Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 20: Đây rõ ràng là câu chuyện của một đôi!

Dữu Sắc Miyo

11/07/2021

Kỳ nghỉ hè là thời điểm sinh động nhất trên diễn đàn BBS của giới học sinh.

Hai ngày này, trên diễn đàn xuất hiện nhiều vô số kể các thiếp mời mới. Nội dung của chúng phải nói là thiên kì bách quái. Đủ loại: có học bá dốc lòng cầu mong bài thi trong kỳ thi học kỳ này làm đúng đáp án, bảo là muốn tính toán thành tích của mình một chút có thể tại trước mặt ba mẹ đạt được tiêu chuẩn đi du lịch hay không; còn có người lại cầu được đi du lịch ở khu thánh địa, người này còn nói là học vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, thừa dịp nghỉ đông muốn đi ra ngoài xem sao; đương nhiên phần lớn vẫn là thiếp mời nặc danh, số này quả thực nhiều vô số kể.

Trong đó có một thiếp mời tỏ ra có một chút phong cách riêng.

[Cầu được giới thiệu một hoạt động thật ấm áp cho ngày sinh nhật]

Tiêu đề của thiếp mời cũng không có chuyện gì đáng phải ngạc nhiên cả, chẳng qua là nội dung của nó lại khiến cho mọi người không khỏi có ý nghĩ kỳ quái.

"Sắp đến sinh nhật của nhỏ bạn thân rồi, có ai giới thiệu giúp một cái hoạt động thật ấm áp cho lễ sinh nhật này được không? Quà tặng thì đưa qua cho người ta mất rồi, cũng may là nhỏ ấy lại thích. Chẳng qua là một năm cũng chỉ có một lần sinh nhật thôi, vì vậy mới muốn làm một chút gì đó cho nhỏ ấy, hy vọng có thể để lại trong ký ức cậu ấy một kỷ niệm thật ấm áp."

1 #= =

sf.

2 #= =

Băng ghế, hàng phía trước mời mọi người hạt dưa, đồ uống nha. Đây rõ ràng cho thấy là câu chuyện của một đôi!

3 #= =

Lầu hai nói thật đúng a. Đây tuyệt đối là câu chuyện cổ tích rồi. Lầu trên, cầu cho bị lột da nha. Đây là sự phẫn nộ đến từ cẩu độc thân!

4 #= = Hâm mộ ghen ghét hận.

Nhìn bạn trai nhà người ta kìa!

5 #= =

Nhìn bạn trai nhà người ta kìa! +1

6 #= =

Đừng nóng vội kết luận như vậy a. Vạn nhất đây là bạn gái nhà người ta thì sao? Các cô nương nhớ lấy đó làm gương mà học tập một chút.

7 #= =

Lầu sáu ánh mắt không tốt sao, không thấy được người ta gọi là "nhỏ ấy" hay sao? Đây nhất định là bạn trai á.

8 #= = tui là lầu sáu.

Thật có lỗi, bị quáng gà lại thêm cận thị, tui đây lập tức lui ra để tự kiểm điểm đây.

9 #= = tui là lâu chủ.

Mọi người đừng nên lạc đề như vậy chứ! Xin hãy cho tui nhiều ý kiến với a. Bọn tui không phải là quan hệ nam nữ á.... Là nhỏ bạn cùng nhau lớn lên mà thôi. Cũng vì điều này mà trên cơ bản, kể từ khi hiểu chuyện về sau, bọn tui nếu có thể đều luôn cùng nhau làm. Và trên cơ bản cũng đã thực hiện. Cho nên hiện tại thật sự tui thật không nghĩ ra được còn có cái gì có thể khiến cho nhỏ ấy vui vẻ. Cầu xin mọi người hỗ trợ!

10 #= = Này!

Cho tui vô gần chút coi! Đây là thanh mai trúc mã a, là loại hình mà tui yêu nhất đấy. Thượng Thanh vẫn còn có câu chuyện "hữu tình" dường như chỉ có trong tiểu thuyết như vậy hay sao?

11 #= = Nghiêm túc mặt

Mọi người hãy cho lâu chủ một vài kiến nghị đi a. Lâu chủ nói như vậy là đã rất thành khẩn, rất có thành ý rồi. Lâu chủ xin được nói một chút về bản thân, bởi vì lâu chủ cũng là nữ giới, kỳ thật cũng không cần đặc biệt cái gì kinh hỉ hay quá cảm động cả. Chỉ cần là được cùng người mình yêu quý ở bên nhau cũng đã là rất ấm áp rồi.

12 #= = Nghiêm túc chăm chú

Nếu vậy lâu chủ hãy nói qua một chút những việc trước đây hai người đã cùng nhau làm, có như vậy mọi người mới có thể tránh được việc lặp lại, cho được lâu chủ những kiến nghị mới.

13 #= = Tui là lâu chủ

Cám ơn hai vị nhỏ đồng bạn lầu trên.

Kỳ thật a, tui nghĩ là nhỏ bạn cũng sẽ nói như vậy. Không cần tui phải làm cái gì, chỉ cần vô cùng đơn giản ăn một bữa cơm là được rồi. Còn việc tui cầu xin mọi người là vì... muốn được vì nhỏ ấy làm chút gì đó.

Bởi vì hai đứa bọn tui có hai ngày sinh nhật kề gần nhau, cho nên trước đây vẫn thường xuyên cùng nhau tổ chức. Cơ bản vẫn là hai nhà cùng nhau ăn bánh ngọt chúc mừng vậy thôi. Sau này, khi đã hơi lớn hơn một chút, bọn tui có thể làm một vài chuyện khác hơn một chút: cùng nhau đi Sơn Tây nhìn lá phong, đi qua làng du lịch ở vùng ngoại thành. Cái năm khó quên nhất a, là năm hai đứa bọn tui tích trữ trọn vẹn tiền tiêu vặt trong cả một học kỳ, ngồi xe lửa đi phương bắc nhìn tuyết rơi, tuy rằng bên cạnh còn có thêm một đứa con ghẻ.

14 #= = Oa!

Oa! Thật là lãng mạn a!

15 #= =

Thật muốn biết lâu chủ là ai. Xem ra tối thiểu người này cũng đã là lớp 11, là học trưởng cấp ba rồi a. Nếu như cậu cùng tiểu thanh mai của cậu vẫn còn chưa bước đến cái bước kia, liệu cậu có thể xem xét đến tui đây một chút hay không?

16 #= =

Học trưởng xem em này! Em cũng vậy, hãy xem xét đến em đây một chút.

17 #= =



Còn có em, còn có em đây nữa. Hãy xem xét đến em đây một chút.

18 #= = tui là lâu chủ.

#= = mồ hôi chảy như thác!

Các cô gái, xin hãy bình tĩnh lại. Tui là nữ giới a, làm sao có thể cân nhắc các cô được? Tui đã nói là làm lễ sinh nhật cho bạn thân, các cô đều nghĩ đi nơi nào vậy.

19 #= = xem tui nè.

Là nữ sinh ư? Tri kỷ như vậy, xin hãy cân nhắc đến tui.

20 #= =.

Xem em! Xem em này! Còn có em nữa!

21 #= = Nghiêm túc giới thiệu.

Trong dịp Tết dương lịch này ở thành phố bên cạnh có một phòng trưng bày tác phẩm nghệ thuật, nhìn các hoạt động trước đây của lâu chủ thì đều có xu hướng văn nghệ, vậy nên không biết các bạn có thể thích hay không. Nếu có có hứng thú thì có thể cùng bọn tui đi nha.

22 #= = Nghiêm túc giới thiệu +1

Nhỏ bạn có ưa thích thần tượng hay không nha, mang nhỏ bạn đi nhìn một cuộc biểu diễn nhỏ của thần tượng thì như thế nào?

23 #= = Tui cũng có đề xuất.

Theo tui thấy thì lâu chủ vẫn chỉ là ở trong nước hoạt động, vì thế nên mới có ý kiến riêng đây: chỉ có thể là xuất ngoại.

Còn cái người đứng ở phía sau màn phát thiếp mời là bọn học Tề Tranh giờ này khắc này lại đang chăm chú đọc toàn bộ hồi phục thiếp mời.

Tề Tranh biết khá rõ về cái phòng trưng bày nghệ thuật kia, cũng đã từng cân nhắc qua, vì thế mà cô còn thăm dò qua Bùi Thanh Phi xem sao. Nhưng đối phương lại rõ ràng không nhiều hứng thú, cho nên cô mới không tính đến phương án này.

Còn về chuyện xuất ngoại...

Thật ra thì cô có nghĩ đến, chỉ là cô lại chưa từng có nhiều tiền đến như vậy. Không chỉ là có hay không có tiền, hiện tại còn mang thêm khoản nợ chứ đâu, thậm chí còn phải chờ tới tháng hai mới có tiền để trả cho mẹ cùng Tề Hồng.

Còn chuyện buổi hòa nhạc của thần tượng...

Nghe ca nhạc xem phim, máy cái thứ vẫn được đám nữ sinh yêu thích này ấy mà, thật ra thì Bùi Thanh Phi cũng có yêu thích. Chỉ là người này lại là điển hình của kieur người cái gì nghe hay thì nghe cái đó một chút, cái gì dễ nhìn thì nhìn cái đó một chút, mà không có đặc biệt thiên vị thần tượng cùng nghệ sĩ nào. Đối tượng duy nhất được cô nàng này sùng bái cũng chính là tiên sinh Trương Thế Tể mà thôi. Đối với Bùi Thanh Phi mà nói đi xem một buổi hòa nhạc còn không bằng đi nghe Trương tiên sinh thuyết trình, đã không cần phải bỏ tiền ra lại còn có thể hấp thụ được kiến thức bổ ích.

Thật là bối rối a.

Tề Tranh chống cằm, cả người úp sấp ở trên bàn viết.

Ôi?

Trường đại học Hãn Văn nằm ở thành phố S cách thành phố Lăng Giang cũng không xa, đi tàu cao tốc không đến một giờ nên không phải là cô không thể mang Bùi Thanh Phi đi vào trong đó nhìn nhìn một chút. Hơn nữa đựa vài việc Bùi Thanh Phi nhất định kiên trì với nguyện vọng thi Đại học của mình, Tề Tranh có thể đi thăm trường học tương lai của cậu ấy sớm một chút cũng có cái hay của nó.

Chủ ý này khá là tuyệt vời nha.

Tề Tranh lập tức lục điện thoại ra, bắt đầu lên mạng truy tìm lịch thuyết trình công khai của trường đại học Hãn Văn.

Đúng vào cái lúc Tề Tranh bận rộn như vậy, cái thiếp mời kia ở trên diễn đàn BBS đã là như vỡ tổ.

65#= = Để tui suy nghĩ cẩn thận mộ chút

Các bạn học sinh, chú ý! Phát biểu tiếp theo của tui có thể có chút năng lượng cao.

Hai người là nữ đồng học. Cảm tình rất tốt. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Sinh nhật đến. Thời gian lại còn rất gần nhau, gần đến mức có thể hợp lại cùng nhau tổ chức. Lẽ nào các ngươi lại không nghĩ tới hai người này là ai hay sao?

66#= =!!!

Kháo! Lời này nghe cũng đúng thật nha.

67#= =!!! . Truyện Hot

Tui tựa hồ đã nghĩ tới được điều gì đó...

68#= =!!!

Tui tựa hồ cũng đã nghĩ tới được điều gì đó...

69#= = Tui là lầu 6 nói với lầu 7

Không biết là trên lầu có suy nghĩ giống như tui hay không.

Toàn bộ nội dung của thiệp mời xuất hiện rất nhiều chữ không biết nên trả lời thế nào cho phải. Đương nhiên, cũng vì không biết nên cho nên nhỏ đồng bạn mới phải làm cái việc bốn phía hỏi nhờ, mà lấy được đáp án lại phần lớn đều đến từ công cụ "Tin trả lời bạn".

Các chức năng của diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh thập phần toàn diện, mà thiếp mời chỉ là một bộ phận, ngoài ra còn có Tin đang chờ phát, Tin chờ trong không gian, Tin chờ trong nhật ký. Vì thế nên, đương nhiên là tỷ lệ người vào sau không còn chỗ để đưa ra ý kiến của mình cũng không phải là không có.



Xoát đến hơn một trăm tầng, rút cuộc cũng xuất hiện vị dũng sĩ đầu tiên.

111#= = Đáp án!

Có phải mọi người đang nói đến Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi hay không?

112#= =.

Dũng sĩ!

113#= =.

Cứ như vậy mà nói ra huỵch toẹt.

Căn bản là Tề Tranh không hề hay biết mình đang ngã ngựa trên diễn đàn BBS, bởi lúc này cô đang bận bịu tra tìm thời khóa biểu của trường đại học Hãn Văn chứ đâu. Đúng này cánh cửa phòng riêng của cô đột nhiên bị người nào đó đẩy ra.

"Là chị hay sao?" Tề Hồng đem cái ipast của mẹ Tề thiếu chút nữa đâm thẳng vào mặt Tề Tranh.

Đứa nhỏ này là uống lộn thuốc? Làm sao hỏa khí lại lớn như vậy đây?

Tề Tranh tập trung nhìn vào. Bây giờ thì cô đã phát hiện ra điều Tề Hồng vừa hỏi chính là cái thiếp mời mình vừa phát ra ban nãy.

Cô lập tức lắc đầu như cái trống bỏi vậy, đồng thời phủ nhận: "Không phải! Làm sao chị có thể!"

Tề Hồng cũng dễ dang tin vào câu chuyện hoang đường này của cô. Cậu trực tiếp cầm lên cái điện thoại di động của Tề Tranh, lập tức mở ra lịch sử ghi chép. Với cái chứng cứ bị người ta nắm ở trong tay này, Tề Tranh không còn có cách nào từ chối được nữa.

Cô dùng một tay cướp lại chiếc điện thoại: "Đúng thế! Là chị đấy! Như vậy thì sao? Nãy giờ là em không học hành gì có phải không...? Lúc trước còn cầm tập vở vật lý bản của chị đấy, nếu không cần dùng nữa thì trả lại đây."

Tề Hồng tức giận nói trong sự bất bình: "Ban nãy đương nhiên là em đang học bài rồi. Nhưng mà chị hãy xem đi, chị hãy xem những thứ này đi."

Nói rồi Tề Hồng đem ghi chép lịch sử tin nhắn có trong điện thoại di động của mình bày ra ngay trước mặt Tề Tranh.

Đập vào mắt Tề Tranh là dòng chữ hết sức chỉnh tề, rõ nét: "Con ghẻ lag chỉ cậu đi! Ha ha ha..." với đủ loại tin tức, với rất nhiều dãy số khác khác nhau cùng gửi đến số điện thoại di động của Tề Hồng.

Liên tưởng cái thiếp mời mình vừa phát ra ban nãy kia, hình như Tề Tranh có dùng đến cái chữ con ghẻ này thật. Nếu vậy thì chẳng lẽ...

Tề Tranh vội vã nhìn đến cái thiếp mời của mình, còn không có lật đến tin nhắn trả lời mới nhất, đã nghe thấy Tề Hồng lạnh lẽo nói một câu.

"Không cần nhìn nữa. Chị bị ngã ngựa rồi."

Dựa.

Nhìn đến lầu 111 thì rõ ràng thấy được hai cái tên Tề Tranh, Bùi Thanh Phi. Đến đây trái tim của Tề Tranh như muốn chết đi được.

"Sao có thể như vậy được. Sa bọn họ lại có thể đoán được người đó là chị?" Tề Tranh nghiến răng.

Tề Hồng ngồi ở một bên nói lời châm chọc: "Sinh nhật rất gần, cùng nhau lớn lên, cảm tình rất tốt, đều là nữ sinh, như thế thì đương nhiên là nghĩ đến hai người rồi a. Ai bảo hai người lại nổi tiếng như vậy đây."

"Thôi xong! Thôi xong!" Tề Tranh không khỏi có chút luống cuống.

"Thật xấu hổ chết người ta rồi a." Tề Hồng hừ hừ hai tiếng.

"Nếu như Bùi Thanh Phi mà nhìn thấy cái thiếp mời này mà đoán ra được kế hoạch của chị thì phải làm sao bây giờ." Tề Tranh nói.

"..." Tề Hồng im lặng. Cậu và bà chị này của cậu, tư duy không cùng ở trên một cái tần số rồi.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu không thì chị xóa đi a."

Học trò của trường Thượng Thanh không được sử dụng chức năng xóa dán của diễn đàn. Nhưng Tề Tranh là ai chứ, cô có quyền hạn xử lý tài khoản a!

Tề Hồng cười cười: "Tốt thôi! Vậy chi xóa đi. Em dám cam đoan là chỉ cần chị dám xóa, không cần mất quá nhiều thời gian, mà ngay lập tức sẽ có rất nhiều thiếp mời vạch trần chân tướng mọc lên như nấm xuất hiện. Trong đó sẽ có những người truy ra cái thiếp mời chị vừa phát ra ban nãy kia."

Tề Tranh cẩn thân suy nghĩ lại. Quả đúng là sẽ có cái khả năng này.

"Em nói xem, phải làm sao bây giờ?" Tề Tranh bất đắc dĩ cúi đầu trước cậu em của mình.

Tề Hồng trực tiếp bỏ chạy lấy người. Thật hiếm khi thấy được bà chị nhà mình có một lần chân tay luống cuống như vậy, đương nhiên muốn được tận hưởng cái cảnh diễn này rồi. Phải biết rằng ngày bình thường người này hết sức khôn khéo, mộ lần cũng không sai, chỉ mỗi khi có chuyện liên quan đến chị Thanh Phi mới có thể phạm vào chuyện ngốc như vậy.

Tề Tranh đưa tay chụp lấy, còn Tề Hồng nhanh nhẹn tránh đi.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Tề Tranh lẩm bẩm, chỉ là trên tay đã qua ấn mở rồi chính mình lúc trước phát thiếp mời.

231#= = Ta là lâu chủ.

Cảm ơn tất cả mọi người. Tui đã nghĩ kỹ rồi, thật may khi nhận được đề xuất của mọi người. Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.

Không nói đó là mình, cũng không nói đó không phải là mình, chỉ là cái thiếp mời này chắc chắn là Tề Tranh sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Mỗi ngày bát quái xuất hiện trên diễn đàn nhiều như vậy, chỉ cần có nội dung mới cho mọi người vây xem, nhiệt độ của cái thiếp mời này chẳng mấy chốc sẽ đi xuống.

Lại nói tiếp, đây là cách Bùi Thanh Phi đã từng dạy cho mình, dù sao người ta cũng đã đọc các loại sách vở về cách xử lý tin tức này đến mức quá nhiều, nên thủ đoạn nhỏ dùng để đối phó với mấy thứ dư luận truyền thông này phải nói là thuận buồm xuôi gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook