Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác

Chương 53

Nguyệt Kiến Trà

08/09/2023

Nguyễn Thu nhém tưởng mình nghe nhầm rồi, vui ngất ngây hỏi: "Anh sẽ về với em hả?"

Thấy cậu vui, Tập Uyên cũng cong khóe miệng vui lây: "Ừa."

Cùng cậu về thì chắc chắn sẽ ở bên cậu lâu dài.

Nguyễn Thu chợt kích động, vẻ mặt vừa thấp thỏm vừa chờ mong: "Anh, anh không làm thủ lĩnh nữa ạ?"

Cậu thầm nghĩ, vừa hay Tập Uyên nhân cơ hội này rời khỏi hành tinh Griffin, chuyện của tổ chức cứ giao cho cấp dưới đi thôi.

Trên thực tế, bây giờ Khang Song Trì đã bắt đầu xử lý hầu hết công việc thay Tập Uyên rồi.

Hơn nữa, Nguyễn Thu vốn tưởng rằng Tư Tuân sẽ rất giận, nhưng sau đó thái độ của y ấy thế mà vẫn tốt, thỉnh thoảng sẽ liên lạc riêng với Tập Uyên.

Tập Uyên muốn về với cậu, chắc là Tư Tuân... Sẽ không phản đối đâu nhỉ?

Tập Uyên nắm cổ tay cậu sang để cậu ôm mình, lời lẽ ba phải: "Tạm thời không làm."

Sau khi đưa Nguyễn Thu về, có lẽ hắn sẽ ở lại hành tinh chính để xem tình hình.

Hắn đã quyết định từ rất lâu trước đó.

Kế hoạch ban đầu diễn ra suôn sẻ - Tư Tuân nhất thời mất cảnh giác, Nguyễn Thu bị hắn đưa đi ngay dưới mí mắt y.

Đến bây giờ thì Nguyễn Thu gần như là của hắn.

Nhưng giữa thực tế và tưởng tượng vẫn có một sự chênh lệch, bất kể nơi nào ở thành phố ngầm đều không phù hợp với Nguyễn Thu, cậu chỉ có thể ở trong căn nhà này, mỗi ngày ra ban công hóng gió.

Dù là ra ngoài dạo phố, Tập Uyên cũng phải chuẩn bị trước, sợ có người ẩu đả đánh nhau hay gì đó sẽ làm cậu sợ.

Nguyễn Thu còn nhỏ, sạch sẽ lại chưa trải sự đời, sao mà ở trong hang ổ của tinh tặc mãi được.

Ngược lại, mọi tài nguyên ở hành tinh chính đều là hàng đầu, Tư Tuân cũng sẽ chuẩn bị những thứ tốt nhất cho Nguyễn Thu.

Còn về nỗi lo lắng của Tư Tuân, hắn sẽ dẫn theo vài người cùng đến hành tinh chính, âm thầm bảo vệ.

Đây là vì Nguyễn Thu, nếu không thì hắn không thèm quan tâm sống chết của quân đội Liên Minh đâu.

Nguyễn Thu càng mừng rỡ hơn, dụi dụi vào cổ Tập Uyên, một lát sau ngẩng đầu đòi Tập Uyên máy liên lạc của mình.

Mỗi ngày cậu đều liên lạc với Tư Tuân, nhưng để cậu không nhìn thấy tin tức gì, hắn sẽ luôn giữ máy liên lạc thay cậu.

Nguyễn Thu mở máy liên lạc, mở trang tài khoản cá nhân.

"Anh nhìn nè!" Cậu tỏ ra bí ẩn chỉ cho Tập Uyên dãy số trên đó, "Đây là số tiền em dành dụm được đó."

Nguyễn Thu vẫn chưa có khái niệm chính xác về sự giàu có của Tư Tuân, cậu chỉ biết y có rất nhiều tiền, mua được rất nhiều thứ.

Tuy lấy tiền tiêu vặt Tư Tuân cho cậu để nuôi bạn trai thì hơi bất ổn... Nhưng bây giờ năng lực của cậu có hạn, đợi cậu kiếm được việc làm rồi thì sẽ tự kiếm tiền.

Tập Uyên nhìn số dư trong tài khoản, không có phản ứng gì.

Hắn lại cất máy liên lạc, nhéo cằm Nguyễn Thu: "Em chê anh nghèo đó hả?"

Sao Nguyễn Thu vẫn nghĩ đến chuyện này, hành tinh Griffin đúng là giàu có kém xa Tư Tuân, nhưng cả thiên hà này có mấy ai bì được với hắn đâu chứ?

Tiền của hắn vẫn dư dả để chăm sóc Nguyễn Thu.

"Đâu có đâu có," Nguyễn Thu vội nói rõ, "Sao em chê anh được."

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn tối, hai người cùng ngồi trên sô pha, Nguyễn Thu lại hỏi: "Vậy chừng nào tụi mình đi vậy anh? Cậu sẽ đến đón tụi mình ạ?"

Tập Uyên đáp: "Ngày mai hỏi xem."

Nguyễn Thu nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Anh ơi, anh nhận lỗi với cậu nha?"

Nhận lỗi việc y chưa đồng ý mà hắn đã tự đưa mình đi. Nếu hắn xin lỗi nhận sai với Tư Tuân thì biết đâu y sẽ không so đo nữa.

Nếu không thì trong lòng Nguyễn Thu vẫn không yên tâm, hai người luôn bất hòa, miễn cưỡng nhờ Nguyễn Thu ở cùng nên đã tốt lắm rồi.

Sau khi Nguyễn Thu hai mươi lăm tuổi, có lẽ Tư Tuân sẽ không làm người giám hộ của cậu nữa, nhưng vì có quan hệ huyết thống nên cũng phải thường xuyên gặp nhau.

"Nhận lỗi?" Tập Uyên mặc không đổi sắc, rõ là không để trong lòng.

Hắn không đồng ý thẳng, xoa dịu Nguyễn Thu: "Đừng lo. Có gì muốn mang đến hành tinh chính không?"

Nguyễn Thu nghĩ một hồi, lắc đầu.

Sáng hôm sau, khi trò chuyện với Tư Tuân, Nguyễn Thu ngay lập tức kể y nghe chuyện này.

"Cậu ơi," Cậu hưng phấn nói, "Tụi con định về hành tinh chính á."

Quyết định này rõ là nằm ngoài dự đoán của Tư Tuân, y liếc nhìn Tập Uyên bên cạnh: "Sao tự dưng con muốn về vậy?"

Nguyễn Thu nhạy cảm nhận ra giọng điệu của y, nghi nghi hỏi: "Cậu... Không muốn con về ạ?"

"Tất nhiên không rồi, chỉ là gần đây có chút chuyện ngoài kia," Tư Tuân suy tư nói: "Nhưng con về cũng tốt."

Nguyễn Thu càng khó hiểu hơn, nghe từa từa như có liên quan đến cậu vậy.

Tư Tuân không nói nữa: "Nếu con quyết định rồi thì cứ chuẩn bị trước đi, hai ngày nữa cậu sẽ sắp xếp."

Nguyễn Thu không kìm được gật đầu, nhìn Tư Tuân kết thúc cuộc gọi.

Sau đó, Tập Uyên nói chuyện riêng với Tư Tuân.

Tư Tuân hỏi hắn: "Nó biết bao nhiêu rồi?"

Y tưởng Nguyễn Thu quyết định về hành tinh chính vì cậu đã thấy một số tin tức.

"Vẫn chưa biết gì hết," Tập Uyên dựa vào cửa sổ, từ góc nhìn này có thể trông thấy ban công, trên ghế lộ ra một góc áo của Nguyễn Thu, "Đưa em ấy về là quyết định của tôi."

Hắn chuyển sang nhìn màn hình trước mặt: "Ông yên tâm, tôi sẽ không để em ấy gặp nguy hiểm đâu."

Tư Tuân nghe thế thì không hỏi gì nữa.

Gần đây quân Liên Minh bận rộn việc xử lý, số người ở lại hành tinh chính ngày càng ít, Lan Đạc vẫn đang giả vờ dưỡng thương, nếu chỉ dựa vào quân đội Liên Minh bảo vệ thì Tư Tuân lo Nguyễn Thu sẽ không an toàn.

"Vậy..." Y lại nói, "Trước khi về hãy nói cho nó biết chuyện xảy ra gần đây đi."

Nguyễn Thu phải chuẩn bị tâm lí, kể cả Bạch Điểu phải xuất hiện nguyên vẹn trước mặt mọi người, vậy mới có thể hóa giải phần lớn nghi ngờ.

Hơn nữa cậu luôn ở bên cạnh Tập Uyên, Tập Uyên sẽ biết rõ nhất sự thay đổi cảm xúc của cậu, để hắn cho Nguyễn Thu biết mọi chuyện là phù hợp nhất.

Tập Uyên không từ chối: "Được."

Hắn đang định tắt máy, chợt do dự, nhớ lại hồi chiều Nguyễn Thu bảo hắn nhận lỗi với Tư Tuân.

Lúc này Tư Tuân cũng định tắt máy, ngước mắt nhìn hắn: "Còn việc gì nữa à?"

Tập Uyên không do dự nữa mà tắt màn hình luôn.

Thời tiết buổi chiều trong thành phố ngầm rất tốt, ánh nắng nhân tạo và gió thổi vô cùng chân thực.

Nguyễn Thu đang nằm phơi nắng trên ghế, Tập Uyên đẩy cửa kính đi tới.

Hắn cầm một màn hình trong tay, gọi: "Nguyễn Thu à."

Sau đó, Nguyễn Thu đọc tất cả tin tức gần đây.

Quân đội khắp nơi cùng nhau thực hiện một trận tổng xử lý. Quân đồn trú tấn công hành tinh Griffin thất bại. Con trai của Tư Huỳnh bị nghi ngờ đang ở trong nhà tinh tặc. Thái độ của Liên Minh rất đáng ngờ...

Nguyễn Thu lướt đọc từng trang một, bị một cú sốc không hề nhỏ.

Hóa ra... Dạo này xảy ra nhiều chuyện đến vậy, bảo sao cậu cứ cảm thấy Tư Tuân và Tập Uyên như đang trò chuyện bí mật gì đó.

Và cả mấy hôm trước hành tinh Griffin bị tấn công, vốn đâu phải tới để tranh giành tài nguyên.

Nhìn mấy tin tức tiếp theo, chắc chắn Tư Hạ Phổ đã biết cậu đang ở đây.

Có lẽ tình hình hiện tại của Liên Minh cũng không tốt lắm.

Nguyễn Thu tự trách mình: "Cậu không nói gì với em hết..."

Cậu chỉ biết Tư Tuân rất bận bịu nên không dám hỏi gì vì sợ làm phiền y. Nếu Tập Uyên không chủ động đề cập, e là Tư Tuân sẽ không để cậu về.

Quả nhiên điều cậu lo lắng đã xảy ra, Tư Tuân bị nghi ngờ có liên quan đến tinh tặc, vậy sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của y.

Đã lâu rồi Nguyễn Thu không mơ thấy chuyện liên quan đến nguyên tác, muốn giúp Tư Tuân tránh được kết cục trong nguyên tác thì phải luôn chú ý mọi mặt.

Cậu bỏ màn hình xuống, vùi vào trong ngực Tập Uyên: "Mình mau quay về đi anh."

Tập Uyên đồng ý: "Được."

Thấy Nguyễn Thu lo lắng nên tối nay Tập Uyên chủ động liên lạc với Tư Tuân cho cậu, để cả hai trò chuyện.

Trông Tư Tuân trong màn hình, Nguyễn Thu suy sụp: "Cậu ơi, con xin lỗi."

Tư Tuân vẫn như mọi khi: "Con lại làm gì sai à?"

Tập Uyên đang trong nhà tắm, Nguyễn Thu ấp úng: "Tất cả là tại con hết..."

Chính vì cậu cứ khăng khăng ở bên Tập Uyên, nên danh tiếng của Tư Tuân mới bị tổn hại, ở một góc nhìn nào đó thì đúng là cậu có lỗi thật.

Nhưng chuyện tình cảm thì đâu ai biết trước được, đặc biệt là sau khi biết được thân phận và kết cục của Tập Uyên, Nguyễn Thu chẳng tài nào nhắm mắt làm ngơ với hắn được.

Tư Tuân đoán ra ngay cậu nói về gì, thở dài: "Con đừng suy nghĩ lung tung."

"Lúc trước cậu không đồng ý để con ở bên cạnh cậu ta chỉ vì cậu ta không xứng với con thôi." Y nói tiếp, "Thân phận của hắn ra sao không quan trọng."

Tư Tuân chẳng để tâm mấy thứ như danh tiếng, suy cho cùng thì quân Liên Minh không đủ mạnh nên Tư Hạ Phổ mới dùng những cách này khiến y rơi vào đáy vực.

"Hơn nữa," Y dựa lưng vào ghế, đôi ngươi nhạt màu nhìn qua màn hình, trông có vẻ lờ mờ, "Suy đoán ngoài kia cũng đâu phải giả."

Ơ? Nguyễn Thu ngẩng đầu, bỗng chốc mờ mịt.

Ý của Tập Uyên không chỉ là mối quan hệ của cậu với Tập Uyên.

Nếu vậy nghĩa là Liên Minh và tinh tặc... Chẳng lẽ hai người này đang giấu cậu chuyện gì ư?

Nguyễn Thu thông minh nhớ ra cái lần Tập Uyên đưa cậu rời khỏi hành tinh Harlem, Tập Uyên được vào tinh hạm của quân Liên Minh là nhờ có sự đồng ý của Tư Tuân.



Tin tức Tập Uyên muốn rời đi với Nguyễn Thu chỉ nói với vài người trong tổ chức.

Khang Song Trì rất kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng hợp tình hợp lý, bèn mau chóng sắp xếp.

Lê La biết tin thì yêu cầu Tập Uyên đưa cô đi cùng.

Tập Uyên không chịu mở cửa cho cô, cô bèn đứng canh cửa, gửi tin nhắn cho Tập Uyên.

[Tôi sẽ nghiêm túc nghe theo mệnh lệnh.]

[Nghiên cứu đang tiến hành nên tôi không thể bỏ dở nửa chừng được.]

[Tôi sẽ giả làm người hầu của hai người.]

Tập Uyên thấy phiền đến nỗi muốn kéo cô vào danh sách chặn cho rồi.

Nguyễn Thu mềm lòng, cậu nhìn tin nhắn của Lê La, bèn nói: "Hay là... Đưa chị ấy đi cùng đi anh."

Tuy nghiên cứu về bệnh của Tập Uyên đang rơi vào ngõ cụt, gần đây cũng chẳng có đột phá nào, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã giúp đỡ Tập Uyên.

Lê La là người rất giỏi, là một kỹ sư cao cấp, cô cũng có nghiên cứu về mặt y tế, có lẽ cô có thể giúp Tư Tuân và cả cặp song sinh nữa...

Bấy giờ Tập Uyên mới mở cửa cho Lê La, chỉ cho cô mười phút.

"Thủ lĩnh hãy yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy hai anh đâu." Lê La hứa đi hứa lại, "Cũng sẽ không gây chuyện đâu."

Trước khi đến đây, Khang Song Trì đã dạy cô cách nói, lý do mấu chốt khiến Tập Uyên đề phòng cô là do dục vọng chiếm hữu quá mạnh, không muốn Nguyễn Thu bị cô nhiệt tình "nghiên cứu".

Việc đeo máy cảm ứng cho Nguyễn Thu đã là giới hạn chịu đựng của hắn rồi.

Cô còn làm một thiết bị sốc điện mới đưa cho Nguyễn Thu, nếu chê cô phiền thì cứ giật điện gây choáng rồi đưa cô đi.

Máy sốc điện từa tựa với nút vòng bảo vệ, Nguyễn Thu rụt cổ không dám nhận: "Cái này... Không cần đâu ạ."

Lê La tiêng tiếc, lấy cái máy lại: "Ò."

Cô phí hết miệng lưỡi, cuối cùng Tập Uyên cũng gật đầu đồng ý.

Nhân lúc chưa rời đi, Lê La lại lấy màn hình ghi chép ra: "Gần đây thủ lĩnh có thấy khó chịu không?"

Tập Uyên đáp cụt lủn: "Không có."

Lê La nhìn vào màn hình ghi chép, tinh thần lực của Nguyễn Thu đang bình thường, năng lượng phóng ra ngoài bị vòng tay hấp thụ hết.

Nhưng vậy mà Tập Uyên vẫn chả khác gì trước đây.

Hoặc là thời gian quá ngắn, hoặc là hắn bị Nguyễn Thu ảnh hưởng không phải vì tinh thần lực.

Lê La lại hỏi Nguyễn Thu, muốn biết cậu có thấy lạ gì không, thấy cậu đáp không bèn rời đi luôn.

Sau khi cô đi rồi, Nguyễn Thu nói tốt cho cô: "Anh đừng hung dữ với chị ấy, chị ấy cũng có ý tốt mà..."

Thật ra thì hắn luôn như thế, lạnh lùng, tính tình kỳ cục, cũng chỉ cư xử khác khi ở trước mặt Nguyễn Thu thôi.



Tất cả cấp dưới, kể cả Khang Song Trì và Lê La đều đã quen cái nết của hắn.

Tập Uyên cụp mắt: "Anh biết rồi."

Tin tức vẫn đang xôn xao khắp nơi, nhưng Liên Minh vẫn không đáp lại. Tư Hạ Phổ bèn bảo hãng thông tấn tiếp tục đăng một số tin bất lợi về y.

Vốn dĩ dựa vào dư luận để chèn ép một người là chuyện trước đây ông ta khinh thường nhất, nhưng bây giờ ông ta chẳng quan tâm nữa.

Để ngăn Tư Tuân có cơ hội tìm một Nguyễn Thu giả, vài người xem tin tức liên tục xúi giục Bạch Điểu nên xuất hiện cùng cậu.

Cơ mà kể từ khi Nguyễn Thu đánh thức Bạch Điểu mọi người đều vô cùng tò mò về cậu.

Nhưng Tư Tuân chẳng hề đáp lại khiến Tư Hạ Phổ thấy mình đoán đúng rồi.

Chắc chắn Nguyễn Thu không được tự do, tinh tặc không muốn thả cậu đi, Tư Tuân cũng đành chịu.

Ông ta muốn chắc chắn hết tất cả nên đã chủ động liên lạc Tư Tuân.

"Chủ tịch không định xử lý những người đang ồn ào ngoài kia à?" Trong màn hình chiếu, Tư Hạ Phổ như đang quan tâm nói, "Vậy thì không ổn lắm đâu."

Tư Tuân thoải mái, chẳng giống đang lo lắng.

"Tiểu Thu bận học hành, đâu rảnh mà bận tâm mấy chuyện xàm xí này." Y nhìn màn hình, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua hình chiếu, "Tôi lại muốn hỏi rốt cuộc thống lĩnh Tư nghe những tin đồn này từ đâu vậy nhỉ?"

Tư Hạ Phổ nghiêm mặt đáp: "Thông báo nặc danh mà, hơn nữa đối phương có nhắc rằng Nguyễn Thu rất đặc biệt, thế nên chúng tôi đâu thể ngó lơ được."

Nguyễn Thu có tình huống gì đặc biệt mà ông ta vừa trông thấy là đã xác nhận được tính xác thực của tin tức ngay được chứ? Lẽ nào tinh thần lực của cậu?

Tư Tuân híp đôi mắt lại, biết Tư Hạ Phổ sẽ không để lộ nhiều nên cũng không hỏi đến cùng.

Y chỉ nói: "Trước đây, khi Tư Huỳnh vào học viện, em ấy rất muốn được thống lĩnh Tư chỉ bảo, nhưng tiếc là không thể như mong muốn. Bây giờ, tôi chỉ mong thống lĩnh Tư sẽ cân nhắc nhiều hơn trước khi đưa ra quyết định."

Tư Hạ Phổ lờ mờ nghe ra ý cảnh cáo, lại không hiểu nghĩa là gì.

Ông ta chưa kịp hỏi thêm thì Tư Tuân đã tắt màn hình chiếu rồi.

Tư Hạ Phổ chau mày, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, dám dạy đời tôi à."

Cái đức hạnh của Tư Tuân ra sao, chính y không tự biết sao?

Ông ta cũng tắt màn hình chiếu, gọi một cấp dưới tới để nghe báo cáo tình hình của hành tinh Griffin.

Lần trước tấn công hành tinh Griffin thất bại, một đội quân quân đồn trú buộc phải rút lui nhưng vẫn để lại vài người, âm thầm quan sát tình hình bên ngoài hành tinh.

Cấp dưới nói rằng gần đây không có động tĩnh gì, những tinh hạm mới tinh đó không xuất hiện nữa.

Tư Hạ Phổ suy tư nói: "Chờ tiếp đi, tất cả phi thuyền ra vào phải kiểm tra nghiêm ngặt, ngay cả kẽ hở cũng không được bỏ qua."

Cấp dưới đáp vâng rồi xoay người lui ra ngoài.

Bên ngoài phía xa hành tinh Griffin, khắp nơi đều có tinh hạm của quân đồn trú luôn chú ý quan sát và canh giữ tuyến đường duy nhất ra vào hành tinh Griffin.

Từ đêm khuya đến ban ngày, tinh hạm núp trong khu vực không có ánh sáng, luôn bị bóng tối bao phủ.

Chín giờ sáng, máy dò radar bất ngờ phát hiện ra tinh hạm lạ.

"Phát hiện một nguồn năng lượng lạ, phán đoán sơ bộ là tinh hạm cỡ trung."

Có vài chiếc tinh hạm đang thong thả chạy như không phát hiện ra quân đồn trú.

Quân đồn trú cứ ngỡ là đã phát hiện ra điều gì đó bèn cấp tốc báo cáo với chỉ huy.

Chỉ huy dặn họ theo dõi cẩn thận, bật chức năng ghi hình của màn hình quan sát, nhất định phải chụp ảnh tinh hạm tiến vào hành tinh Griffin.

Vì thế một chiếc tinh hạm tàng hình lặng lẽ đi theo phía sau, duy trì khoảng cách không gần không xa.

Song mấy chiếc tinh hạm đang đến gần hành tinh Griffin đột nhiên chuyển về hướng của quân đồn trú, rõ là đã phát hiện ra họ.

Xem chừng không trốn được, quân đồn trú bèn vờ như đi ngang qua, nhân cơ hội điều tra mấy chiếc tinh hạm ấy.

Đối phương ngoảnh mặt làm ngơ, không chịu mở khu neo đậu tiếp nhận, còn bắn một quả đạn vào khoảng không như đang khiêu khích.

Chỉ huy đã dặn rằng nếu không cần thiết thì không được ra tay trước, kẻo gây thêm loạn. Cho dù muốn đánh thì cũng phải chụp ảnh làm bằng chứng đối phương tấn công trước.

Quân đồn trú chặn trước mặt tinh hạm, đèn tín hiệu liên tục nhấp nháy, phát ra cảnh cáo: "Mời tiếp nhận điều tra ngay lập tức! Nếu không tự gánh chịu mọi hậu quả."

Cùng lúc đó, quân đồn trú ở hướng khác cũng gặp phải tinh hạm lạ, trông như nhóm tiến lên tấn công họ lần trước.

Đối phương đã phát hiện ra nơi ẩn nấp của họ từ lâu rồi, thỉnh thoảng đuổi theo họ một đoạn đường như đang trêu chọc họ.

Ngay khi quân đồn trú bị phân tâm, trên hành tinh Griffin tỏa ra một chùm ánh sáng trắng.

Ánh sáng trắng liên tục lan tỏa, điểm chuyển tiếp hình thành lối ra, nhưng không có tinh hạm nào đi ra từ đó.

Lúc này, Nguyễn Thu đang trong khoang điều khiển của Bạch Điểu.

Và Bạch Điểu đang trong một tinh hạm nhỏ, bị bộ cơ giáp này làm chật cứng.

Điểm chuyển tiếp mở ra, cửa ngụy trang cũng mở ra ngay tức thì, vài chiếc tinh hạm hộ tống tinh hạm nhỏ đang chở Bạch Diểu đi vào từ lối ra của điểm chuyển tiếp.

Lối vào khác với lối ra, chạy ngược hướng sẽ tiêu hao nhiều năng lượng hơn, nhưng đây là cách nhanh nhất và an toàn nhất để đưa Nguyễn Thu trở về.

Nếu không thì trên đường về chẳng biết sẽ gặp phải vấn đề gì.

Chẳng mấy chốc, một đội tinh hạm xuất hiện từ tọa độ ẩn nào đó của hành tinh chính, lần lượt tiến vào khu neo đậu bên dưới.

Theo sau điểm chuyển tiếp đóng lại, mấy chiếc tinh hạm cản trở quân đồn trú nhận được mệnh lệnh bèn lập tức rút lui bằng tốc độ nhanh nhất, trong thoáng chốc biến đâu mất dạng.

Quần đồn trú chưa kịp phản ứng gì cả, đến lúc muốn đuổi theo thì đã không kịp nữa rồi.

Chỉ huy nhận được tin tức cứ cảm thấy không đúng lắm.

Hắn ta bảo quân đồn trú mau quay về chỗ cũ tiếp tục quan sát, song hành tinh Griffin vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Bên kia, Tư Tuân đợi sẵn ở khu neo đậu, Đường Khiêm và cặp song sinh cũng ở đó.

Trông thấy Bạch Điểu nguyên vẹn bước ra, Đường Khiêm một bên cười mừng rỡ: "Cậu chủ nhỏ về rồi."

Nguyễn Thu điều khiển Bạch Điểu tìm một nơi thích hợp để ngủ đông trong khu neo đậu, rồi mới ra khỏi khoang điều khiển.

Từ đằng xa, cậu trông thấy Tư Tuân đến đón cậu, bèn vui mừng vẫy tay chào y: "Cậu ơi!"

Cặp song sinh đã lâu không gặp đứng phía sau như tượng điêu khắc, ánh mắt Bắc Tuyết tập trung nhìn Nguyễn Thu bước ra khỏi khoang điều khiển của Bạch Điểu.

Lúc Nguyễn Thu đến gần, Tư Tuân đang nhìn kỹ cậu để xác nhận cậu vẫn ổn.

Xung quanh còn có rất nhiều quân Liên Minh, họ đang giao lưu với tinh tặc cùng đến đây, Tư Tuân vỗ vai Nguyễn Thu: "Chúng ta về nhà trước đã."

Bên cạnh khu neo đậu là nhà riêng của Tư Tuân, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ Nguyễn Thu vào ở thôi.

Còn chuyện khác thì mai nói sau.

"Cậu ơi, chờ đã ạ." Nguyễn Thu quay đầu lại nhìn về phía sau.

Trong tinh hạm hộ tống cậu đến đây đều là thuộc hạ của Tập Uyên.

Một đám tinh tặc cảm thấy lạ lùng khi phải hợp tác với quân Liên Minh, có vài người không tình nguyện, nhưng nghe nói có một khoản thù lao kết xù bèn lập tức thay đổi thái độ.

Khang Song Trì ở lại hành tinh Griffin, Tập Uyên dặn dò vài thuộc hạ đưa Lê La cùng đến đây.

Thấy rõ dáng vẻ của hắn, sắc mặt Đường Khiêm hơi trầm xuống.

Nhưng Tư Tuân rõ là đã biết chuyện này, y chưa phản đối thì Đường Khiêm cũng không tiện nói gì.

Nam Nhứ đã quên Tập Uyên mất tiêu, thấp giọng hỏi Bắc Tuyết: "Chị hai, đó là ai?"

Bắc Tuyết lơ cậu ta, lẩm bẩm: "Người này rất mạnh..."

Nam Nhứ hỏi tiếp: "Vậy đánh lộn với hắn được không?"

Bắc Tuyết lạnh tanh đáp: "Tự hỏi đi."

Sự xuất hiện đột ngột của Tập Uyên khiến bầu không khí trở nên khác thường.

Nguyễn Thu thấp thỏm hỏi: "Cậu ơi, cho anh ấy ở cùng nha?"

Lại gặp nhau, Tư Tuân liếc nhìn Tập Uyên mà chẳng nói gì.

Tư Tuân không từ chối, quay người nói: "Đi nào."

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu đến hành tinh chính, nhưng tiện nghi và cách bố trí nhà riêng đều theo phong cách của Tư Tuân, nên nhìn quen quen.

Tư Tuân dặn Đường Khiêm sắp xếp nhà ở cho Tập Uyên và Lê La, ngăn cách với Nguyễn Thu bằng một khu sân vườn.

Sau đó Nguyễn Thu được đưa về phòng nghỉ ngơi, Tư Tuân vẫn còn việc bận rộn nên phải đến phòng nghị sự.

Nguyễn Thu tiễn y tới cửa: "Tối nay cậu có về ăn cơm không ạ?"

"Chắc là có." Tư Tuân thay bộ âu phục màu trắng của nghị viên, mái tóc bạc được buộc gọn gàng sau đầu, "Con về rồi nên đừng lo gì cả, cứ an tâm nghỉ ngơi đi."

Nguyễn Thu gật đầu, nhìn y tiến vào tinh hạm.

Cặp song sinh đứng ngay phía sau cậu, cậu vừa về thì hai người lại thành vệ sĩ của cậu.

Chẳng biết Tập Uyên đi đâu, Lê La đứng ở phía xa nhìn về bên này.

Bắc Tuyết hỏi cậu: "Cô ấy là ai?"

"Chị ấy là một kỹ sư rất giỏi," Nguyễn Thu trả lời, "Chị ấy có việc quan trọng phải làm nên đi cùng anh đến đây."

Lê La cầm màn hình ghi chép trong tay bước đến gần: "Nguyễn Thu."

Cô cúi đầu nhìn số liệu: "Tinh thần lực của cậu luôn khôi phục nhanh vậy hả?"

Nguyễn Thu ngạc nhiên: "Em không để ý nên cũng không biết nữa."

Lúc cậu còn học ở học viện Harlem cũng không chú ý đến.

Lê La gật đầu: "Không sao, tôi chỉ hỏi thôi."

Mới đây Nguyễn Thu vừa sử dụng tinh thần lực, số liệu dao động tinh thần lực cũng được ghi lại.

Hiện tại tinh thần lực của Nguyễn Thu rất cao, tiêu hao rất ít tinh thần lực, nhưng vẫn bị máy cảm ứng nắm bắt chính xác.

Mà chút tinh thần lực này gần như khôi phục tức thì, nhanh đến mức số liệu chỉ có thể hiển thị 0,000 giây, sau dấu thập phân còn thêm mấy chữ số.

Lê La thường xuyên nghiên cứu về tinh thần lực của Tập Uyên, rất nhạy cảm về những số liệu này, nên mới sang đây hỏi.

Chỉ là ngay cả bản thân Nguyễn Thu cũng không biết, vậy cô đành phải tự nghiên cứu rồi.

Cô quay người rời đi, Nguyễn Thu cũng cùng cặp song sinh quay về nhà.

Cặp song sinh đưa cậu tới cửa phòng rồi đi, Nguyễn Thu ở một mình trong phòng, muốn gửi tin hỏi Tập Uyên đang làm gì.

Nhưng cậu vừa mở máy liên lạc, Đường Khiêm đã gõ cửa bên ngoài: "Cậu chủ nhỏ ơi?" Nguyễn Thu đáp vâng, cất máy liên lạc rồi đứng dậy ra mở cửa.

Đường Khiêm tới đưa chất bổ sung dinh dưỡng cho cậu. Ông luôn lo rằng Nguyễn Thu chịu khổ ngoài kia, thế là một lần đưa tới ba lọ, cùng với một số trái cây tươi và đồ ăn vặt.

Ông bỏ đồ xuống rồi mở tủ quần áo trong phòng ra: "Đây là những bộ quần áo mới, đã giặt rồi, nếu không đủ ông sẽ nhờ người mua thêm."

Đường Khiêm vừa nói ánh mắt vừa liếc nhìn bộ quần áo Nguyễn Thu đang mặc, lờ mờ lộ ra vẻ chê bai và thương cậu.

Tinh tặc quả là không có gu thẩm mỹ gì cả, sao Nguyễn Thu có thể mặc mấy bộ màu sắc buồn tẻ vậy được, chất liệu trông cũng không tốt lắm.

"Đủ rồi ạ..." Nguyễn Thu cầm một bộ quần áo lên, định tí nữa sẽ thay.

Đường Khiêm nhìn cậu uống thêm một lọ bổ sung dinh dưỡng nữa rồi mới ra khỏi phòng.

Tiếng bước chân trên hành lang dần xa dần, Nguyễn Thu lấy máy liên lạc ra gửi tin nhắn cho Tập Uyên.

[Anh ơi, anh còn ở sân bên cạnh không ạ?]

Cậu muốn đi tìm Tập Uyên, bây giờ Tập Uyên coi như là khách ở đây, cậu dẫn khách đi dạo loanh quanh chắc là... Không sao đâu nhỉ?

Nhưng gửi tin nhắn rồi mà sau một lúc lâu Tập Uyên vẫn không trả lời.

Ngay khi Nguyễn Thu hết kiên nhẫn, cậu nghe thấy một tiếng lạch cạch nhỏ từ cửa sổ phòng sách nhỏ nối liền với phòng cậu.

Có người mở cửa kính từ bên ngoài, Nguyễn Thu mở cửa phòng sách ra, vừa hay thấy Tập Uyên chui vào bằng cửa sổ.

Cậu vừa mừng vừa sợ, vội đóng cửa sổ lại.

"Anh ơi," Nguyễn Thu ôm chầm Tập Uyên, "Sao anh tự dưng đến đây?"

Hắn chui cửa sổ khiến Nguyễn Thu thấy hơi chột dạ, y như họ đang làm chuyện mờ ám vậy.

"Đến đây thăm em đó."

Tập Uyên nhìn xung quanh, cúi đầu hôn lên mặt Nguyễn Thu một cái chóc.

Phòng sách bố trí y như lúc Nguyễn Thu ở hành tinh Song Loan, trong góc có một khoang mô phỏng, hai mặt tường làm thành giá sách, rất nhiều sách được xếp phân loại.

Trông thế này tốt hơn khi ở hành tinh Song Loan.

"Em đang định đi tìm anh nè." Nguyễn Thu nói, "Hình như ông Đường không thích anh lắm."

Nhưng với thân phận của Tập Uyên, hắn không bị Tư Tuân trực tiếp bắt giữ đã là tiến bộ lắm rồi.

Vẻ mặt Tập Uyên như sao cũng được, sau đó Nguyễn Thu kéo hắn vào phòng khách và phòng ngủ nhỏ.



Bộ quần áo cậu vừa lấy ra đang bỏ trên mép giường phòng ngủ, trên tủ còn dư lại hai lọ bổ sung dinh dưỡng.

Nguyễn Thu nói cho Tập Uyên nghe Đường Khiêm đã đến, tạm thời lấy lại quần áo.

Cậu vẫn chưa biết Đường Khiêm đã gửi tin nhắn cho Tập Uyên, khi Tập Uyên nhìn thấy quần áo và chất bổ sung dinh dưỡng, hắn có thể đoán sơ sơ Đường Khiêm gửi đến làm gì.

Hắn nhìn lom lom vào những bộ quần áo mới toanh trong tủ rồi ôm chặt lấy Nguyễn Thu, cúi xuống hít hà mùi hương bên cổ cậu.

Khi Nguyễn Thu ở hành tinh Griffin, tất cả quần áo của cậu đều do Tập Uyên tự chọn, cố ý chọn theo phong cách riêng của hắn.

Để Nguyễn Thu ăn mặc giống hắn, hệt như cậu đang mặc quần áo của hắn vậy, cả người đều tỏa ra mùi hương thuộc về hắn.

Nhưng khi về hành tinh chính, tất cả đều khác hẳn.

Nguyễn Thu lờ mờ nhận ra áp suất thấp quanh người Tập Uyên, bèn ôm lại hắn, lòng bàn tay mềm mịn sờ tai và tóc hắn: "Anh ơi, mình ra phòng khách nha?"

Tivi ba chiều trong phòng khách đang bật, hai người cùng ngồi trên sô pha.

Nguyễn Thu vốn muốn Tập Uyên và Tư Tuân sẽ hòa thuận, bây giờ chính là cơ hội tốt.

"Có lẽ tối nay cậu sẽ về ăn cơm." Vẻ mặt cậu nghiêm túc nói, "Nếu cậu nhắc chuyện lúc trước, anh phải nói năng đàng hoàng, nên nhận sai thì nhận sai với cậu."

Tập Uyên dỗ cậu: "Được, anh biết rồi."

Ai dè đến tối rồi mà Tư Tuân vẫn chưa về.

Đường Khiêm cố ý đưa riêng bữa tối, không sắp xếp cùng ăn ở nhà ăn.

Song sau khi ông rời đi, Tập Uyên lại lẻn vào phòng Nguyễn Thu qua cửa sổ phòng sách.

Nguyễn Thu lo hắn vẫn chưa ăn uống gì, nhưng Tập Uyên nói mình ăn rồi.

Hắn luôn ăn rất nhanh, cũng không thích ăn uống gì, chỉ muốn đến tìm Nguyễn Thu thật mau nên cũng không ăn nhiều mấy.

Sức ăn của Nguyễn Thu rất nhỏ, cậu không ăn hết bữa tối người ta mang tới, Tập Uyên ngồi ăn cùng cậu, được cậu đút rất nhiều.

Khi người làm tới dọn đồ ăn đi, Tập Uyên bị Nguyễn Thu giấu trong phòng ngủ.

Người làm thấy đồ ăn còn thừa trên dĩa không nhiều lắm, kinh ngạc không thôi: "Hôm nay cậu chủ nhỏ ăn giỏi quá."

Nguyễn Thu chột dạ, ho nhẹ một tiếng: "Dạ."

