Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 12: "Vạn nhất Bùi Thanh Phi bị mù thì sao?"

Dữu Sắc Miyo

11/07/2021

Giờ nghỉ giữa giờ.

Tề Tranh nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng học.

Giang Sở hỏi theo thói quen: "Đi đâu vậy hả?"

"WC."

Biểu hiện trên mặt của Giang Sở lúc này trông cực kỳ thú vị.

Được rồi, chỉ là đi tìm Bùi Thanh Phi thôi mà lý do thì có đến thiên vạn, có điều là, lí do của Tề Tranh lần nào cũng rất hợp lí mà thôi. Thú vui không gì thay thế được này đại khái là chỉ có duy nhất một cái đi! Giang Sở thực sợ rằng nếu một ngày nào đó bỗng dưng Bùi Thanh Phi có việc phải xin phép nghỉ mà không tới thì sợ là Tề Tranh sẽ vì điều này mà bị kìm nén đến chết.

Tại cửa ra vào của ban mười lăm khối 11.

"Thanh Phi, có người tìm cậu này." Một người bạn cùng ban mười lăm đứng ở cửa ra vào thông báo.

Bùi Thanh Phi có một thói quen, mỗi khi tiết học kết thúc cô đều tranh thủ thời gian được nghỉ chỉnh sửa lại bài ghi chép của mình. Cô nhìn đồng hồ, chắc là Tề Tranh xuống rồi a. Thật đúng lúc, bây giờ đến lượt mình phải thanh toán món nợ buổi sáng nay được rồi. Bùi Thanh Phi làm động tác khởi động mười ngón tay một chút, tý nữa mình cũng phải bóp trả cho thật xứng đáng mới được.

Sau khi đã làm động tác chuẩn bị xong xuôi rồi, Bùi Thanh Phi đi ra khỏi phòng học, nhưng người cô nhìn thấy lại là Lưu Sướng.

Bùi Thanh Phi đứng ở phía trong cửa, Lưu Sướng đứng ở phía ngoài cửa.

Mười lăm ban rất thích tham gia náo nhiệt vậy nên các cô gái trong lớp khẽ đẩy Bùi Thanh Phi bước ra một chút. Rõ ràng là bọn họ đang muốn cô đứng gần Lưu Sướng thêm hơn nữa.

Bùi Thanh Phi phi thường không thích cái hành động này, đáng ghét hơn nữa là mấy cô bạn tinh ngịch kia còn quăng đến ánh mắt đầy vẻ dò xét. Bọn họ xem mình cứ như là một tiểu sửu vậy. Những người này chính là muốn nhìn thấy mình, dù rất không tình nguyện, nhưng cũng phải phối hợp với Lưu Sướng diễn xuất đây mà.

Cả người Bùi Thanh Phi bỗng trở nên lạnh lẽo.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì không vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi.

Lưu Sướng có chút xấu hổ nên đưa tay gãi gãi đầu: "Cái việc mình đã làm trong lần hoạt động kia ấy mà, không biết là có làm phiền gì đến cậu hay không. Nếu có, mình..."

Không để cho Lưu Sướng kịp nói xong, Bùi Thanh Phi đã mở miệng cắt ngang: "Đương nhiên là có rồi. Bản thân cậu đã đành, còn có, vì chịu ảnh hưởng từ hành động đó của cậu mà vừa nãy mấy cậu ấy mới làm ra hành động kia, điều đó đã làm phiền đến tôi. Cho nên tôi yêu cầu cậu từ nay về sau không nên làm ra những việc giống như vậy nữa."

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng vô cùng.

Lưu Sướng luống cuống cả chân tay, không chỉ có thế, đám người của ban mười lăm vốn đang chờ xem kịch vui kia cũng chẳng kém bao nhiêu.

Không có ai ngờ được là bình thường một người vốn thiên về yên tĩnh thản nhiên như Bùi Thanh Phi sẽ lại nói ra những lời có tính công kích mạnh như thế.

Không phải là Lưu Sướng không cảm nhận được sự cự tuyệt lúc trước của Bùi Thanh Phi. Nhưng cậu lại cho rằng mặc kệ trước mặt có là ngọn núi cao và hiểm trở, chỉ cần mình có kiên nhẫn, đến một ngày nào đó mình vẫn sẽ trèo lên đến đỉnh núi cao hái được bông hoa Bùi Thanh Phi này. Cậu cảm thấy mình là người đủ ưu tú, vì vậy mà cậu cực có lòng tin.

Nhưng mà cho đến hôm nay cậu lại một lần nữa có được nhận thức rõ ràng hơn: không thể nào, chuyện đã qua thì không thể nào quay lại được nữa.

"Mình, mình..." Lưu Sướng không biết mình nên nói cái gì bây giờ.

Theo đuổi Bùi Thanh Phi có rất nhiều người, và cô cũng rất ít làm cái việc cự tuyệt bằng cách trực tiếp đả thương thể diện người ta như thế này. Bởi những người khác sau khi hiểu rõ thái độ của Bùi Thanh Phi thì đều biết khó mà lui, duy chỉ có Lưu Sướng lại quá mức cố chấp. Nếu đã như vậy thì Bùi Thanh Phi đành phải nói chuyện thật rõ ràng, kiên định, không cho đối phương một chút ảo tưởng nào.

Cuối cùng Lưu Sướng cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại cậu làm ra vẻ thản nhiên cười cười.

"Thật là có chút không cam lòng a. Còn tưởng rằng chỉ cần mình cố gắng thêm một chút thì nói không chừng sẽ có cơ hội cũng nên. Dù sao thì cũng cám ơn cậu, Thanh Phi. Thật sự là mình rất thích cậu. Bây giờ mình lại mang đến cho cậu phiền phức như vậy mình thật lòng xin lỗi."

Vẻ mặt lạnh lùng Bùi Thanh Phi như có chút thu lại, cô nhìn Lưu Sướng vừa hơi hé miệng cười vừa gật đầu, dù sao cũng là bạn học nên cho nhau một chút lễ phép.

Lưu Sướng đi rồi.

Cả một đám người nãy giờ vẫn đứng nấp sau lưng Bùi Thanh Phi bỗng phát ra từng đợt tiếng thở dài không dễ nhận ra.

Cô quay đầu lại, mọi người lập tức im lặng.

Vừa mới ban nãy Bùi Thanh Phi đã nói rất rõ ràng rằng cô phi thường không vừa lòng về hành động vừa rồi của bọn họ, vậy nên bây giờ bọn họ cũng không muốn va vào lưỡi thương làm gì.

"Hôm nay thời tiết rất tốt nha. Đi, đi nào, đi ra ngoài hít thở không khí."

"Đúng, đúng rồi đó. Ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ thôi. Ha ha, ha ha ha."

Thời tiết... rất tốt?

Không khí... mới mẻ?



Bùi Thanh Phi thầm nghĩ nếu như mình không có nhớ lầm thì hôm nay dự báo thời tiết là sẽ có sương mù do bị ô nhiễm a.

Bùi Thanh Phi cảm rất là bất đắc dĩ nên cô vừa cười vừa lắc đầu. Đúng vào cái lúc cô chuẩn bị xoay người lại thì tầm mắt của cô phát hiện ra Tề Tranh đang mặt không đổi sắc đứng ở cách đó không xa.

Người này vừa bắt gặp cô nhìn tới đã lập tức xoay người bỏ đi.

Bỗng nhiên Bùi Thanh Phi cảm thấy trong lòng trở nên căng thẳng, cô lập tức gọi to: "Tề Tranh."

Vốn là bạn học Tề Tranh đang muốn lập tức xoay người rời đi, để lại cho người ta cái bóng lưng với vẻ thật tiêu sái rằng tớ đây rất tức giận, nhưng khi nghe thấy Bùi Thanh Phi cất tiếng gọi mình, ý định ấy liền bị sụp đổ.

Cô cố nhẫn nhịn trong năm giây, cuối cùng vẫn không từ bỏ được cơn tức giận. Cô xoay người lại, đi thẳng về phía Bùi Thanh Phi.

Dường như Bùi Thanh Phi đang muốn nói với cô cái gì đó, nhưng Tề Tranh lại nhanh mồm nhanh miệng cướp lời trước.

"Tại sao cậu lại vẫn cùng Lưu Sướng lui tới như vậy hả? Trong cái ngày lễ hội đọc sách ấy mà cậu vẫn còn chưa nhìn ra cậu ta có ý định xấu với cậu hay sao?" Tề Tranh vừa hạ thật thấp giọng vừa kéo Bùi Thanh Phi đi vào một góc vắng.

Thật đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó mà. Ngày hôm qua cũng vì chuyện này mà Tề Tranh mới bị hầu như cả đêm mất ngủ. Kết quả là hôm nay mình thật vui vẻ xuống đây, chỉ mới liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người kia lại đứng chung một chỗ. Cũng không biết trước đó hai người này đã nói gì với nhau mà cuối cùng cậu cười cười, tôi cũng cười cười, xong xuôi rồi đến lúc này mới chịu tách ra.

Tề Tranh cảm thấy ngay tại đây, trong nháy mắt đó, có cái tiểu vũ trụ trong lòng mình triệt để nổ tung.

"Lẽ nào cậu lại không sợ người khác sẽ đem chuyện này đi mách lẻo với thầy cô rồi lại đến tai người nhà? Cậu không sợ bị học sinh trong trường phao tin đồn nhảm, bàn tán sau lưng hay sao?" Tề Tranh đem tất cả tâm tình trong lòng mình một phát tuồn tuột xông ra.

Vốn là Bùi Thanh Phi còn muốn giải thích, nhưng khi cô nghe thấy những lời này liền lập tức lạnh mặt.

"Tin đồn? Tớ đã làm sai cái gì? Sao phải sợ người khác bàn tán sau lưng?" Giọng của Bùi Thanh Phi rất nhẹ. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên đã gần vài chục năm, vậy nên sự phẫn nộ chìm khuất bên dưới cái giọng nghe qua thì như bình thản, chỉ là Tề Tranh vẫn nghe ra được.

Tề Tranh biết rằng mình đã lỡ lời rồi, nhưng cô cũng chỉ biết thầm hận tại sao mình lại nói chuyện mà không cần suy nghĩ như vậy.

"Tề Tranh, đấy có phải chính là suy nghĩ của cậu về mình hay không?" Bùi Thanh Phi dùng ánh mắt đầy thất vọng nhìn cô.

"Tớ không nghĩ như vậy, tớ không có." Chân tay Tề Tranh lập tức trở nên luống cuống. Cô biết mình phải sửa sai nhưng lại không biết nên làm như thế nào để vãn hồi những lời có chút quá đáng của mình vừa nãy.

Bùi Thanh Phi là người như thế nào, còn có người nào có thể hiểu người này như Tề Tranh được sao.

Mình...

Kỳ thật chính là mình không muốn có bất kỳ kẻ nào nhòm ngó, dò xét tới Bùi Thanh Phi cả. Cũng không muốn người này nhìn đến những người chẳng liên quan đó.

Chỉ có điều loại suy nghĩ như thế này thật không có đạo lý, vậy nên những lời trong lòng này của Tề Tranh, cuối cùng cũng không có dám nói ra.

Bùi Thanh Phi xoay người hướng về phía phòng học của ban mười lăm đi đến.

Tề Tranh đuổi theo tới cửa ra vào, đến đây rồi thì cô lại không dám đi vào theo.

Trong phòng học, học sinh ban mười lăm nhìn lớp trưởng nhà mình toàn thân áp suất thấp tiến đến thì ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.

Tề Tranh thấy mình theo vào không phải mà không theo vào cũng không phải, đang lâm vào thế khó xử như vậy thì Bùi Thanh Phi lại từ trong túi xách cầm ra cái gì đó đi thẳng về phía Tề Tranh.

Mặc dù Tề Tranh đã kịp đề phòng khi lui trước về phía sau hai bước, nhưng mà vẫn trọn vẹn nhận được cú vỗ thẳng vào trong ngực mình của Bùi Thanh Phi khi người này đem một phong thư cho mình.

"Ơ, đây là cái gì vậy?" Tề Tranh hỏi.

Bùi Thanh Phi giải đáp thắc mắc: "Tốt hơn hết là cậu hãy tự quản mình cho tốt đi đã."

Tiếng chuông vào lớp vang lên, giờ giải lao kết thúc.

Trước ánh mắt chăm chú của học sinh ban mười lăm, Tề Tranh không thể không rời đi.

Phải bò qua đến bốn tầng lầu đương nhiên là Tề Tranh vào lớp trễ rồi, hơn nữa tiết kế tiếp lại còn là môn toán của lão Trương. Sau khi phải nhận đủ từ lão Trương vài tràng quở trách, đến lúc này Tề Tranh mới được cho phép vào chỗ ngồi của mình.

Thứ Bùi Thanh Phi kín đáo đưa cho nàng chính là một phong thư.

Phong thư thuần một màu xanh bạc hà, phía trên còn có hình vẽ cỏ bốn lá, nhìn qua có chút thanh tân. Trên đó là một dòng chữ được viết nắn nót: Gửi Tề Tranh.

Đây không phải là chữ của Bùi Thanh Phi. Theo như Tề Tranh nhìn thấy, chữ viết này ít tinh tế hơn một chút, bút lực cũng chưa đủ, so với Thanh Phi thì vẫn là có không ít chênh lệch.

Ông Trời đúng là có mắt mà. Bởi vì Bùi Thanh Phi đã đi theo ba Bùi học thư pháp đã nhiều năm nay rồi, vậy nên trong cả trường Thượng Thanh này, viết được kiểu nét bút mềm mại, đầu bút cứng cáp mà có thể so được với Bùi Thanh Phi quả thực không có được mấy người.

Tề Tranh đem phong thư mở ra. Bên trong là một bức thư có cùng một màu sắc với phong bì của nó.

Đại khái là sau khi xem xong nội dung bên trong, Tề Tranh cảm thấy như có một tiếng sấm bổ vào trên đầu mình.



Sau khi liếc qua nội dung bên trên, bên dưới nổi bật dòng chữ: "Học tỷ Tề Tranh, em ngưỡng mộ chị." Tám cái chữ thật lớn. Điều này đúng là làm cho Tề Tranh phải trợn mắt há hốc miệng.

Đề tên ở bên dưới là một chữ Lỗi, xem qua thì có vẻ như đây là một cậu bé.

Đây là cái tình huống gì vậy, đại huynh đệ?!

Tề Tranh hận không thể ngay bây giờ lập tức lao ra khỏi cửa, đi đào ba thước đất đem người này bắt lại đây để hỏi cho rõ ràng.

"Tề Tranh! Em hãy nói một chút về phương pháp giải bài này đi."

Lão Trương đột nhiên tập kích khiến cho Tề Tranh trở tay không kịp. Cô cuống quít đem phong thư nhét vào trong cặp sách, giả vờ giả vịt cầm lấy quyển sách giáo khoa đứng lên.

"Đối với bài tập này, ừ, bài tập này a..." Giọng của Tề Tranh nghe sao mà yếu ớt, bởi cô đâu có biết lão Trương giảng đến đâu rồi.

Cũng may là người bạn nhỏ rất đáng tin cậy là Giang Sở đã kịp thời trợ giúp. Cậu đem quyển bài tập ở ngay trước mặt của mình, vẽ một vòng tròn, khoanh đúng câu hỏi lão Trương vừa nêu ra rồi đẩy ra trước mặt người nào đó.

Tề Tranh thở phào ra một hơi, sau khi đọc lướt qua đề liền đưa ra giải pháp.

Lão Trương đứng trên bục giảng mà chỉ biết dựng râu, trừng mắt.

Có một vài học trò a, rõ ràng là bạn đã bắt quả tang nó đang thả hồn về phương trời rất xa rồi, nhưng khi bạn cho một vấn đề thì nó đều có thể giải quyết được một cách dễ dàng. Bạn thử nói xem, lúc này bạn nên làm cái gì bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

Thật chỉ muốn đem nó đi đến đằng sau bảng phạt đứng một lúc a!

"Khục, trả lời không sai. Ngồi xuống đi." Lão Trương nhìn thật sâu Tề Tranh một cái.

Trong lòng Tề Tranh cũng đã rõ như ban ngày, đây là lão Trương lưu lại cho mình mặt mũi rồi, vậy nên tiếp đó cô cũng không dám lại tam tâm nhị ý nữa.

Sau khi tan lớp, Giang Sở xoay người lại rồi vỗ bàn một cái.

"Bây giờ bà làm thế nào để cảm tạ cái ơn cứu mạng của của tôi đây?" Giang Sở vừa cười vừa nói.

Tề Tranh tức giận nói: "Có muốn tôi tính thử xem nhờ có tôi mà ông tránh thoát được bao nhiêu lần bị mất điện thoại hay không?"

Giang Sở ôm quyền: "Cùng là người trong giang hồ, giúp đỡ cho nhau là chuyện đương nhiên. Mang theo ân để báo đáp không phải tác phong của tôi, cáo từ!"

A phi!

Nếu không phải hiện tại trong lòng Tề Tranh đang thật sự chán nản, chắc chắn là cô sẽ phun cho Giang Sở một đầu đầy máu chó.

Giang Sở không quên trở lại chuyện chính, cậu hỏi: "Lại nói lại, ban nãy bà đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả tiết của lão Trương mà bà cũng dám thất thần cơ đấy. Bà không sợ là bị lão ghi lại vài dòng lên cuốn sách nhỏ của lão rồi mấy ngày tiếp theo ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào bà hay sao?"

Tề Tranh thở dài một tiếng, hướng phía Giang Sở xua tay: "Tôi đã làm cho Bùi Thanh Phi phát bực lên rồi."

Sau khi nghe xong đầu đôi sự việc, Giang Sở thở dài: "Vậy thì bà xong rồi, Tề Tranh. Lúc này thật sự là bà đã xong rồi. Không chỉ có nói mà không lựa lời đã đành, lại còn làm cho người ta bắt được nhược điểm."

Giang Sở cầm lấy lá thư từ trong tay Tề Tranh rồi khẽ lắc qua lắc lại trước mặt cô: "Chính mình còn không chịu cây ngay bóng tròn, vậy mà lại còn đi khiển trách người khác, chậc chậc!"

Tề Tranh không phục: "Ông cũng đừng có mà nói hươu nói vượn a, tui căn bản cũng không biết rõ chuyện làm sao lại như thế này. Ngay đến cả đối phương là tròn hay méo tôi cũng còn không rõ ràng đây này."

Giang Sở gật gật đầu: "Cũng vậy cả thôi, bởi theo lý thuyết thì cũng không nên a. Dám viết thư cho bà, lại còn gọi bà là học tỷ, không biết là cậu trai trẻ đầy hứa hẹn nào của khối 10 lại không sợ chết như vậy đây."

Lời này thì Tề Tranh không thích nghe một chút nào: "Ôi ôi ôi! Chỉ là viết cho tôi một phong thư mà thôi, làm sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy đây? Ông thử nói xem, hai người các ông, ông cùng Bùi Thanh Phi cũng thu được đâu có ít mấy thứ như thế này, hả?"

Từ lớp 10 lên lớp 11, hai người này chính là hai cái gia hỏa không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự là thu vào không ít những bức thư kiểu thế này, có khi nhận được rất nhiều, cũng có khi thưa thớt. Nhưng Tề Tranh lại là ngược lại, đây thật sự đúng là lần đầu tiên.

"Tôi mà lại kém cỏi như vậy hay sao?" Nhìn qua thì thấy Tề Tranh khá là tội nghiệp.

Giang Sở lắc đầu: "Thực tế thì không phải vậy. Bởi vì đại đa số đều khẳng định là, ngay khi chỉ mới muốn bày tỏ ý nghĩ của họ thôi đã lập tức bị bà dọa cho chạy mất dép, không còn ai dám bày tỏ nữa."

Tề Tranh lại hỏi: "Vậy tại sao bọn họ lại dám quấn quít lấy Thanh Phi?"

Giang Sở trầm mặc mất một lát sau mới chua xót nói: "Bà lại còn không biết hay sao? Trong lòng học sinh nam của trường Thượng Thanh này đều có chung một giấc mộng tưởng. Nó làm cho bọn họ cho dù có nhiều lần gặp khó khăn đi nữa cũng không buông bỏ được."

"Là gì?" Tề Tranh nghi hoặc.

"Vạn nhất Bùi Thanh Phi bị mù thì sao?" Giang Sở nói.

Tề Tranh lập tức đùng đùng nổi giận, cô vung bàn tay vỗ lên đầu Giang Sở một cái thật mạnh: "Ông mới bị mù! Ông mới bị mù! Ông mới là người bị mù ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook