Chương 59
Nguyệt Kiến Trà
10/09/2023
Dẫu đã trôi qua nhiều năm, Tư Tuân chỉ cần nhìn một lần là nhận ra thân phận của người trong ảnh.
Anh đã yêu Tư Huỳnh nhưng sau đó biến mất, nghi là cha ruột của Nguyễn Thu.
Lai lịch của người này không rõ ràng, xung quanh không có người thân hay bạn bè gì cả, mỗi khi ở bên Tư Huỳnh sẽ dùng vài họ, trong đó có một họ là Nguyễn.
Bức ảnh của anh xuất hiện trong tay người Incyte, chứng minh suy đoán trước đó là đúng, anh quả thực có liên quan với người Incyte.
Bây giờ thực sự xác nhận, thần sắc Tư Tuân ngưng trọng, xem đi xem lại mấy bức ảnh mấy lần.
Y không muốn phỏng đoán theo hướng xấu, nhưng người trong ảnh trông vẫn trẻ như xưa, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu trông y như xác chết.
Hơn nữa hình ảnh không được lưu giữ kỹ càng nên không rõ là chụp từ khi nào.
Tập Uyên vẫn đang trong phòng thẩm vấn, Tư Tuân gửi tấm ảnh cho hắn, bảo hắn thử hỏi thêm thông tin.
"Bíp bíp..."
Tập Uyên mở máy liên lạc lên, lông mày hơi nhíu lại.
Người Incyte trước mặt hắn dường như cũng nhìn ra, ánh mắt đục ngầu nhìn hắn: "Tao vẫn chẳng hiểu nổi sao mày lại bảo vệ Nguyễn Thu."
Tập Uyên phớt lờ hắn ta, xoay màn hình máy liên lạc: "Người này là ai? Ông ta ở đâu?"
Hắn không trông cậy gì vào việc hắn ta sẽ nói thật, bất cứ biểu hiện hay thay đổi nào trong biểu cảm của hắn ta đều có thể hữu ích.
Người Incyte liếc nhìn màn hình nhưng không phản ứng gì, lại dời tầm nhìn về phía Tập Uyên: "Rốt cuộc mày tìm ra cách gì mà chữa hết bệnh của mày vậy?"
Tập Uyên từ từ đứng thẳng lên, dựa lưng vào ghế.
Chẳng hiểu sao hắn nhớ đến chuyện Nguyễn Thu từng nhiều lần nhắc nhở hắn không được dùng số thuốc ức chế đó nữa, có thể sẽ gây nghiện, có hại cho cơ thể.
Tập Uyên không để trong lòng, thuốc ức chế hắn sử dụng là do Lê La nghiên cứu, tuy không thể chữa khỏi bệnh nhưng chắc chắn không gây nghiện.
Nhưng để tỏ thiện chí, chủng tộc ngoài thiên hà đã gửi cho hắn thuốc ức chế mới, chẳng qua hắn không dùng thôi.
Tập Uyên thờ ơ, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn: "Mày tưởng tao không biết mấy chiêu trò vặt vãnh của tụi mày sao?"
"Mày..." Người Incyte có vẻ kinh ngạc, nhưng rồi vội vàng che giấu, không nói nữa.
Nhưng phản ứng của hắn ta cũng đủ để Tập Uyên xác nhận suy đoán của hắn là đúng.
Nhưng làm sao Nguyễn Thu biết được?
Tư Tuân cũng nói y cảm thấy Nguyễn Thu có tâm sự, bảo Tập Uyên hỏi cậu có lẽ tốt hơn là y tự hỏi.
Màn hình vẫn mở, Tập Uyên nhìn lom lom người Incyte một chốc, bỗng nói: "Mày muốn biết sao tao bảo vệ Nguyễn Thu à? Tao sẽ nói cho mày biết nhưng mày cũng phải trả lời một câu hỏi."
Người Incyte hờ hững nói: "Tao chọn không trả lời."