Người hầu bưng đồ ăn đi rồi quay sang báo tin cho Đường Khiêm.

Đường Khiêm nghe xong vô cùng đau lòng, thở dài nói: "Hành tinh Griffin có món gì ngon đâu, đúng là cậu chủ nhỏ phải chịu nhiều khổ rồi."

Ông sai người mang trái cây và đồ ăn vặt đến, rồi dận bữa ăn ngày mai phải phong phú hơn.

Buổi tối, đến giờ đi ngủ mà Tập Uyên vẫn không định về.

"Anh ơi, anh muốn ngủ ở phòng của em sao?" Nguyễn Thu cũng không muốn hắn đi, nhưng sợ bị phát hiện.

Tập Uyên im lìm, nắm chặt tay Nguyễn Thu không chịu buông, ghé sát lại hôn cậu.

Giọng Nguyễn Thu đứt quãng: "Vậy em... Tìm quần áo cho anh."

Song Tập Uyên không thể nào mặc vừa tất cả quần áo trong tủ của cậu, thế là cậu gửi tin nhắn cho Lê La, nhờ cô đến phòng của hắn để lấy vài thứ rồi đưa sang đây.

Phòng tắm lặng lẽ nhiều thêm vài thứ khác, Nguyễn Thu tắm rửa sạch sẽ trước rồi nằm lên giường, chờ Tập Uyên tắm xong từ trong phòng tắm.

Trông họ vẫn giống như trước khi về, nhưng... Tư Tuân chắc chắn sẽ giận khi biết Tập Uyên lén lút ngủ chung phòng với cậu...

Nguyễn Thu băn khoăn, mở máy liên lạc gửi tin nhắn cho Tư Tuân.

[Cậu, ngày mai cậu có về không ạ?]

Tư Tuân không trả lời, không biết là ngủ rồi hay là đang bận việc nên không thấy nữa.

Cậu để máy liên lạc xuống, Tập Uyên ra khỏi phòng tắm, vén chăn lên nằm bên cạnh cậu.

Eo Nguyễn Thu bị ôm lấy, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc phả vào mặt.

Cậu tạm thời quên đi những suy nghĩ hỗn loạn của mình, vùi mình vào trong ngực Tập Uyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Đường Khiêm đến gõ cửa.

Đây là giờ thức dậy lúc trước của cậu, sau khi đến hành tinh Griffin thì trễ hơn hẳn, cậu mơ màng nghe tiếng gọi, bèn mở đôi mắt nhập nhèm ra.

Tập Uyên đứng bên mép giường, cúi người hôn lên chóp mũi của cậu: "Ngủ đi em, không có gì đâu."

Hắn đắp chăn cho Nguyễn Thu, ra khỏi phòng ngủ, bước đến phòng khách rồi mở cửa.

Sắc mặt Tập Uyên lạnh tanh: "Em ấy đang ngủ."

Đường Khiêm thấy hắn bước ra từ trong phòng, trên người còn mặc bộ đồ ngủ mềm mại, hai bên tóc ươn ướt, trông như vừa mới ngủ dậy.

Ông hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy chỉ vào Tập Uyên: "Cậu..."

Không lâu sau, Tư Tuân về đến nhà.

Y ngồi trên ghế trong sảnh lớn, Nguyễn Thu cúi đầu đứng thẳng, bên cạnh là Tập Uyên cũng bị gọi tới.

Nguyễn Thu ấp úng nói: "Do... Do con gọi anh ấy sang phòng con."

Tập Uyên đứng bên cạnh vóc dáng cao lớn và vẻ mặt lạnh nhạt, trông bình tĩnh chẳng chút sợ hãi.

"Không đâu," Hắn nhàn nhạt lên tiếng, "Do tôi cưỡng ép xông vào."

Nhưng Nguyễn Thu mà không đồng ý thì hắn đâu thể ở yên cả đêm.

Sắc mặt Tư Tuân không được đẹp lắm, y đưa tay đỡ trán, ánh mắt bắt bẻ liên tục nhìn Tập Uyên.

Sau đó y phất tay, bảo người đưa Tập Uyên ra ngoài trước.

Đường Khiêm cũng rời khỏi sảnh, chỉ còn lại Nguyễn Thu và Tư Tuân.

Tư Tuân nhíu mày: "Hai đứa... Bắt đầu thân mật như vậy từ khi nào thế?"

Tinh thần lực của Nguyễn Thu liên tục tăng lên, nhưng thể chất lại chẳng tiến bộ tí nào, cậu chỉ có thể là bên chịu thiệt với Tập Uyên thôi.

Nguyễn Thu thành thật trả lời: "Luôn, luôn là vậy ạ..."

Cậu bỗng hiểu ý của Tư Tuân, vội bổ sung rằng: "Chỉ ngủ chung thôi ạ."

Lúc này sắc mặt Tư Tuân mới dịu đi, giọng nói vẫn nghiêm túc: "Vì hắn chuyển đến đây nên cậu không muốn can thiệp nữa. Nhưng nếu hắn ảnh hưởng đến chuyện học hành của con, cậu sẽ đuổi hắn đi đấy."

Nguyễn Thu sống ở hành tinh Griffin lâu như thế, nếu giữa hai người thực sự xảy ra chuyện đó thì có lẽ đã xảy ra từ lâu rồi.

Nguyễn Thu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu: "Không ảnh hưởng đâu ạ, ngày nào anh cũng đọc sách cùng con mà."

Dạo trước y gửi bài vở đến đây, hắn cũng làm được khá tốt.

"Được." Tư Tuân hơi gật đầu, "Có một việc cần con chuẩn bị đây."



Hai ngày sau, hành tinh chính đón một ngày hội nhỏ.

Ngày hội sẽ có biểu diễn, đã chuẩn bị sẵn địa điểm, vài chiếc phi thuyền nhỏ chạy quảng cáo đang thong thả bay thấp trên trời.

Một phần khu vực bên dưới được chừa ra, mọi người tạm thời không thể vào được. Trên đường phố đông đúc tấp nập người qua lại.

Tiếng nhạc xập xình xen lẫn tiếng người ồn ào, khu phố rất sôi động.

Bên ngoài phi thuyền được phun sơn, phía trước và phía sau treo những dải ruy băng và bóng bay, trông rất đẹp mắt.

Trên đường phố có trẻ em, đi theo cha mẹ đi dạo khắp nơi.

