Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ
Chương 94: Chỉ tiếc là thiên ngoại hữu thiên
Dữu Sắc Miyo
02/01/2022
Một khi đi ra nước ngoài, khoảng cách giữa cô và Bùi Thanh Phi sẽ xa hơn rất nhiều, nhưng điều đó cũng có nghĩa là, khoảng cách giữa các cô và
người trong nhà cũng sẽ xa hơn. Đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, chắc
chắn là các cô sẽ có biện pháp để liên lạc với nhau.
Với Tề Tranh mà nói, đối với việc Bùi Thanh Phi không ở bên cạnh mình thì cái khoảng cách 100km, một nghìn km, vượt ra khỏi quốc gia, cách sông dài biển rộng cũng không có gì khác nhau. Cô và Bùi Thanh Phi đã phải tách ra những ba năm rồi, trong ba năm ấy cô đã kiên trì được rồi. Hiện tại, để làm sao cho cậu ấy vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình thì những khó khăn, trắc trở sắp tới đây chắc chắn là cô sẽ vượt qua được.
Tề Tranh nằm ở trên giường trong hai ngày, hai ngày làm ra vẻ thực đáng thương, rút cuộc kế hoạch của cô cũng có được một chút hiệu quả.
Sang buổi sáng ngày thứ ba, sau khi ăn sáng xong, Tề Tranh lại nhấc chân trở về phòng riêng, nhưng mẹ Tề lại gọi cô trở lại.
"Tề Tranh này, con đừng có cả ngày ru rú ở trong nhà như vậy. Ra ngoài đi dạo một chút đi. Lần trước con tới nơi này cũng chỉ mới chừng năm sáu tuổi, không mấy khi được trở lại nên con hãy đi dạo một vòng, thay đổi tâm tình xem sao."
Cái lưng của Tề Tranh lúc này nhìn như có chút cứng ngắc, nhưng ở trong con mắt Tề Hồng, cậu lại cảm thấy cái đuôi của gia hỏa này hẳn là đang vểnh lên tận trời.
Biểu hiện của Tề Tranh không hề có chút kích động nào, cô vẫn cứ ở lại trong nhà cho đến tận xế chiều mới lần đầu tiên đi ra khỏi cổng, để đi nhìn qua cái thị trấn Bạch Giang này.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ giữa mùa hè vô cùng chói mắt. Tề Tranh cất bước đi trên con đường đất của chốn nông thôn này, cứ như thế cô đi hết một vòng quanh cái thị trấn nhỏ.
Chuyện hồi còn nhỏ kia, kỳ thật cô đã không còn nhớ rõ. Cô chỉ biết là hình như lúc ấy mình rất không có thích cái nơi này. Vừa mới đặt chân đến nơi cô đã bảy mồm tám miệng nhất định đòi phải trở về. Chơi với đám bạn nhỏ ở nơi này cô thấy rất không vui, bởi vì nơi này không có Bùi Thanh Phi a.
Sau khi đi loanh quanh trong thị trấn một lúc thật lâu, xác định chắc chắn mẹ Tề không đi theo mình rồi, đến lúc này Tề Tranh mới tìm tới một gia đình ở một góc khá hẻo lánh phía đông bắc, chuẩn bị tìm cơ hội gọi nhờ điện thoại.
Đó là một căn nhà của một bà cụ đã già, Tề Tranh tự tin mình có duyên với bà cụ này. Cô vừa nở nụ cười ngọt ngào với bà lão đang ở trong sân loay hoay với một đám hoa cỏ vừa gọi: "Bà nội!"
"Ôi!" Bà cụ ngẩng đầu lên nhìn cô.
Phần lớn người dân ở đây Tề Tranh không mấy quen biết, nhưng mà những người này... lại rất ít người không biết về Tề Tranh. Bởi vì đây là con gái của Lý Tú Ngưng nha. Mà Tú Ngưng lại là một trong số rất ít học trò của Bạch Giang thi đậu vào đại học. Không chỉ có như thế, bệnh viện nơi người này công tác lại thường xuyên tổ chức những chuyến đi tới nơi này chữa bệnh từ thiện. Cho dù người này đã không còn người thân ở lại, thế nhưng cứ được ba ngày năm bữa bà lại trở về thăm nom những người láng giềng lâu năm này.
Thấy đây là Tề Tranh, nụ cười của bà lão lại càng thân thiết hơn: "Cô bé a, mau vào đi. Trời nóng nực quá! Vào đây uống chén nước đi đã."
Vừa nghe xong những lời này Tề Tranh như mở cờ trong bụng. Có cửa rồi! Cô vui vẻ nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Bà lão lấy ra một ít hoa quả, đem đi rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho Tề Tranh. Tề Tranh cũng không hề khách khí, cô thoải mái nhận lấy, mở miệng nói câu cảm ơn bà nội hết sức thân mật. Sau khi hai người cùng nhau tán gẫu được một lúc thật lâu, Tề Tranh mới bắt đầu dẫn dắt vào chủ đề chính.