"Đừng gấp thế chứ." Tập Uyên ung dung nhìn gã ta, lại gần hơn, đè thấp giọng: "Nói tao biết tụi mày sắp xong đời rồi phải không?"
Đôi ngươi của người Incyte co rút lại, các cơ trên mặt khẽ run lên.
Hắn ta im thin thít, nhắm mặt lại không nhìn Tập Uyên nữa, thấy chết không sờn.
"Tiếc ghê," Tập Uyên nhếch khóe môi, "Quên nói là tao cũng có thể chọn không trả lời."
Hắn đứng dậy, tắt màn hình chiếu máy liên lạc rồi nói: "Muốn bắt Nguyễn Thu thì phải giết tao trước."
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Tập Uyên nói với Tư Tuân suy đoán của mình.
"Người trong ảnh có lẽ chết rồi." Hắn nói, "Mà cho dù tìm được thì cũng chỉ là một thi thể."
Khi Tập Uyên vừa mở màn hình chiếu lên và xoay ngược lại, người Incyte chỉ nhìn đúng một lần từ đầu tới cuối.
Đây là thứ tìm thấy trên máy liên lạc của hắn ta, nhưng hắn ta lại chẳng hề quan tâm.
Nghĩa là việc phát hiện ra bức ảnh chỉ là chuyện không đáng kể, bất kể họ có biết thân phận của người trong ảnh hay có tìm được hay không.
Tập Uyên cũng đoán được người này là ai, nếu anh còn sống thì chắc chắn không thể trẻ như vậy, bức ảnh này đã chụp từ rất lâu rồi.
Tư Tuân thở dài: "Giấu với Tiểu Thu trước đã, đợi hai ngày nữa học viện nghỉ học..."
Tập Uyên hiểu ý của y: "Ông muốn nói em ấy biết à?"
"Đương nhiên," Tư Tuân đáp, "Đây là cha của thằng bé mà."
Trước đây y giấu Nguyễn Thu vì có một số phỏng đoán vẫn chưa chắc chắn, cũng không muốn làm Nguyễn Thu lo lắng không cần thiết.
Nhưng việc liên quan đến cha cậu, cậu có quyền được biết.
Nhật ký của Tư Huỳnh, Tư Tuân cũng đưa cho cậu đọc.
Tập Uyên cau mày muốn nói lại thôi, bởi lẽ hắn chẳng có quyền lên tiếng trong chuyện này.
"Ông xem mà làm đi." Hắn nói vậy rồi xoay người rời đi.
Tư Tuân trầm giọng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Tập Uyên không quay đầu lại: "Về ngủ."
Hắn ra ngoài lâu quá, không biết liệu Nguyễn Thu có dậy nửa chừng không.
Quân Liên Minh đứng một bên muốn ngăn Tập Uyên lại, Tư Tuân nhìn bóng lưng hắn lắc đầu: "Kệ cậu ta đi."
Chẳng hỏi được tin tức gì hữu ích, phần còn lại chỉ đành tìm từ dữ liệu đang khôi phục trong máy liên lạc thôi.
Tư Tuân sắp xếp việc khác, ra lệnh quân Liên Minh canh người cho kỹ rồi cũng quay về tinh hạm.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reo đúng giờ.
Nguyễn Thu vừa mở mắt ra bèn có một bàn tay vươn tới bên cậu tắt đồng hồ báo thức.
Tập Uyên nằm bên cạnh cậu, sờ vành tai bên dưới tóc mái: "Ngủ thêm một lát nhé?"
"Thôi ạ..." Nguyễn Thu nhắm mắt lại, mông lung đáp: "Sẽ trễ mất."
Cậu cố gắng ngồi dậy với vẻ mặt ngái ngủ, bỗng như nhớ ra gì đó cuống quít giữ chặt Tập Uyên: "Anh, quần áo hôm qua chưa giặt phải không..."
"Hồi tối anh giặt rồi." Tập Uyên rũ mắt nhỏ giọng nói: "Không ai phát hiện ra đâu."
Nguyễn Thu đỏ mặt, ánh mắt né tránh, xốc chăn trên giường lên: "Em đi đánh răng rửa mặt..."
Hai ngày sau, mọi thứ trong máy liên lạc của người Incyte cuối cùng cũng dịch ra hết.
Tư Tuân xem trước rồi gửi một bản cho Tập Uyên.
Bên trong tài liệu chủ yếu chia thành ba loại. Một là ghi chép liên lạc giữa các thành viên trong tộc. Hai là báo cáo nghiên cứu khoa học. Ba là thông tin liên quan đến đối tác.
Chẳng biết họ ẩn nấp bao lâu rồi, trước đây ngụy trang thành viện nghiên cứu, treo phần thưởng nhiệm vụ để lấy vật tư, bản thân cũng sẽ nhận.
Bất kể là các hành tinh quản lý biên giới thiên hà lỏng lẻo hay các hành tinh phát triển ở trung tâm, đều có rất nhiều người lén lút thực hiện các giao dịch bất hợp pháp.
Thiên phú của con cái một số người không cao nhưng muốn vào một học viện tốt hơn để học sâu hơn, hoặc có chức vụ và đặc quyền nào đó sẽ mua thuốc tăng tinh thần lực ngắn hạn từ chợ đen. Nghe nói không có tác dụng phụ, khi nguồn cung khan hiếm có thể bán giá cao ngất ngưởng một lọ.
Trình độ nghiên cứu khoa học của người Incyte quả thực rất mạnh, chúng bắt đầu từ thị trường chợ đen tầng chót nhất, sau đó dần liên lạc với các tổ chức, thậm chí cả quân đội.
Nhưng sau này, bắt cóc ở hành tinh Harlem thất bại, nhiều người trở nên nhút nhát, cộng với kế hoạch xử lý gần đây, người bằng lòng hợp tác với viện nghiên cứu ngày càng ít đi.
Tư Tuân giao tài liệu loại thứ ba cho quân Liên Minh xử lý, đồng thời thông qua hãng thông tấn tung tin tức về việc người Incyte lẻn vào thiên hà.
Dân chúng xôn xao, lo lắng và hy vọng quân đội sẽ nhanh chóng tìm ra và tiêu diệt tận gốc hậu họa.
Theo tin tức, quân đội Liên Minh đang theo dõi chặt chẽ sự việc này và đã bắt giữ rất nhiều người từ hành tinh chính.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Liên Minh và Tư Tuân lại tốt lên, doanh thu du lịch của hành tinh chính và một số hành tinh nhỏ lân cận tăng lên không ít.
Ngày đầu tiên hay tin, Tư Hạ Phổ gấp gáp tìm Tư Tuân.
Trong màn hình chiếu, trông ông ta mệt mỏi hơn mọi ngày: "Chủ tịch, sao ngài không bàn bạc trước chuyện này với tôi?"
Tư Tuân cứ thế tung tin tức ra ngoài sẽ khiến hành tinh Harlem bị ảnh hưởng, bây giờ có người suy đoán Nguyễn Thu bị bắt cóc trong học viện là bởi hành tinh Harlem bị người Incyte thâm nhập.
"Sao nào, tôi không có quyền quyết định à?" Ánh mắt Tư Tuân lạnh lùng, "Còn cần tôi giải thích cho thống lĩnh Tư nghe lý do báo chí đưa tin ư?"
Cho dù y không nói ra thì chính Tư Hạ Phổ cũng hiểu.
Những chuyện này bị lan truyền rộng rãi, có thể khiến dân chúng cung cấp những thông tin tố giác hữu ích, cũng can ngăn một số người muốn hợp tác với viện nghiên cứu. Nếu không, khi bị bắt sẽ bị mang trên mình tội danh phản quốc, khác với buôn lậu trái phép thông thường.
Cắt đứt con đường của người Incyte, cho dù không tìm được nơi ẩn náu bên ngoài thiên hà, chúng cũng sẽ buộc phải rời đi hoặc thực hiện bước tiếp theo.
Mà những lợi ích Tư Tuân thu được từ việc này cũng chỉ là nhân tiện thôi.
Tư Hạ Phổ không nói nên lời, cứng họng một lúc lâu mới nói: "Đúng là thế, chủ tịch cần gì thì cứ tìm tôi."
Tư Tuân đáp lại có lệ, đang định tắt liên lạc thì nghe Tư Hạ Phổ nói: "Có điều... Hình như chủ tịch thay đổi nhiều hơn trước."
Nhưng ông ta chẳng thể nói rõ là thay đổi chỗ nào.
Tư Tuân ngước mắt, đặt tài liệu trong tay xuống: "Có lẽ vậy."
Y có Nguyễn Thu ở bên cạnh, cõi lòng của y quả thực đã khác trước.
Kết thúc cuộc gọi, màn hình chiếu biến mất.
Tư Tuân cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn lần nữa.
Cuộc trò chuyện giữa người Incyte cũng được dịch ra, những từ như "năng lượng", "lưu trữ", "hành tinh mẹ" thường được nhắc đến.
Còn có một cuộc trò chuyện khác mà Tư Tuân phải chú ý.
[Hành tinh mẹ đang thúc giục, cần bao lâu nữa đây?]
[Không chắc. Năng lượng gửi về không đủ sao?]
[Còn lâu mới đủ.]
[Xin đừng hối thúc chúng tôi, chúng tôi đang cố gắng hết sức. Mọi người đều chịu trách nhiệm về việc chất dinh dưỡng của hành tinh mẹ trốn thoát.]
Tư Tuân nhìn lom lom ba chữ "chất dinh dưỡng", trong lòng ngày càng nặng nề.
Kết hợp với suy đoán của Tập Uyên, hành tinh mẹ của người Incyte rơi vào nguy hiểm, chúng cần rất nhiều năng lượng.
"Chất dinh dưỡng" ám chỉ cha của Nguyễn Thu, anh trốn thoát đến thiên hà này, gặp Tư Huỳnh rồi cùng cô sinh ra Nguyễn Thu.
Tư Tuân đóng tài liệu lại, giơ tay ấn mi tâm.
Một lát sau, y mở máy liên lạc gửi một tin nhắn cho Tập Uyên.
[Thay đổi kế hoạch, tạm thời giấu chuyện về cha của Tiểu Thu.]
Có lẽ chân tướng quá đỗi tàn nhẫn, y không chắc Nguyễn Thu có chấp nhận được hay không.
Sau khi khoảng thời gian này trôi qua, tìm một thời điểm thích hợp rồi nói cũng chưa muộn.
Tính cả người Incyte thì có hàng chục người bị bắt tống vào nhà giam của quân đội Liên Minh.
Tố chất tâm lý của họ không đủ mạnh nên lần lượt khai ra rất nhiều. Trong đó có tọa độ của một số địa điểm giao dịch và đồng bọn có liên quan với viện nghiên cứu.
Trong số đó có một tọa độ trên một hành tinh bất hợp pháp bên ngoài biên giới thiên hà - Nghe đâu là trung tâm của viện nghiên cứu.
Tin tức này rất quan trọng, Tư Tuân sợ rút dây động rừng nên muốn người của Tập Uyên âm thầm đi.
Trong phòng, sau khi nghe Tư Tuân sắp xếp và đề xuất, Tập Uyên vẫn vẻ mặt lạnh nhạt không nói năng gì.
Tư Tuân tưởng hắn bất mãn vì bị sai sử, bèn ôn hòa nói: "Cậu yên tâm, sẽ không thiếu thù lao đâu."
Tập Uyên vẫn lạnh mặt, mở màn hình chiếu của máy liên lạc lên rồi quay về phía Tư Tuân.
"Ông nói cho tôi biết chuyện này trước đi," Hắn gằn từng chữ, "Chuyện này là sao?"
Trong màn hình là ảnh chụp của một trang tin tức: "Con trai của thống lĩnh hành tinh Khởi Việt công khai tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình. Liệu hành tinh chính và hành tinh phụ có liên hôn không?"
Anh đã yêu Tư Huỳnh nhưng sau đó biến mất, nghi là cha ruột của Nguyễn Thu.
Lai lịch của người này không rõ ràng, xung quanh không có người thân hay bạn bè gì cả, mỗi khi ở bên Tư Huỳnh sẽ dùng vài họ, trong đó có một họ là Nguyễn.
Bức ảnh của anh xuất hiện trong tay người Incyte, chứng minh suy đoán trước đó là đúng, anh quả thực có liên quan với người Incyte.
Bây giờ thực sự xác nhận, thần sắc Tư Tuân ngưng trọng, xem đi xem lại mấy bức ảnh mấy lần.
Y không muốn phỏng đoán theo hướng xấu, nhưng người trong ảnh trông vẫn trẻ như xưa, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu trông y như xác chết.
Hơn nữa hình ảnh không được lưu giữ kỹ càng nên không rõ là chụp từ khi nào.
Tập Uyên vẫn đang trong phòng thẩm vấn, Tư Tuân gửi tấm ảnh cho hắn, bảo hắn thử hỏi thêm thông tin.
"Bíp bíp..."
Tập Uyên mở máy liên lạc lên, lông mày hơi nhíu lại.
Người Incyte trước mặt hắn dường như cũng nhìn ra, ánh mắt đục ngầu nhìn hắn: "Tao vẫn chẳng hiểu nổi sao mày lại bảo vệ Nguyễn Thu."
Tập Uyên phớt lờ hắn ta, xoay màn hình máy liên lạc: "Người này là ai? Ông ta ở đâu?"
Hắn không trông cậy gì vào việc hắn ta sẽ nói thật, bất cứ biểu hiện hay thay đổi nào trong biểu cảm của hắn ta đều có thể hữu ích.
Người Incyte liếc nhìn màn hình nhưng không phản ứng gì, lại dời tầm nhìn về phía Tập Uyên: "Rốt cuộc mày tìm ra cách gì mà chữa hết bệnh của mày vậy?"
Tập Uyên từ từ đứng thẳng lên, dựa lưng vào ghế.
Chẳng hiểu sao hắn nhớ đến chuyện Nguyễn Thu từng nhiều lần nhắc nhở hắn không được dùng số thuốc ức chế đó nữa, có thể sẽ gây nghiện, có hại cho cơ thể.
Tập Uyên không để trong lòng, thuốc ức chế hắn sử dụng là do Lê La nghiên cứu, tuy không thể chữa khỏi bệnh nhưng chắc chắn không gây nghiện.
Nhưng để tỏ thiện chí, chủng tộc ngoài thiên hà đã gửi cho hắn thuốc ức chế mới, chẳng qua hắn không dùng thôi.
Tập Uyên thờ ơ, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn: "Mày tưởng tao không biết mấy chiêu trò vặt vãnh của tụi mày sao?"
"Mày..." Người Incyte có vẻ kinh ngạc, nhưng rồi vội vàng che giấu, không nói nữa.
Nhưng phản ứng của hắn ta cũng đủ để Tập Uyên xác nhận suy đoán của hắn là đúng.
Nhưng làm sao Nguyễn Thu biết được?
Tư Tuân cũng nói y cảm thấy Nguyễn Thu có tâm sự, bảo Tập Uyên hỏi cậu có lẽ tốt hơn là y tự hỏi.
Màn hình vẫn mở, Tập Uyên nhìn lom lom người Incyte một chốc, bỗng nói: "Mày muốn biết sao tao bảo vệ Nguyễn Thu à? Tao sẽ nói cho mày biết nhưng mày cũng phải trả lời một câu hỏi."
Người Incyte hờ hững nói: "Tao chọn không trả lời."
"Đừng gấp thế chứ." Tập Uyên ung dung nhìn gã ta, lại gần hơn, đè thấp giọng: "Nói tao biết tụi mày sắp xong đời rồi phải không?"
Đôi ngươi của người Incyte co rút lại, các cơ trên mặt khẽ run lên.
Hắn ta im thin thít, nhắm mặt lại không nhìn Tập Uyên nữa, thấy chết không sờn.
"Tiếc ghê," Tập Uyên nhếch khóe môi, "Quên nói là tao cũng có thể chọn không trả lời."
Hắn đứng dậy, tắt màn hình chiếu máy liên lạc rồi nói: "Muốn bắt Nguyễn Thu thì phải giết tao trước."
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Tập Uyên nói với Tư Tuân suy đoán của mình.
"Người trong ảnh có lẽ chết rồi." Hắn nói, "Mà cho dù tìm được thì cũng chỉ là một thi thể."
Khi Tập Uyên vừa mở màn hình chiếu lên và xoay ngược lại, người Incyte chỉ nhìn đúng một lần từ đầu tới cuối.
Đây là thứ tìm thấy trên máy liên lạc của hắn ta, nhưng hắn ta lại chẳng hề quan tâm.
Nghĩa là việc phát hiện ra bức ảnh chỉ là chuyện không đáng kể, bất kể họ có biết thân phận của người trong ảnh hay có tìm được hay không.
Tập Uyên cũng đoán được người này là ai, nếu anh còn sống thì chắc chắn không thể trẻ như vậy, bức ảnh này đã chụp từ rất lâu rồi.
Tư Tuân thở dài: "Giấu với Tiểu Thu trước đã, đợi hai ngày nữa học viện nghỉ học..."
Tập Uyên hiểu ý của y: "Ông muốn nói em ấy biết à?"
"Đương nhiên," Tư Tuân đáp, "Đây là cha của thằng bé mà."
Trước đây y giấu Nguyễn Thu vì có một số phỏng đoán vẫn chưa chắc chắn, cũng không muốn làm Nguyễn Thu lo lắng không cần thiết.
Nhưng việc liên quan đến cha cậu, cậu có quyền được biết.
Nhật ký của Tư Huỳnh, Tư Tuân cũng đưa cho cậu đọc.
Tập Uyên cau mày muốn nói lại thôi, bởi lẽ hắn chẳng có quyền lên tiếng trong chuyện này.
"Ông xem mà làm đi." Hắn nói vậy rồi xoay người rời đi.
Tư Tuân trầm giọng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Tập Uyên không quay đầu lại: "Về ngủ."
Hắn ra ngoài lâu quá, không biết liệu Nguyễn Thu có dậy nửa chừng không.
Quân Liên Minh đứng một bên muốn ngăn Tập Uyên lại, Tư Tuân nhìn bóng lưng hắn lắc đầu: "Kệ cậu ta đi."
Chẳng hỏi được tin tức gì hữu ích, phần còn lại chỉ đành tìm từ dữ liệu đang khôi phục trong máy liên lạc thôi.
Tư Tuân sắp xếp việc khác, ra lệnh quân Liên Minh canh người cho kỹ rồi cũng quay về tinh hạm.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reo đúng giờ.
Nguyễn Thu vừa mở mắt ra bèn có một bàn tay vươn tới bên cậu tắt đồng hồ báo thức.
Tập Uyên nằm bên cạnh cậu, sờ vành tai bên dưới tóc mái: "Ngủ thêm một lát nhé?"
"Thôi ạ..." Nguyễn Thu nhắm mắt lại, mông lung đáp: "Sẽ trễ mất."
Cậu cố gắng ngồi dậy với vẻ mặt ngái ngủ, bỗng như nhớ ra gì đó cuống quít giữ chặt Tập Uyên: "Anh, quần áo hôm qua chưa giặt phải không..."
"Hồi tối anh giặt rồi." Tập Uyên rũ mắt nhỏ giọng nói: "Không ai phát hiện ra đâu."
Nguyễn Thu đỏ mặt, ánh mắt né tránh, xốc chăn trên giường lên: "Em đi đánh răng rửa mặt..."
Hai ngày sau, mọi thứ trong máy liên lạc của người Incyte cuối cùng cũng dịch ra hết.
Tư Tuân xem trước rồi gửi một bản cho Tập Uyên.
Bên trong tài liệu chủ yếu chia thành ba loại. Một là ghi chép liên lạc giữa các thành viên trong tộc. Hai là báo cáo nghiên cứu khoa học. Ba là thông tin liên quan đến đối tác.
Chẳng biết họ ẩn nấp bao lâu rồi, trước đây ngụy trang thành viện nghiên cứu, treo phần thưởng nhiệm vụ để lấy vật tư, bản thân cũng sẽ nhận.
Bất kể là các hành tinh quản lý biên giới thiên hà lỏng lẻo hay các hành tinh phát triển ở trung tâm, đều có rất nhiều người lén lút thực hiện các giao dịch bất hợp pháp.
Thiên phú của con cái một số người không cao nhưng muốn vào một học viện tốt hơn để học sâu hơn, hoặc có chức vụ và đặc quyền nào đó sẽ mua thuốc tăng tinh thần lực ngắn hạn từ chợ đen. Nghe nói không có tác dụng phụ, khi nguồn cung khan hiếm có thể bán giá cao ngất ngưởng một lọ.
Trình độ nghiên cứu khoa học của người Incyte quả thực rất mạnh, chúng bắt đầu từ thị trường chợ đen tầng chót nhất, sau đó dần liên lạc với các tổ chức, thậm chí cả quân đội.
Nhưng sau này, bắt cóc ở hành tinh Harlem thất bại, nhiều người trở nên nhút nhát, cộng với kế hoạch xử lý gần đây, người bằng lòng hợp tác với viện nghiên cứu ngày càng ít đi.
Tư Tuân giao tài liệu loại thứ ba cho quân Liên Minh xử lý, đồng thời thông qua hãng thông tấn tung tin tức về việc người Incyte lẻn vào thiên hà.
Dân chúng xôn xao, lo lắng và hy vọng quân đội sẽ nhanh chóng tìm ra và tiêu diệt tận gốc hậu họa.
Theo tin tức, quân đội Liên Minh đang theo dõi chặt chẽ sự việc này và đã bắt giữ rất nhiều người từ hành tinh chính.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Liên Minh và Tư Tuân lại tốt lên, doanh thu du lịch của hành tinh chính và một số hành tinh nhỏ lân cận tăng lên không ít.
Ngày đầu tiên hay tin, Tư Hạ Phổ gấp gáp tìm Tư Tuân.
Trong màn hình chiếu, trông ông ta mệt mỏi hơn mọi ngày: "Chủ tịch, sao ngài không bàn bạc trước chuyện này với tôi?"
Tư Tuân cứ thế tung tin tức ra ngoài sẽ khiến hành tinh Harlem bị ảnh hưởng, bây giờ có người suy đoán Nguyễn Thu bị bắt cóc trong học viện là bởi hành tinh Harlem bị người Incyte thâm nhập.
"Sao nào, tôi không có quyền quyết định à?" Ánh mắt Tư Tuân lạnh lùng, "Còn cần tôi giải thích cho thống lĩnh Tư nghe lý do báo chí đưa tin ư?"
Cho dù y không nói ra thì chính Tư Hạ Phổ cũng hiểu.
Những chuyện này bị lan truyền rộng rãi, có thể khiến dân chúng cung cấp những thông tin tố giác hữu ích, cũng can ngăn một số người muốn hợp tác với viện nghiên cứu. Nếu không, khi bị bắt sẽ bị mang trên mình tội danh phản quốc, khác với buôn lậu trái phép thông thường.
Cắt đứt con đường của người Incyte, cho dù không tìm được nơi ẩn náu bên ngoài thiên hà, chúng cũng sẽ buộc phải rời đi hoặc thực hiện bước tiếp theo.
Mà những lợi ích Tư Tuân thu được từ việc này cũng chỉ là nhân tiện thôi.
Tư Hạ Phổ không nói nên lời, cứng họng một lúc lâu mới nói: "Đúng là thế, chủ tịch cần gì thì cứ tìm tôi."
Tư Tuân đáp lại có lệ, đang định tắt liên lạc thì nghe Tư Hạ Phổ nói: "Có điều... Hình như chủ tịch thay đổi nhiều hơn trước."
Nhưng ông ta chẳng thể nói rõ là thay đổi chỗ nào.
Tư Tuân ngước mắt, đặt tài liệu trong tay xuống: "Có lẽ vậy."
Y có Nguyễn Thu ở bên cạnh, cõi lòng của y quả thực đã khác trước.
Kết thúc cuộc gọi, màn hình chiếu biến mất.
Tư Tuân cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn lần nữa.
Cuộc trò chuyện giữa người Incyte cũng được dịch ra, những từ như "năng lượng", "lưu trữ", "hành tinh mẹ" thường được nhắc đến.
Còn có một cuộc trò chuyện khác mà Tư Tuân phải chú ý.
[Hành tinh mẹ đang thúc giục, cần bao lâu nữa đây?]
[Không chắc. Năng lượng gửi về không đủ sao?]
[Còn lâu mới đủ.]
[Xin đừng hối thúc chúng tôi, chúng tôi đang cố gắng hết sức. Mọi người đều chịu trách nhiệm về việc chất dinh dưỡng của hành tinh mẹ trốn thoát.]
Tư Tuân nhìn lom lom ba chữ "chất dinh dưỡng", trong lòng ngày càng nặng nề.
Kết hợp với suy đoán của Tập Uyên, hành tinh mẹ của người Incyte rơi vào nguy hiểm, chúng cần rất nhiều năng lượng.
"Chất dinh dưỡng" ám chỉ cha của Nguyễn Thu, anh trốn thoát đến thiên hà này, gặp Tư Huỳnh rồi cùng cô sinh ra Nguyễn Thu.
Tư Tuân đóng tài liệu lại, giơ tay ấn mi tâm.
Một lát sau, y mở máy liên lạc gửi một tin nhắn cho Tập Uyên.
[Thay đổi kế hoạch, tạm thời giấu chuyện về cha của Tiểu Thu.]
Có lẽ chân tướng quá đỗi tàn nhẫn, y không chắc Nguyễn Thu có chấp nhận được hay không.
Sau khi khoảng thời gian này trôi qua, tìm một thời điểm thích hợp rồi nói cũng chưa muộn.
Tính cả người Incyte thì có hàng chục người bị bắt tống vào nhà giam của quân đội Liên Minh.
Tố chất tâm lý của họ không đủ mạnh nên lần lượt khai ra rất nhiều. Trong đó có tọa độ của một số địa điểm giao dịch và đồng bọn có liên quan với viện nghiên cứu.
Trong số đó có một tọa độ trên một hành tinh bất hợp pháp bên ngoài biên giới thiên hà - Nghe đâu là trung tâm của viện nghiên cứu.
Tin tức này rất quan trọng, Tư Tuân sợ rút dây động rừng nên muốn người của Tập Uyên âm thầm đi.
Trong phòng, sau khi nghe Tư Tuân sắp xếp và đề xuất, Tập Uyên vẫn vẻ mặt lạnh nhạt không nói năng gì.
Tư Tuân tưởng hắn bất mãn vì bị sai sử, bèn ôn hòa nói: "Cậu yên tâm, sẽ không thiếu thù lao đâu."
Tập Uyên vẫn lạnh mặt, mở màn hình chiếu của máy liên lạc lên rồi quay về phía Tư Tuân.
"Ông nói cho tôi biết chuyện này trước đi," Hắn gằn từng chữ, "Chuyện này là sao?"
Trong màn hình là ảnh chụp của một trang tin tức: "Con trai của thống lĩnh hành tinh Khởi Việt công khai tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình. Liệu hành tinh chính và hành tinh phụ có liên hôn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.