Ngay sau buổi trưa, chợt nghe thấy một tiếng "bùm" phát ra trên trời như có thứ gì đó phát nổ.

Có người ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy khói bốc lên từ đuôi phi thuyền, nghiêng ngả sắp rớt.

Mọi người chưa kịp phát ứng thì phi thuyền mất kiểm soát mà rơi về phía đường phố.

Mọi người cuống cuồng né tránh, hệ thống phòng ngự trên đường phố phát hiện nguy hiểm, kịp bật lá chắn năng lượng lên.

Nhưng lá chắn chỉ có thể làm chậm tốc độ rơi của phi thuyền chứ không thể trực tiếp cách ly nó với bên ngoài, nếu rơi xuống rồi phát nổ sẽ gây ra sát thương khôn lường.

Những đứa trẻ bên dưới bị dọa sợ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

Đúng lúc này, một âm thanh trầm đục khác vang lên cách đó không xa.

Cơ giáp trắng khổng lồ đáp xuống khu vực vắng người, cẩn thận tránh né các tòa nhà, nhanh chóng đỡ lấy phi thuyền sắp rơi xuống.

Theo lý mà nói, một cơ giáp lớn không nên xuất hiện ở những nơi thế này, cho dù được phép sử dụng thì cũng sẽ bị xử phạt.

Cơ giáp trắng không ở lại lâu, mang theo phi thuyền nhanh chóng bay lên trời.

Bấy giờ mới có người chú ý trên trời có một chiếc phi thuyền nhỏ khác, và bên ngoài có in logo của quân đội Liên Minh.

Có người hỏi: "Cơ giáp đó trông quen quá, đấy là Bạch Điểu ư?"

Đám đông bàn tán xôn xao, có người dùng tinh võng để tìm ảnh về Bạch Điểu để xác nhận ai là người đã ngăn chặn sự cố vừa rồi.

Vụ việc này được người ta đưa tin, kèm theo một số bức ảnh về Bạch Điểu xuất hiện trên đường phố.

Có một tấm là về Nguyễn Thu, cậu đang đứng trước một cửa hàng nào đó, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, đội một chiếc nón che đi mái tóc bạc của mình.

Dẫu là thế, cậu vẫn nổi bần bật giữa dòng người, chỉ nhìn một cái là thấy ngay.

Tiêu đề của tin tức viết rằng: "Bạch Điểu từ trên trời đáp xuống. Chủ nhân mới giấu mình đi ra ngoài chơi."

Mấy tin đồn trước đây về Nguyễn Thu chưa đánh đã tan, người ta vẫn còn ở đó kia mà, còn ra ngoài ăn lễ nữa kìa.

Có người nghi ngờ đây là đánh bóng tên tuổi, cơ giáp cao cấp có thể điều khiển từ xa mà, Nguyễn Thu phát hiện sự cố nên kịp điều khiển Bạch Điểu tới ngăn cản thôi chứ có gì đâu.

Nhưng ra ngoài đi dạo, ai lại cứ mang theo cơ giáp bên mình chứ?

Cũng có người phản bác lại rằng luôn mang cơ giáp bên mình có sao đâu, chả phải Tư Tuân lúc nào cũng dẫn theo một đống lính Liên Minh đi theo bảo vệ mỗi khi ra ngoài đấy ư? Đương nhiên Nguyễn Thu cũng vậy, cơ giáp là vật tự vệ quan trọng nhất của cậu.

Khi tin tức truyền đến tai Tư Hạ Phổ, ông ta đã xác nhận đi xác nhận lại, thậm chí còn điều các camera giám sát gần đường phố.

Đó đúng là Bạch Điểu, mà người điều khiển nó chỉ có thể là Nguyễn Thu thôi.

Sắc mặt ông ta âm u đến đáng sợ, ông ta nhắm mắt lại, giơ tay ấn mi tâm.

"Bíp bíp..."

Máy liên lạc vang tiếng thông báo, có tin nhắn mới.

Tư Hạ Phổ mở mắt ra, mở lên xem.

[Xin lỗi, hệ thống giám sát của chúng tôi bị lỗi, không phát hiện cậu ấy rời khỏi hành tinh Griffin.]

Tư Hạ Phổ còn tức hơn hồi nãy, ông ta suýt thì nghi ngờ đối phương bên phe Tư Tuân, hợp lực lừa ông ta một vố.

Ông ta không thèm trả lời, muốn chặn đối phương.

"Bíp bíp..."

[Xin ngài hãy tin rằng chúng tôi thật sự muốn giúp ngài.]

[Lần trước tôi đã nói với ngài rằng chúng tôi chủ yếu nghiên cứu về tinh thần lực, chẳng biết ngài có hứng thú tìm hiểu về nó không?]

Nhắc đến tinh thần lực, chả hiểu sao Tư Hạ Phổ lại nghĩ đến Nguyễn Thu.

Ông ta do dự, đáp lại hai chữ: "Nói đi."

Ngay sau đó, đối phương gửi một tệp tài liệu.

Tư Hạ Phổ xem mà giữa mày ngày càng nhíu chặt.

Nguyễn Thu đã xem tin tức mới nhất, thấy phản ứng của dân chúng đa số đều tốt nên thấy yên tâm hơn hẳn.

Bây giờ chỉ cần giấu kỹ Tập Uyên trong hành tinh chính, không bị phát hiện, thì Liên Minh sẽ không gặp rắc rối.

Cậu tiếp tục lướt xem tin tức, tự động bỏ qua tiếng xấu rất ít, tắt màn hình.

Trong phòng sách truyền đến tiếng mở cửa sổ, Nguyễn Thu ngẩng đầu thi thấy Tập Uyên chui vào.

Cậu rõ là sững sờ, vừa đờ đẫn vừa kinh ngạc: "Anh?"

Tập Uyên vận một bộ quân phục màu xanh đậm, đó là quân phục của quân đội Liên Minh.

Quân phục rõ là may riêng cho hắn, khuy tay áo và viền cổ áo tỉ mỉ gọn gàng, khiến hắn trông khác hoàn toàn trước đây.

Như thể hắn là một người chỉ huy, khí chất kiêu ngạo và lãnh đạm, nhưng vẫn lộ ra sự cường thế và đe dọa của một kẻ trên cơ.

Tập Uyên lại gần, Nguyễn Thu lập tức nhào vào ngực hắn.

Hai mắt cậu sáng ngời: "Anh ơi, anh mặc bộ quần áo này trông đẹp quá!"

___

23/8/2023.

17:01:29.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook