếch môi, nhưng ánh mắt vẫn luôn rất nghiêm nghị: "Khi nào tôi thông báo nghỉ một ngày, thì sẽ nghỉ, còn lại sẽ luôn luôn tập, bắt đầu từ 6 giờ sáng tới 6 giờ tối, cậu sẽ ăn uống ngủ nghỉ, tại đây. Không được bỏ trốn giữa chừng, không được để người khác can thiệp."
Tiết Minh nghiêm túc lắng nghe, sau đó gật mạnh đầu.
Mộ Minh Trạch dỡ khóc dỡ cười, cái tình huống gì đây, dụ dỗ kí hợp đồng bóc lột à?
"Điều thứ 3, trong 2 tháng tới, cậu sẽ được xem là người của đội Nguyệt Ảnh, hãy hock thuộc và tuân thủ những điều luật của đội. Ngoài ra, cậu sẽ phải ra ngoài căn cứ và đặt cược mạng sống của mình như chúng tôi. Có dám không?"
Tiết Minh gật đầu, không chút do dự: "Đương nhiên!"
"Chờ chút đã, đội của chúng ta có luật á?" Mộ Minh Trạch hoang mang lên tiếng.
Lam Bính chỉ cười cười, không giải đáp thắc mắc của hắn, mà hướng ngoài cửa nói: "Mấy ông vào đi, chào thành viên mới của đội đi."
Vừa dứt lời, mấy người Thẩm Phong hóng hớt nãy giờ từ bên ngoài bước vào, không có tí chột dạ nào khi bị bắt quả tang cả.
Mọi người nhanh chóng làm quen, cười nói vui vẻ, bầu không khí cũng hoà thuận hẳn lên.
"Rất vui được làm quen nhá, mong mọi người giúp đỡ trong 2 tháng tới." Tiết Minh bị không khí lây nhiễm, cũng nhanh chóng hoà hợp.
"Thẩm Phong, đưa Tiết Minh luật của đội đi." Lam Bính đột nhiên nói.
"Tôi có phải thư kí của ông đâu!" Thẩm Phong phàn nàn một câu, nhưng vẫn nhanh chóng đưa ra một tờ giấy.
Mộ Minh Trạch nhìn tờ giấy, khó hiểu.
Nguyệt Ảnh có luật từ khi nào vậy? Từ khi hắn đi à? Hắn rốt cuộc bỏ lỡ bao nhiêu chuyện rồi???
Tiết Minh đọc xong, dùng ánh mắt kì quái nhìn Mộ Minh Trạch, xong lại thấy vẻ tò mò trên mặt hắn.
Cậu lại nhìn sắc mặt những người khác, y như nhau, đều cười nụ cười đáng khinh.
Tiết Minh như hiểu được gì đó, trịnh trọng gật đầu, gấp tờ giấy lại trả cho Thẩm Phong, sau cùng là dùng ánh mắt rực lửa nhìn Mộ Minh Trạch.
Mộ Minh Trạch:???
Ánh mắt đó là sao? Luật liên quan tới hắn à?
"Thẩm Phong, đưa tôi xem với." Hắn nói.
Tay vừa giơ ra đã bị Lam Bính nắm chặt lại, cười nói: "Luật này chỉ áp dụng cho thành viên thôi, đội trưởng không cần phải biết đâu."
Mộ Minh Trạch ngơ ngác, nhìn những người khác, hoặc là mỉm cười giống Lam Bính, hoặc là vẻ trốn tránh ánh mắt của hắn.
Được, đều là đồng loã với nhau hết.
Rốt cuộc là hắn bị giấu diếm bao nhiêu chuyện vậy?
- ----------------
Cùng lúc đó, ở căn cứ B thị.
"Thật sao? Thế mà có một đồng loại của chúng ta theo phe loài người sao? Mà còn là đồng cấp với ta nữa à?"
Một tang thi có ngoại hình như một thiếu niên 16 tuổi, ngồi vắt chéo chân trên chiếc ngai vàng làm từ hợp kim và xương người, nhìn xuống đám tang thi cấp 3 bên dưới trong đại sảnh của toà nhà cao nhất ở đây.
"Vâng..., thưa vương. Hắn hiện...đang ở thành K, có cần...tiêu diệt...không ạ?" Một con tang thi cấp 3 nói. Giọng trầm khàn khản đặc, nói chuyện ngắt quảng, vẫn giữ nguyên tư thế phục tùng cuối đầu.
"Sao có thể. Đồng loại thú vị như vậy, có khi lại hợp với ta không chừng." Thiếu niên híp mắt, khí tức lưu động mãnh liệt trong không khí, làm đám tang thi bên dưới sợ hãi, càng cúi đầu thấp hơn.
"Ta sẽ đích thân đi gặp anh ta."
**************
Chuyên mục ngoài lề:
Nội dung luật của tiểu đội Nguyệt Ảnh:
1. Tuân theo lời đội trưởng vô điều kiện.
2. Ưu tiên an toàn của đội trưởng lên hàng đầu. (Nếu có hành vi tự sát hoặc tự hy sinh, có thể bỏ qua luật 1, tiến hành cưỡng chế.)
3. Đội chỉ có một đội trưởng, ngoài ra, sẽ không có ai có quyền ra lệnh. Tất cả hành động tự do và linh hoạt, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
..........
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Để chủ nhiệm bắt được chúng ta lười biếng không làm việc thì chết chắc." Lệ Sán làm dấu im lặng, ngó nghiêng xung quanh.
Lâm Uyển Chi vội bịt miệng, cũng bắt chước quay đầu qua lại dò xét.
Phát hiện chủ nhiệm không ở đây, hai cô gái đồng loạt thở ra.
"Ừ, có thiệt đó. Tin nội bộ truyền ra ngoài, không sai đâu. Bây giờ hầu như cả căn cứ đều biết, tang thi kia đã được Tiết tướng, người đáng tin và có uy vọng cao nhất hội đồng lãnh đạo, làm chứng cho đó." Lệ Sán nhỏ giọng tiếp tục câu chuyện.
"Không thể nào. Tang thi kia mạnh như thế sao còn khế ước với loài người làm gì?" Lâm Uyển Chi tỏ ra không tin tưởng lắm.
"Nghe nói anh ta là đội trưởng của Nguyệt Ảnh đó. Vì có dị năng tinh thần hiếm có bộc phát trước khi chết, nên mới giữ được thần trí ngay cả khi là tang thi cấp thấp. Cũng vì vậy mà đứng về phe loài người đó." Lệ Sán thì thầm.
Lâm Uyển Chi xoay xoay cây bút trong tay, không ngờ cái vị đội trưởng mà cô tò mò khi trước thật sự chết rồi, còn trở thành một tang thi vương giả nữa.
"Vậy có phải anh ta mạnh hơn Lam Bính với cái tên đáng ghét Thẩm Phong kia nhiều đúng không? Suy đoán lúc trước của tớ ấy!"
Lệ Sán gật gật đầu: "Nghe câu chuyện thì có lẽ là vậy thật, một mình anh ta khống chế hết cả tá tang thi kia mà."
Cây bút trên tay Lâm Uyển Chi dừng lại, cô gõ gõ xuống bàn vài cái: "Cậu nói, tang thi ấy đang ở trong căn cứ á?"
"Đúng vậy. Lúc đầu bị phản đối ghê lắm, cũng không biết Tiết tướng với người tên Lam Bính kia làm cái gì, nói chung cuối cùng vẫn là vào được bên trong. Hình như đang ở chỗ toà B-12 của Nguyệt Ảnh đó."
"Hèn gì nghe mọi người nói tránh xa chỗ đó ra." Lâm Uyển Chi nhúng vai, sau đó đột nhiên hưng phấn lên, chồm người về phía Lệ Sán: "Cậu nói xem, nếu tớ thuyết phục được anh ta giúp tớ..."
"Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định đó sao? Lam Bính cũng từ chối rồi, có thể là ý định chung chăng? Với lại, anh ta là tang thi cao cấp đấy, cậu không sợ à?" Lệ Sán hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài, tay tựa lên bàn chống cằm, mái tóc ngắn rũ xuống ôm ngang cằm, dùng ánh mắt chán chường nhìn Lâm Uyển Chi.
"Không sợ! Quyết tâm của tớ sao chỉ vì thế mà từ bỏ được, không thử làm sao biết chứ!" Lâm Uyển Chi làm như không nhìn thấy ánh mắt phán xét kia. Cô xoay ghế, xé một tờ giấy, xoạt xoạt viết mấy chữ đơn xin nghỉ phép.
Lệ Sán thở dài, xoa tay lên một bên má, sau đó ánh mắt bắt phải một người ngoài cửa, hai mắt mở to kinh ngạc.
"Cậu nói xem, nếu tớ đến đó nói với họ muốn gặp đội trưởng của bọn họ, liệu tớ có bị đá ra ngoài không nhỉ?" Lâm Uyển Chi hí hoáy viết mấy lý do quen thuộc, chữ xấu đến không nỡ nhìn, miễn cưỡng lắm mới đọc được.
"Chắc là, cậu không cần cái giấy phép đó đâu."
"Cậu nói gì thế." Lâm Uyển Chi ngẩng mặt lên, thấy Lệ Sán ngẩn người nhìn về hướng cửa ra, cô theo bản năng nhìn theo, đồng thời nói tiếp: "Không có giấy phép thì sao tớ có thể đi gặp..."
Câu nói nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô làm ra vẻ mặt không khác gì bạn mình, thật ra là giống với tất cả mọi người ở đây, kinh ngạc không nói nên lời.
Đứng ở cửa là Lam Bính, người đàn ông mà không ai trong căn cứ là không biết đến uy danh của anh.
Bên cạnh anh, là một chàng trai, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, không tính là quá gầy, nhưng thoạt nhìn khá ốm yếu.
Làn da trắng tái nhợt, không giống màu da của người bị bệnh lâu năm, mà giống màu của gốm sứ. Trên cổ và mặt có vài vết lốm đốm xanh đen, không phá hủy đi nét đẹp hài hòa vốn có, ngược lại càng khiến anh thêm vẻ ma mị khó tả.
Tóc đen hơi dài hơi xoăn, ôn nhuận rũ xuống trước trán. Đôi mắt hạnh khép hờ, lấp ló đằng sau hàng lông mi dài là đồng tử màu xám giống như sương lạnh trên đỉnh núi cao, che giấu hoàn hảo thứ bên trong, mang lại cảm giác bí ẩn và nguy hiểm, kích thích sự tò mò và sự sợ hãi của người khác.
Không phải đẹp đến mức khiến người ta gặp rồi khó quên, chỉ là có một sức hút kì lạ khiến ai cũng muốn lại gần mà thôi.
Kinh nghiệm, trực giác và lý trí của một nhà nghiên cứu đã nghiên cứu rất lâu về tang thi, Lâm Uyển Chi có thể xác định người này không phải 'người', mà là một tang thi.
Nhưng cô chưa bao giờ thấy, một tang thi với đôi mắt không đỏ ngầu, không có vết hở chảy dịch xanh đen, không cuồng dại mất trí tấn công con người.
Anh chỉ lặng lẽ đứng im như chờ đợi ai đó, không thèm nhìn những nhân loại phía trước một cái, cao ngạo hay là không quan tâm đây.
Lâm Uyển Chi theo bản năng hít thở mỏng hơn, và cô cũng biết những người ở đây cũng vậy. Bọn họ đều là người bình thường, cơ thể sẽ tự động thu nhỏ cảm giác tồn tại trước thiên địch mạnh hơn mình.
"Hai người rốt cuộc cũng tới rồi!" Cánh cửa cuối phòng bật mở, một người đàn ông trung niên gầy guộc lao ra với vẻ mặt hốt hoảng, có chút vui sướng.
Lâm Uyển Chi, à không, tất cả nghiên cứu viên trong phòng đều đồng loạt quay người lại, vào trạng thái làm việc (hoặc có lẽ là giả làm việc) nghiêm túc.
Người vừa xuất hiện chính là vị chủ nhiệm đáng sợ trong truyền thuyết mà Lâm Uyển Chi và Lệ Sán bên nãy đề cập đến.
Căn phòng thí nghiệm khá lớn, lại có một đóng giấy tờ cùng thiết bị thử nghiệm chất đống trên đường, nhưng vị chủ nhiệm này có vẻ không bị ảnh hưởng gì cả, nhanh chóng đến chỗ hai nhân vật nổi tiếng nhất lúc này bằng tốc độ không tưởng.
Ông ta dường như không có cái thái độ ngạc nhiên hay kinh sợ của một người bình thường khi thấy tang thi.
Thay vào đó, ông ta ta nhướng người tới gần Mộ Minh Trạch, đôi mắt đằng sau cặp kính bảo hộ dày cộm ánh lên sự tò mò nghiên cứu, còn có kích động và phấn khích khi gặp một mẫu vật độc lạ nữa.
Xuất hiện rồi! 'Chế độ nghiện' của chủ nhiệm Chu!
Mọi người trong phòng (trừ hai người không biết gì ra) không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Mộ Minh Trạch hơi bất ngờ, hắn giấu tay vào túi áo theo phản xạ, hơi ngửa ra sau tránh đi ánh mắt quá cháy bỏng của người đàn ông mới xuất hiện.
"Giáo sư Chu, đây không phải thái độ tiếp đón khách đâu." Lam Bính vòng tay qua eo Mộ Minh Trạch, kéo về phía mình, lườm người giáo sư lỗ mãng.
"Khụ khụ, rất xin lỗi. Bệnh nghề nghiệp ấy mà." Giáo sư Chu ho tượng trưng hai tiếng, lùi lại một bước, giơ tay phải về phía trước mỉm cười: "Xin chào, tôi tên là Chu Hưởng, giáo sư phụ trách quản lý chính ở đây. Cứ gọi tôi là giáo sư Chu là được. Rất vui được gặp cậu, cậu Mộc Hàn."
Mộ Minh Trạch hơi vỗ nhẹ cánh tay đang siết eo mình, đợi nó thả ra rồi mới tiến lên trước một chút, bắt tay vị giáo sư kia: "Xin chào ngài, giáo sư Chu."
Hắn nói xong liền buông tay, lui về khoảng cách an toàn, khoé miệng chưa từng nhếch lên một chút, hoàn toàn là vẻ lạnh lùng, xã cách và đề phòng.
"Giọng hay thật. Không phải tang thi thì dây thanh quản bị phân hủy nên tiếng nói rất khó nghe sao?"
Một giọng nữ bất ngờ vang lên, thu hút tất cả ánh nhìn.
Lệ Sán kinh hãi quay đầu lại nhìn, người vừa nói ban nãy chính là Lâm Uyển Chi.
"Kí chủ, người vừa nói là nữ chính trong kịch bản gốc, Lâm Uyển Chi." Hệ thống làm tròn nhiệm vụ mà thông báo thân phận đối phương.
"Ta biết rồi, cảm ơn."
Mộ Minh Trạch không khỏi nhìn vị nữ chính này nhiều hơn một chút. Đây chính là người không có dị năng nhưng lại tài giỏi đến mức tạo ra vaccine tang thi sao?
Quả nhiên là nữ chính có khác, cô khá đẹp. Cô không cao lắm, tầm 1m65. Tóc dài hơn vai một chút, thẳng và đen bóng. Khuôn mặt nhỏ, ngũ quan nghiên về thanh tú nhiều hơn.
Đôi mắt đen mở to, thể hiện sự trong sáng vừa đủ, không quá ngây thơ, ngược lại có thêm vài phần thu hút.
Giọng nói mềm mại, hoạt bát và sáng sủa. Cảm xúc thể hiện qua âm điệu lên xuống rất rõ ràng, là một người thành thật không có toan tính hay giả tạo.
Như một vầng dương nhỏ.
Trái ngược hoàn toàn với hắn.
Giáo sư Chu bị bất ngờ, một lúc sau mới phản ứng lại kịp. Thấy Mộ Minh Trạch nhìn Lâm Uyển Chi không nói gì, tưởng rằng hắn nổi giận liền lên tiếng giảng hoà: "Cậu Mộc Hàn, đây là một trong những nghiên cứu viên tài năng ở đây, Lâm Uyển Chi. Cô ấy chỉ là đam mê nghiên cứu mà nhất thời lỡ lời, cậu đừng tức giận..."
Lệ Sán thấy bạn mình vẫn còn ngây đơ đứng đó, liền huých tay cô một cái.
Lâm Uyển Chi như bừng tỉnh khỏi mộng, vội vàng cúi đầu xuống, định nói xin lỗi.
"Không sao đâu, tôi không có tức giận." Mộ Minh Trạch đúng lúc này lên tiếng, Lâm Uyển Chi giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp một nụ cười.
"Cô Lâm, đúng không nhỉ?" Mộ Minh Trạch lần đầu tiên mỉm cười khi bước vào đây, ôn hoà nhìn về phía Lâm Uyển Chi hỏi.
Lâm Uyển Chi vô thức gật đầu, mở to hai mắt nhìn chăm chú chàng thanh niên tang thi trước mặt.
"Câu hỏi của cô tôi cũng không trả lời được đâu. Có lẽ vì có dị năng tinh thần biến dị, nên khi biến thành tang thi cấp 1 tôi vẫn có khả năng nhận thức và tự chủ, nên nhanh chóng hấp thụ tinh hạch của tang thi khác để thăng lên cấp 2, dừng sự phân hủy chăng?"
Môi Mộ Minh Trạch vẫn giữ nguyên độ cong hoàn hảo, bàn tay đeo găng đen vuốt nhẹ cằm, mắt hơi híp lại ra vẻ suy nghĩ.
"Hoặc có thể là, tang thi khi lên tới bậc vương giả cấp 4 rồi, năng lực hồi phục mạnh hơn các cấp dưới nhiều. Nên việc giọng nói hay cách nói chuyện lưu loát hơn tang thi cấp 3 là chuyện bình thường đi."
Sau khi tiếng nói vừa dứt, cả căn phòng liền khôi phục sự im lặng ban đầu, các nghiên cứu viên hoặc là ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộ Minh Trạch, hoặc là như vừa nghiệm ra thứ gì đó, quay người viết loạt soạt trên giấy.
Lâm Uyển Chi hơi mấp máy miệng, vừa định nói gì đó, chủ nhiệm Chu đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì tự dưng vươn tay định nắm lấy tay Mộ Minh Trạch, giọng nói kích động không che giấu: "Còn gì nữa không? Cậu nói rõ hơn nữa đi!"
Tay ông còn chưa chạm tới Mộ Minh Trạch, liền bị Lam Bính hất ra.
"Nói thôi, đừng đụng chạm tay chân." Cậu lạnh lùng nói.
Giáo sư Chu gãi gãi mũi, hướng Mộ Minh Trạch và Lam Bính giơ tay làm động tác mời: "Tôi thất lễ rồi. Mời đi hướng này, vào phòng thí nghiệm của tôi, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."
Mộ Minh Trạch gật nhẹ đầu, đi theo giáo sư đi tới cánh cửa cuối phòng, nơi giáo sư lúc đầu xuất hiện, Lam Bính trầm mặt theo sau.
Đi ngang qua Lâm Uyển Chi vẫn còn đang đứng, Mộ Minh Trạch nhẹ cười gật đầu chào cô một cái, sau đó lướt nhanh qua, tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Khuôn mặt đẹp trai vẫn luôn lạnh lùng băng giá, đột nhiên cười lên ấm áp như vậy, dù là ai cũng sẽ phản ứng như thế thôi.
Sau khi ba người Mộ Minh Trạch đã vào phòng, Lâm Uyển Chi liền ngã ngồi xuống ghế, những người khác lập tức bao vây lấy cô.
"Lâm Uyển Chi à, tôi không ngờ gan cô lớn như thế luôn!"
"Lâm Uyển Chi cô còn đứng ở đây này, cô chưa chết!"
"Tang thi đó thật sự đáp lại cô kìa!"
"Đó là tang thi vương giả đó! Lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy. Không nhờ lại giống con người như thế!"
Lâm Uyển Chi ngồi thừ người ra một chút, nghe tiếng ồn ào của đồng nghiệp, từng tiếng tang thi tràn vào tai cô, cô mới ý thức được, thanh niên khi nãy, là một tang thi.
"Giải tán đi, giải tán! Quay về làm việc của mình đi!" Lệ Sán thấy cô không phản ứng, tưởng cô vẫn còn sốc, thế là liền lên tiếng đuổi mấy người ồn ào này đi.
Đám đông nhanh chóng tan rã, nhưng tiếng xì xầm nhỏ vẫn không ngừng.
"Này này, cậu không sao đó chứ?" Lệ Sán thở ra một hơi, lấy tay quơ qua lại trước mặt Lâm Uyển Chi.
Không thấy cô phản ứng gì, Lệ Sán giật giật khoé miệng, chồm tới dùng sức bẹo má Lâm Uyển Chi.
Lâm Uyển Chi bị đau, nắm lấy tay Lệ Sán lắc lắc, mắt có nước chảy ra: "Đau, đau, đau! Tớ tỉnh rồi, cậu buông ra đi!"
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh." Lệ Sán buông tay ra, Lâm Uyển Chi xoa chỗ bị nhéo vài lần, làm bộ tủi thân biểu môi.
"Uyển Chi à, cậu làm gì mà lúc nãy đơ ra thế, có phải bị doạ ngốc rồi không?" Lệ Sán thấy cô biểu môi, cười khẽ hỏi.
"Một phần thôi..."
"Đã sợ còn dám lên tiếng hỏi, tớ phục cậu luôn rồi." Lệ Sán thấy cô vẫn xoa mặt, ngẫm lại hình như mình nhéo hơi mạnh, liền nhích gần tới xoa cùng, miệng lầm bầm trách móc.
"Lời nó tự nhiên thốt ra chớ bộ! Với lại tớ chỉ sợ lúc đầu thôi, lúc sau tự nhiên anh ấy cười lên, làm tớ..." Lâm Uyển Chi tự nhiên đỏ bừng mặt, nói lắp lửng.
"Bệnh nhan khống của cậu nặng quá rồi đấy." Lệ Sán thả tay ra, thở dài quay lại bàn làm việc của mình.
"Nhưng anh ta đẹp trai thật mà. Lúc không cười khí tức y hệt như tên Lam Bính đứng sau, đáng sợ mà cũng thu hút lắm. Còn lúc anh ta cười lên rồi nhìn tớ, tớ thề, tim tớ đập nhanh hơn gấp hai lần đó!" Mắt Lâm Uyển Chi sáng cả lên, miệng không ngừng cảm thán.
"Nếu cậu dùng một phần cảm xúc lúc này thôi để viết báo cáo, chắc chủ nhiệm sẽ mừng phát khóc luôn đó." Lệ Sán phẩy phẩy giấy báo cáo mới viết một nửa của Lâm Uyển Chi.
"Sán Sán à, cậu không biết thưởng thức cái đẹp gì cả!" Lâm Uyển Chi giật lại tờ giấy, nói to với vẻ bất mãn.
"Được được, anh ta đẹp, còn tốt tính, được chưa? Tớ cũng không có nói là không đẹp." Lệ Sán thở dài đỡ trán, sau đó quay sang nghiêm túc nhìn Lâm Uyển Chi: "Nhưng anh ta là tang thi đấy, còn tang thi cấp cao nữa, cậu có ý thức được không đấy."
Lâm Uyển Chi nghe vậy thì nhìn sang căn phòng ở góc trái cuối cùng, hơi suy nghĩ, sau đó đột nhiên cười lên vui vẻ: "Cậu vừa cho tớ một ý tưởng tuyệt vời đó, Sán Sán. Anh ta mà trở lại thành người thì sẽ như thế nào nhỉ?"
"Này, không lẽ, Uyển Chi, cậu định..." Lệ Sán như hiểu ra gì đó, mắt nhìn Lâm Uyển Chi đầy ngạc nhiên.
"Đúng như cậu nghĩ đó. Chúng ta đang cố gắng chế tạo vaccine phòng bệnh, tại sao lại không thử chế tạo luôn thuốc trị bệnh nhỉ?" Lâm Uyển Chi vẫn không rời mắt khỏi cánh cửa màu trắng kia, như có thể nhìn xuyên qua thấy được tình huống bên trong vậy.
Cô cười lên, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, rất đáng yêu: "Hơn nữa, lấy lý do đó để đàm phán dường như cũng không tồi."
- -----------------
Trong phòng nghiên cứu của giáo sư Chu, Mộ Minh Trạch vẫn còn chưa biết mình đã mở ra thêm một con đường mới cho thế giới này.
Hắn ngồi trên ghế, trả lời từng câu hỏi mà vị giáo sư trước mặt này đặt ra.
Lam Bính vẫn luôn đứng sau lưng như một vệ sĩ, không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh đe doạ giáo sư Chu mỗi khi ông trở nên quá kích động.
Mộ Minh Trạch trả lời thành thật và dứt khoát, chỉ giấu đi phần mình có bàn tay vàng nhận được từ hệ thống thôi. Hiển nhiên hắn đã chuẩn bị hết trước khi tới đây rồi.
Sau khi hỏi xong, hắn cho giáo sư Chu một ít máu của mình, cho ông xem răng và móng vuốt, cùng với đồng tử của mình.
"Răng và móng vuốt cơ bản đều khá giống tang thi thông thường, còn khá đều và sạch sẽ nữa chứ." Giáo sư Chu cúi đầu ghi chép lại.
Mộ Minh Trạch chỉ cười mà không nói gì, đâu thể nói hắn dù trở thành tang thi rồi vẫn đánh răng và rửa móng vuốt thường xuyên được.
"Nhưng mà, mắt của cậu thì khác hẳn, thường thì tang thi đồng tử sẽ luôn là màu đỏ đậm như máu, hoặc là màu đen. Có phải mắt cậu vẫn luôn là màu này không? Ý tôi là trước khi trở thành thế này đấy." Giáo sư Chu nhìn thẳng vào mắt Mộ Minh Trạch, là thái độ nghiêm túc nghiên cứu.
Hắn còn chưa kịp trả lời, Lam Bính đứng đằng sau vẫn luôn im lặng bỗng nhiên trả lời thay hắn: "Đúng vậy, vẫn luôn như thế."
Giáo sư Chu hơi nhíu mày suy tư, bút gõ theo nhịp lên mặt giấy: "Tôi chưa từng thấy tang thi cấp vương giả trước đây, nên không rõ lắm. Cậu Mộc Hàn có biết lý do tại sao không?"
"Tôi cũng không rõ lắm. Có thể vì tôi có dị năng tinh thần hệ, nên ý thức vẫn còn nguyên chăng? Hoặc có thể là do, tôi chưa từng ăn con người, hay hấp thụ tinh hạch của loài người, nên biến dị không diễn ra quá rõ ràng?" Mộ Minh Trạch vuốt nhẹ cằm, cố ý nhắm mắt lại, miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Thực ra, Mộ Minh Trạch hắn không mấy quan tâm đến đôi mắt này có màu gì, và sự thật là hắn cũng chẳng thích màu mắt của mình chút nào, càng ghét việc mọi người xăm soi tò mò về mắt hắn.
Từng có rất nhiều người khi tiếp xúc với hắn, một là trầm trồ khen ngợi, hai là giễu cợt xa lánh. Là loại nào hắn cũng đều ghét.
Những người khen ngợi hắn, chỉ là muốn lợi dụng hắn một thứ gì đó, hoặc kết thân với hắn để đem hắn ra làm thứ để khoe mẽ tám chuyện với những người khác.
Như kiểu 'tao mới kết bạn được với một đứa có đôi mắt kì lạ lắm, màu xám đấy' đại loại vậy.
Còn người chê cười hắn, thì thường sẽ nói hắn bị bệnh, hoặc do hắn bị nguyền rủa, hoặc đó là bằng chứng rằng hắn không phải con người.
Hắn có buồn không hả, đương nhiên rồi. Ban đầu hắn còn cố gắng biện minh, hoặc tìm cách che giấu nó, nhưng chẳng vó gì hiệu quả cả, hắn vẫn bị tẩy chay, bị nói xấu.
Sau đó hắn nhận ra, sẽ không có gì thay đổi cả, con người chỉ nói những gì họ thích, và nghe những gì hợp với họ mà thôi.
Cái vòng luẩn quẩn này khiến hắn mệt mỏi, và rồi hắn học cách làm quen với những lời nói đó, thậm chí còn cười đáp lại như thể nó là một trò đùa hài hước.
Nhưng, đã có một người, hoàn toàn khác với những người đó, cũng khác với người thân của hắn.
Người đó xuất hiện vào mùa hè năm hắn 8 tuổi, là một mùa hè nóng nực và nhàm chán.
Kí ức đã phai nhạt khá nhiều, hắn không còn nhớ rõ khuôn mặt của người kia nữa, chỉ nhớ cậu ta lớn hơn hắn 3 tuổi.
Cậu ta khác với những người khác, vì câu nói khi mới vừa gặp mặt.
"Cậu gì ơi, cậu làm sao có được đôi mắt như này thế? Thế giới phản chiếu qua đôi mắt cậu thật đẹp, tôi có thể thấy được đó. Dù tôi không quá thích bản thân mình, nhưng tôi thích tôi qua mắt của cậu."
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Mộ Minh Trạch, kéo hắn ra khỏi những hồi ức.
Là Lam Bính.
Cậu có vẻ thấy hắn thất thần, liền dùng cách nhẹ nhàng này đánh thức hắn dậy.
Giáo sư Chu vẫn còn đang phấn khởi ghi chép gì đó, miệng lầm bầm những câu chữ không rõ ràng.
Mộ Minh Trạch cười cười, vỗ nhẹ tay Lam Bính hai cái.
Thật là, sao tự dưng lại nhớ cái người đó nhỉ?
Buồn cười thật.
"Tiến sĩ, nếu không còn việc gì nữa thì chúng tôi về đây. Dù sao cũng chỉ là mấy yêu cầu vớ vẩn của đám già ăn hại kia thôi." Lam Bính nói tự nhiên không hề khách khí, hiển nhiên không phải lần đầu như vậy.
"Ấy từ từ đã. Còn một câu nữa, câu hỏi cuối cùng!" Giáo sư Chu nghe vậy nhanh chóng quay đầu lại, bộ dạng rất giống một học sinh ham học hỏi.
Mộ Minh Trạch khá ngạc nhiên với thái độ mới lạ này của Lam Bính, hắn nâng khoé miệng thành một nụ cười tiêu chuẩn, ra hiệu cho tiến sĩ nói.
"Được rồi, câu hỏi cuối cùng." Thái độ giáo sư Chu bỗng nghiêm túc hẳn lên: "Cậu Mộc Hàn, nhìn thấy tôi bây giờ, hoặc Lam Bính, hoặc bất cứ con người nào khác, cậu có còn cảm giác thèm ăn không?"
Lam Bính nghe vậy liền trừng mắt nhìn tiến sĩ, như muốn lao ra đánh ông một trận vậy, may mà có Mộ Minh Trạch cản lại.
"Hừm, để mà nói thật thì..." Ngón cái và ngón trỏ tay hắn cạ vào nhau, tay phải thì vuốt nhẹ đôi môi mỏng vẫn giữ nguyên độ cong: "Có chứ, cảm giác như có thể bổ nhào vào gặm cắn bất cứ lúc nào."
Lam Bính cực kì kinh ngạc, nhìn Mộ Minh Trạch không chớp mắt.
Giáo sư Chu thì vẻ mặt hơi trầm xuống, hai khuỷu tay chống lên đùi, cằm đặt lên trên các ngón tay đan vào nhau: "Cậu chắc chắn chứ? Hãy chắc rằng cậu đã suy xét nói bằng cả hai thứ lý trí và trái tim mình."
Mộ Minh Trạch nghe vậy thì bật cười thành tiếng: "Giáo sư này, ông đang yêu cầu một con tang thi suy xét bằng lý trí và trái tim đó sao?"
Một con tang thi, dù biến dị từ loài người, nhưng khác loài người ở chỗ, trái tim chúng đã ngừng đập, và chúng cũng đã đánh mất lý trí.
Giáo sư Chu hơi thừ người ra, sau đó cười xoà một tiếng, rồi vẫy tay ra hiệu họ có thể trở về rồi.
Hai người không nhanh không chậm ra khỏi phòng nghiên cứu, lại không nhanh không chậm đi ngang qua tất cả nghiên cứu viên, ra khỏi toà nhà.
Trên đường trở về, cũng không khác gì lúc đi cả, mọi người khi nhìn thấy hắn, đều sợ hãi tránh xa ra.
Mộ Minh Trạch không quá để tâm, hắn đã dự đoán trước hết rồi.
Chuyện buồn cười là, hình như bọn họ, đặc biệt là những Clavis, còn có vẻ đề phòng và sợ hãi Lam Bính hơn cả hắn.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lam Bính nhiều hơn hắn, những lời thì thầm bàn tán vô tình lọt vào tai hắn cũng đều là về Lam Bính.
Mộ Minh Trạch bật cười, hai con quái vật đi với nhau, thật là một thảm họa di động mà.
"Anh cười gì thế?" Lam Bính nghe tiếng cười khẽ của hắn, tiến lên đi song song với hắn, hỏi.
"Cuối cùng cũng muốn nói chuyện rồi sao? Nãy giờ sao lại không vui thế?" Mộ Minh Trạch đút hai tay vào túi, nhẹ giọng hỏi.
Đáy mắt Lam Bính hơi loé lên một tia sáng lờ mờ, rồi biến mất rất nhanh, biến thành khoảng tối bí ẩn như thường lệ.
Cậu đưa tay lên vuốt nhẹ đầu mũi, hơi chột dạ vì bị nhìn thấu: "Anh vẫn luôn tinh tế như vậy."
Mộ Minh Trạch quay đầu sang nhìn Lam Bính, mắt hơi híp lại, nhếch nhẹ mép môi: "Không muốn nói sao? Em có thể phủ nhận mà."
"Không phải là không muốn nói, chỉ là hơi xấu hổ một chút." Lam Bính vẫn giữ động tác vuốt mũi, né tránh không nhìn vào mắt Mộ Minh Trạch: "Hơn nữa, em không muốn nói dối anh."
Phải rồi, em chưa từng nói dối anh, chỉ từng lừa anh thôi.
Mộ Minh Trạch nhìn vành tai đang hơi đỏ lên của Lam Bính, tự nhiên thấy cứ như bây giờ, cũng thật tốt.
Tại sao hắn phải cố gắng để trở về thế giới cũ nhỉ? Hắn còn gì luyến tiếc, còn có thứ gì níu giữ hắn à...
Tiền lương tháng chưa nhận được?
Căn phòng chưa hết hạn thuê?
Bạn bè? Trường học?
Chẳng biết nữa. Có lẽ....
"Anh à, sao thế? Em sẽ nói mà, đợi về nhà đi được không?" Lam Bính thấy hắn bước đi nhanh hơn, lại không nói gì, thế là tăng tốc đuổi theo.
Mộ Minh Trạch giờ mới nhận ra mình đi hơi nhanh, thế là dần chậm lại, cười tự giễu.
Chân hắn vô thức chạy trốn kìa. Thật chẳng ra làm sao.
"Thế thì nhanh về thôi nào, mấy người kia nhìn anh không thoải mái lắm."
Bước chân Lam Bính hơi khựng lại đôi chút, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay trong túi áo của Mộ Minh Trạch, kéo hắn chạy đi.
Mộ Minh Trạch ngơ ngác chưa kịp phản ứng, chỉ biết chạy theo bước chân của cậu.
Tiếng Lam Bính truyền trong gió, đến tai hắn: "Được, nhanh trở về nhà thôi nào!"
- -------------------
"Thế, cậu tại sao lại ở đây, Tiết Minh thiếu gia?" Lam Bính gằn giọng, trừng mắt nhìn cái người đang thấp thỏm ngồi trên cái sofa trước mặt.
Cách đây 5 phút trước, cậu còn vui vẻ nắm tay Mộ Minh Trạch tới trước toà B-12.
Còn chưa kịp làm gì, đã thấy một bóng người thập thò trước cửa, muốn gõ cửa, sau đó lại rụt về.
Hai người Lam Bính đều rất kinh ngạc, đó là người mà họ không ngờ tới sẽ gặp lại sau chuyến đi đó, Tiết Minh.
"Không có chuyện gì thì về đi, thời gian của tôi quý báu lắm." Lam Bính xua xua tay, không thèm che giấu ý muốn đuổi khách.
"Có! Tôi có việc cần nhờ anh!" Tiết Minh nghe vậy đột nhiên ngôi thẳng lưng, hai tay đặt lên đùi căng cứng cả người, giống như một học sinh bị giáo viên gọi ra nói chuyện riêng vậy.
Lam Bính định nói dù có chuyện gì cũng sẽ không giúp, lại đột nhiên nghe tiếng Mộ Minh Trạch vang lên trong đầu.
"Cậu ta không phải người xấu mà, đừng gây gắt như vậy. Nghe thử trước đã."
Lam Bính quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Mộ Minh Trạch bưng 3 cốc trà mỉm cười đi vào.
Cậu vò đầu một cái thật mạnh, cậu vẫn không thể phản kháng được nụ cười đó.
Tiết Minh thấy Mộ Minh Trạch đi vào, càng trở nên căng thẳng hơn nữa.
Mộ Minh Trạch đặt 3 cốc trà lên bàn, sau đó ngồi xuống khoảng trống bên cạnh Lam Bính, giơ tay làm động tác mời: "Cứ uống tự nhiên."
Tiết Minh nhìn nhìn cốc trà, phải nói là sau khi bệnh dịch bùng nổ, cậu chưa từng thấy ly trà nào nữa. Cậu chỉ uống rượu và nước nóng thôi.
Cậu không kiềm được, cầm lên nhấp một ngụm.
Là hồng trà, khá loãng nhưng hương vị vẫn không thay đổi, rất quen thuộc. Cậu lại uống thêm một ngụm, lại một ngụm nữa.
"Thế, cậu có việc gì cần nhờ chúng tôi à? Nói trước là sẽ không miễn phí đâu."
Tiết Minh giật mình, nhìn Mộ Minh Trạch đang mỉm cười, sau đó nhìn sang Lam Bính còn không thèm nhìn mình mà quay mặt đi, nhận ra mình đã thất thố rồi.
Cậu buông ly trà xuống, hít một hơi để lấy dũng khí, sau đó mắt mở to, nghiêm túc nói: "Tôi muốn nhờ các anh, dạy tôi cách chiến đấu với tang thi!"
Bầu không khí sau đó tự dưng im ắng hẳn, Tiết Minh cúi đầu nuốt nước bọt, tay căng thẳng bấu chặt quần.
"Wow, không ngờ đó. Sao cậu không nhờ ông mình dạy cho nhỉ?" Lam Bính là người lên tiếng phá vỡ im lặng trước.
"Không thể. Thứ tôi muốn học, là cách chiến đấu thực tế, cách vận dụng dị năng vào chiến đấu, và quan trọng nhất, là rèn luyện tâm lý của tôi khi đối mặt với tang thi..." Giọng Tiết Minh ngày càng nhỏ dần, hơi run rẩy.
Cậu biết nhờ vả những người cậu từng khinh bỉ trước đó, thật không phải quyết định khôn ngoan gì, nhưng mà...
"Tôi nhận ra, khi thực tế đối mặt với tang thi, cho dù nắm giữ dị năng đi nữa, cơ thể tôi vẫn sợ hãi, đông cứng lại, tồi vô thức chạy trốn. Khi nhìn các anh chiến đấu như thế nào ngày hôm đó, tôi nhận ra bản thân mình thật vô dụng, tôi không muốn mình trở nên vô dụng như thế."
Tiết Minh lại hít sâu một hơi, lần này cậu không cúi đầu nữa, mà ngẩng mặt lên nhìn thẳng về phía Lam Bính và Mộ Minh Trạch.
"Tôi muốn trở nên mạnh hơn! Vì vậy, hai người làm ơn, hãy dạy tôi cách chiến đấu!"
Mộ Minh Trạch nhìn thấy sự quyết tâm của Tiết Minh, hắn quay sang, thấy Lam Bính, biết cậu cũng giống như hắn.
Lam Bính lần nữa nhìn về phía Tiết Minh: "Thế, cậu sẽ trả tôi cái gì khi dạy cậu."
Mắt Tiết Minh sáng lên, Lam Bính nói như vậy, là đồng ý dạy cho cậu rồi!
"Bất cứ thứ gì anh yêu cầu, miễn là trong khả năng của tôi!" Tiết Minh phấn khởi reo lên.
"Được. Tôi chỉ có 3 yêu cầu thôi." Lam Bính ngã người ra sau, gác mắt cá chân phải lên đầu gối chân trái, chống cằm nhìn cậu.
"Thứ nhất, hãy thật sự suy xét những gì tôi đã nói ngày hôm đó, trước cổng thành."
Tiết Minh hơi khựng lại, sau đó nhớ ra.
Cậu lập tức hướng Mộ Minh Trạch, cúi đầu thật sâu: "Xin lỗi anh. Và cảm ơn anh rất nhiều."
Chưa đợi Mộ Minh Trạch phản ứng, cậu lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Lam Bính: "Từ sau ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và nhận ra mình đã suy nghĩ hạn hẹp đến thế nào. Không phải do anh đặt ra điều kiện trên, là tôi thật lòng suy xét và cảm nhận. Xin lỗi anh, Lam Bính, về những gì tôi nói ngày hôm đó."
Mộ Minh Trạch ngây người luôn, hắn đã bỏ lỡ chuyện gì à?
Hắn còn chưa kịp hỏi, Lam Bính đã nói tiếp: "Thứ hai, tôi luyện tập cùng cậu 2 tháng. Trong lúc đó, những lời tôi nói là mệnh lệnh, không được cãi lại, tuyệt đối tuân thủ."
Lam Bính nhếch môi, nhưng ánh mắt vẫn luôn rất nghiêm nghị: "Khi nào tôi thông báo nghỉ một ngày, thì sẽ nghỉ, còn lại sẽ luôn luôn tập, bắt đầu từ 6 giờ sáng tới 6 giờ tối, cậu sẽ ăn uống ngủ nghỉ, tại đây. Không được bỏ trốn giữa chừng, không được để người khác can thiệp."
Tiết Minh nghiêm túc lắng nghe, sau đó gật mạnh đầu.
Mộ Minh Trạch dỡ khóc dỡ cười, cái tình huống gì đây, dụ dỗ kí hợp đồng bóc lột à?
"Điều thứ 3, trong 2 tháng tới, cậu sẽ được xem là người của đội Nguyệt Ảnh, hãy hock thuộc và tuân thủ những điều luật của đội. Ngoài ra, cậu sẽ phải ra ngoài căn cứ và đặt cược mạng sống của mình như chúng tôi. Có dám không?"
Tiết Minh gật đầu, không chút do dự: "Đương nhiên!"
"Chờ chút đã, đội của chúng ta có luật á?" Mộ Minh Trạch hoang mang lên tiếng.
Lam Bính chỉ cười cười, không giải đáp thắc mắc của hắn, mà hướng ngoài cửa nói: "Mấy ông vào đi, chào thành viên mới của đội đi."
Vừa dứt lời, mấy người Thẩm Phong hóng hớt nãy giờ từ bên ngoài bước vào, không có tí chột dạ nào khi bị bắt quả tang cả.
Mọi người nhanh chóng làm quen, cười nói vui vẻ, bầu không khí cũng hoà thuận hẳn lên.
"Rất vui được làm quen nhá, mong mọi người giúp đỡ trong 2 tháng tới." Tiết Minh bị không khí lây nhiễm, cũng nhanh chóng hoà hợp.
"Thẩm Phong, đưa Tiết Minh luật của đội đi." Lam Bính đột nhiên nói.
"Tôi có phải thư kí của ông đâu!" Thẩm Phong phàn nàn một câu, nhưng vẫn nhanh chóng đưa ra một tờ giấy.
Mộ Minh Trạch nhìn tờ giấy, khó hiểu.
Nguyệt Ảnh có luật từ khi nào vậy? Từ khi hắn đi à? Hắn rốt cuộc bỏ lỡ bao nhiêu chuyện rồi???
Tiết Minh đọc xong, dùng ánh mắt kì quái nhìn Mộ Minh Trạch, xong lại thấy vẻ tò mò trên mặt hắn.
Cậu lại nhìn sắc mặt những người khác, y như nhau, đều cười nụ cười đáng khinh.
Tiết Minh như hiểu được gì đó, trịnh trọng gật đầu, gấp tờ giấy lại trả cho Thẩm Phong, sau cùng là dùng ánh mắt rực lửa nhìn Mộ Minh Trạch.
Mộ Minh Trạch:???
Ánh mắt đó là sao? Luật liên quan tới hắn à?
"Thẩm Phong, đưa tôi xem với." Hắn nói.
Tay vừa giơ ra đã bị Lam Bính nắm chặt lại, cười nói: "Luật này chỉ áp dụng cho thành viên thôi, đội trưởng không cần phải biết đâu."
Mộ Minh Trạch ngơ ngác, nhìn những người khác, hoặc là mỉm cười giống Lam Bính, hoặc là vẻ trốn tránh ánh mắt của hắn.
Được, đều là đồng loã với nhau hết.
Rốt cuộc là hắn bị giấu diếm bao nhiêu chuyện vậy?
- ----------------
Cùng lúc đó, ở căn cứ B thị.
"Thật sao? Thế mà có một đồng loại của chúng ta theo phe loài người sao? Mà còn là đồng cấp với ta nữa à?"
Một tang thi có ngoại hình như một thiếu niên 16 tuổi, ngồi vắt chéo chân trên chiếc ngai vàng làm từ hợp kim và xương người, nhìn xuống đám tang thi cấp 3 bên dưới trong đại sảnh của toà nhà cao nhất ở đây.
"Vâng..., thưa vương. Hắn hiện...đang ở thành K, có cần...tiêu diệt...không ạ?" Một con tang thi cấp 3 nói. Giọng trầm khàn khản đặc, nói chuyện ngắt quảng, vẫn giữ nguyên tư thế phục tùng cuối đầu.
"Sao có thể. Đồng loại thú vị như vậy, có khi lại hợp với ta không chừng." Thiếu niên híp mắt, khí tức lưu động mãnh liệt trong không khí, làm đám tang thi bên dưới sợ hãi, càng cúi đầu thấp hơn.
"Ta sẽ đích thân đi gặp anh ta."
**************
Chuyên mục ngoài lề:
Nội dung luật của tiểu đội Nguyệt Ảnh:
1. Tuân theo lời đội trưởng vô điều kiện.
2. Ưu tiên an toàn của đội trưởng lên hàng đầu. (Nếu có hành vi tự sát hoặc tự hy sinh, có thể bỏ qua luật 1, tiến hành cưỡng chế.)
3. Đội chỉ có một đội trưởng, ngoài ra, sẽ không có ai có quyền ra lệnh. Tất cả hành động tự do và linh hoạt, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.