"Bà nội ơi, nhà ta có điện thoại chứ ạ? Con có thể mượn một chút để gọi điện thoại cho bạn con được không?" Nét mặt Tề Tranh tràn đầy hi vọng, trong ánh mắt sáng lên lấp lánh.
"Điện thoại ấy hả." Bà nội dừng lại một chút: "Có thì đúng là có đây. Bé con, con chờ đây một chút."
Bà cụ nói xong thì lập tức xoay người tiến vào trong buồng.
Tề Tranh thấy hơi khó hiểu. Cái máy này chẳng phải nên đặt ở giữa phòng khách hay sao Chỉ cần đi hai bước là có thể cầm lên được ngay nha. Nhưng cuối cùng vì Tề Tranh vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, khi chưa được người ta cho phép cô sẽ không bao giờ tự tiện sử dụng.
Đại khái là đi lấy điện thoại đi?
Tề Tranh thầm nghĩ.
Hiện tại điện thoại đã không còn là vật dụng thuộc vào hàng khan hiếm nữa, cho dù đó có là cái nơi xa xôi như chốn Bạch Giang này. Việc một nhà chỉ có cụ già như thế này có sắm một cái điện thoại cũng không còn là chuyện quá mới lạ nữa.
Cái gì cũng được a, chỉ cần nó có thể giúp mình liên lạc với Thanh Phi là được.
Tề Tranh ngồi ở trên ghế dài trong phòng tiếp khách, trong đầu bắt đầu tưởng tượng xem lát nữa mình nên dùng khoảng thời gian ít ỏi có được này mà nói những gì với Bùi Thanh Phi bây giờ.
Cô đã xác định chắc chắn mình sẽ phải tham gia kế hoạch trao đổi sinh viên của học viện Kiến trúc của trường đại học Thanh Bắc, đến trường đại học Khang Niết* của B quốc. Không biết rồi nhà họ Bùi sắp xếp cho Bùi Thanh Phi ra sao, sẽ đưa cậu ấy đi nơi nào. Còn nữa, sau khi đi ra nước ngoài rồi, làm sao để liên lạc được với nhau cũng là cả một vấn đề. Không biết cậu ấy có nhớ được số điện thoại của Giang Sở hay không. Nếu như cậu ấy còn nhớ được thì đó là việc không còn gì tốt hơn rồi. Đến lúc đó, sau khi đã có số điện thoại mới rồi, các cô chỉ cần lấy Giang Sở làm cái trạm trung chuyển, như vậy là đã có thể có liên lạc được với nhau.
Nghĩ tới đây, Tề Tranh lại thấy thực khó chịu. Cái thằng em Tề Hồng ngốc nghếch này mới thật thật đúng là cái vật trang trí mà. Chỉ đơn giản là một cái điện thoại mà thôi, vậy mà còn để cho bị tịch thu, đến nỗi bây giờ ngay cả một cơ hội gọi một cú điện thoại thôi mà cũng không được.
* Khang Niết: Tui tra 3 bản qt rùi mà vẫn không biết đây là trường nào, của nước nào nên đành để vậy. Sory.
Hết đợi rồi lại đợi, vậy mà bà nội vẫn chưa quay lại.
Cần phải lâu như vậy hay sao?
Tề Tranh trở nên nhẫn nại hơn bao giờ hết.
Kết quả là sau khi đã phải đợi trái đợi phải, cô không thấy được điện thoại đâu, nhưng lại chờ ra được mẫu thân đại nhân của mình.
Mẹ Tề mỉm cười xuất hiện. Bà nội từ trong phòng đi ra cùng bà vừa cười vừa chào hỏi: "A Tú a."
"Dì Đàm!"
Tề Tranh như hóa đá tại chỗ.
Mẹ Tề ngồi lại nhà bà nội Đàm một lúc rồi mới mang theo Tề Tranh đi trở về.
Dùng đủ mọi cách rồi mà Tề Tranh vẫn nghĩ không thông: hết thảy đều đã dựa theo kế hoạch của mình tiến hành, nhưng tại sao mẹ lại cứ như bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống như vậy đây? Đến cùng là mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào?
Tối hôm đó, thật sự là Tề Tranh đã không còn phải giả bộ nữa, bởi vì trong lòng tâm sự nặng nề, nên thật sự là đến một miếng cơm cũng nuốt không trôi.
Mẹ Tề cũng không có cứng rắn động viên, bà dọn dẹp bàn ăn, chỉ là đồ ăn thì vẫn bày sẵn ở trên bàn. Sau đó, giống như những buổi tối trước đây, bà lại đi ra Bạch Giang đi dạo.
Tề Tranh nằm bẹp trên giường hệt như một cỗ thi thể, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Tề Hồng vừa mới đẩy cửa đi vào, cô đã bật cả người ngồi dậy.
"Em nói xem, rút cuộc vấn đề của chị là ở chỗ nào vậy?" Tề Tranh nghĩ mãi mà không ra.
Trên mặt Tề Hồng đầy vẻ khó xử: "Chị thật sự muốn biết?"
Tề Tranh gật đầu.
Tề Hồng đưa một tay tóm lấy cái cái người đang ngồi trên giường kéo dậy, sau đó cậu làm động tác vẫy tay, ra hiệu người này đi theo mình.
Hai người đi theo mẹ Tề ra khỏi cửa.
Những người sống ở nông thôn hầu hết đều là người quen. Ở Bạch Giang này nhà liền nhà, tối đến mọi người lại cùng nhau tụ tập về một nhà nào đó cùng chuyện trò rất vui vẻ, cũng không ai tỏ ra xa cách.
Tề Hồng mang theo Tề Tranh đi tới phía dưới chân tường của một gia đình.
Cửa sổ đang được mở ra, nếu nhìn vào bên trong thì có thể thấy mẹ Tề đang được một đám người túm tụm vây quanh. Bà cầm trong tay một chiếc khăn, thỉnh thoảng lại đưa lên chùi nước mắt.
Tề Tranh hết sức bối rối. Cô hỏi nhỏ: "Mẹ đang ở đây làm cái gì thế này?"
Tề Hồng cũng không thèm nhìn lên: "Chị cứ cẩn thận lắng nghe là được."
Tề Tranh nhích chân tiến lên để có thể xích lại gần hơn nữa, cô chỉ hận không thể dán luôn cái tai của mình lên trên tường.
Lý Tú Ngưng vừa lau nước mắt vừa nói với đám chị em trước đây đã từng chơi thân với nhau: "Mọi người đều nói là rất hâm mộ mình nhưng lại không biết được nỗi khó xử của mình lúc này a."
Tiếp đó, Tề Tranh nghe được mẹ của mình kể một câu chuyện hết sức thương tâm về một người nào đó, câu chuyện khiến người nghe phải rơi lệ.
Câu chuyện kể rằng có một bà mẹ đã không làm tròn bổn phận của mình. Bà đã đem toàn bộ thời gian cùng tinh lực của mình dành hết cho công việc, do đó đã không để ý đến con gái của mình. Bà không ngờ được là vào thời kỳ chỉ là đang trưởng thành vậy mà cô con gái ấy lại yêu phải một tên tiểu tử hư hỏng, hơn nữa nó lại còn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện cùng với tên tiểu tử này bỏ trốn. Là một người mẹ, bà không có cách nào khác, đành phải dẫn con gái trở về chính quê hương mình.
Đây đều là những người bạn thời thơ ấu của mẹ Tề, sau khi nghe xong, tất cả đều lặng yên rơi lệ theo bà. Những người có mặt đều đã ở tuổi trung niên, hầu hết bọn họ đều có con gái, còn không phải ai có con gái đều có thể nuôi dạy con thuận buồm xuôi gió mà không có mâu thuẫn chứ. Thực tế thì, là những người từng trải nên cái nhìn đối với chuyện tình cảm của người trẻ tuổi sẽ có rất nhiều bắt bẻ. Vậy nên sau khi nghe xong câu chuyện của mẹ Tề, phần lớn bọn họ đều đứng trên lập trường của bà mà bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc.
"Tú Ngưng a, cậu cứ yên tâm đi. Bọn mình sẽ giúp cậu trông coi Tề Tranh dùm."
"Đúng vậy a! Đúng vậy a! Bọn mình đều thấu hiểu mà. Đều là những người cùng quê cả sao cậu còn phải nói những lời khách sáo như vậy làm gì."
"Đúng vậy, đúng vậy nha. Tề Tranh là một đứa trẻ ngoan, rồi con bé cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm này của mẹ thôi."
Mẹ Tề lại đưa tay lau nước mắt, bà thở dài rồi mới nói: "Đứa nhỏ này ngày hôm qua còn trốn mình tìm tới dì Đàm để mượn điện thoại. Thật may là dì Đàm đã kịp thời nói cho mình biết. Nếu không, nếu không... Nói không chừng đứa nhỏ này đã bỏ đi rồi. Nếu như con bé mà bỏ đi thì mình cũng không muốn sống nữa."
Nói xong, mẹ Tề khóc rống lên.
Ở bên ngoài, sau khi nghe xong Tề Tranh đứng nghệt mặt ra.
Không nhịn được, cô quay đầu lại, đưa tay lên chỉ chỉ cái chóp mũi của mình: "Bên trong, bên trong kia có đúng là mẹ nhà mình hay không vậy?"
Tề Hồng gật gật đầu: "Không thể là giả được!"
"Bà ấy đang khóc vì ai vậy? Rút cuộc thì ai là cái người muốn cùng tên tiểu tử hư hỏng bỏ trốn không trở lại?" Tề Tranh không thể tin nổi.
Tề Hồng hắng giọng một cái: "Đại khái thì... có lẽ người đó là chị nha."
Tề Tranh không còn lời nào để nói nữa. Cô quay mặt về phía bức tường chắp tay ôm quyền một cái.
Đến hôm nay thì cô đã biết được cái gì mới gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng rồi. Bài học này quá mức triệt để. Hiện tại cô chính là Tôn Ngộ Không chạy không khỏi bàn tay của Phật Như Lai. Cho dù cô có múa may quay cuồng thì cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ mình.
Tề Tranh từng có cảm giác thực lực biểu diễn của mình đã được trải qua thời gian dài dày công tôi luyện rồi, chỉ tiếc là thiên ngoại hữu thiên, mình đã giỏi nhưng lại còn có người giỏi hơn. Mà người này lại còn đã đạt tới đỉnh cao từ rất lâu rồi, đến mức xuất thần nhập hóa. Nhìn chỗ nước mắt kia đi, khi cần có liền có ngay. Đến mức Tề Tranh cảm thấy sau khi nghe xong buổi diễn này, thiếu chút nữa chính bản thân mình cũng tin đó là thật.
Ai bảo người ta là mẹ, còn mình là con gái chứ.
Đấu không lại! Đấu không lại! Tề Tranh chỉ còn biết cực kỳ bội phục.
Về đến nhà, Tề Tranh nằm liệt ở trên giường.
Có một bà mẹ diễn xuất sắc như vậy rồi, có lẽ là cả cái thị trấn Bạch Giang này khó có khả năng có người nào đó cho mình mượn điện thoại rồi. Chỉ cần mình lộ ra một chút ý định này thôi, nhất định là người ta sẽ lập tức thông báo cho mẹ mình biết. Cho dù nơi này lớn đến như vậy đi nữa thì khẳng định là chỉ trong vài phút thôi mẹ mình cũng đã giết tới.
Vậy là chuyện mượn điện thoại đã không còn đất để diễn nữa rồi. Nếu không thì mình cứ lặng lẽ cầm điện thoại của mẹ đi dùng một lúc rồi đem về trả lại? Đến lúc đó mình chỉ cần nói lời xin lỗi là được rồi.
Ý nghĩ này khiến trong lòng Tề Tranh không khỏi ngứa ngáy. Nhưng khi cô ngồi dậy, nhìn đến bức họa do chính tay mình vẽ Bùi Thanh Phi đang bày ra tán loạn ở trên mặt bàn lại lập tức ỉu xìu.
Cô cầm lấy bản vẽ do mình chỉ là thuận tay vẽ ra trông chẳng có gì là đẹp đẽ kia ở trên tay. Cô yêu cái tên tiểu bảo thủ luôn tuân thủ cách sống chính trực và lương thiện này. Chắc chắn là cậu ấy sẽ không đồng ý cách làm này của mình.
Tề Tranh đem bức họa úp lên trên ngực, trên khóe mắt có những giọt nước vì không tự chủ được mà rơi xuống. Cô ngăn không được nước mắt của chính mình, giống như ngăn không được nỗi nhớ nhung trong lòng lúc này.
"Thanh Phi, mình nhớ cậu vô cùng!" Tề Tranh lẩm bẩm nói.
Tề Tranh hoàn toàn trở nên trung thực, không còn làm ra vẻ đáng thương nữa. Mỗi ngày cô sẽ thức dậy sớm, đi ngủ sớm, đúng hạn ăn cơm, cũng không còn làm ra mấy chuyện đường ngang ngõ tắt gì nữa. Trong lòng cô đã hiểu được rõ ràng, nói không chừng mẹ Tề sớm đã đi guốc trọng bụng mình rồi. Chuyện cô vẫn thường sau lưng mẹ vụng trộm ăn mấy thứ gì đó, không có khả năng là mẹ không biết. Bây giờ ngồi nghĩ lại mới nhận ra, mỗi ngày cứ sau bữa cơm tối là mẹ Tề đều đi ra ngoài, nói không chừng mẹ làm vậy chính là cho mình cơ hội nhét đầy cái dạ dày của mình đây mà.
Tề Tranh không còn vùng vẫy nữa, cũng như thu lại mấy cái trò tiểu xảo kia. Nhưng khi thấy cô như vậy mẹ Tề lại một lần nữa cảm thấy lo lắng. Bà không sợ Tề Tranh chơi trò gian dối với mình, mà chỉ sợ nó giống như bây giờ: nhìn qua thì rất bình tĩnh, cực kỳ bình thường, thế nhưng rốt cuộc mình lại không làm sao sờ tới được tâm tư của con bé, nhìn không thấu tâm tình của nó lúc này.
Mẹ Tề đành phải dùng đến cái biện pháp xưa cũ của mình vậy.
"Tề Tranh, phía nam thị trấn Bạch Giang có một cái hồ sen rất lớn, hàng năm vào thời điểm này trông rất xanh tốt, con có muốn đi xem không vậy?" Mới sáng sớm tinh mơ, mẹ Tề hướng về phía cô con gái đang rửa bát để hỏi một câu như vậy.
"Sao cũng được." Tề Tranh lời ít mà ý nhiều.
Không ưa thích, cũng không ghét bỏ. Cái thái độ hết thảy tùy ý này mới khiến người ta phải cảm thấy bất lực nhất.
Mẹ Tề thở dài, nhưng rồi bà vẫn giữ vững tinh thần mà làm theo ý định của mình.
Một nhà ba người lái xe dọc theo con đường của thị trấn Bạch Giang đi về phía nam, chỉ chốc lát sau bọn họ đã đi tới nơi muốn đến.
Tháng tám vẫn đang làgiữa mùa hè, lá sen mọc lên xanh tốt, nhìn trước mắt hồ sen mênh mông trước mắtnày, Tề Tranh cũng cảm thấy rung động.
Với Tề Tranh mà nói, đối với việc Bùi Thanh Phi không ở bên cạnh mình thì cái khoảng cách 100km, một nghìn km, vượt ra khỏi quốc gia, cách sông dài biển rộng cũng không có gì khác nhau. Cô và Bùi Thanh Phi đã phải tách ra những ba năm rồi, trong ba năm ấy cô đã kiên trì được rồi. Hiện tại, để làm sao cho cậu ấy vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình thì những khó khăn, trắc trở sắp tới đây chắc chắn là cô sẽ vượt qua được.
Tề Tranh nằm ở trên giường trong hai ngày, hai ngày làm ra vẻ thực đáng thương, rút cuộc kế hoạch của cô cũng có được một chút hiệu quả.
Sang buổi sáng ngày thứ ba, sau khi ăn sáng xong, Tề Tranh lại nhấc chân trở về phòng riêng, nhưng mẹ Tề lại gọi cô trở lại.
"Tề Tranh này, con đừng có cả ngày ru rú ở trong nhà như vậy. Ra ngoài đi dạo một chút đi. Lần trước con tới nơi này cũng chỉ mới chừng năm sáu tuổi, không mấy khi được trở lại nên con hãy đi dạo một vòng, thay đổi tâm tình xem sao."
Cái lưng của Tề Tranh lúc này nhìn như có chút cứng ngắc, nhưng ở trong con mắt Tề Hồng, cậu lại cảm thấy cái đuôi của gia hỏa này hẳn là đang vểnh lên tận trời.
Biểu hiện của Tề Tranh không hề có chút kích động nào, cô vẫn cứ ở lại trong nhà cho đến tận xế chiều mới lần đầu tiên đi ra khỏi cổng, để đi nhìn qua cái thị trấn Bạch Giang này.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ giữa mùa hè vô cùng chói mắt. Tề Tranh cất bước đi trên con đường đất của chốn nông thôn này, cứ như thế cô đi hết một vòng quanh cái thị trấn nhỏ.
Chuyện hồi còn nhỏ kia, kỳ thật cô đã không còn nhớ rõ. Cô chỉ biết là hình như lúc ấy mình rất không có thích cái nơi này. Vừa mới đặt chân đến nơi cô đã bảy mồm tám miệng nhất định đòi phải trở về. Chơi với đám bạn nhỏ ở nơi này cô thấy rất không vui, bởi vì nơi này không có Bùi Thanh Phi a.
Sau khi đi loanh quanh trong thị trấn một lúc thật lâu, xác định chắc chắn mẹ Tề không đi theo mình rồi, đến lúc này Tề Tranh mới tìm tới một gia đình ở một góc khá hẻo lánh phía đông bắc, chuẩn bị tìm cơ hội gọi nhờ điện thoại.
Đó là một căn nhà của một bà cụ đã già, Tề Tranh tự tin mình có duyên với bà cụ này. Cô vừa nở nụ cười ngọt ngào với bà lão đang ở trong sân loay hoay với một đám hoa cỏ vừa gọi: "Bà nội!"
"Ôi!" Bà cụ ngẩng đầu lên nhìn cô.
Phần lớn người dân ở đây Tề Tranh không mấy quen biết, nhưng mà những người này... lại rất ít người không biết về Tề Tranh. Bởi vì đây là con gái của Lý Tú Ngưng nha. Mà Tú Ngưng lại là một trong số rất ít học trò của Bạch Giang thi đậu vào đại học. Không chỉ có như thế, bệnh viện nơi người này công tác lại thường xuyên tổ chức những chuyến đi tới nơi này chữa bệnh từ thiện. Cho dù người này đã không còn người thân ở lại, thế nhưng cứ được ba ngày năm bữa bà lại trở về thăm nom những người láng giềng lâu năm này.
Thấy đây là Tề Tranh, nụ cười của bà lão lại càng thân thiết hơn: "Cô bé a, mau vào đi. Trời nóng nực quá! Vào đây uống chén nước đi đã."
Vừa nghe xong những lời này Tề Tranh như mở cờ trong bụng. Có cửa rồi! Cô vui vẻ nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Bà lão lấy ra một ít hoa quả, đem đi rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho Tề Tranh. Tề Tranh cũng không hề khách khí, cô thoải mái nhận lấy, mở miệng nói câu cảm ơn bà nội hết sức thân mật. Sau khi hai người cùng nhau tán gẫu được một lúc thật lâu, Tề Tranh mới bắt đầu dẫn dắt vào chủ đề chính.
"Bà nội ơi, nhà ta có điện thoại chứ ạ? Con có thể mượn một chút để gọi điện thoại cho bạn con được không?" Nét mặt Tề Tranh tràn đầy hi vọng, trong ánh mắt sáng lên lấp lánh.
"Điện thoại ấy hả." Bà nội dừng lại một chút: "Có thì đúng là có đây. Bé con, con chờ đây một chút."
Bà cụ nói xong thì lập tức xoay người tiến vào trong buồng.
Tề Tranh thấy hơi khó hiểu. Cái máy này chẳng phải nên đặt ở giữa phòng khách hay sao Chỉ cần đi hai bước là có thể cầm lên được ngay nha. Nhưng cuối cùng vì Tề Tranh vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, khi chưa được người ta cho phép cô sẽ không bao giờ tự tiện sử dụng.
Đại khái là đi lấy điện thoại đi?
Tề Tranh thầm nghĩ.
Hiện tại điện thoại đã không còn là vật dụng thuộc vào hàng khan hiếm nữa, cho dù đó có là cái nơi xa xôi như chốn Bạch Giang này. Việc một nhà chỉ có cụ già như thế này có sắm một cái điện thoại cũng không còn là chuyện quá mới lạ nữa.
Cái gì cũng được a, chỉ cần nó có thể giúp mình liên lạc với Thanh Phi là được.
Tề Tranh ngồi ở trên ghế dài trong phòng tiếp khách, trong đầu bắt đầu tưởng tượng xem lát nữa mình nên dùng khoảng thời gian ít ỏi có được này mà nói những gì với Bùi Thanh Phi bây giờ.
Cô đã xác định chắc chắn mình sẽ phải tham gia kế hoạch trao đổi sinh viên của học viện Kiến trúc của trường đại học Thanh Bắc, đến trường đại học Khang Niết* của B quốc. Không biết rồi nhà họ Bùi sắp xếp cho Bùi Thanh Phi ra sao, sẽ đưa cậu ấy đi nơi nào. Còn nữa, sau khi đi ra nước ngoài rồi, làm sao để liên lạc được với nhau cũng là cả một vấn đề. Không biết cậu ấy có nhớ được số điện thoại của Giang Sở hay không. Nếu như cậu ấy còn nhớ được thì đó là việc không còn gì tốt hơn rồi. Đến lúc đó, sau khi đã có số điện thoại mới rồi, các cô chỉ cần lấy Giang Sở làm cái trạm trung chuyển, như vậy là đã có thể có liên lạc được với nhau.
Nghĩ tới đây, Tề Tranh lại thấy thực khó chịu. Cái thằng em Tề Hồng ngốc nghếch này mới thật thật đúng là cái vật trang trí mà. Chỉ đơn giản là một cái điện thoại mà thôi, vậy mà còn để cho bị tịch thu, đến nỗi bây giờ ngay cả một cơ hội gọi một cú điện thoại thôi mà cũng không được.
* Khang Niết: Tui tra 3 bản qt rùi mà vẫn không biết đây là trường nào, của nước nào nên đành để vậy. Sory.
Hết đợi rồi lại đợi, vậy mà bà nội vẫn chưa quay lại.
Cần phải lâu như vậy hay sao?
Tề Tranh trở nên nhẫn nại hơn bao giờ hết.
Kết quả là sau khi đã phải đợi trái đợi phải, cô không thấy được điện thoại đâu, nhưng lại chờ ra được mẫu thân đại nhân của mình.
Mẹ Tề mỉm cười xuất hiện. Bà nội từ trong phòng đi ra cùng bà vừa cười vừa chào hỏi: "A Tú a."
"Dì Đàm!"
Tề Tranh như hóa đá tại chỗ.
Mẹ Tề ngồi lại nhà bà nội Đàm một lúc rồi mới mang theo Tề Tranh đi trở về.
Dùng đủ mọi cách rồi mà Tề Tranh vẫn nghĩ không thông: hết thảy đều đã dựa theo kế hoạch của mình tiến hành, nhưng tại sao mẹ lại cứ như bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống như vậy đây? Đến cùng là mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào?
Tối hôm đó, thật sự là Tề Tranh đã không còn phải giả bộ nữa, bởi vì trong lòng tâm sự nặng nề, nên thật sự là đến một miếng cơm cũng nuốt không trôi.
Mẹ Tề cũng không có cứng rắn động viên, bà dọn dẹp bàn ăn, chỉ là đồ ăn thì vẫn bày sẵn ở trên bàn. Sau đó, giống như những buổi tối trước đây, bà lại đi ra Bạch Giang đi dạo.
Tề Tranh nằm bẹp trên giường hệt như một cỗ thi thể, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Tề Hồng vừa mới đẩy cửa đi vào, cô đã bật cả người ngồi dậy.
"Em nói xem, rút cuộc vấn đề của chị là ở chỗ nào vậy?" Tề Tranh nghĩ mãi mà không ra.
Trên mặt Tề Hồng đầy vẻ khó xử: "Chị thật sự muốn biết?"
Tề Tranh gật đầu.
Tề Hồng đưa một tay tóm lấy cái cái người đang ngồi trên giường kéo dậy, sau đó cậu làm động tác vẫy tay, ra hiệu người này đi theo mình.
Hai người đi theo mẹ Tề ra khỏi cửa.
Những người sống ở nông thôn hầu hết đều là người quen. Ở Bạch Giang này nhà liền nhà, tối đến mọi người lại cùng nhau tụ tập về một nhà nào đó cùng chuyện trò rất vui vẻ, cũng không ai tỏ ra xa cách.
Tề Hồng mang theo Tề Tranh đi tới phía dưới chân tường của một gia đình.
Cửa sổ đang được mở ra, nếu nhìn vào bên trong thì có thể thấy mẹ Tề đang được một đám người túm tụm vây quanh. Bà cầm trong tay một chiếc khăn, thỉnh thoảng lại đưa lên chùi nước mắt.
Tề Tranh hết sức bối rối. Cô hỏi nhỏ: "Mẹ đang ở đây làm cái gì thế này?"
Tề Hồng cũng không thèm nhìn lên: "Chị cứ cẩn thận lắng nghe là được."
Tề Tranh nhích chân tiến lên để có thể xích lại gần hơn nữa, cô chỉ hận không thể dán luôn cái tai của mình lên trên tường.
Lý Tú Ngưng vừa lau nước mắt vừa nói với đám chị em trước đây đã từng chơi thân với nhau: "Mọi người đều nói là rất hâm mộ mình nhưng lại không biết được nỗi khó xử của mình lúc này a."
Tiếp đó, Tề Tranh nghe được mẹ của mình kể một câu chuyện hết sức thương tâm về một người nào đó, câu chuyện khiến người nghe phải rơi lệ.
Câu chuyện kể rằng có một bà mẹ đã không làm tròn bổn phận của mình. Bà đã đem toàn bộ thời gian cùng tinh lực của mình dành hết cho công việc, do đó đã không để ý đến con gái của mình. Bà không ngờ được là vào thời kỳ chỉ là đang trưởng thành vậy mà cô con gái ấy lại yêu phải một tên tiểu tử hư hỏng, hơn nữa nó lại còn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện cùng với tên tiểu tử này bỏ trốn. Là một người mẹ, bà không có cách nào khác, đành phải dẫn con gái trở về chính quê hương mình.
Đây đều là những người bạn thời thơ ấu của mẹ Tề, sau khi nghe xong, tất cả đều lặng yên rơi lệ theo bà. Những người có mặt đều đã ở tuổi trung niên, hầu hết bọn họ đều có con gái, còn không phải ai có con gái đều có thể nuôi dạy con thuận buồm xuôi gió mà không có mâu thuẫn chứ. Thực tế thì, là những người từng trải nên cái nhìn đối với chuyện tình cảm của người trẻ tuổi sẽ có rất nhiều bắt bẻ. Vậy nên sau khi nghe xong câu chuyện của mẹ Tề, phần lớn bọn họ đều đứng trên lập trường của bà mà bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc.
"Tú Ngưng a, cậu cứ yên tâm đi. Bọn mình sẽ giúp cậu trông coi Tề Tranh dùm."
"Đúng vậy a! Đúng vậy a! Bọn mình đều thấu hiểu mà. Đều là những người cùng quê cả sao cậu còn phải nói những lời khách sáo như vậy làm gì."
"Đúng vậy, đúng vậy nha. Tề Tranh là một đứa trẻ ngoan, rồi con bé cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm này của mẹ thôi."
Mẹ Tề lại đưa tay lau nước mắt, bà thở dài rồi mới nói: "Đứa nhỏ này ngày hôm qua còn trốn mình tìm tới dì Đàm để mượn điện thoại. Thật may là dì Đàm đã kịp thời nói cho mình biết. Nếu không, nếu không... Nói không chừng đứa nhỏ này đã bỏ đi rồi. Nếu như con bé mà bỏ đi thì mình cũng không muốn sống nữa."
Nói xong, mẹ Tề khóc rống lên.
Ở bên ngoài, sau khi nghe xong Tề Tranh đứng nghệt mặt ra.
Không nhịn được, cô quay đầu lại, đưa tay lên chỉ chỉ cái chóp mũi của mình: "Bên trong, bên trong kia có đúng là mẹ nhà mình hay không vậy?"
Tề Hồng gật gật đầu: "Không thể là giả được!"
"Bà ấy đang khóc vì ai vậy? Rút cuộc thì ai là cái người muốn cùng tên tiểu tử hư hỏng bỏ trốn không trở lại?" Tề Tranh không thể tin nổi.
Tề Hồng hắng giọng một cái: "Đại khái thì... có lẽ người đó là chị nha."
Tề Tranh không còn lời nào để nói nữa. Cô quay mặt về phía bức tường chắp tay ôm quyền một cái.
Đến hôm nay thì cô đã biết được cái gì mới gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng rồi. Bài học này quá mức triệt để. Hiện tại cô chính là Tôn Ngộ Không chạy không khỏi bàn tay của Phật Như Lai. Cho dù cô có múa may quay cuồng thì cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ mình.
Tề Tranh từng có cảm giác thực lực biểu diễn của mình đã được trải qua thời gian dài dày công tôi luyện rồi, chỉ tiếc là thiên ngoại hữu thiên, mình đã giỏi nhưng lại còn có người giỏi hơn. Mà người này lại còn đã đạt tới đỉnh cao từ rất lâu rồi, đến mức xuất thần nhập hóa. Nhìn chỗ nước mắt kia đi, khi cần có liền có ngay. Đến mức Tề Tranh cảm thấy sau khi nghe xong buổi diễn này, thiếu chút nữa chính bản thân mình cũng tin đó là thật.
Ai bảo người ta là mẹ, còn mình là con gái chứ.
Đấu không lại! Đấu không lại! Tề Tranh chỉ còn biết cực kỳ bội phục.
Về đến nhà, Tề Tranh nằm liệt ở trên giường.
Có một bà mẹ diễn xuất sắc như vậy rồi, có lẽ là cả cái thị trấn Bạch Giang này khó có khả năng có người nào đó cho mình mượn điện thoại rồi. Chỉ cần mình lộ ra một chút ý định này thôi, nhất định là người ta sẽ lập tức thông báo cho mẹ mình biết. Cho dù nơi này lớn đến như vậy đi nữa thì khẳng định là chỉ trong vài phút thôi mẹ mình cũng đã giết tới.
Vậy là chuyện mượn điện thoại đã không còn đất để diễn nữa rồi. Nếu không thì mình cứ lặng lẽ cầm điện thoại của mẹ đi dùng một lúc rồi đem về trả lại? Đến lúc đó mình chỉ cần nói lời xin lỗi là được rồi.
Ý nghĩ này khiến trong lòng Tề Tranh không khỏi ngứa ngáy. Nhưng khi cô ngồi dậy, nhìn đến bức họa do chính tay mình vẽ Bùi Thanh Phi đang bày ra tán loạn ở trên mặt bàn lại lập tức ỉu xìu.
Cô cầm lấy bản vẽ do mình chỉ là thuận tay vẽ ra trông chẳng có gì là đẹp đẽ kia ở trên tay. Cô yêu cái tên tiểu bảo thủ luôn tuân thủ cách sống chính trực và lương thiện này. Chắc chắn là cậu ấy sẽ không đồng ý cách làm này của mình.
Tề Tranh đem bức họa úp lên trên ngực, trên khóe mắt có những giọt nước vì không tự chủ được mà rơi xuống. Cô ngăn không được nước mắt của chính mình, giống như ngăn không được nỗi nhớ nhung trong lòng lúc này.
"Thanh Phi, mình nhớ cậu vô cùng!" Tề Tranh lẩm bẩm nói.
Tề Tranh hoàn toàn trở nên trung thực, không còn làm ra vẻ đáng thương nữa. Mỗi ngày cô sẽ thức dậy sớm, đi ngủ sớm, đúng hạn ăn cơm, cũng không còn làm ra mấy chuyện đường ngang ngõ tắt gì nữa. Trong lòng cô đã hiểu được rõ ràng, nói không chừng mẹ Tề sớm đã đi guốc trọng bụng mình rồi. Chuyện cô vẫn thường sau lưng mẹ vụng trộm ăn mấy thứ gì đó, không có khả năng là mẹ không biết. Bây giờ ngồi nghĩ lại mới nhận ra, mỗi ngày cứ sau bữa cơm tối là mẹ Tề đều đi ra ngoài, nói không chừng mẹ làm vậy chính là cho mình cơ hội nhét đầy cái dạ dày của mình đây mà.
Tề Tranh không còn vùng vẫy nữa, cũng như thu lại mấy cái trò tiểu xảo kia. Nhưng khi thấy cô như vậy mẹ Tề lại một lần nữa cảm thấy lo lắng. Bà không sợ Tề Tranh chơi trò gian dối với mình, mà chỉ sợ nó giống như bây giờ: nhìn qua thì rất bình tĩnh, cực kỳ bình thường, thế nhưng rốt cuộc mình lại không làm sao sờ tới được tâm tư của con bé, nhìn không thấu tâm tình của nó lúc này.
Mẹ Tề đành phải dùng đến cái biện pháp xưa cũ của mình vậy.
"Tề Tranh, phía nam thị trấn Bạch Giang có một cái hồ sen rất lớn, hàng năm vào thời điểm này trông rất xanh tốt, con có muốn đi xem không vậy?" Mới sáng sớm tinh mơ, mẹ Tề hướng về phía cô con gái đang rửa bát để hỏi một câu như vậy.
"Sao cũng được." Tề Tranh lời ít mà ý nhiều.
Không ưa thích, cũng không ghét bỏ. Cái thái độ hết thảy tùy ý này mới khiến người ta phải cảm thấy bất lực nhất.
Mẹ Tề thở dài, nhưng rồi bà vẫn giữ vững tinh thần mà làm theo ý định của mình.
Một nhà ba người lái xe dọc theo con đường của thị trấn Bạch Giang đi về phía nam, chỉ chốc lát sau bọn họ đã đi tới nơi muốn đến.
Tháng tám vẫn đang làgiữa mùa hè, lá sen mọc lên xanh tốt, nhìn trước mắt hồ sen mênh mông trước mắtnày, Tề Tranh cũng cảm thấy rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.