Chương 24
Nguyệt Kiến Trà
10/08/2023
Chia tay có lẽ là không bao giờ được gặp lại Nguyễn Thu nữa.
Tập Uyên vẫn không hiểu vì sao Nguyễn Thu lại quan tâm đến suy nghĩ của Tư Tuân đến vậy, dường như còn không muốn hắn làm hại Tư Tuân nữa cơ.
Nhưng với tình hình hiện tại, đúng là hắn không có cách nào đưa Nguyễn Thu đi.
Lần trước kế hoạch thất bại, lớp phòng ngự của hành tinh Song Loan tăng cường mấy lần, quân Liên Minh luôn theo sát bảo vệ Tư Tuân và Nguyễn Thu, càng đừng nói đến còn có cặp song sinh Nam Nhứ và Bắc Tuyết nữa là.
Nghĩ đến mình vẫn phải tiếp tục chia xa Nguyễn Thu, ý niệm giết Tư Tuân của Tập Uyên càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hắn không hề che giấu sát khí, sự thù địch trong mắt hắn lại trỗi dậy.
Nguyễn Thu rất hiếm khi thấy cảm xúc của hắn bất ổn, liền rụt cổ lại: "Anh bình tĩnh lại đã..."
Tập Uyên không thể bình tĩnh nổi, hắn rất nhung nhớ Nguyễn Thu, tuy rằng bây giờ không hoàn toàn là Nguyễn Thu thật sự nhưng cậu vẫn đang ở trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu áp sát cậu, muốn hôn Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu không thể tránh né, hình chiếu chân dung ảo không thể cảm nhận được thân nhiệt, cảm giác lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến cậu khẽ rùng mình vì lạnh.
Cậu có chút chống cự, lúc này chế độ bảo vệ của khoang mô phỏng rốt cuộc có phản ứng.
[Đã phát hiện dấu vết xâm nhập! Không thể loại bỏ mục tiêu xâm nhập, sắp cưỡng chế offline để cài đặt lại hệ thống.]
Nguyễn Thu chưa kịp phản ứng gì thì ý thức chợt mơ hồ, thoát khoang mô phỏng chân thực.
Ngay khi cậu rời đi, kết nối liên lạc bị gián đoạn, Tập Uyên cũng bị cưỡng ép đăng xuất.
Nắp khoang mô phỏng chân thực mở ra, Nguyễn Thu ngây người ngồi dậy.
Cậu đưa tay sờ lên khuôn mặt vẫn còn nong nóng của mình, để xác nhận Tập Uyên ban nãy là chân thật.
Cậu uống một lọ bổ sung dinh dưỡng, do dự một lúc rồi đăng nhập lại.
Song, trong phòng trống không và trở lại bình thường, Nguyễn Thu đợi một lát không thấy ai mới đăng xuất.
Bên kia, sắc mặt Tập Uyên không tốt: "Sao lại thế này?"
"Tôi cố gắng hết sức rồi," Lê La xòe tay ra, "Độ bảo vệ của khoang mô phỏng chân thực rất cao, thời gian kết nối có hạn."
Hơn nữa cô còn cố ý khóa hệ thống đăng xuất của đối phương, kết nối được một lát thế này đã khó lắm rồi.
Nếu muốn kết nối lại, phải đợi làm nguội cổng vào một thời gian cho đến khi Nguyễn Thu online trở lại.
Tập Uyên kìm nén bực bội: "Tiếp tục tìm kiếm mã liên lạc, một khi phát hiện hãy nói cho tôi biết ngay."
Lê La đáp, đôi mắt vô cùng tò mò dưới mắt kính nhìn Tập Uyên: "Thủ lĩnh, đó là mã liên lạc của ai?"
Tập Uyên ở trong khoang thực tế ảo khoảng mười phút, sau khi đi ra trạng thái rõ ràng khác hẳn.
Dạo này, hắn đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát, miễn cưỡng dựa vào thuốc ức chế để giữ tỉnh táo, các cấp dưới gặp phải hắn đều cố gắng đi đường vòng.
Lê La nghiên cứu về căn bệnh của Tập Uyên lâu nhất, cô chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết hắn đang bị bệnh hay chỉ đơn giản là tâm trạng không tốt.
Không biết hắn vào khoang thực tế gặp được ai mà trạng thái bệnh có thể giảm đi tương đương với mỗi khi sử dụng thuốc ức chế, đây là tình huống vô cùng hiếm có.
Tập Uyên vẫn lạnh mặt im lặng, rõ ràng không muốn phối hợp.
Lê La có khát khao khám phá những điều kỳ lạ đầy thách thức chứ không phải vì mỗi mục đích chữa bệnh cho hắn.
Nguyễn Thu chỉ thuộc về hắn, hắn không thích người của mình bị người khác dòm ngó, bất kể mục đích là gì.
Tập Uyên đứng dậy muốn bỏ đi, Lê La phía sau hắn đã sớm đoán được bèn bật màn hình trong tay lên, vừa ghi vừa thì thầm: "Ngày 27 tháng 8 năm 3015, vào khoang thực tế ảo lúc 23:18:05 chiều, và đăng xuất khoang thực tế ảo lúc 23:29:06 chiều, trong lúc đó bệnh được kiểm soát một chút, tạm thời chưa rõ nguyên do..."
Tập Uyên hơi khựng lại nhưng vẫn không quay đầu, sau đó cất bước ra khỏi phòng kỹ thuật.
Hắn trở lại phòng nghỉ, Khang Song Trì đã đi rồi, cậu ta tìm lại thuốc ức chế mà hắn ném bừa vào trong hộp đựng đồ linh tinh mấy hôm trước, đặt nó trên bàn.
Tập Uyên đi ngang qua bàn mà không thèm nhìn thuốc ức chế lấy một lần.
Hắn đã gặp Nguyễn Thu rồi nên đầu không còn đau mấy.
Nguyễn Thu tạm thời không định nói với Tư Tuân về việc Tập Uyên lại liên lạc với cậu.
Trong ngoài hành tinh Song Loan đều là quân Liên Minh đi tuần tra, lúc này chắc Tập Uyên sẽ không chạy tới đưa cậu đi đâu... Nhỉ?
Nguyễn Thu nhận ra rằng ngoài việc muốn thay đổi kết cục của hai người, cậu còn phải đau đầu về mâu thuẫn giữa họ.
Trong nguyên tác, hai người đều là nhân vật phản diện, nhưng hình như cũng không phải hoàn toàn là đối địch, thường thì sẽ không quấy rầy nhau.
Trọng tâm của Tập Uyên ở hành tinh chính, y không mấy chú ý đến những tên tinh tặc và các tổ chức tự do khác ở bên lề, hoặc cũng có thể là do lười chú ý.
Vì vậy lại phải lén liên lạc với hắn sau lưng Tư Tuân à? Nguyễn Thu không yên lòng về Tập Uyên, nên cậu hơi mất tập trung khi học vào ngày hôm sau. Lúc mang theo bài vở đi tìm Tư Tuân cũng muộn hơn thường lệ.
Tư Tuân không để ý, nhận lấy bài tập tùy ý lật vài trang.
Thật ra y vô cùng yên tâm về chuyện học hành của Nguyễn Thu, nhưng mỗi ngày Nguyễn Thu đều kiên trì đến đây, mà bản thân y cũng không thấy phiền chán gì.
Nam Nhứ và Bắc Tuyết cũng ở đây, hai người đứng thẳng lưng, chắp tay sau lưng và nhìn thẳng về trước.
Tư Tuân đặt bài tập xuống rồi gọi họ lại: "Từ ngày mai trở đi, hai cô cậu sẽ học với Nguyễn Thu."
Nói là học cùng với cậu, nhưng thực ra là để cặp song sinh và Nguyễn Thu thân thiết hơn, họ không có hứng thú với chữ viết học tập các thứ nên miễn cưỡng coi như bạn học cùng là được.
Cặp song sinh cùng đáp: "Vâng, thưa ngài."
Sau bữa ăn chiều, Tư Tuân nói với Nguyễn Thu ngày mai sẽ có một thống lĩnh ở hành tinh phụ đến, đến lúc đó cậu sẽ gặp người đó một lần.
Thống lĩnh hành tinh phụ có địa vị gần ngang với Tư Tuân, Nguyễn Thu nghiêm túc đáp: "Vâng."
Trên đường về phòng, cặp song sinh luôn đi sát theo sau Nguyễn Thu.
Để tiện đi theo Nguyễn Thu, phòng của họ sẽ chuyển đến kế bên Nguyễn Thu, Tư Tuân bảo nếu cậu cần gì thì cứ dặn họ làm.
Ẩn ý trong lời nói là Nguyễn Thu hãy coi họ như người hầu kiêm vệ sĩ mà sai bảo.
Song, Nguyễn Thu hoàn toàn không thể làm điều đó khi đối mặt với hai đứa trẻ nhỏ hơn mình hai tuổi.
Đi qua hành lang cạnh khu vườn, Nguyễn Thu dừng bước, cặp song sinh cũng vậy.
Nguyễn Thu quay đầu, ngập ngừng nói: "Hai em... Cứ đi chơi đi, bây giờ không cần đi theo anh đâu."
Cặp song sinh nhìn sang nhau rồi lập tức không hề do dự quay đầu đi luôn.
Nguyễn Thu: "..."
Đường Khiêm ở bên cạnh thấp giọng nói: "Cậu chủ nhỏ đừng để ý, bọn họ vốn là vậy đó."
Tuân theo mệnh lệnh, nhưng chỉ có thế thôi, họ vốn dĩ sẽ không đắn đo suy nghĩ Nguyễn Thu nói vậy nghĩa là sao.
Đường Khiêm đưa Nguyễn Thu đến cửa phòng và nhìn cậu đi vào.
Ông rời đi không bao lâu, Nguyễn Thu lại lặng lẽ ra khỏi phòng, đến phòng sách bên cạnh.
Cả buổi sáng và chiều cậu phải học bài làm bài, chỉ có buổi tối trước khi đi ngủ cậu mới sử dụng khoang mô phỏng thật được thôi.
Hộp máy cũng theo sau cậu, Nguyễn Thu khóa cửa lại, mở nắp khoang, hít một hơi thật sâu rồi nằm vào.
Căn phòng nhỏ vẫn như mọi khi, Nguyễn Thu Nguyễn ngồi vào trước bàn rồi mở trò chơi nhỏ theo thói quen.
Lần này cậu phát hiện có thêm một khung chat trên màn hình.
Lúc này ít người online, Nguyễn Thu lơ đãng chơi trò chơi nhỏ hơn sáu mươi level mới dừng lại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn đang nhấp nháy trong khung chat.
[Bộ kỹ thuật] xx:? Sao chơi liên tục hai ngày một lần được hay vậy, uống chất bổ sung dinh dưỡng cao cấp cũng đâu nhanh vậy được.
[Bộ tác chiến] xxx: Chia tinh thần lực ra làm hai phần là được.
[Bộ y tế] xx: Chia làm hai phần làm chi? Lạ ghê... Đâu đến mức ấy.
Nguyễn Thu chả hiểu họ đang nói gì sất, nhìn thông báo "Thật đáng tiếc, vẫn chưa vượt qua thứ trong lịch sử" hiển thị ở giữa màn hình khiến cậu cảm thấy khó hiểu lắm.
Cậu tắt trò chơi, màn hình nhấp nháy vài lần, giao diện liên lạc giống ngày hôm qua xuất hiện.
Sương mù theo sau, lần này tạo thành hình người của Tập Uyên nhanh hơn hẳn, chỉ trong nháy mắt đã hiện ra nguyên hình.
Nguyễn Thu vẫn ngồi trên ghế, mới vừa chơi trò chơi nhỏ khiến cậu không còn sức nữa, hắn nắm chặt cằm cậu nâng lên hôn một cái chóc.
Sức của Tập Uyên quá mạnh, Nguyễn Thu nhíu mày kháng cự: "Anh buông em ra..."
Cái cách cậu cố gắng đẩy mặt Tập Uyên ra hệt như một bé mèo sữa đang dỗi không muốn bị chạm vào, Tập Uyên dừng lại, sắc mặt khó coi: "Tôi nói rồi, không được chia tay."
Nguyễn Thu không giãy giụa nữa, đầu ngón tay cẩn thận chạm vào tay Tập Uyên: "Anh bình tĩnh lại đã..."
Tập Uyên thuận theo nắm tay cậu, không hề khách sáo bế cậu lên, cùng cậu ngồi chen trên chiếc ghế chật hẹp.
Nguyễn Thu bị ép ngồi trên đùi Tập Uyên, hai gò má hơi ửng hồng, cuối cùng vẫn không đành lòng từ chối, nghiêm túc nói: "Anh nói chuyện đàng hoàng, đừng luôn hung dữ với em mà."
Rốt cuộc hắn hung dữ với cậu được mấy lần chứ? Nhưng bây giờ Tập Uyên đang ôm cậu, hắn cũng miễn cưỡng thỏa mãn.
Hắn siết chặt vòng tay ôm Nguyễn Thu như đang bảo vệ thức ăn, giọng điệu chầm chậm: "Nguyễn Thu à, đừng chia tay."
Nguyễn Thu an tĩnh nhìn hắn một hồi, chậm rì rì nói: "Vậy... Em có một số điều kiện, nếu anh làm được thì em sẽ cân nhắc xem sao."
Điều kiện? Cân nhắc? Tập Uyên chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có ai đó dám đưa ra yêu cầu này nọ với hắn. Có điều nếu là Nguyễn Thu, trái lại khiến trái tim Tập Uyên ngứa ngáy đến lạ.
Hắn nắm tay Nguyễn Thu: "Điều kiện gì?"
"Anh không được giấu em chuyện gì nữa. Nếu anh muốn làm gì thì hãy nói trước với em." Nguyễn Thu nói: "Ví dụ như anh muốn đưa em đi thì phải có sự đồng ý của em."
Vừa ra điều kiện đã thế này rồi, nếu Nguyễn Thu không đồng ý, vậy chẳng phải hắn chỉ có thể gặp mặt cậu bằng cách này thôi sao.
Tập Uyên trầm mặc vài giây, đáp: "Được."
Hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đưa Nguyễn Thu đi lần nữa, điều kiện này có thể đồng ý tạm thời.
Thấy Tập Uyên không từ chối, Nguyễn Thu thoáng thả lỏng, nói tiếp: "Anh không được... Tùy tiện giết người, làm điều xấu."
Cậu định nói rằng tốt nhất là hắn không nên làm tinh tặc nữa, nhưng hắn làm thủ lĩnh mất rồi, hắn đã quen sống một cuộc sống như vậy, nếu muốn thay đổi hoàn toàn thì phải làm từng bước một.
Tinh tặc vẫn có thể nhận được tiền thưởng hậu hĩnh nhờ nhận một số nhiệm vụ bình thường giống mấy nhóm lính đánh thuê và các tổ chức khác.
Tập Uyên không cần nghĩ ngợi gì đã nói: "Được."
"Còn một điều rất quan trọng," Đáy mắt Nguyễn Thu lộ ra lo lắng, "Anh đang dùng thuốc ức chế phải không?"
"Đúng vậy," Tập Uyên thừa nhận, hắn từng mất kiểm soát một lần khi còn ở hành tinh Lorens, sau khi Nguyễn Thu phát hiện ra thân phận thực sự của hắn, chỉ cần điều tra một chút là biết bệnh của hắn thôi.
"Anh đừng dùng nữa," Nguyễn Thu nôn nóng nói, nắm chặt ống tay áo của Tập Uyên, "Thuốc này... Lỡ như gây nghiện cho anh thì sao đây, nó không tốt cho sức khỏe của anh đâu."
Tập Uyên chưa bao giờ sử dụng thuốc ức chế khi còn ở hành tinh Lorens, điều đó chứng tỏ bệnh của hắn vẫn chưa nghiêm trọng.
"Em sẽ nghĩ cách giúp anh," Nguyễn Thu không nhịn được dựa vào trong ngực Tập Uyên, vẻ mặt vừa lo lắng vừa bồn chồn, "Cậu của em có thể tìm được bác sĩ tốt nhất ở hành tinh chính, nhất định sẽ chữa khỏi cho anh thôi."
Tập Uyên đã từng nói những lời tương tự với cậu, nhưng bây giờ hai người lại đảo ngược. Truyện Nữ Cường
Mặc dù không biết tại sao Nguyễn Thu đưa ra kết luận như thế, nhưng cậu đang quan tâm hắn.
Tập Uyên không nhịn được hôn lên gò má của cậu: "Được."
"Tôi không cần thuốc ức chế," Hắn cũng ra điều kiện với Nguyễn Thu, "Chỉ cần em ở bên tôi là được."
Cũng có thể sử dụng khoang thực tế ảo để gặp nhau, chỉ là khoang thực tế ảo của hắn quá cũ kỹ, chỉ số cảm nhận của cơ thể vô cùng yếu, Nguyễn Thu có thể cảm nhận được hắn nhưng hắn khó mà cảm nhận được Nguyễn Thu.
Bây giờ hắn ôm Nguyễn Thu như thể đang ôm một quả bóng không khí vậy, còn phải cẩn thận cố gắng không làm cậu đau.
Nguyễn Thu do dự gật đầu: "Được."
Trước đây ở hành tinh Lorens, Tập Uyên cũng nói như vậy, nhưng khoảng thời gian đó trông hắn cũng không đau đầu lắm.
Tập Uyên tiếp tục được voi đòi Hai Bà Trưng: "Cho tôi ôm em, hôn em."
Nguyễn Thu im lặng một lát: "Làm vậy cũng có hiệu quả hả?"
Tập Uyên thản nhiên đáp: "Đúng vậy."
Ánh mắt Nguyễn Thu như kiểu em cóc tin đâu: "Em không tin."
Tập Uyên không phản bác, chỉ nhéo nhẹ lòng bàn tay của cậu: "Còn điều kiện gì nữa không?"
"Tạm thời chỉ có thế thôi," Nguyễn Thu cố tỏ ra nghiêm túc, "Sẽ mất một thời gian để quan sát, nếu anh làm được thì em sẽ đồng ý... Không chia tay với anh."
"Được."
Lúc này, Nguyễn Thu vô tình thoáng thấy một thứ vừa quen vừa lạ ở trong góc màn hình.
Cậu tò mò hỏi: "Đó là gì ạ?"
Máy liên lạc kết nối với khoang thực tế ảo, bên trong góc nhìn là phòng kỹ thuật của Lê La.
Thứ Nguyễn Thu nhìn thấy là thứ mà tối hôm qua Khang Song Trì đến phòng hắn chủ động đề nghị Tập Uyên bày ra.
Tập Uyên nhìn theo tầm mắt của Nguyễn Thu, thở chậm lại: "Là người tuyết của em."
Nguyễn Thu từ từ mở to hai mắt, khó tin hỏi: "Anh mang người tuyết theo hả?"
Sau khi Liên Minh rời khỏi hành tinh Lorens, Tập Uyên từng quay về một lần.
Một số người tuyết dưới hành lang bị phá hỏng rồi, hắn mang đi vài người tuyết còn sót lại, sau đó tìm lồng kính thủy tinh đặc biệt để lưu giữ từng người tuyết một, người tuyết ở trong đó thì sẽ không bị chảy ra.
"Ừ," Đôi mắt Tập Uyên hơi rũ xuống, "Em thích mà."
Trong kế hoạch ban đầu của hắn, phải sau này hắn mới có thể giành lại Nguyễn Thu từ Tư Tuân, đến lúc đó đêm vùng cực của Lorens đã kết thúc rồi, giữ lại những người tuyết này sẽ khiến Nguyễn Thu vui vẻ.
Nguyễn Thu ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó vòng tay ôm Tập Uyên, vùi mặt vào cổ hắn, nửa úp nửa mở kêu: "Anh ơi..."
Tập Uyên cúi đầu hôn vành tai của cậu, bịn rịn lưu luyến nói: "Sắp đến giờ rồi, ngủ sớm đi em."
Ngay sau đó, khoang mô phỏng thật nhảy ra lời nhắc nhở xâm nhập, Nguyễn Thu bị buộc offline.
Tập Uyên cũng bị buộc offline, hắn vừa ra khỏi khoang thực tế ảo đã gặp ngay Lê La đang đứng trước mặt quan sát hắn.
"Ngày 28 tháng 8 năm 3015, vào khoang thực tế ảo lúc 23:21:56 khuya và ra khỏi khoang thực tế ảo lúc 23:32:10 khuya. Trong khoảng thời gian này, triệu chứng đã được kiểm soát đáng kể..."
Lê La vội vàng viết lại, viết xong ngẩng đầu lên, phát hiện Tập Uyên đâu còn ở trong phòng kỹ thuật nữa đâu.
Liên lạc với Tập Uyên thông qua khoang mô phỏng chân thực khiến Nguyễn Thu hơi lo lắng vì sợ bị Tư Tuân phát hiện, thầm nghĩ sẽ giải thích như thế nào với y nếu bị phát hiện.
Ai ngờ bị khoang mô phỏng chân thực buộc offline hai ngày liên tiếp, Tư Tuân vẫn không đến tìm Nguyễn Thu vì chuyện này, thế nên cậu an tâm hơn hẳn.
Mỗi sáng cặp song sinh luôn đến đây đúng giờ, ăn sáng với Nguyễn Thu rồi cùng cậu học bài làm bài cả buổi sáng.
Hai người ngồi trên bàn hai bên hông phía sau cậu, đôi mắt không chớp lấy một lần nghe thầy giáo giảng bài, cũng không biết nghe lọt dược bao nhiêu.
Vào buổi chiều, Đường Khiêm đến đón Nguyễn Thu.
"Thống lĩnh Tư của hành tinh phụ đến rồi," Ông giải thích, tiện thể giới thiệu thống lĩnh của hành tinh phụ với Nguyễn Thu luôn, "Thống lĩnh Tư chiến công hiển hách, dẫn theo không ít thượng tướng ưu tú."
Ông ta và Tư Tuân từng là bạn tốt của nhau, nhưng sau này mối quan hệ giữa hai người càng trở nên phức tạp và gần như trở thành đối lập.
"Cậu chủ đừng căng thẳng," Đường Khiêm dẫn đường, "Gặp mặt chào hỏi vài câu là được rồi, lần này thống lĩnh Tư đến đây để đại diện hành tinh Harlem thăm hỏi ông chủ thôi."
Hành tinh Song Loan bị tinh tặc tấn công, mọi người ai cũng tưởng rằng tinh tặc đang nhắm vào Tư Tuân, nhưng họ đều không biết sự thật đằng sau.
Hành tinh Harlem chủ yếu về quân sự, mỗi một hành tinh trong thiên hà đều có khu vực cai quản riêng, chủ tịch Liên Minh bị tấn công, Tư Hạ Phổ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, bề ngoài bỏ công sức đến đây một chuyến.
Nguyễn Thu đi theo Đường Khiêm đến tận sảnh trước. Trên đường đi, cậu nhìn thấy rất nhiều quân nhân đồn trú của Harlem, quân phục của họ rõ ràng khác với quân phục của Liên Minh.
Tư Hạ Phổ và Tư Tuân đang ngồi trong phòng, có một cấp dưới đã thông báo với họ.
Sau đó Nguyễn Thu đi vào, lễ phép chào: "Chào cậu, chào thống lĩnh Tư ạ."
Người đàn ông mặc quân phục ngồi một bên không ai khách chính là Tư Hạ Phổ. Ông ta thầm quan sát Nguyễn Thu, khẽ gật đầu: "Ừ."
Cặp song sinh đợi ở ngoài sảnh, mời Nguyễn Thu đến gặp mặt đúng là chỉ gặp mặt thôi, hỏi thăm xong thì cho cậu rời đi rồi.
Tư Tuân nâng tách trà lên, nói: "Dạo này thằng bé đang bận rộn học hành, nếu có trễ nải, xin thống lĩnh Tư hãy thông cảm."
"Cậu ta thật sự là con của Tư Huỳnh à?" Tư Hạ Phổ không hề khách sáo nói: "Trông cậu ta rất yếu ớt, tinh thần lực thì thế nào? Anh còn chuẩn bị cho cậu ta khoang mô phỏng chân thực, cậu ta thật sự làm quen được sao?"
Khoang mô phỏng chân thực khác với khoang thực tế ảo thông thường, sử dụng bất kỳ chức năng nào bên trong đều cần tinh thần lực.
Cấp bậc tinh thần lực quá thấp sẽ không thể ở lâu trong đó.
Vẻ mặt Tư Tuân vô cảm, đập tách trà xuống bàn "cộp" một tiếng: "Yếu? Đúng là không giỏi bằng các cậu chủ trong gia tộc của thống lĩnh Tư, nhưng Tiểu Thu nghe lời hiểu chuyện, môn nào cũng đạt điểm xuất sắc nên thống lĩnh Tư không cần lo đâu."
Lúc này đến lượt sắc mặt Tư Hạ Phổ không được ưa nhìn cho lắm, môn văn hóa của mấy đứa con trai nhà ông ta quả thực không tốt lắm, học bù xong mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Mới mấy hôm trước thôi, cậu út còn bị tung tin kiêu ngạo ương bướng quậy quạng đánh người ngoài đường, may mà bị dập tắt kịp thời.
Ông ta hừ lạnh: "Ba mã số học sinh đều giữ riêng cho anh đấy, mong là đừng trả lại giữa chừng cho tôi."
Tư Tuân nhắm mắt dưỡng thần: "Tiễn khách."
Lại trôi qua nửa tháng, chuyện học hành của Nguyễn Thu vẫn đang tiến triển nhanh chóng, cậu sắp "tốt nghiệp" rồi.
Khi cậu hoàn thành tất cả môn học là có thể nhập học.
Học viện của hành tinh Harlem đã khai giảng được hai tuần, Nguyễn Thu và cặp song sinh nhập học giữa chừng cũng chưa đến nỗi muộn.
Nguyễn Thu đưa bài tập ngày mới cho Tư Tuân xem, thất thần một lúc.
Dạo gần đây ngày nào cậu cũng gặp Tập Uyên.
Không biết Tập Uyên dùng cách gì mà truy cập được khoang mô phỏng chân thực của cậu, chỉ là mỗi lần ở bên nhau tầm mười phút sẽ bị buộc phải offline.
Nguyễn Thu sợ bị phát hiện nên không dám ở trong khoang mô phỏng chân thực quá lâu, mỗi ngày chỉ online một lần, còn phải trừ thời gian sử dụng hệ thống bên trong nữa.
Ngoài trò chơi nhỏ, cậu đã thử chiến đấu mô phỏng, thử cơ giáp, điều khiển tinh hạm và các chức năng khác, nhưng vì không ai dạy nên cậu cùng lắm chỉ có thể tham quan, xem vài lần rồi rời khỏi.
Tư Tuân lật xem xong bài tập, ngước mắt nhìn Nguyễn Thu.
Tính tình Nguyễn Thu đơn thuần, không giỏi che giấu chuyện gì, ngày nào cậu cũng đến gặp Tư Tuân, đôi khi cậu có vẻ lo lắng về điều gì đó mặc dù đã làm bài tập rất tốt.
"Dạo này bị sao nhãng à?" Y hỏi: "Vẫn còn nhớ người bạn trai đó?"
Hơi thở của Nguyễn Thu ngưng trệ, cúi đầu: "Đâu có..."
Tư Tuân không vạch trần, Nguyễn Thu luôn làm y nhớ về Tư Huỳnh trong chuyện này.
"Trong lòng con tự rõ," Y ngẩng đầu dựa ghế, nhắm hờ hai mắt, "Một tên tinh tặc sao có thể xứng đôi với con được?"
Nguyễn Thu chột dạ, cậu lặng lẽ quan sát Tư Tuân, lấy hết can đảm nói: "Vậy nếu... Không phải tinh tặc thì sao ạ? Chẳng hạn như cải tà quy chính, không làm chuyện xấu nữa..."
Tập Uyên đã hứa với cậu sẽ không tùy tiện giết người nữa, cộng thêm những gì đã trải qua trước đây khiến Nguyễn Thu cảm thấy hắn không hoàn toàn là kẻ xấu.
Tư Tuân thong thả ung dung nói: "Chẳng lẽ những chuyện xấu đã làm đều bỏ qua hết? Cho dù cải tà quy chính đi nữa thì vẫn phải thông qua phán quyết của pháp luật tinh tế."
Giọng y dừng một lại một lúc: "Ít nhất sẽ bị bỏ hộp bốn mươi năm mươi năm."
Nguyễn Thu mở miệng, tiếp tục cúi đầu: "Ò..."
Cậu sợ Tư Tuân sẽ hỏi thêm nên cầm đống bài tập chạy bay đi.
Tư Tuân vẫn ngồi trên ghế, ngón tay gõ mặt bàn, thấp giọng lẩm bẩm: "Cải tà quy chính à..."
Thực lực của Tập Uyên nổi trội, trên thực tế, nhiều năm trước Liên Minh và quân đồn trú của hai hành tinh phụ đều muốn chiêu an* hắn.
*Kêu gọi, thuyết phục quân đối phương ra hàng.
Hắn hung ác nham hiểm, kiệt ngạo khó thuần*, tựa như một kẻ ác bẩm sinh, mặc dù hắn không thực sự phạm phải nhiều điều, nhưng mỗi một thuộc hạ của hắn đều không phải người tốt dễ đối phó, lại rất sợ hắn.
*Kiệt ngạo khó thuần: tính tình ương bướng, không chịu nghe dạy.
Một người như thế không thích hợp nhập ngũ, đương nhiên sẽ không đồng ý chiêu an.
Tư Tuân hừ lạnh một tiếng, gọi Đường Khiêm vào, dặn dò rằng: "Đi điều tra tình hình gần đây của Tập Uyên."
___
25/7/2023.
00:02:43.
Tập Uyên vẫn không hiểu vì sao Nguyễn Thu lại quan tâm đến suy nghĩ của Tư Tuân đến vậy, dường như còn không muốn hắn làm hại Tư Tuân nữa cơ.
Nhưng với tình hình hiện tại, đúng là hắn không có cách nào đưa Nguyễn Thu đi.
Lần trước kế hoạch thất bại, lớp phòng ngự của hành tinh Song Loan tăng cường mấy lần, quân Liên Minh luôn theo sát bảo vệ Tư Tuân và Nguyễn Thu, càng đừng nói đến còn có cặp song sinh Nam Nhứ và Bắc Tuyết nữa là.
Nghĩ đến mình vẫn phải tiếp tục chia xa Nguyễn Thu, ý niệm giết Tư Tuân của Tập Uyên càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hắn không hề che giấu sát khí, sự thù địch trong mắt hắn lại trỗi dậy.
Nguyễn Thu rất hiếm khi thấy cảm xúc của hắn bất ổn, liền rụt cổ lại: "Anh bình tĩnh lại đã..."
Tập Uyên không thể bình tĩnh nổi, hắn rất nhung nhớ Nguyễn Thu, tuy rằng bây giờ không hoàn toàn là Nguyễn Thu thật sự nhưng cậu vẫn đang ở trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu áp sát cậu, muốn hôn Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu không thể tránh né, hình chiếu chân dung ảo không thể cảm nhận được thân nhiệt, cảm giác lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến cậu khẽ rùng mình vì lạnh.
Cậu có chút chống cự, lúc này chế độ bảo vệ của khoang mô phỏng rốt cuộc có phản ứng.
[Đã phát hiện dấu vết xâm nhập! Không thể loại bỏ mục tiêu xâm nhập, sắp cưỡng chế offline để cài đặt lại hệ thống.]
Nguyễn Thu chưa kịp phản ứng gì thì ý thức chợt mơ hồ, thoát khoang mô phỏng chân thực.
Ngay khi cậu rời đi, kết nối liên lạc bị gián đoạn, Tập Uyên cũng bị cưỡng ép đăng xuất.
Nắp khoang mô phỏng chân thực mở ra, Nguyễn Thu ngây người ngồi dậy.
Cậu đưa tay sờ lên khuôn mặt vẫn còn nong nóng của mình, để xác nhận Tập Uyên ban nãy là chân thật.
Cậu uống một lọ bổ sung dinh dưỡng, do dự một lúc rồi đăng nhập lại.
Song, trong phòng trống không và trở lại bình thường, Nguyễn Thu đợi một lát không thấy ai mới đăng xuất.
Bên kia, sắc mặt Tập Uyên không tốt: "Sao lại thế này?"
"Tôi cố gắng hết sức rồi," Lê La xòe tay ra, "Độ bảo vệ của khoang mô phỏng chân thực rất cao, thời gian kết nối có hạn."
Hơn nữa cô còn cố ý khóa hệ thống đăng xuất của đối phương, kết nối được một lát thế này đã khó lắm rồi.
Nếu muốn kết nối lại, phải đợi làm nguội cổng vào một thời gian cho đến khi Nguyễn Thu online trở lại.
Tập Uyên kìm nén bực bội: "Tiếp tục tìm kiếm mã liên lạc, một khi phát hiện hãy nói cho tôi biết ngay."
Lê La đáp, đôi mắt vô cùng tò mò dưới mắt kính nhìn Tập Uyên: "Thủ lĩnh, đó là mã liên lạc của ai?"
Tập Uyên ở trong khoang thực tế ảo khoảng mười phút, sau khi đi ra trạng thái rõ ràng khác hẳn.
Dạo này, hắn đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát, miễn cưỡng dựa vào thuốc ức chế để giữ tỉnh táo, các cấp dưới gặp phải hắn đều cố gắng đi đường vòng.
Lê La nghiên cứu về căn bệnh của Tập Uyên lâu nhất, cô chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết hắn đang bị bệnh hay chỉ đơn giản là tâm trạng không tốt.
Không biết hắn vào khoang thực tế gặp được ai mà trạng thái bệnh có thể giảm đi tương đương với mỗi khi sử dụng thuốc ức chế, đây là tình huống vô cùng hiếm có.
Tập Uyên vẫn lạnh mặt im lặng, rõ ràng không muốn phối hợp.
Lê La có khát khao khám phá những điều kỳ lạ đầy thách thức chứ không phải vì mỗi mục đích chữa bệnh cho hắn.
Nguyễn Thu chỉ thuộc về hắn, hắn không thích người của mình bị người khác dòm ngó, bất kể mục đích là gì.
Tập Uyên đứng dậy muốn bỏ đi, Lê La phía sau hắn đã sớm đoán được bèn bật màn hình trong tay lên, vừa ghi vừa thì thầm: "Ngày 27 tháng 8 năm 3015, vào khoang thực tế ảo lúc 23:18:05 chiều, và đăng xuất khoang thực tế ảo lúc 23:29:06 chiều, trong lúc đó bệnh được kiểm soát một chút, tạm thời chưa rõ nguyên do..."
Tập Uyên hơi khựng lại nhưng vẫn không quay đầu, sau đó cất bước ra khỏi phòng kỹ thuật.
Hắn trở lại phòng nghỉ, Khang Song Trì đã đi rồi, cậu ta tìm lại thuốc ức chế mà hắn ném bừa vào trong hộp đựng đồ linh tinh mấy hôm trước, đặt nó trên bàn.
Tập Uyên đi ngang qua bàn mà không thèm nhìn thuốc ức chế lấy một lần.
Hắn đã gặp Nguyễn Thu rồi nên đầu không còn đau mấy.
Nguyễn Thu tạm thời không định nói với Tư Tuân về việc Tập Uyên lại liên lạc với cậu.
Trong ngoài hành tinh Song Loan đều là quân Liên Minh đi tuần tra, lúc này chắc Tập Uyên sẽ không chạy tới đưa cậu đi đâu... Nhỉ?
Nguyễn Thu nhận ra rằng ngoài việc muốn thay đổi kết cục của hai người, cậu còn phải đau đầu về mâu thuẫn giữa họ.
Trong nguyên tác, hai người đều là nhân vật phản diện, nhưng hình như cũng không phải hoàn toàn là đối địch, thường thì sẽ không quấy rầy nhau.
Trọng tâm của Tập Uyên ở hành tinh chính, y không mấy chú ý đến những tên tinh tặc và các tổ chức tự do khác ở bên lề, hoặc cũng có thể là do lười chú ý.
Vì vậy lại phải lén liên lạc với hắn sau lưng Tư Tuân à? Nguyễn Thu không yên lòng về Tập Uyên, nên cậu hơi mất tập trung khi học vào ngày hôm sau. Lúc mang theo bài vở đi tìm Tư Tuân cũng muộn hơn thường lệ.
Tư Tuân không để ý, nhận lấy bài tập tùy ý lật vài trang.
Thật ra y vô cùng yên tâm về chuyện học hành của Nguyễn Thu, nhưng mỗi ngày Nguyễn Thu đều kiên trì đến đây, mà bản thân y cũng không thấy phiền chán gì.
Nam Nhứ và Bắc Tuyết cũng ở đây, hai người đứng thẳng lưng, chắp tay sau lưng và nhìn thẳng về trước.
Tư Tuân đặt bài tập xuống rồi gọi họ lại: "Từ ngày mai trở đi, hai cô cậu sẽ học với Nguyễn Thu."
Nói là học cùng với cậu, nhưng thực ra là để cặp song sinh và Nguyễn Thu thân thiết hơn, họ không có hứng thú với chữ viết học tập các thứ nên miễn cưỡng coi như bạn học cùng là được.
Cặp song sinh cùng đáp: "Vâng, thưa ngài."
Sau bữa ăn chiều, Tư Tuân nói với Nguyễn Thu ngày mai sẽ có một thống lĩnh ở hành tinh phụ đến, đến lúc đó cậu sẽ gặp người đó một lần.
Thống lĩnh hành tinh phụ có địa vị gần ngang với Tư Tuân, Nguyễn Thu nghiêm túc đáp: "Vâng."
Trên đường về phòng, cặp song sinh luôn đi sát theo sau Nguyễn Thu.
Để tiện đi theo Nguyễn Thu, phòng của họ sẽ chuyển đến kế bên Nguyễn Thu, Tư Tuân bảo nếu cậu cần gì thì cứ dặn họ làm.
Ẩn ý trong lời nói là Nguyễn Thu hãy coi họ như người hầu kiêm vệ sĩ mà sai bảo.
Song, Nguyễn Thu hoàn toàn không thể làm điều đó khi đối mặt với hai đứa trẻ nhỏ hơn mình hai tuổi.
Đi qua hành lang cạnh khu vườn, Nguyễn Thu dừng bước, cặp song sinh cũng vậy.
Nguyễn Thu quay đầu, ngập ngừng nói: "Hai em... Cứ đi chơi đi, bây giờ không cần đi theo anh đâu."
Cặp song sinh nhìn sang nhau rồi lập tức không hề do dự quay đầu đi luôn.
Nguyễn Thu: "..."
Đường Khiêm ở bên cạnh thấp giọng nói: "Cậu chủ nhỏ đừng để ý, bọn họ vốn là vậy đó."
Tuân theo mệnh lệnh, nhưng chỉ có thế thôi, họ vốn dĩ sẽ không đắn đo suy nghĩ Nguyễn Thu nói vậy nghĩa là sao.
Đường Khiêm đưa Nguyễn Thu đến cửa phòng và nhìn cậu đi vào.
Ông rời đi không bao lâu, Nguyễn Thu lại lặng lẽ ra khỏi phòng, đến phòng sách bên cạnh.
Cả buổi sáng và chiều cậu phải học bài làm bài, chỉ có buổi tối trước khi đi ngủ cậu mới sử dụng khoang mô phỏng thật được thôi.
Hộp máy cũng theo sau cậu, Nguyễn Thu khóa cửa lại, mở nắp khoang, hít một hơi thật sâu rồi nằm vào.
Căn phòng nhỏ vẫn như mọi khi, Nguyễn Thu Nguyễn ngồi vào trước bàn rồi mở trò chơi nhỏ theo thói quen.
Lần này cậu phát hiện có thêm một khung chat trên màn hình.
Lúc này ít người online, Nguyễn Thu lơ đãng chơi trò chơi nhỏ hơn sáu mươi level mới dừng lại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn đang nhấp nháy trong khung chat.
[Bộ kỹ thuật] xx:? Sao chơi liên tục hai ngày một lần được hay vậy, uống chất bổ sung dinh dưỡng cao cấp cũng đâu nhanh vậy được.
[Bộ tác chiến] xxx: Chia tinh thần lực ra làm hai phần là được.
[Bộ y tế] xx: Chia làm hai phần làm chi? Lạ ghê... Đâu đến mức ấy.
Nguyễn Thu chả hiểu họ đang nói gì sất, nhìn thông báo "Thật đáng tiếc, vẫn chưa vượt qua thứ trong lịch sử" hiển thị ở giữa màn hình khiến cậu cảm thấy khó hiểu lắm.
Cậu tắt trò chơi, màn hình nhấp nháy vài lần, giao diện liên lạc giống ngày hôm qua xuất hiện.
Sương mù theo sau, lần này tạo thành hình người của Tập Uyên nhanh hơn hẳn, chỉ trong nháy mắt đã hiện ra nguyên hình.
Nguyễn Thu vẫn ngồi trên ghế, mới vừa chơi trò chơi nhỏ khiến cậu không còn sức nữa, hắn nắm chặt cằm cậu nâng lên hôn một cái chóc.
Sức của Tập Uyên quá mạnh, Nguyễn Thu nhíu mày kháng cự: "Anh buông em ra..."
Cái cách cậu cố gắng đẩy mặt Tập Uyên ra hệt như một bé mèo sữa đang dỗi không muốn bị chạm vào, Tập Uyên dừng lại, sắc mặt khó coi: "Tôi nói rồi, không được chia tay."
Nguyễn Thu không giãy giụa nữa, đầu ngón tay cẩn thận chạm vào tay Tập Uyên: "Anh bình tĩnh lại đã..."
Tập Uyên thuận theo nắm tay cậu, không hề khách sáo bế cậu lên, cùng cậu ngồi chen trên chiếc ghế chật hẹp.
Nguyễn Thu bị ép ngồi trên đùi Tập Uyên, hai gò má hơi ửng hồng, cuối cùng vẫn không đành lòng từ chối, nghiêm túc nói: "Anh nói chuyện đàng hoàng, đừng luôn hung dữ với em mà."
Rốt cuộc hắn hung dữ với cậu được mấy lần chứ? Nhưng bây giờ Tập Uyên đang ôm cậu, hắn cũng miễn cưỡng thỏa mãn.
Hắn siết chặt vòng tay ôm Nguyễn Thu như đang bảo vệ thức ăn, giọng điệu chầm chậm: "Nguyễn Thu à, đừng chia tay."
Nguyễn Thu an tĩnh nhìn hắn một hồi, chậm rì rì nói: "Vậy... Em có một số điều kiện, nếu anh làm được thì em sẽ cân nhắc xem sao."
Điều kiện? Cân nhắc? Tập Uyên chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có ai đó dám đưa ra yêu cầu này nọ với hắn. Có điều nếu là Nguyễn Thu, trái lại khiến trái tim Tập Uyên ngứa ngáy đến lạ.
Hắn nắm tay Nguyễn Thu: "Điều kiện gì?"
"Anh không được giấu em chuyện gì nữa. Nếu anh muốn làm gì thì hãy nói trước với em." Nguyễn Thu nói: "Ví dụ như anh muốn đưa em đi thì phải có sự đồng ý của em."
Vừa ra điều kiện đã thế này rồi, nếu Nguyễn Thu không đồng ý, vậy chẳng phải hắn chỉ có thể gặp mặt cậu bằng cách này thôi sao.
Tập Uyên trầm mặc vài giây, đáp: "Được."
Hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đưa Nguyễn Thu đi lần nữa, điều kiện này có thể đồng ý tạm thời.
Thấy Tập Uyên không từ chối, Nguyễn Thu thoáng thả lỏng, nói tiếp: "Anh không được... Tùy tiện giết người, làm điều xấu."
Cậu định nói rằng tốt nhất là hắn không nên làm tinh tặc nữa, nhưng hắn làm thủ lĩnh mất rồi, hắn đã quen sống một cuộc sống như vậy, nếu muốn thay đổi hoàn toàn thì phải làm từng bước một.
Tinh tặc vẫn có thể nhận được tiền thưởng hậu hĩnh nhờ nhận một số nhiệm vụ bình thường giống mấy nhóm lính đánh thuê và các tổ chức khác.
Tập Uyên không cần nghĩ ngợi gì đã nói: "Được."
"Còn một điều rất quan trọng," Đáy mắt Nguyễn Thu lộ ra lo lắng, "Anh đang dùng thuốc ức chế phải không?"
"Đúng vậy," Tập Uyên thừa nhận, hắn từng mất kiểm soát một lần khi còn ở hành tinh Lorens, sau khi Nguyễn Thu phát hiện ra thân phận thực sự của hắn, chỉ cần điều tra một chút là biết bệnh của hắn thôi.
"Anh đừng dùng nữa," Nguyễn Thu nôn nóng nói, nắm chặt ống tay áo của Tập Uyên, "Thuốc này... Lỡ như gây nghiện cho anh thì sao đây, nó không tốt cho sức khỏe của anh đâu."
Tập Uyên chưa bao giờ sử dụng thuốc ức chế khi còn ở hành tinh Lorens, điều đó chứng tỏ bệnh của hắn vẫn chưa nghiêm trọng.
"Em sẽ nghĩ cách giúp anh," Nguyễn Thu không nhịn được dựa vào trong ngực Tập Uyên, vẻ mặt vừa lo lắng vừa bồn chồn, "Cậu của em có thể tìm được bác sĩ tốt nhất ở hành tinh chính, nhất định sẽ chữa khỏi cho anh thôi."
Tập Uyên đã từng nói những lời tương tự với cậu, nhưng bây giờ hai người lại đảo ngược. Truyện Nữ Cường
Mặc dù không biết tại sao Nguyễn Thu đưa ra kết luận như thế, nhưng cậu đang quan tâm hắn.
Tập Uyên không nhịn được hôn lên gò má của cậu: "Được."
"Tôi không cần thuốc ức chế," Hắn cũng ra điều kiện với Nguyễn Thu, "Chỉ cần em ở bên tôi là được."
Cũng có thể sử dụng khoang thực tế ảo để gặp nhau, chỉ là khoang thực tế ảo của hắn quá cũ kỹ, chỉ số cảm nhận của cơ thể vô cùng yếu, Nguyễn Thu có thể cảm nhận được hắn nhưng hắn khó mà cảm nhận được Nguyễn Thu.
Bây giờ hắn ôm Nguyễn Thu như thể đang ôm một quả bóng không khí vậy, còn phải cẩn thận cố gắng không làm cậu đau.
Nguyễn Thu do dự gật đầu: "Được."
Trước đây ở hành tinh Lorens, Tập Uyên cũng nói như vậy, nhưng khoảng thời gian đó trông hắn cũng không đau đầu lắm.
Tập Uyên tiếp tục được voi đòi Hai Bà Trưng: "Cho tôi ôm em, hôn em."
Nguyễn Thu im lặng một lát: "Làm vậy cũng có hiệu quả hả?"
Tập Uyên thản nhiên đáp: "Đúng vậy."
Ánh mắt Nguyễn Thu như kiểu em cóc tin đâu: "Em không tin."
Tập Uyên không phản bác, chỉ nhéo nhẹ lòng bàn tay của cậu: "Còn điều kiện gì nữa không?"
"Tạm thời chỉ có thế thôi," Nguyễn Thu cố tỏ ra nghiêm túc, "Sẽ mất một thời gian để quan sát, nếu anh làm được thì em sẽ đồng ý... Không chia tay với anh."
"Được."
Lúc này, Nguyễn Thu vô tình thoáng thấy một thứ vừa quen vừa lạ ở trong góc màn hình.
Cậu tò mò hỏi: "Đó là gì ạ?"
Máy liên lạc kết nối với khoang thực tế ảo, bên trong góc nhìn là phòng kỹ thuật của Lê La.
Thứ Nguyễn Thu nhìn thấy là thứ mà tối hôm qua Khang Song Trì đến phòng hắn chủ động đề nghị Tập Uyên bày ra.
Tập Uyên nhìn theo tầm mắt của Nguyễn Thu, thở chậm lại: "Là người tuyết của em."
Nguyễn Thu từ từ mở to hai mắt, khó tin hỏi: "Anh mang người tuyết theo hả?"
Sau khi Liên Minh rời khỏi hành tinh Lorens, Tập Uyên từng quay về một lần.
Một số người tuyết dưới hành lang bị phá hỏng rồi, hắn mang đi vài người tuyết còn sót lại, sau đó tìm lồng kính thủy tinh đặc biệt để lưu giữ từng người tuyết một, người tuyết ở trong đó thì sẽ không bị chảy ra.
"Ừ," Đôi mắt Tập Uyên hơi rũ xuống, "Em thích mà."
Trong kế hoạch ban đầu của hắn, phải sau này hắn mới có thể giành lại Nguyễn Thu từ Tư Tuân, đến lúc đó đêm vùng cực của Lorens đã kết thúc rồi, giữ lại những người tuyết này sẽ khiến Nguyễn Thu vui vẻ.
Nguyễn Thu ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó vòng tay ôm Tập Uyên, vùi mặt vào cổ hắn, nửa úp nửa mở kêu: "Anh ơi..."
Tập Uyên cúi đầu hôn vành tai của cậu, bịn rịn lưu luyến nói: "Sắp đến giờ rồi, ngủ sớm đi em."
Ngay sau đó, khoang mô phỏng thật nhảy ra lời nhắc nhở xâm nhập, Nguyễn Thu bị buộc offline.
Tập Uyên cũng bị buộc offline, hắn vừa ra khỏi khoang thực tế ảo đã gặp ngay Lê La đang đứng trước mặt quan sát hắn.
"Ngày 28 tháng 8 năm 3015, vào khoang thực tế ảo lúc 23:21:56 khuya và ra khỏi khoang thực tế ảo lúc 23:32:10 khuya. Trong khoảng thời gian này, triệu chứng đã được kiểm soát đáng kể..."
Lê La vội vàng viết lại, viết xong ngẩng đầu lên, phát hiện Tập Uyên đâu còn ở trong phòng kỹ thuật nữa đâu.
Liên lạc với Tập Uyên thông qua khoang mô phỏng chân thực khiến Nguyễn Thu hơi lo lắng vì sợ bị Tư Tuân phát hiện, thầm nghĩ sẽ giải thích như thế nào với y nếu bị phát hiện.
Ai ngờ bị khoang mô phỏng chân thực buộc offline hai ngày liên tiếp, Tư Tuân vẫn không đến tìm Nguyễn Thu vì chuyện này, thế nên cậu an tâm hơn hẳn.
Mỗi sáng cặp song sinh luôn đến đây đúng giờ, ăn sáng với Nguyễn Thu rồi cùng cậu học bài làm bài cả buổi sáng.
Hai người ngồi trên bàn hai bên hông phía sau cậu, đôi mắt không chớp lấy một lần nghe thầy giáo giảng bài, cũng không biết nghe lọt dược bao nhiêu.
Vào buổi chiều, Đường Khiêm đến đón Nguyễn Thu.
"Thống lĩnh Tư của hành tinh phụ đến rồi," Ông giải thích, tiện thể giới thiệu thống lĩnh của hành tinh phụ với Nguyễn Thu luôn, "Thống lĩnh Tư chiến công hiển hách, dẫn theo không ít thượng tướng ưu tú."
Ông ta và Tư Tuân từng là bạn tốt của nhau, nhưng sau này mối quan hệ giữa hai người càng trở nên phức tạp và gần như trở thành đối lập.
"Cậu chủ đừng căng thẳng," Đường Khiêm dẫn đường, "Gặp mặt chào hỏi vài câu là được rồi, lần này thống lĩnh Tư đến đây để đại diện hành tinh Harlem thăm hỏi ông chủ thôi."
Hành tinh Song Loan bị tinh tặc tấn công, mọi người ai cũng tưởng rằng tinh tặc đang nhắm vào Tư Tuân, nhưng họ đều không biết sự thật đằng sau.
Hành tinh Harlem chủ yếu về quân sự, mỗi một hành tinh trong thiên hà đều có khu vực cai quản riêng, chủ tịch Liên Minh bị tấn công, Tư Hạ Phổ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, bề ngoài bỏ công sức đến đây một chuyến.
Nguyễn Thu đi theo Đường Khiêm đến tận sảnh trước. Trên đường đi, cậu nhìn thấy rất nhiều quân nhân đồn trú của Harlem, quân phục của họ rõ ràng khác với quân phục của Liên Minh.
Tư Hạ Phổ và Tư Tuân đang ngồi trong phòng, có một cấp dưới đã thông báo với họ.
Sau đó Nguyễn Thu đi vào, lễ phép chào: "Chào cậu, chào thống lĩnh Tư ạ."
Người đàn ông mặc quân phục ngồi một bên không ai khách chính là Tư Hạ Phổ. Ông ta thầm quan sát Nguyễn Thu, khẽ gật đầu: "Ừ."
Cặp song sinh đợi ở ngoài sảnh, mời Nguyễn Thu đến gặp mặt đúng là chỉ gặp mặt thôi, hỏi thăm xong thì cho cậu rời đi rồi.
Tư Tuân nâng tách trà lên, nói: "Dạo này thằng bé đang bận rộn học hành, nếu có trễ nải, xin thống lĩnh Tư hãy thông cảm."
"Cậu ta thật sự là con của Tư Huỳnh à?" Tư Hạ Phổ không hề khách sáo nói: "Trông cậu ta rất yếu ớt, tinh thần lực thì thế nào? Anh còn chuẩn bị cho cậu ta khoang mô phỏng chân thực, cậu ta thật sự làm quen được sao?"
Khoang mô phỏng chân thực khác với khoang thực tế ảo thông thường, sử dụng bất kỳ chức năng nào bên trong đều cần tinh thần lực.
Cấp bậc tinh thần lực quá thấp sẽ không thể ở lâu trong đó.
Vẻ mặt Tư Tuân vô cảm, đập tách trà xuống bàn "cộp" một tiếng: "Yếu? Đúng là không giỏi bằng các cậu chủ trong gia tộc của thống lĩnh Tư, nhưng Tiểu Thu nghe lời hiểu chuyện, môn nào cũng đạt điểm xuất sắc nên thống lĩnh Tư không cần lo đâu."
Lúc này đến lượt sắc mặt Tư Hạ Phổ không được ưa nhìn cho lắm, môn văn hóa của mấy đứa con trai nhà ông ta quả thực không tốt lắm, học bù xong mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Mới mấy hôm trước thôi, cậu út còn bị tung tin kiêu ngạo ương bướng quậy quạng đánh người ngoài đường, may mà bị dập tắt kịp thời.
Ông ta hừ lạnh: "Ba mã số học sinh đều giữ riêng cho anh đấy, mong là đừng trả lại giữa chừng cho tôi."
Tư Tuân nhắm mắt dưỡng thần: "Tiễn khách."
Lại trôi qua nửa tháng, chuyện học hành của Nguyễn Thu vẫn đang tiến triển nhanh chóng, cậu sắp "tốt nghiệp" rồi.
Khi cậu hoàn thành tất cả môn học là có thể nhập học.
Học viện của hành tinh Harlem đã khai giảng được hai tuần, Nguyễn Thu và cặp song sinh nhập học giữa chừng cũng chưa đến nỗi muộn.
Nguyễn Thu đưa bài tập ngày mới cho Tư Tuân xem, thất thần một lúc.
Dạo gần đây ngày nào cậu cũng gặp Tập Uyên.
Không biết Tập Uyên dùng cách gì mà truy cập được khoang mô phỏng chân thực của cậu, chỉ là mỗi lần ở bên nhau tầm mười phút sẽ bị buộc phải offline.
Nguyễn Thu sợ bị phát hiện nên không dám ở trong khoang mô phỏng chân thực quá lâu, mỗi ngày chỉ online một lần, còn phải trừ thời gian sử dụng hệ thống bên trong nữa.
Ngoài trò chơi nhỏ, cậu đã thử chiến đấu mô phỏng, thử cơ giáp, điều khiển tinh hạm và các chức năng khác, nhưng vì không ai dạy nên cậu cùng lắm chỉ có thể tham quan, xem vài lần rồi rời khỏi.
Tư Tuân lật xem xong bài tập, ngước mắt nhìn Nguyễn Thu.
Tính tình Nguyễn Thu đơn thuần, không giỏi che giấu chuyện gì, ngày nào cậu cũng đến gặp Tư Tuân, đôi khi cậu có vẻ lo lắng về điều gì đó mặc dù đã làm bài tập rất tốt.
"Dạo này bị sao nhãng à?" Y hỏi: "Vẫn còn nhớ người bạn trai đó?"
Hơi thở của Nguyễn Thu ngưng trệ, cúi đầu: "Đâu có..."
Tư Tuân không vạch trần, Nguyễn Thu luôn làm y nhớ về Tư Huỳnh trong chuyện này.
"Trong lòng con tự rõ," Y ngẩng đầu dựa ghế, nhắm hờ hai mắt, "Một tên tinh tặc sao có thể xứng đôi với con được?"
Nguyễn Thu chột dạ, cậu lặng lẽ quan sát Tư Tuân, lấy hết can đảm nói: "Vậy nếu... Không phải tinh tặc thì sao ạ? Chẳng hạn như cải tà quy chính, không làm chuyện xấu nữa..."
Tập Uyên đã hứa với cậu sẽ không tùy tiện giết người nữa, cộng thêm những gì đã trải qua trước đây khiến Nguyễn Thu cảm thấy hắn không hoàn toàn là kẻ xấu.
Tư Tuân thong thả ung dung nói: "Chẳng lẽ những chuyện xấu đã làm đều bỏ qua hết? Cho dù cải tà quy chính đi nữa thì vẫn phải thông qua phán quyết của pháp luật tinh tế."
Giọng y dừng một lại một lúc: "Ít nhất sẽ bị bỏ hộp bốn mươi năm mươi năm."
Nguyễn Thu mở miệng, tiếp tục cúi đầu: "Ò..."
Cậu sợ Tư Tuân sẽ hỏi thêm nên cầm đống bài tập chạy bay đi.
Tư Tuân vẫn ngồi trên ghế, ngón tay gõ mặt bàn, thấp giọng lẩm bẩm: "Cải tà quy chính à..."
Thực lực của Tập Uyên nổi trội, trên thực tế, nhiều năm trước Liên Minh và quân đồn trú của hai hành tinh phụ đều muốn chiêu an* hắn.
*Kêu gọi, thuyết phục quân đối phương ra hàng.
Hắn hung ác nham hiểm, kiệt ngạo khó thuần*, tựa như một kẻ ác bẩm sinh, mặc dù hắn không thực sự phạm phải nhiều điều, nhưng mỗi một thuộc hạ của hắn đều không phải người tốt dễ đối phó, lại rất sợ hắn.
*Kiệt ngạo khó thuần: tính tình ương bướng, không chịu nghe dạy.
Một người như thế không thích hợp nhập ngũ, đương nhiên sẽ không đồng ý chiêu an.
Tư Tuân hừ lạnh một tiếng, gọi Đường Khiêm vào, dặn dò rằng: "Đi điều tra tình hình gần đây của Tập Uyên."
___
25/7/2023.
00:02:43.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.