Chương 51
Nguyệt Kiến Trà
08/09/2023
Nguyễn Thu đang ngồi trên sô pha phòng khách, đầu chiều cậu đã đọc sách xong, lúc này đang mở tivi thực tế ảo.
Khi Tập Uyên thấy tin nhắn thì hắn vừa cắt xong dĩa trái cây, định mang sang cho cậu.
Hắn rửa dao, dùng khăn lau khô nước đọng trên tay, trả lời Tư Tuân.
[Sao ông không tự hỏi?]
[Bận.]
Gần đây Tư Tuân rất bận rộn vì việc tổng xử lý, hôm nay y còn chẳng có thời gian nói chuyện với Nguyễn Thu.
Bất kể đằng sau thế nào, bề ngoài của Liên Minh luôn phải nghiêm chỉnh, phải ngụy trang không để lộ dấu vết.
Lần đó Lan Đạc đã cố tình dụ quân đồn trú sang, vết thương trên người anh và cấp dưới đều là giả, không có phi thuyền nào của quân Liên Minh bị bắn hạ cả.
Không giết quân đồn trú cũng là yêu cầu của Tư Tuân, y nghĩ rằng bây giờ không cần phải ác như thế.
Y vì Nguyễn Thu, nhân tiện cân nhắc vì Tập Uyên. Gây ra thương vong quá lớn sẽ quy về hành vi tấn công cực kỳ ác độc, là trọng tội. Nếu bị phát hiện thì e là Tập Uyên sẽ phải ngồi tù gấp đôi năm.
Tập Uyên thì không ý kiến gì. Quân Liên Minh đã gửi rất nhiều thiết bị cho hành tinh Griffin, thuộc hạ của hắn là người hớn hở nhất, ai ai cũng nghe lời.
Họ không giết quân đồn trú, coi như chơi trò mèo vờn chuột cũng thú vị lắm đấy.
Hơn nữa nhân lúc quân đồn trú của hành tinh Harlem bị dụ đi, Tập Uyên sắp xếp vài người rời khỏi hành tinh Griffin, chờ bên ngoài để tránh quân đội đột ngột tấn công.
Suốt quá trình Tập Uyên không hề ra ngoài, tất cả đều giao cho Khang Song Trì và những thuộc hạ đắc lực khác.
Nhiều người trong tổ chức rất giỏi, tinh thần lực cũng cao, chỉ cần tuân theo lệnh thì dẫu cho số lượng quân đồn trú tăng gấp đôi cũng không có sức đánh trả họ.
[Liên lạc sau. Gửi ảnh nhiều hơn nữa đi.]
Tư Tuân có vẻ rất bận, y gửi vài tin nữa rồi chặn tín hiệu.
Tập Uyên nhận tệp tin y gửi, tắt máy bưng trái cây sang cho cậu.
Tivi ba chiều vẫn đang chiếu, Nguyễn Thu mải mê xem đến nỗi Tập Uyên đến cũng không phản ứng.
Tập Uyên ngồi cạnh cậu, ghim một miếng táo đút cho cậu ăn.
Nguyễn Thu nhìn mải miết, ăn luôn miếng táo trên tay hắn.
Trên bàn trà đặt một cái hộp nhỏ, bên trong là chất dinh dưỡng.
Vài ngày trước, Đường Khiêm hỏi Tư Tuân mã liên lạc của Tập Uyên rồi gửi cho hắn một tin nhắn dài.
Nội dung trong đó đều là bảo Tập Uyên hãy chăm sóc Nguyễn Thu thật tốt, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, một ngày ba bữa ăn cân bằng dinh dưỡng, tốt nhất không nên ăn đồ khó tiêu hóa.
Sức khỏe Nguyễn Thu yếu ớt, phải thường xuyên chuẩn bị chất dinh dưỡng và những chuyện từ lớn đến bé, có cả chất liệu quần áo và ga trải giường.
Tuy Đường Khiêm và Nguyễn Thu không có quan hệ huyết thống nhưng ông vẫn vô cùng quan tâm cậu. Nếu Nguyễn Thu tạm thời chưa về thì ông đành tìm cách khác thôi chứ sao giờ.
Tập Uyên xem được một nửa, suýt thì xóa luôn cho rồi, nhưng sau đó lại kiên nhẫn xem hết.
Những thứ khác thì dễ nói, hắn làm được, nhưng người ở hành tinh Griffin chưa bao giờ dùng những thứ như chất dinh dưỡng, mà nếu ra ngoài mua sẽ để lại tung tích.
Vì thế Tập Uyên bảo Lê La làm thử, đưa cho Nguyễn Thu thử xem.
Nguyễn Thu ăn mấy miếng trái cây, mở nắp hộp nhỏ ra nghe.
Mùi thật lạ... Giống như thuốc bắc rất đắng vậy.
Lúc Lê La đưa chất dinh dưỡng sang có nói chỉ bảo đảm dinh dưỡng và tác dụng chứ mấy cái khác thì không, dù sao thì những thứ đó dễ làm, hơn nữa còn tốt hơn mấy cái cậu uống trước đây.
Nguyễn Thu chỉ do dự hai giây, uống hết chất dinh dưỡng.
Cậu nuốt xuống lọ thuốc đắng, nhăn mũi.
"Khó uống ư?" Tập Uyên cũng cầm một lọ, mở ra hớp một ngụm.
Và rồi hắn cầm lọ chất dinh dưỡng ném thẳng vào thùng rác.
"Cái thứ gì đâu," Tập Uyên trầm xuống, "Khó uống chết."
Hắn tiện dịp định vứt cả hộp chất dinh dưỡng nhưng bị Nguyễn Thu cản.
"Vứt lãnh phí lắm anh." Nguyễn Thu vội giữ chặt tay hắn, "Em... Em thấy cũng được, không khó uống lắm đâu."
Trước đây khi cậu bị bệnh, cậu đã uống thuốc còn tệ hơn cả loại thuốc này. Nếu là lúc vừa mới xuyên qua uống thuốc này thì cậu đã có thể uống mà sắc mặt chẳng đổi rồi.
Tập Uyên nhìn Nguyễn Thu, buông hộp xuống, ôm cậu.
"Không đắng sao?" Hắn hôn lên môi Nguyễn Thu, mớm cho cậu một miếng trái cây.
Thật ra một số đặc điểm của Nguyễn Thu rất mâu thuẫn.
Cậu đơn thuần hiền lành, trông sạch sẽ, không có không có bất kỳ vết sẹo hay vết chai nào, như là được người ta chăm bẵm cẩn thận từ thuở còn thơ.
Song cậu lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không bị nuông chiều đến hư. Cậu có thể sống bằng cách đào đậu tằm trong đống đổ nát. Thuốc bổ sung dinh dướng khó uống thế mà cậu chỉ khẽ nhíu mày cái thôi.
Giờ phút này Tập Uyên bỗng muốn biết nhiều hơn về cuộc sống trước đây của Nguyễn Thu, rốt cuộc ai đang bảo vệ nuôi dưỡng cậu.
"Cũng được, không đắng..." Nguyễn Thu nghiêm túc trả lời, mở miệng như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Giữ lại đi anh, Lê La mất hai ngày để làm lận đó."
Tập Uyên "ừ" một tiếng, tiếp tục đút trái cây cho cậu đến khi Nếu Nguyễn Thu lắc đầu nói không ăn nữa.
Cậu mới ăn có mấy miếng, chẳng hết nổi một quả táo.
Sức ăn của Nguyễn Thu cũng rất ít, Tư Tuân chăm cậu lâu như thế, khí sắc và sức khỏe thì tốt lên hẳn, chỉ có sức ăn là không điều chỉnh lại nổi.
Tập Uyên vuốt làn tóc bạc của Nguyễn Thu, thấp giọng hỏi: "Nguyễn Thu, em sống một mình ở hành tinh Lorens bao lâu rồi?"
Nguyễn Thu đâu ngờ hắn sẽ hỏi thế, cậu ngây người ra, không nói gì.
Tập Uyên kiên nhẫn chờ đợi, Nguyễn Thu như lấy hết can đảm để nói: "Ba tháng ạ."
"Em ở phế tích ba tháng," Cậu ôm Tập Uyên, dụi dụi cổ hắn, "Sau đó gặp được anh."
Giọng của Nguyễn Thu dựa dẫm, hệt như một động vật nhỏ lông xù, cọ đến trái tim Tập Uyên ngưa ngứa.
Hắn quàng tay ôm sau lưng Nguyễn Thu, lại hỏi: "Trước ba tháng đó thì sao?"
Nguyễn Thu ngẩng đầu, rốt cuộc nhận ra Tập Uyên muốn hỏi gì, thẳng thắn nói: "Em không nhớ nữa."
Đôi mắt cậu lộ ra sự mờ mịt, không giống đang nói dối.
Một lát sau, Nguyễn Thu lại cẩn thận quan sát Tập Uyên, thấp giọng nói kiểu bí ẩn: "Thật ra, em không phải người nơi này..."
Cậu không dám nói lời này trước mặt Tư Tuân, nhưng Tập Uyên thì khác.
Bất kể trước kia cậu là ai, họ gặp gỡ và yêu nhau đều là sau khi cậu đến đây, không liên quan gì đến thân thể của cậu.
Dù có lẽ Tập Uyên sẽ không tin. Tuy hiện tại nghiên cứu khoa học và công nghệ ngày càng phát triển, nhưng việc sống lại trong một quyển sách sau khi chết vẫn quá khó tin.
Tập Uyên lại liên tưởng chuyện khác, tưởng ý của Nguyễn Thu là cậu không phải người của thiên hà này.
Người Incyte chẳng biết tại sao mà cứ muốn bắt cóc Nguyễn Thu, hôm nay Tư Tuân lại nhắc đến cha cậu trong tin nhắn.
Ánh mắt Tập Uyên dời xuống, dừng lại trên cổ Nguyễn Thu.
Làn da nơi ấy trắng nõn non mịn, trông mỏng manh yếu ớt làm sao, không có nét sần sùi của người Incyte.
Trông thế nào thì Nguyễn Thu cũng đâu giống những người Incyte xấu xí đó.
Tập Uyên vuốt chiếc gáy của cậu, khiến Nguyễn Thu ngưa ngứa.
Nguyễn Thu đẩy tay hắn ra, thấy hắn có vẻ không để ý đến lời của mình bèn đùa: "Em đến đây để hẹn hò với anh đấy."
Tập Uyên mải miết nhìn Nguyễn Thu một chốc, yết hầu khẽ lăn, bỗng đè Nguyễn Thu xuống sô pha.
Nguyễn Thu bị ép ngẩng mặt hôn môi với hắn, gáy bị nắm không cách nào tránh được.
Khi hai người tách ra, Nguyễn Thu đỏ mặt đẩy Tập Uyên ra, ôm đầu gối co rụt vào góc sô pha.
Ngược lại, Tập Uyên có vẻ không có phản ứng gì... Nguyễn Thu dừng suy nghĩ lung tung của mình, cố gắng điều hòa nhịp tim.
Tập Uyên biết cậu đang mắc cỡ bèn ôm cậu sang, không hôn cậu nữa.
Trên bàn trà vẫn còn nhiều trái cây, Nguyễn Thu thật sự ăn hết nổi rồi, bèn đưa cho Tập Uyên.
Giống như vừa rồi Tập Uyên đút cậu ăn, cậu cũng cầm một miếng táo đưa đến bên miệng Tập Uyên.
Tập Uyên ăn rất nhanh, e là hắn vẫn chưa nếm ra vị gì, tựa như thú cưng bự không kén ăn.
Mãi đến khi hết dĩa, Tập Uyên mới nhắc sang chuyện khác: "Cậu của em gửi cho anh vài thứ."
Nguyễn Thu lập tức ngồi thẳng dậy: "Là gì ạ? Sách điện tử hả?"
"Thứ tìm thấy ở hành tinh Lorens," Tập Uyên nói, nhìn kỹ vẻ mặt của Nguyễn Thu, "Có lẽ liên quan đến cha của em."
"Cha ư?" Nguyễn Thu hết sức mờ mịt, đã lâu rồi cậu không nghe từ này.
Theo như Tư Tuân biết, Tư Huỳnh chỉ yêu với một thường dân không rõ lai lịch, người đó rất có thể là cha của Nguyễn Thu, nhưng muốn xác minh thì phải kiểm tra quan hệ huyết thống mới có thể chắc chắn trăm phần trăm.
Tệp tin đã gửi vào màn hình, Tập Uyên mở ra xem, đúng là có mật khẩu.
"Cậu em nói nếu em muốn xem thì sẽ cho em biết mật khẩu."
Phiền thế ư... Có lẽ Tư Tuân đang bận tâm điều gì đó nhưng không muốn giấu Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu bối rối, siết chặt ngón tay: "Đợi... Ngày mai rồi tính sau, ngày mai em sẽ hỏi cậu."
Cha của thân thể này không được coi là cha thực sự của Nguyễn Thu.
Không hiểu sao mà Nguyễn Thu thấy căng thẳng, cứ như bên trong có thứ gì mà cậu không muốn nhìn thấy.
Tập Uyên lập tức đặt màn hình xuống: "Được."
Hành tinh chính Alpha, hội nghị trong phòng kéo dài thêm hai giờ nữa.
Quân đội khắp nơi đều thực hiện cùng một kế hoạch hành động. Thân là người ra quyết sách cao nhất của quân đội, Tư Tuân và vài thống lĩnh của hành tinh phụ phải liên lạc với nhau bất cứ lúc nào để đảm bảo rằng mọi việc đều bình thường.
Việc xử lý diễn ra suôn sẻ, nhiều người phạm pháp và nhập cư trái phép đã bị bắt giữ, nhiều hàng cấm cũng bị thu giữ.
Phía dân chúng cũng ổn định, họ vô cùng ủng hộ hành động của quân đội.
Chỉ có hành tinh Griffin là không có tiến triển gì, người mai phục tấn công quân đồn trú của hành tinh Harlem cũng chưa rõ là ai, không tìm thấy chút sơ hở nào ở hành tinh Griffin.
Thậm chí có một thống lĩnh nói: "Thống lĩnh Tư, có khi nào là vì cấp dưới của ngài tịch thu quá nhiều hàng hóa, thậm chí không chịu trả lại tinh hạm nên họ mới tức giận không?"
Không có thương vong nên chị được xem như đe dọa và cảnh cáo. Dẫu cho thật sự là người của hàng tinh Griffin làm thì có vẻ như họ có lý do đầy đủ.
Hơn nữa họ không giết người, có thể chứng minh hành động của quân đội có tính răn đe, đây xem như là tiến triển khác.
Tư Hạ Phổ vẫn còn tức, nói lấy lệ: "Quy trình bình thường thôi mà, điều tra xong những hàng hóa và phi thuyền đó vẫn trả lại mà."
Ông ta thấy có gì đó không đúng lắm, lúc đó quân đồn trú có mặt đều nói tinh hạm của đối phương trông mới tinh.
Tinh tặc giàu thế ư? Có thể mua một lần sáu tinh hạm cỡ trung trở lên sao?
Tư Hạ Phổ thấy nghi nghi, nhưng tiếc là những hành tinh phụ còn lại không ai để ý điểm này, họ chỉ coi trọng kết quả cùng dư luận.
Sau nửa giờ nữa, cuộc hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.
Các màn hình thực tế ảo lần lượt đóng lại, cuối cùng chỉ còn lại Tư Hạ Phổ.
Tư Tuân ngước mắt nhìn sang: "Thống lĩnh Tư còn việc gì à?"
"Hôm qua hành tinh Harlem lại tiến hành buổi đánh giá," Tư Hạ Phổ nói, "Tôi chợt nhớ ra đã lâu rồi tôi chưa nghe tin tức gì về Nguyễn Thu."
Ánh mắt ông ta nặng nề nhìn chằm chặp vào Tư Tuân: "Cậu ấy rời hành tinh Harlem lâu quá mà sao vẫn chưa nhập học ở hành tinh chính vậy?"
Sắc mặt Tư Tuân chẳng đổi thay: "Có gia sư rồi nên không cần nhập học gấp. Huống chi gần đây bên ngoài chú ý Tiểu Thu quá nhiều, nó không thích vậy."
Tư Hạ Phổ như đã đoán được câu trả lời, hỏi tiếp: "Bạch Điểu vẫn đi theo cậu ấy nhỉ? Tôi nghe nói hãng thông tấn muốn chụp vài tấm về Bạch Điểu, nhưng vẫn chưa được cho phép."
Tư Tuân dưa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo: "Rốt cuộc thống lĩnh Tư muốn biết gì?"
Với tình hình hiện tại của hành tinh Harlem, Tư Hạ Phổ không nên nói chuyện kiểu vậy với Tư Tuân, tò mò chuyện về Nguyễn Thu.
Tư Hạ Phổ không hề yếu thế: "Tôi muốn biết rằng Nguyễn Thu không ở hành tinh chính phải không?"
Ông ta nhận được tin của người lạ, ban đầu ông ta không tin, nghi là người Tư Tuân sắp xếp, cố ý dụ mình mắc mưu.
Người gửi tin không để lộ thân phận, nói vài lời khó hiểu rồi không thấy tăm hơi đâu.
Đối phương còn nhắc đến tinh thần lực của Nguyễn Thu.
Màn thể hiện của Nguyễn Thu ở học viện Harlem, từ cấp S lẳng lặng không nổi bật đến đột ngột bùng phá cấp SSS, hơn nữa còn đánh thức thành công Bạch Điểu. Qua đó, tinh thần lực của cậu đúng là rất đặc biệt. Tư Tuân cố tình che giấu điều này với bên ngoài, không muốn mọi người biết sự thay đổi của Nguyễn Thu.
Tư Hạ Phổ do dự, nên muốn thăm dò phản ứng của Tư Tuân trước.
Tư Tuân không nói năng gì, khẽ hếch cằm.
Vẻ mặt y vẫn như thường, chẳng có chút hoảng sợ và quạo quọ nào, vẫn bình tĩnh đáp: "Thằng bé không ở hành tinh chính thì còn ở đâu được?"
Giọng điệu không sợ hãi như đang nói - Cho dù Tư Hạ Phổ biết Nguyễn Thu đang ở đâu thì sao.
Quân đồn trú của ông ta tay còn chẳng tìm ra lối vào của hành tinh Griffin kia kìa.
Song chính thái độ của Tư Tuân khiến Tư Hạ Phổ thêm chắc chắn rằng những gì người đó nói là sự thật.
Sắc mặt Tư Hạ Phổ trầm xuống, thật lâu sau mới lắc đầu.
"Anh..." Ông ta thở dài, "Quả là máu lạnh vô tình, lúc trước đối xử với Tư Huỳnh như thế, giờ cũng đối xử với Nguyễn Thu như thế."
Tư Tuân thấy khó hiểu, nhíu mày: "Ăn nói bậy bạ gì vậy?"
Tư Hạ Phổ tưởng nhầm Nguyễn Thu bị bắt cóc đến hành tinh Griffin.
Tư Tuân cấu kết với tinh tặc, có lẽ muốn mượn tay tinh tặc để âm thầm làm một số chuyện.
Và thù lao y trả cho tinh tặc có cả Nguyễn Thu.
Thế nên cái lần mà Nguyễn Thu suýt bị bắt cóc đó, thủ lĩnh tinh tặc - Tập Uyên đó đã đột nhập vào học viện, trông như muốn bắt cóc Nguyễn Thu nhưng lại có tư thế khá thân mật với cậu.
Đó không phải bắt cóc thì là gì? Tuy tinh thần lực của Nguyễn Thu cao, nhưng thể chất rất kém, cơ bản đâu có năng lực phản kháng.
Tuy nhiên, Tư Hạ Phổ vẫn không hiểu lắm, nếu Tư Tuân thật sự đưa Nguyễn Thu cho thủ lĩnh tinh tặc, thì Bạch Điểu đang ở đâu, tại sao không lộ diện.
Hoặc chính vì Nguyễn Thu không ở đây, không ai điều khiển được Bạch Điểu, nên Tư Tuân giấu luôn Bạch Điểu để che mắt người ngoài.
Nói chung là hình tượng của Tư Tuân trong lòng Tư Hạ Phổ đã cực kỳ tệ, y là người có thể làm được loại chuyện này.
Tư Hạ Phổ biết nếu hỏi tiếp cũng không có nghĩa lí gì, bèn tắt màn hình chiếu đi.
••
Sáng hôm sau, Tư Tuân cuối cùng cũng rảnh rỗi gọi video với Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu cho y xem bài tập của mình, báo cáo cho y tiến độ đọc sách mấy ngày nay. Cậu còn cố ý nói với Tư Tuân rằng Tập Uyên cũng đọc sách cùng cậu.
Tư Tuân thật sự kinh ngạc, liếc nhìn Tập Uyên nhưng không nói gì.
"Phải rồi cậu ơi," Nguyễn Thu hỏi chuyện ngày hôm qua, "Nội dung trong tệp mật khẩu là gì ạ?"
Tư Tuân im lặng một chốc, giải thích: "Là nhật ký của Tư Huỳnh."
Nguyễn Thu kinh ngạc: "Nhật ký ư?"
Màn hình tìm thấy trong bức tường của căn phòng đá cuối cùng cũng khôi phục được chín mươi phần trăm. Mười phần trăm còn lại đã bị hư hại nghiêm trọng nên không thể sửa được.
Tư Tuân khá hài lòng về kết quả này, xem trước nội dung bên trong.
Nội dung trong nhật ký không nhắc gì nhiều lắm, nhưng một phần trong đó có liên quan đến cha của Nguyễn Thu và cả thân phận của cậu.
Thấy Nguyễn Thu có hứng thú, Tư Tuân dịu giọng khuyên lơn: "Bất kể bên trong có gì, con mãi mãi là người của nhà họ Tư, có một số chuyện đừng để ý quá."
Những lời này khiến Nguyễn Thu thấp thỏm, dường như Tư Tuân đã biết gì rồi...
Cậu ngơ ngác gật đầu, Tư Tuân gửi một dãy mật khẩu cho cậu nhưng rồi lại thu hồi.
"Nhớ kỹ chưa?" Tư Tuân nói: "Con tự xem xong hết rồi nói sau."
Nguyễn Thu tiếp tục gật đầu, sau đó Tư Tuân ngắt máy.
Tập Uyên ngồi bên cạnh cậu cả buổi, không hứng thú với nhật ký gì đó.
Hắn nhích lại gần hôn má Nguyễn Thu một cái: "Anh ra ban công đợi em."
Sau đó Tập Uyên đứng dậy rời đi, để lại Nguyễn Thu một mình trong phòng khách.
Nguyễn Thu mở tệp hôm qua, chẳng biết vì sao mà thấy bồn chồn lắm.
Cậu từ từ nhập mật khẩu, tập tin được mở khóa.
Chủ nhật ký: Tư Huỳnh.
Ngày x tháng x năm x.
Thời tiết rất đẹp, huấn luyện xong bèn tắm nắng một lát.
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay anh hai lại nổi nóng với cấp dưới, nhưng mình biết anh ấy đang phải chịu rất nhiều áp lực. Mình muốn cố gắng hơn nữa để san sẻ với anh ấy.
Ngày x tháng x năm x.
Đứng hạng ba trong buổi đánh giá, mình thấy không hài lòng lắm.
...
Mỗi trang nhật ký tương đối ngắn, ghi lại đại khái tâm trạng của Tư Huỳnh, lúc đó chắc là cô đang học tại học viện Harlem.
Nguyễn Thu lướt xem tiếp, cô không viết nhật ký mỗi ngày, cách lâu nhất là ba tháng.
Thời gian dần trôi qua, Tư Huỳnh tốt nghiệp, gia nhập quân đội Liên Minh.
Ngày x tháng x năm x.
Ấy vậy mà có quân đội của quân đồn trú mời mình gia nhập, đương nhiên là mình không đi rồi.
Ngày x tháng x năm x.
Anh hai trở thành chủ tịch Liên Minh, mọi người đều rất vui mừng. Nhưng hai anh em mình đều biết đây chỉ là khởi đầu, không ai dám lơi lỏng.
...
Ngày x tháng x năm x.
Mình gặp được một người, và mình đã cứu anh ấy. Cơ mà anh ấy là lạ."
Đôi ngươi Nguyễn Thu co rút ở đây, sau đó tiếp tục xem.
Ngày x tháng x năm x.
Anh ấy nói anh ấy là người ngoài thiên hà bị truy bắt, mình không tin lắm. Nhưng anh ấy đúng là rất đặc biệt, tinh thần lực cao nhưng thể chất lại yếu nhớt hà, chắc chắn anh hai sẽ không thích anh ấy cho coi.
...
Ngày x tháng x năm x.
Tụi mình bị tấn công, đối phương không để lại dấu vết gì cả. Mình bắt đầu tin anh ấy rồi.
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay là một ngày buồn. Mình nên làm gì nếu có một ngày, chủng tộc chỉ còn lại một người đây?
...
Ngày x tháng x năm x.
Không ai tin mình cả, chúng nấp quá sâu. Nhưng không sao cả, mình sẽ bảo vệ những người xung quanh mình.
Ngày x tháng x năm x.
Chúng khơi màu chiến tranh. Thiên hà Tanda tội nghiệp.
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay anh ấy tự hỏi rằng nếu anh ấy chết, liệu anh ấy có thể dừng cuộc chiến này lại không. Nhưng mình không đồng ý. Một ký sinh trùng mất đi vật chủ sẽ chỉ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Lần này là thiên hà Tanda, lần sau là chúng ta.
...
Ngày x tháng x năm x.
Hình như mình có thai rồi.
Ngày x tháng x năm x.
Bé cưng à, con xuất hiện chẳng đúng lúc tí nào cả. Nhưng, mẹ nghĩ mình sẽ là một người mẹ tốt.
...
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay là ngày sinh của bé. Chắc là vậy. Anh ấy bảo chưa biết được giới tính nhưng mình luôn cảm thấy là con trai.
Ngày x tháng x năm x.
Xem ra không có thì giờ rồi, mình muốn nhìn con lớn lên.
Ngày x tháng x năm x.
Tình thế cấp bách, đành phải giấu bé con đi trước thôi.
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay mình sẽ đặt tên cho bé con là Nguyễn Thu.
Ngày x tháng x năm x.
Phải rời khỏi đây thôi, hy vọng sẽ bình an.
Nhật ký đột ngột kết thúc ở đây, Nguyễn Thu sững sờ hồi lâu khi nhìn vào mấy dòng ở trang cuối cùng.
Chẳng lẽ là trùng hợp, tại sao... Tên là Nguyễn Thu?
Và ngày cuối cùng có lẽ là ngày Tư Huỳnh qua đời, cô không thể bình an trở về.
Nguyễn Thu buồn buồn trong lòng, dụi dụi hốc mắt nong nóng, nhưng vẫn không kìm được nước mắt.
Cậu lặng lẽ lấy ống tay áo lau đi, rồi lướt tới, vẫn còn một trang ghi chú do Tư Tuân để lại.
Trong ghi chú, Tư Tuân tóm tắt một số tin tức quan trọng.
Thứ nhất, "chúng" được nhắc đến có lẽ là người Incyte.
Thứ hai, cha của Nguyễn Thu đến từ chủng tộc ngoài thiên hà, rất có thể không phải là thiên hà Tanda hoặc Incyte, nhưng có liên quan đến người Incyte.
Thứ ba, kể từ khi Tư Huỳnh mang thai đến "ngày sinh" của Nguyễn Thu mới được một tháng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì không thể sinh thường được.
Kết hợp với bể nước duy trì sự sống trong căn phòng đá, rất có thể Nguyễn Thu đã lớn lên từ đó.
Cho nên... Trong cơ thể Nguyễn Thu mang một nửa dòng máu của người ngoài thiên hà.
Tư Tuân là một người rất sáng suốt, y còn đoán được rằng Nguyễn Thu không thể nhớ được quá khứ bởi vì cậu vốn đâu có những ký ức đó.
Năm đó, chuyện gì đã xảy ra với cha của Nguyễn Thu đến bây giờ vẫn chưa biết được, cuốn nhật ký nói rằng "chủng tộc chỉ còn lại một người", có lẽ Tư Huỳnh đang ám chỉ cha của Nguyễn Thu.
Lượng thông tin trong tệp này quá lớn nên Nguyễn Thu phải đọc lại lần hai.
Cậu cố gắng tìm thêm một số manh mối từ cuốn nhật ký, song ngay cả Tư Tuân không tìm ra thì sao cậu tìm ra được chứ.
Điều mà Nguyễn Thu quan tâm hơn cả là cái tên giống hệt cậu.
Tiếc là trong nhật ký chỉ nhắc mấy câu, Tư Tuân cũng không nói đến ngọn nguồn của cái tên này.
Bây giờ cậu đã hiểu tại sao Tư Tuân lại khuyên cậu đừng để ý trước khi đưa mật khẩu cho cậu rồi, bởi vì cha của cậu đến ngoài thiên hà, Tư Tuân lo rằng cậu sẽ suy nghĩ lung tung.
Nguyễn Thu ngây người ngồi trên sô pha, màn hình trong tay tắt đi rồi lại mở lên.
Cho đến khi trời tối, ngoài ban công, Tập Uyên không đợi nổi nữa bèn vào tìm Nguyễn Thu.
"Nguyễn Thu ơi?"
Đứng ở cầu thang, Tập Uyên gọi cậu.
Nguyễn Thu quay sang thấy hắn, bèn bỏ màn hình chạy về phía hắn.
Cậu leo lên cầu thang, gần như nhào vào lòng Tập Uyên, đôi tay ôm chầm lấy cổ hắn.
Tập Uyên nhận ra cảm xúc của Nguyễn Thu không vui, bèn vỗ lưng cậu dỗ dành: "Sao vậy em?"
Nguyễn Thu chỉ lắc đầu, Tập Uyên nâng mặt cậu lên mới phát hiện hốc mắt cậu đỏ ửng lên, rõ là đã khóc.
Sắc mặt Tập Uyên lập tức trở nên khó coi, miễn cưỡng đè cục tức: "Vì cái tệp đó ư?"
Dù buồn hay sợ cỡ nào đi nữa, Nguyễn Thu chưa bao giờ rơi lệ.
Sớm biết thế thì hắn đã không nhận đồ Tư Tuân gửi rồi.
"Không sao mà." Nguyễn Thu lắc đầu, gò má cọ gò má Tập Uyên, "Anh ơi, mình ra ban công ngồi một lát đi anh."
Tập Uyên "ừ" một tiếng, bồng Nguyễn Thu đi lên ban công trên lầu.
Sau khi Nguyễn Thu vào đây ở, Tập Uyên cho người sửa sang ban công, trồng hoa và cây cỏ ở hai bên, trên hàng rào trồng cả một dàn cây giống dây leo, trên thân cây nở những bông hoa nhỏ màu hồng phấn.
Ngoài ban công còn có một băng ghế dựa dài, Tập Uyên ôm cậu ngồi lên ghế, khẽ khàng lau đi nước mặt trên mặt người thương.
Nguyễn Thu bình tĩnh lại, tựa vào lòng ngực Tập Uyên, cảm thấy thật an tâm, ngủ một chốc trong làn gió đêm man mát.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tập Uyên cũng đọc phần tệp đó, bao gồm cả ghi chú viết ở cuối của Tư Tuân.
Hắn ôm ghì Nguyễn Thu, cơ thể cao lớn gần như bao bọc lấy cậu, giọng khàn khàn trầm thấp dỗ dành: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Thân nhiệt cao của Tập Uyên làm Nguyễn Thu vừa thấy ấm áp vừa thấy an tâm, tạm thời quên hết mọi buồn phiền, chìm vào giấc ngủ say.
Mấy ngày tiếp theo, quân đội khắp nơi vẫn ngồi canh gần tuyến đường.
Những người khác không muốn quan tâm đến hành tinh Griffin nữa, để quân đồn trú của hành tinh Harlem canh một mình.
Có hai người lúc trước từng bàn bạc với Tư Hạ Phổ cũng khuyên ông ta không nên gấp gáp. Nếu Tư Tuân thật sự có liên quan đến tinh tặc thì sẽ có sơ hở thôi.
Còn tổ chức tinh tặc sống quanh năm bằng những hoạt động phi pháp đó, trừ khi họ đổi nghề muốn hoàn lương, còn không thì không thể nào ở lại hành tinh Griffin mãi không ra ngoài được.
Tư Hạ Phổ đang do dự có nên tung tin Nguyễn Thu đang ở hành tinh Griffin hay không.
Nhưng vì Nguyễn Thu suýt thì bị bắt cóc trong học viện, quân đồn trú bị nghi ngờ là bị tinh tặc tấn công nhưng không có thương vong, dư luận của hiện tại rất bất lợi với hành tinh Harlem.
Nếu tin tức lan truyền, Tư Tuân cũng sẽ tìm ra cách đối phó thôi, tìm một thiếu niên có dáng người giống Nguyễn Thu - Mái tóc bạc và đôi ngươi nhạt màu, rồi đeo mặt nạ lên là sẽ lừa được cả dân chúng và cơ quan báo chí.
Cách trực tiếp và hiệu quả nhất là dẫn quân tấn công hành tinh Griffin rồi "cứu" Nguyễn Thu về.
Tư Hạ Phổ vẫn tưởng rằng Nguyễn Thu bị ép buộc, tuy ông ta cũng không thích Tư Tuân, nhưng Nguyễn Thu thì khác, cậu là con của Tư Huỳnh, và Tư Huỳnh là học sinh mà Tư Hạ Phổ quý trọng.
Mà ông ta cũng có chút ích kỷ, Nguyễn Thu là chủ của Bạch Điểu, nếu có thể nhân cơ hội này lôi kéo cậu thì quá tốt.
Ngay khi Tư Hạ Phổ đang lưỡng lự, ông ta lại nhận được tin nhắn lạ đó.
Lần này, một hình ảnh đính kèm với tin nhắn.
Hình ảnh là giao diện của máy dò, ở giữa có một chấm nhỏ phát ra ánh sáng màu xanh lục, tọa độ là ở hành tinh Griffin.
[Như chúng tôi đã nói, tinh thần lực của cậu ấy rất đặc biệt. Từ lúc được Liên Minh tìm về đến giờ, tinh thần lực của cậu ấy tăng từ cấp A lên cấp SSS.]
[Hãy tin chúng tôi, cậu ấy đang ở hành tinh Griffin, tin tức này tuyệt đối chính xác.]
Tư hỏi tới cùng: [Anh là ai?]
Tư Tuân giấu rất kỹ chuyện tinh thần lực của Nguyễn Thu tăng lên, rất ít người biết.
[Chẳng hay ngài có hứng thú về tinh thần lực không? Đôi khi chúng tôi sẽ thực hiện một số nghiên cứu về tinh thần lực.]
Tư Hạ Phổ chau mày, để thận trọng thì ông ta không đáp.
Nhưng ông ta cũng càng tin rằng Nguyễn Thu đang ở hành tinh Griffin.
Dù mục đích của người gửi cho ông ta là gì, ông ta phải nắm bắt cơ hội này.
Vì thế hai ngày sau, quân đồn trú canh giữ gần hành tinh Griffin lặng lẽ tăng gấp bốn lần.
Tư Hạ Phổ đã xem tất cả tin tức về hành tinh Griffin, ước tính sơ bộ cấp độ vũ trang của tinh tặc.
Hành tinh của họ phòng thủ rất tốt, nhưng cũng không đến mức phòng thủ kiên cố, hơn nữa hẳn là không có nhiều tinh hạm, và chỉ có hai bộ cơ giáp.
Sáu chiếc tinh hạm mới toanh mai phục quân đồn trú hôm đó có lẽ đều là cả gia sản của họ.
Cho dù Tư Tuân có giao dịch với tinh tặc thì cũng không nên trắng trợn táo bạo quá, nhiều nhất là đưa một ít tiền hoặc tài nguyên chứ không phải vũ khí.
Theo lệnh của Tư Hạ Phổ, quân đồn trú hành tinh Harlem không báo cáo hành động cho các quân đội khác, canh giữ gần hành tinh Griffin để chờ cơ hội.
Tổng chỉ huy của các đội gọi video cho Tư Hạ Phổ để nhận mọi mệnh lệnh kịp thời.
Ban đêm yên tĩnh, gần đường bay trống vắng, một số thiên thạch trôi dạt sang đây bị sức nóng từ vỏ ngoài tinh hạm thổi văng đi xa.
Tổng chỉ huy sẽ ở trong khoang điều khiển tinh hạm dẫn đầu luôn quan sát gần đó.
Đột nhiên, một chấm đỏ lóe lên trên màn hình radar dò xét.
Cấp dưới vội nhắm hướng chấm đỏ tiếp tục dò tìm, lại không tìm được nữa.
"Đừng quan tâm," Tổng chỉ huy phía sau nói, "Có lẽ là phi thuyền bay ngang qua."
Quả nhiên chấm đỏ không xuất hiện nữa. Nửa giờ sau, một chiếc phi thuyền thương vụ bay từ xa tới, sắp tiến vào hành tinh Griffin.
Phi thuyền chất đầy lương thực thông thường và trái cây, hàng tuần sẽ đến vào giờ này.
Khi phi thuyền thương vụ đến gần, hai tinh hạm của quân đồn trú chặn lại trước, muốn kiểm tra định kỳ.
Phi thuyền đâu dám cãi lời, mở khu vực neo đậu ở phía sau.
Một tinh hạm của quân đồn trú bay vào, khu neo đậu đóng cửa lại.
Mấy chục quân đồn trú ra khỏi cửa khoang, ông chủ phi thuyền thương vụ hớt hải đi ra nghênh đón, lập tức lấy ra đầy đủ giấy chứng nhận.
Đội trưởng quân đồn trú lật xem vài lần, thần sắc ngưng trọng: "Không đúng, đây là giả."
Ông chủ hoảng sợ: "Sao thế được..."
Lúc này, một viên đạn không biết từ đâu bắn trúng vai một người quân đồn trú.
Quân đồn trú lập tức giơ súng, không nói hai lời khống chế toàn bộ người trên phi thuyền.
Ngay sau đó, lại có một quân nhân khác thay đồ thường lặng lẽ tiến vào khoang điều khiển.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, tổng chỉ huy ở xa nói vào máy liên lạc: "Được rồi."
Hắn ta vừa dứt lời, phi thuyền thương vụ đột nhiên đổi hướng, nhắm khẩu pháo sang tinh hạm của quân đồn trú, bắn ra một quả pháo năng lượng.
Quân đồn trú như đã đoán trước được nên kịp tránh đi, pháo năng lượng chỉ sượt qua mép cánh mà không gây ra thiệt hại gì.
Cùng lúc đó, các chuông báo động lần lượt vang lên trong khoang điều khiển của một số tinh hạm quân đồn trú.
"Phía ta bị tấn công, tọa độ 236.28, 73.46, xin chi viện đến ngay lập tức."
Phi thuyền thương vụ lập tức bay về hướng hành tinh Griffin, không màng đến tín hiệu đánh chặn phía sau, cực kỳ giống một tên tội phạm bị phát hiện, tấn công thất bại đành nhanh chóng bỏ chạy.
Tinh hạm phía sau đuổi theo sát, Tư Hạ Phổ luôn nghe tổng chỉ huy báo cáo, ra lệnh: "Bắt đầu đi."
Phi thuyền thương vụ đang đến gần hành tinh Griffin, sắp xuyên qua bầu khí quyển loãng.
Một khi phi thuyền hạ cánh, quân đồn trú sẽ có đủ lý do để tấn công hành tinh Griffin.
Song vào lúc này, một cỗ pháo năng lượng bay tới từ xa, chính xác bắn trúng cánh phi thuyền, khiến nó tạm thời mất năng lực khống chế phương hướng.
Áp suất khí quyển đẩy phi thuyền ra ngoài.
Trông thấy đằng xa xuất hiện vài chiếc tinh hạm lạ, chỉ huy quân đồn trú đanh mặt: "Họ tới rồi!"
Hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình radar, có sáu chấm đỏ xuất hiện trên đó.
Tư Hạ Phổ đã đoán đúng, có thể họ chỉ có sáu chiếc tinh hạm mới này thôi.
Hắn ta dặn: "Coi chừng đánh lén phía sau, họ còn có hai bộ cơ giáp."
Quân đồn trú cũng mang theo hai bộ cơ giáp, nhưng chưa đến thời khắc mấu chốt thì sẽ không dễ dàng lấy ra.
Song phương chiến đấu theo sát sau đó, sáu chiếc tinh hạm màu đen hành động nhanh chóng, ngăn cản quân đồn trú phía trước đang muốn tiến vào hành tinh Griffin.
Tuy nhiên, quân đồn trú đã chuẩn bị đầy đủ, một loạt tinh hạm đến gần hành tinh Griffin, gần như vây sáu chiếc tinh hạm đen.
Ngay khi họ sắp áp đảo, gần đó vang lên tiếng nổ.
"Phát hiện nguồn năng lượng lạ ở hướng đông nam. Phán đoán sơ bộ là tinh hạm cỡ trung. Phe ta đang bị tấn công."
Chỉ huy thầm nghĩ, quả nhiên vẫn còn mai phục, cũng may họ mang theo nhiều người.
Ông ta tự chỉ huy mấy chiếc tinh hạm đối phó, vừa mới bố trí xong đội hình bèn đi đến gần đó, tiếng báo động liên tục vang lên.
"Phát hiện phía trước có nguồn năng lượng lạ, phán đoán sơ bộ là tinh hạm cỡ trung, trang bị cấp SSS."
Trong màn hình quan sát của radar, một loạt chấm đỏ dần hiện ra.
Không chỉ một hướng mà cả bốn hướng đều có.
Vẫn là tinh hạm đen không có bất kỳ logo nào, đa số đều mới tinh, đều to cỡ trung bình trở lên, hỏa lực điên cuồng đánh về phía quân đồn trú.
"Sao họ có nhiều tinh hạm chiến đấu thế này?" Chủ tướng hoảng sợ ngay tức thì, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, "Thống lĩnh, bây giờ dùng cơ giáp được chưa?"
Tư Hạ Phổ chưa kịp đáp lại, chủ tướng đã khiếp sợ la lên: Đợi đã!"
Trên màn hình quan sát xuất hiện năm bộ cơ giáp.
Sức mạnh không ngang nhau chút nào... Họ đã dự đoán sai, nghĩ rằng đã dẫn theo đủ người.
Chủ tướng nhanh chóng phán đoán: "Thống lĩnh, chúng tôi cần phải rút lui."
Kế hoạch đánh chiếm hành tinh Griffin đành phải kết thúc, nếu bây giờ mà không rút lui thì e là họ sẽ phải chôn ở đây mất.
Đầu bên kia liên lạc, sắc mặt Tư Hạ Phổ khó coi.
Sao lại... Tư Tuân thật sự to gan đến thế, hay là, thực ra tất cả mọi người trên hành tinh Griffin đều người của y?
Sao y dám? Với trang bị cao cấp này, đám tinh tặc sẽ không còn gì sợ nữa mà trái lại còn uy hiếp đến chủ tịch Liên Minh.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn, trước khi tình thế mất kiểm soát, quân đồn trú rút lui trước, có lẽ vẫn chưa gây ra hậu quả quá nghiêm trọng.
Ông ta lập tức ra lệnh: "Rút lui khỏi hành tinh Griffin!"
Nhận được mệnh lệnh, quân đồn trú bật chế độ phòng thủ, vừa rút lui vừa chống trả.
Khi họ lùi dần về sau, tinh hạm đối diện rõ là tấn công yếu đi, năm bộ cơ giáp cũng đứng yên tại chỗ, không định tấn công.
Ở góc xa, có hai tinh hạm quan sát cảnh này.
Vẻ ngoài tinh hạm kỳ cục, thân tinh hạm rất dài, nhiều "khớp xương" có thể uốn cong như những con sâu bọ.
Trông thấy quân đồn trú không đánh lại, người Incyte trong khoang điều khiển đang nhắn tin giao tiếp.
[Anh cần giúp không?]
[Khỏi, không có phần thắng.]
[Về đi, trước khi họ phát hiện ra chúng ta.]
Hai chiếc tinh hạm lặng lẽ rời đi, biến mất trong vũ trụ đen kịt cứ như chưa từng xuất hiện.
Động tĩnh bên ngoài hành tinh Griffin kéo dài khoảng nửa giờ, âm thanh từ xa đến gần.
Nguyễn Thu trốn trong khoang điều khiển của Bạch Điểu, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Tập Uyên trong máy liên lạc.
"Anh về rồi đây."
Giọng điệu của hắn bình thường, nghe có vẻ rất thả lỏng.
Nguyễn Thu vội chạy ra ngoài, trông thấy cánh cửa ngụy trang trên cao mở ra, vài tinh hạm và cơ giáp đi ra.
Cơ giáp màu đen ở đầu chính là cơ giáp Tập Uyên điều khiển.
Cơ giáp đáp xuống khu neo đậu, cửa khoang mở ra, bóng dáng Tập Uyên xuất hiện bên trong.
Nguyễn Thu bước đến đón hắn, vẫn còn lo lắng hỏi han: "Anh không sao chứ?"
"Ừm," Tập Uyên ôm Nguyễn Thu, trấn an cậu: "Những người đó không biết tự lượng sức mình, bị anh đánh cho chạy rồi."
Khang Song Trì dẫn theo vài thuộc hạ đi giải quyết hậu quả, chiếc phi thuyền thương vụ mất kiểm soát kia cũng được họ cứu về.
Nguyễn Thu yên tâm hẳn: "Không sao là được."
Hành tinh bị tấn công, Tập Uyên bảo là có người chán sống, muốn tấn công hành tinh Griffin để tranh giành vật tư.
Khi hắn muốn ra ngoài, Nguyễn Thu đã vô cùng bồn chồn âu lo, cũng may không gặp nguy hiểm*.
*有惊无险 (Hữu kinh vô hiểm): Nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra không có nguy hiểm gì cả.
"Anh đã nói là anh sẽ bảo vệ em kia mà." Tập Uyên nắm tay Nguyễn Thu, "Về thôi nào."
Xe robot đã chờ sẵn ở bên cạnh, phần còn lại do Khang Song Trì lo liệu, Tập Uyên đưa Nguyễn Thu về nhà.
Hai người vẫn chưa kịp dùng bữa tối, trên bàn ăn đã nguội lạnh, Tập Uyên kêu người mang đi làm lại món mới.
Khi Khi bữa tối được dọn lên lần nữa, ngoài nước trái cây đã chuẩn bị cho Nguyễn Thu, thì còn có một cái chai lạ.
Nguyễn Thu tò mò: "Đây là gì ạ?"
Tập Uyên đặt cái chai sang một bên: "Rượu đó."
Đây xem như là truyền thống của hành tinh Griffin, trong tổ chức thường không được phép uống rượu mà chỉ được uống một lần để ăn mừng sau mỗi lần chiến thắng.
Đêm nay họ đã ngăn cản cuộc tấn công của quân đồn trú, buộc chúng phải rút lui, xem như là một chiến thắng.
Tập Uyên đưa Nguyễn Thu về nhà nên không ở lại ăn uống cùng cấp dưới, vì thế cấp dưới đưa rượu
cho hắn.
Hắn mở nắp rót nửa ly, Nguyễn Thu vẫn tò mò nhìn lom lom.
Tập Uyên đặt nước trái cây trước mặt Nguyễn Thu: "Em không được uống."
Nguyễn Thu rũ mắt: "Ò..."
Cậu từ từ ăn cơm, nhìn chai rượu dần vơi đi một nửa.
Tập Uyên trông vẫn bình thường cứ như chỉ đang uống một ly nước thôi vậy.
Nguyễn Thu đầy lòng tò mò, lặng lẽ quan sát hắn: "Anh ơi, anh chóng mặt không?"
Nghe nói uống rượu sẽ bị chóng mặt, nghiêm trọng hơn còn bất tỉnh, không nhớ mình đã làm gì.
"Không chóng mặt."
Tập Uyên nhìn Nguyễn Thu, chậm rãi lại gần cậu, hôn má cậu một cái: "Tôi sẽ không say."
Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu, vốn dĩ hắn muốn trông xem Nguyễn Thu có thích hay không.
Nếu không thích thì sau này hắn sẽ không uống nữa.
Nguyễn Thu được hắn hôn, chóp mũi giần giật, mùi rượu lập tức khiến hai má cậu ửng hồng.
Cậu cũng thấy hơi chóng mặt như mình đã uống rượu vậy.
Nguyễn Thu liếm môi, mơ màng nói: "Rượu nồng vậy ạ?"
Cậu mới tiếp xúc một chút đã cảm thấy khác lạ.
Cậu càng tò mò hơn, chủ động lại gần Tập Uyên, tỉ mỉ nghe mùi rượu trên người hắn.
Nó không có vị như nước trái cây, nhưng cũng không tệ.
Mặt Nguyễn Thu ngày càng đỏ lựng, ánh mắt ngơ ngác mơ màng, Tập Uyên nắm cằm cậu nâng lên: "Có thế đã say rồi à?"
Hắn còn tưởng Nguyễn Thu ngượng ngùng nên mới đỏ mặt, nhưng nhìn kỹ lại mới nhận ra không phải.
Nguyễn Thu tiếp tục cọ môi hắn, ngồi hẳn lên đùi hắn, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh hôn em nữa đi."
Tập Uyên nhịn: "Em có thấy khó chịu không?"
Tửu lượng của cậu thật sự rất kém, nghe một chút đã ngà ngà say rồi.
Tập Uyên chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, nhiều lần xác nhận rằng Nguyễn Thu không hề thấy khó chịu.
Nguyễn Thu dần mất kiên nhẫn, cậu muốn trải nghiệm lại cái cảm giác lâng lâng ấy, ngẩng đầu cọ môi Tập Uyên.
Tập Uyên nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, ôm Nguyễn Thu và hôn cậu.
Lần này Nguyễn Thu say ngất ngây, hệt như cậu đã uống nửa chai rượu vậy.
Lá gan của cậu cũng to hơn, nâng má Tập Uyên mải miết nhìn, rồi hôn một cái thật kêu.
"Anh thích em lắm phải hông?" Giọng Nguyễn Thu mềm mềm, "Em cũng thích anh quá chừng."
Cậu không ngừng cọ sát trên người Tập Uyên, hô hấp của Tập Uyên nặng nề hơn, đè eo cậu lại: "Đừng quấy nào."
Nguyễn Thu nghe lời, ngồi im ru trên đùi hắn, vẫn nhìn hắn.
Trái tim Tập Uyên ngưa ngứa khó mà nhịn nổi, lại hôn cậu nữa.
Nguyễn Thu ngoan quá, cộng với tác dụng của rượu, Tập Uyên cũng bắt đầu khó tự giữ.
Màn hình ghi chép trong túi đột nhiên kêu "bíp bíp", liên tục phát ra.
Nguyễn Thu tỉnh táo lại trong giây lát, đẩy Tập Uyên ra, rồi lấy màn hình ra, nhưng lại bị Tập Uyên giật lấy ném vào một xó.
Ở phía xa khu dân cư, Lê La cũng nhân được cảnh báo.
Cô mở ra, sắc mặt thay đổi, lập tức gọi cho Khang Song Trì: "Đi gặp thủ lĩnh xem, có lẽ Nguyễn Thu sẽ gặp nguy hiểm."
___
17/8/2023.
14:54:23.
___
7/9/2023.
Tâm sự buồn hiu của loài chim biển (câu chuyện xà lơ thoi à): Hôm nay tui chơi game ghép chung đội với ngay đứa chiến tướng, nó gánh tui cho đã, kết bạn cho đã, gánh tui mấy trận xong nó trap tui mọi người ạ. Kêu tui làm người yêu nó, xong hỏi ra mới biết nó 2k11:v. Nó kêu tui làm người yêu miết mà tui cũng từ chối miết, kiu nó học hành đồ đi. Xong nó hết kiên nhẫn nó quay ra bơ tui lun. Tồi:v. Nhiệt tình hướng đúng đường cho nó thế mà... Quá bùn.
P/s: Mà sao bây giờ tụi con nít chơi game giỏi thế nhỉ, tui chị nó mà tui chơi như thóc bị mấy con gà mổ tùm lum tùm la ấy:v, toàn feed mạng.
Khi Tập Uyên thấy tin nhắn thì hắn vừa cắt xong dĩa trái cây, định mang sang cho cậu.
Hắn rửa dao, dùng khăn lau khô nước đọng trên tay, trả lời Tư Tuân.
[Sao ông không tự hỏi?]
[Bận.]
Gần đây Tư Tuân rất bận rộn vì việc tổng xử lý, hôm nay y còn chẳng có thời gian nói chuyện với Nguyễn Thu.
Bất kể đằng sau thế nào, bề ngoài của Liên Minh luôn phải nghiêm chỉnh, phải ngụy trang không để lộ dấu vết.
Lần đó Lan Đạc đã cố tình dụ quân đồn trú sang, vết thương trên người anh và cấp dưới đều là giả, không có phi thuyền nào của quân Liên Minh bị bắn hạ cả.
Không giết quân đồn trú cũng là yêu cầu của Tư Tuân, y nghĩ rằng bây giờ không cần phải ác như thế.
Y vì Nguyễn Thu, nhân tiện cân nhắc vì Tập Uyên. Gây ra thương vong quá lớn sẽ quy về hành vi tấn công cực kỳ ác độc, là trọng tội. Nếu bị phát hiện thì e là Tập Uyên sẽ phải ngồi tù gấp đôi năm.
Tập Uyên thì không ý kiến gì. Quân Liên Minh đã gửi rất nhiều thiết bị cho hành tinh Griffin, thuộc hạ của hắn là người hớn hở nhất, ai ai cũng nghe lời.
Họ không giết quân đồn trú, coi như chơi trò mèo vờn chuột cũng thú vị lắm đấy.
Hơn nữa nhân lúc quân đồn trú của hành tinh Harlem bị dụ đi, Tập Uyên sắp xếp vài người rời khỏi hành tinh Griffin, chờ bên ngoài để tránh quân đội đột ngột tấn công.
Suốt quá trình Tập Uyên không hề ra ngoài, tất cả đều giao cho Khang Song Trì và những thuộc hạ đắc lực khác.
Nhiều người trong tổ chức rất giỏi, tinh thần lực cũng cao, chỉ cần tuân theo lệnh thì dẫu cho số lượng quân đồn trú tăng gấp đôi cũng không có sức đánh trả họ.
[Liên lạc sau. Gửi ảnh nhiều hơn nữa đi.]
Tư Tuân có vẻ rất bận, y gửi vài tin nữa rồi chặn tín hiệu.
Tập Uyên nhận tệp tin y gửi, tắt máy bưng trái cây sang cho cậu.
Tivi ba chiều vẫn đang chiếu, Nguyễn Thu mải mê xem đến nỗi Tập Uyên đến cũng không phản ứng.
Tập Uyên ngồi cạnh cậu, ghim một miếng táo đút cho cậu ăn.
Nguyễn Thu nhìn mải miết, ăn luôn miếng táo trên tay hắn.
Trên bàn trà đặt một cái hộp nhỏ, bên trong là chất dinh dưỡng.
Vài ngày trước, Đường Khiêm hỏi Tư Tuân mã liên lạc của Tập Uyên rồi gửi cho hắn một tin nhắn dài.
Nội dung trong đó đều là bảo Tập Uyên hãy chăm sóc Nguyễn Thu thật tốt, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, một ngày ba bữa ăn cân bằng dinh dưỡng, tốt nhất không nên ăn đồ khó tiêu hóa.
Sức khỏe Nguyễn Thu yếu ớt, phải thường xuyên chuẩn bị chất dinh dưỡng và những chuyện từ lớn đến bé, có cả chất liệu quần áo và ga trải giường.
Tuy Đường Khiêm và Nguyễn Thu không có quan hệ huyết thống nhưng ông vẫn vô cùng quan tâm cậu. Nếu Nguyễn Thu tạm thời chưa về thì ông đành tìm cách khác thôi chứ sao giờ.
Tập Uyên xem được một nửa, suýt thì xóa luôn cho rồi, nhưng sau đó lại kiên nhẫn xem hết.
Những thứ khác thì dễ nói, hắn làm được, nhưng người ở hành tinh Griffin chưa bao giờ dùng những thứ như chất dinh dưỡng, mà nếu ra ngoài mua sẽ để lại tung tích.
Vì thế Tập Uyên bảo Lê La làm thử, đưa cho Nguyễn Thu thử xem.
Nguyễn Thu ăn mấy miếng trái cây, mở nắp hộp nhỏ ra nghe.
Mùi thật lạ... Giống như thuốc bắc rất đắng vậy.
Lúc Lê La đưa chất dinh dưỡng sang có nói chỉ bảo đảm dinh dưỡng và tác dụng chứ mấy cái khác thì không, dù sao thì những thứ đó dễ làm, hơn nữa còn tốt hơn mấy cái cậu uống trước đây.
Nguyễn Thu chỉ do dự hai giây, uống hết chất dinh dưỡng.
Cậu nuốt xuống lọ thuốc đắng, nhăn mũi.
"Khó uống ư?" Tập Uyên cũng cầm một lọ, mở ra hớp một ngụm.
Và rồi hắn cầm lọ chất dinh dưỡng ném thẳng vào thùng rác.
"Cái thứ gì đâu," Tập Uyên trầm xuống, "Khó uống chết."
Hắn tiện dịp định vứt cả hộp chất dinh dưỡng nhưng bị Nguyễn Thu cản.
"Vứt lãnh phí lắm anh." Nguyễn Thu vội giữ chặt tay hắn, "Em... Em thấy cũng được, không khó uống lắm đâu."
Trước đây khi cậu bị bệnh, cậu đã uống thuốc còn tệ hơn cả loại thuốc này. Nếu là lúc vừa mới xuyên qua uống thuốc này thì cậu đã có thể uống mà sắc mặt chẳng đổi rồi.
Tập Uyên nhìn Nguyễn Thu, buông hộp xuống, ôm cậu.
"Không đắng sao?" Hắn hôn lên môi Nguyễn Thu, mớm cho cậu một miếng trái cây.
Thật ra một số đặc điểm của Nguyễn Thu rất mâu thuẫn.
Cậu đơn thuần hiền lành, trông sạch sẽ, không có không có bất kỳ vết sẹo hay vết chai nào, như là được người ta chăm bẵm cẩn thận từ thuở còn thơ.
Song cậu lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không bị nuông chiều đến hư. Cậu có thể sống bằng cách đào đậu tằm trong đống đổ nát. Thuốc bổ sung dinh dướng khó uống thế mà cậu chỉ khẽ nhíu mày cái thôi.
Giờ phút này Tập Uyên bỗng muốn biết nhiều hơn về cuộc sống trước đây của Nguyễn Thu, rốt cuộc ai đang bảo vệ nuôi dưỡng cậu.
"Cũng được, không đắng..." Nguyễn Thu nghiêm túc trả lời, mở miệng như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Giữ lại đi anh, Lê La mất hai ngày để làm lận đó."
Tập Uyên "ừ" một tiếng, tiếp tục đút trái cây cho cậu đến khi Nếu Nguyễn Thu lắc đầu nói không ăn nữa.
Cậu mới ăn có mấy miếng, chẳng hết nổi một quả táo.
Sức ăn của Nguyễn Thu cũng rất ít, Tư Tuân chăm cậu lâu như thế, khí sắc và sức khỏe thì tốt lên hẳn, chỉ có sức ăn là không điều chỉnh lại nổi.
Tập Uyên vuốt làn tóc bạc của Nguyễn Thu, thấp giọng hỏi: "Nguyễn Thu, em sống một mình ở hành tinh Lorens bao lâu rồi?"
Nguyễn Thu đâu ngờ hắn sẽ hỏi thế, cậu ngây người ra, không nói gì.
Tập Uyên kiên nhẫn chờ đợi, Nguyễn Thu như lấy hết can đảm để nói: "Ba tháng ạ."
"Em ở phế tích ba tháng," Cậu ôm Tập Uyên, dụi dụi cổ hắn, "Sau đó gặp được anh."
Giọng của Nguyễn Thu dựa dẫm, hệt như một động vật nhỏ lông xù, cọ đến trái tim Tập Uyên ngưa ngứa.
Hắn quàng tay ôm sau lưng Nguyễn Thu, lại hỏi: "Trước ba tháng đó thì sao?"
Nguyễn Thu ngẩng đầu, rốt cuộc nhận ra Tập Uyên muốn hỏi gì, thẳng thắn nói: "Em không nhớ nữa."
Đôi mắt cậu lộ ra sự mờ mịt, không giống đang nói dối.
Một lát sau, Nguyễn Thu lại cẩn thận quan sát Tập Uyên, thấp giọng nói kiểu bí ẩn: "Thật ra, em không phải người nơi này..."
Cậu không dám nói lời này trước mặt Tư Tuân, nhưng Tập Uyên thì khác.
Bất kể trước kia cậu là ai, họ gặp gỡ và yêu nhau đều là sau khi cậu đến đây, không liên quan gì đến thân thể của cậu.
Dù có lẽ Tập Uyên sẽ không tin. Tuy hiện tại nghiên cứu khoa học và công nghệ ngày càng phát triển, nhưng việc sống lại trong một quyển sách sau khi chết vẫn quá khó tin.
Tập Uyên lại liên tưởng chuyện khác, tưởng ý của Nguyễn Thu là cậu không phải người của thiên hà này.
Người Incyte chẳng biết tại sao mà cứ muốn bắt cóc Nguyễn Thu, hôm nay Tư Tuân lại nhắc đến cha cậu trong tin nhắn.
Ánh mắt Tập Uyên dời xuống, dừng lại trên cổ Nguyễn Thu.
Làn da nơi ấy trắng nõn non mịn, trông mỏng manh yếu ớt làm sao, không có nét sần sùi của người Incyte.
Trông thế nào thì Nguyễn Thu cũng đâu giống những người Incyte xấu xí đó.
Tập Uyên vuốt chiếc gáy của cậu, khiến Nguyễn Thu ngưa ngứa.
Nguyễn Thu đẩy tay hắn ra, thấy hắn có vẻ không để ý đến lời của mình bèn đùa: "Em đến đây để hẹn hò với anh đấy."
Tập Uyên mải miết nhìn Nguyễn Thu một chốc, yết hầu khẽ lăn, bỗng đè Nguyễn Thu xuống sô pha.
Nguyễn Thu bị ép ngẩng mặt hôn môi với hắn, gáy bị nắm không cách nào tránh được.
Khi hai người tách ra, Nguyễn Thu đỏ mặt đẩy Tập Uyên ra, ôm đầu gối co rụt vào góc sô pha.
Ngược lại, Tập Uyên có vẻ không có phản ứng gì... Nguyễn Thu dừng suy nghĩ lung tung của mình, cố gắng điều hòa nhịp tim.
Tập Uyên biết cậu đang mắc cỡ bèn ôm cậu sang, không hôn cậu nữa.
Trên bàn trà vẫn còn nhiều trái cây, Nguyễn Thu thật sự ăn hết nổi rồi, bèn đưa cho Tập Uyên.
Giống như vừa rồi Tập Uyên đút cậu ăn, cậu cũng cầm một miếng táo đưa đến bên miệng Tập Uyên.
Tập Uyên ăn rất nhanh, e là hắn vẫn chưa nếm ra vị gì, tựa như thú cưng bự không kén ăn.
Mãi đến khi hết dĩa, Tập Uyên mới nhắc sang chuyện khác: "Cậu của em gửi cho anh vài thứ."
Nguyễn Thu lập tức ngồi thẳng dậy: "Là gì ạ? Sách điện tử hả?"
"Thứ tìm thấy ở hành tinh Lorens," Tập Uyên nói, nhìn kỹ vẻ mặt của Nguyễn Thu, "Có lẽ liên quan đến cha của em."
"Cha ư?" Nguyễn Thu hết sức mờ mịt, đã lâu rồi cậu không nghe từ này.
Theo như Tư Tuân biết, Tư Huỳnh chỉ yêu với một thường dân không rõ lai lịch, người đó rất có thể là cha của Nguyễn Thu, nhưng muốn xác minh thì phải kiểm tra quan hệ huyết thống mới có thể chắc chắn trăm phần trăm.
Tệp tin đã gửi vào màn hình, Tập Uyên mở ra xem, đúng là có mật khẩu.
"Cậu em nói nếu em muốn xem thì sẽ cho em biết mật khẩu."
Phiền thế ư... Có lẽ Tư Tuân đang bận tâm điều gì đó nhưng không muốn giấu Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu bối rối, siết chặt ngón tay: "Đợi... Ngày mai rồi tính sau, ngày mai em sẽ hỏi cậu."
Cha của thân thể này không được coi là cha thực sự của Nguyễn Thu.
Không hiểu sao mà Nguyễn Thu thấy căng thẳng, cứ như bên trong có thứ gì mà cậu không muốn nhìn thấy.
Tập Uyên lập tức đặt màn hình xuống: "Được."
Hành tinh chính Alpha, hội nghị trong phòng kéo dài thêm hai giờ nữa.
Quân đội khắp nơi đều thực hiện cùng một kế hoạch hành động. Thân là người ra quyết sách cao nhất của quân đội, Tư Tuân và vài thống lĩnh của hành tinh phụ phải liên lạc với nhau bất cứ lúc nào để đảm bảo rằng mọi việc đều bình thường.
Việc xử lý diễn ra suôn sẻ, nhiều người phạm pháp và nhập cư trái phép đã bị bắt giữ, nhiều hàng cấm cũng bị thu giữ.
Phía dân chúng cũng ổn định, họ vô cùng ủng hộ hành động của quân đội.
Chỉ có hành tinh Griffin là không có tiến triển gì, người mai phục tấn công quân đồn trú của hành tinh Harlem cũng chưa rõ là ai, không tìm thấy chút sơ hở nào ở hành tinh Griffin.
Thậm chí có một thống lĩnh nói: "Thống lĩnh Tư, có khi nào là vì cấp dưới của ngài tịch thu quá nhiều hàng hóa, thậm chí không chịu trả lại tinh hạm nên họ mới tức giận không?"
Không có thương vong nên chị được xem như đe dọa và cảnh cáo. Dẫu cho thật sự là người của hàng tinh Griffin làm thì có vẻ như họ có lý do đầy đủ.
Hơn nữa họ không giết người, có thể chứng minh hành động của quân đội có tính răn đe, đây xem như là tiến triển khác.
Tư Hạ Phổ vẫn còn tức, nói lấy lệ: "Quy trình bình thường thôi mà, điều tra xong những hàng hóa và phi thuyền đó vẫn trả lại mà."
Ông ta thấy có gì đó không đúng lắm, lúc đó quân đồn trú có mặt đều nói tinh hạm của đối phương trông mới tinh.
Tinh tặc giàu thế ư? Có thể mua một lần sáu tinh hạm cỡ trung trở lên sao?
Tư Hạ Phổ thấy nghi nghi, nhưng tiếc là những hành tinh phụ còn lại không ai để ý điểm này, họ chỉ coi trọng kết quả cùng dư luận.
Sau nửa giờ nữa, cuộc hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.
Các màn hình thực tế ảo lần lượt đóng lại, cuối cùng chỉ còn lại Tư Hạ Phổ.
Tư Tuân ngước mắt nhìn sang: "Thống lĩnh Tư còn việc gì à?"
"Hôm qua hành tinh Harlem lại tiến hành buổi đánh giá," Tư Hạ Phổ nói, "Tôi chợt nhớ ra đã lâu rồi tôi chưa nghe tin tức gì về Nguyễn Thu."
Ánh mắt ông ta nặng nề nhìn chằm chặp vào Tư Tuân: "Cậu ấy rời hành tinh Harlem lâu quá mà sao vẫn chưa nhập học ở hành tinh chính vậy?"
Sắc mặt Tư Tuân chẳng đổi thay: "Có gia sư rồi nên không cần nhập học gấp. Huống chi gần đây bên ngoài chú ý Tiểu Thu quá nhiều, nó không thích vậy."
Tư Hạ Phổ như đã đoán được câu trả lời, hỏi tiếp: "Bạch Điểu vẫn đi theo cậu ấy nhỉ? Tôi nghe nói hãng thông tấn muốn chụp vài tấm về Bạch Điểu, nhưng vẫn chưa được cho phép."
Tư Tuân dưa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo: "Rốt cuộc thống lĩnh Tư muốn biết gì?"
Với tình hình hiện tại của hành tinh Harlem, Tư Hạ Phổ không nên nói chuyện kiểu vậy với Tư Tuân, tò mò chuyện về Nguyễn Thu.
Tư Hạ Phổ không hề yếu thế: "Tôi muốn biết rằng Nguyễn Thu không ở hành tinh chính phải không?"
Ông ta nhận được tin của người lạ, ban đầu ông ta không tin, nghi là người Tư Tuân sắp xếp, cố ý dụ mình mắc mưu.
Người gửi tin không để lộ thân phận, nói vài lời khó hiểu rồi không thấy tăm hơi đâu.
Đối phương còn nhắc đến tinh thần lực của Nguyễn Thu.
Màn thể hiện của Nguyễn Thu ở học viện Harlem, từ cấp S lẳng lặng không nổi bật đến đột ngột bùng phá cấp SSS, hơn nữa còn đánh thức thành công Bạch Điểu. Qua đó, tinh thần lực của cậu đúng là rất đặc biệt. Tư Tuân cố tình che giấu điều này với bên ngoài, không muốn mọi người biết sự thay đổi của Nguyễn Thu.
Tư Hạ Phổ do dự, nên muốn thăm dò phản ứng của Tư Tuân trước.
Tư Tuân không nói năng gì, khẽ hếch cằm.
Vẻ mặt y vẫn như thường, chẳng có chút hoảng sợ và quạo quọ nào, vẫn bình tĩnh đáp: "Thằng bé không ở hành tinh chính thì còn ở đâu được?"
Giọng điệu không sợ hãi như đang nói - Cho dù Tư Hạ Phổ biết Nguyễn Thu đang ở đâu thì sao.
Quân đồn trú của ông ta tay còn chẳng tìm ra lối vào của hành tinh Griffin kia kìa.
Song chính thái độ của Tư Tuân khiến Tư Hạ Phổ thêm chắc chắn rằng những gì người đó nói là sự thật.
Sắc mặt Tư Hạ Phổ trầm xuống, thật lâu sau mới lắc đầu.
"Anh..." Ông ta thở dài, "Quả là máu lạnh vô tình, lúc trước đối xử với Tư Huỳnh như thế, giờ cũng đối xử với Nguyễn Thu như thế."
Tư Tuân thấy khó hiểu, nhíu mày: "Ăn nói bậy bạ gì vậy?"
Tư Hạ Phổ tưởng nhầm Nguyễn Thu bị bắt cóc đến hành tinh Griffin.
Tư Tuân cấu kết với tinh tặc, có lẽ muốn mượn tay tinh tặc để âm thầm làm một số chuyện.
Và thù lao y trả cho tinh tặc có cả Nguyễn Thu.
Thế nên cái lần mà Nguyễn Thu suýt bị bắt cóc đó, thủ lĩnh tinh tặc - Tập Uyên đó đã đột nhập vào học viện, trông như muốn bắt cóc Nguyễn Thu nhưng lại có tư thế khá thân mật với cậu.
Đó không phải bắt cóc thì là gì? Tuy tinh thần lực của Nguyễn Thu cao, nhưng thể chất rất kém, cơ bản đâu có năng lực phản kháng.
Tuy nhiên, Tư Hạ Phổ vẫn không hiểu lắm, nếu Tư Tuân thật sự đưa Nguyễn Thu cho thủ lĩnh tinh tặc, thì Bạch Điểu đang ở đâu, tại sao không lộ diện.
Hoặc chính vì Nguyễn Thu không ở đây, không ai điều khiển được Bạch Điểu, nên Tư Tuân giấu luôn Bạch Điểu để che mắt người ngoài.
Nói chung là hình tượng của Tư Tuân trong lòng Tư Hạ Phổ đã cực kỳ tệ, y là người có thể làm được loại chuyện này.
Tư Hạ Phổ biết nếu hỏi tiếp cũng không có nghĩa lí gì, bèn tắt màn hình chiếu đi.
••
Sáng hôm sau, Tư Tuân cuối cùng cũng rảnh rỗi gọi video với Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu cho y xem bài tập của mình, báo cáo cho y tiến độ đọc sách mấy ngày nay. Cậu còn cố ý nói với Tư Tuân rằng Tập Uyên cũng đọc sách cùng cậu.
Tư Tuân thật sự kinh ngạc, liếc nhìn Tập Uyên nhưng không nói gì.
"Phải rồi cậu ơi," Nguyễn Thu hỏi chuyện ngày hôm qua, "Nội dung trong tệp mật khẩu là gì ạ?"
Tư Tuân im lặng một chốc, giải thích: "Là nhật ký của Tư Huỳnh."
Nguyễn Thu kinh ngạc: "Nhật ký ư?"
Màn hình tìm thấy trong bức tường của căn phòng đá cuối cùng cũng khôi phục được chín mươi phần trăm. Mười phần trăm còn lại đã bị hư hại nghiêm trọng nên không thể sửa được.
Tư Tuân khá hài lòng về kết quả này, xem trước nội dung bên trong.
Nội dung trong nhật ký không nhắc gì nhiều lắm, nhưng một phần trong đó có liên quan đến cha của Nguyễn Thu và cả thân phận của cậu.
Thấy Nguyễn Thu có hứng thú, Tư Tuân dịu giọng khuyên lơn: "Bất kể bên trong có gì, con mãi mãi là người của nhà họ Tư, có một số chuyện đừng để ý quá."
Những lời này khiến Nguyễn Thu thấp thỏm, dường như Tư Tuân đã biết gì rồi...
Cậu ngơ ngác gật đầu, Tư Tuân gửi một dãy mật khẩu cho cậu nhưng rồi lại thu hồi.
"Nhớ kỹ chưa?" Tư Tuân nói: "Con tự xem xong hết rồi nói sau."
Nguyễn Thu tiếp tục gật đầu, sau đó Tư Tuân ngắt máy.
Tập Uyên ngồi bên cạnh cậu cả buổi, không hứng thú với nhật ký gì đó.
Hắn nhích lại gần hôn má Nguyễn Thu một cái: "Anh ra ban công đợi em."
Sau đó Tập Uyên đứng dậy rời đi, để lại Nguyễn Thu một mình trong phòng khách.
Nguyễn Thu mở tệp hôm qua, chẳng biết vì sao mà thấy bồn chồn lắm.
Cậu từ từ nhập mật khẩu, tập tin được mở khóa.
Chủ nhật ký: Tư Huỳnh.
Ngày x tháng x năm x.
Thời tiết rất đẹp, huấn luyện xong bèn tắm nắng một lát.
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay anh hai lại nổi nóng với cấp dưới, nhưng mình biết anh ấy đang phải chịu rất nhiều áp lực. Mình muốn cố gắng hơn nữa để san sẻ với anh ấy.
Ngày x tháng x năm x.
Đứng hạng ba trong buổi đánh giá, mình thấy không hài lòng lắm.
...
Mỗi trang nhật ký tương đối ngắn, ghi lại đại khái tâm trạng của Tư Huỳnh, lúc đó chắc là cô đang học tại học viện Harlem.
Nguyễn Thu lướt xem tiếp, cô không viết nhật ký mỗi ngày, cách lâu nhất là ba tháng.
Thời gian dần trôi qua, Tư Huỳnh tốt nghiệp, gia nhập quân đội Liên Minh.
Ngày x tháng x năm x.
Ấy vậy mà có quân đội của quân đồn trú mời mình gia nhập, đương nhiên là mình không đi rồi.
Ngày x tháng x năm x.
Anh hai trở thành chủ tịch Liên Minh, mọi người đều rất vui mừng. Nhưng hai anh em mình đều biết đây chỉ là khởi đầu, không ai dám lơi lỏng.
...
Ngày x tháng x năm x.
Mình gặp được một người, và mình đã cứu anh ấy. Cơ mà anh ấy là lạ."
Đôi ngươi Nguyễn Thu co rút ở đây, sau đó tiếp tục xem.
Ngày x tháng x năm x.
Anh ấy nói anh ấy là người ngoài thiên hà bị truy bắt, mình không tin lắm. Nhưng anh ấy đúng là rất đặc biệt, tinh thần lực cao nhưng thể chất lại yếu nhớt hà, chắc chắn anh hai sẽ không thích anh ấy cho coi.
...
Ngày x tháng x năm x.
Tụi mình bị tấn công, đối phương không để lại dấu vết gì cả. Mình bắt đầu tin anh ấy rồi.
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay là một ngày buồn. Mình nên làm gì nếu có một ngày, chủng tộc chỉ còn lại một người đây?
...
Ngày x tháng x năm x.
Không ai tin mình cả, chúng nấp quá sâu. Nhưng không sao cả, mình sẽ bảo vệ những người xung quanh mình.
Ngày x tháng x năm x.
Chúng khơi màu chiến tranh. Thiên hà Tanda tội nghiệp.
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay anh ấy tự hỏi rằng nếu anh ấy chết, liệu anh ấy có thể dừng cuộc chiến này lại không. Nhưng mình không đồng ý. Một ký sinh trùng mất đi vật chủ sẽ chỉ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Lần này là thiên hà Tanda, lần sau là chúng ta.
...
Ngày x tháng x năm x.
Hình như mình có thai rồi.
Ngày x tháng x năm x.
Bé cưng à, con xuất hiện chẳng đúng lúc tí nào cả. Nhưng, mẹ nghĩ mình sẽ là một người mẹ tốt.
...
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay là ngày sinh của bé. Chắc là vậy. Anh ấy bảo chưa biết được giới tính nhưng mình luôn cảm thấy là con trai.
Ngày x tháng x năm x.
Xem ra không có thì giờ rồi, mình muốn nhìn con lớn lên.
Ngày x tháng x năm x.
Tình thế cấp bách, đành phải giấu bé con đi trước thôi.
Ngày x tháng x năm x.
Hôm nay mình sẽ đặt tên cho bé con là Nguyễn Thu.
Ngày x tháng x năm x.
Phải rời khỏi đây thôi, hy vọng sẽ bình an.
Nhật ký đột ngột kết thúc ở đây, Nguyễn Thu sững sờ hồi lâu khi nhìn vào mấy dòng ở trang cuối cùng.
Chẳng lẽ là trùng hợp, tại sao... Tên là Nguyễn Thu?
Và ngày cuối cùng có lẽ là ngày Tư Huỳnh qua đời, cô không thể bình an trở về.
Nguyễn Thu buồn buồn trong lòng, dụi dụi hốc mắt nong nóng, nhưng vẫn không kìm được nước mắt.
Cậu lặng lẽ lấy ống tay áo lau đi, rồi lướt tới, vẫn còn một trang ghi chú do Tư Tuân để lại.
Trong ghi chú, Tư Tuân tóm tắt một số tin tức quan trọng.
Thứ nhất, "chúng" được nhắc đến có lẽ là người Incyte.
Thứ hai, cha của Nguyễn Thu đến từ chủng tộc ngoài thiên hà, rất có thể không phải là thiên hà Tanda hoặc Incyte, nhưng có liên quan đến người Incyte.
Thứ ba, kể từ khi Tư Huỳnh mang thai đến "ngày sinh" của Nguyễn Thu mới được một tháng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì không thể sinh thường được.
Kết hợp với bể nước duy trì sự sống trong căn phòng đá, rất có thể Nguyễn Thu đã lớn lên từ đó.
Cho nên... Trong cơ thể Nguyễn Thu mang một nửa dòng máu của người ngoài thiên hà.
Tư Tuân là một người rất sáng suốt, y còn đoán được rằng Nguyễn Thu không thể nhớ được quá khứ bởi vì cậu vốn đâu có những ký ức đó.
Năm đó, chuyện gì đã xảy ra với cha của Nguyễn Thu đến bây giờ vẫn chưa biết được, cuốn nhật ký nói rằng "chủng tộc chỉ còn lại một người", có lẽ Tư Huỳnh đang ám chỉ cha của Nguyễn Thu.
Lượng thông tin trong tệp này quá lớn nên Nguyễn Thu phải đọc lại lần hai.
Cậu cố gắng tìm thêm một số manh mối từ cuốn nhật ký, song ngay cả Tư Tuân không tìm ra thì sao cậu tìm ra được chứ.
Điều mà Nguyễn Thu quan tâm hơn cả là cái tên giống hệt cậu.
Tiếc là trong nhật ký chỉ nhắc mấy câu, Tư Tuân cũng không nói đến ngọn nguồn của cái tên này.
Bây giờ cậu đã hiểu tại sao Tư Tuân lại khuyên cậu đừng để ý trước khi đưa mật khẩu cho cậu rồi, bởi vì cha của cậu đến ngoài thiên hà, Tư Tuân lo rằng cậu sẽ suy nghĩ lung tung.
Nguyễn Thu ngây người ngồi trên sô pha, màn hình trong tay tắt đi rồi lại mở lên.
Cho đến khi trời tối, ngoài ban công, Tập Uyên không đợi nổi nữa bèn vào tìm Nguyễn Thu.
"Nguyễn Thu ơi?"
Đứng ở cầu thang, Tập Uyên gọi cậu.
Nguyễn Thu quay sang thấy hắn, bèn bỏ màn hình chạy về phía hắn.
Cậu leo lên cầu thang, gần như nhào vào lòng Tập Uyên, đôi tay ôm chầm lấy cổ hắn.
Tập Uyên nhận ra cảm xúc của Nguyễn Thu không vui, bèn vỗ lưng cậu dỗ dành: "Sao vậy em?"
Nguyễn Thu chỉ lắc đầu, Tập Uyên nâng mặt cậu lên mới phát hiện hốc mắt cậu đỏ ửng lên, rõ là đã khóc.
Sắc mặt Tập Uyên lập tức trở nên khó coi, miễn cưỡng đè cục tức: "Vì cái tệp đó ư?"
Dù buồn hay sợ cỡ nào đi nữa, Nguyễn Thu chưa bao giờ rơi lệ.
Sớm biết thế thì hắn đã không nhận đồ Tư Tuân gửi rồi.
"Không sao mà." Nguyễn Thu lắc đầu, gò má cọ gò má Tập Uyên, "Anh ơi, mình ra ban công ngồi một lát đi anh."
Tập Uyên "ừ" một tiếng, bồng Nguyễn Thu đi lên ban công trên lầu.
Sau khi Nguyễn Thu vào đây ở, Tập Uyên cho người sửa sang ban công, trồng hoa và cây cỏ ở hai bên, trên hàng rào trồng cả một dàn cây giống dây leo, trên thân cây nở những bông hoa nhỏ màu hồng phấn.
Ngoài ban công còn có một băng ghế dựa dài, Tập Uyên ôm cậu ngồi lên ghế, khẽ khàng lau đi nước mặt trên mặt người thương.
Nguyễn Thu bình tĩnh lại, tựa vào lòng ngực Tập Uyên, cảm thấy thật an tâm, ngủ một chốc trong làn gió đêm man mát.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tập Uyên cũng đọc phần tệp đó, bao gồm cả ghi chú viết ở cuối của Tư Tuân.
Hắn ôm ghì Nguyễn Thu, cơ thể cao lớn gần như bao bọc lấy cậu, giọng khàn khàn trầm thấp dỗ dành: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Thân nhiệt cao của Tập Uyên làm Nguyễn Thu vừa thấy ấm áp vừa thấy an tâm, tạm thời quên hết mọi buồn phiền, chìm vào giấc ngủ say.
Mấy ngày tiếp theo, quân đội khắp nơi vẫn ngồi canh gần tuyến đường.
Những người khác không muốn quan tâm đến hành tinh Griffin nữa, để quân đồn trú của hành tinh Harlem canh một mình.
Có hai người lúc trước từng bàn bạc với Tư Hạ Phổ cũng khuyên ông ta không nên gấp gáp. Nếu Tư Tuân thật sự có liên quan đến tinh tặc thì sẽ có sơ hở thôi.
Còn tổ chức tinh tặc sống quanh năm bằng những hoạt động phi pháp đó, trừ khi họ đổi nghề muốn hoàn lương, còn không thì không thể nào ở lại hành tinh Griffin mãi không ra ngoài được.
Tư Hạ Phổ đang do dự có nên tung tin Nguyễn Thu đang ở hành tinh Griffin hay không.
Nhưng vì Nguyễn Thu suýt thì bị bắt cóc trong học viện, quân đồn trú bị nghi ngờ là bị tinh tặc tấn công nhưng không có thương vong, dư luận của hiện tại rất bất lợi với hành tinh Harlem.
Nếu tin tức lan truyền, Tư Tuân cũng sẽ tìm ra cách đối phó thôi, tìm một thiếu niên có dáng người giống Nguyễn Thu - Mái tóc bạc và đôi ngươi nhạt màu, rồi đeo mặt nạ lên là sẽ lừa được cả dân chúng và cơ quan báo chí.
Cách trực tiếp và hiệu quả nhất là dẫn quân tấn công hành tinh Griffin rồi "cứu" Nguyễn Thu về.
Tư Hạ Phổ vẫn tưởng rằng Nguyễn Thu bị ép buộc, tuy ông ta cũng không thích Tư Tuân, nhưng Nguyễn Thu thì khác, cậu là con của Tư Huỳnh, và Tư Huỳnh là học sinh mà Tư Hạ Phổ quý trọng.
Mà ông ta cũng có chút ích kỷ, Nguyễn Thu là chủ của Bạch Điểu, nếu có thể nhân cơ hội này lôi kéo cậu thì quá tốt.
Ngay khi Tư Hạ Phổ đang lưỡng lự, ông ta lại nhận được tin nhắn lạ đó.
Lần này, một hình ảnh đính kèm với tin nhắn.
Hình ảnh là giao diện của máy dò, ở giữa có một chấm nhỏ phát ra ánh sáng màu xanh lục, tọa độ là ở hành tinh Griffin.
[Như chúng tôi đã nói, tinh thần lực của cậu ấy rất đặc biệt. Từ lúc được Liên Minh tìm về đến giờ, tinh thần lực của cậu ấy tăng từ cấp A lên cấp SSS.]
[Hãy tin chúng tôi, cậu ấy đang ở hành tinh Griffin, tin tức này tuyệt đối chính xác.]
Tư hỏi tới cùng: [Anh là ai?]
Tư Tuân giấu rất kỹ chuyện tinh thần lực của Nguyễn Thu tăng lên, rất ít người biết.
[Chẳng hay ngài có hứng thú về tinh thần lực không? Đôi khi chúng tôi sẽ thực hiện một số nghiên cứu về tinh thần lực.]
Tư Hạ Phổ chau mày, để thận trọng thì ông ta không đáp.
Nhưng ông ta cũng càng tin rằng Nguyễn Thu đang ở hành tinh Griffin.
Dù mục đích của người gửi cho ông ta là gì, ông ta phải nắm bắt cơ hội này.
Vì thế hai ngày sau, quân đồn trú canh giữ gần hành tinh Griffin lặng lẽ tăng gấp bốn lần.
Tư Hạ Phổ đã xem tất cả tin tức về hành tinh Griffin, ước tính sơ bộ cấp độ vũ trang của tinh tặc.
Hành tinh của họ phòng thủ rất tốt, nhưng cũng không đến mức phòng thủ kiên cố, hơn nữa hẳn là không có nhiều tinh hạm, và chỉ có hai bộ cơ giáp.
Sáu chiếc tinh hạm mới toanh mai phục quân đồn trú hôm đó có lẽ đều là cả gia sản của họ.
Cho dù Tư Tuân có giao dịch với tinh tặc thì cũng không nên trắng trợn táo bạo quá, nhiều nhất là đưa một ít tiền hoặc tài nguyên chứ không phải vũ khí.
Theo lệnh của Tư Hạ Phổ, quân đồn trú hành tinh Harlem không báo cáo hành động cho các quân đội khác, canh giữ gần hành tinh Griffin để chờ cơ hội.
Tổng chỉ huy của các đội gọi video cho Tư Hạ Phổ để nhận mọi mệnh lệnh kịp thời.
Ban đêm yên tĩnh, gần đường bay trống vắng, một số thiên thạch trôi dạt sang đây bị sức nóng từ vỏ ngoài tinh hạm thổi văng đi xa.
Tổng chỉ huy sẽ ở trong khoang điều khiển tinh hạm dẫn đầu luôn quan sát gần đó.
Đột nhiên, một chấm đỏ lóe lên trên màn hình radar dò xét.
Cấp dưới vội nhắm hướng chấm đỏ tiếp tục dò tìm, lại không tìm được nữa.
"Đừng quan tâm," Tổng chỉ huy phía sau nói, "Có lẽ là phi thuyền bay ngang qua."
Quả nhiên chấm đỏ không xuất hiện nữa. Nửa giờ sau, một chiếc phi thuyền thương vụ bay từ xa tới, sắp tiến vào hành tinh Griffin.
Phi thuyền chất đầy lương thực thông thường và trái cây, hàng tuần sẽ đến vào giờ này.
Khi phi thuyền thương vụ đến gần, hai tinh hạm của quân đồn trú chặn lại trước, muốn kiểm tra định kỳ.
Phi thuyền đâu dám cãi lời, mở khu vực neo đậu ở phía sau.
Một tinh hạm của quân đồn trú bay vào, khu neo đậu đóng cửa lại.
Mấy chục quân đồn trú ra khỏi cửa khoang, ông chủ phi thuyền thương vụ hớt hải đi ra nghênh đón, lập tức lấy ra đầy đủ giấy chứng nhận.
Đội trưởng quân đồn trú lật xem vài lần, thần sắc ngưng trọng: "Không đúng, đây là giả."
Ông chủ hoảng sợ: "Sao thế được..."
Lúc này, một viên đạn không biết từ đâu bắn trúng vai một người quân đồn trú.
Quân đồn trú lập tức giơ súng, không nói hai lời khống chế toàn bộ người trên phi thuyền.
Ngay sau đó, lại có một quân nhân khác thay đồ thường lặng lẽ tiến vào khoang điều khiển.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, tổng chỉ huy ở xa nói vào máy liên lạc: "Được rồi."
Hắn ta vừa dứt lời, phi thuyền thương vụ đột nhiên đổi hướng, nhắm khẩu pháo sang tinh hạm của quân đồn trú, bắn ra một quả pháo năng lượng.
Quân đồn trú như đã đoán trước được nên kịp tránh đi, pháo năng lượng chỉ sượt qua mép cánh mà không gây ra thiệt hại gì.
Cùng lúc đó, các chuông báo động lần lượt vang lên trong khoang điều khiển của một số tinh hạm quân đồn trú.
"Phía ta bị tấn công, tọa độ 236.28, 73.46, xin chi viện đến ngay lập tức."
Phi thuyền thương vụ lập tức bay về hướng hành tinh Griffin, không màng đến tín hiệu đánh chặn phía sau, cực kỳ giống một tên tội phạm bị phát hiện, tấn công thất bại đành nhanh chóng bỏ chạy.
Tinh hạm phía sau đuổi theo sát, Tư Hạ Phổ luôn nghe tổng chỉ huy báo cáo, ra lệnh: "Bắt đầu đi."
Phi thuyền thương vụ đang đến gần hành tinh Griffin, sắp xuyên qua bầu khí quyển loãng.
Một khi phi thuyền hạ cánh, quân đồn trú sẽ có đủ lý do để tấn công hành tinh Griffin.
Song vào lúc này, một cỗ pháo năng lượng bay tới từ xa, chính xác bắn trúng cánh phi thuyền, khiến nó tạm thời mất năng lực khống chế phương hướng.
Áp suất khí quyển đẩy phi thuyền ra ngoài.
Trông thấy đằng xa xuất hiện vài chiếc tinh hạm lạ, chỉ huy quân đồn trú đanh mặt: "Họ tới rồi!"
Hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình radar, có sáu chấm đỏ xuất hiện trên đó.
Tư Hạ Phổ đã đoán đúng, có thể họ chỉ có sáu chiếc tinh hạm mới này thôi.
Hắn ta dặn: "Coi chừng đánh lén phía sau, họ còn có hai bộ cơ giáp."
Quân đồn trú cũng mang theo hai bộ cơ giáp, nhưng chưa đến thời khắc mấu chốt thì sẽ không dễ dàng lấy ra.
Song phương chiến đấu theo sát sau đó, sáu chiếc tinh hạm màu đen hành động nhanh chóng, ngăn cản quân đồn trú phía trước đang muốn tiến vào hành tinh Griffin.
Tuy nhiên, quân đồn trú đã chuẩn bị đầy đủ, một loạt tinh hạm đến gần hành tinh Griffin, gần như vây sáu chiếc tinh hạm đen.
Ngay khi họ sắp áp đảo, gần đó vang lên tiếng nổ.
"Phát hiện nguồn năng lượng lạ ở hướng đông nam. Phán đoán sơ bộ là tinh hạm cỡ trung. Phe ta đang bị tấn công."
Chỉ huy thầm nghĩ, quả nhiên vẫn còn mai phục, cũng may họ mang theo nhiều người.
Ông ta tự chỉ huy mấy chiếc tinh hạm đối phó, vừa mới bố trí xong đội hình bèn đi đến gần đó, tiếng báo động liên tục vang lên.
"Phát hiện phía trước có nguồn năng lượng lạ, phán đoán sơ bộ là tinh hạm cỡ trung, trang bị cấp SSS."
Trong màn hình quan sát của radar, một loạt chấm đỏ dần hiện ra.
Không chỉ một hướng mà cả bốn hướng đều có.
Vẫn là tinh hạm đen không có bất kỳ logo nào, đa số đều mới tinh, đều to cỡ trung bình trở lên, hỏa lực điên cuồng đánh về phía quân đồn trú.
"Sao họ có nhiều tinh hạm chiến đấu thế này?" Chủ tướng hoảng sợ ngay tức thì, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, "Thống lĩnh, bây giờ dùng cơ giáp được chưa?"
Tư Hạ Phổ chưa kịp đáp lại, chủ tướng đã khiếp sợ la lên: Đợi đã!"
Trên màn hình quan sát xuất hiện năm bộ cơ giáp.
Sức mạnh không ngang nhau chút nào... Họ đã dự đoán sai, nghĩ rằng đã dẫn theo đủ người.
Chủ tướng nhanh chóng phán đoán: "Thống lĩnh, chúng tôi cần phải rút lui."
Kế hoạch đánh chiếm hành tinh Griffin đành phải kết thúc, nếu bây giờ mà không rút lui thì e là họ sẽ phải chôn ở đây mất.
Đầu bên kia liên lạc, sắc mặt Tư Hạ Phổ khó coi.
Sao lại... Tư Tuân thật sự to gan đến thế, hay là, thực ra tất cả mọi người trên hành tinh Griffin đều người của y?
Sao y dám? Với trang bị cao cấp này, đám tinh tặc sẽ không còn gì sợ nữa mà trái lại còn uy hiếp đến chủ tịch Liên Minh.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn, trước khi tình thế mất kiểm soát, quân đồn trú rút lui trước, có lẽ vẫn chưa gây ra hậu quả quá nghiêm trọng.
Ông ta lập tức ra lệnh: "Rút lui khỏi hành tinh Griffin!"
Nhận được mệnh lệnh, quân đồn trú bật chế độ phòng thủ, vừa rút lui vừa chống trả.
Khi họ lùi dần về sau, tinh hạm đối diện rõ là tấn công yếu đi, năm bộ cơ giáp cũng đứng yên tại chỗ, không định tấn công.
Ở góc xa, có hai tinh hạm quan sát cảnh này.
Vẻ ngoài tinh hạm kỳ cục, thân tinh hạm rất dài, nhiều "khớp xương" có thể uốn cong như những con sâu bọ.
Trông thấy quân đồn trú không đánh lại, người Incyte trong khoang điều khiển đang nhắn tin giao tiếp.
[Anh cần giúp không?]
[Khỏi, không có phần thắng.]
[Về đi, trước khi họ phát hiện ra chúng ta.]
Hai chiếc tinh hạm lặng lẽ rời đi, biến mất trong vũ trụ đen kịt cứ như chưa từng xuất hiện.
Động tĩnh bên ngoài hành tinh Griffin kéo dài khoảng nửa giờ, âm thanh từ xa đến gần.
Nguyễn Thu trốn trong khoang điều khiển của Bạch Điểu, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Tập Uyên trong máy liên lạc.
"Anh về rồi đây."
Giọng điệu của hắn bình thường, nghe có vẻ rất thả lỏng.
Nguyễn Thu vội chạy ra ngoài, trông thấy cánh cửa ngụy trang trên cao mở ra, vài tinh hạm và cơ giáp đi ra.
Cơ giáp màu đen ở đầu chính là cơ giáp Tập Uyên điều khiển.
Cơ giáp đáp xuống khu neo đậu, cửa khoang mở ra, bóng dáng Tập Uyên xuất hiện bên trong.
Nguyễn Thu bước đến đón hắn, vẫn còn lo lắng hỏi han: "Anh không sao chứ?"
"Ừm," Tập Uyên ôm Nguyễn Thu, trấn an cậu: "Những người đó không biết tự lượng sức mình, bị anh đánh cho chạy rồi."
Khang Song Trì dẫn theo vài thuộc hạ đi giải quyết hậu quả, chiếc phi thuyền thương vụ mất kiểm soát kia cũng được họ cứu về.
Nguyễn Thu yên tâm hẳn: "Không sao là được."
Hành tinh bị tấn công, Tập Uyên bảo là có người chán sống, muốn tấn công hành tinh Griffin để tranh giành vật tư.
Khi hắn muốn ra ngoài, Nguyễn Thu đã vô cùng bồn chồn âu lo, cũng may không gặp nguy hiểm*.
*有惊无险 (Hữu kinh vô hiểm): Nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra không có nguy hiểm gì cả.
"Anh đã nói là anh sẽ bảo vệ em kia mà." Tập Uyên nắm tay Nguyễn Thu, "Về thôi nào."
Xe robot đã chờ sẵn ở bên cạnh, phần còn lại do Khang Song Trì lo liệu, Tập Uyên đưa Nguyễn Thu về nhà.
Hai người vẫn chưa kịp dùng bữa tối, trên bàn ăn đã nguội lạnh, Tập Uyên kêu người mang đi làm lại món mới.
Khi Khi bữa tối được dọn lên lần nữa, ngoài nước trái cây đã chuẩn bị cho Nguyễn Thu, thì còn có một cái chai lạ.
Nguyễn Thu tò mò: "Đây là gì ạ?"
Tập Uyên đặt cái chai sang một bên: "Rượu đó."
Đây xem như là truyền thống của hành tinh Griffin, trong tổ chức thường không được phép uống rượu mà chỉ được uống một lần để ăn mừng sau mỗi lần chiến thắng.
Đêm nay họ đã ngăn cản cuộc tấn công của quân đồn trú, buộc chúng phải rút lui, xem như là một chiến thắng.
Tập Uyên đưa Nguyễn Thu về nhà nên không ở lại ăn uống cùng cấp dưới, vì thế cấp dưới đưa rượu
cho hắn.
Hắn mở nắp rót nửa ly, Nguyễn Thu vẫn tò mò nhìn lom lom.
Tập Uyên đặt nước trái cây trước mặt Nguyễn Thu: "Em không được uống."
Nguyễn Thu rũ mắt: "Ò..."
Cậu từ từ ăn cơm, nhìn chai rượu dần vơi đi một nửa.
Tập Uyên trông vẫn bình thường cứ như chỉ đang uống một ly nước thôi vậy.
Nguyễn Thu đầy lòng tò mò, lặng lẽ quan sát hắn: "Anh ơi, anh chóng mặt không?"
Nghe nói uống rượu sẽ bị chóng mặt, nghiêm trọng hơn còn bất tỉnh, không nhớ mình đã làm gì.
"Không chóng mặt."
Tập Uyên nhìn Nguyễn Thu, chậm rãi lại gần cậu, hôn má cậu một cái: "Tôi sẽ không say."
Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu, vốn dĩ hắn muốn trông xem Nguyễn Thu có thích hay không.
Nếu không thích thì sau này hắn sẽ không uống nữa.
Nguyễn Thu được hắn hôn, chóp mũi giần giật, mùi rượu lập tức khiến hai má cậu ửng hồng.
Cậu cũng thấy hơi chóng mặt như mình đã uống rượu vậy.
Nguyễn Thu liếm môi, mơ màng nói: "Rượu nồng vậy ạ?"
Cậu mới tiếp xúc một chút đã cảm thấy khác lạ.
Cậu càng tò mò hơn, chủ động lại gần Tập Uyên, tỉ mỉ nghe mùi rượu trên người hắn.
Nó không có vị như nước trái cây, nhưng cũng không tệ.
Mặt Nguyễn Thu ngày càng đỏ lựng, ánh mắt ngơ ngác mơ màng, Tập Uyên nắm cằm cậu nâng lên: "Có thế đã say rồi à?"
Hắn còn tưởng Nguyễn Thu ngượng ngùng nên mới đỏ mặt, nhưng nhìn kỹ lại mới nhận ra không phải.
Nguyễn Thu tiếp tục cọ môi hắn, ngồi hẳn lên đùi hắn, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh hôn em nữa đi."
Tập Uyên nhịn: "Em có thấy khó chịu không?"
Tửu lượng của cậu thật sự rất kém, nghe một chút đã ngà ngà say rồi.
Tập Uyên chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, nhiều lần xác nhận rằng Nguyễn Thu không hề thấy khó chịu.
Nguyễn Thu dần mất kiên nhẫn, cậu muốn trải nghiệm lại cái cảm giác lâng lâng ấy, ngẩng đầu cọ môi Tập Uyên.
Tập Uyên nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, ôm Nguyễn Thu và hôn cậu.
Lần này Nguyễn Thu say ngất ngây, hệt như cậu đã uống nửa chai rượu vậy.
Lá gan của cậu cũng to hơn, nâng má Tập Uyên mải miết nhìn, rồi hôn một cái thật kêu.
"Anh thích em lắm phải hông?" Giọng Nguyễn Thu mềm mềm, "Em cũng thích anh quá chừng."
Cậu không ngừng cọ sát trên người Tập Uyên, hô hấp của Tập Uyên nặng nề hơn, đè eo cậu lại: "Đừng quấy nào."
Nguyễn Thu nghe lời, ngồi im ru trên đùi hắn, vẫn nhìn hắn.
Trái tim Tập Uyên ngưa ngứa khó mà nhịn nổi, lại hôn cậu nữa.
Nguyễn Thu ngoan quá, cộng với tác dụng của rượu, Tập Uyên cũng bắt đầu khó tự giữ.
Màn hình ghi chép trong túi đột nhiên kêu "bíp bíp", liên tục phát ra.
Nguyễn Thu tỉnh táo lại trong giây lát, đẩy Tập Uyên ra, rồi lấy màn hình ra, nhưng lại bị Tập Uyên giật lấy ném vào một xó.
Ở phía xa khu dân cư, Lê La cũng nhân được cảnh báo.
Cô mở ra, sắc mặt thay đổi, lập tức gọi cho Khang Song Trì: "Đi gặp thủ lĩnh xem, có lẽ Nguyễn Thu sẽ gặp nguy hiểm."
___
17/8/2023.
14:54:23.
___
7/9/2023.
Tâm sự buồn hiu của loài chim biển (câu chuyện xà lơ thoi à): Hôm nay tui chơi game ghép chung đội với ngay đứa chiến tướng, nó gánh tui cho đã, kết bạn cho đã, gánh tui mấy trận xong nó trap tui mọi người ạ. Kêu tui làm người yêu nó, xong hỏi ra mới biết nó 2k11:v. Nó kêu tui làm người yêu miết mà tui cũng từ chối miết, kiu nó học hành đồ đi. Xong nó hết kiên nhẫn nó quay ra bơ tui lun. Tồi:v. Nhiệt tình hướng đúng đường cho nó thế mà... Quá bùn.
P/s: Mà sao bây giờ tụi con nít chơi game giỏi thế nhỉ, tui chị nó mà tui chơi như thóc bị mấy con gà mổ tùm lum tùm la ấy:v, toàn feed mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.