Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 139: Ác mộng và hiện thực (3)

Dữu Sắc Miyo

26/05/2022

Sáng hôm nay Điền Tiểu Điềm nhận được điện thoại khi đang còn trong giấc mộng. Vào những dịp cuối tuần đối với cô mà nói, một ngày mới được bắt đầu phải là từ mười hai giờ trưa. Bây giờ mới hơn chín giờ hả? Như vậy thì còn quá sớm.

Nếu là ngày thường Điền Tiểu Điềm đã lập tức tắt máy, thậm chí nếu có là điện thoại của lão bản tòa soạn nơi các cô đang làm việc cũng không là ngoại lệ. Nhưng lần này lại cứ như là ma xui quỷ khiến mà cô chạm nhầm phím hay sao nên mới chuyển thành nhận cuộc gọi.

Ngay khi bản thân Điền Tiểu Điềm còn chưa ý thức được, cho rằng mình đã cúp điện thoại rồi, đang chuẩn bị trở người ngủ để tiếp thì lại nghe thấy từ phía đầu bên kia truyền đến tiếng của Tề Tranh.

Là một ca khúc, trung khí đủ mười.

"Ánh mặt trời tỏa sáng trên cao, Hoa nhi cười với ta, Chim con nói sớm sớm, Vì cái gì mà trên lưng bạn lại có túi sách nhỏ."

Mặt của Điền Tiểu Điềm thoắt cái trở nên tái dại: "Tề Tranh! Có phải là bà đang bị bệnh hay không hả?"

Tề Tranh vẫn hát tiếp: "Tớ đang đi đến trường, Mỗi ngày không đi muộn. Yêu học tập, yêu lao động. Để mai này lớn lên vì nhân dân phục vụ."

Đằng kia ngây ngốc hát xong, mà Điền Tiểu Điềm cũng cứ thế ngây ngốc nghe cho đến hết.

Sau khi bài hát được hát xong, kế tiếp đó là sự trầm mặc thật lâu. Cơn điên vì bị đánh thức của Điền Tiểu Điềm cũng vì hành động này của Tề Tranh mà tan thành mây khói.

"Tề Tranh, bà bị làm sao vậy hả?"

Tề Tranh ngửa cổ nhìn bầu trời, cô cố giữ vẻ mỉm cười: "Tiểu Điềm, mình đói bụng, cậu làm bạn với mình ăn một bữa cơm nha."

Điền Tiểu Điềm ngồi dậy rời khỏi giường, cô thay quần áo, rửa mặt, cầm lên ví tiền, nhặt lên chùm chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Cô đã phải đứng ở trước cổng của khu chung cư đợi cả buổi, rút cuộc cũng chờ được Tề Tranh từ trên xe taxi xuống tới, tay kéo valy hành lý, dáng vẻ có chút chật vật.

Nhìn vào cái trận thế này, ngay lập tức Điền Tiểu Điềm biết ngay là có chuyện không hay rồi. Không có hỏi nhiều, cô kéo Tề Tranh đi vào một nhà hàng ở ngay bên cạnh khu chung cư.

Người này còn không phải nói chính mình bị đói bụng hay sao, vậy trước tiên ăn cơm đi đã! Có lấp đầy bụng rồi, mọi người mới có thể nói chuyện được.

Tề Tranh đói bụng suốt cả một buổi sáng, bụng dán vào lưng, hiện tại cô cũng không thèm khách khí, đem hành lý ném cho Điền Tiểu Điềm xong, liền lập tức bưng bát đũa ăn trước.

Điền Tiểu Điềm vừa mới rời giường, nên cũng chưa ăn sáng. Khi bát mì chỉ mới ăn đến một nửa thì cô cảm nhận được ánh mắt như lang như hổ đến từ Tề Tranh ở phía đối diện.

"Chưa ăn no? Còn muốn ăn thêm chút nữa?" Điền Tiểu Điềm hỏi.

Tề Tranh cười hì hì, nhìn qua thì như không có chuyện gì xảy ra: "Cậu trừ lại cho mình một chút là được rồi."

Trông đến là đáng thương. Điền Tiểu Điềm không ăn nữa, cô đẩy phần còn lại sang cho người này.

Lấp đầy bụng rồi, Điền Tiểu Điềm đi tính tiền, chỉ có điều hai người không có lập tức rời đi.

Điền Tiểu Điềm hắng giọng một cái rồi hỏi Tề Tranh: "Bà đây là bị đuổi ra khỏi nhà hay sao?"

"Sao có thể a!" Tề Tranh cười cười.

Ngón tay của Điền Tiểu Điềm không an phận khi hết chỉ vào Tề Tranh lại chỉ sang cái valy hành lý của cô: "Vậy còn đây là do cậu làm hay sao?"

"Sáng nay mình mới xuống sân bay. Mới từ nơi khác bay trở về." Tề Tranh thành thật trả lời.

Điền Tiểu Điềm nhướng lông mày: "Phong trần mệt mỏi gấp gáp để trở về, vậy mà có nhà không về nhà lại còn đi tìm tui để ăn sáng cùng. Bà như vậy làm tui được sủng ái mà lo sợ nha."

Ha hả, mặc dù miệng thì nói như vậy nhưng ngay bản thân Điền Tiểu Điềm cũng không tin vào những lời người này vừa mới nói với mình.

"Chỉ nói đùa chút vậy thôi. Đến cùng bà bị làm sao vậy hả? Nếu như cuộc sống của bà mà không gặp khó khăn trắc trở, thì làm sao bà lại nhớ tới tui đây chứ?" Điền Tiểu Điềm oán hận nói.

Tề Tranh lại dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào cô, cứ như thế mà nhìn một hồi lâu, đến một câu cũng không lên tiếng.

Điền Tiểu Điềm bị hù chết mà, cái bộ dáng này cô chưa thấy bao giờ nha. Nhất thời cô thật không hiểu đến cùng là Tề Tranh đã gặp phải chuyện gì.

"Ăn no rồi hay chưa? Để tui đưa bà về nhà?" Điền Tiểu Điềm thử thăm dò.



Trong lời này nói có hàm lượng ẩn ý rất cao. Nếu như Tề Tranh và Bùi Thanh Phi không có chuyện gì xảy ra, thì chẳng qua, cô chỉ phải mất một chuyến đưa người này trở về. Còn nếu hai người này đã xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ nào đó, vậy thì cô sẽ đóng vai trò làm người hòa giải khuyên bảo hai người hòa hợp trở lại là được rồi.

Ấy vậy mà cái người nếu là trước đây, mỗi khi cùng mình ra khỏi cửa sẽ chỉ muốn về nhà ngay giống như một mũi tên, là Tề Tranh đây, bây giờ lại lắc đầu.

"Tiểu Điềm, trước mắt mình sẽ không quay về, cậu có thể cho mình ở lại chỗ cậu một thời gian có được không?" Tề Tranh rất nghiêm túc, không chút nào cho thấy người này đang nói giỡn.

Điền Tiểu Điềm có thể nói không hay sao?

Đương nhiên là không thể rồi.

"Được... Được mà!" Điền Tiểu Điềm gật gật đầu.

Hai người ra khỏi nhà hàng.

Trên đường trở về, Tề Tranh kể sơ qua nguyên nhân khiến cô không thể trở về nhà lúc này.

Tình cảm của cô và Bùi Thanh Phi vẫn rất tốt, chỉ có điều cha mẹ Bùi Thanh Phi đã đến, nếu trở về chỉ sợ làm cho tất cả mọi người đều lúng túng.

Điền Tiểu Điềm rất tán thành. Cứ tưởng tượng đến cái tình cảnh ấy... Thì đúng là cực kỳ lúng túng đi.

Căn hộ được Điền Tiểu Điềm thuê ở chính là khu nhà được xây với tiêu chuẩn dành cho hộ độc thân, giá cả khá là xa xỉ nhưng lại rất đáng giá. Hơn phân nửa tiền lương của cô đều dành vào việc thuê nhà, nhưng cho dù là như vậy cô vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Điền Tiểu Điềm đem hành lý của Tề Tranh đặt ở bên cạnh cửa rồi hỏi cô: "Đến khi nào thì chú dì sẽ đi?"

"Trong thời gian ngắn chắc có lẽ không đi được rồi." Tề Tranh trả lời.

"Hả? Vì cái gì?" Điền Tiểu Điềm nghi hoặc.

"Ba Bùi bị bệnh, phần gan trên có bóng mờ, hoài nghi là bị khối u. Bọn họ lần này tới thành phố B là để xem bệnh, không biết sẽ ở lại bao lâu." Tề Tranh nói.

Điền Tiểu Điềm cảm thấy không tốt: "Nếu... nếu vậy bà... bà và Bùi Thanh Phi, hai người..."

Tề Tranh nở nụ cười.

Những ai từng quen biết Tề Tranh đều rất thích nụ cười của Tề Tranh, bởi vì mỗi khi nhìn đến nó sẽ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, dễ chịu từ tận đáy lòng.

Nhưng hôm nay đứng trước nụ cười này, cái nụ cười Điền Tiểu Điềm từng được nhìn thấy trong bao năm qua, lần đầu tiên cô thấy nó không còn như xưa nữa, cô cảm thấy trong đó có chút khổ sở, có chút đau lòng.

"Trong lòng khó chịu thì đừng cố tỏ ra vui vẻ." Điền Tiểu Điềm tiến lên đem cái bờ môi hơi cong lên của Tề Tranh kéo thành một đường thẳng: "Cậu muốn ở lại bao lâu cũng được. Để mình đi dọn dẹp một chút."

Tề Tranh vừa cười vừa ngăn Điền Tiểu Điềm lại: "Đừng kiếm thêm việc mà làm gì. Mình chỉ cần ngủ trên ghế sofa vài đêm là được rồi. Cậu là cái người có tướng ngủ rất xấu, mình cũng không muốn đánh nhau trong khi ngủ với cậu."

Điền Tiểu Điềm nhìn vào đôi mắt của Tề Tranh. Đã từng ở chung trong một ký túc xá những ba năm, không cần hỏi thì cô cũng đã hiểu rất rõ về Tề Tranh. Trong nhà của Điền Tiểu Điềm chỉ có một chiếc giường đôi, không còn chỗ ngủ nào khác. Không phải là Tề Tranh sợ cái gì gọi là người bạn này của mình đi ngủ không thành thật, cái chính là, trong lòng cô đã có một cô gái khác, cho nên trừ người này ra, cô sẽ không nguyện ý cùng người khác ngủ chung một giường.

"Được thôi. Vậy để tui đi lấy cho bà chăn gối." Điền Tiểu Điềm sảng khoái đáp ứng.

Tề Tranh muốn làm sao cho mình được tự tại thì cứ vậy mà làm, không cần cô phải nói thêm cái gì.

Đến chiều Bùi Thanh Phi gọi điện thoại cho Tề Tranh, cô hỏi người này đang ở đâu.

Tề Tranh cười rất tươi, biểu hiện của cô lúc này hết sức thoải mái vui vẻ: "Mình đang ở chỗ Tiểu Điềm đây này. Mình đang sắp sửa bá chiếm cả nhà của cậu ấy luôn đó nha. Ha ha ha..."

Sau khi cười xong, Tề Tranh còn tiến đến bên cạnh Điền Tiểu Điềm, đưa tay chọc chọc cái eo của cô, ý tứ rất rõ ràng: mau tới đây, cùng nhau hợp lực đánh trận này.

Điền Tiểu Điềm lườm cô một cái nhưng rồi vẫn xem như là làm cái phối hợp: "Gia hỏa này đã độc chiếm cái ghế sô pha nhà mình mất rồi này."

Tề Tranh và Điền Tiểu Điềm là những người bạn lâu năm, hai người vô cùng ăn ý trong việc tổn hại lẫn nhau. Bùi Thanh Phi nghe xong không tự chủ được cũng bật cười theo.

Sau khi để cho Điền Tiểu Điềm phát huy giá trị lợi dụng xong rồi, người này lập tức bị Tề Tranh ném sang một bên.



Sau một lúc vui đùa, thái độ của Tề Tranh trở nên hết sức nghiêm túc, cô hỏi Bùi Thanh Phi: "Ba Bùi như thế nào rồi? Có thấy dễ chịu hơn không? Lúc nào thì đi kiểm tra lại?"

"Cũng phải chờ thêm hai ngày nữa, tối thiểu cũng phải làm qua tất cả kiểm tra rồi mới có khả năng tìm chuyên gia đến xem." Bùi Thanh Phi nói khẽ.

"Vẫn chưa có chẩn đoán chính xác, vậy nên cậu cũng đừng quá lo lắng. Có lẽ là sẽ không sao đâu." Tề Tranh an ủi.

Nếu như có thể, vào cái lúc như thế này, Tề Tranh rất muốn được dùng thân phận người yêu để đứng ở bên cạnh Bùi Thanh Phi, ôm Bùi Thanh Phi vào trong ngực của mình, cùng cô ấy chia sẻ tất cả những gì đang xảy ra. Đáng tiếc là cô lại không được như mong muốn. Hôm nay cô chỉ có thể đứng ở phía xa xa, thông qua chiếc điện thoại để kể một ít chuyện không đau không ngứa, trong khi trên thực tế thì đến một chút tác dụng cùng trợ giúp đều không có, ngay cả việc cho Bùi Thanh Phi một chút dựa vào cũng không thể.

"Ừ, hy vọng là như vậy." Bùi Thanh Phi cười cười, ngữ khí hết sức nhẹ nhàng,

Tề Tranh không muốn cho cô ấy phải lo lắng, mà trong lòng Bùi Thanh Phi cũng giống như mình vậy, cho nên cô ấy mới giữ vững tinh thần, để khi mình nghe thấy sẽ trở nên thả lỏng chút ít.

Dù đang là ngày cuối tuần nhưng ba người nhà họ Bùi không đi ra ngoài. Bùi Thanh Phi mang lên người một cái tạp dề nấu cơm cho cha mẹ. Hai món chính một món canh, khi bày ở trên bàn cơm cũng khá là ra hình ra dáng.

Hai vợ chồng nhà họ Bùi đã tới nơi này được mấy ngày. Bọn họ đem căn nhà được Bùi Thanh Phi và Tề Tranh thuê ở này nhìn ngó đến mấy lần.

Sạch sẽ, gọn gàng. Hơi có một chút hơi thở văn nghệ, nhưng cũng không thiếu hơi thở cuộc sống. Kỳ thật đây cũng là trạng thái cuộc sống tốt nhất trong lý tưởng của con gái bọn họ.

"Ôi!" Mẹ Bùi nhìn theo bóng lưng bận rộn của Bùi Thanh Phi hết phòng bếp tới phòng khách rồi thở dài một cái.

Ba Bùi ngồi ở một bên uống trà, đây là thói quen trong nhiều năm qua của ông. Mặc kệ cho Bùi Thanh Phi có ở đâu, chỉ cần là đến thăm con gái, nhất định ông sẽ luôn mang bên mình một hộp trà mới nhất được trồng trên đất Lăng Giang.

Thứ được ông yêu thích này, ở Bùi Thanh Phi cũng có. Về đặc điểm này thì Bùi Thanh Phi rất giống ông.

Lúc ăn cơm, bầu không khí dường như có đôi chút trầm mặc.

Người đầu tiên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc ấy lại là người đang mang bệnh, ba Bùi: "Trong hai đứa các con, người luôn nấu cơm là con hay sao?"

Bùi Thanh Phi ngẩn người ra: "Không phải. Tề Tranh cũng có làm."

Mẹ Bùi nghe xong liền nở nụ cười: "Nha đầu Tề Tranh này mà lại biết nấu cơm thật sao? Đúng là không tưởng tượng nổi. Trước kia mẹ và Tú Ngưng từng nói chuyện với nhau về chuyện này. Cô ấy bảo nếu để cho nha đầu Tề Tranh vào bếp, chỉ sợ là nó sẽ đem cả phòng bếp lật tung lên mất."

Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói: "Trước kia cậu ấy vào bếp nếu không khô cháy thì cũng đổ vỡ. Mỗi lần cậu ấy vào bếp là con lại phải đi theo phía sau dọn dẹp mất cả buổi. Nhưng bây giờ cậu ấy khá hơn nhiều rồi, luôn gọn gàng, ngăn nắp. Hơn nữa cậu ấy nấu cơm so với con kỳ thật lại còn dễ ăn hơn."

"Thật sự? Nếu có cơ hội mẹ cũng nên nếm thử xem sao." Vừa nói hết câu, nụ cười trên môi mẹ Bùi bỗng cứng lại. Cho đến bây giờ bà vẫn chưa bỏ được cái thói quen trêu chọc con gái của bạn thân, nhưng hiện tại Tề Tranh đã không còn đơn thuần chỉ là bạn thân của con gái mình nữa, mà là người yêu của con gái mình. Là người yêu đồng giới.

Một lần nữa bầu không khí lại biến thành lúng túng. Nhưng lần này Bùi Thanh Phi là người mở ra máy nói. Cô dứt khoát quẳng chiếc đũa xuống rồi đưa mắt nhìn quanh căn nhà của mình và Tề Tranh.

"Kỳ thật trong nhà này, nếu so với con thì Tề Tranh là người trả giá nhiều hơn một ít. Bức rèm che trong phòng ngủ, giường nằm, còn có bồn tắm nữa đều do cậu ấy đi mua, tiền cũng do cậu ấy xuất ra phần nhiều. Bóng đèn bị hư cậu ấy tự tay sửa lấy, ống nước bị rỉ nhưng con lại cái gì cũng không biết làm, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn cậu ấy sửa chữa. Việc cậu ấy lựa chọn khu chung cư Minh Nguyệt này cũng là vì giao thông từ đây đến chỗ con làm việc thuận tiện hơn. Trong khi cậu ấy mỗi ngày đều phải dậy thật sớm, phải đổi tàu điện rất nhiều lần mới có thể đến được nơi làm việc. Ngay cả làm nội trợ này con cũng phải tranh đoạt với cậu ấy, nhưng nhiều khi người đoạt thua đều là con. Thực lòng con cũng không biết là cậu ấy đã lấy từ đâu ra tinh lực nhiều đến như vậy. Bình thường thì con sẽ ngủ một mạch cho đến tận khi trời hừng sáng, trong khi đó cậu ấy lại giặt sạch sẽ mọi quần áo trong nhà, ngay cả đồ lót cũng thế, để cho con được một thân quần áo tinh tươm đi ra ngoài." Đến đây thì Bùi Thanh Phi không nói thêm được nữa.

Vậy mà bây giờ cậu ấy lại phải một thân một mình, có nhà mà về không được, phải đến ở nhờ người bạn trong một căn hộ chỉ có một phòng ngủ một phòng khách nhỏ, đành phải ngủ trên ghế sô pha. Và không biết còn phải bao lâu nữa cảnh sống này mới được kết thúc.

Bàn tay cầm lại bát đũa của Bùi Thanh Phi có chút run rẩy. Hiện tại vì muốn cho gia đình cô có được cái cảnh vui vẻ hòa thuận này mà Tề Tranh đã tự nguyện tránh ra bên ngoài, còn mình thì ngồi ở trong gian phòng này cùng cha mẹ ăn cơm, sáng sủa sạch sẽ, cùng nhau vượt qua những ngày cuối tuần.

Mặc dù biết sức khỏe của ba mình không tốt, nhưng Bùi Thanh Phi thật sự đã không có cách nào giả bộ, làm như cái gì cũng chưa phát sinh, ngụy tạo hiện tại thành cái cảnh thái bình.

"Ba, mẹ, hai người nên ăn nhiều một chút." Bùi Thanh Phi bình ổn lại tâm tình, cô ngồi thẳng người lên gắp thêm đồ ăn cho cha mẹ.

Đúng vào cái lúc mẹ Bùi lo lắng chờ đợi câu tiếp theo của Bùi Thanh Phi sẽ là mình ăn no rồi thì lại thấy Bùi Thanh Phi cũng chọn gắp món ăn mình thích đặt vào trong bát của mình.

Ăn không vô hay sao? Không tồn tại nha!

Ở phía bên kia, Tề Tranh cũng đang cùng Điền Tiểu Điềm ăn cơm chiều.

Điền Tiểu Điềm hơi kinh ngạc khi nhìn khẩu vị vô cùng tốt của Tề Tranh: "Tui còn tưởng là bà sẽ nuốt cơm không trôi đây."

Rút cuộc Tề Tranh cũng tạm dừng chiếc đũa lại, cô ngẩng đầu ném cho Điền Tiểu Điềm một ánh mắt: "Nếu là trước đây thì tui đúng là như vậy đấy."

"Vậy còn bây giờ?"

Tề Tranh nở nụ cười thật rạng rỡ: "Cũng vì cậu ấy không ở bên cạnh, cho nên tui mới phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Tui tin rằng cậu ấy cũng sẽ làm giống như tui đây vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook