Cầu Vong Phách

Chương 10: Giai đoạn quỷ ám

Thục Linh

16/05/2021

[VẪN Ở NGÔI THỨ 3 NHÉ]

Trở về nhiều tháng trước...

GIAI ĐOẠN 1: SUY KIỆT

Sáng hôm sau, bà Thơm bảo Thu xin nghỉ làm rồi dẫn Thu tới địa chỉ mấy bà đồng trong thành phố. Có người vừa đến cửa, bà Thu đã được mời về, không tiếp. Có người nói rằng lời nguyền này nặng, nhiều kiếp. Muốn gỡ được không đơn giản, tốn nhiều tiền lễ. Bà Thơm thương con, nhà cửa chả có được bao nhiêu nhưng cũng định dồn hết tiền bạc ra để cứu được con Thế nhưng tiền lễ lại quá khả năng của bà. Bà đồng nói rằng đây là cái hạn chết, không thể xử lí đơn giản được.

Bà Thơm đành đưa con về. Hai mẹ con ôm nhau tủi tủi. Bà đưa Thu đi chùa, xin thầy trụ trì qua làng làm lễ cầu bình an cho con. Cả buổi chiều ngồi nghe thầy đọc kinh, tâm hồn bà Thơm dường như cũng được cởi mở phần nào. Thầy trụ trì hứa có thời gian sẽ qua trì chú giúp Thu ngay. Hai mẹ con lại trở về đảo.

Tối ngày hôm đó, Thu kêu mệt, không muốn ăn rồi lên nằm nghỉ sớm. Bà Thơm cũng nghĩ con đi cả ngày mệt mỏi nên cũng không ép uổng nhiều.

Những ngày sau đó, Thu vẫn đi làm đều. Bà Thơm cũng lo lắng cho con gái nhưng cô liên tục mỉm cười và an ủi bà. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Sáng nào bà Thơm cũng tiễn con ra tận đầu cầu. Bà đưa Thu qua cầu, nhìn bóng con leo lên dốc đi làm mới an tâm. Cuối tuần, hoặc bà mời thầy trụ trì tới nhà hoặc đưa Thu lên chùa nghe giảng kinh. Bà tin rằng hai mẹ con sẽ cùng vượt qua kiếp nạn này. Chỉ cần sống lâu hơn người kia là được. Chắc chắn người bạn đã bị con quỷ nhắm tới của Thu, giờ này cũng đang vật vã và lo lắng.

Thế nhưng những triệu chứng ngày càng rõ rệt.

Thu ngày càng gầy gò và ăn ít đi. Đôi lúc đi ra đi vào, Thu chỉ uống ngụm nước. Cô không thấy đói, chỉ thấy khát nước. Tâm trạng cô trở nên thất thường. Thu dễ xúc động hơn và người dễ buông mồ hôi. Ngày nào trước khi đi làm rồi sau đi làm về, bà cũng đun một ấm nước sôi đầy để cho Thu uống. Thế nhưng chỉ nửa ngày là hết sạch.

Nhìn Thu gầy gò đi, có người khuyên bà đưa con bé lên bệnh viện thành phố khám xem. Có lẽ đó cũng chính là một dịch bệnh mà Bộ Y Tế đang nghiên cứu mà thôi. Các bác sĩ sẽ tìm ra liệu trình trì hoãn thích hợp. Thế nhưng khi đưa Thu lên, các y sĩ chỉ tạm thời truyền nước để phục hồi cơ thể chứ chưa thấy có dấu hiệu bệnh rõ ràng, xét nghiệm virus cũng không thấy có điều gì lạ.

Trở về nhà, bà Thơm chỉ biết nấu những món ngon cho con gái ăn. Thu chẳng còn nét vui tươi như ngày xưa, trông cô gầy gò và xanh xao, mặt mũi lạnh tanh.

GIAI ĐOẠN 2: ẢO GIÁC

Bà Thơm cũng vẫn phải mang gánh hàng ra bờ biển, qua chợ lấy hàng, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con gái.

Vào một ngày dọn hàng về muộn, về tới nhà đã thấy cửa nhà mở toang. Trong căn nhà tối om không một ánh đèn.

Bà Thơm vội vàng bước vào trong nhà, giờ này Thu chắc hẳn cũng đã đi làm về rồi. Bà cất tiếng gọi con nhưng không thấy ai trả lời. Bà bước chân vào trong nhà, thấy chân mình ướt. Bật đèn lên, bà Thơm hoảng loạn thấy bên trong nhà mình lênh láng nước, tiếng nước róc rách chảy ra từ phía nhà tắm.

Bà Thơm hoảng hốt chạy ngược vào trong nhà, vòi nước vẫn đang chảy ồ ạt bên bồn rửa mặt. Bật tung cánh cửa ra, bà thấy Thu đang nằm sõng xoài dưới nền đất ngập nước, mắt nhắm nghiền.

Bà Thơm vội vã xốc ngay con dậy, gọi và lay Thu nhưng con bé không tỉnh. Bà đang định chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ thì gặp ngay Hiệp đang đứng trước cửa. Nó qua thăm Thu và tìm Thu nói chuyện, rủ đi chơi hay gì đó.

Bà Thơm bám vào tay Hiệp, khẩn nài giúp đỡ. Thấy chuyện khẩn cấp, Hiệp cũng lao ngay vào, thấy Thu bất tỉnh thì ra sức hồi cứu rồi giục bà Thơm gọi cấp cứu. Cấp cứu vào đảo này cũng khó, thường phải chở xe ra tầm 2 cây số nữa mới có thể đón được xe cấp cứu.

Bà Thơm chưa kịp chạy ra ngoài cửa tìm người chở thì Thu đã tỉnh lại. Thu ho ra nước khù khụ, mở mắt ra nhìn Hiệp ở bên cạnh. Bà Thơm vội hỏi con: "Sao thế? Sao con lại ở đây?"

Thu trả lời: "Có giọng nói...bảo con phải mở nước...rồi...sau đó...con chẳng nhớ gì nữa..."

Hiệp để ý thấy trên tay của Thu có vệt đen, giờ đã ăn vào mạch máu, loang lổ những đường gân đen.

"Thu! Thế này là thế nào? Sao lại giấu tớ?"

Hiệp nhớ lại người em trai đã mất của mình, chỉ 1 tuần sau khi qua cầu đã gieo mình xuống sông tự vẫn, xác vẫn chưa bao giờ được về với gia đình.



"Tớ không muốn mọi người lo lắng..Tớ tự chống chọi được..."

"Chống chọi mà như thế này à?" Hiệp gắt.

Nhìn dáng hình rũ rượi của Thu, Hiệp quyết tâm sẽ bảo vệ bạn đến cùng. Thu cũng mất em trai, Hiệp cũng thế. Những nỗi đau mất người thân trong gia đình đâu phải ai cũng hiểu được, vì thế nên tình nghĩa giữa hai đứa lại càng khăng khít hơn, dù quãng thời gian trước có bận rộn, Thu vẫn ở bên Hiệp và giờ Hiệp cũng sẽ không bỏ rơi Thu.

Từ đó ngày nào Hiệp cũng rẽ qua nói chuyện với Thu. Những cơn mê tìm tới Thu ngày càng nhiều hơn. Có lần, hai người đã chứng kiến Thu lùng sục lên, cầm băng dính dán kín mọi ô cửa trong nhà. Hiệp và bà Thơm phải ôm Thu ghì xuống mới cản được hành động kì lạ đó. Có lần Thu ôm Hiệp khóc, nói rằng đêm nào cũng có người bơi tới bên cửa sổ, đập cửa đòi vào, xung quanh ngôi nhà ngập nước. Nó nói Thu phải đi theo nó.

Rồi sau đó, đã có những lần Thu vùng thoát ra khỏi nhà, chạy thẳng về phía cây cầu muốn gieo mình xuống, Hiệp phải kéo lại, dốc thuốc an thần vào miệng. Khi tỉnh lại, Thu sẽ chẳng còn nhớ gì. Đó cũng như 1 chứng bệnh hay là 1 nỗi ám ảnh tâm linh, không ai hiểu cả. Sự việc khó mà giấu kín nữa nên bà Thơm đi từng nhà, cậy nhờ người dân trong làng để ý Thu khi bà còn phải đi kiếm cơm. Họ hàng bà Thơm ở thành phố này không có, tứ cố vô thân, không người giúp đỡ. Vì thế "bán anh em xa, mua láng giềng gần", bà Thơm chỉ mong hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau. Người dân trong đảo cũng thấu hiểu những điều khó nói của làng nên cũng nhận để ý giúp cái Thu. Mọi chuyện cứ trôi qua trong phấp phỏm như thế.

GIAI ĐOẠN 3: CHIẾM HỮU

Sau đó, Thu chẳng thể đi làm nữa. Bà Thơm không yên tâm, bà khóa cửa nhốt con ở nhà cả ngày, khóa nguồn nước, chỉ để đúng 1 chậu nước nhỏ nông lại.

Có những ngày Thu điên cuồng đập cửa, kêu khát, nóng bức, muốn trầm mình xuống sông. Những đường vân đen vẫn cứ lan rộng, sờ vào bỏng rát. Nhiều người phải ghì chặt Thu xuống, tiêm thuốc an thần mới qua cơn. Có người còn độc mồm độc miệng:

"Áp lực cuộc sống nên sinh hoang tưởng ấy thôi! Cho nó vào trại tâm thần mà chữa!"

Một ngày, Hiệp qua sớm với Thu, hoảng hốt không thấy cô bạn mình trong nhà. Sợ có chuyện chẳng lành xảy ra, Hiệp chạy khắp nhà để tìm. Quái lạ, khi cô đến, nhà cửa vẫn khóa cẩn thận. Bà Thơm có giao cho Thu một chùm chìa khóa nhà chính, còn Thu thì không có. Làm sao Thu có thể ra ngoài được khi cửa vẫn khóa?

Thế rồi cuối cùng Hiệp cũng tìm thấy Thu. Cô đang nằm bất tỉnh trên nóc tủ quần áo, dù xung quanh không hề có ghế đệm gì để trèo lên. Hiệp phải chật vật lắm mới có thể đỡ Thu xuống.

"Sao cậu lại ở trên này được?" Hiệp gặng hỏi.

"Vừa nãy...nước dâng lên mà...Tớ trèo lên đây để trốn đó..." Thu trả lời bằng bộ mặt vô hồn.

Rồi một đêm khác, bà Thơm đang nằm cạnh con ngủ liu thiu thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt ngay bên cạnh. Tấm chăn bà đang đắp ngang hông đột nhiên rời ra khỏi người bà. Gió thốc lên lạnh toát, gió từ biển thổi vào. Chẳng hay bà đã quên đóng cửa sổ ư?

Bà Thơm mở mắt ra và nhìn thấy điều bà không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Thu đang lơ lửng trên mặt giường phải tới hơn 1m. Tấm chăn vướng người Thu nên cũng bị đưa lên theo. Cửa sổ mở toang như có ai đó mở ra. Đột nhiên Thu giãy giụa trên không trung, kêu lên những tiếng lọc khọc, ặc ặc.

Bà Thơm hoảng sợ kéo Thu xuống dưới nhưng cô cứ bị kéo lên bởi một lực nâng nào đó. Giữa đêm khuya không biết nên tìm ai giúp, bà Thơm cứ vừa khóc vừa kéo con xuống. Bỗng chốc những giọt nước rơi xuống mặt bà.

Bà Thơm ngẩng lên. Từ một lỗ thủng trên trần nhà, không bao giờ bị dột, một con mắt đang nhìn xuống bà chằm chằm, những giọt nước tanh bẩn rỏ xuống không ngừng. Bà Thơm ngã quỵ xuống giường trong sợ hãi, tay vẫn níu lấy con gái. Thu ngay càng bay lên cao.

Bà Thơm chỉ biết nhẩm kinh chú trong đầu, nhớ tới người chồng đã mất, mong ông phù hộ cho con gái.

Thế rồi ruỳnh một tiếng, Thu rơi xuống giường. Thu mở mắt rồi ho ra nước. Rất nhiều nước. Rõ ràng Thu đang ở trên cạn, vậy mà lại ho ra nước? Sao ở trong phổi cô gái lại có nhiều nước như vậy?

Bà Thơm vuốt ngực con khóc mà không nói nên lời.

Trong tiếng nói ngắt quãng, Thu khóc:



"Con...vừa...rơi xuống sông...Ở đó...có nhiều...người lắm...Lanh lắm...Mẹ ơi!!!"

Sáng ngày hôm sau, bà Thơm quyết định mang sổ đỏ lên ngân hàng vay tiền, tìm mọi cách chạy chữa cho con gái.

Thế nhưng, số tiền còn chưa về đủ, lễ chưa làm, Thu đã bình thường trở lại.

GIAI ĐOẠN CUỐI: ĐÁNH LỪA

Một sáng sau đó, khi tỉnh dậy, những đường vân đen đã biến mất hoàn toàn trên người Thu.

"Tớ cảm thấy bình thường rồi! Chắc do đêm nào mẹ tớ cũng chú kinh đấy nhỉ!" Thu cười toe toét nhìn Hiệp. Hiệp mừng lắm vì cuối cùng Thu cũng đã bình thường trở lại.

"Nhưng tớ áy náy lắm...Thế này tức là...thằng Nam đi rồi phải không?"

Nam chính là người bạn của Thu được chọn và liên lụy đến cô gái này.

"Ừ...Người nhà cậu ấy mang cậu ta đi chạy chữa..giờ có lẽ bất lực rồi..." Hiệp phán đoán.

"Khồ thân quá!" Thu kêu lên.

Mấy ngày sau đấy, một người bạn của Thu báo tin rằng Nam đã mất. Điều đó càng khẳng định Thu đã thoát nạn.

Thế rồi Thu trở về cuộc sống bình thường, tìm việc mới, đi giao lưu bạn bè. Cô không về quá muộn nữa. Thu chỉ cảm thấy trống rỗng.

1 tuần sau đó. Cả làng náo loạn vì vụ tự tử bất thường của anh Lăng. Anh Lăng ra đi quá vội, mọi người còn chưa biết anh ta có bị vận ấn hay không. Thu đã hoàn toàn rơi vào quên lãng. Những người bảo hộ cho cô cảm thấy không còn cần thiết nữa, vì Thu đã thoát chết, còn anh Lăng thì không. Anh Lăng là người đáng thương cần quan tâm hơn vào lúc này.

Chiều hôm đó, Thu bỏ làm về làng sớm. Tiếng thì thầm ấy vẫn chưa buông tha cho cô. Mỗi lần cô nghe nó nói, những nỗi đau, kỉ niệm xưa cũ của một gia đình hạnh phúc lại quay trở về giày xéo cô. Cô cảm thấy chết đi thì hơn.

Thu bước chầm chậm trên cây cầu. Thu đứng lặng lẽ nhìn xuống dòng nước đang chảy.

"Chị Thu về sớm thế à?" Thằng bé Khánh gọi hỏi nhưng Thu không buồn trả lời.

"Thu! Chị Thu! Xuống đây với em!"

Ở giữa dòng nước, em trai Thu đang vẫy tay gọi Thu xuống. Bố Thu đứng bên cạnh cười hiền, dáng vẻ vẫn vâm vâm như thuở nào, khi bố vẫn hay công kênh Thu lên vai cho cô chơi.

Cô phải xuống với họ. Quá lâu rồi cô không được gặp họ.

Và thế là bằng một động tác dứt khoát, Thu gieo mình xuống dòng sông vô tình trong tiếng cười khoái trá vẫn văng vẳng bên tai cô.

"Bắt được rồi!!!!!"

...

Vậy là Thu đã thuộc về quỷ dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Vong Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook